Tản văn BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi

Tầm Nhiên

Gà con
Tham gia
17/6/20
Bài viết
29
Gạo
0,0
BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi.
Tác giả: Tầm Nhiên

Tôi rất đam mê đọc sách và công việc viết lách, từng ao ước và mong muốn sáng tác ra những nhân vật, cuốn sách của riêng mình. Việc ước mong là quyền hạn của mỗi con người, bản thân tôi cũng có thể mơ mộng, nhưng việc mơ mộng và hành động là hai con đường song song. Lúc 16 tuổi tôi đã rất ngưỡng mộ một chị gái có bút danh Gari, chị như một tấm gương, một kiểu người y hình như giấc mơ ở tương lai của tôi.

Gari ở tuổi 18 đã sở hữu trong tay đứa con tinh thần mang tên “Nhắm mắt lại, thấy cả bầu trời”, ở tuổi 24 chị đã ra mắt cuốn sách thứ 9 có tựa “Đời ngắn đừng khóc, hãy tô son”. Chỉ trong vòng 6 năm chị đã ra mắt độc giả với gần 10 cuốn sách, điều phi thường như thế khó có ai có thể làm được khi ngồi trên giảng đường đại học. Đọc những tác phẩm, những câu chuyện chị viết tôi mới nhận ra rằng người tài giỏi không phải là thứ gì đó xa xỉ chỉ cần bản thân mình nỗ lực, cố gắng sẽ đạt được mục tiêu ban đầu. Thành công nằm ở cách bạn hành động, Gari đã hành động một cách đặc biệt để trở thành tấm gương phản chiếu điển hình “không lựa chọn cuộc sống an nhàn khi còn trẻ”, nói cảm ơn trước những vấp ngã.

Gần phân nửa cuộc đời của tôi gần như đi ngược lại với cái mơ tưởng về tương lai, đi ngược lại với mục tiêu ban đầu của bản thân. Tôi từng bán thời gian vào công việc viết lách với số nhuận bút là 0 đồng. Xuất phát điểm ban đầu chẳng mấy ai đi trên cánh hoa hồng, bắt gặp gai nhọn mới là thử thách, tôi cũng tin như thế. Công việc viết lách ban đầu của tôi không phải viết lên chính những sáng tác của bản thân, lúc đó chỉ nhận ghi chép lại những kịch bản của một đoàn làm phim không chuyên ở trên youtube. Có những đêm đi học về tối muộn, chuẩn bị bài vở rồi lao vào công việc mà bản thân gọi là đam mê đến quên ngủ, ngày qua ngày như thế chỉ cắm đầu ghi chép, sắp xếp lại các kịch bản đã có sẵn. Làm cũng được nửa năm với công việc ghi chép thuê, thì tôi được anh chủ đoàn phim cho thử sức viết một số kịch bản ngắn. Bắt đầu vào công việc sáng tác nó cũng không đơn giản như tôi nghĩ, gửi rất nhiều bản thảo khác nhau nhưng câu hồi âm đáp lại luôn là “Em cần chỉnh sửa như này, em cần viết thêm đoạn này, cao trào bài viết quá nhạt nhẽo không có điểm nhấn,...”, không nhận được một lời khen xuyên suốt quá trình, lời nhận được những câu phê chuẩn không đạt.

Gần một năm làm việc cho đoàn phim không chuyên tôi chỉ được phê duyệt một đoạn vlog ngắn 3 phút mà thôi. Điều đúc kết trong tôi lúc đó là kinh nghiệm, là cách viết, cách hoạt động trong một tập thể,... Tôi cũng không nhớ rõ lý do, nhưng sau dần đoàn phim ít hoạt động hơn, tôi cũng không nhận ghi chép kịch bản nữa.

Tạm dừng công việc viết lách trong một thời gian khá dài, để chú tâm vào kỳ thi cuối kỳ. Sau thời gian đấy, tôi cũng không viết nhiều, thỉnh thoảng đôi ba lần trong tuần viết một số truyện ngắn, một số tản văn gửi lên một số trang báo mà thôi. Trong mỗi con chữ bài viết như chất chứa hơi thở của tôi, có rất nhiều hy vọng trong đó. Những email phản hồi nhận được là “bài viết của em không đạt yêu cầu”, đôi lần bài viết nhận lời khen nhưng cũng không được đăng tải vì không đúng thời điểm. Lần thứ nhất như thế tôi cho rằng chỉ là bước đầu, bản thân phải nỗ lực cố gắng thêm rất nhiều nữa. Không dừng lại lần 2 lần 3, mà đến bây giờ tôi cũng không nhớ rõ số lần đăng bài bị từ chối là bao nhiêu lần. Sức lực của con người là có hạn mà, cái mệt mỏi nó nhấn chìm về mơ tưởng ước mơ ban đầu của tôi. Dừng lại công việc viết lách, tôi từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ cầm bút lên để sáng tác nữa.

Năm lên lớp 12, tôi dành hoàn toàn thời gian có việc học, việc ôn thi đại học. Cũng như những năm tháng qua, vẫn là nỗ lực, vẫn là cố gắng,... Nhưng kết quả đạt được luôn đi ngược lại với con số đích đáng sau mỗi lần thi thử và tôi gọi đó là không may. May mắn và ước mơ hình như vời vợi với tôi thì phải, người ta chỉ cần cố gắng là đủ còn tôi sự cố gắng ấy tồn tại như “buông bỏ”.

Cái ngày nghe tiếng trống trường cuối đời học sinh, là ngày quan trọng nhất ở cuộc đời tôi. Ngày đó tôi đã chuẩn bị đủ cho mình kiến thức, sự tự tin,... nhưng thiếu mỗi 0.01% may mắn. Chân bước qua cánh cổng trường chẳng dám ngoái đầu nhìn lại, sợ mình sẽ ân hận với những con chữ, con số mà điên dại.

Kết thúc kỳ thi, không vui không buồn. Bởi tôi nghĩ mình chẳng phải Doraemon mà có thể ngược về quá khứ, bởi là tôi nên chỉ biết chấp nhận.

Ngày thông báo điểm, cái con số chứng minh cho thành tích của 12 năm học, cho những ngày nỗ lực cố gắng. Tôi lúc đó khó có thể chấp nhận sự ngu dốt của bản thân, phải hơn 1 tuần sau khi công bố điểm mới dám vào xem. Cũng dự định chẳng xem đâu, thầy cô ai cũng gọi điện nhắn tin hỏi con số, bố, mẹ, cô, gì, chú, bác, hàng xóm,... ai cũng hỏi xem “tôi được bao nhiêu điểm”. Sự nóng lòng của mẹ đã phá vỡ kiên định của tôi, nhập từng con số báo danh trong chần chừ, nhấn ok mà lòng quặn thắt nhưng chẳng dám khóc, rõ là biết trước kết quả nhưng chẳng giấu được nỗi buồn. Và rồi kết thúc thúc tuổi 18, tôi chẳng để lại cho bản thân một dấu ấn nào để mà tự hào về sau.

Tôi vẫn là tôi, vẫn phải sống tiếp cho những tháng ngày chênh vênh của cuộc đời. Giờ đây thì chẳng còn sự nhiệt huyết, năng lượng sống tích cực như ở quá khứ. Tôi tạm gửi sự nhiệt huyết đó ở hồi ức tuổi đôi mươi. Lúc sẵn sàng vươn mình đến tương lai, chạm đến ước mơ sẽ lấy lại nhiệt huyết ban đầu mà tiếp tục đeo đuổi.


