Bí mật đằng sau lớp mặt nạ - Cập nhật - namkiara

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 10: Dưới ánh trăng vàng
Hiểu Đồng đi dạo trong vườn, khó khăn lắm mới có một buổi được nghỉ ngơi sớm. Một tuần nay nếu không phải cùng cô tiểu thư kia đi tập vũ đạo hay luyện thanh thì cũng là đi cùng cô ta đến những buổi họp fan, Hiểu Đồng cảm thấy mọi việc mệt mỏi hết sức, nhất là mấy fan cuồng chẳng kiêng nể gì cứ chen chân gặp cho được thần tượng. Chân cô sắp bị dậm nát đến nơi. Nếu bọn họ biết Đinh Hương kia chẳng tốt đẹp gì thì hay phải biết, cô cũng không cần phí thời gian ở đây.

Tối nay chẳng hiểu Đinh Hương đó ăn phải thứ gì, bảo tất cả người hầu ra ngoài, lại còn tâm tính khá tốt nữa chứ! Hiểu Đồng lợi dụng cơ hội, đi dạo quanh khu vườn cho thoải mái. Cô không hiểu nơi này xây rộng đến thế này là để làm gì, người hầu cũng nhiều nhưng chỉ có một lão quản gia lo hết mọi việc. Vệ sĩ đứng xung quanh. Tòa thành như một lãnh địa không thể tiến vào, ngạo nghễ trên một tấm thảm cỏ xanh khổng lồ.

Hiểu Đồng đi vào khu vườn có nhiều hoa nhất, nơi đây cách xa lâu đài chính nhưng một lần đứng trên phòng nhìn xuống cô đã nhìn thấy nó. Cả vườn hoa đều toàn hoa hồng đen nhưng lại khiến người ta say đến mê lòng. Đèn rất sáng ở bên ngoài nhưng bên trong lại không có chút ánh sáng nào vượt qua nổi. Tối nay có trăng nên Hiểu Đồng mới đánh bạo bước đến.

Đang thơ thẩn trong mùi hương thoang thoảng, Hiểu Đồng giật mình đứng lại. Cách cô mấy mét, trên chiếc ghế bằng gỗ sồi, một người đàn ông đang lặng lẽ ngồi đó. Anh ta quay lưng với cô nên cô không thể nhìn rõ mặt. Nghĩ rằng người đó cũng là một vệ sĩ giống mình, Hiểu Đồng bước tới. Cô đứng đối diện với người đàn ông đó, dường như đắm chìm trong suy nghĩ quá sâu, đến khi cô dừng lại,anh ta mới bắt đầu ngẩng mặt lên. Hiểu Đồng hơi bất ngờ, gương mặt người đó khá giống Trương Lãnh, nhưng đôi mắt của người này lại có vẻ lạnh hơn. Hiểu Đồng tỏ vẻ thân thiện:

- Sao anh lại ngồi đây, cũng đang ngắm hoa à?

Người đàn ông bên cạnh nhìn cô lãnh đạm, hắn định dợm bước đi thì Hiểu Đồng đã chủ động ngồi xuống một bên:

- Đẹp nhỉ?

Hắn không trả lời, Hiểu Đồng cũng không quan tâm. Cô bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt. Thấy hắn chuẩn bị đứng dậy. Cô không ngại ngần kéo tay hắn xuống:

- Cứ coi tôi là không khí đi, tôi không muốn vì mình mà người khác mất hứng!

Người đàn ông kia cảm thấy kỳ lạ. Một luồng cảm giác khiến người ta nghẹt thở chạy dọc khắp sống lưng hắn. Chưa kịp định thần thì cô gái bên cạnh đã quay sang tặng cho hắn một nụ cười đẹp đến ngây lòng. Không kịp nghĩ gì, hắn đẩy tay cô ra ngồi lại xuống ghế. Hiểu Đồng thấy hành động của hắn cũng không thèm chấp, cô hít thở không gian xung quanh như muốn tận hưởng hết bầu không khí này cho những ngày sau. Người đàn ông không nhịn được quay sang nhìn cô, ánh trăng vàng lại khiến khuôn mặt kia trong sáng hơn bao giờ hết, nụ cười hơi nhếch lên vẫn đọng lại trên môi. Đôi mắt màu xanh thẳm trong vắt như đại dương kia càng khiến hắn mất tự chủ cảm thấy có điều gì đó quen thuộc đang vây lấy xung quanh. Hiểu Đồng đột ngột quay lại, bắt gặp ánh mắt người đàn ông kia đang nhìn cô. Hắn vội vàng quay đi chỗ khác. Hiểu Đồng khẽ nhún vai:

- Anh làm ở chỗ nào? Canh gác bên ngoài sao? Chắc là giờ nghỉ nên mới có thời gian đến đây phải không?

Hắn không nói gì, vẫn chăm chú nhìn lên bông hồng đen trước mặt. Ánh trăng vàng đổ xuống càng khiến vẻ đẹp của nó như ảo như mộng. Hiểu Đồng không để ý đến việc hắn không thèm trả lời câu hỏi của cô, cứ tiếp tục hỏi hắn:

- Nơi này chán quá phải không? Thú thực tôi chán ngấy nó rồi, lúc ở doanh trại vẫn là sướng nhất, tự do, thoải mái! Mà anh lúc trước được huấn luyện ở đâu vậy?

Hiểu Đồng chợt nhớ đến Tô Phi, Mã Lâm. Không biết bọn họ đã được đưa đến nơi nào đã được gặp vị chỉ huy tối cao mà họ luôn kính trọng kia chưa? Hiểu Đồng không nhịn nỗi, cô quay sang người bên cạnh tò mò hỏi:

- Này, anh đã gặp lão đại bao giờ chưa?

Đến lúc này, hắn không còn lãnh đạm nữa, hắn không nhìn cô nói khẽ:

- Cô muốn biết sao?

Hiểu Đồng thấy hắn nói chuyện thì vui ra mặt, cô cứ nghĩ mình đang ngồi bên một người không thể nói được, mà cô cũng thấy mình thật ngốc. Sao Trương gia lại có thể thuê mấy người đó làm vệ sĩ chứ? Hiểu Đồng gật gật đầu, giọng cô có chút phấn khích:

- Tôi rất tò mò, đó là ai mà sao tất cả ai trên thế giới này đi qua cũng phải nép mình?

Cô đã gặp Hành chủ và Kỳ chủ, tất cả đều mang một vẻ khác người. Nếu vậy thì chắc chắn người đứng sau lưng bọn họ không phải dạng tầm thường có thể nói ra lời. Tô Phi, Mã Lâm và mấy người trong doanh trại đều mong muốn gặp người đó. Hình như bọn họ đã truyền cái bệnh chết tiệt đó qua cho cô khiến cô bây giờ cũng hơi mù mờ, muốn tìm hiểu về người đàn ông bí ẩn trên vạn người kia.

Người đàn ông bên cạnh cố tránh đi một tiếng thở nặng nề. Giọng hắn có chút chế nhạo trong đó:

- Hắn ta thì có gì là tốt đẹp, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì vĩ đại cái gì?

Hiểu Đồng cả kinh, cô vội lấy tay che miệng hắn, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Hắn bị bất ngờ với hành động của cô, vội gạt tay cô xuống, giọng hơi cáu kỉnh:

- Cô làm gì vậy hả?

Hiểu Đồng có ý bảo hắn nói nhỏ, cô khẽ nói như thì thào:

- Anh to gan thật, quản gia ở đây bảo nều bất cứ ai nói về người đó đều không được vậy mà anh lại còn chỉ trích hắn! Anh không muốn sống nữa sao?

Hắn cười nhạt:

- Cô cũng là hỏi về người kia nên tôi mới nói, giờ lại còn ra vẻ!

Hiểu Đồng bỏ qua sự chế giễu trong lời nói của hắn, cô đứng lên, phủi phủi quần áo:

- Thôi tôi vào đây, anh không sợ nhưng tôi sợ! Chết ở đây lại càng thảm hại hơn!

Nói xong, cô quay bước đi vào trong. Còn lại một mình, hắn bất giác cười. Người con gái vừa rồi quả thực thẳng thắn. Nhưng sao trong đám thuộc hạ của hắn lại có một cô nhóc tinh ranh lắm chuyện thế này? Hắn vuốt vuốt cánh hoa một cách dịu dàng, trong miệng đột nhiên phát ra một câu nói bi ai hơn tất cả mọi thứ: “Anh nhớ em, Đinh Lăng!”
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 11: Cuộc đọ kiếm
Hiểu Đồng thơ thẩn bên ngoài phòng tập. Đinh Hương này hôm nay lại có vấn đề, mới hôm qua cô còn tưởng vị tiểu thư kia đã biết điều hơn một chút nhưng không ngờ hôm nay lại chứng nào tật nấy thậm chí còn khó chịu hơn trước. Buổi sáng còn ném đồ lung tung khắp phòng, khiến người làm một phen hụt hơi. Giờ lại còn tập nhảy tới mấy tiếng đồng hồ khiến cô đứng chờ mà cũng thấy nhão cả lòng.

Hiểu Đồng chợt nhìn thấy một căn phòng khác rộng hơn bên cạnh, theo kiểu kiến trúc này hình như là một phòng đấu kiếm. Tính toán thời gian Đinh Hương tập nhảy xong, cô liền nhanh nhảu chạy sang đó. Đúng là nơi rộng nhất cô từng biết, thậm chí còn có cả khán đài lớn hơn so với chỗ doanh trại cô luyện tập một chút. Vốn chỉ định ngắm nghía qua một chút rồi đi nhưng tiếng lách cách của kim loại vang lên khiến cô cảm thấy tò mò mà đi đến căn phòng cuối hành lang. Hiểu Đồng ghé mắt qua khung cửa khép hờ, bên trong là một người đàn ông đang dùng kiếm đánh lên một hình nộm. Bóng dáng này hơi quen một chút, cô đã từng gặp ở đâu đó. Nửa gương mặt kia quay qua, Hiểu Đồng chưa kịp reo lên thì một âm thanh vút qua của gió khiến cô theo quán tính cúi đầu xuống. Phập. Thanh kiếm kia cắm chặt trên cánh cửa đang đung đưa trên đầu cô. Hiểu Đồng vuốt ngực, nếu chậm chút nữa chắc cô đã phải mất mạng rồi.

Một bàn tay đưa đến, rất nhanh tóm lấy cổ áo cô lôi vào bên trong. Hiểu Đồng phản xạ không kịp đã bị hắn ấn lên tường. Cô vội nói: “Là tôi! Là tôi!” Người đàn ông đối diện bất giác nhíu mày, hắn chợt nghĩ đến sự việc trong vườn hoa tối qua, gương mặt này chắc là không sai. Hắn bỏ tay khỏi cổ cô, Hiểu Đồng mất đà khuỵu xuống sàn, cô thở hồng hộc. Lực của hắn như là đang muốn giết người vậy, thiếu chút nữa cô đã phải trợn mắt rồi. Hắn dường như không hề cảm thấy có lỗi với việc mình vừa làm, thản nhiên đến lấy lại thanh kiếm.

- Cô sao lại ở đây?

Hiểu Đồng đã lấy lại được hơi lấp đầy vào hai lá phổi. Cô vừa đứng lên vừa hỏi lại hắn:

- Anh nghĩ đến phòng tập kiếm là để làm gì hả?

Người đàn ông kia dường như chẳng có hứng thú gì với câu hỏi của cô, hắn buông một câu:

- Muốn đấu một ván không?

Hiểu Đồng sáng mắt lên, cô gật gật đầu, vốn dĩ cô chỉ định đến xem thôi, muốn đấu cũng không có ai đấu cùng nhưng bây giờ đã có đối thủ, dại gì không thử?

Hiểu Đồng thay bộ quần áo chuyên dùng, đeo mặt nạ lên. Người đàn ông đối diện cũng đã chuẩn bị sẵn sàng . Hiểu Đồng cảm thấy có chút phấn khích, từ khi đến tòa thành này cô chưa bao giờ được đụng đến những thứ mình đã học bây giờ cầm thanh kiếm trên tay, cô không khỏi cảm giác muốn thắng.

Sau những đường kiếm dạo đầu, cả cô và hắn đã bắt đầu chiến đấu thật sự để phân chia thắng bại. Hiểu Đồng vội vàng với những đường tấn công trực diện đối phương. Cô muốn trả thù cho việc hắn dọa cô lúc nãy. Trái ngược với cô, đối thủ dường như bình tĩnh hơn. Hắn khéo léo đỡ những cú đánh hiểm hóc từ phía cô, chỉ toàn chống trả. Hiểu Đồng bắt đầu cảm thấy chán nản, ngay lúc cô dừng lại trong giây lát thì một mũi kiếm đã chĩa thẳng vào trái tim cô. Người đàn ông tháo mặt nạ ra, hắn mỉm cười.

- Cô thua!

Hiểu Đồng tức giận, cô kéo chiếc mặt nạ xuống. Giọng cô hơi xẵng:

- Thua cái đầu anh, anh còn chơi ăn gian nữa. Có tấn công đâu chỉ toàn đỡ đường kiếm của tôi thôi!

Hắn thấy cô cay cú, vẻ đáng yêu lúc tức giận hiện lên, không kìm được khẽ cười:

- Vì cô toàn đánh trả nên tôi phải đỡ thôi! Còn nữa là cô sơ hở nên tôi mới có cơ hội đánh bại cô. Nên nhớ bất kỳ khe hở nào đối thủ cũng có thể dùng để đối phó với cô! Cô có khả năng rất tốt nhưng căn bản cô quá đơn giản, thiếu thận trọng. Nếu như vậy thì chẳng mấy chốc mà phải bỏ mạng.

Hiểu Đồng bất giác rùng mình, nghe tới chữ mất mạng kia cô lại không nhịn được mà thể hiện sự sợ hãi. Cô gật gật đầu với hắn:

- Anh nói đúng, nếu cứ chủ quan khinh địch thế này, có ngày tôi cũng sẽ sớm lìa đời!

Người đàn ông đối diện kia không nói một lời nào. Trong lòng hắn đang dâng lên một nỗi bất an. Trong tòa thành lại có một kẻ chủ quan, liều mạng như cô ta thì chẳng mấy chốc nơi này sẽ sụp đổ mất. Người này lại đang bảo vệ cho Đinh Hương nữa. Đinh Hương quan trọng với hắn đến nhường nào, hắn đã từng hứa với Đinh Lăng nhất định sẽ bảo vệ cho em gái cô. Vậy mà hắn lại để một người như thế bên cạnh Đinh Hương,nghĩ đến đây thôi hắn cũng đã bất giác rùng mình.

Trong thời gian hắn bận suy nghĩ, Hiểu Đồng đã thay bộ đồ nóng bức kia ra. Cô đi tới chỗ hắn khẽ cười:

- Này, anh tên gì vậy? Kinh nghiệm của anh thật phong phú, ở đây cũng khá buồn chán. Nếu có thể hãy thường xuyên đến đấu với tôi! Bắn súng, karate tôi đều chơi được.

Người đàn ông đáp lại một câu lạnh lùng:

- Không cần thiết, sau này chúng ta không gặp nhau nữa đâu!

Nói xong bước chân hắn sải dài bước đi. Không kịp nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Hiểu Đồng ở đằng sau. Cô bất giác nhớ tới một chuyện. Đinh Hương. Hiểu Đồng vội chạy biến. Cô thầm trách cái đầu óc ham chơi của mình.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 12: Vị trí mới
Sau một hồi bị Đinh Hương mắng té tát vì tội chậm trễ, Hiểu Đồng nhận được tin tức bất ngờ. Cô không cần phải ở bên cô tiểu thư khó chịu kia nữa mà là làm lái xe cho Hành Phong. So với việc ở làm vệ sĩ cho Đinh Hương, có vẻ công việc này dễ chịu với cô hơn. Lái xe là việc cô rất thích thú khi ở doanh trại,chỉ có điều ở đó cô lái mấy chiếc xe dã chiến chứ không như ở đây, toàn xế hộp đắt tiền. Hiểu Đồng tặc lưỡi, mặc kệ, xe nào cũng là xe, chỉ cần ngồi sau tay lái là cô cảm thấy vui rồi.

Hành Phong không hề khó tính như Đinh Hương, điều này cô càng thích, đi với hắn cũng không quá ồn ào, ngoài cô ra chỉ còn một vệ sĩ nữa. Chỉ có điều khi lái xe cô không được phép mở cửa kính, bọn họ là sợ ám sát nên mới làm vậy. Tất cả xe ở Trương gia đều được lắp đặt những thứ tốt nhất, kính chống đạn, lốp xe chống thủng, ngay cả bình chứa nhiên liệu cũng không giống xe bình thường để đề phòng cháy nổ.

Cô lái xe cho Hành Phong, lại được đi nhiều nơi hơn. Lúc nào cũng thích thú ngắm nhìn thế giới phồn hoa xung quanh. Chỉ tiếc là không được gặp vị lão đại bí ẩn kia, Hiểu Đồng thầm nghĩ nếu cô có thể ở lại chắc chắn xác suất cô gặp được người đó sẽ cao hơn. Hành Phong kia ngày nào cũng nói chuyện điện thoại với hắn. Bọn họ làm việc như thế thì sao cô có cơ hội gặp được. Hiểu Đồng cố nén tò mò, bây giờ như vậy cũng đã đủ tốt với cô lắm rồi.



Người đàn ông cao lớn đứng lặng bên cửa sổ, đôi mắt hắn trầm buồn nhìn xuống vườn hoa hồng đen mê hoặc bên dưới. Trong đầu hiện lên giọng nói ngọt ngào: “Anh biết không? Hoa hồng đen chính là tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của em dành cho anh!” Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại dâng lên một niềm đau nhói phát ra từ trong tim rồi nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể. Cả đời hắn nắm quyền sinh sát trong tay, cuối cùng lại không thể bảo vệ nỗi người con gái mình yêu, chứng kiến cảnh cô bị thần chết đưa đi trong gang tấc!

Một vòng tay khẽ ôm ngang eo hắn từ phía sau. Mùi hương nhẹ nhàng phả ra, hắn vội gỡ vòng tay đó, giọng có chút lãnh đạm:

- Đinh Hương, đừng đùa nữa!

Gương mặt trong sáng kia hiện lên như thiên thần. Cô có vài nét giống với Đinh Lăng, mũi cao, khuôn mặt đẹp như tượng vẽ, nhất là đôi mắt một màu xanh biếc nhưng đôi mắt Đinh Lăng trong hơn, mỗi lần hắn nhìn Đinh Lăng thì luôn thấy rõ ràng hình bóng mình bên trong đó.

- Anh về từ hôm qua nhưng sao không đến thăm em?

Giọng Đinh Hương có chút giận dỗi. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn đầy vẻ đáng yêu. Nhưng hắn lại không có chút xao động, khẽ nói:

- Anh có việc bận một chút!

Đinh Hương có vẻ không chịu, cô nũng nịu gọi tên hắn:

- Thần! Anh thực sự không nhớ em sao?

Gương mặt Trương Thần bỗng tối sầm lại, gió cũng biết ý thổi nhè nhẹ. Giọng hắn nặng nề:

- Đinh Hương! Đừng nói những câu như vậy?

Đinh Hương hơi bất ngờ, cô bị gương mặt hắn dọa đến nỗi người cứng đờ ra, cô lắp bắp:

- Vì sao?

- Câu nói đó chỉ một người có quyền được hỏi!

Câu trả lời ngắn gọn, súc tích như vậy lại khiến Đinh Hương như từ trên trời rơi xuống, đau đớn không gượng dậy nổi.

- Anh vẫn là không thể quên chị ấy?

Trương Thần im lặng không nói, hắn vẫn luôn rất kiệm lời, sau chuyện của năm năm trước lại càng trầm lặng hơn. Khi cần thiết sẽ nói nhiều nhất là hai câu, còn không thì chỉ một cái gật đầu hay lắc đầu của hắn cũng đã xong một đoạn hội thoại dài. Bởi vậy nên hôm trước khi gặp cô gái đểnh đoảng kia, hắn nói nhiều hơn bình thường thì lúc về đã cảm thấy mình rất kỳ lạ.

Đinh Hương biết ý hắn, im lặng chính là sự khẳng định. Cô không ghìm nổi tức giận, nước mắt trên khóe mắt như chực trào ra:

- Anh đối với em năm năm nay là cái gì?

Giọng Trương Thần càng lạnh lẽo hơn:

- Em là em gái cô ấy, cũng là em gái của anh!

Một giọt nước mắt từ trên khóe mi Đinh Hương chảy xuống:

- Nhưng em không phải như vậy?

Hắn không để ý đến sự đau đớn trong mắt người đối diện, vội đứng lên đi ra cửa sổ:

- Đừng bướng bỉnh nữa, người như anh không đáng để em ở bên!

Đinh Hương vội bước đến đứng trước mặt hắn:

- Anh đáng! Quên Đinh Lăng đi, chị ấy ở trên thiên đường nếu thấy anh thế này chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Trương Thần cười, nụ cười có chút đau đớn hiện ra trên khóe mắt:

- Anh chính là muốn chị em đau đớn vì đã ra đi trước anh nên mới làm vậy. Anh muốn cô ấy không để ý bất cứ ai trước khi anh đến bên cô ấy!

Lời nói bá đạo đó khiến Đinh Hương sững sờ, cô nghẹn ngào:

- Nhưng chị ấy mất rồi!

Trương Thần cười nhẹ:

- Con người ai chẳng phải chết! Rồi cũng có lúc anh tìm lại được cô ấy!

Đến lúc này, Đinh Hương chỉ còn biết thở dài đau đớn. Cô biết trong tim anh, thậm chí trong mắt anh cũng chưa bao giờ có cô. Người đàn ông trước mặt si tình đến nỗi khiến người khác phát điên. Người tài mạo như anh bất cứ cô gái nào đi ngang cũng phải xiêu lòng. Năm năm nay anh giữ lời hứa với chị cô nên cô mới có thể ở lại lâu đài. Rốt cuộc vẫn là chị cô cho cô quyền được ở bên anh, được anh chăm sóc che chở, nhưng cũng là chị cô khiến cô mãi mãi không chạm được đến trái tim anh.

Đinh Hương rời khỏi đó, trong căn phòng sang trọng phủ một lớp màu đen ảm đạm nay lại càng buồn thảm hơn. Đâu đó gió đã ngừng thổi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 13: Trò chơi bắt đầu
Hiểu Đồng ngồi búng tay lên vô lăng. Cảnh vật xung quanh im lặng đến nhàm chán. Hôm nay Hành Phong đi dự hội nghị. Tòa nhà cao chọc trời đến mức mới ngẩng đầu lên cũng khiến người khác phải mỏi cổ. Có lẽ lần này cuộc họp tương đối bí mật nên không có nhiều người vệ sĩ đi theo. Hành Phong cũng chỉ để hai vệ sĩ cùng cô đi với hắn. Hai vệ sĩ đó cũng đã vào trong chỉ mình cô ở ngoài buồn chán đến tận cổ. Mấy hôm nay ở bên Hành Phong có vẻ dễ chịu hơn, cô chẳng cần phải kiêng dè người khác. Tuy yêu thích mấy đóa hoa hồng đen ở tòa lâu đài đó nhưng nếu vì nó mà cô phải đánh đổi tự do thì chắc là cô sẽ phải lắc đầu từ chối. Ở bên ngoài cô thoải mái thích làm gì thì làm. Nhớ lại mấy hôm trước Hành Phong còn phải xanh mặt nể phục trình độ lái xe của cô thì Hiểu Đồng vui ra mặt. Cô cũng thích người khác khen ngợi mình, ở mãi bên vị tiểu thư Đinh Hương kia, cô cuối cùng chỉ có thể đi theo mà xách đồ thôi.

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng nổ làm Hiểu Đồng bất giác quay đầu lại. Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn. Một đám người chia làm hai phe đang đuổi giết lẫn nhau. Người của cô đang dần yếu thế vì lực lượng quá chênh lệch. Hành Phong cũng đang chật vật bắn trả. Có vẻ đối phương đã chuẩn bị trước nên ra tay cực kỳ chuẩn xác. Đám người của Trương gia đã ngã xuống gần hết. Chỉ còn lại Hành Phong và ba người đàn ông nữa. Tất cả đều mang một vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh đến đáng sợ. Hiểu Đồng vội lái xe qua đó, cô mở cửa kính hét lớn:

-Lên xe!

Cả bốn người quay lại, chiếc xe đã trở thành tấm chống đạn đắc lực cho bọn họ. Hành Phong mở cửa, hắn không lên trước mà nhường cho một người, Hiểu Đồng nhận ra chính là người đã đấu kiếm với cô hôm trước. Thật rách việc, đến lúc này còn nhường nhau. Tiếng súng vẫn vang lên bên tai rát bỏng. Hành Phong và những người kia cũng bắn trả lại. Hiểu Đồng nhấn ga, chiếc xe lao ra nhanh đến nỗi cô nghe được tiếng gió rít bên cửa. Đằng sau, bọn người kia vẫn không chịu buông tha ba bốn chiếc xe đã rượt đuổi theo sau xe cô. Kỳ Hỏa ở ghế phụ lái vội nói:

- Cô tránh ra đi, tôi lái!

Giọng Hiểu Đồng có chút châm biếm:

- Nếu anh còn muốn sống thì bớt nói lại đi!

- Cô…

Kỳ Hỏa trợn ngược mắt, cả mấy người ở đằng sau cũng tỏ vẻ ngạc nhiên chỉ mình Hành Phong nhẹ giọng nói:

- Để cô ấy lái!

