Phần một
Tiếng cười khúc khích vang lên, đêm muộn, từ đám cây rậm, hòa quyện, rả rích những con dế gọi bạn.
Hoang dại, nhiệt tình rồi lặng lẽ theo lá vàng héo úa khi hè về, nóng cháy đến tàn lụi.
Thu đến lạnh lùng cơn gió thổi bay chiếc lá vàng rơi, bay bay mãi theo. Khi mùa đông mang sinh mệnh mới, Hà lau giọt nước mắt lăn dài trên má, đi xa.
Những cánh én lượn trên nền trời báo hiệu một mùa xuân về. Thời tiết hiu hiu lạnh, Hà đặt chân lên mảnh đất này, màu đất đỏ Bazan bụi bặm hoang sơ. Nơi không ai biết cô là ai, đã trải qua những gì, quá khứ không còn nữa chỉ là hiện tại, lúc này, gặp gỡ.
Tây Nguyên, xứ sở những rừng cây bạt ngàn, những con suối réo rắt giữa những dãy đồi chập chùng xa mãi về phía chân trời, ôm lấy, rộng vòng tay cho người con người khốn nạn, những người đi tìm tương lai, sống sót trên đời.
Bơ vơ lạc lõng, cảm giác đó Hà đã quen, cô chỉ biết rằng ở đây không còn ai biết về cô, cô là ai, không ai cả. Hà muốn sống cuộc sống mới, rời xa quá khứ đau khổ khốn nạn đó. Ở đây, giữa núi rừng bao la, nơi Hà sẽ sống cuộc sống mới của mình, riêng mình Hà, không ai biết.
Hà hỏi vài người, đi đến nơi xa nhất, những nơi ít dấu chân người, cuộc sống mới, cô nghĩ về nó trên suốt quãng đường đến đây, xa thật xa, không ai cả, chỉ mình cô thôi. Hà chỉ muốn sống một mình, chỉ riêng mình cô.
Từng con đường, những ngôi nhà mảnh ruộng vườn cây, qua từng ngọn đồi, đi xe rồi đi bộ, leo những con dốc, băng qua con suối, rừng núi hoang, Hà đi nhiều ngày, vẫn đi, tìm nơi cô muốn đến. Con đường dẫn vào rừng đầy cỏ cây rậm rạp che giấu vết xe mờ phía dưới, hoang sơ vắng lặng người lấy gỗ, bên cây đa cạnh đường, túp lều nhỏ lấp ló ánh lửa.
Cuộc sống yên bình tĩnh lặng, Hà dậy sớm nhóm lửa nấu nước, nướng vài củ khoai cho bữa sáng, ra vườn sạt cỏ cuốc đất. Ban sơ lỡ ngỡ đến quen thuộc, cô thích nghi dần.
Khu vườn nhỏ bên bìa rừng, cô trồng đậu. Những chồi non mọc lên từ đất, từng hàng tăm tắp kết quả cho những ngày làm việc dưới ánh mặt trời nóng cháy, bàn tay chai sần, da ngăm đen. Hà cầm cuốc đi giữa hàng đậu, mái tóc ngắn cắt ngang vai, một mình.
Cây non còn yếu, Hà nhẹ nhàng, từng ly từng tí một cẩn thận loại bỏ cỏ, thứ giành ăn với những cây đậu non kia. Mặt trời lên cao phả oi bức lên bóng lưng nhỏ bé cúi người sạt cỏ, từng giọt mồ hôi thấm vào mặt đất rồi biến mất. Cơn gió nhẹ chỉ làm lá cây đung đưa trên cao, giơ tay lau mặt nhấm nhem, Hà nhìn trời đứng bóng vào trưa, cô cầm cuốc men theo hàng đậu ra vườn về nhà.
Thả cuốc cạnh nhà, cô gái mở cửa đi vào. Căn nhà nhỏ bằng những miếng ván thừa xin của người dân, bằng tiền dành dụm được nhờ người dựng lên, nhà cô, nền đất nén chặt chỉ kê chiếc giường con cách hai bước chân bên cạnh cửa là bếp đất nhỏ vuông ngăn lại bằng vòng đất thấp cở gan tay bao quanh, kề bên giường chiếc bàn nhỏ dùng để đồ lặt vặt và ăn cơm, đầu giường, bức tường treo dây quần áo.
Hà múc nước trong chum cạnh bếp, ra cửa rửa tay rửa mặt xong lại cạnh bàn rót bát nước uống rồi chuẩn bị nấu cơm. Ngồi cạnh bếp, cô lấy que củi cháy dở gạt tro, lấy củi dăm cho vào đốt lửa, công việc thuần thục tự nhiên như vậy. Chiếc nồi nhỏ chỉ đủ cho hai bát gạo, Hà đổ một bát nửa dùng ăn cả buổi tối. Xong cô ra trước cửa ngắt cọng rau khoai, ít lá hành trồng trước nhà làm canh thêm nồi cá kho hôm trước là đủ.
Ăn trưa xong, Hà ngả lưng nằm nghỉ. Nằm trên giường, cô gái nhìn trần nhà thấp lẩm nhẩm những việc cần làm buổi chiều, cô muốn mình thật bận rộn, mệt mỏi tấm thân cô, để không phải nghĩ gì vẩn vơ nữa.
Căn nhà nhỏ dưới cành đa bên con đường mòn dẫn vào rừng. Ở đó, người đàn bà trẻ sống một mình chỉ lâu lâu vài tháng là ra khu dân cư bán đồ, mua đồ, lâu dần lâu dần thành thói quen, chỉ có vài người bán hàng biết người đàn bà đó, lam lũ, lầm lũi ít nói.
Hoang dại, nhiệt tình rồi lặng lẽ theo lá vàng héo úa khi hè về, nóng cháy đến tàn lụi.
Thu đến lạnh lùng cơn gió thổi bay chiếc lá vàng rơi, bay bay mãi theo. Khi mùa đông mang sinh mệnh mới, Hà lau giọt nước mắt lăn dài trên má, đi xa.
Những cánh én lượn trên nền trời báo hiệu một mùa xuân về. Thời tiết hiu hiu lạnh, Hà đặt chân lên mảnh đất này, màu đất đỏ Bazan bụi bặm hoang sơ. Nơi không ai biết cô là ai, đã trải qua những gì, quá khứ không còn nữa chỉ là hiện tại, lúc này, gặp gỡ.
Tây Nguyên, xứ sở những rừng cây bạt ngàn, những con suối réo rắt giữa những dãy đồi chập chùng xa mãi về phía chân trời, ôm lấy, rộng vòng tay cho người con người khốn nạn, những người đi tìm tương lai, sống sót trên đời.
Bơ vơ lạc lõng, cảm giác đó Hà đã quen, cô chỉ biết rằng ở đây không còn ai biết về cô, cô là ai, không ai cả. Hà muốn sống cuộc sống mới, rời xa quá khứ đau khổ khốn nạn đó. Ở đây, giữa núi rừng bao la, nơi Hà sẽ sống cuộc sống mới của mình, riêng mình Hà, không ai biết.
Hà hỏi vài người, đi đến nơi xa nhất, những nơi ít dấu chân người, cuộc sống mới, cô nghĩ về nó trên suốt quãng đường đến đây, xa thật xa, không ai cả, chỉ mình cô thôi. Hà chỉ muốn sống một mình, chỉ riêng mình cô.
Từng con đường, những ngôi nhà mảnh ruộng vườn cây, qua từng ngọn đồi, đi xe rồi đi bộ, leo những con dốc, băng qua con suối, rừng núi hoang, Hà đi nhiều ngày, vẫn đi, tìm nơi cô muốn đến. Con đường dẫn vào rừng đầy cỏ cây rậm rạp che giấu vết xe mờ phía dưới, hoang sơ vắng lặng người lấy gỗ, bên cây đa cạnh đường, túp lều nhỏ lấp ló ánh lửa.
Cuộc sống yên bình tĩnh lặng, Hà dậy sớm nhóm lửa nấu nước, nướng vài củ khoai cho bữa sáng, ra vườn sạt cỏ cuốc đất. Ban sơ lỡ ngỡ đến quen thuộc, cô thích nghi dần.
Khu vườn nhỏ bên bìa rừng, cô trồng đậu. Những chồi non mọc lên từ đất, từng hàng tăm tắp kết quả cho những ngày làm việc dưới ánh mặt trời nóng cháy, bàn tay chai sần, da ngăm đen. Hà cầm cuốc đi giữa hàng đậu, mái tóc ngắn cắt ngang vai, một mình.
Cây non còn yếu, Hà nhẹ nhàng, từng ly từng tí một cẩn thận loại bỏ cỏ, thứ giành ăn với những cây đậu non kia. Mặt trời lên cao phả oi bức lên bóng lưng nhỏ bé cúi người sạt cỏ, từng giọt mồ hôi thấm vào mặt đất rồi biến mất. Cơn gió nhẹ chỉ làm lá cây đung đưa trên cao, giơ tay lau mặt nhấm nhem, Hà nhìn trời đứng bóng vào trưa, cô cầm cuốc men theo hàng đậu ra vườn về nhà.
Thả cuốc cạnh nhà, cô gái mở cửa đi vào. Căn nhà nhỏ bằng những miếng ván thừa xin của người dân, bằng tiền dành dụm được nhờ người dựng lên, nhà cô, nền đất nén chặt chỉ kê chiếc giường con cách hai bước chân bên cạnh cửa là bếp đất nhỏ vuông ngăn lại bằng vòng đất thấp cở gan tay bao quanh, kề bên giường chiếc bàn nhỏ dùng để đồ lặt vặt và ăn cơm, đầu giường, bức tường treo dây quần áo.
Hà múc nước trong chum cạnh bếp, ra cửa rửa tay rửa mặt xong lại cạnh bàn rót bát nước uống rồi chuẩn bị nấu cơm. Ngồi cạnh bếp, cô lấy que củi cháy dở gạt tro, lấy củi dăm cho vào đốt lửa, công việc thuần thục tự nhiên như vậy. Chiếc nồi nhỏ chỉ đủ cho hai bát gạo, Hà đổ một bát nửa dùng ăn cả buổi tối. Xong cô ra trước cửa ngắt cọng rau khoai, ít lá hành trồng trước nhà làm canh thêm nồi cá kho hôm trước là đủ.
Ăn trưa xong, Hà ngả lưng nằm nghỉ. Nằm trên giường, cô gái nhìn trần nhà thấp lẩm nhẩm những việc cần làm buổi chiều, cô muốn mình thật bận rộn, mệt mỏi tấm thân cô, để không phải nghĩ gì vẩn vơ nữa.
Căn nhà nhỏ dưới cành đa bên con đường mòn dẫn vào rừng. Ở đó, người đàn bà trẻ sống một mình chỉ lâu lâu vài tháng là ra khu dân cư bán đồ, mua đồ, lâu dần lâu dần thành thói quen, chỉ có vài người bán hàng biết người đàn bà đó, lam lũ, lầm lũi ít nói.