Truyện ngắn Ai Cũng Được Yêu

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Miu có biết đăng thêm kiểu gì không Miu! Viết thêm rồi mà không biết đăng kiểu gì luôn.
Thì cứ lên diễn đàn truyện ngắn tản văn, ấn đăng chủ đề mới, ghi tiêu đề là "ai cũng được yêu (2)" là được.
 

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Phần tiếp đây ạ! Có phải đăng thế này không cả nhà?
Vội chạy đến bên người đàn ông nằm cạnh chiếc sedan máu chảy thành dòng. Di hoảng hốt lấy tay bịt miệng vết thương, máu không ngừng chảy, nó nhuộm đỏ bàn tay cô, đỏ cả chiếc váy trắng cô đang mặc. Có tiếng thét, cô nhìn thấy mình đứng trong hành lang bệnh viện, qua ô cửa kính cô thấy một người phụ nữ mặt trắng xanh nằm trên cáng nhìn về phía cô cầu cứu, cô muốn tiến tới nhưng không thể. Người phụ nữ nhìn cô trách cứ, máu từ cô ấy chảy rất nhiều, thấm đẫm cả sàn bệnh viện. Di hoảng loạn nhìn xung quanh trên người mình đầy máu, đâu đâu cũng nhuộm màu đỏ đầy ám ảnh.

“Đinh… đinh!” Di tỉnh dậy với điện thoại tắt báo thức, người ướt đẫm mồ hôi, bên cạnh Ngô vẫn ngủ ngon lành. Cô lại mơ thấy giấc mơ đó, ba năm nay cô chưa ngày nào tỉnh dậy mà người không ướt đẫm mồ hôi cùng cảm giác tội lỗi. Bước về phía cửa sổ cô nhìn ra ngoài, chậu hoa Oải Hương được đặt ở đấy từ lúc nào. Di cầm chậu hoa Oải Hương thở dài, đây là chậu hoa thứ 6 và chắc không phải chậu cuối cùng. Cứ ba ngày một lần có một chậu hoa gửi cho cô vẫn lời nhắn đó. Di đã nhờ chị Thư trưởng phòng nhưng gần đây, việc chuẩn bị cho đám cưới làm chị ấy cứ nhớ nhớ, quên quên. Định gọi điện cho anh ta, nghĩ lại như vậy khác gì cho anh ta biết thêm một thông tin nữa của cô. Cũng gần ngày chị trưởng phòng cưới cô định đến lúc đấy gặp anh ta nói luôn.

Ngày hôm sau, Di nhận ra rằng mình không phải đợi đến ngày cưới. Anh ta là người chở cô đến nơi ký kế hợp đồng, chị trưởng phòng quên hồ sơ ký kết hợp đồng ở công ty, cô cảm thấy việc này quen quen. Yên Di nhìn chiếc xe Porsche 718 tò mò hỏi.

“Anh làm nghề gì vậy?”

“Kỹ sư chế tạo máy móc nông nghiệp, ngoài ra vì tạo ra nó lên tôi cũng đi sửa chữa nữa.” Anh mở cửa xe cho cô.

“À! Nghề đó cũng kiếm được nhỉ?” cô ngồi vào ghế, anh nhoài người thắt dây an toàn cho cô. Di bối rối nhìn anh, hai mắt gặp nhau. Mùi hương của anh lấp đầy không gian, mùi hương hoa tự nhiên và mùi của riêng anh. Cô có thể nghe thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Ánh nhìn của anh từ từ di chuyển ve vuốt lên khuôn mặt Di. Trong khoảng khắc người cô bị đóng cứng trên ghế nhìn anh không chớp, anh dừng lại trên môi, cô thấy ánh nhìn khao khát trong mắt anh, vô thức cô liếm môi. Anh tiến lại gần hơn về phía cô.


“Xe anh, mượn anh rể!” Câu nói làm cô chợt nhận ra hành vi xấu hổ của mình, anh mỉm cười nháy mắt với cô.

Chiếc xe di chuyển được một lúc, cô vẫn tự trách bản thân. Định nói với anh ta cái gì bây giờ cô cũng quên hết. Có phải do cô đơn lâu quá thành ra vậy không. Ngày trước cô cũng cô đơn, có bao giờ cô bị thế đâu. Bên cạnh, anh liếc nhìn, cảm thấy cô quá dễ thương, muốn cười, mà phải kìm chế, sợ cô sẽ cáu. Anh không tin được, cô đã có con rồi, nhìn xem, đến bây giờ mặt cô vẫn còn đỏ.

Anh thấy cô chạy ra khỏi công ty đối tác, cảm giác có chuyện không ổn, đi nhanh về phía cô. Giữ lấy vai cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng nước mắt của cô lo lắng hỏi.

“Có chuyện gì?”

“Bé…Ngô…Hức!...” Cô nức nở. Anh như hiểu điều cô định nói, đưa cô lên xe hỏi nhanh.

“Địa chỉ?”

“Bệnh viện nhi đồng.” Cô lấy lại bình tĩnh nói rõ. Trước khi nước mắt giàn giụa.

Anh kéo cô vào phòng cấp cứu, cứ như biết rõ lắm, anh nói với cô, đứng yên để anh hỏi, cô run run gật đầu. Một lúc sau, anh hỏi cặn kẽ, quay lại bên cô.

“Con bé không sao, nó đang được khâu vết thương sắp xong rồi! Vết thương không nặng đâu! Em yên tâm, lấy lại bình tĩnh trước khi gặp con bé.”

“Con bé có nhóm máu ORh-*, nếu nó bị chảy nhiều máu sẽ khó kiếm ai cùng nhóm máu.” Cô run run nói cho anh biết, nước mắt không kiềm lại được. Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, an ủi.

“Ổn rồi mà, con bé chỉ phải khâu 3 mũi thôi, không sâu lắm, mà nó còn được bác sĩ phó khoa ngoại khâu. Anh ấy tuy ít nói, nhưng khâu vá giỏi lắm đấy.” Không hiểu sao cô thấy mình bình tâm, nước mắt không rơi nữa.

“Anh biết bác sĩ phó khoa?” Cô nhớ lại hỏi.

“Ừ! Một trong số anh chị của anh.” Cô nhìn anh bất ngờ.

“Tôi không có ý gì! Nhưng sao đi đâu cũng gặp anh chị, anh vậy?”

“Anh còn một chị làm thẩm phán, và một anh giám đốc chi nhánh ngân hàng.”

“Có vẻ nhà anh chiếm sóng nhỉ? Giờ tôi ổn rồi chúng ta đến chỗ con bé đi.” Anh dẫn cô đi, nói thêm.

“Đấy là em còn chưa biết những người họ kết hôn.”

Anh gõ hai cái vào cửa, trước khi đẩy cửa vào. Bên trong có cô y tá đang đánh máy. Cạnh bên, bé Ngô được bác sĩ nam khuôn mặt gần giống anh vừa đọc tên thuốc cho cô y tá, vừa vỗ về. Ngô mũi đỏ ửng, đôi mắt mọng nước nhìn về phía cửa thấy mẹ nó, giơ tay ra hiệu bế. Di đến bên cạnh bồng bé không quên cảm ơn bác sĩ, cùng cô y tá. Vị bác sĩ đọc nốt tên thuốc cho cô y tá, rồi quay về phía bọn họ.

“Dì ba gửi lời xin lỗi đến cô, đúng lúc dì và mấy cô đang dọn bữa nỡ cho bọn trẻ thì xảy ra chuyện. Dì ấy thấy bé không sao rồi mới về, lúc dì ấy đi bọn trẻ ở đấy nhốn nháo lắm!” Di không hiểu lắm dì ba mà bác sĩ nói đến là cô giữ trẻ à. Anh đang thổi tay cho Ngô, con bé có vẻ thích lắm, thêm vào.

“Dì ba tên Lụa người xây dựng chỗ trông trẻ, kiêm luôn việc nấu bữa ăn cho mấy đứa nhỏ.” Cô quay qua nhìn anh, như muốn hỏi vì sao anh biết. Đúng lúc đó bác sĩ đưa đơn thuốc về phía anh.

“Chú đi mua thuốc đi! Rồi thì…” Nhìn về phía Di: “Lên giới thiệu với gia đình đi chứ!”

“Em đang đợi, cô ấy chấp nhận.” Di ngơ ngác chẳng hiểu chuyện.

“Chú đi mua thuốc nhé!” Anh nói với Ngô, cầm đơn thuốc từ bác sĩ.

Bác sĩ dặn dò thêm một số vấn đề nữa, Ngô mệt quá đã ngủ thiếp đi trên vai mẹ. Trước khi Di đi vị bác sĩ nói thêm.

“Chí khá tốt đấy! Mong cô lưu tâm đến thằng em chúng tôi.” Cô định giải thích đúng lúc đó cô y tá gọi bệnh nhân tiếp theo, nên thôi. Di chào và cảm ơn lần nữa trước khi dời đi.

Cô thấy anh ở sảnh bệnh viện tay cầm túi thuốc đang nói chuyện với một bác sĩ nữ xinh đẹp, à cô nói với mình chẳng có sao cả. Nhưng thâm tâm thực sự có một chút ghen không chính đáng.

Cô đi bên cạnh anh, bé Ngô vẫn ngủ ngon, cái đầu bé nhỏ kê lên vai anh bàn tay anh khẽ vỗ vỗ lưng con bé, anh nhìn về phía cô mỉm cười, cô cảm thấy lòng bình yên. Căn nhà cô khá nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hợp lý, còn có một khu vườn và cái sân nhỏ cho trẻ em vui chơi. Anh đặt bé Ngô cẩn thận lên giường, cô kéo chăn cho bé. Hai người nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi phòng ngủ, trước khi đóng cửa cô nhìn kiểm tra bé lần nữa. Cô thấy anh đang ngó ra ngoài cửa sổ nhìn mảnh vườn nhỏ của mình. Cô đã mang tất cả mấy chậu hoa ra trồng ở đó, theo cô bọn chúng cần nhiều không gian sống hơn trong một cái chậu bé tí.

“Cảm ơn anh ngày hôm nay rất nhiều!” Anh quay lại nhìn cô.

“Em đâu cần phải khách sáo thế! Em trồng vườn hoa đẹp quá!” Anh khen cô, cô thấy mình vui vui.

“Em cũng có khiếu trồng trọt mà! Anh muốn uống gì không! Café nhé!” Cô hỏi rồi tiến đến quầy bếp, lấy hai cái ly.

“Ừm! Nhiều đường nữa!” Anh đồng ý.

“Nhiều đường á! Em tưởng anh phải uống cafe không đường chứ nhỉ?” Cô hóm hỉnh hỏi.

“Vậy thì em đoán sai. Anh thích cái gì ngọt ngọt.” Anh tiến về phía cô, cô đưa ly café cho anh. “Em pha nhanh thế!” Anh cầm ly café từ cô.

“Café pha sẵn mà, em có sẵn nước nóng nữa!” Cô thổi phù phù uống một hớp nhỏ café, chợt nhớ hỏi anh. “Anh biết dì Lụa sao?”

“Dì ấy là một trong những người mẹ của bọn anh!”

“Một trong những người mẹ á! À! Mà vậy là anh biết Ngô từ trước à! Còn em nữa?” Anh bật cười khi nghe cô hỏi dồn dập.

“Ừ! Anh biết bé Ngô, có đôi khi anh qua đó chơi cùng tụi nhỏ. Anh không biết em vì anh đến chơi với tụi nhỏ mà, ai lại đến vào giờ đưa đi, đón về. Nếu anh biết em trước anh đâu thể đợi đến bây giờ mới theo đuổi. Còn… cha anh có bốn người vợ!” Anh dừng lại mắt anh thoáng chút buồn, có thể cô nhìn lầm vì sau đó nó lại ánh lên tia vui vẻ trước khi trêu cô.

“Em giống cảnh sát điều tra quá đấy!”

“Em có giống thế đâu! À!” Cô nhớ ra việc quan trọng, để ly cafe lên bàn cô với cái ví rút chỗ tiền để gọn gàng thành một khoản đưa cho anh. “Tiền taxi của anh.” Anh để ly cafe lên bệ bếp tiến từ từ đi về phía cô.

“Em có cần phải làm vậy không! Em chỉ cần cảm ơn những việc người khác làm cho mình là được rồi!” Cô bướng bỉnh hếch cằm.

“Mấy chậu hoa em cảm ơn, còn tiền thì không.” Anh tiến gần hơn, cô lùi lại lưng chạm cạnh bàn, đặt hai lên mặt bàn, vây cô trong vòng tay anh.

“Sao em cứ như vậy nhỉ. Em sống trong đó có thấy tốt không. Cái thế giới mà em đang bắt mình sống ấy.” Anh nói quyết liệt không cho cô trốn tránh. Cô nhìn lên gặp ánh mắt anh như nhìn thấu bên trong vỏ bọc của cô.

“Kệ tôi!” Cô cáu kỉnh đáp.

“Em là người phụ nữ tuyệt vời đáng được yêu thương mà. Vậy chỉ cần em đón nhận nó thôi!” Anh dịu dọng nói với cô. Cô thấy mình run run hỏi.

“Rốt cục anh là ai?” Anh xích lại gần hơn gửi mùi hương bưởi thoang thoảng trên tóc cô thì thầm.

“Anh là người yêu em!”
*Chú thích nhóm máu ORh- là nhóm máu hiếm, ORh- có thể truyền cho những nhóm máu khác, nhưng nó chỉ nhận máu của chính nó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Phần tiếp đây ạ! Có phải đăng thế này không cả nhà?
Vội chạy đến bên người đàn ông nằm cạnh chiếc sedan máu chảy thành dòng. Di hoảng hốt lấy tay bịt miệng vết thương, máu không ngừng chảy, nó nhuộm đỏ bàn tay cô, đỏ cả chiếc váy trắng cô đang mặc. Có tiếng thét, cô nhìn thấy mình đứng trong hành lang bệnh viện, qua ô cửa kính cô thấy một người phụ nữ mặt trắng xanh nằm trên cáng nhìn về phía cô cầu cứu, cô muốn tiến tới nhưng không thể. Người phụ nữ nhìn cô trách cứ, máu từ cô ấy chảy rất nhiều, thấm đẫm cả sàn bệnh viện. Di hoảng loạn nhìn xung quanh trên người mình đầy máu, đâu đâu cũng nhuộm màu đỏ đầy ám ảnh.

“Đinh… đinh!” Di tỉnh dậy với điện thoại tắt báo thức, người ướt đẫm mồ hôi, bên cạnh Ngô vẫn ngủ ngon lành. Cô lại mơ thấy giấc mơ đó, ba năm nay cô chưa ngày nào tỉnh dậy mà người không ướt đẫm mồ hôi cùng cảm giác tội lỗi. Bước về phía cửa sổ cô nhìn ra ngoài, chậu hoa Oải Hương được đặt ở đấy từ lúc nào. Di cầm chậu hoa Oải Hương thở dài, đây là chậu hoa thứ 6 và chắc không phải chậu cuối cùng. Cứ ba ngày một lần có một chậu hoa gửi cho cô vẫn lời nhắn đó. Di đã nhờ chị Thư trưởng phòng nhưng gần đây, việc chuẩn bị cho đám cưới làm chị ấy cứ nhớ nhớ, quên quên. Định gọi điện cho anh ta, nghĩ lại như vậy khác gì cho anh ta biết thêm một thông tin nữa của cô. Cũng gần ngày chị trưởng phòng cưới cô định đến lúc đấy gặp anh ta nói luôn.

Ngày hôm sau, Di nhận ra rằng mình không phải đợi đến ngày cưới. Anh ta là người chở cô đến nơi ký kế hợp đồng, chị trưởng phòng quên hồ sơ ký kết hợp đồng ở công ty, cô cảm thấy việc này quen quen. Yên Di nhìn chiếc xe Porsche 718 tò mò hỏi.

“Anh làm nghề gì vậy?”

“Kỹ sư chế tạo máy móc nông nghiệp, ngoài ra vì tạo ra nó lên tôi cũng đi sửa chữa nữa.” Anh mở cửa xe cho cô.

“À! Nghề đó cũng kiếm được nhỉ?” cô ngồi vào ghế, anh nhoài người thắt dây an toàn cho cô. Di bối rối nhìn anh, hai mắt gặp nhau. Mùi hương của anh lấp đầy không gian, mùi hương hoa tự nhiên và mùi của riêng anh. Cô có thể nghe thấy tim mình đập mạnh trong lồng ngực. Ánh nhìn của anh từ từ di chuyển ve vuốt lên khuôn mặt Di. Trong khoảng khắc người cô bị đóng cứng trên ghế nhìn anh không chớp, anh dừng lại trên môi, cô thấy ánh nhìn khao khát trong mắt anh, vô thức cô liếm môi. Anh tiến lại gần hơn về phía cô.


“Xe anh, mượn anh rể!” Câu nói làm cô chợt nhận ra hành vi xấu hổ của mình, anh mỉm cười nháy mắt với cô.

Chiếc xe di chuyển được một lúc, cô vẫn tự trách bản thân. Định nói với anh ta cái gì bây giờ cô cũng quên hết. Có phải do cô đơn lâu quá thành ra vậy không. Ngày trước cô cũng cô đơn, có bao giờ cô bị thế đâu. Bên cạnh, anh liếc nhìn, cảm thấy cô quá dễ thương, muốn cười, mà phải kìm chế, sợ cô sẽ cáu. Anh không tin được, cô đã có con rồi, nhìn xem, đến bây giờ mặt cô vẫn còn đỏ.

Anh thấy cô chạy ra khỏi công ty đối tác, cảm giác có chuyện không ổn, đi nhanh về phía cô. Dữ (1) lấy vai cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt cùng nước mắt của cô lo lắng hỏi.

“Có chuyện gì?”

“Bé…Ngô…Hức!...” Cô nức nở. Anh như hiểu điều cô định nói, đưa cô lên xe hỏi nhanh.

“Địa chỉ?”

“Bệnh viện nhi đồng.” Cô lấy lại bình tĩnh nói rõ. Trước khi nước mắt giàn giụa.

Anh kéo cô vào phòng cấp cứu, cứ như biết rõ lắm, anh nói với cô, đứng yên để anh hỏi, cô run run gật đầu. Một lúc sau, anh hỏi cạnh kẽ (2), quay lại bên cô.

“Con bé không sao, nó đang được khâu vết thương sắp xong rồi! Vết thương không nặng đâu! Em yên tâm, lấy lại bình tĩnh trước khi gặp con bé.”

“Con bé có nhóm máu ORh-*, nếu nó bị chảy nhiều máu sẽ khó kiếm ai cùng nhóm máu.” Cô run run nói cho anh biết, nước mắt không kiềm lại được. Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, an ủi.

“Ổn rồi mà, con bé chỉ phải khâu 3 mũi thôi, không sâu lắm, mà nó còn được bác sĩ phó khoa ngoại khâu. Anh ấy tuy ít nói, nhưng khâu vá giỏi lắm đấy.” Không hiểu sao cô thấy mình bình tâm, nước mắt không rơi nữa.

“Anh biết bác sĩ phó khoa?” Cô nhớ lại hỏi.

“Ừ! Một trong số anh chị của anh.” Cô nhìn anh bất ngờ.

“Tôi không có ý gì! Nhưng sao đi đâu cũng gặp anh chị, anh vậy?”

“Anh còn một chị làm thẩm phán, và một anh giám đốc chi nhánh ngân hàng.”

“Có vẻ nhà anh chiếm sóng nhỉ? Giờ tôi ổn rồi chúng ta đến chỗ con bé đi.” Anh dẫn cô đi, nói thêm.

“Đấy là em còn chưa biết những người họ kết hôn.”

Anh gõ hai cái vào cửa, trước khi đẩy cửa vào. Bên trong có cô y tá đang đánh máy. Cạnh bên, bé Ngô được bác sĩ nam khuôn mặt gần giống anh vừa đọc tên thuốc cho cô y tá, vừa vỗ về. Ngô mũi đỏ ửng, đôi mắt mọng nước nhìn về phía cửa thấy mẹ nó, giơ tay ra hiệu bế. Di đến bên cạnh bồng bé không quên cảm ơn bác sĩ, cùng cô y tá. Vị bác sĩ đọc nốt tên thuốc cho cô y tá, rồi quay về phía bọn họ.

“Dì ba gửi lời xin lỗi đến cô, đúng lúc dì và mấy cô đang dọn bữa nỡ cho bọn trẻ thì xảy ra chuyện. Dì ấy thấy bé không sao rồi mới về, lúc dì ấy đi bọn trẻ ở đấy nhốn nháo lắm!” Di không hiểu lắm dì ba mà bác sĩ nói đến là cô dữ (3) trẻ à. Anh đang thổi tay cho Ngô, con bé có vẻ thích lắm, thêm vào.

“Dì ba tên Lụa người xây dựng chỗ trông trẻ, kiêm luôn việc nấu bữa ăn cho mấy đứa nhỏ.” Cô quay qua nhìn anh, như muốn hỏi vì sao anh biết. Đúng lúc đó bác sĩ đưa đơn thuốc về phía anh.

“Chú đi mua thuốc đi! Rồi thì…” Nhìn về phía Di: “Lên giới thiệu với gia đình đi chứ!”

“Em đang đợi, cô ấy chấp nhận.” Di ngơ ngác chẳng hiểu chuyện.

“Chú đi mua thuốc nhé!” Anh nói với Ngô, cầm đơn thuốc từ bác sĩ.

Bác sĩ dặn dò thêm một số vấn đề nữa, Ngô mệt quá đã ngủ thiếp đi trên vai mẹ. Trước khi Di đi vị bác sĩ nói thêm.

“Chí khá tốt đấy! Mong cô lưu tâm đến thằng em chúng tôi.” Cô định giải thích đúng lúc đó cô y tá gọi bệnh nhân tiếp theo, nên thôi. Di chào và cảm ơn lần nữa trước khi dời đi.

Cô thấy anh ở sảnh bệnh viện tay cầm túi thuốc đang nói chuyện với một bác sĩ nữ xinh đẹp, à cô nói với mình chẳng có sao cả. Nhưng thâm tâm thực sự có một chút ghen không chính đáng.

Cô đi bên cạnh anh, bé Ngô vẫn ngủ ngon, cái đầu bé nhỏ kê lên vai anh bàn tay anh khẽ vỗ vỗ lưng con bé, anh nhìn về phía cô mỉm cười, cô cảm thấy lòng bình yên. Căn nhà cô khá nhỏ được sắp xếp gọn gàng, hợp lý, còn có một khu vườn và cái sân nhỏ cho trẻ em vui chơi. Anh đặt bé Ngô cẩn thận lên giường, cô kéo chăn cho bé. Hai người nhẹ nhàng di chuyển ra khỏi phòng ngủ, trước khi đóng cửa cô nhìn kiểm tra bé lần nữa. Cô nhìn anh đang ngó ra ngoài cửa sổ nhìn mảnh vườn nhỏ của mình. Cô đã mang tất cả mấy chậu hoa ra trồng ở đó, theo cô bọn chúng cần nhiều không gian sống hơn trong một cái chậu bé tí.

“Cảm ơn anh ngày hôm nay rất nhiều!” Anh quay lại nhìn cô.

“Em đâu cần phải khách sáo thế! Em trồng vườn hoa đẹp quá!” Anh khen cô, cô thấy mình vui vui.

“Em cũng có khiếu trồng trọt mà! Anh muốn uống gì không! Café nhé!” Cô hỏi rồi tiến đến quầy bếp, lấy hai cái ly.

“Ừm! Nhiều đường nữa!” Anh đồng ý.

“Nhiều đường á! Em tưởng anh phải uống cafe không đường chứ nhỉ?” Cô hóm hỉnh hỏi.

“Vậy thì em đoán sai. Anh thích cái gì ngọt ngọt.” Anh tiến về phía cô, cô đưa ly café cho anh. “Em pha nhanh thế!” Anh cầm ly café từ cô.

“Café pha sẵn mà, em có sẵn nước nóng nữa!” Cô thổi phú phù uống một hớp nhỏ café, chợt nhớ hỏi anh. “Anh biết dì Lụa sao?”

“Dì ấy là một trong những người mẹ của bọn anh!”

“Một trong những người mẹ á! À! Mà vậy là anh biết Ngô từ trước à! Còn em nữa?” Anh bật cười khi nghe cô hỏi dồn dập.

“Ừ! Anh biết bé Ngô, có đôi khi anh qua đó chơi cùng tụi nhỏ. Anh không biết em vì anh đến chơi với tụi nhỏ mà, ai lại đến vào giờ đưa đi, đón về. Nếu anh biết em trước anh đâu thể đợi đến bây giờ mới theo đuổi. Còn… cha anh có bốn người vợ!” Anh dừng lại mắt anh thoáng chút buồn, có thể cô nhìn lầm vì sau đó nó lại ánh lên tia vui vẻ trước khi trêu cô.

“Em giống cảnh sát điều tra quá đấy!”

“Em có giống thế đâu! À!” Cô nhớ ra việc quan trọng, để ly cafe lên bàn cô với cái ví rút chỗ tiền để gọn gàng thành một khoản đưa cho anh. “Tiền taxi của anh.” Anh để ly cafe lên bệ bếp tiến từ từ đi về phía cô.

“Em có cần phải làm vậy không! Em chỉ cần cảm ơn những việc người khác làm cho mình là được rồi!” Cô bướng bỉnh hếch cằm.

“Mấy chậu hoa em cảm ơn, còn tiền thì không.” Anh tiến gần hơn, cô lùi lại lưng chạm cạnh bàn, đặt hai lên mặt bàn, vây cô trong vòng tay anh.

“Sao em cứ như vậy nhỉ. Em sống trong đó có thấy tốt không. Cái thế giới mà em đang bắt mình sống ấy.” Anh nói quyết liệt không cho cô trốn tránh. Cô nhìn lên gặp ánh mắt anh như nhìn thấu bên trong vỏ bọc của cô.

“Kệ tôi!” Cô cáu kỉnh đáp.

“Em là người phụ nữ tuyệt vời đáng được yêu thương mà. Vậy chỉ cần em đón nhận nó thôi!” Anh dịu dọng nói với cô. Cô thấy mình run run hỏi.

“Rốt cục anh là ai?” Anh xích lại gần hơn gửi mùi hương bưởi thoang thoảng trên tóc cô thì thầm.

“Anh là người yêu em!”
*Chú thích nhóm máu ORh- là nhóm máu hiếm, ORh- có thể truyền cho những nhóm máu khác, nhưng nó chỉ nhận máu của chính nó.
2onion35cuteonion41cuteonion41 Tuyệt vời, Ngọt ngào ơi!
Nhưng, Ngọt ngào chú ý sửa lỗi chính tả nhé!
(1) ở đây là giữ chứ không phải dữ đâu.
(2) cạnh kẽ phải thành cặn kẽ.
(3) lỗi sai này giống với (1)
Cố gắng lên, sweet lady, hãy nâng cao khả năng viết lách lên nào!cuteonion46
 

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
2onion35cuteonion41cuteonion41 Tuyệt vời, Ngọt ngào ơi!
Nhưng, Ngọt ngào chú ý sửa lỗi chính tả nhé!
(1) ở đây là giữ chứ không phải dữ đâu.
(2) cạnh kẽ phải thành cặn kẽ.
(3) lỗi sai này giống với (1)
Cố gắng lên, sweet lady, hãy nâng cao khả năng viết lách lên nào!cuteonion46
Thật lòng mèo bỏ viết lâu lắm rồi, có gì Miu phụ mèo xem hộ lỗi chính tả với nhé.
 

Linh Lan 213

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/7/17
Bài viết
84
Gạo
0,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Ở trên Gác có một người là sự trở lại của hạnh phúc đấy. Đó là Linh Lan 213, meokeongot có thể thử đọc bài của chị ấy, rất tuyệt. Giống như nước mắt của Đức Mẹ rơi xuống đất, Linh Lan thấu hiểu và lắng nghe, bao dung và trải lòng với tất cả. Hoa Linh Lan chính là những bậc thang đến thiên đàng, đúng không? o:-)
Bé con lại nhắc đến chị nữa này. Cám ơn lời khen của Thùy Dương nhé
Ở trên Gác có một người là sự trở lại của hạnh phúc đấy. Đó là Linh Lan 213, meokeongot có thể thử đọc bài của chị ấy, rất tuyệt. Giống như nước mắt của Đức Mẹ rơi xuống đất, Linh Lan thấu hiểu và lắng nghe, bao dung và trải lòng với tất cả. Hoa Linh Lan chính là những bậc thang đến thiên đàng, đúng không? o:-)
Bé con lại nhắc đến chị nữa này. Cám ơn lời khen của Thùy Dương nhé!
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Bé con lại nhắc đến chị nữa này. Cám ơn lời khen của Thùy Dương nhé

Bé con lại nhắc đến chị nữa này. Cám ơn lời khen của Thùy Dương nhé!
:">6onion23 Ngại quá đi! ❤
 

meokeongot

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/18
Bài viết
419
Gạo
0,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Có những nỗi đau theo thời gian chưa bao giờ tan biến, chỉ là ta cất giấu sâu bên trong, chợt một ngày nhận ra điều đó chở thành lỗi ám ảnh…

Thời tiết đầu đông lạnh và khô, sương mù giăng quanh rừng thông âm u. Bên trong khu rừng cậu bé chăn bò khoảng bảy tám tuổi, thân hình gầy còm đen nhẻm, chân trần mặc bộ đồ chắp vá, đang kéo cao chiếc áo đến ngực tạo thành một cái túi, chăm chỉ nhặt hạt dẻ rừng và quả sim. Nhặt được ít nào cậu cho vào túi trước ngực, nhủ thầm chắc mẹ cậu thích lắm đây. Trong rừng khó phân biệt được ngày đêm. Khi cậu dắt bò đi về, trời đã sẩm tối. Cậu vội vàng kéo bò đi nhanh, không để tâm đến những cành cây quật vào mình hay viên sỏi cứa vào da chân cản đường. Cậu sợ về muộn, mẹ cậu sẽ đói, gần tuần nay vì bụng quá lớn, mẹ cậu đi đứng khó khăn, chẳng làm được mấy việc. Ba cậu thì chắc giờ vẫn nhậu rượu không biết bao giờ mới về. Còn mẹ ba, lúc sáng nay, trước khi đi, đã dặn cậu về sớm nấu cơm, mẹ ba ra thị trấn thăm chị Thư, có thể tối muộn mới về tới nơi. Mẹ ba còn bảo mẹ cậu sắp sinh em bé, từ bây giờ cậu có nhiệm vụ chăm sóc và bảo vệ em bé nữa.

Kéo con bò vào cái chuồng thô sơ làm bằng mấy cái cọc thông lợp mái tranh. Cậu lấy cắm dữ vạt áo, để quả sim và hạt dẻ không bị rơi, dùng hai tay cột chặt dây thừng vào chiếc cột chắc chắn, cậu kiểm tra thật kĩ. Ba cậu nhỡ về mà thấy cột không chặt, sẽ mang cậu ra đánh. Bị đánh nhiều rồi cậu không sợ, cậu chỉ sợ cha mắng sang mẹ. Cậu nhìn về phía ngôi nhà đơn sơ, xiêu vẹo, thắc mắc. Sao hôm nay mẹ cậu không đốt đèn, cậu vội chạy về phía ngôi nhà tranh gọi to: “Mẹ ơi!” Cậu biết mẹ cậu chẳng đáp lại đâu, cậu chưa bao giờ nghe thấy mẹ mình nói, muốn nói cái gì với cậu sẽ chỉ hay miêu tả cho cậu biết. Mẹ ba từng bảo, mẹ cậu bị câm không nói được. Mở cánh cửa gỗ, mùi tanh tưởm từ bên trong thoát ra, khiến cậu phải bịt mũi. Có dự cảm không lành cậu nhanh chóng tìm đường đến bên bàn, đổ hết hạt dẻ cùng quả sim lên bàn, vớ lấy hộp diêm, vội vã đốt đèn dầu. Chiếc đèn nhỏ chiếu sáng lờ mờ, cậu cầm đèn bước đến canh giường mẹ cậu hay nằm, càng tiến lại gần mùi tanh cành nồng hơn. Có thứ gì đó nhớp nháp dính vào chân cậu, nhưng cậu chỉ để ý đống chăn mền hỗn lọan còn mẹ cậu nằm im trong đó, không cử động, cậu sợ hãi lay lay.

“Mẹ ơi! Mẹ sao thế mẹ! Con về rồi, con mang về nhiều hạt dẻ mẹ thích!” Mẹ cậu không đáp lại, có tiếng : “Oe… oe!” Nhỏ xíu bên cạnh, cậu vội dở lớp chăn lên, có một hình hài nhỏ bé được cuốn trong chiếc vỏ gối. Cậu hớn hở nhìn đứa bé với tay vỗ về.

“Ủa! Em bé này mẹ!” Vẫn không có cử động nào, cậu lay mẹ mạnh hơn, đáp lại cậu chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua.

Màn hình điện thoại hiện lên hai giờ sáng. Chí mệt mỏi cào tay hai bên mái tóc rối bù. Anh biết mình sẽ lại thức hết tối nay. Bật giậy mở cửa phòng định tiến về phía bếp pha chút cafe. Đi qua phòng khách, Chí giật mình, vì trong ánh sáng đèn ngủ, anh nhận ra có người nằm trên ghế sopha. Nhìn kĩ Chí nhận ra anh cả, anh bật đèn, bước tới gần anh trai, đá đá vào chân anh mình.

“Anh làm gì mà không về nhà, hiện hồn tại nhà em hai giờ sáng làm gì? Chắc em phải đề nghị anh trả chìa khóa dự phòng nhà em quá! Có ngày chị dâu sẽ la nên, đổi lỗi cho em việc thường xuyên anh không về nhà.” Anh Chí ngồi dậy bỏ bịch đá trên mặt lên bàn, mở đôi mắt sưng vù tím bầm, him híp nhìn.

“Anh chỉ tranh thủ ngủ lại nhà chú vì nhà chú gần bệnh viện hơn nhà anh! Mà chú nhìn anh xem, giờ mà anh về nhà chị dâu chú chẳng hóa thành đại bàng.”

“Anh đã làm cái gì? Để bị như thế này?” Chí nhìn đôi mắt anh mình đánh giá, người ra tay thật không chút lưu tình.

“Anh cấp cứu cho hai đứa trẻ bị xe ba gác chở quá tải, rơi hàng trúng. Khi anh bước từ phòng tiểu phẫu đi ra, định nói với cha bọn chúng. Hai đứa trẻ ổn rồi! Không ngờ bị táng nhầm vào mặt. Anh ta định đánh tên chở xe ba gác, tên đó lé đòn, và đây chính là kết quả.” Kết câu anh Chí chỉ vào đôi mắt bị bầm. Chí bật cười ha hả, nhìn vết bầm trên mắt của anh mình, và nghĩ đến cảnh chị dâu sẽ như thế nào khi nhìn thấy.

“Đúng, chị dâu sẽ biến thành đại bàng đến tấn công cả hai tên kia mất!” Anh cậu nằm xuống, với lấy bịch đá đè lên chỗ sưng.

“Thế nên anh đang giảm thiểu tối đa thiệt hại trước khi chị dâu chú nhìn thấy đây! ”

Chí tắt điện, định bước vào bếp, thì anh cậu lại hỏi.

“Này! Cậu nghiêm túc với cô gái hôm bữa chứ?”

“Sao anh hỏi thế?”

“Cậu thích cô ấy không phải vì cô ấy giống mẹ cậu hay vì tuổi cô ấy bằng Sim nếu con bé sống đến bây giờ?” Lỗi buồn chợt lóe lên trong mắt Chí, đã quá lâu không ai nhắc về cái tên đó.

“Không! Có thể ấn tượng lúc đầu là vì thế! Nhưng giờ em thật sự thích cô ấy!”

“Cô gái đó có vẻ tốt đấy, giữ chặt vào.”

“Anh lo chuyện mình đi.” Chí bước tiếp về phòng bếp.

Hôm trước Di nghỉ để chăm bé Ngô đi cắt chỉ, thành ra công việc dồn lại ngày hôm sau. Đang cặm cụi đánh máy dự án mới, cô cảm thấy nhột nhột, ngước mắt lên thấy chị trưởng phòng nhìn mình cười ngọt ngào, đưa cho Di cốc café.

“Chị pha đấy, em uống đi!” Di hai tay nhận ly cafe, trong lòng tự vấn mình đã làm gì nhỉ.

“Em cảm ơn chị ạ!”

“Di này!”

“Dạ!”

“Bé Ngô làm phù dâu nhí trong đám cưới chị nhá!” Di suýt chút nữa làm đổ cốc cafe.

“Hả! Em tưởng chị làm đám cưới kiểu truyền thống ạ! Mà sao lại là Ngô nhà em ạ!”

“Chị đổi! Ăn hỏi truyền thống rồi, cưới phải khác chứ! Bé Ngô nhà em được hai người đàn ông nhà chị khen dễ thương đấy! Mà giống em… thì chắc dễ thương rồi!” Chị trưởng phòng nhìn Di gật gù: “Thế nhé! Bye em!” Chưa để cho Di kịp phản ứng chị ấy đã chốt hạ, trước khi bước vào phòng còn nháy mắt.

Hai ngày nữa là đám cưới chị Thư. Di được nghỉ để đi đến địa điểm cưới trước cùng với bé Ngô. Vì chị trưởng phóng nói, bé Ngô cần tập làm phù dâu nhí cho quen. Chuẩn bị xong đồ cho Ngô làm phù dâu. Di tìm cho mình bộ đồ phù hợp, mặc cho đám cưới. Kéo chiếc váy gập gọn, để ở góc tủ, cô mua bộ váy này khi nó được giảm giá cách đây cũng cả năm. Đây là bộ đẹp nhất và mới nhất của cô. Sau khi ủi lại cho bớt nhăn, Di mặc thử vào, cảm thấy hơi rộng một chút. Bé Ngô ngồi trên giường reo lên.

“Mẹ đẹp quá! Mẹ đẹp quá!” Cô mỉm cười với bé.

“Cảm ơn con nha!” Bước tới cánh cửa tủ có kính, cô soi mình trước gương. Bộ váy màu hồng nhạt tôn da, tay ren ngắn, cổ thuyền, phần trên thêu ren ôm lấy vòng eo, phần chân váy không ren hơi xòe, dài xuống tới gót chân. Di bất động nhìn người phụ nữ trong gương, cô thấy mình lại được xinh đẹp. Đã bao lâu rồi, cô không mặc những chiếc váy mình từng yêu thích. Cô nhớ đến câu hỏi của anh lúc đó, rồi tự hỏi bản thân, cô thực sự có đang sống tốt.

Hôm nay mẹ con Di đón xe khách đến chỗ chị Thư làm đám cưới. Di từ chối vé máy bay từ chị Thư, vì sợ sẽ gặp anh. Thời gian gần đây cô tránh gặp anh, cô không giao hồ sơ, hay nhận hồ sơ nữa, mà nhờ đồng nghiệp làm hộ. Cô còn đón bé Ngô sớm hơn hoặc muộn hơn để anh không có cơ hội nào gặp mặt. Di cũng không biết tại sao mình làm vậy, có lẽ cô đang sợ một điều gì đó lớn dần trong tim. Mới năm rưỡi sáng, cô đã dậy, không tài nào ngủ thêm được. Cô hí hoáy tìm mặc chiếc váy trắng thêu hoa màu tím li ti, còn cố gắng nhớ lại cách trang điểm. Ngắm mình trong gương cô nhủ thầm, không biết nếu anh ấy thấy, liệu anh ấy có thích không nhỉ. Sau đó tự đánh một cái vào đầu tự vấn, cô đang nghĩ cái gì thế.

Anh gõ cửa nhà cô đúng bảy giờ, anh mong được nhìn thấy cô biết bao. Từ hôm bé Ngô bị thương đến nay, anh chưa có cơ hội gặp cô, rõ ràng cô trốn anh, mà anh thì không muốn ép cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tác Giả Nhí

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
303
Gạo
0,0
Re: Ai Cũng Được Yêu
Về một góc nhìn tuổi trẻ Nhí không thích bài này, nó chưa lắng đọng câu từ còn nổi lềnh bềnh, chưa gây ấn tượng cho đọc giả, chưa có tình tiết đi lên, còn về góc nhìn văn học đây là một câu truyện với cách hành văn nhẹ nhàng và lắng đọng, có ý nghĩa, mình đánh giá ở cả hai góc nhìn. Gửi bạn, đừng buồn! Chính tả thì rất chuẩn, cách bố cục gọn gàng dễ nhìn!
 
Bên trên