Tầm Nhiên
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
Nếu xét bé này là một tản văn bình thường, không phải để đem đi thi. Tớ nghĩ nó hay. Nó chân thật. Từ ngữ dùng tốt, nhịp xuôi tai. Nghe buồn nhưng vì là dòng tâm sự nên nghe rất thích. Dù điệu còn nghe quen thuộc, cậu có thể xem page Mười tám hoặc Page Xê, Lai Thượng Hưng hoặc Hoa dạng niên hoa thì sẽ thấy á :>>>> Với tớ, mỗi việc trải nghiệm, vui buồn sướng khổ, đó là một hành trang một tư liệu đắt giá để mình sau có thể dựa vào và viết. Nên tớ tin cậu hoàn toàn có thể trở thành một nhà văn tiềm năng. Tớ rất thích tư tưởng cuối bài của cậu, nhưng theo tớ nó vẫn chưa đủ đô để như chị Gari (Tớ đã sợt ngay chị ý để coi :>)
Nếu xét bé là một bài dự thi thì tớ chưa ưng. Quá dài dòng và thiếu thông điệp cho người. Tớ muốn hàm súc hơn. Từ ngữ tỉ mỉ hơn, gọn gàng hơn, đúng hơn, chuốt hơn, vì giờ nó mới đang tạm dừng ở suy nghĩ hiện tại của cậu. Nó không có sự ghi nhận đúng đắn, hơi kiểu học hỏi từ người khác, chưa có sự sửa tỉ mỉ và chất riêng của Tầm Nhiên. Này là tiêu chuẩn cá nhân của tớ nên làm cậu buồn thì xin lỗi ạ :<<<<<
Về phong cách tư tưởng viết, tớ chưa đọc bài nào của cậu, nhưng tớ nghĩ, để viết thì nên viết vì cái gì? viết cho ai? Làm sao để viết được cho "ai" đó? Tiêu chuẩn cần gì? Và văn học theo tớ nó cần tính hiện đại và tính vĩnh cửu. Hiện đại là sự mới, chất riêng và sáng tạo của cậu còn vĩnh cửu là thông điệp của nó không mang tính tạm thời.
Cố lên nhé! Chayo chayooo~~~~~~ Tui ủng hộ bạn 3000 trái tymmmm~~~~
 

Tầm Nhiên

Gà con
Tham gia
17/6/20
Bài viết
29
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
Nếu xét bé này là một tản văn bình thường, không phải để đem đi thi. Tớ nghĩ nó hay. Nó chân thật. Từ ngữ dùng tốt, nhịp xuôi tai. Nghe buồn nhưng vì là dòng tâm sự nên nghe rất thích. Dù điệu còn nghe quen thuộc, cậu có thể xem page Mười tám hoặc Page Xê, Lai Thượng Hưng hoặc Hoa dạng niên hoa thì sẽ thấy á :>>>> Với tớ, mỗi việc trải nghiệm, vui buồn sướng khổ, đó là một hành trang một tư liệu đắt giá để mình sau có thể dựa vào và viết. Nên tớ tin cậu hoàn toàn có thể trở thành một nhà văn tiềm năng. Tớ rất thích tư tưởng cuối bài của cậu, nhưng theo tớ nó vẫn chưa đủ đô để như chị Gari (Tớ đã sợt ngay chị ý để coi :>)
Nếu xét bé là một bài dự thi thì tớ chưa ưng. Quá dài dòng và thiếu thông điệp cho người. Tớ muốn hàm súc hơn. Từ ngữ tỉ mỉ hơn, gọn gàng hơn, đúng hơn, chuốt hơn, vì giờ nó mới đang tạm dừng ở suy nghĩ hiện tại của cậu. Nó không có sự ghi nhận đúng đắn, hơi kiểu học hỏi từ người khác, chưa có sự sửa tỉ mỉ và chất riêng của Tầm Nhiên. Này là tiêu chuẩn cá nhân của tớ nên làm cậu buồn thì xin lỗi ạ :<<<<<
Về phong cách tư tưởng viết, tớ chưa đọc bài nào của cậu, nhưng tớ nghĩ, để viết thì nên viết vì cái gì? viết cho ai? Làm sao để viết được cho "ai" đó? Tiêu chuẩn cần gì? Và văn học theo tớ nó cần tính hiện đại và tính vĩnh cửu. Hiện đại là sự mới, chất riêng và sáng tạo của cậu còn vĩnh cửu là thông điệp của nó không mang tính tạm thời.
Cố lên nhé! Chayo chayooo~~~~~~ Tui ủng hộ bạn 3000 trái tymmmm~~~~
cảm ơn những lời nhận xét của bạn ạ. Tớ sẽ cố gắng hoàn thiện hơn ạ
 

Sunflower HMT

Gà cận
Tham gia
2/3/20
Bài viết
870
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
18 tuổi viết được này là ổn rồi. :)
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
1. Các dòng phản hồi bạn nên chịu khó viết hoa đầu câu nha.
2. Ừm, thật ra đọc xong bài bạn viết, mình thấy bóng dáng của mình ở đâu đó trong quá khứ. Mình mê đọc truyện và báo từ nhỏ, thích chìm vào ảo tưởng về nhân vật khung cảnh trong từng câu chuyện. Rồi cũng ước ao ngày nào đó mình sẽ được ra sách, được thành nhà văn nổi tiếng như bác Nguyễn Nhật Ánh... cũng tập tành viết truyện ngắn, truyện dài gửi báo, nhà xuất bản... Nhưng rồi, có lẽ mình chọn ngành nhưng ngành chọn mình, cuộc đời đưa mình tới những công việc và gặp nhiều con người, nhiều tình huống, nhiều hoàn cảnh. Tới bây giờ, mình vẫn chưa bao giờ nguôi hy vọng vài năm nữa hoặc 10 20 năm nữa, khi mình già, con mình đã lớn, mình có thể ngồi bên cửa sổ, trên một chiếc ghế mây, phía trước mặt là máy tính và ly trà sữa, ngoài hiên là giàn hoa Đậu Biếc xanh rờn bay nhè nhẹ trong gió, mười ngón tay thoăn thoát gõ lại những nhân vật, tình huống, câu chuyện mình đã gặp và trải qua... để đăng ở mạng xã hội, và biết đâu được những câu từ nhỏ nhoi của mình sẽ làm rung động tới một hoặc vài độc giả, như vậy là mình đã mãn nguyện.
Câu chữ không nuôi sống bản thân ta nhưng nó sẽ nuôi sống tâm hồn ta.
3. Doaremon phải viết hoa nghen.
 

Tầm Nhiên

Gà con
Tham gia
17/6/20
Bài viết
29
Gạo
0,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
1. Các dòng phản hồi bạn nên chịu khó viết hoa đầu câu nha.
2. Ừm, thật ra đọc xong bài bạn viết, mình thấy bóng dáng của mình ở đâu đó trong quá khứ. Mình mê đọc truyện và báo từ nhỏ, thích chìm vào ảo tưởng về nhân vật khung cảnh trong từng câu chuyện. Rồi cũng ước ao ngày nào đó mình sẽ được ra sách, được thành nhà văn nổi tiếng như bác Nguyễn Nhật Ánh... cũng tập tành viết truyện ngắn, truyện dài gửi báo, nhà xuất bản... Nhưng rồi, có lẽ mình chọn ngành nhưng ngành chọn mình, cuộc đời đưa mình tới những công việc và gặp nhiều con người, nhiều tình huống, nhiều hoàn cảnh. Tới bây giờ, mình vẫn chưa bao giờ nguôi hy vọng vài năm nữa hoặc 10 20 năm nữa, khi mình già, con mình đã lớn, mình có thể ngồi bên cửa sổ, trên một chiếc ghế mây, phía trước mặt là máy tính và ly trà sữa, ngoài hiên là giàn hoa Đậu Biếc xanh rờn bay nhè nhẹ trong gió, mười ngón tay thoăn thoát gõ lại những nhân vật, tình huống, câu chuyện mình đã gặp và trải qua... để đăng ở mạng xã hội, và biết đâu được những câu từ nhỏ nhoi của mình sẽ làm rung động tới một hoặc vài độc giả, như vậy là mình đã mãn nguyện.
Câu chữ không nuôi sống bản thân ta nhưng nó sẽ nuôi sống tâm hồn ta.
3. Doaremon phải viết hoa nghen.
Dạ vâng ạ. Lần sau em sẽ chú ý chính tả hơn ạ. (Nhưng hình như mỗi lần xuống dòng em đều viết hoa hết rồi í chị)
Ý tưởng lớn gặp nhau rồi, em mê sách lắm luôn. Hy vọng có cơ hội đọc được những dòng văn của chị
 

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Re: BÀI DỰ THI [1/2020] - Câu chuyện của tuổi đôi mươi
Dạ vâng ạ. Lần sau em sẽ chú ý chính tả hơn ạ. (Nhưng hình như mỗi lần xuống dòng em đều viết hoa hết rồi í chị)
Ý tưởng lớn gặp nhau rồi, em mê sách lắm luôn. Hy vọng có cơ hội đọc được những dòng văn của chị
Phản hồi là trả lời comment í.
 
Bên trên