03: Tạ Yên Vân
Một vùng đồi núi trập trùng hoang vắng ở Quảng Tây.
Đoạn đường hầm xuyên qua lòng núi này đã bị các đoàn buôn bỏ hoang đã khá lâu, vốn thiếu vắng hơi người lại đang ở vào độ cuối thu, nên khí núi toả ra lạnh đến thấu xương. Ở chính giữa đường hầm, nơi tồn tại một hang động tự nhiên khổng lồ, có ba người đang lặng lẽ đứng đối mặt nhau. Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc gỗ thông cắm trên vách hầm, bóng dáng bọn họ hắt trên mặt đất lay động không ngừng, tựa như đang cùng múa lên một vũ điệu câm lặng.
Ngay chính giữa bọn họ là một người mặc trang phục võ sĩ nằm bất động, trên ngực lộ ra một chuôi dao lóe sáng, có lẽ là đã chết rồi.
Toàn trường im lặng như tờ, đến nỗi có thể dễ dàng nghe được tiếng lửa đuốc đang reo lên tí tách. Tạ Yên Vân toàn thân bọc kín trong bộ quần áo lữ hành, trường kiếm cài chéo sau lưng, lạnh lùng đối mắt với hai người đối diện.
Gã thanh niên nhỏ thó đứng bên trái có gương mặt xảo trá, bàn tay gầy gầy với những ngón tay thật dài đang mân mê ngọn phi đao, chính là kẻ ra tay giết chết tay võ sĩ chỉ bằng một nhát dao đâm bất ngờ vào giữa ngực. Lưỡi dao đó hiển nhiên có tẩm một loại độc mạnh mẽ đến nỗi gã võ sĩ cường tráng lúc ấy chỉ kịp hộc lên một tiếng, ánh mắt tinh anh nhanh chóng đục ngầu, chỉ dấn lên một bước đã ngã ngửa ra mà chết.
Cô gái áo xanh đứng bên phải trông lại có vẻ hiền lành, khóe miệng lúc nào cũng vương nét cười tươi tắn. Khuôn mặt cô nàng thanh tú, mi tơ đen nhánh, thanh thoát tựa nét hoạ danh gia, miệng anh đào hơi hé ra, khoe hàm răng nho nhỏ trắng đều như hạt ngô. Mái tóc xõa dài phủ xuống bờ vai có chút buông thả tán loạn, một khoảng ngực trắng ngần hơi lộ ra ngoài vạt áo ngoài mỏng như cánh chuồn, điểm thêm trên nét quyến rũ dịu dàng một chút hương vị phóng túng gợi cảm.
Ánh đuốc khi mờ khi tỏ, lúc chao lúc thẳng, khoảng ngực trắng ấy lúc ẩn lúc hiện, như sương như mật.
Ánh mắt Tạ Yên Vân chầm chậm trượt qua khoảng da thịt đầy hấp dẫn ấy, tập trung vào hai bàn tay cô gái. Đôi bàn tay cô mảnh mai mà hữu lực, các ngón tay trắng trẻo chụm vào nhau thành một quyết thế kỳ lạ, trông qua giống như một búp sen làm bằng ngọc chạm.
Ma võng Tu la chưởng tổng cộng có hai mươi tám thức, bảy phần tà khí, ba phần mông lung. Khóe mi y hơi giật. Cô gái áo xanh yểu điệu ấy, không ngờ lại là người của Tu La Chi Yêu.
Lại nghe soạt khẽ một tiếng, bảy lưỡi phi đao đã lấp ló ẩn hiện trong tay gã thanh niên, mũi nhọn phản chiếu ánh sáng lấp loá. Thất Tinh Lưu Quang của Đao Luân môn, xưa nay vẫn cứ là một môn tuyệt học uy trấn vũ lâm vậy.
Không khí lạnh buốt trong lòng núi đột nhiên phủ thêm một tầng sát ý, đặc quánh như hồ.
Tạ Yên Vân đã tuốt kiếm. Kiếm của y dài bốn thước hai tấc, từ mũi xuống chuôi là một màu đen trầm tĩnh và ảm đạm. Hai người kia trông thấy nó, sắc mặt liền thêm mấy phần nặng nề. Thanh kiếm thoạt trông có vẻ ngoài đơn giản cục mịch ấy, không ngờ lại tỏa ra khí thế áp bức kinh người.
Cô gái áo xanh không chần chừ nữa, bước xéo lên mấy bước tung chưởng đánh tới. Hai bàn tay cô quấn trong tay áo dài, lúc ẩn lúc hiện, liên tục đổi các quyết thế khác nhau, biến ảo vô cùng vô tận. Ma Võng dệt thành một vùng không gian tán đầy bóng chưởng, chiêu thế kỳ ảo khó tả, tưởng trái hóa ra lại phải, tưởng trên lại biến thành dưới, cứ liên miên không ngừng không nhỉ, không thể phân định được phương vị rõ ràng đang đánh vào đâu. Tà áo cô nàng tung bay phất phơ, gương mặt lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho người ta có cảm giác như đang thưởng thức một điệu vũ chốn cung đình.
Xuất thân từ Tu La Chi Yêu, mê hoặc vốn đã trở thành bản tính, ngay cả đến vũ công cũng thuần là một nét quyến rũ chết người.
Tạ Yên Vân lùi lại hai bước, tránh ra khỏi vùng ảo ảnh mê hoặc ấy, chuyển người, đâm ra một kiếm.
Kiếm ấy thô phác mộc mạc, thong dong mà tràn đầy uy thế, kình lực mang theo cường liệt tới mức có thể khiến cho hơi thở người ta ngưng đọng. Một kiếm tựa như thuyền lớn đè sóng con, như ánh nắng xẻ tan mây mù, chẳng hề để ý đến những hoa mỹ mộng mơ kia, giữa vùng ảo ảnh trùng trùng điệp điệp của Ma Võng không ngờ lại đâm xuyên qua vai cô gái áo xanh.
Chỉ nghe cô nàng hừ lên một tiếng rồi nương theo kiếm kình lui lại, cánh tay trái giờ đã rũ xuống vô lực, máu tươi thấm ướt cả tay áo mỏng.
Một ngọn phi đao rít lên trong không khí, đánh tắt ngọn đuốc trên vách hầm. Gã thanh niên nhỏ thó đã ra tay. Ánh lửa ấy tắt phụt, vẫn kịp soi trong đáy mắt của ba người sáu đường cong mỹ lệ như mống bạc cuối trời, hướng đến cổ họng Tạ Yên Vân. Bóng áo xanh hoa lên, lại tung người nhảy tới.
Nếu như lúc nãy là một vùng mộng ảo thì bây giờ là quỷ ảnh gầm thét, từ trong bóng tối vươn ra ma trảo của nó, chiêu chiêu đoạt mạng. Tu La chưởng, ngoài chữ ma còn có hai chữ tu la.
Sáu ngọn phi đao ẩn vào bóng tối, như cá quẫy mình, lại như rắn độc phun nọc, âm thầm mà tàn khốc, chẳng ai có thể lường được phương vị nó nhắm đến. Lưu quang, hai chữ này của Đao Luân môn, ý chỉ rằng những gì nạn nhân có thể thấy được, chỉ là ánh sáng cuối cùng của tử vong.
“Hắc thiết định phong vân” - Có tiếng ngâm khe khẽ, chất giọng trầm đục buồn bã, lại ngân nga rất dài ở cuối câu. Thức đầu tiên trong Phong Vân Tứ Thức, trong màn tối tăm thăm thẳm, đến bây giờ mới đánh ra hoàn toàn.
Lúc Tạ Yên Vân thắp sáng lại ngọn đuốc, ba người kia đều đã chết cả.
Nói rằng cả ba người, bởi vì ngay vào lúc tối hậu của cuộc chiến, gã võ sĩ bỗng nhiên đứng bật dậy đâm Tạ Yên Vân một đao.
Đấy, chính là ngọn ẩn đao thứ tám của Đao Luân môn.
Thế nhưng bây giờ thì gã vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa. Thanh kiếm đen tuyền kia đã trổ giữa ngực gã một cái động máu, đánh nát toàn bộ tâm tạng bên trong.
Đao Luân môn, Tu La Chi Yêu, Thất Tinh Lưu Quang, Ma Võng, tất thảy đều đã thất bại rồi. Một đao ấy, vượt trên tất cả, ngạo nghễ dẫm hết tất thảy dưới chân nó. Hắc Thiết Phong Vân, nhất bộ sát nhân.
Tạ Yên Vân xốc lại y phục cho ngay ngắn, phủi phủi mấy chỗ tay áo bị phi đao làm rách, cài lại thanh kiếm vào sau lưng, thong thả đi tới lối ra khỏi đường hầm. Hai ngày sau, gã có một cái hẹn.
Phủ tri châu Quảng Tây, đài Táng Nguyệt.
- Thần Huyền, triều đình đã có chỉ dụ đưa qua rồi, chúng ta không thể đưa quân đội tiến về phía biên giới. Bọn họ đã bị trận chiến Thiền Uyên dọa sợ, sống chết gì cũng không muốn lại gây chiến với nước lân bang.
Người đàn ông tuổi trạc tứ tuần, gương mặt quắc thước đĩnh đạt, khoác trên người một tấm áo choàng lụa trắng, đang thong dong ngồi ngắm trăng thưởng trà trên tòa đài cao nhất phủ tri châu ấy, chính là Lưu Lâm Tĩnh. Tri phủ đương nhiệm vùng Quảng Nam Tây Lộ, nắm trong tay toàn quyền quyết định việc bang giao với những vùng đất xung quanh.
Y nhón tay, đặt chén trà đã cạn lên bàn, buông ra một câu không đầu không cuối như vậy.
Gã thư sinh đang đứng phía sau lưng khẽ chồm tới, châm đầy lại chén trà, vẫn không thốt một lời. Lưu Lâm Tĩnh cũng không để ý, chỉ cảm khái nói tiếp:
- Lưu mỹ nhân đang vướng vào cuộc tranh chấp hậu cung, lúc này chẳng thể phân thần giúp đỡ chúng ta. Thần Huyền à, bây giờ chỉ còn dựa vào kế hoạch của ngươi. Vị quân vương phương nam kia tuy chẳng thể sống quá con trăng này, thế nhưng thủ hạ của y quả thật không kém. Giao tranh mấy phen với chúng ta, vậy mà không chịu chút thiệt thòi nào.
Gã thư sinh lúc này mới khẽ cúi người:
- Đại nhân an tâm, người của chúng ta ở phương nam đã nhận được mệnh lệnh rồi.
Thư sinh trông vẻ ngoài hiền lành ấy có một biệt hiệu khét tiếng, biệt hiệu mà bất kỳ đội sơn tặc nào của đất Quảng Tây cũng phải kiêng dè: Lãnh Ma Trác Thần Huyền.
Tổng quản phủ tri châu, xuất đạo năm mười sáu, hai mươi bảy năm qua chưa có địch thủ nào sống sót dưới bàn tay sắt đá của y. Mười bốn bang sơn tặc, chín bang giang hồ vốn hoành hành Quảng Tây gần mười năm chưa hề sợ ai, kể cả quan quân triều đình, ấy vậy mà trong có ba năm lớp chết lớp bị tống giam. Số còn lại vì quá mức sợ hãi đã trốn hết vào vùng núi cao rừng thẳm, không khác gì bọn dã nhân là mấy. Tất thảy đều là kiệt tác của Trác Thần Huyền. Đứng trước thủ đoạn gió thét mưa gào của y, bọn người lang sói ấy lại tựa như con nai con hoảng sợ.
Lưu Lâm Tĩnh nghe Thần Huyền nói vậy thì gật nhẹ đầu:
- Tinh tượng rất hung. Đế tinh đã bắt đầu sa xuống rồi. Nếu khi hoàng đế phương nam băng hà, bọn họ vì tranh chấp mà trừ khử phe cựu đảng thì rất tốt. Thế nhưng ta lại thấy mạch tượng phương nam vẫn sáng rực, dù có phần hỗn loạn mà vẫn không mất đi khí thế, quả thật khó dự đoán trước. Bọn sát thủ mà ngươi hẹn gặp đều là những nhân vật nổi tiếng trong lục lâm hắc đạo, phải không?
Trác Thần Huyền lắc đầu:
- Đại nhân, có lẽ trong bọn họ chỉ có một người có thể đến hồ Tiểu Dao. Nhưng chỉ cần một mình gã thôi, sẽ không có ai đến được lộ Bắc Giang.
Lưu Lâm Tĩnh, vốn không mấy quen thuộc với chuyện lục lâm hắc đạo, kinh ngạc:
- Lợi hại thế sao?
- Hắc thiết định phong vân. Danh tiếng người này trải rộng khắp ba châu bảy tỉnh phía tây. Kiếm thuật của y nghe nói xuất thần nhập hóa, đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân rồi. Chỉ e rằng về phương diện vũ thuật thì ngay cả tiểu nhân cũng không phải đối thủ của y.
Ngừng lại một chút, gã nói tiếp:
- Cho nên, tiểu nhân thật sự mong chờ cuộc gặp mặt ngày mai.
Lâm Tĩnh nhíu mày, tuy y băn khoăn vì sao các sát thủ lại phải tàn sát lẫn nhau thay vì phối hợp để thực hiện nhiệm vụ, thế nhưng y tự biết mình không nắm rõ các quy tắc giang hồ bằng Thần Huyền, thế nên vẫn rất tin tưởng gã tổng quản đã theo y hơn mười năm ấy.
Chiều thu trời không có gió, phiến lá rơi không chao nghiêng, nhẹ nhàng tạo thành những gợn sóng lăn tăn, lan ra xa mãi.
Trác Thần Huyền chắp tay sau lưng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm cảnh hoàng hôn đang buông dần. Y đã hiểu vì sao người ta gọi nơi đây là hồ Tiểu Dao. Và có lẽ y vẫn cứ lặng lẽ đứng đó thêm một khoảng thời gian rất dài, nếu như không có một người từ đường hầm phía sau núi bước ra. Kẻ vừa đến dáng người cao gầy, bước chân chắc nịch, trường kiếm cài chéo sau lưng, gương mặt nhuốm đầy nét phong sương.
Trác Thần Huyền vốn có sở thích đánh giá người khác qua ánh mắt. Y luôn tự tin rằng chỉ cần mình nhìn vào mắt kẻ đối diện, sẽ có bảy phần nắm bắt được tính cách của con người ấy. Thế nên khi nhìn vào ánh mắt có phần hờ hững gã sát thủ, y chỉ cảm thấy một nét ảm đạm tựa giếng sâu không đáy, tựa như vực sâu vạn trượng.
Tựa như, một nỗi cô đơn vòi vọi.
Tuy đứng giữa khung cảnh chiều tà dễ làm người ta cảm thán, thế nhưng Thần Huyền vẫn có thể cảm nhận được cuộc sống của vạn vật đang xoay chuyển trong cái nhịp điệu hối hả không ngừng không nghỉ của nó. Cuộc đời của y cũng vậy, chưa bao giờ có một giây phút nào dừng lại, luôn luôn chuyển động, luôn luôn xoay vần. Cho nên trong đời mình, y chưa bao giờ cảm thấy cô độc.
Thế mà lúc nhìn vào ánh mắt ấy, Trác Thần Huyền đột nhiên mà thấu được, thế nào là sự lạc lõng đến độ thản nhiên của một con người. Dường như, gã đã quyết định đặt mình ra ngoài vòng quay của cuộc sống mất rồi. Mặc cho xung quanh gã đang bừng bừng sức sống đến thế nào, đang tràn ngập sinh khí đến thế nào, gã vẫn lấy cái sự dửng dưng không quan tâm ra mà đối trả lại.
Khi một người có ham muốn, ánh mắt của họ sẽ thể hiện những thứ mà họ đang khao khát. Có thể là tiền tài, là thân phận, là tự tôn, là dục vọng. Thế nhưng Trác Thần Huyền không làm sao tìm ra bất kỳ dấu vết nào của những điều ấy trong đôi mắt gã sát thủ. Chỉ có sắt thép lạnh ngắt, kiên định, không thể bẻ gãy. Luôn luôn là một con đường thẳng tắp để đạt cho kỳ được mục tiêu của họ, không gì có thể ngăn trở, trừ cái chết.
Tạ Yên Vân, hắc thiết định phong vân.
Loại người như Tạ Yên Vân, có nói gì thêm cũng là thừa thãi. Khi Yạ Yên Vân giết hết tất cả những sát thủ cùng đến nhận nhiệm vụ với mình, ý định của gã đã rất rõ ràng, phần thưởng này chỉ thuộc về một mình gã.
Lúc này phần thưởng đó đang nằm gọn trong một túi gấm, đặt trên mặt đất. Từ lúc Tạ Yên Vân rời khỏi đường hầm, ánh mắt gã chưa hề rời khỏi túi gấm ấy, thậm chí chẳng cần nhìn Trác Thần Huyền lấy một cái.
Trác Thần Huyền cũng không làm chuyện vô ích, tay áo liền phất ra. Mặt hồ phẳng lặng trước mặt y bỗng nhiên xao động như có hàng trăm con cá đang cùng lúc quẫy mình. Thoáng chốc kiếm ý sát phạt đến vô tận tràn ngập trong không gian, lấy mặt hồ là trung tâm, tán xạ ra tám phía. Nội kình mạnh mẽ của y hình thành nên một bàn tay vô hình, bốc một bụm nước trong hồ lên. Y lại phất tay áo, tức thì hàng trăm giọt nước đầy trời bắn vùn vụt về phía Tạ Yên Vân.
Chỉ trong một chiêu, ba môn tuyệt kỹ Cầm Long công, Tụ Lý công, Khoái Kiếm Phi Vũ đã được vị thư sinh trông đầy vẻ yếu nhược ấy thi triển đến mức ảo diệu tận cùng.
Trong tay y không có kiếm, y cũng không cần kiếm, trời đất cõi này, tất thảy đều là kiếm của y. Khí thế y dào dạt, rộng lớn như biển, nặng nề như núi. Không ra tay thì thôi, ra tay thì như sấm gầm mưa giật, vẻ thư sinh trầm tĩnh hoàn toàn chẳng còn chút gì.
Tạ Yên Vân lùi phắt lại, bằng một cử động không thể nhìn kịp đã rút kiếm từ sau lưng ra. Thanh kiếm màu đen ấy trong một tíc tắc đã điểm ra không biết bao nhiêu chiêu kiếm. Không chỉ tấn công bằng mũi kiếm, y sử dụng toàn bộ thân kiếm để đón đỡ làn nước bắn tới. Những giọt nước chạm vào thanh kiếm vỡ ra tung toé, kêu lên tinh tinh không dứt.
Lúc y thu chiêu lại thì cả thanh kiếm đã ướt đẫm, nhưng mấy trăm giọt nước ấy, không có một giọt nào lọt qua được màn kiếm quang. Kiếm ý tràn ngập ban nãy cũng đã bị xẻ ra tan nát thành ngàn vạn mảnh, rồi dần dần tan đi mất.
Mặt hồ lại trở thành một phiến phẳng lặng trong xanh.
Trác Thần Huyền a lên khe khẽ, thoáng có chút ngạc nhiên. Trong một tháng trời, y lần lượt đón tiếp bảy gã sát thủ đến nhận nhiệm vụ, kẻ sau có danh tiếng hơn kẻ trước, nhưng chưa một ai có thể vượt qua chiêu thức này của y.
Mặt hồ vô danh ấy, đỏ rồi lại xanh, cũng đã bảy lần.
Trác Thần Huyền hài lòng, vung tay ném cho Yên Vân một miếng sắt:
- Ta là tổng quản kiếm các của Tri châu đại nhân. Thẻ bài này có thể thông qua tất cả mọi cửa quan ở phía Nam mà không gặp trở ngại gì. Tri châu đại nhân rất coi trọng lần hành động này, hy vọng ngươi cố hết sức.
Tạ Yên Vân chẳng buồn trả lời, chỉ nhét thẻ bài vào ngực, tiến tới kiểm tra cái túi gấm một thoáng rồi thắt chặt vào dây lưng. Lúc quay người đi, gã mới nhìn Thần Huyền, ậm ừ nói:
- Nội kình của ngươi rất mạnh, nhưng tạp sự quá nhiều, đừng thử với cao thủ. Chết chắc.
Gã cũng không định kết giao với viên tổng quản này. Loại người như Trác Thần Huyền tuy xuất sư từ vũ lâm nhưng khi đã dấn thân vào chính trường, thì con đường vũ đạo đỉnh cao đã không có chổ cho y. Đặt vào so sánh với loại cao thủ hàng đầu cỡ như Yên Vân, chống không quá trăm chiêu. Trác Thần Huyền nghe thế thì cười ha ha:
- Ta cũng không có dấn thân vào vũ lâm giang hồ. Chẳng qua muốn đảm bảo vũ công của người nhận nhiệm vụ không đến mức hữu danh vô thực mà thôi. Tạ Yên Vân, chiêu kiếm ban nãy của ngươi tên gọi là gì?
Tạ Yên Vân chân không dừng bước, thoắt cái đã khuất dạng chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn tiếng nói văng vẳng vọng lại:
- Ban Trúc Lệ Ngân.
Ánh mắt Trác Thần Huyền thoáng biến đổi mấy lần, cuối cùng y thở ra một hơi dài, hát lên khe khẽ:
Ban trúc chi
Lệ ngân điểm điểm
Dao sắt oán
Thâm dạ nguyệt minh thì
Nỗi cô độc xen lẫn với hoài mong trong nội tâm gã sát thủ ấy, rốt lại là đã bao lâu rồi, mà có thể lay động lòng người đến vậy. Mà lại có thể, từ một chiêu kiếm, hiển hiện ra thật là rõ ràng.
Mấy ngày sau, trong một đoàn buôn từ Quảng Tây sang Đại Cồ Việt, có một bóng dáng quen thuộc. Thanh kiếm đen của y đã giấu kín trong hành lý, cái vẻ lạnh nhạt hờ hững cũng không còn thấy đâu. Thế nhưng cái khí thế cự người từ muôn dặm vẫn tỏa ra cường liệt đến độ chẳng một ai trong đoàn buôn muốn đến gần gã sát thủ đang ẩn danh ấy.
Nhiệm vụ của y lần này là ám sát một vị văn quan bị giáng chức, đang được áp giải từ đế đô Hoa Lư đến lộ Bắc Giang. Nghe nói vị quan ấy từng một thời là cánh tay phải của hoàng đế triều nam, nhận chức đến Bình chương sự. Hiện giờ đã thất thế, bị đày đi trấn thủ lộ Bắc Giang, vùng biên cương nghèo khó giữa đất Đại Cồ Việt và đất Nùng.
Tuy Tạ Yên Vân không hiểu vì sao cần đến một sát thủ khét tiếng như y đi ám sát một phạm quan, thế nhưng y chưa từng hỏi. Đã chấp nhận nhiệm vụ, có nghĩa là vị quan họ Trần ấy sẽ chết bên ngoài biên giới.
Hoặc là y chết.
-------------------------------------------------------------------------
Cành trúc vân
Ngấn lệ rưng rưng
Đàn ai oán
Lúc trăng sáng đêm thâu
(Tiêu tương thần kỳ hai - Lưu Vũ Tích)
Một vùng đồi núi trập trùng hoang vắng ở Quảng Tây.
Đoạn đường hầm xuyên qua lòng núi này đã bị các đoàn buôn bỏ hoang đã khá lâu, vốn thiếu vắng hơi người lại đang ở vào độ cuối thu, nên khí núi toả ra lạnh đến thấu xương. Ở chính giữa đường hầm, nơi tồn tại một hang động tự nhiên khổng lồ, có ba người đang lặng lẽ đứng đối mặt nhau. Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn đuốc gỗ thông cắm trên vách hầm, bóng dáng bọn họ hắt trên mặt đất lay động không ngừng, tựa như đang cùng múa lên một vũ điệu câm lặng.
Ngay chính giữa bọn họ là một người mặc trang phục võ sĩ nằm bất động, trên ngực lộ ra một chuôi dao lóe sáng, có lẽ là đã chết rồi.
Toàn trường im lặng như tờ, đến nỗi có thể dễ dàng nghe được tiếng lửa đuốc đang reo lên tí tách. Tạ Yên Vân toàn thân bọc kín trong bộ quần áo lữ hành, trường kiếm cài chéo sau lưng, lạnh lùng đối mắt với hai người đối diện.
Gã thanh niên nhỏ thó đứng bên trái có gương mặt xảo trá, bàn tay gầy gầy với những ngón tay thật dài đang mân mê ngọn phi đao, chính là kẻ ra tay giết chết tay võ sĩ chỉ bằng một nhát dao đâm bất ngờ vào giữa ngực. Lưỡi dao đó hiển nhiên có tẩm một loại độc mạnh mẽ đến nỗi gã võ sĩ cường tráng lúc ấy chỉ kịp hộc lên một tiếng, ánh mắt tinh anh nhanh chóng đục ngầu, chỉ dấn lên một bước đã ngã ngửa ra mà chết.
Cô gái áo xanh đứng bên phải trông lại có vẻ hiền lành, khóe miệng lúc nào cũng vương nét cười tươi tắn. Khuôn mặt cô nàng thanh tú, mi tơ đen nhánh, thanh thoát tựa nét hoạ danh gia, miệng anh đào hơi hé ra, khoe hàm răng nho nhỏ trắng đều như hạt ngô. Mái tóc xõa dài phủ xuống bờ vai có chút buông thả tán loạn, một khoảng ngực trắng ngần hơi lộ ra ngoài vạt áo ngoài mỏng như cánh chuồn, điểm thêm trên nét quyến rũ dịu dàng một chút hương vị phóng túng gợi cảm.
Ánh đuốc khi mờ khi tỏ, lúc chao lúc thẳng, khoảng ngực trắng ấy lúc ẩn lúc hiện, như sương như mật.
Ánh mắt Tạ Yên Vân chầm chậm trượt qua khoảng da thịt đầy hấp dẫn ấy, tập trung vào hai bàn tay cô gái. Đôi bàn tay cô mảnh mai mà hữu lực, các ngón tay trắng trẻo chụm vào nhau thành một quyết thế kỳ lạ, trông qua giống như một búp sen làm bằng ngọc chạm.
Ma võng Tu la chưởng tổng cộng có hai mươi tám thức, bảy phần tà khí, ba phần mông lung. Khóe mi y hơi giật. Cô gái áo xanh yểu điệu ấy, không ngờ lại là người của Tu La Chi Yêu.
Lại nghe soạt khẽ một tiếng, bảy lưỡi phi đao đã lấp ló ẩn hiện trong tay gã thanh niên, mũi nhọn phản chiếu ánh sáng lấp loá. Thất Tinh Lưu Quang của Đao Luân môn, xưa nay vẫn cứ là một môn tuyệt học uy trấn vũ lâm vậy.
Không khí lạnh buốt trong lòng núi đột nhiên phủ thêm một tầng sát ý, đặc quánh như hồ.
Tạ Yên Vân đã tuốt kiếm. Kiếm của y dài bốn thước hai tấc, từ mũi xuống chuôi là một màu đen trầm tĩnh và ảm đạm. Hai người kia trông thấy nó, sắc mặt liền thêm mấy phần nặng nề. Thanh kiếm thoạt trông có vẻ ngoài đơn giản cục mịch ấy, không ngờ lại tỏa ra khí thế áp bức kinh người.
Cô gái áo xanh không chần chừ nữa, bước xéo lên mấy bước tung chưởng đánh tới. Hai bàn tay cô quấn trong tay áo dài, lúc ẩn lúc hiện, liên tục đổi các quyết thế khác nhau, biến ảo vô cùng vô tận. Ma Võng dệt thành một vùng không gian tán đầy bóng chưởng, chiêu thế kỳ ảo khó tả, tưởng trái hóa ra lại phải, tưởng trên lại biến thành dưới, cứ liên miên không ngừng không nhỉ, không thể phân định được phương vị rõ ràng đang đánh vào đâu. Tà áo cô nàng tung bay phất phơ, gương mặt lại càng tươi cười rạng rỡ, khiến cho người ta có cảm giác như đang thưởng thức một điệu vũ chốn cung đình.
Xuất thân từ Tu La Chi Yêu, mê hoặc vốn đã trở thành bản tính, ngay cả đến vũ công cũng thuần là một nét quyến rũ chết người.
Tạ Yên Vân lùi lại hai bước, tránh ra khỏi vùng ảo ảnh mê hoặc ấy, chuyển người, đâm ra một kiếm.
Kiếm ấy thô phác mộc mạc, thong dong mà tràn đầy uy thế, kình lực mang theo cường liệt tới mức có thể khiến cho hơi thở người ta ngưng đọng. Một kiếm tựa như thuyền lớn đè sóng con, như ánh nắng xẻ tan mây mù, chẳng hề để ý đến những hoa mỹ mộng mơ kia, giữa vùng ảo ảnh trùng trùng điệp điệp của Ma Võng không ngờ lại đâm xuyên qua vai cô gái áo xanh.
Chỉ nghe cô nàng hừ lên một tiếng rồi nương theo kiếm kình lui lại, cánh tay trái giờ đã rũ xuống vô lực, máu tươi thấm ướt cả tay áo mỏng.
Một ngọn phi đao rít lên trong không khí, đánh tắt ngọn đuốc trên vách hầm. Gã thanh niên nhỏ thó đã ra tay. Ánh lửa ấy tắt phụt, vẫn kịp soi trong đáy mắt của ba người sáu đường cong mỹ lệ như mống bạc cuối trời, hướng đến cổ họng Tạ Yên Vân. Bóng áo xanh hoa lên, lại tung người nhảy tới.
Nếu như lúc nãy là một vùng mộng ảo thì bây giờ là quỷ ảnh gầm thét, từ trong bóng tối vươn ra ma trảo của nó, chiêu chiêu đoạt mạng. Tu La chưởng, ngoài chữ ma còn có hai chữ tu la.
Sáu ngọn phi đao ẩn vào bóng tối, như cá quẫy mình, lại như rắn độc phun nọc, âm thầm mà tàn khốc, chẳng ai có thể lường được phương vị nó nhắm đến. Lưu quang, hai chữ này của Đao Luân môn, ý chỉ rằng những gì nạn nhân có thể thấy được, chỉ là ánh sáng cuối cùng của tử vong.
“Hắc thiết định phong vân” - Có tiếng ngâm khe khẽ, chất giọng trầm đục buồn bã, lại ngân nga rất dài ở cuối câu. Thức đầu tiên trong Phong Vân Tứ Thức, trong màn tối tăm thăm thẳm, đến bây giờ mới đánh ra hoàn toàn.
ooo
Lúc Tạ Yên Vân thắp sáng lại ngọn đuốc, ba người kia đều đã chết cả.
Nói rằng cả ba người, bởi vì ngay vào lúc tối hậu của cuộc chiến, gã võ sĩ bỗng nhiên đứng bật dậy đâm Tạ Yên Vân một đao.
Đấy, chính là ngọn ẩn đao thứ tám của Đao Luân môn.
Thế nhưng bây giờ thì gã vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa. Thanh kiếm đen tuyền kia đã trổ giữa ngực gã một cái động máu, đánh nát toàn bộ tâm tạng bên trong.
Đao Luân môn, Tu La Chi Yêu, Thất Tinh Lưu Quang, Ma Võng, tất thảy đều đã thất bại rồi. Một đao ấy, vượt trên tất cả, ngạo nghễ dẫm hết tất thảy dưới chân nó. Hắc Thiết Phong Vân, nhất bộ sát nhân.
Tạ Yên Vân xốc lại y phục cho ngay ngắn, phủi phủi mấy chỗ tay áo bị phi đao làm rách, cài lại thanh kiếm vào sau lưng, thong thả đi tới lối ra khỏi đường hầm. Hai ngày sau, gã có một cái hẹn.
ooo
Phủ tri châu Quảng Tây, đài Táng Nguyệt.
- Thần Huyền, triều đình đã có chỉ dụ đưa qua rồi, chúng ta không thể đưa quân đội tiến về phía biên giới. Bọn họ đã bị trận chiến Thiền Uyên dọa sợ, sống chết gì cũng không muốn lại gây chiến với nước lân bang.
Người đàn ông tuổi trạc tứ tuần, gương mặt quắc thước đĩnh đạt, khoác trên người một tấm áo choàng lụa trắng, đang thong dong ngồi ngắm trăng thưởng trà trên tòa đài cao nhất phủ tri châu ấy, chính là Lưu Lâm Tĩnh. Tri phủ đương nhiệm vùng Quảng Nam Tây Lộ, nắm trong tay toàn quyền quyết định việc bang giao với những vùng đất xung quanh.
Y nhón tay, đặt chén trà đã cạn lên bàn, buông ra một câu không đầu không cuối như vậy.
Gã thư sinh đang đứng phía sau lưng khẽ chồm tới, châm đầy lại chén trà, vẫn không thốt một lời. Lưu Lâm Tĩnh cũng không để ý, chỉ cảm khái nói tiếp:
- Lưu mỹ nhân đang vướng vào cuộc tranh chấp hậu cung, lúc này chẳng thể phân thần giúp đỡ chúng ta. Thần Huyền à, bây giờ chỉ còn dựa vào kế hoạch của ngươi. Vị quân vương phương nam kia tuy chẳng thể sống quá con trăng này, thế nhưng thủ hạ của y quả thật không kém. Giao tranh mấy phen với chúng ta, vậy mà không chịu chút thiệt thòi nào.
Gã thư sinh lúc này mới khẽ cúi người:
- Đại nhân an tâm, người của chúng ta ở phương nam đã nhận được mệnh lệnh rồi.
Thư sinh trông vẻ ngoài hiền lành ấy có một biệt hiệu khét tiếng, biệt hiệu mà bất kỳ đội sơn tặc nào của đất Quảng Tây cũng phải kiêng dè: Lãnh Ma Trác Thần Huyền.
Tổng quản phủ tri châu, xuất đạo năm mười sáu, hai mươi bảy năm qua chưa có địch thủ nào sống sót dưới bàn tay sắt đá của y. Mười bốn bang sơn tặc, chín bang giang hồ vốn hoành hành Quảng Tây gần mười năm chưa hề sợ ai, kể cả quan quân triều đình, ấy vậy mà trong có ba năm lớp chết lớp bị tống giam. Số còn lại vì quá mức sợ hãi đã trốn hết vào vùng núi cao rừng thẳm, không khác gì bọn dã nhân là mấy. Tất thảy đều là kiệt tác của Trác Thần Huyền. Đứng trước thủ đoạn gió thét mưa gào của y, bọn người lang sói ấy lại tựa như con nai con hoảng sợ.
Lưu Lâm Tĩnh nghe Thần Huyền nói vậy thì gật nhẹ đầu:
- Tinh tượng rất hung. Đế tinh đã bắt đầu sa xuống rồi. Nếu khi hoàng đế phương nam băng hà, bọn họ vì tranh chấp mà trừ khử phe cựu đảng thì rất tốt. Thế nhưng ta lại thấy mạch tượng phương nam vẫn sáng rực, dù có phần hỗn loạn mà vẫn không mất đi khí thế, quả thật khó dự đoán trước. Bọn sát thủ mà ngươi hẹn gặp đều là những nhân vật nổi tiếng trong lục lâm hắc đạo, phải không?
Trác Thần Huyền lắc đầu:
- Đại nhân, có lẽ trong bọn họ chỉ có một người có thể đến hồ Tiểu Dao. Nhưng chỉ cần một mình gã thôi, sẽ không có ai đến được lộ Bắc Giang.
Lưu Lâm Tĩnh, vốn không mấy quen thuộc với chuyện lục lâm hắc đạo, kinh ngạc:
- Lợi hại thế sao?
- Hắc thiết định phong vân. Danh tiếng người này trải rộng khắp ba châu bảy tỉnh phía tây. Kiếm thuật của y nghe nói xuất thần nhập hóa, đã đạt tới cảnh giới phản phác quy chân rồi. Chỉ e rằng về phương diện vũ thuật thì ngay cả tiểu nhân cũng không phải đối thủ của y.
Ngừng lại một chút, gã nói tiếp:
- Cho nên, tiểu nhân thật sự mong chờ cuộc gặp mặt ngày mai.
Lâm Tĩnh nhíu mày, tuy y băn khoăn vì sao các sát thủ lại phải tàn sát lẫn nhau thay vì phối hợp để thực hiện nhiệm vụ, thế nhưng y tự biết mình không nắm rõ các quy tắc giang hồ bằng Thần Huyền, thế nên vẫn rất tin tưởng gã tổng quản đã theo y hơn mười năm ấy.
ooo
Phía sau con đường hầm xuyên núi dài dằng dặc ấy không ngờ lại có một hồ nước đẹp đến nao lòng. Ánh chiều muộn mằn chiếu lên trên mặt hồ mênh mông một vầng đỏ ối, nhuộm hồng cả tầng tầng núi xanh phản chiếu trên mặt nước phẳng lặng. Cảnh vật bốn phía mười phần vắng vẻ sầu muộn, thi thoảng mới nghe thấy có tiếng chim chiều về tổ vang vọng thảng thốt giữa tầng không.
Chiều thu trời không có gió, phiến lá rơi không chao nghiêng, nhẹ nhàng tạo thành những gợn sóng lăn tăn, lan ra xa mãi.
Trác Thần Huyền chắp tay sau lưng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngắm cảnh hoàng hôn đang buông dần. Y đã hiểu vì sao người ta gọi nơi đây là hồ Tiểu Dao. Và có lẽ y vẫn cứ lặng lẽ đứng đó thêm một khoảng thời gian rất dài, nếu như không có một người từ đường hầm phía sau núi bước ra. Kẻ vừa đến dáng người cao gầy, bước chân chắc nịch, trường kiếm cài chéo sau lưng, gương mặt nhuốm đầy nét phong sương.
Trác Thần Huyền vốn có sở thích đánh giá người khác qua ánh mắt. Y luôn tự tin rằng chỉ cần mình nhìn vào mắt kẻ đối diện, sẽ có bảy phần nắm bắt được tính cách của con người ấy. Thế nên khi nhìn vào ánh mắt có phần hờ hững gã sát thủ, y chỉ cảm thấy một nét ảm đạm tựa giếng sâu không đáy, tựa như vực sâu vạn trượng.
Tựa như, một nỗi cô đơn vòi vọi.
Tuy đứng giữa khung cảnh chiều tà dễ làm người ta cảm thán, thế nhưng Thần Huyền vẫn có thể cảm nhận được cuộc sống của vạn vật đang xoay chuyển trong cái nhịp điệu hối hả không ngừng không nghỉ của nó. Cuộc đời của y cũng vậy, chưa bao giờ có một giây phút nào dừng lại, luôn luôn chuyển động, luôn luôn xoay vần. Cho nên trong đời mình, y chưa bao giờ cảm thấy cô độc.
Thế mà lúc nhìn vào ánh mắt ấy, Trác Thần Huyền đột nhiên mà thấu được, thế nào là sự lạc lõng đến độ thản nhiên của một con người. Dường như, gã đã quyết định đặt mình ra ngoài vòng quay của cuộc sống mất rồi. Mặc cho xung quanh gã đang bừng bừng sức sống đến thế nào, đang tràn ngập sinh khí đến thế nào, gã vẫn lấy cái sự dửng dưng không quan tâm ra mà đối trả lại.
Khi một người có ham muốn, ánh mắt của họ sẽ thể hiện những thứ mà họ đang khao khát. Có thể là tiền tài, là thân phận, là tự tôn, là dục vọng. Thế nhưng Trác Thần Huyền không làm sao tìm ra bất kỳ dấu vết nào của những điều ấy trong đôi mắt gã sát thủ. Chỉ có sắt thép lạnh ngắt, kiên định, không thể bẻ gãy. Luôn luôn là một con đường thẳng tắp để đạt cho kỳ được mục tiêu của họ, không gì có thể ngăn trở, trừ cái chết.
Tạ Yên Vân, hắc thiết định phong vân.
ooo
Loại người như Tạ Yên Vân, có nói gì thêm cũng là thừa thãi. Khi Yạ Yên Vân giết hết tất cả những sát thủ cùng đến nhận nhiệm vụ với mình, ý định của gã đã rất rõ ràng, phần thưởng này chỉ thuộc về một mình gã.
Lúc này phần thưởng đó đang nằm gọn trong một túi gấm, đặt trên mặt đất. Từ lúc Tạ Yên Vân rời khỏi đường hầm, ánh mắt gã chưa hề rời khỏi túi gấm ấy, thậm chí chẳng cần nhìn Trác Thần Huyền lấy một cái.
Trác Thần Huyền cũng không làm chuyện vô ích, tay áo liền phất ra. Mặt hồ phẳng lặng trước mặt y bỗng nhiên xao động như có hàng trăm con cá đang cùng lúc quẫy mình. Thoáng chốc kiếm ý sát phạt đến vô tận tràn ngập trong không gian, lấy mặt hồ là trung tâm, tán xạ ra tám phía. Nội kình mạnh mẽ của y hình thành nên một bàn tay vô hình, bốc một bụm nước trong hồ lên. Y lại phất tay áo, tức thì hàng trăm giọt nước đầy trời bắn vùn vụt về phía Tạ Yên Vân.
Chỉ trong một chiêu, ba môn tuyệt kỹ Cầm Long công, Tụ Lý công, Khoái Kiếm Phi Vũ đã được vị thư sinh trông đầy vẻ yếu nhược ấy thi triển đến mức ảo diệu tận cùng.
Trong tay y không có kiếm, y cũng không cần kiếm, trời đất cõi này, tất thảy đều là kiếm của y. Khí thế y dào dạt, rộng lớn như biển, nặng nề như núi. Không ra tay thì thôi, ra tay thì như sấm gầm mưa giật, vẻ thư sinh trầm tĩnh hoàn toàn chẳng còn chút gì.
Tạ Yên Vân lùi phắt lại, bằng một cử động không thể nhìn kịp đã rút kiếm từ sau lưng ra. Thanh kiếm màu đen ấy trong một tíc tắc đã điểm ra không biết bao nhiêu chiêu kiếm. Không chỉ tấn công bằng mũi kiếm, y sử dụng toàn bộ thân kiếm để đón đỡ làn nước bắn tới. Những giọt nước chạm vào thanh kiếm vỡ ra tung toé, kêu lên tinh tinh không dứt.
Lúc y thu chiêu lại thì cả thanh kiếm đã ướt đẫm, nhưng mấy trăm giọt nước ấy, không có một giọt nào lọt qua được màn kiếm quang. Kiếm ý tràn ngập ban nãy cũng đã bị xẻ ra tan nát thành ngàn vạn mảnh, rồi dần dần tan đi mất.
Mặt hồ lại trở thành một phiến phẳng lặng trong xanh.
Trác Thần Huyền a lên khe khẽ, thoáng có chút ngạc nhiên. Trong một tháng trời, y lần lượt đón tiếp bảy gã sát thủ đến nhận nhiệm vụ, kẻ sau có danh tiếng hơn kẻ trước, nhưng chưa một ai có thể vượt qua chiêu thức này của y.
Mặt hồ vô danh ấy, đỏ rồi lại xanh, cũng đã bảy lần.
Trác Thần Huyền hài lòng, vung tay ném cho Yên Vân một miếng sắt:
- Ta là tổng quản kiếm các của Tri châu đại nhân. Thẻ bài này có thể thông qua tất cả mọi cửa quan ở phía Nam mà không gặp trở ngại gì. Tri châu đại nhân rất coi trọng lần hành động này, hy vọng ngươi cố hết sức.
Tạ Yên Vân chẳng buồn trả lời, chỉ nhét thẻ bài vào ngực, tiến tới kiểm tra cái túi gấm một thoáng rồi thắt chặt vào dây lưng. Lúc quay người đi, gã mới nhìn Thần Huyền, ậm ừ nói:
- Nội kình của ngươi rất mạnh, nhưng tạp sự quá nhiều, đừng thử với cao thủ. Chết chắc.
Gã cũng không định kết giao với viên tổng quản này. Loại người như Trác Thần Huyền tuy xuất sư từ vũ lâm nhưng khi đã dấn thân vào chính trường, thì con đường vũ đạo đỉnh cao đã không có chổ cho y. Đặt vào so sánh với loại cao thủ hàng đầu cỡ như Yên Vân, chống không quá trăm chiêu. Trác Thần Huyền nghe thế thì cười ha ha:
- Ta cũng không có dấn thân vào vũ lâm giang hồ. Chẳng qua muốn đảm bảo vũ công của người nhận nhiệm vụ không đến mức hữu danh vô thực mà thôi. Tạ Yên Vân, chiêu kiếm ban nãy của ngươi tên gọi là gì?
Tạ Yên Vân chân không dừng bước, thoắt cái đã khuất dạng chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn tiếng nói văng vẳng vọng lại:
- Ban Trúc Lệ Ngân.
Ánh mắt Trác Thần Huyền thoáng biến đổi mấy lần, cuối cùng y thở ra một hơi dài, hát lên khe khẽ:
Ban trúc chi
Lệ ngân điểm điểm
Dao sắt oán
Thâm dạ nguyệt minh thì

Nỗi cô độc xen lẫn với hoài mong trong nội tâm gã sát thủ ấy, rốt lại là đã bao lâu rồi, mà có thể lay động lòng người đến vậy. Mà lại có thể, từ một chiêu kiếm, hiển hiện ra thật là rõ ràng.
ooo
Mấy ngày sau, trong một đoàn buôn từ Quảng Tây sang Đại Cồ Việt, có một bóng dáng quen thuộc. Thanh kiếm đen của y đã giấu kín trong hành lý, cái vẻ lạnh nhạt hờ hững cũng không còn thấy đâu. Thế nhưng cái khí thế cự người từ muôn dặm vẫn tỏa ra cường liệt đến độ chẳng một ai trong đoàn buôn muốn đến gần gã sát thủ đang ẩn danh ấy.
Nhiệm vụ của y lần này là ám sát một vị văn quan bị giáng chức, đang được áp giải từ đế đô Hoa Lư đến lộ Bắc Giang. Nghe nói vị quan ấy từng một thời là cánh tay phải của hoàng đế triều nam, nhận chức đến Bình chương sự. Hiện giờ đã thất thế, bị đày đi trấn thủ lộ Bắc Giang, vùng biên cương nghèo khó giữa đất Đại Cồ Việt và đất Nùng.
Tuy Tạ Yên Vân không hiểu vì sao cần đến một sát thủ khét tiếng như y đi ám sát một phạm quan, thế nhưng y chưa từng hỏi. Đã chấp nhận nhiệm vụ, có nghĩa là vị quan họ Trần ấy sẽ chết bên ngoài biên giới.
Hoặc là y chết.
-------------------------------------------------------------------------

Ngấn lệ rưng rưng
Đàn ai oán
Lúc trăng sáng đêm thâu
(Tiêu tương thần kỳ hai - Lưu Vũ Tích)
Chỉnh sửa lần cuối: