Chương 2: Tuổi thơ trở về
“Ba mẹ, con đã về.”
Ngồi trên máy bay đúng một tiếng, cả người cô rả rời, mệt mỏi. Lê những bước chân khó nhọc về phía trước, cô cảm giác như mọi thứ xung quanh đều quay cuồng ngay trước mắt cô. Đầu óc cô nặng trĩu những suy nghĩ mông lung về bao chuyện đã xảy ra, đồng thời bị tên vô lại vừa rồi báo hại cô không thể chợp mắt được, cho nên huyệt thái dương càng đau dữ dội.
- Ngôn, anh ở đây.
Đang lảo đảo bước đi, cô bỗng nghe thấy một giọng đàn ông trầm ấm quen thuộc vang lên. Đảo mắt nhìn một lượt, cô nhận ra người anh trai thân yêu đang vẫy vẫy tay gọi tên cô. Cô mừng rỡ buông cái va li nặng trịch, dùng toàn bộ sức lực còn lại chạy thật nhanh đến bên anh, sà vào lòng anh, ôm chặt anh bằng hai cánh tay bé nhỏ. Anh mỉm cười ôm lấy cô em gái bé bỏng đã một năm trời không gặp mặt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng mượt mà nhiều lần anh ngăn cản cô cắt ngắn.
- Thế nào cô bé? Ngoan nào. Em mệt lắm rồi phải không? - Anh dịu dàng cất tiếng hỏi han.
- Ngôn?
Hồi lâu không thấy cô trả lời, anh lay lay nhẹ bàn tay trắng nõn nà, nhỏ xíu của cô. Chợt anh nghe thấy tiếng ngáy phát ra từ trên người cô, dù là rất nhỏ nhưng đối với một thẩm phán đã từng là luật sư một thời thì dễ dàng phát hiện ra được. Anh phì cười, ôm cô trọn trong lòng, nâng niu như trứng vàng, bế cô ra khỏi sân bay…
Ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua các ngõ ngách, khe cửa. Ông mặt trời từ từ nhô lên khỏi đỉnh núi. Màn đêm u uất đã bị ánh sáng nuốt chửng vào trong “dạ dày”. Sự ấm áp bao trùm lên vạn vật, mang lại sức sống mãnh liệt cho muôn loài. Cô dụi dụi đôi mắt ươn ướt, long lanh vẫn còn muốn sụp xuống, lãnh đạm ngồi dậy và bất giác nhìn mọi thứ chung quanh. Cô ngạc nhiên vì mọi đồ vật ở đây đều quá quen thuộc đối với cô, nào là chiếc giường công chúa, nào là cái tủ quần áo to đùng mà cô thường trốn khi chơi trốn tìm với anh hai, nào là đám thú nhồi bông dễ thương cô được ba tặng mỗi khi sinh nhật,… Những điều ấy làm ùa về trong cô bao kí ức tuổi thơ tươi đẹp, êm đềm, cô bỗng bật cười, nỗi buồn ngày hôm qua trong khoảnh khắc này chợt tan biến hẳn. Cô dạo bước vài vòng trong căn phòng nhỏ thân yêu, đã một năm trời cô không về nhà do bài vở, giáo trình quá nhiều, nghỉ ngơi một ngày như đánh mất một con điểm quan trọng, mà cô lại là người hết sức quan tâm đến vị thế thứ nhất toàn trường, cho nên dù là nhớ là mong, cô vẫn không thể quay về nhà. Chỉ trách cô quá tham vọng, cô cứ nghĩ mình đủ sức vơ vét toàn bộ các môn học cùng một lúc. Nhiều hôm cô thức đến tận rạng sáng mới mon men đi ngủ, hoặc giả là thức trắng, khiến quanh mắt cô quầng thâm luôn hiện hữu và dần dần xếp từng tầng từng tầng ước tính theo số ngày không ngủ của cô. Thế rồi kiệt sức, phải vào viện tiếp nước, nhưng dù có lâm vào nguy khốn, cô vẫn không bao giờ gọi về nhà cầu cứu hay than vãn với anh hai và ba mẹ, cô luôn kiên cường chấp nhận mọi thứ và luôn kiên cường vượt qua tất cả. Tuy nhiên chung quy, cô vẫn là cô gái bé bỏng trong mắt họ, một đứa trẻ chưa biết mùi vị của cuộc đời là gì và chưa biết cách chống chọi với ma lực cuộc đời đó…
- Ngôn, mở cửa cho anh nào! - Tiếng gõ cửa vang lên in ỏi, cô giật mình quay về thực tại, và vô cùng tức giận khi ông anh hai tàn nhẫn phá nát mạch suy nghĩ về tuổi thơ ấm áp của cô.
Định mắng cho lão một trận, nhưng rồi cô chợt nhớ đến sự việc xảy ra tối hôm qua, lúc cô mệt mỏi xuống máy bay, gặp mặt anh, cô ngay lập tức chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh, lòng cô lại trào lên nỗi ngọt ngào, yêu mến. Anh hai rất thương cô, tuy anh nghiêm khắc và khó tính, nhưng trong tim anh, cô em gái bé bỏng luôn là số hai sau ba mẹ. Anh dặn dò, nhắc nhở, dạy dỗ cô đủ mọi thứ, song anh vẫn luôn cưng chiều và yêu thương cô hết mực. Cô bật cười, lấy tay mở cánh cửa phòng bị khóa trái, nhảy bổ ra ôm chầm lấy anh hai.
- Anh hai, em nhớ anh.
Anh trai cô bất ngờ khi bị một lực đẩy rất mạnh từ phía trước lao đến, anh loạng choạng ra phía sau, may nhờ thân hình cao ráo, rắn chắc và vững chãi, anh đỡ lấy cô một cách dễ dàng.
- Này này, mới sáng ra mà làm gì đó hả? - Anh chau mày, nghiêm giọng hỏi.
- Em chỉ muốn ôm anh hai thôi mà. Một năm trời không gặp, anh đã quên cô em gái này rồi. - Cô phụng phịu trong lòng anh.
- Được rồi được rồi, cô bé. Không được nhõng nhẽo. Lát nữa anh đưa đi dạo thư giãn đầu óc. - Anh mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
- Hì hì, em biết anh của em là nhất mà. - Cô nắm lấy tay anh hai, nhe hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp, lúm đồng tiền sâu hoáy hiện ra rõ nét trên khuôn mặt cô càng làm nét đẹp của cô thêm trìu mến.
- À mà này, anh nghe nói em học hành khổ cực lắm phải không? Đáng lẽ ra phải ốm lại chứ, không ngờ lại mập ra thấy rõ như vậy. Có thật là em đã học rất chăm chỉ không? - Anh chau mày một lần nữa, nét nghi hoặc thoáng qua, để lại đó sự trêu ghẹo độc địa.
Từ nhỏ, cô ghét nhất là bị người khác trêu chọc về cân nặng của mình. Dù cho cô có hơi mập mạp một tí, nhưng trong lòng cô đều tin rằng còn có nhiều người mập hơn mình, vì thế, không thể gọi cô là mập chỉ với cân nặng hiện tại. Cô dễ sụt cân, cũng rất dễ tăng cân. Lúc cô suy nhược phải nằm viện mất một tuần, cô hoàn toàn không thể ăn gì ngoài cháo trắng và uống nước mỗi ngày. Cho nên từ năm mươi ba kí, cô sụt còn bốn mươi bảy kí. Vì trời sinh chân ngắn, lưng cũng ngắn mà cổ cũng ngắn, cô trở thành cô vịt lùn xấu xí chỉ trong một đêm. Khi đã hồi phục sức khỏe, cô tự nhìn vào gương, nước mắt trực trào không ngớt. Từ đó, cô ăn nhiều đến chóng mặt, cân nặng tăng vùn vụt từ bốn mươi bảy kí lên đến năm mươi kí. Người cô nở nang, nhưng nhỏ bé, lùn tịt nhưng đáng yêu, cộng thêm nước da trắng nõn nà, khiến cô càng có sức hút mãnh liệt. Ai bảo cô mập là xấu, ốm yếu gầy gò mới làm cô trở thành con ma hình người.
- Anh có ý gì chứ? Em của anh đã từ cõi chết trở về đấy. - Cô giận dỗi quay ngoắt mặt sang chỗ khác.
- Hì hì, thôi nào cô bé. Anh chỉ đùa thôi. Anh đã được nghe cô hiệu trưởng trình báo rõ về hành tung của em rồi nên anh biết, em gái anh đã chịu khổ như thế nào. - Anh cười hiền từ, đưa tay kéo cô vào lòng.
- Á à, anh có tình báo ở trường. Thật là, tại sao theo dõi em chứ? Làm sao em dám có bạn trai đây? - Cô lấy tay đánh nhẹ vào vòm ngực chắc nịch của anh.
- Ấy, hoàn toàn không phải do anh. Do cô ta muốn theo đuổi anh thôi. - Anh xoa xoa chỗ đánh, có vẻ đau lắm.
- Cái gì? Cô hiệu trưởng trường em thích anh? Nhưng cô ấy đã ba mươi lăm tuổi, sao lại đi thích một thằng nhóc kém mình năm tuổi chứ? Mà cô ấy đã ly hôn một lần, lại muốn kiếm tìm sự thất bại trong tình yêu nữa sao? - Cô ngạc nhiên.
- Chà, Ngôn của anh hiểu rõ cô ấy thật. Tình yêu không phân biệt tuổi tác kia mà.
- Hả? Anh đừng nói là đã chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy?
- Anh không có hứng thú. - Mặt anh thoáng tối sầm.
Anh hai cô là một người một khi đã yêu là yêu hết mình, một mực chung thủy với người mà anh đã trao trọn con tim. Năm ấy anh còn là sinh viên đại học. Một cậu sinh viên ưu tú của ngành luật hình sự vừa giỏi giang, vừa tuấn tú, vừa là con trai của một gia đình danh giá, anh được rất nhiều cô gái theo đuổi. Song anh chỉ có hứng thú với nàng hoa khôi khoa luật thương mại - Thanh Vy. Gọi là hoa khôi quả không sai, nét đẹp của cô còn hơn cả những loài hoa đẹp nhất trên thế gian, dịu dàng như đám mây trắng trôi bồng bềnh giữa bầu trời rộng lớn, thuần khiết như dòng suối mát lành chảy róc rách giữa cái sự rợn ngợp của thiên nhiên bao la và thanh nhã tựa hoa sen cao quý giữa đầm lầy tăm tối. Anh yêu cô bởi sự thông minh, tài năng, trí tuệ vượt trội của cô. Anh yêu cô bởi sự tinh tế và nhạy cảm trong tâm hồn. Anh yêu cô bởi sự thanh khiết, thanh tao trong trái tim cô. Và anh yêu cô bởi cô không yêu anh. Cô không như hàng ngàn cô gái khác, cô không hề quan tâm đến anh, cô không tham danh vọng, cô không tham vật chất, cô chỉ muốn kiếm lấy những thứ đó bằng chính đôi bàn tay của mình. Rồi cô cũng bị anh chinh phục, cô yêu anh, rất yêu anh. Thậm chí đánh đổi cả mạng sống vì anh. Cô hơn anh hai tuổi, nhưng hai người không bận tâm về điều đó, đinh ninh học xong đại học, hai người sẽ kết hôn và bắt đầu cuộc sống vợ chồng nồng nàn. Nhưng oái oăm thay, mọi mong ước, khao khát đều tan biến thành bọt biển trong cái ngày định mệnh, cô bị tai nạn giao thông và qua đời ngay lúc được đưa vào bệnh viện. Anh không kịp nhìn mặt cô lần cuối, cũng không kịp nói lời giải thích với cô. Cô bị tai nạn là do trên đường đi dạo cùng những người bạn thân, cô tình cờ gặp anh đang khoác tay tình cảm cùng với một cô gái nhỏ nhắn và hết sức dễ thương. Anh và cô ấy cười cười nói nói thân mật lắm. Một nỗi niềm trào dâng trong lòng cô, cô bất giác chạy thụt lùi, cảm giác như mình không còn tồn tại trên cõi đời nữa, rồi ra đi không bao giờ trở lại. Nhưng cô nào ngờ, cô gái đi cùng anh là cô em gái bé bỏng mà ngày hôm đó, anh hứa với nó là đưa nó đi gặp chị dâu tương lai. Tình yêu đầu đời của anh kết thúc trong đau đớn. Từ đó, anh không bao giờ yêu cô gái nào, không bao giờ dành tình cảm cho ai ngoài gia đình…
- Ôi, em xin lỗi anh hai. Em không cố ý. Em… em… - Cô ngập ngừng, cô thật sự không cố ý làm kỉ niệm đau buồn trong anh ùa về.
