Truyện ngắn Tình duyên

Miuna

Gà con
Tham gia
28/2/18
Bài viết
59
Gạo
0,0
Chương 1:
Trong côi nhi viện "Ánh hồng", một người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi cất giọng:"Ngày mai, chủ tịch tập đoàn Nhật Thanh sẽ tới đây. Ngài ấy là nhà tài trợ mới cho côi nhi viện, các con phải lễ phép với ngài ấy, nghe chưa?"
Những đứa trẻ bên dưới ngoan ngoãn gật đầu:"Chúng em biết rồi ạ."
Người phụ nữ đảo mắt qua đám trẻ:"An Đóa không đến sao?"
Một cô bé tóc hai bím lắc đầu:"Dạ không, cô Lâm. Chị ấy đang ở sau vườn ạ."
Cô Lâm hơi chau mày, nói với đám trẻ:"Được rồi, các con đi chơi đi. Nhớ lời cô dặn đấy."
Lũ trẻ nhanh chóng tản ra. Cô Lâm bước ra ngoài vườn. Màu cỏ xanh và mùi hương từ những khóm hoa làm sự bực bội của cô vơi đi một chút. Ở cuối vườn, chiếc xích đu màu trắng đang đung đưa. Một cô bé đang ngồi trên đó.
Cô bé có làn da trắng nõn như ngọc trai, mái tóc đen mượt xõa ra một cách tùy ý, chiếc váy tím khẽ rung động theo nhịp gió. Đôi chân bé nhẹ nhàng đung đưa. Từ người bé toát ra sự tĩnh lặng, dịu dàng khó tả.

Cô Lâm bước đến gần bé, gọi nhỏ:"An Đóa."
Bé không ngẩng đầu, tầm mắt bé vẫn dừng ở trên màu cỏ xanh. Bé hơi cúi người, ngắt lấy một bông hoa, đưa lên mũi ngửi. Bàn tay bé vuốt nhẹ cánh hoa một cách trìu mến.
Cô Lâm hơi mím môi, bước đến gần hơn nữa:"An Đóa." Vừa nói, cô vừa đưa tay ra đặt lên vai bé.
An Đóa ngẩng lên nhìn cô. Đôi mắt bé trong veo, tĩnh lặng như màn trời đêm. Giờ phút này, cô Lâm không thể nhìn thấu suy nghĩ của bé. An Đóa chỉ nhìn cô một lát, rồi rời mắt đi. Bé đưa tay gỡ tay cô khỏi vai bé.
Cô Lâm thở dài chán nản:"An Đóa, ngày mai côi nhi viện sẽ được đón một vị khách quý. Con có thể đứng ở cổng cùng những đứa trẻ khác để chào đón ngài ấy không?"
An Đóa im lặng. Bé dường như chỉ tập trung vào việc gỡ tay cô Lâm khỏi vai bé. Cô Lâm tức giận rên lên:"An Đóa, cô đang nói chuyện với con đó, con có nghe không vậy? Đừng im lặng như vậy, con đâu có bị câm."
An Đóa lúc này mới ngẩng lên nhìn cô. Bé chớp mắt, rồi lắc đầu: "Không." Giọng bé rất nhẹ nhàng, hờ hững chẳng chút để tâm, nhưng dường như có một ma lực nào đó làm người đối diện không dám cãi lại. Nói xong câu đó, bé lại cúi xuống, tiếp tục vuốt ve bông hoa trên tay.
Cô Lâm xị mặt chán chường, quay lưng bước đi. An Đóa mím môi nhìn bóng lưng cô, rồi lại cúi xuống với bông hoa của mình.

Cô Lâm cảm thấy thật đau đầu. An Đóa, cô bé này làm cô rất bực mình. 5 năm trước, An Đóa được cô đưa về côi nhi viện. Con bé lúc ấy chỉ có 8 tuổi, bị ngất bên đường. Cô Lâm mới đem bé về nhà mình, lúc bé tỉnh lại, cô hỏi nhà, gia đình bé ở đâu. Nhưng đáp lại tất cả các câu hỏi của cô, bé chỉ nói một từ:"Không có."
Cô Lâm nghĩ bé mồ côi, thấy thương, liền đưa An Đóa đến côi nhi viện này. An Đóa rất khác với những đứa trẻ khác. Cô hỏi gì, con bé cũng không hé răng nửa lời. Đôi khi, cô nghĩ rằng con bé chẳng phải người phàm. Từ con bé luôn tỏa ra một cỗ hương thơm êm dịu, tịch mịch đến kì lạ, đôi mắt con bé trong veo, nhưng trong đôi mắt đó chỉ phảng phất hình ảnh của bầu trời và mặt đất, của những đám mây trắng và các bông hoa. Con bé chưa bao giờ cười, còn rất kiệm lời, thế nên ở côi nhi viện, con bé không có lấy một người bạn nào gọi là thân thiết. Cô Lâm lăn lộn với đời bao nhiêu năm, mà vẫn không thể nhìn được trong cái đầu nhỏ nhắn của An Đóa nghĩ gì.
Cô nhóc này luôn làm mình đau đầu như vậy. Từ sâu trong thâm tâm cô Lâm phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Cô bước đi, và dần dần khuất bóng sau hàng cây.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Tình duyên
Chương 2:
Bình minh, mặt trời tỏa những tia sáng yếu ớt, êm dịu lên khu vườn. An Đóa mở mắt, đôi con ngươi trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ. Rồi bé dời giường, xỏ chân vào đôi dép lê, dùng lược chải mái tóc đen mượt của mình. Bé ra vườn.
An Đóa cứ ngồi im như vậy. Đôi mắt bé nhìn vào khoảng xa xăm, vô định. Gió thổi nhẹ, mơn trớn mái tóc bé. An Đóa cúi xuống, ngắt lấy một ngọn cỏ xanh, rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó.

1 tiếng sau, mọi người mới bắt đầu dậy. Tiếng các cô giáo thúc dục hòa với tiếng vâng dạ của trẻ con tạo thành một âm thanh tạp nham hỗn độn. Nhưng dường như sự ồn ào đó chẳng ảnh hưởng gì đến An Đóa, đôi mắt bé vẫn chăm chú nhìn ngọn cỏ trên tay mình.

8 giờ, tất cả trẻ em đều diện những bộ đồ thật đẹp, đứng ở cổng để chào đón vị chủ tịch kia. Một đàn xe sang trọng từ từ chạy vào cổng trong những cánh hoa và tiếng reo hò của mọi người. Bước xuống xe là một chàng trai rất trẻ, chỉ tầm 20 tuổi, khuôn mặt đẹp trai đến mức làm người ta không thể rời mắt. Cặp mắt hoa đào hẹp dài đầy tà mị, khóe môi cong lên mang nét yêu nghiệt. Mái tóc đen rủ xuống trán càng tăng thêm sự thần bí cho anh.
Vị hiệu trưởng tươi cười bước đến:"Hân hạnh, hân hạnh. Chủ tịch Minh, vô cùng chào mừng anh tới côi nhi viện Ánh Hồng."
Minh Nhật Lãng cúi chào một cách lịch sự:"Tôi mới là người phải nói câu đó. Tôi rất vui khi được giúp đỡ những đứa trẻ đáng yêu như thế này."
Hiệu trưởng mỉm cười, trong mắt không giấu được sự hòa ái và vui vẻ. Đây quả là một chàng trai tốt.

Sau màn chào hỏi, hiệu trưởng dẫn Minh Nhật Lãng đi tham quan côi nhi viện. Mỗi lần gặp đám trẻ đang chơi gần đó, anh lại dừng bước và hỏi han cuộc sống của chúng. Điều đó làm cho hiệu trưởng suýt chút nữa xúc động phát khóc.
Đến trưa, hai người ngồi ăn cơm cùng với lũ trẻ. Các cô giáo cũng đang ở đó, tất bật bưng cơm, lấy đồ ăn cho tất cả mọi người. Một cô bé đảo đôi mắt to tròn qua mọi người, rồi kéo áo cô Lâm:"Cô Lâm ơi, ở đây còn thiếu chị An Đóa."
Cô Lâm mím môi, chau mày:"An Đóa... Được rồi, các con ăn đi, để cô đem thức ăn đến cho con bé."
Cô Lâm định đi, thì hiệu trưởng vội gọi:"An Đóa không đến sao?"
Cô Lâm lắc đầu, thở dài một tiếng:"Như mọi khi thôi hiệu trưởng. Con bé sẽ không tới đâu. Chắc nó đang ở sau vườn. Để tôi đem thức ăn cho con bé."
Hiệu trưởng gật đầu không hỏi nữa. Nhưng cuộc trò chuyện của hai người lại thu hút sự chú ý của Minh Nhật Lãng. Anh hứng thú hỏi:"An Đóa là ai vậy?"
Cô Lâm khiêm nhường đáp:"Con bé là một đứa trẻ mồ côi, được tôi đưa về đây 5 năm trước. Không biết chủ tịch đây là..."
Minh Nhật Lãng cười khẽ:"Không, tôi chỉ đơn giản là hơi tò mò một chút thôi. Không biết tôi có thể đi cùng cô Lâm không? Tôi rất muốn gặp cô bé đó. Dù gì bỏ quên một đứa trẻ thì không hay lắm."
Cô Lâm bối rối đưa mắt nhìn hiệu trưởng. Hiệu trưởng gật đầu với cô Lâm và nói với Minh Nhật Lãng:"Để tôi đi cùng Minh chủ tịch. Đúng như anh nói, anh bạn trẻ, bỏ quên một đứa trẻ thì không hay chút nào."

Minh Nhật Lãng chỉ mỉm cười, không đáp. Rồi ba người cùng nhau ra vườn.
An Đóa không ngồi ở xích đu nữa. Giờ bé đang ngồi dưới mái hiên, đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve một nụ tường vi, đôi mắt trong suốt nhìn lên đám lá xanh um của thân cây leo. Bé đung đưa đôi chân. Mùi hương tịch mịch từ bé tỏa ra làm Minh Nhật Lãng hơi nhướn mày.
Cô Lâm bước đến gần bé:"An Đóa, cô mang bữa ăn trưa đến cho con. Đây là hiệu trưởng và Minh chủ tịch." Vừa nói, cô vừa ngồi xuống cạnh bé. Như một bản năng tự nhiên, An Đóa không tiếng động dịch cơ thể ra xa cô Lâm.
Trong mắt cô Lâm hơi lóe lên chút phức tạp rồi lụi tắt. Tất cả những điều đó đều được thu vào mắt Minh Nhật Lãng. Anh nhướn mày có chút hứng thú, rồi quan sát cẩn thận cô bé kia.
An Đóa rất nhỏ, điểm ấy thì không có gì đặc biệt, vì bất cứ đứa trẻ nào ở côi nhi viện cũng như vậy. Nhưng cô bé nhỏ một cách khác biệt, thân hình mảnh mai chứ không gầy gò, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, làn da trắng nõn mịn màng. Điều thu hút anh nhất chính là đôi mắt của bé. Một đôi mắt trong veo, không chút tạp niệm, nhưng trong đó lại ẩn chút vẻ lạnh lùng, xa cách làm người ta không dám đến gần. Cô bé cúi đầu, vuốt ve nụ tường vi trong tay, dường như thế giới của bé chỉ có bông hoa này.

Minh Nhật Lãng nheo mắt lại, rồi bước đến ngồi cạnh bé. An Đóa ngẩng đầu, nhìn thấy không còn đường lui, liền xịu mặt. Bé thực sự không thích ngồi cạnh đám người này. Cảm giác rất chật chội, khó chịu.
Minh Nhật Lãng nín cười khi thấy biểu hiện này của bé. Anh hơi nghiêng đầu, đưa tay chỉnh lại mái tóc đen của bé, cất giọng trầm trầm:"Nhóc, theo tôi đi."
An Đóa liếc mắt nhìn anh. Tưởng như bé không trả lời, ai ngờ đâu bé lại mở miệng. Chất giọng non nớt vang lên:"Được, chỉ cần anh có khả năng." An Đóa đưa đôi mắt đen tuyệt đẹp nhìn vào mắt Minh Nhật Lãng. Trong khoảnh khắc, anh hơi giật mình. Đôi mắt cô bé đó như xoáy sâu vào anh. Anh có cảm giác như là An Đóa có thể nhìn được hết mọi bí mật của anh vậy.
Cô bé này, không đơn giản...
 
Bên trên