Khi viết, áng văn này như hút cạn nước mắt của tôi…
Tháng 10/2014
Chương 1
Tôi sinh ra ở một vùng nông thôn đất đai cằn cỗi bạc màu, thời tiết thì khó chịu chẳng khác gì một bà già hay gắt gỏng. Người dân chỗ tôi chăm chỉ cần mẫn làm việc như một con kiến, và cuộc sống chẳng khác gì con kiến.
Buổi sáng tôi đi học, chiều về làm việc phụ giúp gia đình. Mỗi lần vác cuốc từ ngoài ruộng về đi ngang qua nhà hàng xóm, tôi đều cố bước thật chậm, nán lại nhìn bóng dáng của mình phảng phất trên lớp cửa kính nhà bên ấy: một con bé gầy đét đen đủi, tóc xơ xác và xù ra như cái chổi. Dẫu vậy tôi vẫn muốn ngắm mình thêm chút nữa, rồi tưởng tượng nếu mình trở nên xinh đẹp thì sẽ ra sao.
Tôi nghĩ chỉ cần thay bộ đồ cũ nát lem luốc trên người bằng một bộ đồ mới là có thể xinh đẹp lên rồi. Cô Tấm không phải cũng đẹp lên nhờ quần áo Bụt cho đó thôi!
Nhưng thời nay ông Bụt nghỉ hưu mất rồi, nên sẽ chẳng có gà trống hay chim sẻ giúp tôi làm việc, và một con bé xấu xí đen đủi thì vẫn mãi cái kiếp xấu xí đen đủi thôi.
Lầm lũi về nhà, tôi bắt đầu nhóm bếp nấu cơm. Gian bếp nhỏ dựng bằng những tấm ván tạm bợ, liêu xiêu và vẹo hẳn sang một bên, đen đủi và ngập ngụa khói. Nhưng nếu nhìn quen thì cũng thấy nó đáng yêu lắm chứ! Nó giống như đang ngủ say vậy, đôi khi lại lúc lắc gật gù mỗi lúc có gió mạnh thổi qua. Tôi hay thầm nói với nó: “Đừng có ngủ say quá mà ngã bẹp luôn nhá! Tao còn ở bên trong đốt lửa sưởi ấm cho mày đấy!”
Gian bếp cũng rất nghe lời, lúc vẹo lúc xiêu nhưng chả bao giờ đổ, vui vẻ bên tôi từ bé tới tận giờ.
Tôi vừa nấu ăn vừa khẽ hát một vài giai điệu. Bố mẹ làm ngoài đồng còn chưa về, em trai đang chơi bên nhà hàng xóm, đây là lúc mà tôi thấy vui vẻ thoải mái nhất.
Nấu cơm, canh và làm nước mắm, thế là xong bữa tối. Mẹ bảo có cơm ăn là may lắm rồi, nhà bà Tí đầu hẻm còn phải ăn cơm độn ngô, độn sắn đấy. Bà Tí đó thì tôi biết, lưng bà ta còng xuống, chân tay nhăn nheo và khô quắt như que củi. Tôi không muốn thành que củi, vả lại từ bé đến giờ đều ăn như thế nên tôi cũng chả có ý kiến gì. Đói mà, ăn cơm không cũng thấy ngon.
Nấu cơm xong thì gọi thằng em về nhà tắm cho nó, rồi quét nhà quét sân, thế là xong công việc của một ngày.
Bố mẹ đi làm về, từ xa tôi đã thấy cái dáng người to lớn và khắc khổ của bố, còn mẹ vác cuốc đi theo sau. Dù không muốn tí nào nhưng tôi vẫn phải chạy xuống bếp rót cho bố cốc nước, và cố không nhìn vào khuôn mặt cho dù cười cũng mang theo nét nhăn nhó khó chịu của ông.
Trong khi bố phì phèo hút thuốc chuyện trò với mấy ông hàng xóm thì tôi theo mẹ vào nhà. Mẹ tôi gầy, nhỏ nhắn và hiền lành, đối lập rõ rệt với bố. Hai người giống như Mặt Trăng, Mặt Trời vậy, làm tôi nhớ đến câu thơ:
Mặt mẹ xinh đẹp như hoa
Mặt cha nhăn nhó chẳng ma nào nhìn.
Người ta nói đây là quy luật bù trừ, giống như mẹ tôi hiền lành thì lấy phải bố hung dữ, bác Phương vui tính dễ gần thì đi lấy bác Tuấn khó tính hay ghen, chú Tám siêng năng làm lụng còn vợ lại lăng nhăng… Khác biệt như thế mới sống với nhau được.
Mà ngoài mẹ tôi chắc chẳng có ai chịu lấy bố đâu, có lẽ mẹ là thiên sứ đến để cứu rỗi linh hồn xấu xa của bố chăng? Suy nghĩ này làm tôi thoáng vui vẻ. Ừ, tôi chẳng cần ông Bụt, có thiên sứ bên tôi là đủ rồi, mặc dù thiên sứ cũng không thể bao bọc tôi khỏi những câu mắng chửi gay gắt của ác quỷ.
Tối đến dọn cơm ăn, vừa húp xong một miếng canh bố đã gầm lên:
“Sao canh nhạt vậy? Mày không bỏ muối à?”
Tôi giật bắn: “Có… có bỏ mà.”
“Bỏ gì mà bỏ! Nhạt như nước miếng vậy, muối mắm cái khỉ gì!” Bố lại gầm lên, hậm hực ăn cơm.
Tôi đi múc một thìa muối bỏ vào, canh lúc này mặn đắng, nhưng sao mặn bằng nước mắt trong tim? Bát cơm chan nước mắt cứ vậy mà ăn xong, đây cũng chả phải lần đầu, tôi quen rồi.
Mẹ ngồi bên đang dỗ thằng em ăn cơm, nó chê nước mắm, ngủi ngoảy không chịu ăn. Tôi liếc cái mặt ương bướng đang xụ xuống của nó, và nốt miếng cơm trong bát, tự dưng cổ họng nghẹn lại.
Lúc mẹ sắp hết kiên nhẫn định quát nó thì bố lên tiếng: “Mai con Lan đi chợ huyện thì nhờ nó bán mấy kí đậu, mua cá khô mà ăn.”
Cá khô? Thằng em nghe hai tiếng “cá khô” thì quên cả ngủi ngoảy, tôi cũng nuốt nước miếng. Cả tháng nay chưa được ăn cá khô rồi, suýt không nhớ mùi vị của nó ra sao nữa. Mẹ gật đầu, nhủ bụng lát nữa đong mấy kí đậu xanh đưa sang cho cô Lan. Cô Lan là em bố - cô ruột của tôi. Cô chưa lấy chồng, hằng ngày đi bán dạo, mua vài ba loại ngũ cốc rồi đem lên chợ huyện bán kiếm đồng lời, lâu lâu bố mẹ lại nhờ cô mua giùm vài thứ, như cá khô chẳng hạn.
Đêm tối đen như mực, gió thổi khiến tấm ván đóng hờ bên chái nhà kêu ken két.
Tôi xoay lưng nép sát vào người mẹ cho đỡ lạnh, nằm ngủ và vui vẻ nghĩ tới ngày mai. Đêm đó, tôi mơ thấy những con cá khô đang vây quanh mình nhảy múa.
Chiều hôm sau đi làm về cô Lan đã đứng đợi ở cổng, tôi chạy nhanh lại chào: “Cô Lan, cô đợi lâu chưa ạ?”
Cô đưa tay hất mớ tóc cháy nắng loăn quăn của mình dạt ra đằng sau – theo cái dáng rất điệu, xong xuôi mới trả lời:
“Cũng không lâu lắm. Mà cái Ngân này, cháu mới ngoài ruộng về hả? Bộ đồ này mặc mấy ngày rồi? Ối chà, bốc mùi quá!” Nói rồi cô lấy tay che mũi.
Tôi không để ý đến điệu bộ của cô, chỉ dáo dác nhìn xung quanh. Sao cô đến tay không thế kia? Cá khô đâu rồi?
Tôi nói mà như khóc: “Cô ơi, cá khô đâu?”
“Cá khô? Cá khô nào?” Chợt cô đưa tay đỡ trán: “Chết thật, mình đúng là lắm công đãng trí mà! Cái Ngân này, cô quên mua mất rồi.”
Liếc nhìn phía sau tôi, giọng cô trở nên cao vút: “Chị dâu, chị mới làm về hả? Hôm nay lên huyện mệt thật, em gánh đậu muốn còng cả lưng, bán lại chả được mấy tiền…”
Cô nói gì tôi chả nghe rõ, trong đầu lúc này chỉ ong ong câu “cô quên mua mất rồi”. Tôi như thấy từng con cá khô đang bỏ mình mà đi mất.
***
“Khóc cái gì mà khóc? Ăn không lo ăn, suốt ngày khóc với chả lóc!” Bố quát lên, tiếng nói rít qua kẽ răng, mấy nếp nhăn trên trán ông xô lại với nhau trông thật đáng sợ. Nhưng mặc cho dáng vẻ ông có hung dữ thế nào thì thằng em tôi vẫn gào khóc ầm ĩ:
“Không có cá… oa oa oa… không có cá thì con không ăn đâu!”
Nghe đến cá, miếng cơm trong miệng khó ăn như đang nhai rơm vậy, dù thế tôi vẫn gắng ăn tiếp. Thằng em không ăn thì sớm mai còn quà bánh lót bụng, tôi không ăn thì chỉ có nước nhịn đói mà làm việc thôi.
“Bọn lợn này nuôi chả được tích sự gì hết! Một đứa suốt ngày khóc lóc, còn con này…” Đột nhiên bố quay sang nhìn tôi, mắt trợn trắng: “Đồ con gái con đứa, mày chỉ biết ăn ăn ăn thôi!”
Bát trong tay tôi rơi xuống, cơm vương vãi trên chiếu.
“Mày…” Bố lại gầm lên, mẹ cắt ngang:
“Ông thôi đi! Ăn bữa cơm thôi mà toàn gầm với hét! Bọn nó khóc thì sao hả? Cả tháng không có lấy một miếng thịt miếng cá vào bụng, ông xem mặt con Ngân tái xanh như tàu lá rồi kìa! Tôi mặc kệ, mua cá khô ở đây thì sao chứ? Đắt hơn mấy đồng cũng không chết được, mai tôi phải mua cá cho bọn nó!”
“Chúng mày chỉ có ăn thôi! Có giỏi thì mua đi, rồi đi mà ăn cá khô thay cơm! Nhà thì đếch có tiền, ông đây còn phải ôm cục nợ!”
Bố đạp cửa đi ra ngoài, thằng em sợ quên cả khóc.
Căn nhà yên ắng, tôi nghe tiếng nước mắt rơi trong lòng.
Tối ngủ tôi nép vào lòng mẹ khẽ khàng: “Mẹ, con không ăn cá khô đâu, mẹ đừng mua.”
Mẹ hình như bị cảm, tôi nghe tiếng mẹ hít mũi. Bàn tay thô ráp chai sần xoa nhẹ lưng tôi, mẹ thở dài: “Tại nhà mình nghèo quá, còn đang nợ nần chồng chất… Con cũng đừng giận bố, trước đây bố cũng không nóng tính như vậy.”
Trong lòng mẹ tôi khẽ gật đầu.
Mẹ à, con không giận bố, nhưng con ghét bố có được không?
----------------------------Hết chương 1------------------------------
Trước ---o0o--- Sau