- Hì hì, không sao. Cô mập này, lần sau không được nhắc đến nữa đấy. Thôi xuống ăn sáng, ba mẹ đợi từ nãy đến giờ. - Nét cười trên mặt anh xóa tan bao nỗi buồn. Anh áp hai bàn tay lên mặt cô, truyền hơi nóng ấm áp đến cho cô.
- Dạ, tuân lệnh anh hai. - Cô cười lớn, vội vàng chạy xuống nhà trong sự vui mừng. Anh hai cô cũng nhanh chân đi theo sau, nhìn bóng dáng cô em gái đã lớn khôn, anh thật sự hài lòng. Anh chỉ mong cô sẽ có được mọi niềm hạnh phúc trọn vẹn, không có buồn đau, không có sự mất mát giống như người anh trai tội nghiệp này…
- Ba mẹ, con đã về. - Cô hét lớn, sà vào lòng mẹ nũng nịu.
- Ôi, con gái của mẹ, đứng lên cho mẹ xem nào, lớn như vậy rồi, mới có một năm thôi mà sao trông con gầy guộc, xanh xao quá vậy? Có phải cso ai bắt nạt con không? Hay anh con không gửi tiền tiêu vặt hàng tháng cho con? Ôi con gái bé bỏng. - Mẹ cô thương xót đứa con gái này đến mức muốn dọn đến thành phố nơi cô theo học để chăm sóc cho cô. Lúc nghe cô bị bệnh phải nhập viện, mẹ cô đã ngất lên ngất xuống, nhưng nhờ anh hai à ba khuyên nhủ, mẹ mới bình tâm lại, chỉ đợi đến ngày hôm nay, quyết tâm chăm cô thật tốt, không để cô phải mệt nhọc nữa.
- Hì hì, con không sao đâu mẹ. Anh hai còn bảo rằng con vẫn mập ú như ngày xưa mà. - Cô mỉm cười, nắm lấy đôi tay người mẹ thân yêu, mừng rỡ như sắp khóc.
- Anh con nó chỉ biết có công việc thôi. Em gái nó như thế này mà nó bảo mập. Thật chẳng có thương em. - Mẹ vuốt ve mái tóc cô, liếc mắt sang anh trai cô vẻ trách móc.
- Ấy ấy, mẹ đừng hiểu lầm. Con chỉ bảo với nó rằng trông nó còn mập như vậy chứ đâu có nói vẫn mập ú như ngày xưa đâu. - Anh hai chối đây đẩy.
- Vẫn có dính chữ mập. Mẹ sẽ phạt con sau.
- Ơ, mẹ ơi tha tội. - Anh hai chỉ còn biết than trời vì đã dám động vào cô con gái cưng của mẹ.
- Thôi nào, hai mẹ con đừng tranh luận nữa. Ngôn, học hành sao rồi con? - Ông ba quyền lực của cô cất tiếng hỏi ngăn cản cuộc tranh luận nảy lửa của mẹ và anh trai.
- Dạ vẫn ổn ba. Nếu không có trục trặc gì thì năm nay, vị thế đứng nhất toàn trường sẽ thuộc về con. - Cô chắc nịch khẳng định.
- Thông minh cũng có hạn, giỏi giang cũng chỉ ở mức trung bình, sao lại chắc chắn như thế? - Anh hai cô mỉa mai.
- Anh chưa từng nghe câu cần cù bù thông minh à?
- Ồ, em gái anh đã trưởng thành rồi.
Cả nhà đều cười phá lên. Khung cảnh gia đình ấm áp là đây. Ba mẹ và anh hai đều rất thương cô, luôn mong cô có được hạnh phúc suốt cuộc đời. Cô cũng vậy, cô luôn nguyện ước họ sẽ mãi mãi ở bên cô, bên cạnh cô những lúc cô buồn, bên cạnh cô những lúc cô vui vẻ, cũng như khi thất bại hay thành công. Ôi gia đình, lúc này, cô mới biết vì sao anh trai cô đổ dồn mọi tình cảm cho gia đình, chỉ vì anh muốn bảo bọc cái mái ấm chứa đựng bao hạnh phúc này, khiến anh xoa dịu cơn đau trong lúc tuyệt vọng nhất. Và chắc có lẽ đối với cô, nơi này chính là thiên đường, một thiên đường nơi thực tại…