Chạy theo anh - Cập nhật - Chu Ngọc Anh

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0
Chương 2:
Cô nàng rắc rối

Em hay nói
hay gây chuyện,
hay lơ đãng,
hay thất thần,
không phải em muốn anh chú ý em,
mà đó là là con người của em…



- Cậu đừng có lại đây.- Hồ Thanh tháo tai nghe, nhìn tôi cảnh cáo.
- Sao vậy chứ? Cậu gặp lại bạn cũ không thấy vui à? Hà Nội đất chật người đông, chúng ta gặp nhau cũng là duyên số đó.
Hồ Thanh thở hắt ra một cái.
- Ô? Cậu học cùng trường với tớ hả? Sao tớ không bao giờ gặp cậu nhỉ? Cậu học khoa nào thế?- Bây giờ tôi mới để ý Thanh đang mặc đồng phục thể dục trường.
Cậu ta không thèm nói gì, đứng dậy cầm túi đồ đi.
Chưng hửng, đã lờ lớ lơ cái lườm của cậu ta rồi, Hồ Thanh, cậu có biết là tôi đang giả điên để bắt chuyện với cậu không?
.
.
.

Đương nhiên là cậu ấy không biết rồi.

Nhưng mà sao chờ ở bến xe buýt lại như xách cả gia tài thế kia nhỉ? Tôi chạy theo bắt kịp Thanh, cậu ấy đang mang túi nhỏ, túi to mà đi nhanh khiếp.
- Cậu chuyển nơi ở à? Cậu tìm được chỗ thuê mới chưa? Chỗ tớ thuê cũng được lắm, cũng gần đây thôi, cậu muốn xem không?
- Kệ tớ.- Thanh (lại) nhăn mày.
- Tớ cũng muốn kệ cậu lắm, nhưng sắp mưa rồi.- Tôi chỉ tay lên trời, mây đen kín và có giông.
Thanh nhìn lên trời, rồi lại nhìn tôi, cậu ấy không trả lời tôi, nhưng đã có vẻ xuôi xuôi, mắt đã bớt sắc, nhưng lông mày vẫn nhăn tít vào, nhiều lúc tôi rất muốn hỏi vì sao lúc nào trông cậu ấy cũng cau có như thế, lúc nào cũng như “bi phẫn với cuộc đời”.
- Để tớ giúp cậu.- Tôi hớn hở cầm giúp cái va li kéo của Thanh, cậu ấy chần chừ một chút rồi cũng buông tay, tôi cười hì hì rồi đi theo cậu ấy, miệng không thể ngậm vào được khi tưởng tượng có thể gặp cậu ấy mỗi ngày, tôi không chỉ gặp cậu ấy ở trường mà còn gặp ở nhà, ông trời đúng là đang giúp tôi.


Vừa đi vừa mải cười nên tôi đi chậm hơn Hồ Thanh, tôi lục đục kéo va li đuổi theo cậu ấy. Sao cậu ấy đi nhanh thế không biết, người ta nhìn vào lại tưởng cậu ấy mới là người giới thiệu nhà trọ cho tôi ấy chứ.
- Ơ, cái ba lô cậu đang đeo, tớ có giống cái y hệt đấy.
- ...

“Kịch”
Đột nhiên, tôi không thể kéo được cái va li nữa, Hồ Thanh ở phía trước cũng quay lại.
- Hình như là hỏng bánh xe rồi, tớ xin lỗi…
Hồ Thanh không trách tôi, nhưng mặt cũng tối đi mấy màu. Cậu ấy bỏ túi đồ nhỏ hơn trên vai phải xuống đưa tôi, còn bàn thân thì gánh lấy cái cục nợ kia.

Cảm thấy có lỗi, nên tôi cũng không dám ho he nữa, quãng đường còn lại chúng tôi chỉ đi trong im lặng.


Chỉ là khi đến nhà, tôi mới phát hiện ra mình …

.

.
để quên chìa khóa ở cửa hàng sách.


- Tớ xin lỗi… tớ xin lỗi – tôi rối rít nói líu cả lưỡi vào.
Hồ Thanh ngồi thụp xuống bậc thềm ngoài cửa, mặt nhăn tít vào, viết rõ cả chữ “tôi đúng là điên mới tin cậu.”
- Để tớ quay lại lấy chìa khóa, cả nhà bác chủ nhà hôm nay sẽ về muộn, họ ăn cơm bên nhà bà ngoại, còn mấy người thuê cùng, ngày nghỉ họ về hết rồi...- Tôi nhìn Thanh cười cầu hòa.
- Ngồi xuống đây đi, trời bắt đầu mưa rồi.- Hồ Thanh lủi vào hẳn trong hiên, đập đập tay xuống chỗ bên cạnh.
Con trai khi nói những điểu như thế bao giờ cũng cool cả, bây giờ người nói lại là Thanh, bảo sao tôi không đổ xiêu vẹo. Tôi hí hửng chạy vào, không đợi cậu ấy phải nói câu thứ hai, nhưng đương nhiên tôi ngồi cách cậu ấy một khoảng.
- Mật khẩu?- Thanh hơi dịch lại gần tôi, nghiêng điện thoại cho tôi xem, cậu ấy đang bắt sóng Wifi.
- Cái này của nhà bên phải, hồi trước con chủ nhà này có dò, nói với tớ rồi nhưng tớ không nhớ, điện thoại tớ cùi nên tớ cũng không để ý lắm.
- Cái dưới?

Tôi lơ đãng trả lời:
- Cũng không nhớ nữa.

Thanh nhíu mày:
- Còn đây thì sao?
- Không nhớ.
Hồ Thanh thở hắt ra, lắc đầu ngao ngán, xem chừng sắp nổi cáu. Tôi ngạc nhiên quay sang hỏi:
- Cậu không nhập vào à?
- Gì?
- Mật khẩu là “không nhớ.”

-…


Đẹp trai, cao ráo “có vẻ” lễ phép, học Đại học đàng hoàng, hai bác gật đầu ô-kê liền, tôi tắm xong, ăn một bát mì rồi leo lên gường ngủ tít mít cũng chẳng quan tâm gì đến cậu ấy nữa, chỉ là sướng quá, nên khi ngủ còn mơ thấy cậu ấy.
Sáng hôm sau, tôi lại ngủ dậy muộn.
- Sao…ậu…ông…ọi…ớ? (Sao cậu không gọi tớ?)
Tôi vội vàng chạy rầm rầm xuống cầu thang, luống cuống vừa đánh răng vừa chải đầu, trong khi Hồ Thanh đã quần áo chỉnh tề, đang xỏ giày. Nghe tôi hỏi vậy, cậu ấy liếc tôi khinh bỉ trả lời:
- Việc cậu, liên quan gì tớ?
- Úng… a… à…ạn…è…à. (Chúng ta là bạn bè mà).-Tôi bất mãn vứt cái lược sang một bên, kéo khóa cặp, nhét bánh mì vào.
- Đánh răng xong rồi hãy nói.
Miệng tôi cũng đầy bọt nên tôi cũng không tranh luận với Thanh nữa, chạy vội vào nhà tắm.
Đến khi tôi rửa mặt xong, cũng không thấy bóng dáng cậu ấy nữa rồi.


Rất may tôi đến vừa kịp giờ, bài giảng của cô dài như một thế kỉ, hết tiết đói meo, tôi quờ quạng trong ba lô, nhưng không tìm thấy bánh mì đâu.
Có khi tôi lại nhét nhầm vào cặp của Hồ Thanh.



Vừa nghĩ đến cậu ấy xong thì tôi nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đang đút vở vào ba lô. Tay chạm vào trong túi rồi lôi ra một túi bánh mì. Là của tôi.
Hồ Thanh nhìn nhìn một lúc rồi vứt bộp luôn vào thùng rác gần đó.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Munn97

Gà tích cực
Tham gia
21/6/14
Bài viết
125
Gạo
20,0
Sặc! Nhìn cái bánh một lúc rồi vứt luôn vào thùng rác ạ! Dã man nhưng mà ta thích! =)) Hắc hắc! :v
 

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0
Sặc! Nhìn cái bánh một lúc rồi vứt luôn vào thùng rác ạ! Dã man nhưng mà ta thích! =)) Hắc hắc! :v

Cảm ơn bạn đã theo dõi truyện của mình.
Mình cứ nghĩ Hồ Thanh sẽ bị tẩy chay cơ. :D
 

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0
Chương 3:
Gần thêm chút nữa.


Được gặp anh trong những năm tháng tuổi trẻ đẹp đẽ nhất của mình, vì vậy em mới có đủ nhiệt huyết, có đủ can đảm, có đủ mạnh mẽ.
Tuổi trẻ của em.


Nhiệt huyết thơ trẻ, thích cái gì, điều gì, hay ai đó đều một lòng theo đuổi, không sợ tổn thương, không sợ thua cuộc, không sợ nước mắt, dốc hết lòng vì điều mình muốn.



- Ọt… ọt…ọt!
Tiếng kêu ùng ục của bụng như đổ thêm dầu vào lửa, bánh mì của tôi, Hồ Thanh vứt mà không thèm chớp mắt một cái nào. Tháng này tôi đã vung tay quá trán mua một chiếc váy nên tôi ăn uống đã phải rất tằn tiện, tôi có thói quen ăn nhiều vào buổi sáng, nếu không ăn no sẽ ủ rũ, không tập trung được.

Tôi nhìn theo dáng Hồ Thanh đang đủng đỉnh đi xuống từ khu giảng đường A, tôi muốn nổi cáu lên với cậu ấy, nhưng lại chẳng biết mình sẽ phải cáu như thế nào, muốn la mắng, trách móc cậu ấy, nhưng rồi lại thấy mình thật trẻ con chỉ vì một chiếc bánh mà đi đôi co.

Nhưng vẫn cảm thấy bị tổn thương.


Tôi có một túi bánh mì ở cầu thang, hôm qua tôi đã cho cậu ấy hai cái làm bữa tối.

Cậu ấy biết đó là bánh mì của tôi.


Tôi nhìn vào chiếc thùng rác, mắt thấy ươn ướt.

Hồ Thanh đi qua, liếc tôi rồi đi thẳng, cũng chẳng giải thích gì hành động của mình, cứ như thế cậu ấy đang làm điều đương nhiên, một việc gì đó như đúng đắn lắm.

Tôi làm mặt lạnh, nhưng thực lòng có quan tâm. Ngần ngừ một lúc, tôi vẫn quyết định đuổi theo Hồ Thanh, không hỏi, thì vẫn cứ mãi khúc mắc trong lòng.
- Đó là bánh mì của tớ.
- Tớ biết.
- Biết rồi, sao còn vứt?- Giọng tôi tăng lên một quãng.
- Của cậu mới vứt. Tiếc thì đi mà nhặt lên.


Biết trước thế này không hỏi thì hơn, đúng là vác bực vào người. Tôi hậm hực xoay người, đi thằng lên bậc thang lên giảng đường A, giảng đường ở đây ít cây hơn chỗ tôi, chỉ có ít cây bên cạnh đường lên bậc thang, nắng gắt đến bỏng cháy cả lưng. Đứng ở trên này nhìn xuống, tôi mới phát hiện ra, đây là chỗ dễ quan sát nhất khu nhà tôi học, chỉ cần đứng ở bậc cao nhất, có thể nhìn thấy toàn cảnh giảng đường C.


“Cậu học cùng trường với tớ hả? Sao tớ không bao giờ gặp cậu nhỉ? Cậu học khoa nào thế?”


Có lẽ là Thanh đã nhìn thấy tôi trước, nhưng tránh mặt, nhưng tôi đã làm gì mà cậu ấy phải ghét như thế nhỉ? Nghĩ mãi không ra, tôi tức chí, đá tung cái thùng rác, ai ngờ chiếc thùng rác đổ xuống, tôi mất đà, ngã sấp xuống nền đất.
- Uỳnh!

Chiếc thùng rác đổ kềnh ra, lăn mấy mấy vòng rồi bật như lò xo lăn lông lốc xuống cầu thang.
Rác bay tung tóe, người người kêu la.
Chiếc thùng rác cứ lăn tròn mãi, cho đến khi đập vào một cái cây to mới chịu dừng lại.
- Rầm!



Mẹ ơi, tôi đã làm gì thế này? Sao người ta lại để thùng rác ngay chỗ rẽ bước xuống cầu thang cơ chứ? Tôi huỳnh huỵch chạy xuống xin lỗi rối rít và nhặt lại rác, chịu đựng không ít tiếng chửi bới.
- May cho cậu là toàn rác khô đấy.- Đăng ở đâu “rạch giời rơi xuống” lù lù xuất hiện sau lưng tôi.
- Ừ, may thật, nhưng tớ không biết có bị gọi xuống văn phòng vì tội phá hoại của công không nữa?
- Sao thế được, cậu cũng ngã cơ mà? Thầy cô cũng chỉ nghĩ là cậu va phải nó thôi.- Đăng đang ngồi xổm nhặt rác, kéo lòng bàn tay tôi ra, nó đang chảy máu.

Tôi rút tay lại, khẽ thở dài, Đăng chỉ đang cố an ủi tôi thôi, chiếc bánh mì lúc nãy Hồ Thanh vứt đang ở dưới chân tôi, tôi lại chỉ muốn đá văng nó đi, nhưng nghĩ đến cái thùng rác lại thôi.

Tôi cầm nó lên định quăng trở lại vào thùng rác thì tôi nhìn thấy hạn sử dựng. Là hai ngày trước.

Đã hết hạn sử dụng?
Hôm qua, Thanh đã ăn hết hai cái?


Hồ Thanh, rốt cuộc thì bánh mì cậu vứt đi, là vì ghét tôi hay là vì hạn sử dụng?


***


Giờ tan, mọi người ùa ra như ong vỡ tổ, cổng trường tôi to nhưng giữa nghìn người đang đổ xô như thế này lại trở nên nhỏ bé, chật chội, dù vậy, tôi vẫn nhìn thấy Hồ Thanh. Cậu ấy cao nên ở bất cứ đâu cũng dễ nhìn thấy, mà trường tôi tỉ lệ nữ chiếm đến bảy mươi phần trăm, chiều cao trung bình lại thấp. Tôi cứ giữ mình cách Thanh một khoảng, tôi vẫn đang cố gắng để có thể hiểu những gì cậu ấy làm, không biết Hồ Thanh vốn dĩ là người khó hiểu hay chỉ là cứ tỏ ra khó hiểu nhỉ? Tôi vẫn nghĩ theo chiều hướng thứ nhất hơn, mặt cậu ấy lúc nào cũng cau có, hai đầu lông mày thì cứ dính hết cả vào nhau, khó tính, mở miệng ra là toàn những lời khó nghe, người như thế, còn thích ra vẻ sao?
Cuộc sống cậu ấy như thế nào, mà tại sao lúc nào cậu ấy cũng mang gương mặt ấy?
Tôi đi theo cậu ấy ra đến xe buýt, cái nóng của mặt đất hầm hập khiến tôi chỉ muốn chạy một nhát ra đứng dưới bến, nghĩ đến lát nữa chen chúc trên xe toàn hơi người mà cảm thấy sợ, hôm nay dậy muộn nên tôi không mang ô, mà Hồ Thanh cầm theo ô nhỏ thì cứ thong dong, chậm chạp mà đi. Cậu ấy trắng, nhưng tôi thì không, nhưng tôi vẫn cố kiên trì đi sau lưng Thanh, lưng áo cậu ấy đã ướt đẫm mồ hôi, tóc Thanh cắt ngắn, có hơi nhuộm, dưới nắng rực gắt.
- Con trai con đứa gì mà gáy đẹp quá vậy.


Tôi chỉ lẩm bẩm trong miệng, ai ngờ Hồ Thanh đi đằng trước đột nhiên quay lại. Nhìn thẳng vào tôi, cười nhạt, lúm đồng tiền yêu mị hiện lên bên má phải.

- Cậu còn định đi sau lưng tớ đến bao giờ nữa? Tắm mồ hôi chắc mát lắm.
Tôi thở phì phò như bò, tôi lại làm việc vô ích rồi, đúng là lại vác cực vào người, đã thắc mắc sao cậu ta đi như một con rùa như thế, hóa ra là cố tình “đày ải” tôi. Tôi biết giờ trông mình chắc khó coi lắm, mặt nóng bừng, người ướt đẫm mồ hôi, không biết có phải đứng dưới nắng lâu quá không mà tôi thấy sau lưng Hồ Thanh có cái đuôi trăng trắng đang ngoe nguẩy.
Rõ ràng cậu ta quá đáng mà tôi vẫn thấy bay bay, lâng lâng khi nhìn cậu ấy cười.

Hồ ly.
Tôi đúng là bị hồ ly mê hoặc rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng chỉ là đi sau cậu ta thôi, chứ có phải đi theo đâu, nhà cùng hướng chả lẽ lại đi ngược đường? Tôi định mở mồm thanh minh thì thấy Thanh đã thu ô lại, vội vàng chạy.
Xe buýt dừng lúc nào không biết. Sắp chuyển bánh.
Tại Hồ Thanh đi chậm quá nên chúng tôi mới cách bến một quãng như thế này. Tôi vừa oán thán vừa trâu bò đuổi theo.




Phù, cuối cùng cũng lên được xe buýt, tôi không muốn đợi một chuyến khác trong thời tiết nắng nóng như thế này đâu, Hồ ly cao đúng là có lợi, chân dài thoăn thoắt chạy mấy bước là đuổi kịp. Tôi cười hề hề với chú thu vé, bám chặt lấy thanh xe vừa thọc tay vào cặp tìm ví, nhưng tìm mãi vẫn không thấy ví đâu, tôi ngờ ngợ nghĩ rằng sáng nay vội vàng đi học nên quên, thọc tay vào túi quần tìm tiền cũng không còn đồng nào, chú thu vé cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Tôi đưa mắt lên cầu cứu Hồ Thanh đứng cách tôi không xa, cậu ta lắc đầu chán nản rồi đi đến.
Thanh trả tiền xong thì đứng cạnh tôi luôn.
- 3L, cũng chịu cậu thật, cậu 19 tuổi hay 91 tuổi? Sao không đi học rồi quên luôn cặp ở nhà đi?
Hồ Thanh nói móc tôi khó nghe nhưng không sai, tôi cũng cảm thấy ghét cái tính đãng trí của mình lắm, nhưng dù đã cố bao lần, tôi vẫn không sửa được. Ghét nhìn cái mặt kênh kiệu của Thanh, tôi vẫn phải cố “phản đòn” lại một câu không ăn nhập.
- Tớ tên là Ly. Lương Lưu Ly. Không phải cỡ áo.
Hồ Thanh nghe, nhưng cũng chẳng buồn liếc tôi một cái.


Xe chật cứng, tôi vẫn may mắn là có thể ôm cái cột mà tựa vào, Thanh đã nhanh chóng kiểm được chỗ ngồi, ngay cạnh tôi, đeo tai nghe tựa lưng khá thoải mái, mắt nhắm lại. Đúng là cái đồ thiếu ga lăng, văn hóa ứng xử cái kiểu gì không biết.
Xe đi như một con rùa, cứ chốc chốc lại người lên người xuống, bác tài lái xe khá ẩu, nghiêng ngả tôi đứng mà muốn say luôn, nhưng điều khó chịu nhất chính là có mấy thằng nhóc vẫn mặc đồng phục cấp ba, đứng cạnh tôi, trêu đùa gì mà cứ thay phiên nhau đẩy một cậu bé đeo kính vào tôi, nếu người du vào tôi là cố tình thì tôi đã cho mấy phát rồi, nhưng nhìn cậu bé kia tội nghiệp, nên tôi cũng chỉ né né, thấy cậu bé mặt đỏ bừng mà vẫn cố chống cự lại, trông phát tội . Đột nhiên một thằng đeo khuyên cười hề hề nói:
- Chị, thằng này nó thích chị đấy. Ngày nào nó cũng ngóng gặp chị ở xe buýt thôi.
- Không phải đâu ạ.- Cậu bé đeo kính nhút nhát lí nhí nói.
Tôi hơi sững lại bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt sửng sốt. Nghĩ ngay trong đầu hai trường hợp, một là chúng nó trêu tôi, chọc quê tôi làm tôi sững sờ mặt nghệt ra rồi cười, hai là cậu bé kia thích tôi thật.
- Đừng nói thế, chị đi cùng bạn trai đấy.
- Đừng có bốc phét thế “chị già”, bọn em nhìn thấy chị bao lần chả lủi thủi một mình.
Nghe cái thằng tóc dựng ngược nói mà tôi thấy bực mình. “Chị già”? Tôi luôn được khen trẻ hơn tuổi cơ đấy. Đang đấu mắt với thằng nhóc kia, tôi vô tình bắt gặp ánh nhìn cậu bé đeo kính, đôi mắt trong và ngơ ngác, bị bắt gặp khi đang nhìn trộm, cậu bé vội cụp mắt xuống, hai vành tai đỏ bừng lên.
Đơn thuần như một tờ giấy trắng vậy.


Tôi không muốn làm cho cậu bé hi vọng, không muốn cậu tiếp tục.
- Đây là bạn trai chị.
Tôi đưa tay chỉ vào Hồ Thanh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Munn97

Gà tích cực
Tham gia
21/6/14
Bài viết
125
Gạo
20,0
Hố hố bạn Ly cứng phết nhận vơ người khác làm người yêu kìa! Bạn Thanh mà phủ nhận thì đẹp mặt... nhưng chắc không phủ nhận đâu. Há há! :))
 

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0
Hố hố bạn Ly cứng phết nhận vơ người khác làm người yêu kìa! Bạn Thanh mà phủ nhận thì đẹp mặt... nhưng chắc không phủ nhận đâu. Há há! :))

Ha ha, mình muốn xây dựng một Lưu Ly đầy nhiệt huyết, trẻ thơ, và đôi khi cũng làm những điều ngốc nghếch, xấu hổ.
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:

Nhất Sky

Gà tích cực
Tham gia
7/8/14
Bài viết
210
Gạo
0,0
Biết trước thế này không hỏi thì hơi => Biết trước thế này không hỏi thì hơn.
Hóng truyện của Hansoo nhé. :)
 

Hansoora96

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/7/14
Bài viết
88
Gạo
0,0
Biết trước thế này không hỏi thì hơi => Biết trước thế này không hỏi thì hơn.
Hóng truyện của Hansoo nhé. :)

Cảm ơn bạn, mình đã sửa :D
Những comment và like của các bạn làm mình vui lắm ý. Đó là động lực cho mình rất nhiều.
 

what_ha

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/6/14
Bài viết
176
Gạo
0,0
Mình thích kiểu tình cảm đơn phương thế này. Hóng chương mới của bạn. :x
 
Bên trên