Bọn họ quay lại nhìn người đàn ông cô đã gặp ở vườn hoa, hắn chẳng nói gì chỉ im lặng, bọn người kia cuối cùng cũng chịu ngồi yên. Hiểu Đồng thấy mấy người này rảnh quá mức, cái chết cận kề rồi còn tỏ vẻ. Một người nữa lên tiếng, giọng hơi trầm:

- Làm cho đàng hoàng, nếu không viên đạn trong khẩu súng này sẽ dành cho cô!

Hiểu Đồng hắng giọng:

- Biết rồi, không cẩn thận thì tôi cũng chết chung với các anh thôi! Cuộc chơi giờ mới bắt đầu!

Nói xong cô tăng ga. Trên đường quốc lộ có một cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Năm chiếc xe đuổi bám nhau sát nút, tiếng súng vang lên râm ran khiến những chiếc xe bên đường không hẹn mà cùng dừng lại.

Hiểu Đồng nhìn qua gương chiếu hậu. Cô sửng sốt thấy một khẩu súng máy ở chiếc xe đằng sau đang từ từ chĩa về xe cô. Loại súng đó cô đã từng học qua, áp lực của nó gây ra đáng sợ hơn bất cứ thứ vũ khí gì có thể thổi bay một ngôi nhà hai tầng ở tầm xa. Hiểu Đồng nhanh chóng đánh xe sang một bên. Viên đạn bay tới vừa kịp lúc cô đã tránh ra. Chiếc xe đi đối diện cô lãnh trọn. Lửa bốc cháy dữ dội, cả chiếc xe bay lên trên không trung, Hiểu Đồng vội lao nhanh qua, cả mấy chiếc xe đằng sau cũng thấy hết sự nguy hiểm vội tránh qua một bên nhưng một chiếc xe sau cùng của bọn chúng không tránh kịp. Tiếng va chạm vang lên chói tai, Hiểu Đồng nhìn đằng sau. Cả một đoạn đường sáng lên màu lửa thật đáng sợ. Cuối cùng chỉ có bọn chúng tự làm tự chịu. Bốn chiếc xe kia vẫn đuổi theo sát nút. Biết không thể tránh nổi nhất là chiếc xe có hỏa lực mạnh đi sau cùng kia, Hiểu Đồng gọi Hành Phong:

- Anh có thể phá hủy khẩu súng đó không? Tôi sẽ quay xe lại! Mấy người- cô quay sang nói với những người còn lại trong xe - Hãy yểm trợ Hành chủ. Chúng ta chỉ còn cách này thôi!

- Làm đi!

Người im lặng nhất cuối cùng cũng lên tiếng. Hiểu Đồng theo ý hắn. Cô quay vô lăng, chiếc xe đột ngột đổi hướng khiến bọn chúng trở tay không kịp. Đến chiếc xe thứ hai, lợi dụng bọn chúng mở cửa xe để bắn lại đang bất ngờ vì mục tiêu đổi hướng, Hiểu Đồng áp sát cửa. Kỳ Hỏa hiểu ý vội rút ra một quả lựu đạn đã rút chốt, ném chuẩn xác vào trong xe chúng. Hiểu Đồng nhấn ga. Tiếng nổ xe lại lần nữa vang lên, lần này cô khoái chí cười với Kỳ Hỏa, hắn không nói gì chỉ buông một câu: “Khá lắm!”
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 14: Thân phận
Tiếng gió rít lên dữ dội nhưng bỗng chốc im bặt. Hiểu Đồng áp sát xe cô vào xe đối thủ, hai chiếc chạy ngược chiều nhau khiến ai nhìn thấy cảnh này cũng phải rùng mình. Hiểu Đồng khéo léo giữ chặt tay lái vừa chạy cùng tốc độ với bọn chúng. Nguy hiểm cận kề, nếu như lúc này có chút sơ sẩy, cô sẽ phải tan xác. Bọn Kỳ Hỏa đã bắt đầu nổ súng yểm trợ cho Hành Phong đang cố leo lên nóc chiếc xe bên cạnh. Tầm bắn gần thêm hỏa lực phía cô quá rát khiến bọn chúng không còn cách nào khác. Nhưng chiếc xe thứ hai vẫn không chịu buông tha, chúng nổ súng nhắm vào Hành Phong. Hiểu Đồng đánh đuôi xe qua một bên để che khuất Hành Phong, mui xe ở đằng sau cũng từ từ nâng lên tạo thành một tấm kính chống đạn hoàn hảo. Người ngồi đằng sau và Kỳ Hỏa bên cạnh cũng không khỏi thốt lên. Họ chưa từng thấy ai liều lĩnh như cô. Tiếng va chạm giữa hai chiếc xe vang lên kèn kẹt. Mấy giây sau Hành Phong đã trở về chỗ.

- Được rồi!

Hành Phong giơ lên một con chip điều khiển. Hiểu Đồng thở phào, khẩu súng đó được sử dụng bằng hệ thống điều khiển trong một con chip, giờ bên cô đã lấy được nó, khẩu súng cũng coi như vô dụng.

- Lùi lại ngang xe hắn!

Người đàn ông lạnh lùng kia ra lệnh, Hiểu Đồng chẳng hiểu hắn định làm gì nhưng vẫn tặc lưỡi làm theo. Tiếng súng đằng sau vẫn còn rất rát. Có vẻ bọn chúng đã hết kiên nhẫn, ngày càng hung hăng hơn. Hiểu Đồng phanh xe. Chiếc xe bị thắng gấp vang lên một tiếng kít kéo dài trên mặt đường. Chiếc xe đằng sau không kịp để ý phóng ngang qua xe cô.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên lạnh lẽo. Tên tài xế của chiếc xe kia gục ngay tại chỗ, chiếc xe mất lại va vào thanh chắn bên đường rồi theo đà bay xuống vực. Hiểu Đồng kinh ngạc, với tốc độ di chuyển của chiếc xe sao hắn lại bắn chuẩn đến thế. Chưa hết bàng hoàng, cô đã nghe tiếng phành phạch trên đầu. Trời ạ, chuyện gì nữa đây. Hiểu Đồng không nhịn được hét lên:

- Hành Phong, anh đắc tội với ai mà hết trên bộ lẫn trên không hắn đều không tha vậy hả? Chịu thôi, đấu với máy bay thì tôi xin hàng.

Hành Phong cười lớn, chưa kịp giải thích cho cô thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng:

- Tấp xe vào lề đường đi!

Hiểu Đồng kinh ngạc, đằng sau vẫn còn một chiếc xe, trên đầu còn một chiếc trực thăng chực sẵn, chẳng lẽ hắn định đầu hàng. Hiểu Đồng nhất quyết không chịu, cô thà liều một phen còn hơn bị bắt. Cô nhìn hắn vẻ tức giận, công sức cô cố gắng đến liều mạng hắn nói bỏ là bỏ được sao. Chưa kịp nói lên suy nghĩ của mình thì một tia lửa phóng qua khiến cô kinh ngạc. Tên lửa. Là tên lửa sao? Lúc ở doanh trại cô đã từng thấy được sức mạnh sát thương của nó. Bùm. Chiếc xe đắng sau bốc cháy dữ dội. Vậy là sao? Kỳ Hỏa nén cười, hắn nói với cô một điều hết sức bất ngờ:

- Đó là người của ta!

Hiểu Đồng thở hắt ra, cô còn tưởng chuyến này mình chết chắc. Hiểu Đồng dừng xe. Chiếc xe nát bét gần như không có chỗ nào là không có lỗ thủng. Cô còn đang nhìn nó vẻ tiếc rẻ thì một đoàn xe màu đen đã đi tới. Bọn họ bước ra đi đến chỗ Hành Phong, một người trong đó có khí chất lành lạnh giống bọn Kỳ Hỏa đứng lên trước. Tất cả đều hướng về người đàn ông mang vẻ lạnh lùng kia đồng loạt cúi đầu.

- Lão đại!

Tiếng hô đồng thanh khiến Hiểu Đồng tưởng rằng mình nghe nhầm. Cả chiếc trực thăng trên cao kia không thể hạ cánh cũng đứng im như động tác cúi mình. Người đó là Trương Thần, vị lão đại lừng lẫy khắp thế giới ngầm hay sao. Hắn khoát tay. Tất cả bọn họ đều đứng lên, khuôn mặt của ai cũng hiện rõ vẻ sát khí dữ tợn.

- Lão đại, mời!

Trương Thần nhẹ nhàng sải bước về phía chiếc limousine đang chờ sẵn. Cả bọn Hành Phong, Kỳ Hỏa cũng đi theo. Hiểu Đồng lùi mình ra đằng sau, cô mong hắn không để ý đến. Cô to gan như thế dám kéo tay, múa chân quát loạn lên với hắn. Lần này nếu bị hắn bắt được cô chắc chắn không thể sống nổi. Đang mừng thầm vì không ai để ý đến, Hiểu Đồng bỗng chốc giật bắn mình:

- Cô!

Hiểu Đồng khẽ nhăn mặt, cô quay đầu lại cười cười với hắn vẻ vô tội:

- Lão đại!

Giọng Trương Thần lạnh ngắt khiến cô cũng ỉu xìu theo:

- Đến đây!

Hiểu Đồng thầm trách số mình xui xẻo, lại gặp hắn trong hoàn cảnh này. Nếu ngay từ đầu cô biết hắn là vị lãnh đạo tối cao Trương Thần thì cô chắc cũng đã xách dép chuồn trước. Vậy mà bây giờ đến cả lối thoát cũng không có. Cô cúi gằm mặt lững thững đi về phía hắn. Bọn họ đều lên xe, bây giờ Hiểu Đồng mới ngờ ngợ, có phải bọn họ là tứ chủ nức tiếng giang hồ không? Ôi không! Hiểu Đồng thở dài, lại thêm rắc rối nữa.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 15: Về lại lâu đài
Chiếc xe từ từ quay đầu, những chiếc khác cũng nối đuôi theo sau, tiếng trực thăng phành phạch cũng đã xa dần. Trong xe không khí đã bắt đầu rộn rã lên.

Người đàn ông đứng đầu bọn người kia nhìn Hành Phong mỉm cười. Giọng Kỳ Hỏa châm biếm:

- Lão Sơn, chú định chờ bọn tôi chết rồi đến nhặt xác đấy hả?

Tiêu Sơn khẽ cười, giọng có vẻ nhún nhường:

- Lần này đúng là hơi lâu một chút, tôi không hiểu sao bộ đàm liên lạc lại bị nhiễu nữa, lúc nghe tin thì đã quá muộn!

Mộc Lâm có vẻ đăm chiêu:

- Sao lại trùng hợp vậy được, chắc chắn bọn chúng đã gài bẫy! Chú đã tìm ra là ai làm chưa?

Tiêu Sơn gật gật:

- Rồi, là bọn người từ phía Canada, chúng ngoài mặt thì hợp tác nhưng trong lòng đã tính sẵn. Hẹn lão đại bàn chuyện lại âm mưu ám sát.

Hành Phong bấy lâu im lặng nay đã lên tiếng:

- Tôi không nghĩ mọi việc đơn giản như vậy, bọn chúng ít người, đây lại là địa bàn của ta, chúng không thể làm liều, chỉ là có kẻ xúi giục!

Ba người còn lại gật gù đồng ý, Tiêu Sơn nói:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, cũng đã điều tra nhưng đến nơi, người của chúng vì sợ tội đã tự sát tất cả, căn cứ của chúng cũng đã bị hỏa thiêu, không còn chút manh mối gì!

- Người này quả không đơn giản, hắn lại có thể nhanh tay đến thế sao?

Kỳ Hỏa chen vào một câu, giọng hắn hơi nặng khiến Hiểu Đồng cũng cảm thấy sự việc lần này nghiêm trọng đến mức nào, dám tấn công Trương Thần, lão đại một tay che trời thì chỉ có kẻ điên mới dám làm. người này rốt cuộc là ai, sao lại ngang nhiên như vậy?

Trương Thần vẫn ngồi tĩnh lặng bên ghế nãy giờ, đôi mắt nhắm nghiền vẻ như đang ngủ. Bọn Hành Phong biết ý cũng không nói chuyện nữa. Lúc này ánh mắt tập trung về phía Hiểu Đồng khiến cô càng thu người nhỏ hơn. Bất chợt Trương Thần lên tiếng:

- Các cậu làm vậy người ta sẽ sợ đấy!

Kỳ Hỏa cuời phá lên, có vẻ anh ta là người vui vẻ nhất Tứ đại chủ này. Trương Thần nhìn Hiểu Đồng bằng ánh mắt lành lạnh.

- Cô tên gì?

Hiểu Đồng mím môi:

- Giang Hiểu Đồng.

- Đơn vị?

- T890, khu vực Brazil.

- Người của Trương Lãnh?

Cuối cùng cũng nghe được cái tên đó. Hiểu Đồng gật đầu. Cô thoáng thấy trán Trương Thần đột ngột nhăn lại, không khí trên xe cũng lạnh đi mấy độ. Bọn Hành Phong cũng trầm lặng xuống. Cái tên Trương Lãnh này có vấn đề gì sao? Im lặng một lúc, Trương Thần cất tiếng trầm trầm:

- Cô từ nay đi theo tôi!

Không chỉ có Hiểu Đồng há hốc mồm kinh ngạc mà cả Tứ đại chủ cũng ngạc nhiên không kém. Tiêu Sơn vội lên tiếng:

- Lão đại, cô ta…

Chưa kịp để anh ta nói hết, Trương Thần đã cắt ngang:

- Im đi, tôi tự biết!

Hiểu Đồng biết mình không có tiếng nói đành bất lực im lặng.

Xe về đến lâu đài Hoa Hồng Đen cũng đã 5h tối. Lần này tất cả cảnh vệ lẫn người hầu đều nghiêm túc chờ sẵn. Bọn họ cúi rạp người. Trương Thần vừa bước ra khỏi xe, một bóng nhỏ màu trắng chạy vụt đến. Đinh Hương ôm lấy cánh tay anh, khóc nấc lên:

- Thần, khiến em lo chết đi được!

Trương Thần dịu dàng vuốt tóc cô:

- Ngốc, anh chẳng phải vẫn ở đây sao?

Hiểu Đồng lần đầu tiên thấy Trương Thần có vẻ ân cần như vậy đối với một người, cô tặc lưỡi. Đúng là anh hùng không thoát qua ải mĩ nhân. Đinh Hương nhìn sang chỗ Hiểu Đồng, vội hỏi:

- Sao cô ta lại ở đây?

Hành Phong trả lời:

- Cô ấy là tài xế mới của lão đại ạ!

- Vậy sao?

Đinh Hương định tiến tới thì đã bị cánh tay Trương Thần nắm lại:

- Không cần quan tâm đến cô ta!

Tay Hiểu Đồng rõ là đang run lên, lời nói kia cứ như cho rằng cứ xem như cô không tồn tại. Hắn đúng là máu lạnh. Rõ ràng cô đã giúp hắn đồng sinh cộng tử trong suốt hôm nay vậy mà hắn xem như cô chẳng là gì. Cô mỉa mai chính mình. Cuối cùng thì cũng là một con chó không hơn không kém.
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Truyện hay bạn ạ.
Oruyl hóng chương mới.
Nhớ viết tiếp nha!^^
Thân.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên