Ngày hè đưa những làn gió nóng đến cửa trường của Uyên. Cô vén mái tóc ngang vai, chăm chú viết bài, trong bụng than trời từ đầu tới cuối tiết. Thực sự giáo viên văn năm nay dạy chán, đôi mắt cứ díp lại không cách nào mở ra của Uyên nói rõ điều đó. Cô ngẩng đầu từ bàn cuối trong góc lớp, chân nhịp nhịp cho đỡ buồn.
Lớp bát nháo, không coi người dạy và các học sinh khác ra gì. Uyên vô cùng ghét điều này. Cô không phải yêu quý sự tĩnh lặng hay gì nhưng hai phần ba trò đùa trong lớp hướng đến chính cô, Lê Cao Uyên, con bé trầm tính vào lớp muộn. Uyên tuy ngoài mặt tỏ ra vô tâm với những trò đùa độc ác đó nhưng sâu bên trong lúc nào tâm trạng cô cũng u ám. Từ người cô thân nhất đến người cô không quen biết, ai cũng phải chõ mũi xiên xỏ một câu, dẫu trời đang yên, biển đang lặng, và Cao Uyên cô cũng chẳng đụng đến người nào. Ở thời đại này không biết ai để mà tin tưởng nữa. Kẻ hôm trước mới cùng cô ngon ngọt cười nói hôm sau liền có thể chỉ trỏ cô mà đồn đại. Cậu bạn thân có thể là người phao tin thất thiệt và cô lớp trưởng cũng có thể là người gây xôn xao dư luận về bạn mình.
Uyên cảm thấy cô đơn bất kể lúc nào. Không phải mọi người đều đem cô ra làm trò đùa nhưng những ánh mắt thương hại của lũ ngồi ngoài còn khiến cô thấy bận tâm hơn. Xin đừng nhìn cô bằng cái sự thương tình nửa mùa vậy, vì cô chưa hề xin ai giúp đỡ, cũng chưa từng nhờ ai quan tâm mình kiểu một cơn gió thoảng qua như thế!
Học kì I năm lớp 10 của Uyên đã trôi qua, không, đã giật đùng đùng đi qua như một cơn bão. Cô bị gọi bằng đủ thứ từ tầm bậy, vô căn cứ nhưng khiến người ta tổn thương nặng nề. Ngày nào Uyên cũng hứng chịu ánh mắt hai mặt của tụi bạn, mấy lời xì xào xấu xí và những câu chuyện chưa bao giờ xảy ra về mình từ miệng chúng.
Có một điều Uyên biết ơn trời, đó là cô thuộc dạng con gái đỏng đảnh mơ mộng. Nhiều lúc, ngay giữa giờ học, Uyên có thể thả hồn bay xa tít, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Do đó mà cuộc sống của cô đỡ nặng nhọc hơn phần nào, dù cô có lũ bạn không tốt tính hay đáng quý gì.
Uyên chưa từng rơi nước mắt trước chúng. Chưa từng để lộ nội tâm. Những người khác thường đều phát khóc. Liệu cô có gọi là mạnh mẽ?
Uyên không có câu trả lời.
Học kì II dịu dàng hơn, và cô không phải là tâm điểm của mọi việc nữa. Uyên trút gánh nặng khỏi vai, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Cô nghĩ thời nhịn nhục của mình đã chấm dứt hoàn toàn.
Sang năm lớp mười một, có một con bé chuyển vào lớp Cao Uyên. Tên nó là Dương Cao Nguyên.
Đó thực sự là một thử thách với lớp 11C. Uyên và Nguyên cao tầm tầm nhau, mái tóc ngang vai đen nhánh giống hệt nhau, cặp kính gọng vuông trên mắt cùng có màu vàng đồng, tay chân đều mảnh khảnh và dáng đi hơi yểu điệu nhẹ nhàng y đúc từ một khuôn.
Nhưng lần đầu nhìn Cao Nguyên đặt chân đến lớp, Uyên đã biết hai đứa không hề giống nhau. Đôi mắt lanh lợi của Nguyên nói rõ rằng nó không biết ngại ngần là gì. Dáng đi của con bé tuy '' bánh bèo'' giống Uyên nhưng nét tự tin thì không chê vào đâu được. Giọng nói nhỏ mà vang vừa nghe đã biết rằng chủ nhân không tầm thường, Uyên nghĩ bụng.
Con bé mới vào được phân ngồi cạnh Uyên. Nó đặt cặp vào chỗ đầy thách thức rồi ngồi phịch xuống, gương mặt phớt nét kiêu kì.
- Tui là Nguyên, bà là Uyên phải không? - Nguyên hất mái tóc sang phải để quay sang trái nói chuyện với Uyên.
- Ừm. - Uyên ậm ừ cho xong chuyện, không nghĩ mình có thể làm thân với con bé này.
- Tui chưa quen ai ở lớp, vậy nếu được thì bà đi chơi với tui nhé. - Nguyên đề nghị.
Uyên đương nhiên không thân ai nhưng trước lời nói này, cô cảm thấy ngần ngại không muốn đồng ý.
Lớp bát nháo, không coi người dạy và các học sinh khác ra gì. Uyên vô cùng ghét điều này. Cô không phải yêu quý sự tĩnh lặng hay gì nhưng hai phần ba trò đùa trong lớp hướng đến chính cô, Lê Cao Uyên, con bé trầm tính vào lớp muộn. Uyên tuy ngoài mặt tỏ ra vô tâm với những trò đùa độc ác đó nhưng sâu bên trong lúc nào tâm trạng cô cũng u ám. Từ người cô thân nhất đến người cô không quen biết, ai cũng phải chõ mũi xiên xỏ một câu, dẫu trời đang yên, biển đang lặng, và Cao Uyên cô cũng chẳng đụng đến người nào. Ở thời đại này không biết ai để mà tin tưởng nữa. Kẻ hôm trước mới cùng cô ngon ngọt cười nói hôm sau liền có thể chỉ trỏ cô mà đồn đại. Cậu bạn thân có thể là người phao tin thất thiệt và cô lớp trưởng cũng có thể là người gây xôn xao dư luận về bạn mình.
Uyên cảm thấy cô đơn bất kể lúc nào. Không phải mọi người đều đem cô ra làm trò đùa nhưng những ánh mắt thương hại của lũ ngồi ngoài còn khiến cô thấy bận tâm hơn. Xin đừng nhìn cô bằng cái sự thương tình nửa mùa vậy, vì cô chưa hề xin ai giúp đỡ, cũng chưa từng nhờ ai quan tâm mình kiểu một cơn gió thoảng qua như thế!
Học kì I năm lớp 10 của Uyên đã trôi qua, không, đã giật đùng đùng đi qua như một cơn bão. Cô bị gọi bằng đủ thứ từ tầm bậy, vô căn cứ nhưng khiến người ta tổn thương nặng nề. Ngày nào Uyên cũng hứng chịu ánh mắt hai mặt của tụi bạn, mấy lời xì xào xấu xí và những câu chuyện chưa bao giờ xảy ra về mình từ miệng chúng.
Có một điều Uyên biết ơn trời, đó là cô thuộc dạng con gái đỏng đảnh mơ mộng. Nhiều lúc, ngay giữa giờ học, Uyên có thể thả hồn bay xa tít, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Do đó mà cuộc sống của cô đỡ nặng nhọc hơn phần nào, dù cô có lũ bạn không tốt tính hay đáng quý gì.
Uyên chưa từng rơi nước mắt trước chúng. Chưa từng để lộ nội tâm. Những người khác thường đều phát khóc. Liệu cô có gọi là mạnh mẽ?
Uyên không có câu trả lời.
Học kì II dịu dàng hơn, và cô không phải là tâm điểm của mọi việc nữa. Uyên trút gánh nặng khỏi vai, nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc. Cô nghĩ thời nhịn nhục của mình đã chấm dứt hoàn toàn.
Sang năm lớp mười một, có một con bé chuyển vào lớp Cao Uyên. Tên nó là Dương Cao Nguyên.
Đó thực sự là một thử thách với lớp 11C. Uyên và Nguyên cao tầm tầm nhau, mái tóc ngang vai đen nhánh giống hệt nhau, cặp kính gọng vuông trên mắt cùng có màu vàng đồng, tay chân đều mảnh khảnh và dáng đi hơi yểu điệu nhẹ nhàng y đúc từ một khuôn.
Nhưng lần đầu nhìn Cao Nguyên đặt chân đến lớp, Uyên đã biết hai đứa không hề giống nhau. Đôi mắt lanh lợi của Nguyên nói rõ rằng nó không biết ngại ngần là gì. Dáng đi của con bé tuy '' bánh bèo'' giống Uyên nhưng nét tự tin thì không chê vào đâu được. Giọng nói nhỏ mà vang vừa nghe đã biết rằng chủ nhân không tầm thường, Uyên nghĩ bụng.
Con bé mới vào được phân ngồi cạnh Uyên. Nó đặt cặp vào chỗ đầy thách thức rồi ngồi phịch xuống, gương mặt phớt nét kiêu kì.
- Tui là Nguyên, bà là Uyên phải không? - Nguyên hất mái tóc sang phải để quay sang trái nói chuyện với Uyên.
- Ừm. - Uyên ậm ừ cho xong chuyện, không nghĩ mình có thể làm thân với con bé này.
- Tui chưa quen ai ở lớp, vậy nếu được thì bà đi chơi với tui nhé. - Nguyên đề nghị.
Uyên đương nhiên không thân ai nhưng trước lời nói này, cô cảm thấy ngần ngại không muốn đồng ý.
Chỉnh sửa lần cuối: