Chương 2
Đời người như chiếc lá
Vươn mình trên tán cây
Lòng ngập tràn mộng ước
Gửi gió theo làn mây…
Nhìn những chiếc lá bàng đỏ úa cố níu lấy thân mình rồi cũng phải cuống quýt rơi xuống nền sân, tôi chợt thấy như có chút gì đó gãi nhẹ trong tim, cầm bút viết lên mấy câu thơ.
“Lại mơ mộng rồi!” Vai bị vỗ mạnh, tôi quay lại. Hoa nhìn mấy câu thơ còn đang dang dở, nhẩm đọc một lần rồi vỗ vai tôi bộp bộp:
“Suốt ngày thơ với thẩn, cậu không thấy chán à?”
Hoa là bạn cùng lớp với tôi, nhà chúng tôi gần nhau nên khá thân thiết. Con nhỏ đen thui, khi cười ngoài hàm răng trắng thì chả thấy trời trăng mây gió gì nữa.
“Này! Sao cứ một tí là hồn vía cậu lại bay đi đâu thế?” Tiếng nó the thé bên tai, tôi đành dịch người vào trong để có chỗ cho nó ngồi. Đứng tí nữa chắc vai tôi bị nó đập gãy mất.
“Tớ đang hỏi cậu đấy, suốt ngày làm thơ mà không thấy chán à?”
“Không chán.” Tôi gấp vở lại, đặt ngay ngắn trên bàn: “Không làm thơ thì còn việc gì khác đây?”
Tôi không nói với nó, là thật ra trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc tích tụ, rất nhiều thứ không biết tên mà tôi phải kìm nén. Chỉ có khi thả hồn vào những con chữ, thấy chúng bay múa trước mặt mình và dường như mang đi cả những phiền muộn không rõ ràng ấy, lòng tôi mới nhẹ nhõm thanh thản hơn.
Nói nó cũng không hiểu, có khi lại cười nhạo tôi cũng nên.
“Mới tí tuổi đầu mà cứ như bà già ấy!” Nó cốc đầu tôi một cái, đau điếng. Tôi trợn mắt nhìn nó, mím môi không nói gì. Thấy thế, nó vội ôm tay tôi lắc lắc:
“Xin lỗi nhé Ngân, tớ không ngờ lại cốc mạnh đến như vậy, xin lỗi nhé, nhé nhé?”
Nhìn khuôn mặt đen thui và hàm răng trắng của nó, tôi phì cười. Nó thấy tôi cười cũng cười theo, nhìn rất ngốc.
“Này, cậu nhìn cái áo mới của tớ đi, có đẹp không? Mới may đấy!” Nó chỉ chỉ cái áo trên người, còn cố tình đứng dậy xoay một vòng. Tôi nhìn, cái áo nó đang mặc trắng đến lóa mắt.
“Đẹp lắm, cái áo rất đẹp.” Tôi nói.
“Ừ, nhưng tớ cứ thấy thiếu cái gì đó í. Ài… khó nói lắm, đại loại là hơi trống.” Nó sáp lại gần tôi, giọng oang oang.
Tôi cười: “Có khăn quàng đỏ rồi còn trống cái gì nữa! Mà nếu có thêm một bông hoa ở bên này thì sẽ đẹp hơn.” Tôi chỉ vào áo nó.
“Ừ nhỉ!” Nó vỗ tay lên bàn, mắt sáng quắc nhìn tôi: “Cậu giỏi thật đấy, thế mà tớ nghĩ mãi không ra, về nhà phải đính một bông hoa vải lên đó mới được!”
“À, hay giờ mình vẽ các mẫu quần áo đi, bộ nào đẹp bữa sau tớ bảo mẹ dẫn đi may. Được đấy!” Nó tự nói, tự gật gù quyết định, chạy về bàn lấy bút vở rồi lại chỗ tôi hí hoáy ngồi vẽ.
Thấy nó vui vẻ như vậy tôi rất muốn cười, nhưng nụ cười cứ mắc nghẹn trong cổ họng. Đã bao lâu rồi tôi chưa được mua quần áo mới? Lâu tới mức tôi chẳng còn nhớ rõ. Cái áo trắng trên người đã ngắn cũn và ố vàng nhàu nhĩ, nếu được lựa chọn thì tôi sẽ may cho mình kiểu áo như thế nào? Từng đường nét, sắc màu ngập tràn trong tâm trí tôi, những cái áo lung linh tuyệt đẹp như hiện ra trước mắt, chỉ cần chạm tay là có thể với tới được. Cảm giác đó thật tuyệt vời!
Tôi với Hoa say sưa vẽ, đến khi trống báo hết giờ ra chơi mới dừng lại. Nhìn quyển vở ngập tràn hình vẽ, đột nhiên lòng thấy vui vui.
Đôi khi, chỉ cần nhìn ngắm là đủ rồi.
Tan học, về nhà ăn cơm rồi lại khoác áo ra đồng. Hôm nay bố đi ăn giỗ, chỉ có mẹ và tôi đi làm. Cánh đồng lúa bao la gần sát lại theo từng bước chân, xanh mướt mượt mà. Mỗi khi gió thổi, cánh đồng giống như tấm chăn bị người ta giũ ấy, cứ rung lên từng gợn sóng nối tiếp. Tấm chăn to lớn, xanh ngắt một màu.
Thửa ruộng nhà tôi là một mảng nhỏ nằm gọn trong tấm chăn đẹp đẽ đó. Trên bờ ruộng có nhiều gai xấu hổ, mẹ vừa đi vừa nhắc tôi phải cẩn thận. Thứ cây xấu hổ đáng ghét ấy nếu dẫm phải sẽ bị gai đâm đau điếng, tôi cẩn thận tránh nó ra, dẫm lên đám cỏ non xanh mềm và cảm nhận lòng bàn chân như bị gãi ngứa, giống như mẹ hay gãi lưng tôi vậy.
Nhìn theo bóng mẹ, đột nhiên tôi nghĩ: Nếu chỉ có mẹ và tôi sống cùng nhau thì tốt biết bao! Nếu được vậy thì tốt quá!
Lúa đang lên đòng, hai mẹ con tôi nhổ cỏ ven bờ ruộng, nắng chói chang làm tôi hoa cả mắt, mồ hôi vã ra như tắm. Mẹ vẫy tay bảo tôi lại dưới gốc cây ngồi nghỉ, tôi lắc đầu. Có tôi công việc sẽ hoàn thành sớm hơn, chiều nay phải nhổ cỏ xong hết, nếu không… Nghĩ đến khuôn mặt đáng sợ của bố cũng đủ kinh khủng rồi.
“Nghỉ một tí đi Ngân!” Mẹ gọi, rót một cốc nước cho tôi rồi ngồi lấy nón quạt. Tôi uống nước, gió thổi qua cái áo đẫm mồ hôi trên người lành lạnh, cảm giác nóng bức cũng dịu đi phần nào.
“Có muốn ăn đòng lúa không?” Mẹ hỏi.
“Ăn được hả mẹ?” Tôi ngây ngô hỏi lại. Mẹ cười, ngắt một cọng đòng, bóc lớp vỏ xanh bên ngoài rồi đưa cho tôi ngọn lúa non mềm trắng muốt bên trong. Tôi bỏ vào miệng nhai, mềm và hơi ngọt. Tôi nhìn mẹ cười, ngắt thêm mấy cọng đòng nữa.
“Cứ để yên cho con ăn thì chắc năm nay nhà mình mất mùa thôi!” Mẹ xoa cái đầu ướt nhẹp mồ hôi của tôi, ánh mắt đong đầy ý cười dịu dàng.
Tôi nói: “Ai bảo mẹ bày cho con chứ! Nếu con là thủ phạm thì mẹ cũng là tòng phạm!”
Trời trong xanh, cánh đồng lúa bát ngát, tiếng cười của tôi chìm trong một màu xanh bất tận…
***
“Chị vẽ cái gì đấy?”
Đang chìm đắm trong thế giới trang phục nhiều màu sắc, tiếng thằng em vang bên tai khiến tôi giật bắn mình, quyển vở rơi xuống đất.
Thằng em nhanh tay giật lấy, giấu sau lưng.
“Trả cho chị!” Tôi trừng mắt nhưng không dọa được nó, thằng nhóc cứ vênh váo nhìn tôi.
“Không trả đấy, làm được gì nhau nào!”
Tôi ghét nhất cái bản mặt này của nó, vớ cây chổi ở gần đấy giơ lên: “Trả đây, nếu không mày đừng trách chị!”
Nhưng tôi quên mất một điều: Thằng em tôi chỉ ăn mềm không ăn cứng, thấy cây chổi nó hét toáng lên, chạy ra ngoài:
“Bố ơi, chị Ngân đánh con!”
Tôi vội đuổi theo nhưng không kịp, thằng nhóc đã đứng nấp sau lưng bố, tay vung vẩy quyển vở: “Chị ngân vẽ bậy này bố!”
Tim tôi như rớt xuống vực thẳm.
Bố cầm lấy quyển vở, mở ra.
Bên trong ngập tràn những hình vẽ áo quần mà tôi thiết kế.
Bố nhìn tôi, nếp nhăn trên trán dồn lại, gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ quạch hung dữ.
Tôi run lên, bất giác lùi lại.
Chát!
Quyển vở bị ném mạnh xuống sân.
“Con ranh này! Tao cho mày tiền ăn học, cho mày tiền mua sách vở để mày vẽ bậy đấy hả?”
“Được lắm, tao cho mày nghỉ học luôn, ở nhà mà vẽ!”
“Đồ ăn hại, mày không biết tiếc tiền phải không?”
Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống, nước mắt nhạt nhòa, tiếng chửi bới bên tai vỡ tan cùng những giọt nước mắt.
Đau
Đau tận tâm can.
Tôi vùng dậy chạy ra khỏi nhà, đôi mắt ướt đẫm gặp gió trở nên cay xè, tôi mặc kệ cứ chạy về phía trước.
Nắng gắt trên đầu, đất sỏi dưới chân.
Tôi dừng lại trước cánh đồng mênh mông bát ngát. Lúa vẫn xanh màu, vẫn đung đưa vui đùa theo gió.
Bùn lạnh thì có tấm chăn lúa xanh ủ ấm.
Tim tôi lạnh thì lấy gì phủ lên đây?
Bước trên bờ ruộng, gai xấu hổ đâm vào bàn chân túa máu, tôi mặc kệ.
Ngắt một cọng đòng, bóc lớp vỏ xanh bên ngoài đi, bỏ vào miệng bông lúa trắng nõn vẫn chưa thành hình.
Chẳng thấy ngọt ngào, mà đắng ngắt.
***
“Áo trắng hả? Ôi dào, may làm gì cho tốn tiền tốn bạc chứ, chị cứ để đấy cho em!”
Cô Lan xua tay với mẹ rồi quay sang nhìn tôi: “Cái Ngân dạo này thích thằng nào rồi hả? Khi không lại đòi may áo mới!”
Tôi lắc đầu: “Cháu không có, cháu cũng không đòi mẹ may áo.”
Hôm nay mẹ nhắc chuyện may áo với cô Lan, tôi cũng thấy bất ngờ.
“Cứ chối đây đẩy ấy! Có thì nói là có, gì đâu mà phải giấu chứ.”
“Cháu không có thật mà!” Tôi cắn môi sắp khóc.
Lúc này mẹ nói: “Thôi cô đừng trêu cháu nữa!” Nghe vậy cô mới thôi.
Cô nhìn tôi cười: “May áo mới làm gì, trẻ con chúng mày giờ lớn nhanh như thổi, chỉ tổ phí tiền thôi! Ở nhà cô có mấy cái áo trắng cũ đó, qua đây cô cho. Còn quần chật thì mở đường lai phía sau ấy, nới rộng cạp quần ra lại mặc thêm được mấy năm ấy chứ!”
“Nhưng mà…”
“Còn nhưng nhị gì nữa! Chị xem, lâu rồi thằng Phong không được ăn ngon, người teo lại còn mấy lạng thịt kia kìa. Chỉ tội thằng cháu cưng của em thôi!”
Tôi im lặng cúi đầu. Thằng Phong thằng Phong! Trong mắt các người thằng Phong là bảo bối, còn tôi chỉ là heo chó sao?
Tôi vừa giận vừa tủi chạy ra bụi chuối sau nhà, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cầm nhánh cây đào đất lên, hũ xương cá tôi chôn từ rất lâu rồi vẫn còn đó. Cái hũ bị sứt một góc bám đầy đất bẩn, xương cá không còn, quần áo đẹp cũng không.
Đời nghiệt ngã
Chẳng thể là cổ tích
Ông Bụt chỉ để dỗ lòng cho những giấc mộng bơ vơ
Để khi tỉnh dậy
Tan vỡ những mong chờ
Mộng ước chỉ còn là mảnh sành nát vụn…
----------------------------Hết chương 2----------------------------
Trước ---o0o--- Sau