Truyện ngắn Yêu 1

Tham gia
6/5/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
- Ông ơi, đồng hồ của ông đây ạ!
- Ồ, làm phiền cháu quá, cho ông cảm ơn nhé. Bà ơi, cháu nó tìm thấy rồi này!
- Lạy trời, tôi được nghỉ ngơi rồi! Cháu mà không tìm thấy thì chả biết ông ấy định càm càm đến bao giờ, có khi bà nghe đến mệt rồi bà chết trước ông ấy cũng nên.
- Giúp được ông bà là cháu vui rồi!
- Vậy tạm biệt cháu nhé, đến giờ ông ấy uống thuốc rồi.
- Vâng, ông bà đi cẩn thận ạ!
Nắng chiều nhàn nhạt phủ một lớp sơn vàng lên hai mái đầu bạc trắng, tiếng gió thu vèo vèo bỗng hoá tiếng vĩ cầm đệm vào điệu cười giòn cất lên từ hai khuôn miệng đã rụng hết răng. Chưa bao giờ Mây thấy thiên nhiên và con người hòa hợp đến thế, như thể chúng quyện vào nhau một cách trọn vẹn để cùng nhau tạo ra thứ gọi là hạnh phúc...
Ông lão bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Ông và vợ không có con, nhưng cái họ có là tình yêu, là cảm xúc vẫn vẹn nguyên sau mấy chục năm đời người. Ông trân trọng từng kỷ niệm họ cùng trải qua, ông quý hơn cả vàng cái đồng hồ bà tặng năm họ 18 tuổi. Đúng vậy, họ là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của nhau. Khi ông hoảng cả lên vì để lạc cái đồng hồ, bà luôn miệng nói ông phiền phức, nhưng Mây thấy được đáy mắt bà hiện rõ sự ngọt ngào và thoả mãn, đó cũng là lí do khiến cô dành ra vài giờ để tìm giúp và để nghe họ kể chuyện cuộc đời mình... Khẽ thở dài, nụ cười chợt tắt. Cô biết, họ là tri kỷ, là mảnh ghép hoàn hảo cho nhau. Cô biết, ông lão thật may mắn vì có vợ bên cạnh trong những ngày cuối cùng. Cô biết, cô ngưỡng mộ và ghen tị với ông ấy. Và hơn hết, cô biết mình cũng đang thở những hơi thở cuối cùng của một cuộc đời nhàm chán.
Mây bị ung thư máu, thời gian còn lại của cô là ba tháng. Khi biết mình bị bệnh, cô cảm thấy chẳng có gì to tát, thậm chí còn có chút mong chờ đến ngày được sống một cuộc đời mới, được làm lại từ đầu. Bởi lẽ, cuộc sống hiện tại quá vô vị và cô không tìm được thứ gì để luyến tiếc lúc ra đi. Bố mẹ Mây gặp tai nạn qua đời khi cô còn đang tập nói, cô được gửi đến sống ở nhà chú út cho đến bây giờ. Nhà giàu thì có gì là tốt? Nhà giàu thì có ông ăn chả - bà ăn nem, có con cái đấu đá giành tài sản với nhau, có một cái gai là cô suốt ngày ăn bám chả đem lại lợi ích gì cho gia đình họ. Học xong lớp 12, lúc chuẩn bị thi đại học cũng là lúc Mây phát hiện mình mắc bệnh. Thế là, cô chỉ việc ở nhà chờ chết trong sự mừng thầm của mọi người trong nhà. Song, những lúc buồn chán, Mây thường đến bệnh viện nói chuyện với chị Hương - một bác sĩ trẻ đã từng khám cho cô. Ở chị có sự tự tin và năng lượng tích cực làm người ta thấy dễ chịu. Và như định mệnh, trong một lần từ bệnh viện về, cô đã gặp cặp vợ chồng kia. Tình yêu của họ khiến cô cảm động, câu chuyện của họ như ánh mặt trời sáng rọi vào tâm hồn u uất của cô, làm cho cô thèm thuồng, khao khát được như họ, được sống hết mình với tình yêu, được trải qua những ngày cuối đời bên người mình trân quý. Thế là, bằng tất cả nhiệt huyết vừa được sinh ra, hay nói đúng hơn là sự bồng bột của tuổi trẻ - thứ trước nay Mây chưa từng có, cô quyết định tìm người để yêu thương. Cô còn những ba tháng cơ mà, nhiêu đó chắc đã đủ với một mối tình rồi nhỉ? Một mối tình không cần quá sâu đậm nhưng phải có tất cả sắc thái của tình yêu, một mối tình không đến mức thề non hẹn biển nhưng ít ra nó có thể làm cô mỉm cười khi trút hơi thở cuối cùng, một mối tình đủ thú vị để cô thấy sự tồn tại của mình trên cõi đời này không phải là vô nghĩa...
Vấn đề là, tìm người yêu ở đâu? Đối với một đứa từng có tiền sử bị trầm cảm như cô thì tìm một người bạn đã là viển vông, nói chi đến tìm người khác giới đồng ý chấp nhận quyết định điên rồ của cô. Nếu cô đi khắp nơi với cái bảng tìm người yêu trước ngực, có lẽ mọi người sẽ nghĩ cô là gái bán hoa và chẳng ai dám đến gần một tệ nạn xã hội như thế, hoạ may có người chịu yêu cô thì chắc cũng vì anh ta cần người giúp giải quyết nhu cầu sinh lý và anh ta sẽ để lại vài tờ 500 nghìn rồi bỏ đi sau khi cùng cô cô trải qua một đêm hoan lạc. Vậy bây giờ cô phải làm gì mới tốt nhỉ?
- Mẹ ơi, con đau quá, huhu!
- Con trai cưng của mẹ, ngoan, đừng khóc nữa, mẹ thương... Thằng mất dạy, con tao mà có mệnh hệ gì là tao cho mày ngồi tù mục xương!
- Dạ, chị bình tĩnh đi ạ, đây là bệnh viện mà chị, xong vụ này rồi là em đuổi việc nó liền, chị đừng thưa kiện ầm lên ảnh hưởng đến uy tín công ty em tội lắm chị ơi... Mày câm hả, chuyện của mày còn bắt tao xin lỗi dùm nữa, mày nghèo quá hết sống nổi rồi muốn vào tù để mỗi ngày được lo ba bửa cơm phải không?
Người thanh niên vẫn một mực giữ im lặng. Đôi mắt anh khá đẹp, hai bên đều một mí, nhưng chúng to và sâu vừa đủ để ánh lên sự kiên cường và chút gì đó ngông nghênh. Chỉ có điều, giờ phút này, trong đôi mắt đó còn có một màn sương kịch liệt lay động, rồi đột nhiên nó trào ra thành giọt, trong veo và lấp lánh, như thể nỗi uất ức đã không kìm được mà phá kén bay ra. Anh ta khóc sao? Một thanh niên từng trải có dáng người cao lớn, thân hình vạm vỡ, với cách ăn mặc tùy tiện và bụi bặm, lại rơi lệ dễ dàng vậy sao? Nhưng điều kì lạ là, không hiểu sao Mây cảm thấy nước mắt của anh ta không yếu đuối như người khác, chúng mạnh mẽ và cứng rắn như những hòn đá lăn xuống từ đỉnh núi lở, quan trọng, chúng làm cô tò mò và thích thú. Mây đi theo bọn họ, chứng kiến toàn bộ quá trình bác sĩ khám và nói rằng đứa bé chỉ bị xay xát ngoài da, không ảnh hưởng gì đến xương. Mẹ đứa bé đã bình tĩnh hơn, nhưng bà ta yêu cầu người thanh niên phải trả toàn bộ chi phí khám bệnh, gã quản lí bên cạnh sợ bà ta kiện tụng nên cứ luôn mồm trách mắng người thanh niên, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy mà không hề có một âm thanh nào thốt ra từ đôi môi cố chấp mím chặt...
- Để cháu trả. - Mây bước tới chỗ thanh toán viện phí trong sự ngơ ngác của mọi người ở đó. - Cô ơi, cô có thể kí tên và dẫn bé về rồi!
- À, được rồi, cảm ơn cháu... Hên cho mày gặp được quý nhân giúp đỡ, không thì bà đây không để yên đâu, về thôi con trai.
- Mấy đứa con gái nhà giàu bây giờ dư tiền dư của quá nhỉ, cơ mà thằng cộc cằn như mày cũng có sức hút phết chứ chả đùa, vậy thì tao không sợ đuổi việc mày bị cắn rứt lương tâm rồi, liệu mà tìm cách giữ chân người ta để còn ăn được gì thì ăn, haha! - Gã quản lí thì thầm gì đó vào tai người thanh niên, Mây không nghe được, cô chỉ thấy người thanh niên nghe xong thì đôi mày nhíu chặt lại lộ rõ vẻ khó chịu...
Thời khắc Mây chờ đợi đã đến, khi tất cả những rắc rối vừa rồi cùng những người liên quan đều biến mất như chưa từng tồn tại, khi cô tưởng chừng như chỉ còn anh, cô và sợi dây vô hình buộc họ với nhau ở cái nơi đầy mùi thuốc men này, khi cô chắc chắn rằng anh là người thích hợp để cô gửi gắm ba tháng còn lại của mình, và khi anh - người vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ - cất lên câu nói đầu tiên:"Cảm ơn".
- Không cần cảm ơn đâu, em có mục đích mới làm thế. - Mây mỉm cười đáp lại.
- Mục đích gì?
- Tìm chỗ nào nói chuyện đi, ở đây không thích hợp.
- Tôi không thấy có gì không thích hợp.
- Anh không cảm thấy ngột ngạt khi ở đây à?
- Ngột ngạt, nhưng vẫn thích hợp để hai người lạ nói với nhau vài câu ngắn gọn. Nếu em muốn đi, hẳn là mục đích của em khá dài dòng nhỉ, vậy thì chắc là tôi không có khả năng giúp đâu, thật xin lỗi đã làm em thất vọng. Số tiền hôm nay tôi sẽ trả, chúng ta trao đổi số điện thoại đi.
- Anh có tính cảnh giác cao đấy. Nhìn em giống người xấu lắm à?
- Những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp thường có bề ngoài hiền lành và xinh đẹp.
- Anh thấy em đẹp đúng không? - Mây cười càng rạng rỡ.
-...
- Anh thích em không?
-...
- Anh có muốn làm bạn trai của em không?
- Không!
- Anh có... Hả, anh mới nói gì?
- Tôi nói, tôi không muốn dính dáng gì đến em nữa, tôi nghèo, nhưng tôi không bán thân, em hiểu không?
- Em không có bắt anh bán thân! Số tiền vừa nãy chỉ là em muốn giải quyết cho xong chuyện của anh để bọn họ đi về hết thì chúng ta có thể nói chuyện, nếu anh muốn thì cứ việc trả cho em. Em không phải mấy bà đại gia cần phi công giải quyết nhu cầu sinh lý, em chỉ cần anh bên cạnh và mang đến cho em cảm giác được người khác yêu thương, như vậy khó lắm sao?
- Tại sao lại là tôi? Em đẹp, em giàu, có thể tìm người khác hợp với em hơn. - Anh có vẻ đã bình tĩnh và dễ nói chuyện hơn.
- Anh hợp với em nhất rồi.
- Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà.
- Nhưng mà em vừa gặp đã thích anh rồi.
- Trông em còn khá nhỏ, chưa hiểu sự đời nên suy nghĩ dại dột. Em về nhà sống yên ổn với bố mẹ đi, đừng ra ngoài làm loạn nữa, sau này em còn nhiều thời gian để gặp người tốt hơn, gặp người em yêu thật sự.
- Đúng là em còn nhỏ, nhưng còn lại anh đều nói sai hết.
- Hả?
- Thứ nhất, bố mẹ em mất lâu rồi. Thứ hai, em cũng sắp được đi gặp họ.
- Ý em là...
- Em bị ung thư máu giai đoạn cuối, còn sống ba tháng nữa thôi. Trước khi chết em muốn thử yêu đương một lần cho biết, thế anh đã chịu chưa?
Sáu giờ chiều ngày 9 tháng 9 năm 2019, trước cổng bệnh viện thành phố, một đôi tình nhân nắm tay nhau đi thật chậm. Người con trai có chút bẽn lẽn ngượng ngùng, còn cô gái luôn giữ nụ cười mỉm ngọt ngào. Một to lớn, thô kệch, đen đúa, một nhỏ nhắn, yếu ớt, xanh xao, lại hợp nhau đến bất ngờ. Đi được một đoạn, cô gái chợt dừng lại, nhón chân, đặt lên má chàng trai một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy trìu mến...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
6/5/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Yêu 1
Gió Đà Lạt là vậy, lúc nào cũng chỉ se se lạnh thôi. Không phải cái lạnh thấu xương thấu thịt của miền Bắc, không có cái khô khan bụi bặm của gió Lào. Nó chỉ đặc trưng cho một mình Đà Lạt, đủ nhẹ nhàng và tinh tế để thổi vào lòng người...
Mây hít một hơi thật sâu, sâu đến nỗi tưởng như có thể thu hết vào người từng đợt gió Đà Lạt mát rượi, cảm nhận hết hương thơm của trăm ngàn loài hoa cỏ, hưởng thụ mùi cà phê thoang thoảng toả ra từ cái quán nhỏ mở nhạc xưa nào đó,... Cô muốn hoà quyện tất cả vào từng hơi thở của mình.
- Em ra đây làm gì, cảm lạnh bây giờ! - Dương khoác thêm áo vào vai cô, choàng thêm vào cổ cô chiếc khăn len mềm mại.
- Anh biết không, em rất vui vì anh đã mang những thứ này ra đây cho em thay vì kêu em vào nhà. - Cô cười tít mắt, xoay người ôm chặt thắt lưng anh, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp vững chãi của người đàn ông.
- Anh làm vậy còn không phải vì anh đã quá rõ cái tính khác người ngang bướng cố chấp đến cùng của em hay sao? - Anh ôm lại cô, tì cằm lên đỉnh đầu cô. Giọng anh khàn khàn, không hay lắm nhưng lại mang theo vẻ chiều chuộng cùng dịu dàng khó tả...
Dương và Mây đã bên nhau được hơn hai tháng. Như ước muốn của Mây, họ đã làm tất cả những gì mà một cặp đôi yêu nhau nên làm. Lúc mới bắt đầu, mọi thứ chỉ vòng vòng ở Sài Gòn. Anh đưa cô đi ăn, đi uống, đi xem phim, đi dạo mát,... Tất nhiên, hết thảy chi phí đều do cô trả, việc của anh chỉ là đi theo, nắm tay cô, thỉnh thoảng cười và nói với cô vài câu nhạt nhẽo. Lòng tự trọng của một thằng đàn ông đã nhiều lần khiến anh phát bực khi phải để một con nhóc vắt mũi chưa sạch bao nuôi. Thế nhưng, anh không tìm được cách nào có thể thay đổi tình hình này. Muốn trả tiền giúp cô, căn bản là anh không có tiền. Muốn kiếm chuyện mắng cô, cô quá non nớt và đáng yêu đến mức anh không nhìn ra bất cứ lỗi lầm nào. Muốn từ bỏ quách công việc điên rồ này, anh lại nhớ đến ánh mắt trong veo chân thành của cô lúc cô nói cô chỉ còn ba tháng. Cho nên mọi việc cứ ngượng ngùng như thế mà tiếp tục được một tuần, cô đột nhiên hỏi:
- Anh mệt mỏi lắm hả?
- Ừ, anh hơi mệt. - Anh trả lời sau khi im lặng khoảng mười giây.
- Anh có khó chịu không?
- Một chút.
- Em xin lỗi. Là do em tự quyết định mọi thứ mà không để ý đến suy nghĩ của anh. Anh giống như đang bị em bóc lột sức lao động nhỉ?
- Không phải lỗi của em. Tại anh không hợp. Anh đã cố gắng rồi nhưng vẫn không được. Em... Em tìm người khác được không?
-...
- Sao em không nói gì?
- Anh gấp tới vậy sao? Anh nôn nóng chờ em buông tha cho anh tới vậy sao?
- Thời gian qua mình cũng đã có những kỷ niệm đẹp với nhau. Số tiền anh nợ em chắc chắn anh sẽ trả...
- Anh nói xàm gì vậy, em không có nói mình chia tay mà!
- Mây, nghe anh nói, anh thật sự không hợp với em mà...
Bốp! Một cái tát nảy lửa giáng xuống mặt Dương. Làn da của anh dù có dày dặn sương gió đến đâu vẫn hiện lên dấu tay đỏ rực. Anh chưa từng thấy cô tức giận đến mức này. Đứa con gái yếu đuối ngày thường còn không vặn nổi nắp chai nước ngọt dường như đã dành toàn bộ sức lực cho cú tát vừa rồi...
- Anh tàn nhẫn thật đấy. Thà ngay từ đầu anh kiên quyết không giúp, chứ giúp đến nửa chừng rồi bỏ ngang, anh thấy đáng mặt đàn ông không? - Giọng cô nức nở đến cùng cực. - Bộ nhìn em chướng mắt lắm sao? Yêu em có ba tháng thôi bộ khó khăn lắm sao? Em không xấu, không nhõng nhẽo, cũng không xài của anh đồng bạc nào. Một thằng phụ hồ kịch cợm như anh tự nhiên có một cô bạn gái tốt như em, anh còn chê nữa sao?
- Chính vì em quá tốt nên anh mới khó chịu! - Anh cũng đã hết kiên nhẫn - Em nói anh không đáng mặt đàn ông, vậy em có thấy thằng đàn ông nào để bạn gái trả tiền như anh không?
- Ai mượn anh không có tiền!
- Em...
- Người khác yêu nhau đều là nam lo về vật chất, nữ lo về tinh thần. Còn đằng này một mình em lo cả hai thứ. Anh mà có tiền thì em để anh trả, anh không có thì mình đổi vai trò cho nhau không được hả? Em cũng đâu phải thứ dư tiền dư của gì, tiền em tự để dành từ nhỏ đến giờ với tiền ba mẹ để lại em đều quyết định xài hết cho chuyện yêu đương này. Em nghiêm túc, em cố gắng như vậy, ít ra anh cũng phải thể hiện chút thành ý chứ. Tại sao anh không biết bồi đắp tình cảm, không biết yêu thương, chăm sóc em? Suốt ngày chỉ biết tự ti, mặc cảm, bày cái bộ mặt nhăn nhó ra đi chơi với em. Thứ như anh, vừa không có tiền vừa không có tình cảm, sau này em chết rồi không có cô nào dám lấy anh đâu!
Mây oà khóc nức nở. Đã bao lâu rồi cô không khóc to như vậy nhỉ? Cô không nhớ nổi. Có vẻ như cô đã thành thạo với việc che giấu cảm xúc của mình từ lâu lắm rồi, lâu đến mức dù chuyện xảy đến có khủng khiếp thế nào cũng không làm cô khóc được. Vậy mà giờ, cô lại khóc, vì anh sao?
Từng giọt, từng giọt nước mắt cũng bắt đầu rơi từ khoé mắt Dương. Vẫn cái bộ dạng đó, vẫn vừa khóc vừa mím chặt môi, siết chặt tay thành nắm đấm, giống hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau. Có điều, cơ thể anh bây giờ so với lúc đó run rẩy kịch liệt hơn, lồng ngực cũng phập phồng nhiều hơn. Toàn bộ tâm trí anh lúc này đều bị những lời nói vừa uất ức vừa đanh thép của Mây đánh vào thật mạnh. Anh cảm thấy mình quá ích kỷ, quá hèn nhát, cảm thấy một cô bé mười chín tuổi so với một người lăn lộn gần mười năm trong xã hội như anh còn chín chắn và có khí phách hơn nhiều. Là anh nông cạn không nhận ra sự quyết tâm của cô, là anh chậm chạp không biết cách làm cô vui lòng, là anh hời hợt không quan tâm đến cảm nhận của cô. Anh chợt giật mình nhận ra, có lẽ sự lạc quan của cô đã làm anh quên mất rằng cô chỉ còn vài ngày để sống và cô muốn từng giờ, từng phút được sống đều trở nên đáng giá.
- Một mình em khóc là được rồi, sao anh cũng khóc nữa? - Mây đặt tay lên má anh, gạt đi những giọt nước mắt nóng hổi, ân hận xoa nhẹ chỗ lúc nãy mình tát. - Chắc là anh đau lắm. Anh giận em thật rồi à? - Cô đã nghe anh nói về căn bệnh tâm lý liên quan đến tuyến lệ của anh. Lúc còn nhỏ anh từng bị cha ruột mình bạo hành đến mức chấn thương mắt nghiêm trọng. Sau này, dù ông ta đã bỏ mẹ con anh đi rồi, mắt của anh cũng chữa khỏi rồi, nhưng vẫn còn ám ảnh tâm lý. Khi anh tức giận, nước mắt sẽ tự động trào ra.
- Anh giận bản thân mình. - Anh gỡ đôi tay đang đặt trên mặt mình xuống, nắm chặt, nhìn sâu vào mắt cô - Anh biết lỗi rồi. Anh mong em cho anh cơ hội sửa chữa sai lầm, từ giờ anh sẽ không làm em thất vọng nữa.
- Em thì lúc nào mà chẳng cho anh cơ hội, chỉ cần anh đừng hở hở tí là đòi bỏ em nữa là được rồi. Cho dù anh đối với em chỉ là lòng thương hại, em cũng chưa thích anh tới mức không thể sống thiếu anh được, nhưng em thật sự không muốn tìm người khác đâu. Anh cứ mở miệng ra là nói chúng ta không hợp. Em lại thấy không gì thích hợp hơn khi hai người cùng khổ sở cứu rỗi đời nhau. Mấy năm qua anh đã sống quá vất vả rồi, nên giờ hãy coi như ông trời thưởng cho anh ba tháng thoải mái vui vẻ mà sống. Anh hứa với em đừng tự ti nữa, cùng em cố gắng sống thật hạnh phúc, có được không?
- Được. Anh hứa.
Kể từ lần nói chuyện đó, rào cản giữa Mây và Dương dần dần được xoá bỏ. Họ ngày càng hiểu nhau hơn, quan tâm nhau nhiều hơn. Đến lúc thật sự thích nhau thì họ cũng đã chán ngấy cái Sài Gòn này rồi. Họ dắt nhau đi du lịch. Từ Bắc vào Nam, từ đồng bằng lên miền núi, từ sông ra biển, nơi nào cô muốn đi, anh đưa cô đi, việc gì cô muốn làm, anh và cô cùng làm, tình cảm cứ thế mà phát triển đến bất ngờ. Cô thích được anh cõng mỗi khi xuống bậc thang. Anh thích xoa đầu cô lúc trời trở lạnh. Họ chẳng ngần ngại mà nắm tay nhau đi khắp nơi, ôm nhau, hôn thật sâu ở chỗ đông người. Họ thậm chí đã nhiều lần phát sinh quan hệ tình dục với nhau. Ở lần đầu tiên của cả hai người, mọi thứ thật mới mẻ và kích thích. Dần dần, cơ thể họ thích nghi và khao khát nhau, họ đắm chìm trong cảm xúc sôi sục đến từng tế bào. Khoảnh khắc hai người hoà làm một, họ đều cảm thấy không cần đợi chết mới đến được thiên đường...
- Em thật sự không muốn làm xạ trị? - Ôm Mây ngồi trên cái xích đu gỗ, Dương đau lòng cảm nhận thân thể gầy gò cùng làn da lạnh ngắt của cô.
- Haizz, chị Hương lại gọi điện mắng anh phải không?
- Dù sao cô ấy cũng là bác sĩ mà, em nên nghe lời cô ấy đi.
- Em đã nói là không thích trọc đầu mà, xấu lắm. Lỡ như em trọc đầu rồi, anh sợ, anh bỏ em đi thì sao?
- Nếu em còn muốn ở bên anh lâu hơn thì tại sao lại đòi chết sớm vậy chứ?
- Dù có chữa trị thì em cũng chỉ sống thêm vài ngày nữa thôi. Sớm muộn gì cũng chết, em muốn chết trong xinh đẹp, em muốn ký ức của anh về em đều là tươi cười xinh đẹp như thế này, không phải đầu trọc nằm vật lộn đau đớn trên giường bệnh.
- Đúng là hết nói nổi em mà. - Anh thở dài bất đắc dĩ ôm cô vào lòng.
- Anh yên tâm đi, em chắc chắn còn sống đến ngày Noel.
- Em theo Đạo Thiên Chúa hả?
- Em không theo Đạo gì hết, chỉ là nghe người ta nói Noel ở Đà Lạt rất lãng mạn, nên muốn đón Noel cùng anh thôi.
- Tốt, nói được làm được, em mà chết trước ngày đó thì biết tay anh.
- Em chết rồi thì anh làm gì được em chứ, đúng là đồ ngốc!
- Anh sẽ làm tình với cái xác của em để em không yên nghỉ được.
- Anh... Đồ biến thái, bệnh hoạn!
- Haha... Anh chỉ biến thái với mình em thôi.
24/12/2019, trước nhà thờ Con Gà, Đà Lạt, một đôi nam nữ đang hôn nhau ngấu nghiến...
- Anh đáng ghét thật, người ta còn thở được mấy hơi nữa đâu mà cũng đòi cướp đi.
- Không được nói bậy... Em... Em đừng nhắm mắt!
- Em nhớ anh từng nói anh tốt nghiệp trung học phổ thông rồi phải không? Về lại Sài Gòn rồi, cố gắng tìm công việc nào an toàn hơn đi. Em... Khụ khụ.
- Em đừng nói nữa...
- Em vẫn còn một ít tiền, em đã nhờ chị Hương chuyển vào tài khoản ngân hàng của anh rồi. Coi như đó là vốn của anh đi. Đừng đi bốc vác hay phụ hồ gì nữa, không phải lần nào rớt bê tông trúng người khác cũng may mắn gặp được em đâu.
- Được, anh tìm việc khác, mình cùng nhau về Sài Gòn, anh sẽ cưới em, mình sống cùng nhau...
- Em yêu anh.
- Không, không... Em không được nhắm mắt... Mở ra đi, nhìn anh đi, anh cũng yêu em. Anh yêu em nhiều lắm... Em có nghe không? Trả lời anh đi...
Đêm đó, Dương khóc rất nhiều, lần đầu tiên kể từ khi cha anh bỏ đi, anh khóc không phải vì tức giận, anh khóc vì anh thật sự muốn khóc...
"Thứ như anh, vừa không có tiền vừa không có tình cảm, sau này, em chết rồi, không có cô nào dám lấy anh đâu!"
Đúng vậy, cô chết rồi, anh không lấy bất kì ai khác nữa...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Yêu 1
Ừm... Truyện tớ cảm thấy hơi hem logic một xí ý!!!! Mạch truyện nhanh và không để lại gì nhiều. Hơi vội vàng ấy. Cảm giác không yêu đương gì lắm trong truyện này!! Cố lên bài sau nha!
 
Tham gia
6/5/19
Bài viết
8
Gạo
0,0
Re: Yêu 1
Ừm... Truyện tớ cảm thấy hơi hem logic một xí ý!!!! Mạch truyện nhanh và không để lại gì nhiều. Hơi vội vàng ấy. Cảm giác không yêu đương gì lắm trong truyện này!! Cố lên bài sau nha!
Cảm ơn góp ý của bạn nhiều nhé! Thật ra đây là chuyện có thật của chị gần nhà mình ý. Anh nam9 là bạn học cấp ba của chị, sau này anh vì nhà nghèo quá nên nghỉ học đi làm mướn, chị bất chấp gia đình phản đối vẫn hẹn hò với anh tới cùng. Mà khi biết chị bị bệnh rồi anh lại đòi chia tay với chị. Bây giờ chị mất rồi, mình thấy tội quá nên định viết câu chuyện của chị tươi sáng một chút. Có điều mình thêm thắt nhiều quá thành ra giờ nó ảo kinh khủng rồi. ^_^ Khi nào có cảm hứng mới thì mình sẽ luyện viết thêm truyện khác, hy vọng bạn vẫn sẽ dành chút thời gian để đọc và góp ý giúp mình.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Yêu 1
Cảm ơn góp ý của bạn nhiều nhé! Thật ra đây là chuyện có thật của chị gần nhà mình ý. Anh nam9 là bạn học cấp ba của chị, sau này anh vì nhà nghèo quá nên nghỉ học đi làm mướn, chị bất chấp gia đình phản đối vẫn hẹn hò với anh tới cùng. Mà khi biết chị bị bệnh rồi anh lại đòi chia tay với chị. Bây giờ chị mất rồi, mình thấy tội quá nên định viết câu chuyện của chị tươi sáng một chút. Có điều mình thêm thắt nhiều quá thành ra giờ nó ảo kinh khủng rồi. ^_^ Khi nào có cảm hứng mới thì mình sẽ luyện viết thêm truyện khác, hy vọng bạn vẫn sẽ dành chút thời gian để đọc và góp ý giúp mình.
yeah yeah!!! Chờ truyện mới quá điiiiiiii!!!!
 

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Yêu 1
Mình không nhận xét về cốt truyện, mình chỉ cảm thấy giọng văn và cách dùng từ của bạn rất hay, có hơi hướng giống cách viết thường gặp trong những quyển tiểu thuyết về tình yêu mà mình đã đọc. Chắc là bạn phải dành rất nhiều thời gian để lựa chọn từ ngữ sử dụng cũng như chỉnh chu câu văn. Bạn hãy cố gắng tiếp tục phát huy điểm mạnh của mình. Mình hóng chờ những tác phẩm tiếp theo của bạn.
 
Bên trên