Chương 2: Cô nhóc nổi loạn ngầm
Nếu nói mỗi người đều có một khoảng thời gian tươi đẹp của mình thì dối với tôi, khoãng thời gian đó lá lúc tôi học cấp hai. Có người hỏi tôi, tại sao không phải là cấp ba, không phải ai cũng nói cấp ba đẹp nhất sao? Tôi chỉ cười, có lẽ thời gian đó là khoảng thời gian tôi vui nhất, cảm thấy ấm áp nhất.
Tôi còn nhớ rất rõ thời gian tôi học cấp hai. Quay trở về thời gian tôi còn mười tuổi, vừa mới tốt nghiệp tiểu học, cũng giống hàng ngàn đứa trẻ cùng tuổi khác, đợi bước vào một ngôi trường mới. Tình trạng học hành của tôi không khả quan cho lắm nên khi thi tốt ngiệp chỉ có mười chín điểm. Ba tôi bảo tôi còn thiếu không phẩy hai lăm nữa mới có thể vào trường điểm của quận, cho nên nộp hồ sơ vào một trường cũng bình thường. Lúc tôi nghe vậy, tôi biết tôi đã làm thất vọng ba mẹ rất nhiều nhưng biết sao được, khả năng của tôi chỉ tới đó thôi.
Trường cấp hai tôi đang học có tận mười tám lớp sáu, làm tới khi tôi vào coi danh sách lớp mò từ đầu tới gần cuối mới thấy tên mình. Trường tôi phân ra bán trú và nửa buổi mà tôi lại là học sinh nửa buổi nên nằm trong một trong ba lớp cuối của lớp sáu. Tôi thấy mấy đứa học bán trú thật cực khổ, đã bán trú gần năm năm ở tiểu học mà giờ cấp hai vẫn không thoát thân.
Lớp tôi cũng được xem là thuộc hàng gương mẫu. Giỡn thôi! Đây chỉ là ý nghĩ khi tôi mới là thành viên của lớp. Chứ có ai ngờ đâu sau vài tuần quen biết thì ai nấy giở luôn bộ mặt thật của họ. Bản thân tôi cũng không phải thuộc hàng 'chịu ngồi yên ổn' nên cũng dễ dàng hòa đồng với bạn bè trong lớp.
Sau vài tháng quen biết, tụi bạn đã đặt luôn cho tôi một biệt danh. Đó chính là con nhóc nổi loạn ngầm. Trên thực tế, tôi thấy cái tên này cũng thật đúng. Cả khi sau này khi tôi lớn lên thì tôi củng cảm thấy có lẽ tuổi nổi loạn tôi đến thật sớm.
Cái biệt danh này cũng có nguồn góc rất rõ ràng. Theo cách 'tường trình' của lũ bạn thì như sau: khi lên lớp tôi luôn là học trò cưng của thầy cô, làm bài tập đầy đủ, học bài chăm chỉ nhưng sau khi kết thúc giờ học thì tôi cái gì cũng dám làm. Đương nhiên cái này có chứng cứ nên tôi không thể chối bỏ. Chửi thề, đánh nhau, phá hoại bàn học, thậm chí lâu lâu còn phao trong mấy giờ kiểm tra, cái gì tôi cũng muốn thử.
Vì thá độ học trò cưng của tôi nên cũng có vài đứa trong lớp không thích tôi lắm. Giả sử đợi khi tôi ra về thì đứng đằng sau mỉa mai tôi, mắng tôi là đồ giả tạo. Tôi còn nhớ rất rõ câu trả lời của tôi lúc đó. Tôi bảo:
- Ít ra tớ còn thông minh hơn các cậu, không phải cái gì cũng thể hiện ra hết ngoài mặt cho người ta thấy là tốt đâu.
Nói xong câu đó tôi quay đi luôn, từ lúc đó cũng không thấy ai nói xấu tôi nữa, ít nhất cũng không phải nói thẳng mặt tôi. Mặc dù tôi không có bài xích người khác nhưng tôi vẫn không thể nào thể hiện ra con người thật của mình. Có lẽ bản thân tôi ích kỷ, không muốn chính mình bị người khác làm cho tổn thương. Đương nhiên ông trời đâu có toại nguyện cho tôi cho nên sau này mới phái xuống một người để 'trị' tôi. Nhưng mà làm học trò cưng cũng đâu có dễ dàng gì đâu nhưng để tránh cho việc tên mình có trên sổ đầu bài thì có thiện cảm với giáo viên vẫn tốt hơn. Có được thiện cảm của giáo viên rất có lợi, ít nhất là khi bạn phạm lỗi nào đó thì giáo viên cũng 'mắt nhắm mắt mở' bỏ qua. Không phải bộ môn nào cũng có thể sử dụng lợi thế như vậy, cho nên cũng có lần tôi bị bắt tại trận.
Lần đó tôi đang học môn công nghệ. Đối với một đứa đến thắt chỉ sau khi mai còn kihong6 biết thì cái môn công nghệ lớp sáu chính là cái môn chán nhất. Để tránh tình trạng ngủ gục thì đámbàn cuối chúng tôi chọn cách chơi trò đánh chuyền. Không may cho tôi, ngay khi lúc cô giáo quay xuống nhìn thì là lúc tôi đang vừa cười vừa đánh đứa ngồi bàn trên. Sau đó khỏi phải nói, tôi bị mời thẳng ra khỏi lớp, đứng ngoài hành lang đếm kiến. Đây cũng là lần đầu tiên trong gần sáu năm đi học mà tôi bị phạt đứng. Nếm trải cái cảm giác lâu lâu lại có người đi ngang qua nhìn thật không thoải mái tí nào, tôi chọn cách im lặng đối với mấy ánh mắt đó.
Cảm giác buồn chán làm tôi không khỏi liếc mắt nhìn đám bạn bên trong. Nhìn sang khu vực tôi ngồi thì thấy lũ bạn 'cùng hội cùng thuyền' khi nãy đang nhìn tôi cười toe toét, có đứa còn giơ hai ngón cái lên nữa chứ. Tôi trừng mắt nhìn tụi bạn, nắm chặt tay, thù này nhất định phải báo. Như cảm thấy được 'sự hối lỗi' của tôi, cô công nghệ đã thương xót mà gọi tôi vào lớp. Tôi như nàng dâu nhỏ về nhà mẹ chồng, bước đi rụt rè vào lớp. Đám bạn ngồi phía dưới hiện lên vẻ mặt xem thường nhưng tôi chọn bỏ qua mấy cái mặt thiếu đạo đức của tụi nó. Giờ mà không chịu thể hiện bộ dáng này thì có nước đứng ngoài hành lang hóng gió dài dài.Tôi lại đi lại gần bàn giáo viện, hơi hơi cuối đầu, từ miệng phát ra tiếng nói thành khẩn.
- Em xin lỗi cô ạ.
Hên là cô công nghệ của lớp tôi cũng hiền nên sau khi thấy tôi xin lỗi thì cũng bỏ qua, kêu tôi về chỗ. Về tới tận chỗ ngồi, tôi cũng không dám ho he gì nữa. Một lần bị giáo viên bắt thì bạn đã trở thành mục tiêu lâu dài của giáo viên rồi. Thế là từ hôm đó trở đi, mỗi lần tới tiết công nghệ, bỏ qua hết tất cả các dụ hoặc của đám bạn, tôi vẫn chăm chú nghe giảng. Thành quả của việc chăm chỉ nghe giảng đó chính là cuối năm điểm công nghệ tôi được tuyệt đối mười phẩy, cao nhất khối. Ai mà biết được con nhỏ cao điểm ấy lại lá đứa mù tịt nữ công gia chánh chứ. Bởi người ta mới nói, đời người rất khó lường trước được điều gì.