Truyện ngắn Xin cho em một lần... được yêu!

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Ánh nắng chiều buông nhuốm màu sầu muộn. Cô loạng choạng, bước vô định về phía trước. Thật đau, vốn dĩ tim đã chết từ lâu sao có thể đau như vậy. Điên cuồng yêu anh, từ lúc nào cô yêu anh không một lý do, không cần suy nghĩ xem phải trái. Chỉ có cô là người say sưa yêu anh, còn anh lạnh lùng đâu hề biết…
Chương 1
Mười tám tuổi cô một mình bươn trải cuộc sống. Xa làng quê, xa bà người thân duy nhất của cô. Đến với một thế giới cô chưa từng biết. Cô không quen ai ở lớp cả. Từ nhỏ cô đã tạo cho mình một lớp vỏ bọc kín đáo, khuôn mặt vô cảm xúc. Ngoài giờ học cô còn làm thêm cho một tiệm café và một tiệm gà rán. Toàn bộ thời gian còn lại chỉ đủ ngủ 5 tiếng mỗi ngày. Cô thường tranh thủ giờ ra chơi để học, chọn cho mình một chỗ vắng vẻ, bàn gần cuối ngay góc bên trái, hay bàn số 20 hơi bị nắng góc bên phải. Đang đọc quấn sách thương mại quốc tế, thì bị những giọng cười đùa khiếm nhã làm phiền. Cô quay mặt về hướng cạnh đó. Một đám con trai đang trêu trọc một nữ sinh xinh đẹp. Cô ta rõ đang tìm cách trốn nhưng vì sợ hãi hay gì đó, vẫn cứ đúng đó, run rẩy đối đáp với mấy tên dâm đãng trong lớp. Chẳng hiểu bị sao cô bực mình đứng phắt dậy tiến về phía đó gọi to.

“Này! Mày có muốn xuống thư viện không?”

Cô gái như chết đuối vớ được cọc gật đầu lấy được, đáp lại bằng một giọng yếu ớt.

“Mình có!” Rõ ràng cô nữ sinh này là con của một gia đình gia giáo lâu đời hoặc một tiểu thư. Chắc từ nhỏ nữ sinh váy hoa đã được học cách ăn nói chuẩn mực đến kì cục. Tức giận vẫn có thể thỏ thẻ như vậy. Cô đưa tay cho nữ sinh váy hoa, cô nữ sinh ấy ngại ngùng khoác lấy, giả vờ như thân quen nhau lắm, hai đứa cùng nhau đi ra khỏi lớp. Tụi con trai đó thở dài tiếc rẻ. Đi được một khúc cô hẩy tay nữ sinh váy hoa ra, tiến về phía căn tin trường. Tự nhiên cô thấy đói bụng thật, cần phải nạp năng lượng gấp.

Gọi một bát mì sào thịt bò cô cho thêm tương ớt đỏ, trộn đều lên, cô ăn một miếng to. Lúc này cô mới để ý có người ngồi phía đối diện. Nữ sinh váy hoa mỉm cười đưa chai nước chanh muối về phía cô.

“Mình cảm ơn cậu!”

“Được! Tôi nhận lòng thành của cậu!” Cô đang khát nước mà, hơn nữa cô đúng đã cứu cô ta. Lấy chai chanh muối, cô uống một hơi dài.

“Chúng mình làm bạn nhé!” Nữ sinh váy hoa rụt rè nói. Cô bật cười. Cô làm gì có thời gian dành cho bè bạn, mà loại bè thì nhiều bạn thì ít ấy. Cô thèm vào mà tin tưởng.

“Không!”

“Tại sao?”

“Tôi không thích!”

“Mình nghĩ chúng ta sẽ là bạn tốt đấy!” Cái vẻ rụt rè thường thấy bỗng biến mất.

“Tôi không nghĩ thế!” Nữ sinh váy hoa ngả người ra đằng sau tỏ vẻ chán nản.

“À! Này!” Nữ sinh áo hoa như chợt nghĩ ra điều gì nói với cô. “Phòng mình rộng lắm đó! Cậu muốn ở chung không?”

“Không!”

“Giờ giấc sinh hoạt tùy ý cậu! Mình giảm giá phòng nữa!”

“Không!” Váy hoa nghĩ một hồi phán.

“Mình sẽ nhường nhà vệ sinh buổi sáng cho cậu. Và giảm hết tiền thuê nhà! Mại dô!” Tốt vậy cơ à, cô nghĩ. Nhìn váy hoa ngẫm nghĩ, cô bạn có mài tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ, khuôn mặt trái xoan hắc tuổi, đôi mắt tròn tròn ngây thơ. Vẫn đang tròn xoe mắt đợi câu trả lời của nó.

“Được!”.

“Hoan hô! Vậy nhé! Mình là Hân! Nguyễn Kim Lam Ngọc Hân! Còn cậu?” Cô đang ăn sặc cả mì tôm vì cái tên dài, gì mà Nguyễn Kim Lam Ngọc Hân. Trời ạ!

“Mình tên Đặng Thanh Xuân!” Hân cũng bật cười, gì mà tên là Thanh Xuân thật là! Hai đứa nó ôm bụng nhìn nhau cười.

Ngày hôm sau cô chuyển luôn đồ đến nhà Hân, cô bạn đầu tiên của cô cực kì dễ mến. Chỉ mỗi cái tật không biết nấu ăn nhưng ăn nhiều kinh khủng làm nó choáng váng hết cả đầu óc. Ấy thế mà Hân không béo, nhìn hình dáng còn mảnh dẻ hơn nó nữa. Hân là con gái của phó chủ tịch huyện, còn mẹ cô là trưởng phòng hành chính của huyện. Nhà cũng khá dư giả, nhưng Xuân chưa bao giờ thấy Hân tỏ vẻ kiêu kì, cô ấy tiêu tiền cũng khá chi li và chừng mực.

Hân rất năng nổ trong các hoạt động của nhà trường. Cô ấy biết hát hò, nhảy, diễn thuyết tiếng anh thành thạo. Một cô gái vừa thông minh vừa xinh đẹp ngược lại hoàn toàn với Xuân. Cô chẳng tham gia bất cứ hoạt động gì. Thế nên mới có tình trạng một đứa thừa điểm hạnh kiểm một đứa thiếu đến cùng cực. Xuân đành phải vớt vát điểm bằng cách làm những hoạt động nhỏ như dọn dẹp, đạp xe gì gì đấy, để ủng hộ cái gì đấy. Hiện tại Xuân đang đứng í ẹ trên một con đường mà cô không biết rẽ kiểu gì. Cô rõ bị lạc, từ lúc đầu cô biết mình thản nào cũng bị lạc đường. Nhưng có ai phải đạp xe đạp đôi một mình như cô đâu, bị bỏ lại phía sau hàng xa số. Sau một hồi tìm đường, mệt quá cô ngồi gục xuống dưới gốc cây tránh nóng. Mệt mỏi, cầm chai nước lên định tu. Trống trơn! Không có lấy một giọt. Cô bực mình phi chai nước về phía thùng rác. Trật lất. Ôi! Cái số, lết thân mình Xuân cầm chai nước lần này đưa tận nơi đến miệng thùng rác thả vào. Rồi lại lết lại về phía bóng mát cạnh chiếc xe. Cô ủ rũ. Bỗng từ đâu một thứ gì man mát chạm vào trán cô. Ngước mắt lên cô thấy một chàng trai mỉm cười với cô thật tươi, đưa cho cô một chai nước mát, giọng ấm áp nói với cô.

“Cho em!”
Tiếp.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hải_Mộc

Gà con
Tham gia
11/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Xin cho em một lần... được yêu!
Còn không bạn? Rất hóng đấy nha. :)
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Xin cho em một lần... được yêu!
một mình bương trải cuộc sống.
Bươn chải mới đúng nè.
đối đáp vơí mấy tên
Dấu thanh đặt sai chỗ.
Tức dận vẫn có thể thỏ thẻ như vậy.
Phải là tức giận.
Đi được một khúc cô, hẩy tay nữ sinh váy hoa ra
Miu nghĩ chỗ này phải là: Đi được một khúc, cô hẩy tay nữ sinh váy hoa.
Cái vẻ dụt dè thường thấy bỗng biến mất.
Đây là rụt rè nhé.
tóc màu nâu hạt dẻ xoăn nhẹ ,
Khoảng cách giữa dấu phẩy với từ sai. Tự sửa.
Trống trơn mới là đúng.
“Của em!”
Cái này không sai, chỉ là Miu nghĩ, nên thành: "Tặng em."
 

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Re: Xin cho em một lần... được yêu!
Bươn chải mới đúng nè.

Dấu thanh đặt sai chỗ.

Phải là tức giận.

Miu nghĩ chỗ này phải là: Đi được một khúc, cô hẩy tay nữ sinh váy hoa.

Đây là rụt rè nhé.

Khoảng cách giữa dấu phẩy với từ sai. Tự sửa.

Trống trơn mới là đúng.

Cái này không sai, chỉ là Miu nghĩ, nên thành: "Tặng em."
Mèo đã sửa lại hết rồi nhé!
 

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Re: Xin cho em một lần... được yêu!
Chương 2
Xuân nhìn anh chàng đưa nước đánh giá. Anh ta mặc bộ đồ chuẩn mực quần kaki, áo sơ mi màu xanh da trời nhạt đóng sơ vin, nom anh ta cũng cao ráo, sáng sủa. Đâu có giống một kẻ lừa đảo. À! Mà có kẻ lừa đảo nào khắc hai chữ trên mặt “lừa đảo” bao gờ đâu.

“Không cần.” Cô trả lời cộc lốc. Anh ta vẫn mỉm cười, tự ý ngồi bên cạnh cô rồi lại đưa chai nước về phía cô.

“Em uống đi! Hết mệt chúng ta về! Hân đang đợi em đấy!” Cô nghe thấy tên Hân bèn hỏi.

“Anh biết Hân?”

“Anh là…! Coi nào! Theo như Hân nói! Anh là trúc mã gì gì đó của em ấy!” Cô nhìn anh hơi nghi ngờ.

“Sao tin được anh!” Anh ta lấy từ trong túi quần chiếc điện thoại, mở hình anh và Hân đang cùng nhau đi biển. Hân mặc váy maxi màu xanh cổ rộng, cười tít mắt khoác tay anh ta, bên cạnh anh ta cũng mỉm cười vén tóc cho cô bạn. Hai người nhìn có vẻ tình cảm lắm. Hóa ra anh ta là chàng trúc mã mà Hân nói một ngày sẽ giới thiệu gây bất ngờ cho cô. Bất ngờ thật, nhìn cái bộ dạng của cô lúc này đi, y như một con cún hết hơi. Anh ta dứ chai nước về phía Hân.

“Vậy! Uống được chưa?” Cô đang khát nước không cần khách khí tu một hơi hết hai phần ba chai.

“Cảm ơn anh!”

“Không cần đâu! Em hết mệt chúng ta về nhé! Hân đang đợi em đấy. Em ấy đang lo sốt vó cho em!”

“Dạ!” Cô gật gật.

Đối với cô đáng lẽ anh cứ mãi là trúc mã của Hân nếu không có ngày đó. Cô bị sốt rất cao, sốt đến mức mê man. Trong cơn mê man cô thấy một người con trai bên cạnh chăm sóc cô. Làm cô nhớ đến cha, lúc nhỏ mỗi khi sốt cha cô lại bỏ cả việc trên thị xã về chăm sóc cô chu đáo.

“Cha… cha! Con sợ lắm! Cha đừng bỏ con!” Cô thều thào. Người con trai đó ân cần đắp khăn mặt lên trán cho cô, vỗ vồ vào bàn tay cô an ủi.

“Ừm! Em ngủ đi một chút sẽ khỏe nhanh thôi. Anh ở đây rồi!” Cô lại rơi vào mê man, trước lúc ấy. Cô cảm thấy an toàn, an toàn như lúc cha cô còn sống bên cạnh cô vậy.

Cô bị ai đó lay, cố gắng mở đôi mắt, cô lờ mờ nhìn thấy người đó, khuôn mặt lo lắng bưng một bát cháo thổi phù phù cho nguội bớt. Đưa một muỗng cháo gần miệng cô, người ấy ân cần nói.

“Ăn một chút đi em, cho chóng khỏe!” Cô cố nuốt từng ít, từng ít một. Cổ họng cùng cái đầu đau nhói làm cô như muốn khóc. Anh thấy giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt của cô, bối rối anh lấy khăn lau nhẹ mí mắt, an ủi cô.

“Đừng khóc! Sẽ ổn cả thôi!” Cô thấy mình được dỗ ngọt, lâu lắm rồi chẳng còn ai quan tâm cô như vậy, bà cô một mình nuôi cô vất vả. Nên trong những năm qua dù có ốm, cô vẫn tự mình gắng gượng. Hoặc cô giả bộ mình ổn để bà không phải lo lắng. Cô cứ nhìn hình dáng lờ mờ, anh từ từ đút cho cô từng ít cháo một, cô muốn khắc ghi mãi mãi khoảnh khắc ấm áp này.

Cô đã hết sốt, đầu cô nhẹ nhàng hơn, dẫu còn đau đôi chút. Mở mắt ra thấy ánh sáng chiều màu vàng nhạt xuyên qua ô cửa sổ cùng một vài hạt mưa lay phay. Cố gắng ngồi dậy, cô dựa vào thành giường, với lấy cốc nước để sẵn trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, chắc có ai đó đã dời chiếc bàn này qua đây, vì thường nó được để cạnh của sổ tiện cho việc học hành. Xuân uống từng hụm nhỏ cổ họng khô rát được nước làm êm dịu.

“Em thức dậy rồi à!” Xuân nhìn về phía giọng nói, cô thấy anh, hình dáng bỗng chở lên quen thuộc với cô, người chăm sóc cô hai ngày qua. Anh mỉm cưới với cô, trái tim tưởng trừng như không bao giờ đập vì ai nữa lại rung động dữ dội. Cô nhìn anh, trong vài giây cô chợt quên đi mình là ai anh là ai, cảm giác yêu thương lan đến từng tế bào. Anh bước đến gần cô.

“May quá! Em khỏe lại rồi! Hân báo sắp về, cách đây ba tiếng em ấy nói đang sắp lên máy bay!” Hân. Tên Hân làm cô quay trở về hiện tại, bất giác cô quay đầu nhìn đi chỗ khác, cố gắng chối bỏ thứ tình cảm xấu xa mà cô vừa cảm thấy. Cô lẩm bẩm chửi mình tồi tệ, ngu ngốc, đáng khinh. Anh thấy cô lẩm bẩm tưởng cô có chuyện gì vội vã hỏi.

“Em bị sao à?” Cô lắc đầu qua lại, chối.

“Không! Em nói là! Tốt quá rồi, em rất nhớ Hân!” Anh thở phào.

“Hai đứa thật giống người yêu. Anh rất muốn ghen tị với em. Thậm chí lúc anh bị bệnh em ấy còn không lo lắng như thế. Cái gì mà! Nếu anh chăm cậu ấy không cẩn thận em về tới nơi, sẽ cho anh một trận.” Anh bật cười nhớ đến giọng nói lanh lảnh của Hân, với cái cách dọa nạt đáng yêu. Xuân gượng cười theo, dù cô vẫn đang rối bời trong mớ tình cảm hỗn độn của mình. Hân đột nhiên xuất hiện chạy tới chỗ Xuân, vừa sờ trán, quay Xuân qua lại xem xét đủ kiểu vừa nói.

“Mình về rồi đây! Cậu làm mình lo lắng chết mất! Xuân ơi là Xuân nếu không phải vì mình thấy cậu mệt mỏi từ trước lúc mình đi, lo lắng kêu anh Vĩnh đến, có khi giờ cậu thành cái xác khô rồi đấy!” Xuân bị Hân lắc qua lắc lại làm mệt chết, vội vã nói.

“Mình biết ! Mình biết ! Mình biết!”

“À! Quên mất!” Hân bỗng thả Xuân ra quay về phía Vĩnh. “Anh xuống lấy đồ của em ở dưới nhà!” Vĩnh gật gật bước đi thở dài. Trong lúc Hân vẫn tiếp tục màn nói chuyện niên miêm của mình. Xuân dõi theo từng bước đi của Vĩnh, anh khuất sau cánh cửa đóng lại. Đó cũng là lúc Xuân nhất quyết dìm chết cái tình cảm vừa mới chớm nở của cô…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Xin cho em một lần... được yêu!
Bên trên