Dịch gia chi mộng - Vọng Âm Lầu - Cập nhật - Tình Phi

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Vọng Âm lầu - Chương 3

Tiểu Linh Nhi ít về thăm nhà. Thiên Tầm Vũ bảo hai người vẫn là bằng hữu. Dịch Lam Vô Ưu cười cười gật đầu, nàng nhớ trong lần uống rượu dưới làn tuyết lất phất, hắn đã nói: "Ta sợ, chỉ muốn chạy trốn sự quan tâm của Linh Nhi."

Nhìn Tiểu Linh Nhi, lòng nàng chua xót lắm.

Trung tuần tháng sáu, Thiên Tầm Vũ dẫn vị hôn thê ra mắt toàn gia. Người này da trắng, dáng dấp tao nhã, gương mặt như ngọc lộ nét đáng yêu. Nghe nói y là nghĩa tử của ma ma đệ nhất kỹ quán Dụ Tình Lầu. Thiên Tầm Vũ đối với y vô cùng yêu thích.

Từ ngày Tiểu Quân đến ở Dịch gia trang, số lần Thiên Tầm Vũ ở nhà gần như tuyệt đối. Thậm chí tên sắc lang còn xuống bếp nấu ăn. Vẻ mặt hắn rõ ràng tràn ngập ý xuân.

"Ăn được sao? Thật sự có thể ăn sao?" Dịch Lam Vô Ưu vừa nhấc đũa vừa nghiêm túc dò xét phản ứng của mọi người.

Trên bàn gà hầm nấm, cá nướng ngũ vị hương ngào ngạt mùi thơm. Tiểu Quân nghiêng nghiêng đầu nhìn một lúc, đáp: "Con nghĩ không có độc đâu."

Sở dĩ Tiểu Quân xưng con vì mấy ngày trước Hạo Nam đã bí mật điều ra thân thế y. Thật khó ngờ khi gia gia y từng là đường huynh của Dịch phu nhân. Xét trên phương diện vai vế, Tiểu Quân phải tôn con cái của phu nhân làm trưởng bối. Dịch Lam có ý bắt Thiên Vũ gọi mình cô cô, nhưng hắn điềm nhiên phe phẩy quạt: "Không muốn ngang hàng với ta thì tuyệt giao đi."

"Nguội rồi kìa, các ngươi không ăn thật à?" Thiên Tầm Vũ liên tục thúc giục, đồng thời trong mắt ánh thêm vài tia tà mị thích thú.
Dịch Phong Dạ Vũ, tiếc nuối nuốt xuống ngụm khí buông đũa. Những người khác cũng nhất tề lắc đầu cười khổ. Thiên Tầm Vũ tuy không có ý hại người, nhưng chắc gì trong sạch hoàn toàn, lỡ đâu gã bỏ thuốc ngứa hay thuốc sổ thì...

"Hắc... Hắc..." Giọng cười phá tan bầu không khí của Thiên Tầm Vũ vừa cất lên, lập tức Tiểu Quân trở thành tâm điểm chú ý. Ra trên đời còn sót lại tên tiểu tử lương thiện đến độ ngốc nghếch. Cũng may, Thiên Tầm Vũ chỉ hạ ít xuân dược.

***

Từ lúc bên hắn có Tiểu Quân ngày đêm quấn quýt, lòng Dịch Lam luôn dâng nỗi lo lắng mơ hồ. Nàng thường cố tình né tránh họ, thậm chí thoái thác nhiều chuyến đi du ngoạn. Nàng muốn giữ không gian riêng cho hai người là một lẽ, ngại những cử chỉ trêu chọc phi lễ của Thiên Tầm Vũ sẽ gây hiểu lầm. Dù cách đó không lâu, chính hắn đã nói: "Ái nhân chỉ bên ta một lúc, còn tri kỷ, tri âm mới cùng nhau đi hết đoạn đường dài."

Gió trên Vong Nhân Băng Sơn thổi mạnh làm Dịch Lam Vô Ưu nghe chẳng rõ, song nàng không hỏi lại, chỉ cười lớn rồi giơ tay lên trời: "Ta Dịch Lam Vô Ưu xin hứa, dẫu cả thiên hạ quay lưng với ngươi thì bổn tiểu thư sẽ cùng ngươi chống lại cả thiên hạ. Đời này kiếp này mãi mãi không buông tay... Thậm chí..."

Đôi mày Dịch Lam khẽ lay động, Thiên Vũ vỗ nhẹ chiết phiến lên trán nàng hỏi: "Thế nào?"

"À, thậm chí từ chối uống canh Mạnh Bà để chuyển kiếp vẫn đi tìm ngươi."

"Ngốc, họ sẽ ép ngươi uống."

Thiên Tầm Vũ ho khan, xoay đầu nhìn hướng khác. Dịch Lam Vô Ưu đưa tay giữ chặt má hắn, kiêng định: "Ta biết khắp thế gian ngươi chẳng tin ai. Nhưng nếu đã mở lòng với ta thì tin tưởng chút đi. Dù có dẫm nát thiên hạ này dưới chân, thậm chí tổn hại chính mình, ta sẽ tuyệt đối, tuyệt đối chừa ngươi ra."

Thiên Tầm Vũ có vẻ ngây người, đoạn gật đầu. Hắn lúc ấy đâu nghĩ tới chuyện đại tiểu thư lương thiện cũng có thể hại người. Huống hồ, từ khi nào trong gã đã âm thầm chờ mong người đến mở cánh cửa sâu thẳm của cõi lòng tăm tối, cứu con quỷ đang sợ hãi kia. Song, hắn lại sợ, sợ mê cung giam giữ nó làm nàng lạc lối, nàng sẽ rời bỏ y như những người khác. Tuổi thơ bi thương khiến Thiên Vũ sớm học cách khóa tâm để bảo vệ chính mình. Trừ bản thân y chẳng tin ai, bởi lẽ "Không hy vọng tất nhiên không thất vọng."
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 4

Ráng chiều nhuộm tím khoảng trời Tây buồn man mác, vài cây tùng in bóng khô cằn xuống mặt nước vừa tan băng. Dịch Lam Vô Ưu ngồi dựa vào thành ghế, mắt mơ màng nhìn cõi xa xăm. Nàng một thân lam y tự bao giờ xuất hiện nhiều u uẩn. Dường như, Vô Ưu dần mất kiểm soát với chính mình, có sự lệ thuộc vào ai đó ngấm ngầm buộc chặt.

"Cô cô!" Tiểu Quân mang khay trà cùng vài chiếc bánh táo đặt lên bàn. Vô Ưu nheo mắt nhìn, trong đáy mắt long lanh kia khẽ vươn giọt lệ.

"Con sao vậy?"

Tiểu Quân buông tiếng thở dài: "Con thật lòng thích A Thiên, song lại không thể hiểu được tâm tư hắn. Nó rất khó đoán, quá mơ hồ, con làm sao nắm bắt được đây."

Thong thả nhấp trà, Dịch Lam Vô Ưu chẳng đợi Tiểu Quân kể hết đã hiểu rõ vấn đề. Thiên Tầm Vũ là ai? Nếu dễ dàng tiếp cận y thì Dịch Lam đâu có lao tâm khổ trí như vậy. Trong nhà nàng khá tinh tế, luôn đoán trúng ý người, còn bị Thiên Tầm Vũ xoay như chong chóng. Nghĩ đến Tiểu Quân, nàng cười khổ. Tên tiểu tử ngay tới độc dược cũng vô tư ăn thì sao làm đối thủ của Thiên Vũ.

"Cô cô, người là tri kỷ của hắn..."

"Thật ra, mấu chốt ở chỗ con phải lấy được lòng tin, A Vũ sợ nhất chia ly. Y thà không yêu thương chứ nhất quyết chẳng để bản thân rơi vào cảnh trầm luân. Y càng ghét bị phản bội..."

"Thế con nên bắt đầu từ đâu?"

Dịch Lam Vô Ưu vỗ vỗ vai Tiểu Quân, nàng cảm giác chặng đường mình vừa nói kia, bản thân đã đi được một nữa. Giờ buông tay, thực không hối tiếc sao?

Có đắn đo, có phân vân, song nàng xưa giờ hành xử vô cùng dứt khoát. Chiếc chìa khóa lấy từ tay Thiên Vũ cũng nên trao lại kẻ hắn yêu thương. Cần gì tri kỷ và thê tử cùng tồn tại để nàng khó xử. Chỉ cần biến Tiểu Quân thành tri âm cùng y đi đến đời đời, kiếp kiếp...

***

Cuối tháng sáu, trời nắng nhẹ, quang cảnh Tàng Sơn bớt ảm đạm cô liêu. Thiên Tầm Vũ chọn ngày ấm áp, hứng khởi tuyên bố chính thức thành thân. Lễ đường long trọng náo nhiệt kéo dài ba ngày. Trong ba ngày đó, Dịch Lam Vô Ưu thường vắng mặt.

Đỉnh Vong Nhân Băng Sơn đêm dài tĩnh mịch, đứng tại đây vẫn quan sát được chân núi. Ánh đèn như những ngôi sao nhấp nháy, thế giới của họ ở đó, còn không gian của nàng chính nơi này. Dịch Lam không rõ vì sao bản thân lại phân định rõ ràng như vậy.

"Trốn chỗ này uống rượu, ngươi thật chẳng có nghĩa khí."

Nàng nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, là Thiên Vũ. Hỷ bào màu đỏ thêu long vân rực rỡ, tóc y búi cao để lộ gương mặt tuấn lãng. Dịch Lam Vô Ưu tu cạn vò Trúc Diệp Thanh, đoạn nhắm y mà ném.

"Tân lang có rượu giao bôi rồi, lên đây làm gì?"

Thiên Vũ lắc lắc tay, tiến đến ngồi cạnh nàng: "Ồn ào quá, ta theo không kịp, đành lãng một chút, đợi khuya về động phòng."

Dịch Lam ho mấy tiếng. Thiên Tầm Vũ vỗ vỗ lưng nàng lầm bầm: "Ngươi còn ngại? Viết tiểu thuyết mà không có cảnh nóng hèn gì chả thấy hấp dẫn."

Nàng nghe xong, gục đầu ho sặc sụa. Hơi rượu xộc lên mũi cay cay, mất khá lâu, Dịch Lam Vô Ưu mới ngẩng đầu dậy, đáp: "Ta là hoàng hoa khuê nữ nha, ngươi đừng có đầu độc."

"Hắc... hắc... Tối nay ta sẽ vẽ lại cảnh xuân phong cho ngươi học hỏi."

Lời chưa dứt, gã liền đứng dậy chạy. Dịch Lam Vô Ưu ném mạnh vò rượu đuổi theo đánh. Trong lúc chạy, Dịch Lam vô ý ngã, có bàn tay rắn chắn giữ lấy eo nàng. Nam nhân dáng dấp uy nghi, đạo mạo, diện tuấn nghiêm trang, sau khi đỡ nàng đứng vững, hắn tiến tới vỗ vai Thiên Tầm Vũ.

"Tân lang sao ở đây? Tân nương đang đợi con."

"Thúc thúc?"

Thúc thúc của Thiên Vũ là Nhị trưởng lão Lãnh Huyết Vô Song. Hắn mới ngoài hai mươi đã nắm quyền cao chức trọng, thực chẳng tầm thường. Dịch Lam Vô Ưu từng nghe nghĩa mẫu nói qua nhưng đây là lần gặp mặt đầu tiên. Nàng nào có hay, thời điểm bắt đầu sóng gió đã đến. Đời nàng, không hối vì gặp chàng, chỉ hận chính mình hành xử cố chấp. Hại danh dự bản thân lại biến chàng thành bất nghĩa. Sợi dây định mệnh vô cùng kỳ lạ, nó đem hai con người xa lạ đến với nhau, làm nhau đau để rồi lặng lẽ rời xa như hai người xa lạ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 5

Hôn lễ của Thiên Vũ chưa tròn một tháng liền tới hỷ sự của đại tiểu thư Dịch Lam Vô Ưu. Người trong gia hơi bất ngờ, Dịch Hạo Nam tuy có chút ý kiến, song không phản đối.

Thiên Tầm Vũ khi ấy đang thăm dò tin tức ở phương Bắc, theo lẽ bảy ngày mới về. Vậy mà, nội nhật hôm sau đã thấy gã vẻ mặt bất bình thường xuất hiện. Thiên Vũ kéo Vô Ưu ra thủy đình, gió đầu thu phản phất tư vị nhẹ nhàng.

"Ngươi biết thúc ta đào hoa như thế nào? Huống hồ người đã có phu nhân, ngươi không sợ Diệp Ngọc tỷ mang oán hận trút lây sang mình?" Gương mặt Thiên Tầm Vũ trắng bệch, y chẳng muốn nàng xuất giá.

"Vô Song đã chia tay Diệp Ngọc cô nương từ lâu. Mà y đào hoa hơn ngươi sao? Chẳng phải ngươi và Tiểu Quân vẫn hạnh phúc." Vô Ưu chậm rãi đáp. Thật sự, nàng chưa rung động vì Lãnh Huyết Vô Song, nhưng tại chiêu phu bảng ở Trúc Nam Sơn, nàng đã thua chàng, nàng khó thể từ chối.

"Ngươi thích thúc ấy lúc nào?" Thiên Tầm Vũ siết chặt bả vai nàng.

Dịch Lam cười cười: "Khi chàng đối thơ thắng ta."

Thiên Vũ sững người nhớ lại khoảng thời gian Vô Ưu thường rời khỏi gia trang. Hắn có hỏi, nàng bảo tìm được thú vui tao nhã còn rủ hắn đi cùng. Thiên Vũ đã mấy lần từ chối.

"Ưu Ưu, nếu thúc bắt nạt ngươi thì đừng nhẫn nhịn, cứ nói với ta, bổn thiếu gia luôn đứng cạnh ngươi, sẵn sàng cho ngươi ăn bám." Lời vừa dứt Thiên Tầm Vũ ôm chầm lấy nàng, lần đầu tiên y sợ có người một đi không trở lại. Vốn dĩ hắn nghĩ cả đời này Dịch Lam Vô Ưu sẽ bên mình, song hắn quên rằng nàng là nhi nữ, mà nhi nữ thì ngày nào đó phải xuất giá...

***

Hôn lễ của Dịch Lam Vô Ưu diễn ra khá tĩnh lặng, vì cưới vợ lần hai nên Lãnh Huyết Vô Song chẳng muốn phô trương. Dịch Hạo Nam mặc trường bào màu xanh, có ý cản kiệu hoa: "Thúc nên làm hôn sự cho đàng hoàng chứ?"

Lãnh Huyết Vô Song ung dung trên lưng ngựa, nhếch môi: "Cầu hôn, lễ vật, ta thấy đâu thiếu món nào?"

"Thúc!" Mặt Dịch Hạo Nam phản phất một màu đỏ, đôi mày nhíu chặt.

Dịch Lam Vô Ưu vén màn kiệu cười cười: "Nhị đệ, sao cũng được. Mọi người không cần lo, ta sẽ thường về nhà."

Hai từ "Khởi kiệu" nhẹ nhàng buông. Vô Ưu yên lặng rất lâu, vẻ mặt nàng không rõ vui buồn. Thật ra, hình thức vốn chẳng quan trọng, lấy người không yêu thì cần gì phải khua chiêng múa trống.

Ngày đưa dâu Thiên Tầm Vũ vắng mặt. Đêm trước hắn có hỏi nàng: "Cần ta theo ngươi qua đó?"

Dưới ánh sáng trắng đục do tuyết hắt lên, nàng lắc đầu. Chén rượu trên bàn nghiêng ngã, dưới đất ngỗn ngang vò rỗng, hai người uống thật nhiều cớ sao mặt vẫn vô cùng tỉnh táo.

"Lý do ngươi thích Trúc Diệp Thanh?"

Nghe gã hỏi, Dịch Lam Vô Ưu hít một hơi mùi vị ấm ấm thơm thơm hòa vào máu, đáp: "Thích là thích, còn cần lý do ư?"

"Hay cho câu không cần lý do." Thiên Vũ vỗ mạnh xuống bàn, lại tu cạn vò nữa, đoạn gã ngẩng đầu vỗ vai nàng: "Nên nhớ, ta nhận ngươi không nhìn thúc."

Đêm ấy, Thiên Tầm Vũ lảo đảo say đi tìm Lãnh Huyết Vô Song. Vô Ưu pha trà giải rượu cho y, khi tìm được lại nghe họ nói chuyện trong phòng, nàng đành lặng lẽ đứng bên ngoài. Thiên Vũ vừa kính cẩn đẩy trà sang chỗ thúc hắn, vừa ôn tồn thưa chuyện:

"Sắc nữ... À, Ưu Ưu tuy hơi hung hăn một chút nhưng tâm địa rất lành. Hắn tuy hay gây ra chuyện ngây ngốc. Nhưng dẫu sao vẫn là cô nương khuê các, nên con hy vọng thúc hãy trân trọng hắn. Nếu..."

Thiên Vũ ngừng giây lát để xem sắc diện Vô Song, chỉ thấy người nhấp trà lắng nghe liềi tiếp: "Nếu xảy ra chuyện, thúc đừng trách ta tuyệt tình."

Có hàng lệ nóng lăn dài trên má Vô Ưu, Thiên Vũ đối với nàng thật tốt. Y là tri kỷ tri âm luôn che chở nàng khi gây họa. Y cho nàng cảm giác an toàn, ấm áp. Bên y nàng không cần giả vờ là thục nữ. Bất giác Dịch Lam Vô Ưu muốn lao đến ôm chầm Thiên Vũ, chợt thấy bóng dáng Tiểu Quân, nàng khẽ cười vẫy tay: "A Quân, cô cô ngày mai phải đi ta có mấy lời tâm phúc."

"Chăm sóc A Vũ cho thật tốt. Ta tặng con chìa khóa tìm tới tâm hắn, hắn từng hy vọng một trong hai chúng ta sẽ mở được cánh cửa đó. Cô cô nay không đi tiếp được nửa, con đường gần hay xa đều do tâm cả, con cần giữ vững tinh thần, đừng để bị lạc đường."

Nói xong, nàng vỗ vỗ vai Tiểu Quân. Tự nhiên, Vô Ưu lại có cảm giác lần ra đi này thật khó để trở về. Mùi của chia ly, khẽ nhói...
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên