Ấp tập viết

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Ấn tượng đầu tiên của lần đầu gặp gỡ thật sâu đậm. Lúc đó hoàng hôn sắp tàn, vòm trời bao la bao quanh nơi đây...
Làm ta bỡ ngỡ
Chờ người đừng bỏ lỡ
Mặt trăng bên mặt trời, trước mắt đây thôi.
Chiếc xe hoà vào đám đông ngược xuôi. Ồn ào và náo động như những con sóng vồ vập lướt qua tai. Con xe chạy một một hướng như đã xác định trước.
Đợi chờ làm thương nhớ
Mà chờ người đâu đã biết
Mãi đợi
Hoàng hôn tắt nắng, trời đã tối. Tuổi đôi mươi ai cũng thường mơ mộng, thích đắm chìm trong lặng lẽ, lật giở những "còn nhớ".
Thật xa.​
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Có những nhẹ nhàng gọi tên buổi ban đầu.
Bức hình nhá nhem người đã chụp trước đó
Tóc bay theo gió
Chiều hôm nhuộm màu
Bầu trời trên cao
Hàng cây đứng đó
Chạy tìm bình yên gọi tên những "còn nhớ".
Đêm dài nhắc lại chuyện cũ xa thật xa...
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Mười một giờ kém có lẽ, kim đồng hồ nhích từng chút từng chút, đêm dài từ từ. Ta kể người nghe.
(Đọc cũng đúng, ta gõ chữ thiêu não lắm chứ bộ)

Đôi khi ta nên dừng lại. Cục đá không phải như vậy, nó lăn chỉ là do hoàn cảnh khiến cho mà thôi. Cục đá bản thân nó không cụ bị điều kiện tự hành động theo ý muốn của nó, bởi nó không có ý thức, không tồn tại. Đúng vậy, nó không tự khẳng định (định nghĩa) nó tồn tại. Tại sao ta biết được như vậy, "cục đá chính nó không tự mình khẳng định nó tồn tại", là vì nó không nói cho ta biết là một. Ta biết đến cục đá, ta định nghĩa nó như vầy như vầy, ta chỉ đó là cục đá. Cục đá lại khác, nó không nói gì cả, không một điều gì cả về chính bản thân nó cho ta biết. Ta không biết cục đá nghĩ gì, vậy là ta khẳng định chủ quan rằng nó không có ý thức.
Thứ hai, ta đem cục đá bỏ vào các hoàn cảnh khác nhau và quan sát nó (cục đá). Ta đem cục đá mổ xẻ, tìm kiếm xem nó được tạo ra từ đâu, do đâu. Tập hợp các quan sát và phân tích, ta khẳng định khách quan rằng nó không phải là vật được coi là sống, vậy là nó không tồn tại thứ gọi là ý thức.
Cục đá, bản thân nó không tự lăn (hành động) được, nhưng ta hành động (lăn) được. Vậy khi ta tưởng tượng ta là cục đá thì sẽ như thế nào (ở đây, ta đã biết cục đá có là gì rồi, định nghĩa cục đá).
Ta xem lại định nghĩa của từ "tưởng tượng". Ta khẳng định "tưởng tượng", nó hoạt động bao hàm ý thức có chủ đích, nghĩa là trong phần lớn thời gian của "tưởng tượng" ta có thể xem xét nó, điều khiển nó. Hoạt động "ta là cục đá"...
Thật là... Một lời khó nói hết.
Ta đã ngủ một giấc tới lúc hẹn hò với bình minh.
Vì sao ta lại nói ta có cuộc hẹn với bình minh. Ta làm cục đá, ta quá ư là cô đơn, thật trống vắng làm sao...
Cảm giác lúc đầu còn tốt, thời gian một dài biến thành trốn tránh, trốn tránh hiện thực...
Ta tự phủ định chính ta, ta là ai, ta muốn gì, ta đã làm gì... Ở lại đây!
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Ngần ấy câu từ ta thiêu não gõ ra được, đừng buồn, đừng giận. Điều may mắn là ta có trên đời, cơ duyên khiến ta gặp mọi điều dù thất ý, như ý.
Duyên - Nợ
Đừng để ý
Như lúc ta đã đến
Ta đã tồn tại
ở đây rồi đi xa...

