Đào nguyên trong gió - Cập nhật - namkiara

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Á! Chết cái mông iu vấu của tui! *té ghế* Năng suất của nàng quả là... Hu hu, chia bớt đi, ta mất ba đêm mới xong một chương, chương nào khó nhai thì mất cả tuần mới xong!:tho10:
Haha là ta đang có hứng đó nàng, nếu không thích thì cả năm ta không đụng lại luôn, nhiều bộ bị ta bỏ dỡ quá chừng kìa!:x:x:x
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 8
Một tháng trở lại đây, tâm tình ta rất tốt. Khải Nhi thường bị ta giữ lại đến mấy ngày, ta cũng học Tuyết Mai nấu mấy món ngon cho nó. Tuy tay nghề không bằng nàng nhưng nhìn chung cũng tạm được.

Ta gọt ống trúc làm cho nó một cây sáo nhỏ, ta không dạy cho Khải Nhi thổi lá bởi ta sợ có khi chàng sẽ chán ghét nó bởi vì ta. Ta may một trăm túi hương cho Khải Nhi rồi đánh số lên đó, bên trong ngoài dược liệu còn bỏ thêm một mảnh giấy nhỏ. Ta đặt hết vào hộp gấm rồi dặn Tuyết Mai, cứ đến sinh thần của Khải Nhi lại đem túi gấm ra tặng cho nó. Tuyết Mai nghe vậy vội hỏi lại ta, ta cười bảo nàng, chỉ là ta sợ quên đi sinh thần của Khải Nhi mà thôi.

Ta không bắt Khải Nhi học nhiều nữa, thời gian này luôn cho nó muốn làm gì thì làm, ta sợ sau này nó sẽ không vô tư như trước nữa, sẽ giống như ta có một tuổi thơ bất hạnh.

Ngày sinh thần của ta, Khải Nhi cầm sáo trúc ta vừa làm cho nó thổi một bài chúc mừng ta. Ta nghe mà rơi nước mắt. Khải Nhi cuống quýt lau cho ta, bàn tay nhỏ bé chạm vào khuôn mặt ta như chạm vào trái tim khiến người ta run lên bần bật.

Ta đặt nó ngồi lên đùi mình rồi lấy kim bài miễn tử mà trước đó chàng ban cho ta đặt vào bàn tay nó:

“Khải Nhi ngoan, sau này phải nghe lời phụ vương và Tuyết Mai tỷ tỷ, nếu ai khi dễ con thì hãy nhịn, nếu nhịn không được thì hãy trốn ra ngoài, cách hoàng cung càng xa càng tốt. Nếu hoàng tổ mẫu hay những người khác làm khó con, hãy đưa cái này ra thị uy, nhớ chưa? Không cần tranh đoạt thiên hạ, mẫu phi chỉ muốn con sống một cuộc đời bình an mà thôi!”

Khải Nhi chớp chớp mắt nhìn ta, nó gật gật đầu:

“Con biết rồi! Nhưng chẳng phải Khải Nhi nên nghe lời của mẫu phi nữa hay sao?”

Ta gượng cười nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của nó:

“Khải Nhi, con nên biết đời người đều luôn có sinh ly tử biệt, mẫu phi… không thể ở bên con mãi!”

Nói xong ta cũng không còn tự tin để đối mặt với Khải Nhi nữa. Ta vội ôm nó vào lòng, tránh cho nó thấy được tình cảnh khốn khổ của ta lúc này.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Vương công công cũng đã tới. Ta ôm Khải Nhi đang say ngủ đặt lên giường. Khẽ hôn lên trán nó, ta nghẹn ngào:

“Tha thứ cho mẫu thân… đã rời khỏi con sớm như vậy!”
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 9
Ra khỏi cửa cung cũng đã quá trưa. Ta mặc một bộ xiêm y gọn nhẹ dành cho người đi săn. Từ xa ta đã trông thấy chàng, vẫn một thân hắc y cao lớn như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Nhìn thấy chàng, ta nở một nụ cười thật tươi còn chàng lại cau mày. Ta cười khổ, xem ra muốn nhìn lại nụ cười của chàng cũng thật quá khó.

Chúng ta đến cánh rừng chàng vẫn thường săn bắn. Đi theo chàng còn có cẩm y vệ và một số quân lính. Thì ra chàng vẫn luôn đề phòng ta như vậy, vậy mà ta còn tin lời chàng để bọn họ bảo vệ cho chúng ta.

Ta cưỡi ngựa thong dong đi bên chàng, cả hai chúng ta đều không nói gì, trong không gian chỉ còn lại tiếng xào xạc của rừng cây. Hôm nay là sinh thần của ta, trước đó ba ngày ta đã nhờ Tuyết Mai báo với chàng ước nguyện năm nay của ta chính là muốn chàng đi săn cùng ta, chàng cuối cùng cũng đồng ý.

Ta nghĩ bắt đầu từ đâu thì cũng nên kết thúc từ đó.

Đi tiếp một đoạn ta mở miệng xin chàng có thể cùng ta nói chuyện riêng được không? Chàng trầm ngâm một hồi rồi đồng ý. Hai chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa đến nơi trước đây đã gặp nhau.

Ta nói với chàng:

“Hoàng thượng, chàng còn nhớ không… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?”

Chàng vẫn mím chặt môi im lặng không nói. Ta cười nhẹ, lại tiếp tục độc thoại:

“Thần thiếp lúc đó đã nghĩ tại sao trên đời lại có một nam nhân thu hút như vậy, thật không công bằng chút nào. Cha thiếp vốn dĩ cũng rất tuấn tú nhưng so với chàng ông có vẻ kém một chút. Nếu ông nghe được lời này chắc là buồn lắm! Haha…”

Ta cười khan hai tiếng, cảm thấy lòng chua xót, lại nói tiếp:

“Khải Nhi rất đáng thương, một mình nó trong hoàng cung rất lạnh lẽo nhưng nó cũng là một đứa thông minh, nó chẳng bao giờ nói cho thiếp biết nó đã bị bắt nạt như thế nào, nó tiếp thu cái gì cũng rất nhanh, thiếp không dạy nó thổi lá bởi thiếp sợ nếu nhìn thấy nó thổi lá, chàng lại nhớ đến thiếp mà lạnh nhạt với nó thì sao?”

Chàng quay đầu nhìn ta, ánh mắt hoài nghi:

“Nàng…”

Ta biết chàng muốn hỏi ta đã biết hết rồi phải không, nhưng ta lại cắt ngang không cho chàng nói tiếp:

“Chàng còn nhớ mỗi lần cùng thiếp dạo chơi bên Đào Nguyên cư không? Mùa hè đã đến rồi, sen cũng nở đầy hồ vậy mà chàng không thèm tới nữa. Thiếp đã cất công cùng Tuyết Mai chăm sóc chúng chờ chàng vậy mà chàng cũng không tới, sau này thiếp cũng bỏ ý định, nhổ hết sen, hồ nước trong veo bây giờ cũng để nuôi cá mà thôi!”

Chàng cau mày, vẻ mặt như hết kiên nhẫn như muốn hỏi ta tại sao lại dài dòng như vậy.

Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, trong tròng mắt đen láy hiện lên nụ cười rạng rỡ của ta:

“Thực ra hôm nay đến đây thiếp cũng chỉ muốn hỏi chàng một câu thôi…”

Chàng trầm ngâm nhìn ta chăm chú, cũng không để ý tiếng động rất khẽ ở chung quanh.

Ta nghe thấy giọng mình có chút nghẹn ngào:

“Chàng từ trước đến giờ… có từng yêu thiếp hay không?”

Chàng sững sờ nhìn ta, ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc. Ngay lúc đó, một thanh âm trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai ta:

“Cẩu hoàng đế , hôm nay chính là ngày giỗ của nhà ngươi!”

Chàng quay đầu lại nhìn. Ta nhận ra cha cùng bốn cao thủ trong trại huấn luyện, bọn họ ai nấy đều mặc hắc y, trên tay là thanh trường kiếm sắc bén. Cha cười ha hả nhìn ta:

“Nhan Nhi, con làm tốt lắm! Mau qua đây cùng cha!”

Ta nắm chặt chuôi kiếm trong tay dẫn ngựa đi lên trước vài bước. Ta nhìn thấy ám khí trong tay chàng, vậy mà chàng vẫn không ra tay, trong lòng có chút ấm áp, ít ra chàng cũng sẽ không động thủ với ta.

Ta quay ngựa đối diện với ánh mắt phẫn hận của chàng, trên môi là nụ cười thản nhiên, ta nói chỉ để chàng nghe rõ:

“Lăng Thiên, ta chỉ muốn nói với chàng, chàng không yêu ta cũng không sao, chỉ cần ta yêu chàng là đủ!”

Nói xong, ta vội vã phi ngựa về chỗ đối diện, cũng không muốn bắt gặp một chút cảm xúc nào từ mắt chàng.

Chàng sẽ thương tâm sao, sẽ không đâu! Chàng sẽ chỉ thương hại cho ta, bởi căn bản như chàng đã nói chàng chỉ là muốn lợi dụng ta mà thôi. Chàng không hề yêu ta, sao lại thương tâm cho được.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương cuối với phần kết mai ta mới post nhá, hehe cho nó hấp dẫn.:)):)):))
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Nàng ạ, truyện của nàng ngắn, rất thích hợp đọc vào đêm. Ta đã đọc 1 lượt hết tất cả, nhưng tự nhiên lại bị cắt ="= Ôi, nàng mau mau đăng, kẻo để ta chờ mòn mắt
Bạn yêu à, bình luận phải có dấu kết câu nhé. Sửa liền đi không mình xóa ráng chịu. \:D/
Chương cuối với phần kết mai ta mới post nhá, hehe cho nó hấp dẫn:)):)):))
Icon mặt cười không thay cho dấu kết câu nha bà tác giả. ;;)
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 10
Trở lại bên người cha, ta không do dự rút kiếm đâm một nhát xuyên qua trái tim ông. Cha sững người, dòng máu trào ra bắn vào người ta nóng hổi. Ta nhìn ông bằng vẻ lạnh lùng:

“Cha, xin lỗi!”

Ông như đã hiểu ra đứa con gái của mình đã tạo phản, cánh tay dùng chút hơi lực còn lại một chưởng đánh bay ta ra ngoài. Ta dùng nội lực giữ thăng bằng, rút ra một ống pháo nhỏ bắn lên trời. Như vậy cẩm y vệ sẽ biết được chúng ta đang ở đây.

Bốn sát thủ cũng vừa xông tới, ta bình tĩnh chống đỡ những đòn tấn công của họ. Ta biết hôm nay đến đây chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết, ta chỉ mong cẩm y vệ đến kịp lúc để bảo vệ cho chàng. Thiết tướng quân cũng đã được ta thông báo chỗ ở của quân tạo phản, ta nghĩ hiện tại mọi việc cũng đã xong xuôi cả rồi.

Không hổ danh là cao thủ do cha ta đào tạo, bốn người họ liên thủ lại chẳng mấy chốc đã khống chế được ta. Trường kiếm rơi xuống đất, cánh tay ta cũng bị thương một vệt dài. Ngay lúc một sát thủ ra đòn cuối cùng, ta nghe thấy một tiếng hét lớn:

“Nhan Nhi!”

Chàng xông đến phá vỡ cục diện, ta nặng nề gượng dậy, trong lòng thầm trách tại sao chàng lại đến đây, một mình chàng không thể đấu lại với bọn họ, ta không muốn chàng bị thương.

Ta gắng gượng cùng chàng chống đỡ, chỉ cầu chàng không bị tổn hại gì. Cũng may cẩm y vệ rất nhanh chóng đã đi đến. Chàng kéo ta ra khỏi vòng vây, khuôn mặt tràn đầy nét vui sướng:

“Nhan Nhi, không sao, không sao rồi!”

Ta vốn đã kiệt sức, lại nghe giọng nói của chàng hưng phấn như vậy bỗng muốn xem tại sao chàng lại vui mừng, nhưng đón nhận ta chỉ là sự lạnh lẽo. Qua gương mặt rạng rỡ của chàng, ta nhìn thấy cha ta đang giương cung lên, mũi tên đáng sợ xé gió bay vút đi. Ta không kịp nghĩ ngợi theo bản năng đẩy chàng ra.

“Phập!”

Cơn đau trước ngực nhanh chóng tràn đến, ta lảo đảo ngã xuống. Chàng bị ta xô ngã chật vật đứng dậy, vừa kịp nâng thân thể đã mất đi khống chế của ta.

Trong mơ hồ ta nghe thấy tiếng chàng hét lên thê lương vô cùng. Chàng lay lay cánh tay ta, giọng lạc hẳn đi:

“Nhan Nhi, kiên trì một chút, không được ngủ, ta dẫn nàng đến thái y!”

Ta dùng chút sức lực còn lại thì thào với chàng:

“Lăng Thiên… Năm ngoái chàng còn thiếu một ước nguyện của thiếp, chàng có thể thực hiện không?”

Giọng chàng khản đặc lại có chút run rẩy:

“Được, chỉ cần nàng chịu đựng, một trăm một ngàn điều ta cũng sẽ làm cho nàng!”

Ta gật gật đầu, mùi máu tanh trong miệng càng lúc càng nồng. Ta còn cảm thấy bàn tay chàng đang vội vã lau vết máu nơi khóe miệng ta:

“Chàng hứa với thiếp… chăm sóc thật tốt cho Khải Nhi… nó không giống thiếp… nó chỉ là một đứa trẻ vô tội, hãy yêu thương nó như lúc trước được không?”

“Được ta đồng ý với nàng, ta sẽ yêu thương Khải Nhi hơn trước, chúng ta còn phải tổ chức đại hôn cho con, được không?”

Ta lắc đầu mệt mỏi:

“Nếu có một ngày chàng chán ghét nó… hãy cho nó rời khỏi hoàng cung… cho nó tự do… cho nó sống một cuộc sống như nó mong muốn… bảo vệ nó thật tốt khỏi thái hậu được không?”

Chàng lắc đầu, giọng nghẹn đi:

“Sẽ không, Khải Nhi là đứa con ta yêu thương nhất, sao ta lại chán ghét nó cho được! Thái y sắp đến rồi, nàng nhất định phải kiên trì!”

Ta mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của chàng, bàn tay dùng chút sức lực cuối cùng sờ lên mặt chàng. Người đàn ông này đã vì ta mà rơi lệ, như vậy là quá đủ rồi. Ông trời xem ra đối xử với ta cũng không tệ lắm.

Ta còn rất nhiều lời muốn nói với chàng...

Ta muốn nói với chàng thực ra quãng thời gian có chàng ở bên là những năm tháng hạnh phúc nhất đời ta.

Ta muốn nói với chàng ta không sắp xếp thích khách để hại chàng, ta chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với chàng.

Ta muốn nói với chàng không cần, không cần phải đau lòng vì một kẻ như ta.

… Nhưng khí lực không đủ.

Ta nhắm mắt, cánh tay từ từ buông lỏng. Trong cơn hấp hối cuối cùng vẫn nghe giọng nói của chàng bên tai:

“Nhan Nhi, không được. Nàng chưa nghe ta nói, Nhan Nhi, ta yêu nàng, cả cuộc đời này chỉ yêu nàng mà thôi! Nhan Nhi…!”

Kết
Năm Thuận Trị thứ sáu, Đào phi nương nương qua đời, được truy phong là Hiếu Trang hoàng hậu, an táng tại hoàng lăng. Cảnh đế đau lòng khôn nguôi, cả nước quốc tang bảy ngày. Hậu cung toàn bộ giải tán. Tiểu công chúa con Tố Cẩm nương nương được đưa đến biệt viện ở Ngưng Thành. Hoàng cung vắng lặng, Cảnh đế ngụ lại Đào Nguyên cư, một bước không rời. Mạc Lăng Khải được phong làm thái tử, đích thân Cảnh đế chỉ dạy, chỉ trong mười năm đã tự mình chấp chính, trong nước dân chúng giàu có hân hoan, biên cương mở rộng không ai dám đến quấy phá. Năm thái tử mười tám tuổi, Cảnh đế nhường ngôi, tự mình trông nom hoàng lăng, năm năm sau không bệnh mà băng hà, theo di mệnh, được chôn cất cùng với Hiếu Trang hoàng hậu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên