Truyện ngắn Chị ấy có yêu mình không?

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Chương 1: Vào đại học
6360475141398786331628727231_tumblr_nlltlwLEUh1s2zu6qo1_1280.jpg
Có lẽ mọi người ai ai cũng từng trải qua cái tuổi mười tám, cái tuổi vừa rời khỏi ghế nhà trường để chập chững bước chân vào giảng đường đại học. Ở cái tuổi mười tám những ai ở tỉnh lẻ đều phải rời xa cha mẹ, khăn gói lên thành phố học đại học, bước những bước chân đầu tiên vào đời. Họ phải làm quen với cuộc sống ở ký túc hay ở trọ, bắt đầu sống cuộc sống tự lập. Không còn những ngày được ăn những món ngon mẹ nấu, còn đâu những hôm vừa đi học về đã thấy mẹ chờ trước cổng, được mẹ ân cần hỏi han, chăm chút cho từng miếng ăn, nước uống, còn đâu mỗi ngày trước khi đến lớp mẹ đều chuẩn bị sẵn áo quần đã ủi thẳng tươm tất. Giờ đây vào đại học, họ cần phải làm quen với bao điều mới mẽ. Họ cũng phải học cách từ bỏ rất nhiều thứ thân thuộc trước đây.

Bản thân nó cũng thế. Sau khi hoàn thành kì thi tốt nghiệp và nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học nó cũng gói ghém hành trang lên thành phố như bao bạn bè cùng trang lứa. Cha mẹ nó ân cần dặn dò, nhắc nhở nó nhớ ăn uống đầy đủ, lo tập trung vào việc học, đừng chỉ lo chơi, tránh tụ tập bạn bè, phải tìm hiểu bạn thật kĩ rồi mới chơi, lo mà học hành cho tương lai sau này, v.v. Cha mẹ nó cứ dặn đi dặn lại bao nhiêu là thứ.

Nhưng có lẽ nó may mắn hơn nhiều bạn khác. Ngày đầu tiên xa nhà, cha mẹ đã đưa nó đến tận chỗ trọ trên Sài Gòn. Cha mẹ đã tìm trước cho nó một chỗ trọ ưng ý không xa trường mấy. Căn phòng trọ không to, không nhỏ nhưng sạch sẽ và thoáng mát, còn có một cửa sổ nhỏ. Nó mang theo chiếc xe máy cũ và bắt đầu ngày đầu tiên đến trường. Cái thành phố Sài Gòn này to khủng khiếp, người và xe cộ qua lại đông như kiến, nó phải chạy xe thật chậm để làm quen với đường phố. Đường đến trường nó cũng không xa mấy nhưng phải đi qua nhiều ngã tư đèn đỏ, nó vừa đi vừa phải dừng xe nhiều lần khiến nó thấy có chút không quen, không giống như quê nó chỉ là thành phố nhỏ với vài con phố lớn, có rất ít nút giao thông đèn đỏ. Ngày đầu tiên nó vào đại học cũng giống với ngày đầu tiên nó vào lớp 1, biết bao điều bỡ ngỡ, lạ trường, lạ lớp, bạn bè mới, thầy cô mới. Cái cảm giác thật mới mẽ, lạ lẫm xen lẫn đầy háo hức. Trước giờ tan học, nó cũng làm quen được một vài bạn, xin được cả số điện thoại liên lạc và địa chỉ ở trọ. Vậy là ngày mai nó không phải lo không có bạn cùng đến trường với nó. Ngày đầu tiên nó học đại học đã kết thúc như thế, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.

Cũng vào buổi tối cùng ngày, sau khi ăn tối ở một quán cơm nằm gần khu trọ, nó mang theo bản đồ rồi phóng lên xe máy lượn vài vòng quanh thành phố. Nhiệm vụ tối nay của nó là phải tìm được chỗ học tiếng Trung.

Nó rất yêu thích văn học Trung Quốc và nó cũng mê tiếng Trung luôn. Ngay từ nhỏ nó thường nhìn thấy cha nó luyện viết những chữ ngoằn ngoèo, nhiều nét ngang, nét dọc, nét móc, còn có nhiều ô vuông nữa, nhìn mà hoa cả mắt. Mãi cho đến khi nó học cấp 2 thì nó mới biết thứ chữ ngoằn ngoèo nhiều nét đó là tiếng Hán. Và từ dạo đó nó bắt đầu mê mẩn thứ chữ ngoằn ngoèo, xinh đẹp đầy cuốn hút này. Cha nó, ông rất say mê chữ Hán, ông thường tập viết những chữ trong cuốn “Hán Văn Tự Học”, ông viết thật nhiều chữ và viết đi viết lại cùng một chữ thật nhiều lần. Nó thường hỏi ông tại sao lại viết loại chữ này, ông bảo, ông viết đơn giản là vì ông yêu thích nó. Mỗi lần nhìn thấy cha luyện viết chữ là nó lại bám theo ông tập viết theo. Cha nó dạy nó quy tắc viết chữ Hán rất kĩ, lúc nào ông cũng ngâm đi ngâm lại quy tắc này như một bài thơ giúp nó thuộc lòng cách viết. Đây là bài thơ cách viết chữ Hán cha nó thường ngâm:

Con ơi con hãy nhớ này,
Chữ Hán nhìn đẹp, khó viết, dễ quên.
Chú tâm mà nhớ kĩ này,
Viết sai rất dễ, viết đúng thật khó.
Nét ngang từ trái qua phải,
Nét sổ sổ thẳng từ trên xuống dưới.
Nét chấm một dấu phệt xuống,
Nét hất đi lên từ trái sang phải.
Nét phẩy phệt phải qua trái,
Nét mác kéo xuống từ trái qua phải.
Nét gập là gập giữa nét,
Nét móc móc lên ở cuối nét khác.
Con yêu, con nhớ rõ chưa,
Nhớ rồi con hãy vậy mà viết theo.

Ngày tháng thoi đưa, số chữ Hán nó biết viết cứ thế tăng dần theo thời gian, “Hán văn tự học”, “Ngũ thiên tự”, “Tam tự kinh” và một vài quyển khác nó đều viết thông thạo. Cha nó đọc từng chữ nó viết từng chữ, cha nó đọc cả câu nó viết cả câu. Năm nó lên lớp 9, cha nó dẫn nó đến chùa Phụng Sơn Tự theo một ông giáo người Việt gốc Hoa học tiếng Trung. Nó theo học ở đó hết năm lớp 9 rồi cả 3 năm học phổ thông. Lớp nó nhiều con nít lắm, bọn chúng là những đứa trẻ người Việt gốc Hoa, chúng nói tiếng Trung rất giỏi, nhưng mà thứ tiếng mà tụi nó nói chuyện với nhau không phải là tiếng Quan Thoại mà là tiếng Quảng, tiếng Phúc Kiến gì đó. Nó nghe bọn trẻ xí xô xí xào mấy thứ tiếng này hàng ngày nhưng chẳng học được gì nhiều, chỉ học lõm bõm được vài từ quen thuộc. Về khả năng giao tiếp bằng tiếng Trung nó không bằng được bọn trẻ. Bọn trẻ rất nhanh mồm, chúng chẳng biết mắc cỡ là gì cả, thầy vừa đọc xong là bọn chúng tranh nhau đọc lại theo thầy. Về chữ viết, nó nhận mình là thứ hai thì không ai trong lớp nó dám nhận thứ nhất, ngay cả mấy anh chị đang đi làm ở công ty Trung Quốc, Đài Loan viết chữ cũng không đẹp bằng nó. Nó đến lớp hàng tuần với mỗi việc là cố làm sao học phát âm và nói tiếng Trung cho thật chuẩn.

– Hết chương 1 –​
Tác giả: Mây Ôm Núi
Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Chương 2: Lớp học tiếng Trung
yfiPLs9afuBwjN4qPXZ4m1WVqGKwHmHcMpIgZn0lCLfMTCKgQvtOXPkKZ6XHQDGeSImeQGOx032X7acW_Ccsh8dfNVSvM4MnSZatLql1DqAuh4jKsbvoMRzFa2qAbT5amA

ti%E1%BA%BFng-2.jpg
Nó là một con mọt sách. Ngay từ khi mới biết mặt chữ nó đã bắt đầu đọc sách. Nó vẫn còn nhớ rõ, ngay từ năm học lớp 2 nó đã đọc hàng trăm cuốn truyện tranh. Sang năm lớp 3 và lớp 4 thì nó bắt đầu chuyển sang đọc những câu chuyện cổ tích, ngụ ngôn nhiều chữ, ít tranh vẽ. Đến năm học lớp 5 nó đã đọc được những quyển truyện dày hàng trăm trang chi chít chữ. Cuối năm học lớp 5 nó đã đọc hết toàn bộ sách, truyện trong phòng chứa sách của cậu nó. Nó có một người anh trai, anh nó lớn hơn nó hai tuổi, anh của nó cũng rất thích đọc sách, nó thỉnh thoảng rủ anh trai thi đọc sách cùng nhau xem ai đọc được nhiều sách hơn. Kết quả lúc nào cũng giống nhau, nó luôn là người chiến thắng. Anh trai nó ganh tị với nó về cái tài này lắm.

Trong suốt những năm học cấp 2 và cấp 3 nó đã đọc hàng đống sách nói về lịch sử Trung Hoa, hàng trăm bộ tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, Lương Vũ Sinh, Cổ Long, Ngọa Long Sinh, Ôn Thụy An cùng nhiều tác giả khác nữa. Thời còn đi học phổ thông, có thời gian nó cùng ăn, cùng ngủ, cùng sống với biết bao nhân vật anh hùng trong những câu chuyện võ hiệp Trung Hoa. Có đêm nó mơ thấy mình mang gươm xông pha nơi chốn giang hồ, thỏa sức tang bồng, cùng sánh vai với các nhân vật anh hùng qua từng trang sách. Nó cũng ghiền Tam Quốc Chí và Thủy Hử lắm, nó còn đọc nát luôn cả bộ Tây Du Kí của Ngô Thừa Ân, đây cũng là bộ truyện mà nó nghiện nhất. Nó đọc cũng đọc luôn cả những bộ truyện như Tái Sanh Duyên, Thanh Cung Mười Ba Hoàng Triều, Hồng Lâu Mộng, Tây Sương Ký cùng nhiều danh tác khác của Trung Quốc. Càng đọc nhiều, càng biết nhiều về lịch sử Trung Hoa, càng thôi thúc nó học thật nhiều tiếng Trung. Nó mơ ước một ngày nào đó nó có thể đọc được những tác phẩm nguyên tác của Trung Hoa bằng tiếng Trung.

Sang năm lớp 12, nó phải tập trung học thi tốt nghiệp và thi đại học. Với thời khóa biểu kín mít nó phải tạm gác lại việc đọc sách và học tiếng Trung, tập trung ôn thi. Cuối cùng thì nó cũng vào đại học. Giờ đây nó đang đứng trước Trung tâm tiếng Hoa Sài Gòn nằm trên đường Nguyễn Trãi, đoạn thuộc quận 1, thành phố Hồ Chí Minh. Nó đăng ký ghi danh và học ở đây được vài tháng thì lớp học của nó bị giải tán do sĩ số học viên đăng kí khóa mới không đủ để mở lớp. Nó lại phải chạy hỏi khắp nơi tìm chỗ học khác. Cũng may có một anh học chung lớp tiếng Trung chỉ cho nó một chỗ học ở quận 5. Anh ấy nói chỗ này chuyên dạy tiếng Trung, thầy cô đa phần người Hoa, họ nói tiếng Trung như gió, thậm chí còn giỏi hơn cả tiếng Việt. Nó hẹn anh đó cùng đi. Trung tâm tiếng Trung mới mà nó tìm đến là Trung tâm Bồi Dưỡng Hoa Văn Thành Phố nằm ở đường Hải Thượng Lãn Ông, quận 5, con đường buôn bán thuốc Đông y và dược liệu lớn nhất ở Sài Gòn. Trung tâm này không lớn, không nhỏ, chỉ có hơn hai chục lớp nhưng rất đông học viên, trình độ nào cũng có. Nó cùng với anh kia đăng kí học lớp trình độ B.

Nó học sách giáo trình Trung cấp Hán ngữ của Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh kết hợp với sách giáo trình Tân Hán ngữ. Nó học lớp của Wáng lǎoshī (thầy giáo Vương), lǎoshī (thầy giáo) đeo cặp kiếng cận dày cui, lǎoshī rất hiền, còn trình độ của lǎoshī phải nói là quá siêu. Trong lớp lǎoshī giảng bài toàn bằng tiếng Trung, giọng thầy nghe cứ như diễn viên trong phim Trung Quốc nói chuyện. Lǎoshī viết chữ Hán cực kỳ đẹp, nhìn y chang kiểu phông chữ trong máy vi tính. Lǎoshī dạy cho lớp cả hai loại chữ “giản thể” và “phồn thể”. Nó thì chẳng xa lạ gì với kiểu chữ phồn thể vì nó đã học cùng cha từ nhỏ.
Chú thích:

- “Chữ giản thể” là loại chữ Hán hiện nay được sử dụng ở Trung Quốc, loại chữ này được giản hóa từ chữ Hán phồn thể nhằm tăng tỷ lệ biết chữ cho người dân Trung Quốc và đơn giản hóa cách viết chữ Hán.

- “Chữ phồn thể” là loại chữ Hán chính thể, dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ thứ 5 trong thời Nam Bắc triều, chữ Hán phồn thể hiện vẫn được sử dụng chính thức tại Đài Loan, Hồng Kông và Ma Cao và các cộng đồng Hoa kiều hải ngoại ngoài Đông Nam Á.

Bānzhăng (lớp trưởng) của lớp nó người nhỏ nhắn, tóc ngắn, khuôn mặt khá xinh, hay cười, cằm hơi nhọn một chút. Bānzhăng là giáo viên dạy cấp một. Bānzhăng là người gốc Phúc Kiến. Trong lớp tiếng Hoa bānzhăng nói tiếng phổ thông xen lẫn tiếng Việt, khi dạy học ở trường bānzhăng nói tiếng Việt, về nhà thì nói tiếng Phúc Kiến. Nó khâm phục bānzhăng lắm, cả ba thứ tiếng bānzhăng nói tiếng nào cũng lưu loát, giọng tiếng Việt của bānzhăng nói rất rõ, nghe không có bị lơ lớ như một bộ phận người Việt gốc Hoa ở Sài Gòn. Lǎoshī khen chữ viết của nó đẹp, trình độ cỡ học sinh lớp 8, lớp 9 bên Trung Quốc. Thật không uổng phí thời gian nó dày công luyện chữ gần chục năm trời. Bānzhăng ngưỡng mộ nó lắm, nhiều lần bānzhăng khen chữ nó viết rất đẹp làm nó khoái chí nứt lỗ mũi luôn.
– Hết chương 2 –​
Tác giả: Mây Ôm Núi
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Chương 3: Gặp chị ấy
f6bf295a41609989b21ced3434580e5853550ab0.jpg

Nó học ở lớp mới được hai tháng thì có một học sinh mới chuyển đến lớp. Hôm đó nó đi học trễ. Khi nó vào đến lớp thì thấy thằng cha A Mành đang ngồi kè kè sát một cô gái ngay tại cái bàn chỗ nó ngồi thường ngày. Thằng cha này thiệt hết nói nổi luôn, cứ thấy gái đẹp là sấn tới, chả trách gì cứ độ lâu lâu nó lại nghe mấy chị em trong lớp xì xầm bàn tán mấy chuyện xấu của thằng chả. Thằng cha này có cái bệnh “thả dê”, mà căn bệnh này của thằng chả càng ngày càng nặng. Nghe nói đâu hơn nữa tháng trước thằng chả mới thả dê một chị ở lớp trên lầu mà không thành, đợt đó mọi người xì xào cả tuần luôn. Hôm nay chứng kiến những gì đang diễn ra tôi mới biết mọi chuyện người ta đồn đại đều đúng hết, thằng cha nội này bữa nay dám thả dê ngay trong lớp học của mình, thằng chả cũng gan thiệt, trong lớp toàn là người quen mà thằng chả chẳng e ngại gì hết. Nhưng mà thằng cha này thả dê người quen thì cũng không nói làm gì, đằng này ngay cả người vừa mới đến lớp học buổi đầu tiên mà thằng chả cũng dám thả dê nữa. Thật là bó tay luôn, thằng cha A Mành đúng là xứng với danh “dê cụ” mà.

Nó ngồi ở bàn ngay phía sau nên chứng kiến hết thảy mọi việc. Thật là tội nghiệp cho bạn nữ mới đến. Thằng cha A Mành cứ liên tục nhích người về phía bạn ấy, càng lúc càng sát vào bạn ấy, nếu thằng chả nhích thêm chút xíu nữa thôi là bạn ấy sẽ lọt khỏi ghế. Mà đúng thiệt, nó vừa mới nghĩ đến chuyện này xong thì liền nhìn thấy A Mành rướn đến sát người bạn nữ kia và tựa người lên bạn ấy, hai con mắt dê của thằng chả cứ như băng keo dán chặt lên thân hình của bạn ấy, nhưng thật không ngờ nháy mắt một cái bạn kia đã đứng bật dậy làm cho thằng chả mất thăng bằng ngã chúi sang một bên. Nó trông thấy cảnh này mà mắc cười lộn ruột luôn, may mà nó nhanh tay kịp bụm miệng lại, nhưng vẫn không sao ngăn nổi tiếng kêu ục ục phát ra từ trong miệng nó. Ngay lúc đó bạn gái ấy đột nhiên di chuyển đến bàn nó và ngồi xuống ngay cạnh nó. Nó giật mình, tim nó đập liên hồi. Giờ nó mới nhìn rõ khuôn mặt của bạn gái này, bạn này trông có lẽ lớn tuổi hơn nó. Vừa ngồi xuống bạn ấy quay sang nhìn nó nói:

- Chào bạn, mình tên là Thanh. Bạn cho mình ngồi chung nha?

- Ồ… à…, được.

- Bạn tên gì vậy?

- Em tên Minh. Chào chị.

- Chào Minh. Hôm nay Thanh học buổi đầu tiên ở lớp mình.

- À, em cũng mới vào đây học khoảng hai tháng thôi.

Lúc này A Mành đã bật dậy, đang ngồi ở bàn trên theo dõi chị Thanh nói chuyện với nó, hai con mắt sói của A Mành long lên sòng sọc, tia nhìn chiếu thẳng vào mắt nó, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó. A Mành cứ nhìn nó chằm chằm, hai con mắt A Mành không ngừng hất hất về phía cái bàn trống sau lưng nó. Nó giả bộ như không nhìn thấy, cúi đầu cặm cụi chép bài trên bảng vào vở. Chị Thanh cũng chẳng màng đến A Mành, mắt chị dán vào trang vở nắn nót từng chữ. Nhìn vào vở chị, nó phát hiện nét chữ của chị thật nhẹ nhàng, thanh thoát, mang lại cho người xem đầy cảm xúc, coi bộ chữ viết của chị còn muốn đẹp hơn chữ của nó. Nó thường tự cao cho rằng chữ viết mình đã là hiếm thấy ở lứa tuổi của nó, nhưng giờ đây nhìn thấy chữ viết của chị nó nghĩ mình cần phải thay đổi thái độ, biết khiêm tốn hơn một chút.

Thấy ai cũng coi như mình không hề tồn tại, một lát sau A Mành mất hết kiên nhẫn, ủ rũ lê bước về cái bàn mình thường ngồi hàng ngày. Thế là mọi chuyện đã kết thúc như thế.

Ngày tháng dần trôi. Nó và chị ngày càng thân quen. Nó tìm hiểu và biết được chị lớn hơn nó mười tuổi. Nó lúc nào cũng xưng hô với chị là “chị”, nó luôn xưng mình là “em” khi trò chuyện cùng chị. Nhưng không biết là vô tình hay hữu ý, chị chẳng khi nào xưng “chị” với nó, chị cũng chẳng gọi nó là “em”. Lúc nào chị cũng xưng tên mình với nó và gọi nó bằng tên của nó. Lúc đầu nó cảm thấy nghe có chút không quen nhưng dần dần rồi nó càng nghe lại càng thích cái cách xưng hô bằng tên của chị. Trong mắt nó chị thật ngọt ngào, quyến rũ, chị thật biết cách lay động lòng nó.

Trước đây chị Thanh từng làm kế toán ở một vài công ty của Đài Loan và Trung Quốc nhưng sau đó chị đã xin nghỉ làm để học đại học. Chị Thanh đã tốt nghiệp ra trường hơn một năm, hiện tại chị vẫn chưa đi làm ở đâu, chị đang ở nhà phụ mẹ trông tiệm vải và tiệm nệm của gia đình chị. Nhà chị nằm ở đường Ký Con, khúc gần chợ Dân Sinh ở quận 1. Chị tốt nghiệp ngành Hán Nôm của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn thành phố Hồ Chí Minh. Trước đây chị đã từng theo học tiếng Trung với Wánglǎoshī trong 4 năm đại học. Sau khi tốt nghiệp thì chị nghỉ học tiếng Trung ở đây, hôm nay chị vừa mới quay trở lại học lớp của lǎoshī thì quen với nó.
– Hết chương 3 –​
Tác giả: Mây Ôm Núi
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Chương 4: Cùng chị học thư pháp
7619013446_9bb7746834.jpg

Nó học lớp Wáng lǎoshī ba buổi mỗi tuần. Nó rất chăm đến lớp, gần như nó chẳng bỏ lỡ buổi học nào cả, chỉ có một lần xe nó bị hỏng trên đường đến lớp nó mới bỏ buổi học hôm đó. Còn chị Thanh thì không cần phải nói, chị cực kì siêng năng, chị luôn đi học đúng giờ, chẳng khi nào chị đến lớp muộn cả, từ ngày nó biết chị đến giờ chị vẫn chưa bỏ một buổi học nào. Khi nó vào lớp thì luôn thấy chị ở đó trước rồi, chị đang ngồi ôn lại bài cũ, đợi nó đến thì cùng nhau ôn lại cấu trúc câu, từ vựng mới, giúp nhau khảo bài. Lǎoshī rất yêu thích chị Thanh, nghe mọi người nói trước đây chị là học trò cưng của lǎoshī. Lǎoshī cũng giống nó, lǎoshī mê đọc sách lắm, lǎoshī đọc rất nhiều sách của Trung Quốc, Đài Loan, Singapore và cả Hồng Kông nữa. Sách nào lǎoshī đặt mua mãi không được, lǎoshī đều nhờ chị Thanh mua giùm, chị Thanh có bà con ở bên nước ngoài nên sách khó tìm cỡ nào chị cũng mua hộ lǎoshī được. Thế nên lǎoshī cưng chị Thanh lắm.

Có lẽ lǎoshī cũng nhìn ra nó với chị Thanh rất thích học cùng nhau, thích đóng vai các nhân vật trong sách cùng nhau nên mỗi lần lǎoshī cần hai bạn trong lớp đóng vai hai người trong bài đối thoại để minh họa cho bài học, lǎoshī luôn ưu tiên gọi nó và chị. Nó rất thích đóng vai người nam trong mẫu đối thoại, còn chị Thanh là người nữ, đặc biệt những mẫu đối thoại mà người nam là lǎogōng (chồng), người nữ là lǎopo (vợ). Nó thích nghe giọng đọc ngọt ngào, ấm áp lúc trầm lúc bổng của chị. Nó yêu lắm cái miệng chu tròn nhỏ nhắn, đáng yêu cùng hàm răng xinh xắn, trắng đều như hạt ngô của chị mỗi khi chị cất giọng đọc. Nó thấy cổ họng mình khan đi mỗi lần nhìn thấy đôi môi chị đỏ hồng, căng mọng, đầy vẻ khiêu khích. Nó nghiện sao cái cảm giác được đứng sát bên chị, lén lút hít vào hương thơm thoang thoảng đầy nữ tính của chị khi nó cùng chị đang thả hồn vào hai nhân vật trong bài đối thoại.

Nó và chị còn đăng ký lớp học thêm lớp thư pháp, từ thời còn học cấp 2 nó đã tưởng tượng mình hóa thân thành những bậc thi sĩ nổi tiếng trong giới văn học Trung Hoa thời cổ, múa bút sáng tác một bài thơ bằng thư pháp độc nhất vô nhị. Nó và chị theo học một lớp thư pháp miễn phí của một lǎoshī lớn tuổi vào chiều thứ bảy mỗi tuần. Lớp thư pháp này do Wáng lǎoshī giới thiệu. Lớp học nằm sâu trong một con hẻm nhỏ trên đường Trần Xuân Hòa ở quận 5. Lǎoshī này là Zhang lǎoshī (thầy giáo Trương), trong giờ học Zhang lǎoshī không nói tiếng Việt, Zhang lǎoshī chỉ nói tiếng Quảng Đông và tiếng Quan Thoại thôi. Nó và chị dùng tiếng Quan Thoại giao tiếp với Zhang lǎoshī. Hai chị em chẳng hiểu những bạn khác trong lớp nói gì vì họ toàn trò chuyện với Zhang lǎoshī bằng tiếng Quảng.

Chú thích:

- “Tiếng Quảng Đông” là một nhánh chính của tiếng Trung được nói tại miền Nam Trung Quốc, đặc biệt là hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây.Nó cũng là ngôn ngữ chính thức tại hai đặc khu hành chính Hồng Kông và Ma Cao. Tiếng Quảng Đông cũng được sử dụng rộng rãi trong cộng đồng Hoa kiều nước ngoài ở Đông Nam Á (đáng chú ý nhất là ở Việt Nam và Malaysia, cũng như ở Singapore và Campuchia ở mức độ thấp hơn) và trên khắp thế giới phương Tây.

- “Tiếng Quan Thoại” là ngôn ngữ chính thức của Trung Quốc và là ngôn ngữ cầu nối của quốc gia. Ở phần lớn các tỉnh của Trung Quốc, Quan Thoại là ngôn ngữ nói chính, bao gồm cả Bắc Kinh và Thượng Hải, mặc dù nhiều tỉnh vẫn sử dụng tiếng địa phương của mình. Tiếng Quan Thoại cũng là phương ngữ chính ở Đài Loan và Singapore.

Chữ đầu tiên chị Thanh viết là chữ “Vĩnh”, chị bảo nó là chị đã luyện viết chữ Vĩnh rất nhiều lần vì chữ “Vĩnh” hội đủ 8 phép viết cơ bản trong chữ Hán. Nét bút chị viết nhẹ nhàng, thanh thoát, có thanh, có đậm, có lẽ chữ viết đã bắt đầu có được cái hồn của nó. Chuyên ngành ở đại học của chị Thanh là Hán Nôm và chị đã có một thời gian dài luyện tập thư pháp nên Zhang lǎoshī không cần phải uốn nắn chị nhiều, Zhang lǎoshī chỉ hướng dẫn chị cách phát huy thêm ngòi bút của mình. Còn nó mới lần đầu học thư pháp, Zhang lǎoshī phải cầm tay nó, chỉ nó viết từng nét, từng nét cơ bản, nhiều lúc nó cầm bút sai cách Zhang lǎoshī lại chỉnh, bẻ mấy ngón tay nó muốn gãy luôn. Nó ghét mấy lúc như vậy lắm, nhưng mỗi lần quay sang thấy chị khẽ cười nhìn nó là mọi đau đớn, buồn bực nó gặp phải đều tan biến hết. Nó chỉ biết vào khoảnh khắc ấy con tim nó lại tan chảy cùng nụ cười hớp hồn của chị mà thôi.

Chiều thứ 7 là khoảng thời gian nó mong chờ nhất trong tuần. Sau giờ học thư pháp, nó lại được cùng chị khám phá những con đường, ngõ hẻm, nơi bày bán đủ các loại đồ uống, những món ăn ngon nổi tiếng của người Hoa Chợ Lớn. Ngồi ăn cùng chị nó lại được ngắm nhìn chị và trò chuyện cùng chị nhiều hơn. Chị những lúc ấy cười thật nhiều, thật tươi, khuôn mặt chị tỏa sáng, ánh mắt chị thơ ngây ngập tràn hạnh phúc.
– Hết chương 4 –​
Tác giả: Mây Ôm Núi
(Vui lòng đọc các chương tiếp theo ở cuối chương 1 hoặc di chuyển xuống bên dưới)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.036
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
ganh nha
mới mẻgv
ngoằn ngoèo
mê mẩn
ganh
sấn
?
ủ rũ
vân vân và vân vân
to khủng khiếp
diễn đạt văn nói qué. Còn một số chỗ cũng dùng từ bị "sỗ" ấy cậu. Cái chính là sỗ từ đầu tới cuối tạo cách nhân vật nghĩ thì tớ oke mà có đoạn cậu lại dùng kiểu văn chương thì nó mang tính sáo ấy
Nét chữ thư pháp của chị Thanh khi thì nhẹ nhàng, thanh thoát như nước chảy mây trôi, lúc lại sắc bén tựa rừng gươm nơi trận mạc, có lúc nét bút oai hùng, mạnh mẽ như hàng ngàn con chiến mã đang tung vó, xông pha nơi chiến trường ác liệt.
như câu này thì miêu tả quen và sáo này

Thực ra tớ đọc mấy hôm rày rồi, tính hết thì vào nhận xét luôn thể. :3 tui bay từ tản qua đây a~~~
Thấy chính tả còn sai nhiều này. Về mặt giọng văn thì tớ thấy thiên về giọng trong sáng, kiểu ngây ngô ngây ngô giống "nhân vật". Diễn đạt chưa mới, từ việc so sánh, kể, hay miêu tả. Cái này viết nhiều và liên tưởng, cố gắng sáng tạo suy nghĩ là oke. Ở đây, thấy mạch truyện có thể cậu chạy được trong đầu nhưng viết ra không được mượt, mang nhiều về giọng nói. Tớ cảm tưởng như kiểu tâm sự với anh chánh văn phòng ngày xưa trên báo hoa học trò ý :)))))))))))))))) Và còn cách đưa phổ chữ Trung vào bài làm tớ hơi khó đọc .
Nhân vật nhé. Nhân vật "nó" thì tớ không hiểu sao cậu dùng ngôi này. Nếu như đã sử dụng diễn đạt hơi "thô" và nghiêng về "nói" như thế, cậu nên sử dụng ngôi một ngôi "tôi" thì tạo được cảm giác chân thực hơn. À, tính cách nhân vật không xây dựng được ấy, mờ nhạt. Thứ duy nhất tớ thấy là "ngây ngô", "chưa nếm mùi đời", "mười tám tuổi", "nam", "nhát", "thích đọc sách". Mà nó mờ lắm luôn ấy, kiểu tớ mà không cẩn thận để ý là biến luôn nó thành nữ cũng được ý, và "nó" bay thành "tôi".
Nhân vật chị Thanh thì chưa lộ ra gì nhiều. Rồi A Mành miêu tả ổn. Mà miêu tả nhân vật không có gia đình, người thân hay thế giới xung quanh người ta để có thể dựa vào mà liên tưởng ý.
Cốt thì hiện tại cậu dùng 1/2 tổng chương để miêu tả nhân vật và chưa có cú tình huống nào thì liệu có lê thê quá không? Tớ vẫn đang chờ xem có cái chi chi vì có vẻ như tên truyện cho thấy người viết có đầu tư và có tư tưởng để gửi gắm.
Lời khuyên đưa ra là bên cạnh chạy cốt và tình huống nội dung cậu chạy cả hồ sơ nhân vật nhé. Úi chứ tớ cũng xây dựng nhân vật tệ lắm, yên tâm. Cứ từ từ hem sao. Diễn đạt thì cậu nên đọc thử những kiểu viết và viết ra xem người ta viết như nào, chọn cách dùng từ hay hình ảnh như nào. Làm thế nào để liên tưởng như thế... Còn cốt thì tớ nghĩ cậu có khả năng tạo dựng rồi hen. Chờ coi cái kết xem nn nhé, chứ giữa chừng hẻm biết nói saooooooo~~~~~
Này ý kiến cá nhân, có gì quá lời xin lỗi bạn yêu hén!!!!
 

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Trước tiên mình xin gửi lời cảm ơn chân thành và trân trọng nhất đến bạn. Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc truyện của mình thật kĩ, góp ý cho mình từng lỗi chính tả cũng như có những lời nhận xét và phê bình hết sức chân thật.
 

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Chanh30 nói
thằng chả?
"Thằng chả" có nghĩa là "thằng cha ấy" bạn ạ, đây là một dạng phương ngữ, khẩu ngữ. Mình sử dụng từ "thằng chả" ở đây có ý khinh miệt nhân vật "A Mành".
 

mayomnui

Gà con
Tham gia
21/2/20
Bài viết
47
Gạo
0,0
Re: Chị ấy có yêu mình không?
Chanh30 nói
diễn đạt văn nói qué. Còn một số chỗ cũng dùng từ bị "sỗ" ấy cậu. Cái chính là sỗ từ đầu tới cuối tạo cách nhân vật nghĩ thì tớ oke mà có đoạn cậu lại dùng kiểu văn chương thì nó mang tính sáo ấy
Thật ra mình có một nhược điểm khi viết văn đó là đôi khi mình hay viết, miêu tả sự việc nó hơi quá cụ thể, rõ ràng, đó cũng là tính của mình, mình thích mọi thứ luôn rõ ràng, cho nên nhiều khi viết xong mọi người đọc thấy có vẻ nói hơi "quá" lên. Đúng là tật xấu khó sửa, hihi. Cảm ơn vì bạn đã nhận ra tật xấu của mình. Với lại trong truyện này mình cũng cố viết với giọng văn mô tả sao cho nhân vật Minh thật khờ, ngây ngô dễ thương nhưng chân tình hết sức, nhưng phải nói là khó quá, nghĩ ra nhiều ý nhưng mà khi viết ra thì không thể hiện hết được.
 
Bên trên