Niềm tin​
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Đã rất lâu Anna không có một giấc mơ nào tử tế. Một giấc mơ điên rồ, cuồng loạn, kịch tính, và kéo dài tới mức tưởng như cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Một giấc mơ mà nó chỉ kết thúc khi cú trượt chân bất chợt ghé đến khiến Anna rơi tõm về thế giới thực. Đã rất lâu, Anna không còn như thế nữa. Cô tỉnh dậy khi cơn mơ còn chưa tới. Trong nhá nhem của bóng tối tĩnh lặng, tiếng chuông đồng hồ kéo Anna dậy vào đúng bảy giờ mười lăm phút. Cô mở mắt, và ngày mới bắt đầu.

Anna không nghĩ có ngày mình thèm một cơn mơ. Cô vẫn ngủ sâu và ngủ đủ tám tiếng một ngày. Sức khỏe hoàn toàn bình thường, tâm lý vui vẻ, cuộc đời suôn sẻ, chỉ trừ vài cơn cúm vặt lúc chuyển mùa. Không có gì bất thường để phải quẩn quanh mãi về chuyện ngủ có mơ hay không. Chỉ là vô tình hôm nay khi Anna tỉnh dậy, đột nhiên một câu hỏi lớn nảy ra trong đầu: “Vừa rồi mình đã mơ gì nhỉ?” Chẳng có giấc mơ nào hôm nay, nhưng chính điều ấy lại khiến Anna băn khoăn nhiều hơn. Cô liệu có nên tới bác sĩ? Anna tra thông tin thì chẳng có căn bệnh nào quá nghiêm trọng hết.

Tuy vậy, Anna cứ cồn cào liên tục. Cô thèm mơ, như thèm một điếu thuốc.

***
Thứ hai.

Lúc rời khỏi văn phòng, người đồng nghiệp đã đưa cho Anna một tấm danh thiếp.

  • Cô có vẻ cũng sẽ cần nó. - Nụ cười ý nhị làm tăng thêm phần mập mờ khó hiểu.

Anna mở lớn mắt, gần như không kịp nói điều gì trước khi tấm danh thiếp được dúi vào tay mình.

  • Hẹn ngày mai gặp lại. - Người đồng nghiệp nữ nhanh chóng rời đi, hướng về bãi đỗ xe.

Cô Helen, người đồng nghiệp nữ lớn hơn Anna sáu tuổi, rất thân thiện và gần như là người Anna quý nhất trong văn phòng. Sáng nay Anna đã kể chuyện mình cho Helen, tất nhiên, cô chẳng mong đợi có một giải pháp nào. Dù sao, Anna cũng đã định sẽ quên nó, như quên một câu chuyện tầm phào.

Anna nhìn theo chiếc áo cardigan màu be biến mất sau hàng cây anh đào, nghi hoặc. Chốc, cô cúi xuống xem xét chiếc danh thiếp màu trắng nằm gọn trong tay mình.

“Dịch vụ cung cấp giấc mơ”, Anna lẩm nhẩm. “Nơi bắt đầu của những điều không tưởng.”

Anna bật cười. “Chà, cô Helen chững chạc trưởng thành thế mà cũng có thứ đồ chơi hay thật.” Anna tự nhủ. Dù tự thấy mình ngớ ngẩn, nhưng Anna vẫn cố đọc hết thông tin trên tấm danh thiếp. Văn phòng của dịch vụ nằm chỉ cách ba con phố so với trụ sở công ty Anna. Số điện thoại lẫn địa chỉ email đều rõ ràng. Anna đã tra thử thì cả hai đều xác thực là tài khoản có người dùng. Có lẽ là sự tò mò, hoặc nhiều hơn là một niềm mong đợi, Anna đã quyết định đi bộ tới văn phòng của “Dịch vụ cung cấp giấc mơ”.

“Chà,” Anna cười khẩy khi chỉ cách nơi đến một ngã quành, “không ngờ mày cũng điên thật đấy Anna ạ.” Ngay lập tức, một giọng nói khác trong đầu cô đã phản bác lại. “Không, biết đâu đấy, có thế thật thì sao? Mày đâu có điên, phải không Anna?”

Mất chút ít thì giờ để gõ cửa và gọi điện thoại trên danh thiếp. Đầu dây là giọng của một người phụ nữ ngái ngủ. Anna đã hoàn toàn sẵn sàng cho việc bị từ chối, hoặc, tệ hơn là một lời mắng chửi.

  • À, vâng vâng, chào cô… - Giọng ngái ngủ đã chuyển sang giọng mời chào ngay tắp lự khi Anna đề cập tới dịch vụ. - Cô đang ở đâu nhỉ? Ôi, cô đang ở ngay văn phòng rồi ư? Ngại quá, tôi lại không nghe thấy tiếng chuông nào. Vâng, tôi xuống ngay, cô đợi tôi một chút.

Sự niềm nở, đến mức hơi thân thiết quá, của người phụ nữ khiến Anna bắt đầu đặt niềm tin không căn cứ vào dịch vụ này. Cô mân mê tấm danh thiếp, nhìn kỹ dòng chữ in nghiêng ở giữa: “Nơi bắt đầu những điều không tưởng”.

***

  • Vâng. Cô thấy đấy. Chiếc máy này sẽ kích thích toàn bộ dây nơron thần kinh của cô, và tái hiện những ký ức hiện tại còn lại trong trí nhớ dài và ngắn hạn mà cô có. Từ đây, chúng tôi có thể xây dựng thành các hình ảnh mô phỏng lại những việc có thực cô trải qua. Kế đó, các hình ảnh này được xâu chuỗi với nhau một cách ngẫu nhiên. Lúc này, một câu chuyện sẽ được tạo ra. Trước khi “vào trạng thái”, chúng tôi sẽ tiêm cho cô một liều lượng gây mê nhỏ, đủ để cô “nhập vai” nhanh hơn. Chiếc máy lúc này sẽ kích thích ngược lại và truyền vào trong não cô những xung kích rất nhẹ, phát lại câu chuyện đã tạo ra bên ngoài vào cô. Chúng tôi gọi đây là dịch vụ cung cấp giấc mơ. Đây là giấy bảo hiểm và chấp thuận tham gia, chúng ta sẽ cần một bên thứ ba trước khi tiến hành, tôi khuyên nên là một người thân cận với cô.

Người phụ nữ ăn mặc theo kiểu hippie. Mớ tóc xoăn xù rối bù bất giác khiến lời nói của cô ta bớt phần đáng tin. Anna có hơi lưỡng lự khi nhìn chiếc máy trước mặt mình. Nó giống mấy chiếc máy phát hiện nói dối trong phim, hoặc một chiếc máy dành cho mấy tên robot phim khoa học viễn tưởng. Một chiếc mũ lớn lơ lửng giữa không trung, nối với đủ loại dây rợ kỳ lạ. Thành thật, khi trông chiếc máy rồi nhìn đầu của người phụ nữ chủ nhà, Anna chỉ nghĩ tới chiếc máy hấp làm đầu trong một tiệm tóc cuối ngõ nào đó.

  • À, quên mất. - Người phụ nữ lau tay phải vào sau lưng, rồi chìa tay trước mặt Anna. - Tôi là Libby.

  • À, vâng… - Anna trúc trắc bắt lấy đôi tay mập mạp của cô nàng.
  • Phí dịch vụ là euro một giờ. Cô có thể trả góp.

“Đắt thế?” Anna tự đáp trả trong đầu nhưng vẫn gật đầu như tỏ vẻ đã hiểu.

  • Cô cứ suy nghĩ thêm. - Libby có vẻ nhận ra sự chần chừ của Anna, cô mở lời xởi lởi. - Cứ về nhà rồi quay lại đây nếu cô muốn, tôi cũng có đi đâu đâu mà.
 

tsa2012

Gà cận
Tham gia
17/3/20
Bài viết
510
Gạo
8,0
Re: Ấp tập viết
Như một giấc mơ



Kim đồng hồ vẫn quay quay điều
Ngày lại ngày năm qua năm tới
Trong bóng tối tĩnh lặng đêm dài thêm
Ta băn khoăn tự hỏi tại vì sao

Đã lâu rồi không thấy một giấc mơ
Vẫn ăn ngủ bình thường vẫn vô tư
Đã lâu rồi không có một giấc mơ
Một giấc mơ kéo dài đến mãi mãi

Ta chờ đợi một giấc mơ kéo về
Giấc mộng mị điên cuồng và kịch liệt
Cuốn lấy ta hất văng ra hiện thực
Ngày mới đã đến trong tiếng chuông đồng hồ kêu vang.

Bóng tối tĩnh lặng giấc mơ điên rồ
Giật mình tỉnh giấc biết đây là đâu
Hồng trần náo nhiệt sao lòng trống rỗng
Đôi chân bước chậm ta chờ đợi gì đâu?

