Truyện ngắn Vì thế giới của họ có cậu

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Một câu chuyện kể dành tặng cho người bạn của tôi. Hy vọng ở nơi xa, cậu sẽ hạnh phúc.
XfZJBVq.jpg

thế giới của họ cậu
Thể loại: Học đường
Tình trạng: Đã hoàn thành


Viết bởi
|Chân Nguyên|

1Hr2jrz.jpg

Chúng tôi cùng đứng nhìn ra ban công. Tôi đang nhòm nhèm nhai bánh tráng thì cậu ấy hỏi.

“Cậu có tin trên đời này có ma không?”

“Đang ăn mà nói gì ghê thế?” Tôi chau chau mày. Khi ấy tôi không thích nói về mấy cái chủ đề rùng rợn, xem phim kinh dị, đặc biệt là truyện ma, mãi cho đến sau này.

Cậu ấy phì cười.

“Ừ thì cậu có tin rằng linh hồn tồn tại không? Đại loại vậy đó.”

“Có.”

“Vậy sau khi chết, linh hồn người ta sẽ về đâu?” Cậu hỏi tiếp.

“Thì theo đạo Phật là xuống địa ngục, theo đạo Chúa là lên thiên đàng.”

“Thế cậu theo đạo nào?” Cậu ấy lại hỏi.

“Đạo Phật.” Tôi gắp liền một đũa bánh tráng trộn vào miệng. Quả là rất ngon!

Lúc ấy tôi chẳng suy nghĩ nhiều. Rồi tự dưng cậu ấy nói buồn thật. Tôi hỏi sao lại buồn. Cậu ấy lại bảo thì buồn là buồn chứ sao.

Mặt cậu ấy xìu xuống, hơi cau có. Tôi chẳng dám hỏi nhiều vì sợ lúc nãy đã nói gì phật lòng cậu ấy. Nhưng là gì nhỉ? Tôi đăm chiêu suy nghĩ.

Lát sau, cậu ấy bỏ vào trong.

Tôi nói chỉ có người xấu mới phải xuống địa ngục. Tụi mình ăn ở hiền lành như vậy, chắc chắn sẽ lên thiên đàng.

Nhưng tôi đã không nói thế.

*
Chiều nay trời đẹp, tâm trạng tôi lại rất tốt. Tôi đạp xe đến lớp học thêm sớm hơn thường lệ.

Quả như tôi nghĩ. Chưa có ai đến cả. Trong lúc rảnh rỗi, tôi lấy tập ra ngồi giải bài toán khó cô cho hôm trước. Vài phút sau, có chiếc xe máy đậu trước cửa lớp. Tôi thấy Lê lập cập bước xuống từ yên sau, chống nạn đi tới, mẹ cậu ấy đỡ một bên, dìu cậu ấy chầm chậm.

“Sao thế? Gãy chân nữa à? Có sao không?” Tôi tiến tới đỡ phụ mẹ cậu ấy sau khi gật đầu chào bà.

Bà tránh ánh nhìn của tôi.

“Còn lạ gì nữa.” Cậu ấy cười.”Vật lộn với tụi bạn, té từ trên bàn xuống.”

Tôi cáu nhẹ cánh tay cậu ta, nháy nháy mắt về phía mẹ cậu, ý hỏi bộ chán sống hay sao mà khai tất tần tật ra vậy?

“Không sao, mẹ mình biết mà.” Cậu ấy từ từ ngồi xuống, cười cho có lệ.

Bà ấy không nói gì. Ngay lập tức bỏ chạy ra ngoài, leo lên xe rồ ga phóng đi.

Quá nhanh quá nguy hiểm!

Hình như khi nãy, tôi nghe có tiếng nấc thì phải. Để ý thấy lúc nào mẹ Lê cũng đeo khẩu trang che kín mặt, nón bảo hiểm cũng chẳng bao giờ cởi, bất kể trời nắng hay mát, xuống xe hay không xuống xe. Trong mắt tôi khí đó, bà ấy là một ninja bí ẩn, một bà mẹ ninja hết lòng chăm sóc cậu con trai ốm yếu, gầy gò.

Tôi hỏi Lê thắc mắc đó của mình. Cậu ấy không đáp, lấy tập để lên bàn rồi mượn tập tôi sao chép bài tập. Tôi quên bén câu hỏi của mình, vội giật tập lại. Hai đứa giằng co. Chợt tôi nhớ tới cái chân gãy của cậu ấy. Thôi thì nhường cậu ta một ván vậy.

Cậu ấy cười hì hì, khen tôi là đứa con gái xinh nhất ngồi ở dãy này. Tôi lườm cậu ta. Dãy này có mỗi tôi là con gái chứ mấy. Tức tối, tôi đá chân bàn cho rung lên nhưng lại trượt sang chân Lê, ngay cái chân đang bó bột. Tôi rối rít xin lỗi nhưng cậu vẫn bất động. Đầu cậu cúi gằm. Một giọt nước nhỏ xuống trang vở, làm nhoè đi vài con số.

Lê đứng bật dậy, chống nạn đi một mạch vào nhà vệ sinh.

Tôi nghĩ chắc là cậu ấy đau lắm.

Đúng là đau thật. Nhưng không phải cái chân, mà là trái tim cậu ấy. Sau này tôi mới biết nguyên do tại sao mẹ Lê luôn trùm kín mặt.

Vì bà ấy đang khóc hoặc vừa khóc xong. Lê biết nhưng cậu ấy không nói. Và tôi đã chạm vào nỗi đau của cậu.

Giá như, tôi đã không thắc mắc nhiều như thế.

*

“Này, cậu chia tay với Minh đi.”

“Hả? Tại sao?”

Tôi lập tức ngước mặt lên, cọng mỳ vẫn còn treo trên miệng. Tôi hút một cái rột.

Lê không đáp. Cậu ấy cứ cắm cúi ăn phần mỳ của mình. Tôi với nĩa gắp liền hai miếng xúc xích to bự trong đĩa Lê, nhai nhồm nhoàm.

Cậu ấy ngẩng đầu lên.

Coi kìa, coi kìa, giận rồi.

Sau đó, cậu ấy ngó phát vào đĩa tôi, thấy chẳng còn gì ngoài mỳ bèn cúi mặt ăn tiếp.

Tôi hết sức bực bội. Cậu ấy như vậy là có ý gì. Đang yên đang lành lại bảo tôi chia tay với Minh. Tôi biết cậu ấy và Minh không hợp nhau, bọn họ học chung lớp nhưng chưa bao giờ cậu ấy tỏ thái độ hoặc chen ngang vào chuyện riêng tư của hai đứa tôi cả.

Hứng thú ăn mỳ của tôi bay biến hết sạch. Tôi buông nĩa, ngã người phịch ra sau, đăm đăm nhìn Lê. Tôi muốn có một lời giải thích rõ ràng.

“Có phải do cậu ghét Minh không?”

“…”

“Minh làm gì có lỗi với cậu à? Hay hai người cãi nhau? Cậu nói đi, mình sẽ xử lý việc này công bằng.”

“Minh không xứng với cậu đâu. Cậu ta là một thằng đểu cáng.”

Tôi giữ bình tĩnh, tiếp tục tra hỏi sao lại nói bạn trai tôi như vậy. Lê tiếp tục im lặng.

Việc này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của tôi. Thế là tôi ngồi thẳng dậy, đập tay thật mạnh xuống bàn, hét to tên đầy đủ của cậu ta: “ Võ Hoài Lê.”

Cảnh tượng này hệt như trong bộ phim Hàn Quốc tôi xem mấy hôm trước. Nam chính và nữ chính đang ngồi ăn bánh gạo cay thì chàng trai bỗng bảo mình chia tay đi. Nữ chính hỏi lí do mấy lần mà nam chính không nói, cô lập tức đứng phắt dậy, gào to tên của chàng trai. Toàn bộ thực khách trong quán đều quay đầu nhìn về phía hai người.

Trường hợp của chúng tôi khi đó cũng hệt vậy. Những người ngồi xung quanh đó đều chú ý đến chúng tôi, có người xì xào bàn tán gì đó. Có điều chúng tôi không phải là người yêu, chàng trai cũng mở lời trước và bảo tôi chia tay với bạn trai.

Lê không ăn mỳ nữa, cậu tựa người vào ghế, im lặng.

Tôi nên làm gì nhỉ? Có nên hất nước vào mặt cậu ta như nữ chính đã làm với nam chính không?

Tôi dòm ly nước ngọt trên bàn, cầm lấy, hút một hơi hết cả ly rồi hậm hực đeo balo bỏ về.

Gọi tôi, đuổi theo tôi, thâm tâm tôi hy vọng Lê sẽ làm thế vào lúc đó. Nhưng cậu ấy vẫn ngồi im và chẳng làm gì. Việc ấy làm tôi có chút thất vọng và rảo bước nhanh hơn.

Trong lúc đạp xe về, tôi vẫn còn bực bội. Tôi biết mình nóng tính. Tôi không thích người khác xen vào chuyện tình cảm của mình và tôi thích Lê ở điểm đó. Vậy mà, cậu ấy đã làm một chuyện quá quắc.

Rồi tôi lại nghĩ, hai đứa tôi đi chung xe. Tôi về trước vậy Lê sẽ về bằng gì? Xe buýt? Gần khu Lê sống chẳng có trạm xe buýt nào. Đi bộ lại càng không thể. Nhớ tới hồi chiều này, Lê rủ tôi đi chơi, cậu ấy tình nguyện chở tôi mà tôi không dám. Sức khoẻ Lê không tốt từ nhỏ, đi học cũng người nhà đưa đón chứ không dám cho đi một mình. Ba năm quen biết, cậu ấy gãy tay, gãy chân, trật khớp tổng cộng bảy lần. Riết tôi chẳng còn bất ngờ nữa. Hôm nay là lần đầu tiên cậu ấy chở tôi cả quãng đường chỉ để đãi tôi ăn một bữa.

Nghĩ tới đây, tôi bất giác quay đầu xe lại, suýt nữa bị một chiếc xe máy quẹt phải. Tôi bị chửi một trận tới tấp nhưng chẳng để ý nhiều. Tự nhiên tôi thấy lo cho Lê nên cuống cuồng đạp xe về Jollibee.

Trời bắt đầu mưa. Mọi người đều dừng xe tìm chỗ trú hoặc mặc áo mưa. Riêng tôi vẫn đạp như bay. Sau đó tôi toàn gặp xui xẻo: bị quẹt xe, cán đinh, còn bị một chiếc xe cấp cứu đi ngược đường cán qua vũng nước làm tôi vừa ướt chèm nhẹp nữa. Toàn thân tôi nặng trĩu, bánh xe kéo lừ đừ vì chẳng còn tí hơi nào nhưng bất chấp tất cả, tôi kiên quyết trở lại tìm Lê.

Tôi gửi xe, chạy đến chỗ hai đứa tôi ngồi ban nãy.

Lê đã ăn xong phần mỳ của mình. Cậu ấy đang bấm điện thoại. Vừa nghe tiếng tôi gọi, Lê liền ngẩng lên, khoé miệng hơi cong, cố giấu đi nụ cười. Tôi nắm tay lôi cậu ấy đứng dậy. Cậu ấy vẫn làm thinh. Thế là tôi vờ bỏ đi lần nữa. Chợt Lê rên rỉ ôm bụng, tôi quay lại hỏi Lê có sao không. Cậu ấy nhìn tôi nhe răng cười. Ra là cậu ta chỉ giả bộ. Chúng tôi cùng về nhà, không ai nhắc đến chuyện cũ nữa mà cười nói rất vui vẻ. Cứ như chúng tôi vừa ném một viên đá xuống hồ, mặt nước xao động chốc lát còn viên đá thì chìm nghỉm.

Bỗng khung cảnh trở nên trắng xoá. Tôi ngồi trên yên sau, chẳng thấy Lê cầm lái nữa, xe đạp vẫn chạy băng băng. Đột nhiên trời mưa, chiếc xe cứu thương từ đâu lao thẳng về phía tôi.

Tôi giật mình mở mắt. Mồ hôi như tắm.

Lại là giấc mơ ấy.

Ngoài trời tối đen như mực. Tôi liếc mắt ngó đồng hồ, lúc này đã bốn giờ sáng. Tôi cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lê: “Chào buổi sáng. Hôm nay mình đi thăm cậu. Chắc cậu rảnh mà nhỉ?”

*

Sau hôm ở Jollibee, tôi không gặp Lê nữa. Bọn tôi bận ôn tập cho kì thi chuyển cấp. Chắc Lê vẫn còn bệnh nên xin nghỉ ở nhà, bữa đi bữa không, cậu ấy làm gì tôi cũng chẳng rõ. Gọi điện cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời. Sau đó, tôi lại bị cuốn vào đợt ôn tập.

Tôi và vài người bạn đậu trường H. Nghe bạn bè cùng lớp bảo Lê đậu trường L. Bọn tôi học khác trường. Cũng hơi buồn thật. Suốt quãng thời gian đó, tôi vẫn chưa liên lạc được với Lê. cậu ấy cũng không lên FB, tôi nợ cậu ấy một lời xin lỗi và một câu cảm ơn chân thành.

Và mùa hè vội vã đi qua. Lá thu rơi rồi nhưng Lê vẫn không xuất hiện.

Hôm nhập học, tôi gặp Ly. Cô ấy gượng gạo chào tôi.

Hồi xưa cô ấy từng tỏ tình với Lê ngay giữa sân trường nhưng bị từ chối. Mắt Ly rưng rưng nhưng không khóc, Ly bỏ chạy vào nhà vệ sinh. Tôi nói Lê ác thật, cậu ấy chỉ nhún vai. Nhỏ Giang, bạn nối khố của tôi khẽ nói nhỏ với tôi: “Cái tên ấy coi bộ cũng sát gái dữ. Ai chẳng biết Ly là hoa khôi trường mình. Nhẫn tâm quá!”

Tôi nhún vai, nghĩ bụng: “Cái tên trắng trắng, xanh xao, gầy còm được cái cao cao, mặt mũi sáng sủa chút vậy mà cũng được hoa khôi thích á?”

Tôi đớ người với cái suy nghĩ của mình. Không biết là đang khen hay đang chê cậu ta nữa. Tự dưng, Lê vịn vai tôi lại, nói thích tôi làm cả trường xôn xao. Tôi hất tay cậu ta ra, nhéo mạnh cùi chỏ Lê, hỏi cậu ta muốn bị Minh xử lí hả? Đúng là đùa giỡn quá trớn.

Lê nhíu mày rồi nhăn răng cười nham nhở.

Giờ tôi nghĩ, có phải Ly trả thù tôi vụ đó không? Chắc chắn là cô ấy nói dối, cô ấy lừa tôi. Chỉ là lừa bịp mà thôi. Đúng chứ?

*

Tôi đặt bó hoa lên mộ, thắp ba nén nhang, chắp tay nói hết suy nghĩ từ đó đến giờ của mình. Những lời tôi muốn nói, những điều tôi muốn làm nhưng không làm kịp. Và giá như…

Xin lỗi hay cảm ơn cũng đã quá muộn rồi.

Cậu nói đúng, Lê. Minh là một thằng đểu cáng.


Nhớ lại lúc biết kết quả kì thi, tôi chạy qua lớp tìm Lê và Minh, báo tin vui, mang xoài, mắm tôm, bánh tráng trộn để ăn mừng nhưng không gặp hai người bọn họ. Tôi chạy ra sân sau, đi ngang qua nhà vệ sinh nam, nghe tiếng của Minh nên dừng lại nghe ngóng.

Minh và lũ bạn của mình đang bàn tán về một con nhỏ mái ngố, mọt sách quê mùa với thái độ bỡn cợt. Cậu ta nói chẳng thích gì nhỏ đó, chẳng qua để đám con gái bu quanh cậu ta bớt đi thôi. Một con nhỏ chẳng ra gì như vậy, ai mà thèm kiếm chuyện làm gì. Cậu ta còn bảo nếu quen người đẹp quá, bị đánh ghen, cậu ta sẽ rất áy náy.

“Tính nhỏ đó như con trai vậy. Làm cái gì cũng sốt sắng, mạnh bạo, dữ như bà chằn. Lúc trước tao hỏi thằng Lê, mày làm cách nào chịu được tính của nó hay vậy? Hỏi nó cần, tao đem nhỏ đó cho nó luôn. Mày biết không, nó ụp nguyên hộp cơm tấm lên đầu tao.”

“Rồi mày chịu để yên hả?” Một tên khác hỏi.

“Tất nhiên là không. Tao túm cổ áo tính cho nó một trận nhưng cả lớp ngăn lại. Thằng đó tướng tá không bằng cọng bún thiu, đánh nó, lỡ có gì, chắc bố giết tao mất.”

Cả đám cười ha hả.

Máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu. Tôi nắm chặt hai tay lại.

Bố mày không giết mày thì bà sẽ phanh thây mày. Bởi con nhỏ mái ngố, quê mùa chúng nó vừa nói chính là tôi.

Nhân lúc chúng nó không để ý, mãi đùa giỡn với nhau, tôi đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Nhỏ Giang cười phá lên. Nhắc lại sự kiện chấn động cả trường hôm đó. Bốn học sinh nam bị nhốt và bị tấn công bằng mắm tôm trong nhà vệ sinh. Bữa đó tôi cứ như siêu nhân. Dùng sáu cây đũa có sẫn luồng qua tay nắm cửa, kẹp vào tường. Tôi cúp cầu dao cả dãy đó, đợi chúng nó gào rú, đập cửa, tôi leo lên cửa sổ thông gió, đổ cả thùng nước pha mắm tôm vào. Nghe cả đám la làng, biết đã trúng mục tiêu, tôi ném cả bịch xoài vào phía có tiếng thét. Hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhanh chóng trả chiếc ghế cao cho chú thợ điện đang sửa chữa dãy bên cạnh.

“Mình còn tưởng cậu là Quicksilver ấy chứ.” Nhỏ Giang chùi nước ở khoé mắt.

Sau ngày đó, tôi chia tay Minh. Minh nhếch mép cười. Hắn luôn cười như thế, chẳng xem ai ra gì, vậy mà trước đây tôi nhận ra cơ đấy.

Tôi tặng Minh một món quà, gói thật đẹp, xem như quà chia tay. Nụ cười của hắn tắt hẳn khi nhìn thấy bịch mắm tôm tôi đặt biệt chọn lựa nằm chình ình trong hộp quà. Xem cái bộ mặt mếu máo như tên đần của Minh, tôi rất hả dạ rồi ngoắc mông đi luôn.

Tôi và Giang ngồi tám nhảm trong quán trà sữa, sau khi tảo mộ về. Không biết tâm trạng của tôi lúc này thế nào nữa. Lâng lâng và man mác buồn, xen lẫn tiếc nuối và cả những hối hận.

Tôi nằm ườn ra bàn, phóng tầm mắt vào khoảng không vô định. Một cô gái mở cửa bước vào trong quán, tay cầm chiếc dù đỏ dù khi ấy thời tiết vô cùng mát mẻ.

Tôi chăm chăm nhìn cây dù đỏ như bị thôi miên. Màu đỏ tươi trên cây dù còn làm tôi liên tưởng đến Lê.

Lê mất vì bị ung thư máu. Cậu ấy bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng từ nhỏ. Mẹ cậu ấy nói Lê sống được tới giờ đã là một kì tích rồi. Đến năm lớp 9, bệnh tình trở nặng. Cơn đau dày xé cậu ấy nhiều hơn, ngày nào mẹ Lê cũng khóc. Dù nằm viện nhưng cậu ấy vẫn cố học, thi vào trường L và đỗ lớp chọn.

Cậu ấy quyết chiến đấu với số phận dù biết thời gian không còn dài.

Suốt hai tháng từ ngày nhập học, cậu ấy chẳng tới lớp. Đùng một cái, chúng tôi nhận được tin Lê mất.

Cậu ấy bệnh tôi không đến thăm. Lê mất rồi tôi cũng không đi đám. Tôi chẳng biết gì cả, tôi quá trẻ con, vô tâm và hời hợt. Thậm chí, tin cậu ấy mất, tôi cũng là người cuối cùng biết được. Lê không cho tôi biết nhà. Bạn bè cậu ấy cũng không ai biết. Cậu ấy không muốn trước khi ra đi, mình vẫn là một kẻ đáng thương. Vậy mà cậu ấy đã khóc trên giường bệnh khi nghe mẹ nhắc đến bạn bè.

Chiếc xe cứu thương tôi nhìn thấy giữa trời mưa hôm đó là chiếc xe đã chở Lê. Tôi lết thết tìm tới chỗ cũ hai đứa ngồi trong Jollibee nhưng không thấy Lê đâu. Mọi người xung quanh báo khi tôi vừa đi, cậu ấy đột nhiên ngã xuống, lay mãi không dậy nên họ gọi cứu thương.

Cảm giác tội lỗi chồng chất. Tôi vô cùng hối hận vì đã bỏ Lê lại.

Đến giờ, chiếc xe cứu thương ấy cứ theo tôi trong những giấc mơ, dài đằng đẵng.

Mấy hôm sau ngày ấy, tôi liên lạc được với Lê, cậu ấy nói không sao, đang đi ăn ở nhà hàng, giọng cậu ấy rất vui vẻ. Cậu ấy vội cúp máy khi tôi vừa lấy hết quyết tâm để thốt ra một câu xin lỗi. Tính ra thì chúng tôi vẫn chưa nói được một câu làm hoà chính thức. Thế là tôi gọi lại cho Lê, cậu ấy đáp lại tôi bằng một tràn đổ chuông dài.

Đó là cuộc điện thoại cuối cùng giữa chúng tôi. Ít ra nó đã không kết thúc bằng một cuộc cãi vã.

Tôi nhớ Lê từng bảo cậu ấy sắp chết rồi, chẳng sống được bao lâu nữa.Tôi không tin, nói cậu ấy tào lao, hỏi sao dạo này cậu bi quan thế? Câu ấy gượng cười. Tôi thấy nhưng chỉ tập trung vào mấy bài toán khó. Tôi đã không nghi ngờ gì.

Trước lúc ra đi, Lê viết một bức thư, nhờ mẹ cậu ấy đưa cho bạn bè cậu.

Trong thư kể lại kỉ niệm của Lê với tất cả mọi người nhưng trong thư chẳng nhắc gì đến tôi cả. Giang vỗ vỗ vai tôi. Tôi cười buồn.

Chắc Lê giận tôi lắm!

*

Tảo mộ trở về, tôi lao ngay lên giường, với tay lấy cuốn”Kì án ánh trăng” trên kệ sách, đọc vài trang, chợt nhớ lại những lời Lê nói.

“Sao cậu lại sợ ma? Chẳng phải mọi người khi chết đều sẽ thành ma sao?”

“Bây giờ thì không sao. Nếu sau này cậu vẫn sợ ma, hẳn mình sẽ rất buồn.”

Tôi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn cái kệ sách chứa toàn truyện ma.

Tôi không còn sợ ma nữa.

Nếu cậu ấy hỏi tại sao, thì tôi sẽ trả lời: “Vì trong thế giới của họ có cậu.”

Tối đó, tôi gặp ác mộng. Trong giấc chiêm bao, tôi thấy Lê đứng từ xa vẫy tay với mình. Tay chân tôi bũn rũn, tôi cố sức chạy đến cây cầu cậu ấy đang đứng. Tôi cứ thế chạy mãi chạy mãi nhưng bóng hình cao cao, gầy gò kia lại ngày một xa. Tôi hét lên bảo cậu ấy chờ mình, tôi có điều muốn nói. Nhưng cậu ấy đã không chờ.

Đến đấy, tôi lại choàng tỉnh. Lại một giấc mơ khác về Lê. Ngay cả trong mơ, tôi vẫn chưa thể nói với cậu ấy một câu xin lỗi. Đúng là tôi đang bị trừng phạt, trừng phạt thật mà!

Tôi bần thần tựa lưng vào thành giường, cảm thấy mệt mỏi hệt như vừa chạy một quãng đường dài thật dài.

Chiếc chuông gió treo trên cửa sổ phòng tôi chợt vang leng keng leng keng khi cơn gió từ cái cửa sổ bé xíu ấy bất chợt ùa vào mang theo cảm giác ướt ẩm. Đúng lúc, điện thoại tôi báo có tin nhắn.

Toàn là thư rác.

Tôi lướt ngón tay trên màn hình, vừa chuẩn bị nhấn nút xoá hết thì bất ngờ, len lỏi trong đống tin rác ấy xuất hiện địa chỉ người gửi có tên Vohoaile. Ảnh đại diện là hình tôi và Lê chụp chung hồi lớp 8. Mắt tôi mở thau láu, tim đập loạn xạ và dường như quên luôn cả cách thở.

Tôi run run nhấn vào hòm thư, tức khắc trên màn hình hiện ra dòng chữ.


qminpNL.jpg

“Hà thân mến! Lời đầu tiên mình muốn nói là chúng mình làm hoà nhé!”


Trời lại mưa. Mưa rơi ngoài cửa sổ và trên gương mặt tôi, ướt đẫm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Doanh Chính

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Vì thế giới của họ có cậu
Đọc mà thấy tiếc cho số phận bất hạnh của Lê, học giỏi, cao ráo, lại biết nghĩ cho mọi người nữa chứ. Đằng sau là cả tương lai, kì vọng của mẹ, bao ân hận cho Hà... híc! Còn Hà thì nửa mình muốn trách, nửa lại không, bạn ấy là con gái mà. Tác giả thành công trong truyện này rồi. Buồn ơi, sao mà não nề quá.
 

táo đỏ mini

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/16
Bài viết
81
Gạo
0,0
Re: Vì thế giới của họ có cậu
Chân nguyên viết truyện này rất đã nhé. Đủ ý tứ, mùi vị, chiều sâu nhân vật vô cùng tốt. Cảm động lắm ý. Cái kết buồn nhưng đẹp( theo tui là thế). 9/10 điểm.
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: Vì thế giới của họ có cậu
Đọc mà thấy tiếc cho số phận bất hạnh của Lê, học giỏi, cao ráo, lại biết nghĩ cho mọi người nữa chứ. Đằng sau là cả tương lai, kì vọng của mẹ, bao ân hận cho Hà... híc! Còn Hà thì nửa mình muốn trách, nửa lại không, bạn ấy là con gái mà. Tác giả thành công trong truyện này rồi. Buồn ơi, sao mà não nề quá.
Cảm ơn bạn! :x
 

Chân Nguyên

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/6/16
Bài viết
212
Gạo
0,0
Re: Vì thế giới của họ có cậu
Chân nguyên viết truyện này rất đã nhé. Đủ ý tứ, mùi vị, chiều sâu nhân vật vô cùng tốt. Cảm động lắm ý. Cái kết buồn nhưng đẹp( theo tui là thế). 9/10 điểm.
Oa, lâu quá mới gặp lại nàng! Cảm ơn nàng nhiều nhé! :tho26:
 
Bên trên