Đã qua rồi không biết làm giấc mơ
Trong bóng tối tĩnh lặng đêm dài thêm
Đã qua rồi không biết là giấc mơ
Ta băn khoăn tự hỏi tại vì sao

Bàng hoàng
băn khoăn
Thật ngớ ngẩn

Kim đồng hồ vẫn quay quay điều
Ngày lại ngày năm qua năm tới
Hồng trần hồng trần vẫn vậy thôi

Cát bụi tung bay, người có để ý
mình ta đứng đây, nhớ ngày tháng năm
ngọt ngào đắng cay, cùng với ai đây
rong chơi bên đời rồi lặng lẽ bước chân đi
cúi đầu ngã mũ chào lữ khách độc hành
con đường xa xôi mờ nhạt theo thời gian
hoa nở hoa tàn hương hoa tan theo gió
vẫn là ta đấy thôi, cát bụi nhuộm màu đời


Một khúc ca, một giấc mộng hoài
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Cơn lạnh tràn về sau một đêm mưa rả rích suốt ngày cuối tuần thứ hai của tháng mười một. Sớm hôm sau tỉnh dậy, ai cũng biết Hà Nội đã lạnh rồi kể cả khi còn đang cuộn mình trong lớp chăn ấm và đóng kín cả hai cánh cửa sổ. Người ta chỉ xuýt xoa với nhau bằng một giọng điệu háo hức nhưng không mấy bất ngờ. Cũng bởi, năm nào tới khoảng thời gian này thì Hà Nội lại chuyển mình sang đông.

Vào những ngày chớm đông, sáng hay trưa hay chiều không khác nhau là mấy. Trời mơ màng một tầng mây trắng dày, và hiếm hoi để lộ vài khoảng trời rất xanh. Nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy những đường vân biêng biếc mờ mờ trên bầu trời đùng đục, tựa như vân đá của viên ngọc lớn ai mới cắt ra. Gió lạnh và giá hơn những ngày mùa thu, phần cũng vì trời không hửng nắng nữa. Cái rét mới tinh không làm người ta đoán biết được nên mặc thế nào khi ra khỏi nhà. Thường người ta phải tự cảm nhận cái rét thốc vào mình, rồi trở về nhà thì mới rõ cơn lạnh bằng ba lớp áo dày hay chỉ cần một chiếc bu-dông là được.

Mùa đông hay làm những đồ ăn nóng ở Hà Nội ngon hơn bao giờ hết. Phóng xe ra khỏi nhà, dầu trùm mũ kín mít và đã cố cúi đầu để gió không thốc vào cổ, thì cái rét vẫn luồn qua ống tay ống chân, lạnh cóng cả người. Lúc đó mà thấy một hàng phở mở sớm, nồi nước dùng thơm nghi ngút khói, nhìn thấy bánh phở trần trong nồi nước sôi đổ ra bát, vài lát hành, vài miếng thịt chín thịt tái, tráng qua lớp nước dùng vừa thanh vừa ngọt thì còn gì bằng. Hay, chỉ cần tạt qua mâm bánh chưng rán nóng bên vệ đường, thêm chút dưa góp chua chua, rưới xì dầu và dạo gần đây người bán hay thêm tương ớt, thì mùa đông quả chỉ gói ghém trong chút thức quà thức bánh như thế mà thôi.

Thời gian những ngày cuối năm ở Hà Nội lãng đãng và chậm chạp. Có lẽ vì chẳng có sự thay đổi nào trong suốt cả ngày, tựa như thời gian đang đứng yên trong một khắc. Những mái tôn xanh và đôi căn nhà hộp ám một lớp màu xám ảm đạm nhưng yên bình. Tất cả đều nằm trong sắc xám trung tính ấy, tới mức đến cả ánh sáng mùa đông cũng không ngoại lệ, trông chúng chẳng cách xa bóng tối là mấy. Trong những con hẻm nhỏ và lắt léo, không gian thường tĩnh lặng. Không có tiếng chim chóc ríu rít, âm thanh vẳng lại chỉ là chuỗi những tiếng động sinh hoạt của con người: Một tiếng bíp còi qua ngã rẽ nối với tiếng chân chạy của đám trẻ con trong xóm, kèm theo tiếng máy hàn rè rè một lúc rồi thôi. Đường lớn xe cộ vẫn tấp nập, nhưng ở trong khu xóm thì thường vắng tanh. Nếu có thì người đó cũng hẳn mặc một chiếc áo phao dày tối màu, và đang trong cảnh cố đi thật nhanh để trở về nhà.

Hà Nội mùa đông không hiểu sao lại đẹp, dầu chẳng bao giờ trông có vẻ lung linh. Người ở Hà Nội cứ luôn chờ mùa đông tới, chờ cái rét lạnh cắt da cắt thịt, để rồi khi gió Đông Bắc tràn về thật, cái lạnh ngày càng giá khi tối trời, người ta lại mong mùa đông đừng có lạnh tới thế nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
“Tối nay hai chị em nằm ở đây nhé.”

Bà nội của bạn Ngh. vừa cười vừa chậm chạp dẫn Ngh. vào phòng ngủ phía bên trong. Ngh. bối rối ôm theo túi hành lý trúc trắc gật đầu cảm ơn bà. Bà búi tóc thấp, gương mặt xương xương, cái dáng còng còng dỏng dỏng trong bộ áo bà ba tím hoa. Gương mặt bà nhiều nếp nhăn, nhất là ở quanh miệng hay khóe mắt, phần mí cũng đã sụp từ lâu, đôi mắt chỉ híp lại thành một đường thẳng. Trong một thoáng dù không bắt được ánh nhìn của bà, dù chỉ là lần đầu mới gặp, Ngh. vẫn có cảm giác an toàn đến lạ lùng.

Bà nội đứa bạn rời đi sau đó. Ngh. để gọn túi xuống sát giường rồi nhìn quanh phòng. Gian phòng nằm bên chái nhà trái, thông với gian giữa bằng cửa ngách và nối với gian bếp bằng một cửa khác phía đằng sau. Phòng nhỏ, vừa cho một chiếc giường, hai cái tủ con con và vài đồ gia dụng bằng nhôm nằm im lìm phủ bụi. Chỉ cần một chiếc đèn ống nhỏ - chiếc đèn nằm ngay dưới gầm cầu thang nối lên gác xép - là đủ sáng choang cả. Có lẽ đã lâu chủ căn phòng không có nhà, Ngh. thoáng thấy mùi sàn sạn, mùi mùn cưa, mùi âm ẩm và mùi người già lẩn khuất trong phòng.

Nghe tiếng dép loẹt xoẹt ở gian giữa, bất giác Ngh. nhớ tới bà của mình. Có một chuyện lạ là mỗi khi nhắc tới bà ngoại, khung cảnh đầu tiên Ngh. nhớ tới lại không hề xuất hiện hình bóng hay gương mặt bà. Khung cảnh đó chỉ là một buổi chiều rất lâu về trước. Khi nắng lấp loáng trên mái ngói cổ gian bếp đối diện căn nhà chính, khi vẳng nghe tiếng chân chạy của đám trẻ bằng tuổi Ngh. loanh quanh khu ngõ, ông ngoại bắc cái ghế nhựa xanh ngồi ngoài cửa, trông ra một điểm vô định mà hỏi bâng quơ:

“Không biết mấy giờ rồi nhỉ?”

Ngh. nghe thấy tiếng chiêm chiếp của một con sẻ nào đậu trên mái ngói, rồi tiếng vỗ cánh của nó khi bay đi. Nắng đột ngột hửng theo cánh chim ấy, đổ chéo lên dãy quần áo phơi trên hàng dây điện kéo từ đầu ngõ tới nhà ông bà. Ngh. quay đầu nhìn ông, thấy ông lắc lư theo nhịp trên ghế. Đôi mắt sụp mí híp lại thành một đường thẳng, chẳng rõ những ánh sáng nào còn phản chiếu trong ấy. Tiếng loa phường cuối chiều rè rè vang lên. Ông nhìn ra ngoài ngõ, lẩm bẩm thêm một lần nữa, có lẽ không phải để hỏi Ngh.

“Mấy giờ bà mày về thế nhỉ?”

Ngh. chỉ im lặng, quay đầu ngóng ra ngoài ngõ, nhìn nắng đổ trên gánh hàng rong và vại dưa nằm ngay đoạn đầu ngã ba đường, cùng chờ một tấm áo bà ba tím hoa, chiếc quần thùng thình, bóng lưng còng còng mà từ đầu tới cuối khung cảnh chưa bao giờ xuất hiện.

Bà ngoại Ngh. mất cách đây ít lâu. Sự ra đi không hề đột ngột mà đã được báo từ nhiều tháng trước. So với đám tang của ông ngoại, ma chay của bà được lo liệu nhanh hơn. Khi Ngh. lên nhà ông bà, thì bà đã nằm gọn trong chiếc mùng giăng góc phòng, trong khi đó gần như mọi thứ đã được điều động và lo liệu xong.

“Cứ như cũ mà làm.” Các bác thầm thì bảo nhau.

Chiều hôm ấy đơn xin làm đám báo lên phường đã duyệt xong, đám hát dềnh dàng cũng tới, mấy chiếc bàn đón khách được kê ra. Mẹ Ngh. đưa Ngh. chiếc khăn tang màu trắng, rồi lại thoăn thoắt chạy ra ngoài đón khách. Quan tài được mang đến vào hoàng hôn. Buổi nhập quan diễn ra chóng vánh, đoàn người đến viếng rồi rời đi.

“Bà cũng sống thọ quá rồi còn gì chị.”
“Cũng may là bà không đau đớn quá.”
“Chia buồn với gia đình nhé.”

Chiều hôm sau, Ngh. tiễn bà tới đài hỏa táng. Tiếng tụng niệm của ni cô và tiếng khóc nức nở của các con gái bà. Hai nhân viên chờ hết bài tụng, đưa bà vào bên trong. Lúc đứng bên ngoài chờ nhân viên đưa hũ cốt, Ngh. vẫn nhớ trời rất nắng, cái nắng gay gắt, hanh khô của một ngày thu. Tiếng xe khách nào ùn ùn lướt qua và sự huyên náo thầm lặng của một tang gia khác. Một chiếc quan tài nữa được đưa vào bên trong. Hàng ghế ngồi lại được lấp đầy bởi gia đình ấy.

Đó là ký ức cuối cùng của Ngh. về đám tang bà.

Mấy tháng sau đám tang đó, vào một ngày chủ nhật dậy muộn, mẹ đang đắp chăn quay lưng nằm cạnh Ngh. thì đột ngột bảo.

“Tao buồn quá.”

Mẹ buột miệng. Một lời vu vơ thật lòng. Ngh. hơi ngẩn ra. Mãi một lúc, Ngh. mới quay người, tựa mặt lên lưng mẹ, không hiểu sao lại nhớ tới ông trong buổi chiều hôm đó.

“Tao mất ngủ.”

Mẹ không buột miệng nữa, nhưng Ngh. biết đó vẫn là một lời thật lòng. Ngh. nghe thấy tiếng vọng trong giọng mẹ, âm thanh rung rung truyền qua ngực. Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc gõ trên mặt kính, chậm chạp loang trong không khí. Ánh sáng từ cửa sổ lợt lạt chỉ chiếu sáng được phần cuối giường. Không biết phải nói gì, Ngh. vươn tay ôm lấy mẹ. Ngh. vỗ tay lên bụng mẹ, thấy mẹ run run nhưng chẳng giọt nước mắt nào Ngh. có thể nhìn thấy. Ngh. tựa vào mẹ, nhìn lên trần nhà thầm thì:

“Hay hôm nay mình ra ngoài ăn mẹ nhé?”
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Anh nhà văn bảo tôi hãy viết gì đó về bản thân mình. Anh bảo anh đã “nhìn thấy” ở tôi “những phẩm chất tuyệt vời để trở thành một nhân vật chính” trong tiểu thuyết sắp tới. Tuy nhiên, để có thể khắc họa sâu sắc về tôi, anh muốn tôi hãy chia sẻ quan điểm, chia sẻ về bản thân mình cho anh nghe. Anh đã rời đi, để tôi lại một mình sau khi nói tất cả điều trên kèm đưa cho tôi một cuốn sổ và cái bút bi hiệu thường thấy.

Giờ thì tôi ngồi đây, cố gắng diễn tả “những phẩm chất tuyệt vời để trở thành một nhân vật chính” anh đã “thấy” ở tôi. Ở cách bàn tôi ngồi không xa, anh vẫn đang nhìn tôi, anh giơ lên một ngón tay cái. Có lẽ đó là một biểu tượng của sự cổ vũ. Tôi không chắc, nhưng trông anh nhìn hiền lành , có phần hơi ngơ ngác, tựu lại thì anh trông đáng mến, tới mức tôi khó lòng nào từ chối, nhất là khi nét mặt anh mang một sự chân thành kỳ lạ.

Tôi không chắc chuyện mình đồng ý với anh là tốt hay xấu. Tôi còn quá trẻ để nghĩ tới chuyện ấy, có lẽ lúc lớn hơn cái tuổi mười chín này tôi có thể trả lời cho rõ ràng. Nhưng có một chuyện tôi rõ, đấy là việc anh nhờ đủ thú vị với tôi. Tôi nghĩ mình sẽ không có cơ hội thứ hai cho chuyện này; Một nhà văn muốn tôi chia sẻ bản thân tôi, và hứa hẹn tôi sẽ trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết của anh ta. Đó là lý do tôi quyết định đồng ý ngồi đây, viết tới đoạn văn thứ ba mà vẫn chưa “chia sẻ” gì về bản thân mình.

Tôi xuống dòng vì nghĩ mình nên bắt đầu thôi.

Thành thật, tôi không biết nói gì về bản thân mình. Anh có thể cảm thấy thất vọng vì sự thật là vậy anh nhà văn ạ. Tôi đang suy nghĩ lý do mình không biết (hoặc không thích). Tôi đoán mình không có nhu cầu “chia sẻ quan điểm”, tôi không thấy có điểm gì đặc biệt ngoại trừ những thứ định hình tôi như nhiều người khác cũng vậy: tên, tuổi, địa chỉ, số điện thoại, nếu cần thì hẳn là nguyên quán cho đủ một chứng minh nhân dân. Dường như việc thể hiện mình với tôi chỉ dành cho buổi phỏng vấn nào đó thôi anh ạ. Rằng mình muốn và mình cần phải khiến người ta để mắt tới mình, rằng mình là người đặc biệt.

Tôi thì không đặc biệt kiểu vậy. Anh sẽ thấy nhiều người khác cũng giống như tôi, kiểu dạng quần áo như tôi mặc, loại cà phê tôi uống, những thú vui và sở thích như tôi, cũng có gia đình và đủ những chuyện giời ơi đất hỡi xảy ra mỗi ngày.

Nhưng tôi có tò mò đấy, rốt cuộc anh đã “thấy” điều gì trong 5 đến 10 phút đồng hồ? Tôi đã suy nghĩ, chỉ thấy mình vào quán, gọi cốc cà phê như ngày thường vẫn gọi, rút tiền trong ví, chọn chỗ ngồi và thần người ra một chốc. Còn chẳng có sự vụ gì chen ngang. Vậy mà anh lại chọn tôi trong rất nhiều người khác. Tôi đang so sánh mình với cô đối diện tôi lúc này. Tôi đang cố tìm ra sự khác biệt giữa người với người, trong vòng 5 phút, nhưng tôi hoàn toàn không làm được. Ý tôi không phải là khác biệt theo kiểu trang phục, tính cách, sở thích, mà là làm sao để phân biệt đâu là một “nhân vật chính” và đâu không phải là một nhân vật chính khi mình không thể trông thấu rõ quá khứ, cuộc đời và toàn bộ con người của người ta. Tôi mong chờ nhiều hơn sự giải đáp của anh về tiêu chuẩn này.

Còn về cuốn tiểu thuyết sắp tới, tôi nghĩ anh có thể tùy ý phác thảo về dáng vẻ của tôi trong từng ấy thời gian anh tiếp xúc. Anh có thể trút những ý niệm anh muốn trút thông qua câu chuyện mà có tôi là nhân vật. Tôi sẽ chờ đợi tác phẩm của anh mà không đánh đồng nó là mình. Không biết tôi có làm được điều đó không nữa, nhưng nếu được thì sẽ thật thích phải không anh nhà văn? Vì mình như thể thấy chính mình trong cuộc đời khác vậy. Tôi nghĩ ai thì cũng sẽ có một chút hứng thú với điều đó. Kiểu “nếu như mình không chọn điều này thì tương lai sẽ thay đổi thế nào?”.

À, tôi vẫn nghĩ mình nên đưa anh một số thông tin cơ bản. Tôi là nữ, mười chín tuổi, người ở đây, ở cùng bố mẹ và hai con mèo ta, tôi không có quá nhiều bạn bè, nhưng chừng ấy với tôi là đủ, tôi có thói quen tới thư viện vào cuối tuần, và đi thăm thú những ngõ ngách lạ lạ, hoặc vài quán xá đồ mỹ nghệ hay ho trong thành phố. Vì là người ít giao thiệp xã hội, nên tôi cũng không muốn quá làm thân với anh. Nhưng mâu thuẫn thay là tôi lại muốn đọc cuốn sách anh định viết, nên nếu xong, hãy gửi bản thảo cho tôi xem một chút nhé. Đây là số điện thoại và mail của tôi, mong tôi sẽ được anh liên lạc. Cảm ơn anh đã đọc tới dòng này.

Sđt: 036xxxxxxx
Email: xxxxxxx@gmail.com
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Ấp tập viết
Tôi vẫn còn nhớ Anh có thói quen hay đọc sách của những tác giả Việt trẻ. Tôi thì không như thế, tôi không biết nhiều về những đầu sách của tác giả Việt. Ngoài trừ những cái tên quen thuộc như Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Ngọc Tư, sách của tác giả Việt với tôi là một thế giới hoàn toàn xa lạ dày đặc sương mù. Phần khác, chẳng hiểu sao tôi không cảm thấy tin cậy được từ lời nói của một người Việt. Đây là một cảm giác rất cảm tính. Tôi cũng không biết nên nói rõ thế nào. Nhưng ngược lại với tôi, Anh rất hay đọc đầu sách Việt bên cạnh những cuốn kinh điển chúng tôi vẫn thường nhai đi nhai lại suốt những cuộc trò chuyện.

Hình như đã có một lần tôi thắc mắc hỏi anh. Một ngày mưa bụi, trên một hàng sách cũ dọc đường Bát Đàn. Một cơn mưa bụi lất phất mà tôi chỉ nghe thấy tiếng và không sao bắt được dáng hình của nó. Anh mặc một chiếc áo gió, kéo mũ trùm xùm xụp che mắt. Cái kính tròn dính đầy nước, tôi không sao trông rõ đôi mắt của Anh.

  • Hay mà. - Anh bảo. - Sẽ bất ngờ hơn những gì em nghĩ đấy. Ví như “và khi tro bụi” của chị Phượng. Hiếm hoi có cuốn nào mà anh thấy cơn đau lại có hình dạng được như thế. - Anh đột nhiên cầm lấy một cuốn sách nằm trên giá. - Hoặc cuốn này “Người viết tình yêu”. Em sẽ ngạc nhiên đấy. Tay viết trẻ, giọng văn trong sáng nhưng tư duy viết thì rất trăn trở, còn già hơn cả anh. - Anh bật cười. - Anh thấy mình ở những người viết này. Không hiểu sao nhé… Hừm… Thế nào nhỉ? Giống như họ cũng đang cố tìm ra thứ là mình vậy. Em có hiểu không? Bị ảnh hưởng bởi vô số nền văn hóa, dầu có rõ mình là ai nhưng lại cảm thấy cái khuôn đó quá chật hẹp để biết “đó là mình”. Anh thấy mình cũng như họ. Cả họ và anh đều có một khu rừng.

Mưa rơi lất phất, hạt to hạt nhỏ đậu trên lớp áo gió. Đèn đường chiếu một khoảng không nhỏ, những nét nghiêng nghiêng nhòa mờ. Thế giới lúc ấy như chia làm hai nửa, một không gian có tôi với anh, một không gian nằm ngoài chúng tôi mà tôi không sao gọi nó bằng lời. Anh vẫn đi đằng trước trong gian sách chật hẹp. Anh vừa nói, vừa nghiêng đầu đọc tên trên gáy sách:

  • Sao nhỉ…? Có lẽ vì mình không có thứ gì để tin, nên mình không tin được chăng? Tin về các đầu sách Việt sẽ hay chẳng hạn. Vì chúng ta gần nhau quá? Vì chúng ta cũng nghĩ họ giống chúng ta mà thôi, là một người không có câu trả lời? Mình luôn có cái nhìn và sự đánh giá đúng không em? Anh cũng giống em ở khoản đó thôi.

Tôi vẫn luôn giữ quan điểm Anh không phải là kẻ nói rõ ràng. Không phải kẻ một lời triết lý đủ đốn ngã tôi. Nhưng Anh luôn có thứ tôi cần: Câu trả lời chân thành cho mọi tò mò bất chợt.

Chắc vì thế, tôi đã đi đọc thử “và khi tro bụi”, cũng mua luôn cuốn “Người viết tình yêu”. Tôi nhớ số đầu sách Việt bắt đầu tăng dần trong nhà, xếp dài từ tiểu thuyết tới tản văn, tới self - help. Không phải cuốn nào cũng là gu tôi, tôi cũng thấy sự ảnh hưởng của “những nền văn hóa sách” lên sách nước mình. Chỉ là một phần nào đấy trong tôi đã giảm bớt sự thô lỗ và cái nhìn lên chúng. Có lẽ anh đã đúng, chúng tôi, hay chúng ta, đều chỉ đang tìm mình mà thôi. Những con chữ thì luôn khắc khoải day dứt, không đơn thuần là đi tìm tình yêu đôi lứa, hơn thế, nó là niềm trăn trở để được sống, để được yêu, để được hạnh phúc như một con người. Cái đó thì tôi nghĩ họ, những tác giả ấy, cũng đã cố gắng để trả lời một điều không dễ dàng rồi.
 
Bên trên