Chương 18: Có thù tất báo(1)
Ở ngôi miếu hoang.
Kiến Lâm sau một hồi cật lực chống trả cuối cùng cũng bị Kim Thiền hạ gục. Cô tìm thấy một sợi dây thừng cũ nhưng khá chắc chắn trói hắn lại bắt đầu công cuộc khám phá thành quả. Bọn tiểu hài đồng giương những ánh mắt ngây thơ vô số tội nhìn y như muốn nói “Kiến Lâm ca, không phải bọn đệ không muốn giúp. Mà là không thể giúp huynh.” Nhìn ánh mắt của bọn chúng Kiến Lâm chỉ còn biết than khổ. Trời đánh nữ tử trước mặt gã đi. Sao xúi quẩy đến độ gặp lại cô ta chứ. Không biết cô ta sẽ giở trò gì nữa, nghĩ đến đây, hắn rùng mình một cái. Biểu hiện của hắn không thoát khỏi đôi mắt Kim Thiền, cô cười khẩy:
“Sao? Sợ rồi hả? Bổn cô nương báo trước, hình phạt của ta không dễ qua đâu.” Nói rồi cô quay sang nhìn bọn tiểu hài đồng, tiếp: “Mấy nhóc mau qua đây giúp ta một tay, lột đồ trên người hắn ra.”
Nghe xong câu lệnh của Kim Thiền thì cả bọn tiểu hài đồng lẫn Kiến Lâm đều xanh mặt. Miệng ngoác đến độ có thể nhét một cái bánh bao cỡ bự. Thấy bọn chúng đều đứng ngây như phỗng, Kim Thiền lại lên tiếng giục:
“Làm mau đi, nếu để ta ra tay, nhất định hắn sẽ rất khó coi đó nha.”
“Bà chằn… cô muốn gì?”
“Im miệng lại cho ta, cái đồ bất nam bất nữ kia.”
Mẹ ơi, Kiến Lâm cứng người. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến ngần này tuổi hắn nữ nhân loại nào cũng đã gặp qua nhưng loại người ăn nói bổ bả không cần lựa lời như nữ tử trước mặt thì... Nhìn y phục may từ lụa tơ tằm mà cô ta đang mặc, y dám chắc gia thế cô ta không hề tệ. Một thiên kim tiểu thư mà thốt ra những lời đó. Ôi, hắn không dám nghĩ cũng biết lá gan cô ta không nhỏ chút nào. Lần này có phật tổ hiển linh mới cứu hắn thoát khỏi đại nạn này.
Kim Thiền lần nữa giục:
“Có làm không thì bảo?”
Bọn tiểu hài đồng hết nhìn Kiến Lâm, quay sang nhìn Kim Thiền rồi lại đưa mắt nhìn nhau. Sau một hồi di động con ngươi liên tục, bọn nhóc cũng đành làm theo lời Kim Thiền. Tiểu Quế Tử nói:
“Kiến Lâm ca, huynh chịu khó một chút nhé.”
“Một chút cái đầu của ngươi, không thấy trời có tuyết hả? Muốn ta chết cóng hay sao?”
Vốn muốn an ủi hắn, Tiểu Quế Tử không ngờ lại bị chửi vô cớ như vây. Sắc mặt đại biến, nghiến răng nghĩ:
“Huynh dám làm xấu mặt đệ thì đệ cũng không khách khí với huynh.”
Nó giơ hai tay lên trời, hô một tiếng:
“Sư huynh muội, lột!”
Hình như lời nói tên nhóc Tiểu Quế Tử này rất có cân lượng, chẳng thế mà sau tiếng hô của nó chưa được bao lâu, y phục trên người Kiến Lâm đã bị bọn nhóc lột sạch, chỉ chừa lại chiếc quần vá víu lổ chổ. Kim Thiền xem ra rất hài lòng, nét mặt tươi thêm một phần. Mắt cô vẫn dán lên người Kiến Lâm làm hắn nhột nhột. Hắn gắt lên:
“Nhìn vui lắm hay sao mà nhìn dữ vậy?”
“Hố hố, vui chứ sao không. Nhưng chỉ là màn dạo đầu thôi.”
Kiến Lâm lại rùng mình không biết do câu nói của Kim Thiền hay là do cái lạnh của cơn gió vừa mang tới.
“Đi!”
Kim Thiền bước đến, nắm lấy một đầu sợi dây trói, lôi Kiến Lâm theo. Hắn còn chưa kịp hỏi gì thì chân nam đá chân chiêu bị cô lôi ra khỏi miếu, hướng con đường lớn mà tiến. Bọn tiểu hài đồng vội chạy theo, không dám hó hé, chỉ sợ ả chằn kia nổi điên thì không biết sẽ làm gì Kiến Lâm ca của chúng. Trên đường đi, Kiến Lâm ra sức giằng co đến toát mồ hôi, chửi Kim Thiền bằng những lời lẽ theo y là đã thô tục đến khô cả cổ nhưng mảy may cô vẫn không thèm để ý. Khi cả bọn đứng trước đám người đông nghịt đang mua bán hai bên đường, hắn mới thôi lớn tiếng. Kim Thiền nhìn hắn, cười đầy tà ý:
“Chửi tiếp đi. Nói cho ngươi biết, một khi ta đã muốn thì những thứ xung quanh đều vô giá trị.”
Kết quả là Kiến Lâm nuốt uất hận, mặt mũi xám ngoét bởi những cái chỉ trỏ của người đi đường. Phải câm như hến dù chỉ muốn nhảy bổ ra chửi vào mặt lũ người lắm chuyện kia. Về đến Bạch gia thì hắn đã một thân đông cứng vì lạnh lẫn xấu hổ. Gia nhân trong nhà thấy Kim Thiền dắt theo một tên người ngợm trần truồng, lấm lem cùng với một lũ nhóc bẩn thỉu trở về thì sắc mặt tất thảy đều thập phần khó coi. Tuy nhiên, bọn họ cũng biết điều mà im lặng, những trò cổ quái của cô còn hơn cả đại tiểu thư nhà họ trước đây. Ai mà dám rớ vào.
Kim Thiền lôi Kiến Lâm ra hậu viện, bắt hắn quỳ xuống tuyết, xong gọi một hạ nhân dặn dò:
“Người này tuyệt đối không được thả, các ngươi cũng không cần quan tâm đến hắn. Dặn nhà bếp chuẩn bị cho ta một nồi nước nóng. Còn nữa, chuẩn bị luôn một bàn thức ăn cho tụi nhóc này, nhớ làm ngon ngon vào, tốt nhất làm thịt vài con gà.”
Bọn tiểu hài đồng nghe Kim Thiền phân phó cho gia nhân, mười mấy con mắt như mắt cú dán chặt lên người cô, Kim Thiền gắt:
“Nhìn cái gì? Ta chẳng tốt lành gì đâu. Sợ các ngươi chết đói ở đây thì ta mang tiếng ác nhân, ngay cả trẻ con cũng không tha. Hừ! Còn ngươi, chờ đấy. Hình phạt thứ hai bổn cô nương đã sai người chuẩn bị rồi.”
Kiến Lâm răng chuột va răng cửa, nói không thành lời, chỉ hậm hực nhìn xung quanh một lượt thầm đánh giá. Nơi này khá bề thế, chất liệu gỗ làm nhà tuy không phải thượng hạng nhưng cũng là loại tốt, khu hậu viện lại có hẳn một vườn hoa riêng biệt. Từ lối đi lát đá đến khoảng trống các hành lang đều khá lớn, chứng tỏ diện tích nơi này không nhỏ. Bọn hạ nhân đi qua hắn chỉ dám liếc mắt nhìn chứ không ai dám hỏi han gì. Thấy hắn mình trần, quỳ ngoài trời tuyết, mấy nha hoàn vừa thương cảm vừa thấy ngượng ngùng khi vô tình nhìn thấy hắn.
Tiểu Nguyệt từ nhà bếp đi qua, dự ghé vào phòng Bạch Y Vũ dọn dẹp một chút, nhìn thấy hắn, mặt liền ửng đỏ. Từ bé đến giờ đây là lần đầu cô trông thấy nam nhân mình trần như vậy tránh không khỏi thẹn thùng. Nhưng vì theo Bạch Y Vũ đã lâu, tính tình cũng có vài phần bị ảnh hưởng, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi một nha hoàn cũng vừa đi tới:
“Người đó sao lại mình trần quỳ ngoài trời thế kia?”
“Ta cũng không biết. Là do Kim tiểu thư đem hắn về đây, còn có cả một đám nhóc nữa.” Nha hoàn đó trả lời.
“Vậy bọn nhóc đó đâu?”
“Kim tiểu thư sai người chuẩn bị thức ăn cho chúng. Chắc giờ này đang ở thiện phòng.”
“Lão gia, tiểu thư và thiếu gia có biết chuyện này chưa?”
“Ta không rõ lắm. Từ sáng đến giờ thiếu gia vẫn chưa ra khỏi phòng thì phải, lão gia thì ra ngoài từ sớm còn tiểu thư nghe Từ má má nói là có chuyện riêng cần giải quyết.”
“Ta biết rồi. Không còn chuyện gì, ngươi đi làm công việc của ngươi đi.”
Sau khi nha hoàn vừa nãy lui bước, Tiểu Nguyệt mất một chút để suy nghĩ rồi quyết định đi tìm Tiêu Chí Vĩnh. Đến trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc.
“Ai đó?”
“Thiếu gia, là Tiểu Nguyệt.”
Cạch.
Tiêu Chí Vĩnh từ bên trong mở cửa ra, nhìn Tiểu Nguyệt hỏi:
“Tìm ta có chuyện à?”
“Thiếu gia, Kim tiểu thư vừa đưa một nam nhân cùng mấy tiểu hài đồng về nhà. Mấy tiểu hài đồng thì đã được tiểu thư sắp xếp, sai người chuẩn bị thức ăn, nhưng còn nam nhân đó…” Tiểu Nguyệt ấp úng.
“Hắn làm sao?”
“Thưa, Kim tiểu thư… lột trần hắn rồi bắt quỳ ở ngoài trời.”
Trong khi Tiểu Nguyệt cúi mặt vì xấu hổ, Tiêu Chí Vĩnh lại biểu thị kinh ngạc hỏi:
“Kim Thiền đưa một nam nhân về nhà? Còn lột đồ bắt hắn quỳ ngoài trời?”
“Dạ, thiếu gia.”
Tiêu Chí Vĩnh thầm than. Rõ ràng là đuổi theo Thẩm Nguyệt Như, sao giờ lại thành ra thế này. Y hơi cau mày, không hiểu muội tử yêu quý lại bày ra chuyện gì. Y hướng Tiểu Nguyệt nói:
“Dẫn ta tới đó.”
“Dạ, thiếu gia.”
Cảnh tượng bày ra trước mắt Tiêu Chí Vĩnh và Tiểu Nguyệt khi đến nơi là Kiến Vinh đang bị Kim Thiền dội nước lên người. Trong khi Kiến Lâm run bần bật vì lạnh thì Kim Thiền thích chí cười đến ngoác cả miệng, không ngừng đay nghiến hắn:
“Thích không? Ta đã nói trò thứ hai vui hơn mà.”
“Cô… cô đúng… là… là… Hắt xì…”
“Là gì? Nói tiếp đi chứ. Bổn cô nương còn chưa hả giận đâu. Có trách thì trách số ngươi đen đủi. À mà không, có trách thì trách ả tiện nhân ngươi đã gặp ấy. Là ả chọc giận ta không may ngươi xuất hiện, thù cũ hận mới, nhiêu đây chưa thấm vào đâu nha.”
Nói xong, cô lại tiếp tục múc nước dội lên khắp người Kiến Lâm. Tiếng cô cười lanh lảnh, Tiêu Chí Vĩnh giận đến nỗi biểu lộ ra cả bên ngoài. Bước đến, giữ chặt cánh tay đang cầm chiếc gàu của Kim Thiền. Y khá mạnh tay nên Kim Thiền la lên một tiếng, buông rơi chiếc gàu, gắt:
“Đau, ai vậy?”
Khi cô quay lại nhìn liền nhận ngay cái nhìn đầy nộ khí của Tiêu Chí Vĩnh thì thốt lên, thanh âm có cả ngạc nhiên lẫn đôi phàn sợ hãi:
“Chí Vĩnh ca ca.”
“Muội đang làm gì vậy hả?”
“Muội…”
“Muội cớ gì lại hành hạ người ta như vậy?”
Kim Thiền giằng tay ra khỏi tay Tiêu Chí Vĩnh, lớn tiếng:
“Là hắn đắc tội với muội trước mà.”
“Đắc tội thì đã sao? Lớn đến cỡ nào? Hắn phóng hỏa, giết người nhà muội à? Sao muội lại dùng cách này để báo thù chứ?”
“Huynh có biết chính hắn trộm tay nải (gói hành lý) của muội, khiến muội nhịn đói khổ cực suốt hai ngày không?”
“Vì vậy muội hành hạ người ta như vậy sao? Hắn trộm tay nải của muội thì sao? Muội vẫn có thể tìm cách khác để báo thù mà. Muội làm như vậy, có xem hắn là người không? Nếu muội không xem hắn là người vậy muội lấy tư cách gì trách hắn?”
“Huynh… Là muội bị hại đó! Huynh còn bênh vực cho hắn?”
“Ta không bênh vực ai cả. Chỉ thấy cách làm của muội quá đáng thôi.”
“Huynh… đáng ghét!”
Kim Thiền nói như hét rồi quay đầu bỏ chạy về phòng. Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh Tiêu Chí Vĩnh không dám lên tiếng. Thiếu gia vốn thường ngày rất nhu hòa, hôm nay lại chỉ vì một kẻ xa lạ mà lớn tiếng mắng Kim tiểu thư? Mà cũng chả trách, ngay cô còn thấy Kim tiểu thư quá đáng, huống gì là một người luôn đối xử hòa nhã với mọi người như thiếu gia.
Tiêu Chí Vĩnh bỏ mặc Kim Thiền không buồn gọi cô trở lại. Y bước tới đỡ lấy thân hình đang run cầm cập của Kiến Lâm, giọng quan tâm:
“Huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Ta… ta không sao. Đa tạ huynh đã cứu mạng.”
“Đa tạ gì chứ. Ta phải xin lỗi huynh mới đúng. Tiểu muội của ta tính tình ngang bướng, huynh đừng chấp nhất.”
Kiến Lâm xem chừng đã thấm lạnh, không còn sức để nói, chỉ gật gật đầu cười trừ. Tiêu Chí Vĩnh thấy hắn như vậy thì quay sang căn dặn Tiểu Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt, cô giúp ta sắp xếp một căn phòng, chuẩn bị khăn lau và một bộ y phục. Dặn nhà bếp nấu một bát canh gừng.”
“Dạ, thiếu gia. Tiểu Nguyệt đi ngay.”
Tiểu Nguyệt nhanh chóng chọn một căn phòng khá tươm tất để Tiêu Chí Vĩnh dìu Kiến Lâm vào. Hắn nhanh chóng được một gia nhân giúp lau khô người, thay y phục. Bát canh gừng cũng được mang lên ngay sau đó.
Sau khi để hắn nghỉ ngơi đôi chút, Tiêu Chí Vĩnh mới bắt đầu hỏi:
“Sao huynh lại lấy trộm đồ của tiểu muội ta?”
Thấy người trước mặt khá chu đáo lại đối với hắn không có ý gì thù địch, Kiến Lâm mới nói rõ sự tình. Thì ra hôm đó một tiểu hài đồng trong đám bị cảm phong hàn nặng, không uống thuốc không được, mà hắn lại không có đủ tiền. Thấy Kim Thiền là phận nữ nhi, lại chỉ có một mình nên làm liều.
“Hậu quả là hai ngày sau đó, ta không dám ló mặt ra đường. Hôm nay lại xui xẻo đụng mặt bà chằn đó.”
“Vậy nhóc đó đã khỏe chưa?”
“Cũng khá lên nhiều rồi. Thể chất nó vốn yếu hơn người thường nên muốn khỏi hẳn cũng khó.”
“Ngươi là gì của chúng?”
“Ta hả? Chẳng là gì cả, bọn ta đều là cô nhi, không muốn bị ăn hiếp nên ở chung với nhau. Vậy thôi!”
“Ừm, ta hiểu rồi. Nhưng như thế không hay cho lắm. Được rồi, ngươi và bọn nhóc cứ ở lại đây đi. Vừa hay có mấy gia nhân xin nghỉ việc, các ngươi ở lại thế vị trí đi.”
Kiến Lâm trợn mắt, không hiểu đang nằm mơ hay lỗ tai hắn có vấn đề nên nghe lầm. Muốn hắn và bọn nhóc ở lại ư? Trời, hắn mơ còn không dám! Kiến Lâm nghi hoặc hỏi lại:
“Ngươi nói bọn ta có thể ở lại?”
“Ừm, ngày mai ta sẽ nói quản gia sắp xếp lại phòng và công việc cho mọi người. Nhưng nếu dám gây họa thì ta không nương tay đâu. Thôi, ta không làm phiền ngươi, chuyện của tiểu muội ta sẽ lo liệu, ngươi nghỉ ngơi đi. À, ta còn chưa biết tên ngươi?”
“Kiến… Kiến Lâm.” Hắn ấp úng trả lời Tiêu Chí Vĩnh.
“Ừm.”
Tiêu Chí Vĩnh không nói thêm gì, đứng lên rời khỏi phòng. Kiến Lâm vẫn ngây người như phỗng, không dám tin những điều y vừa nói. Hắn thật sự không dám tin từ nay hắn và bọn Tiểu Quế Tử sẽ thật sự có một nơi để nương tựa, không phải chạy vạy khắp nơi lo cái ăn từng bữa, không còn bị người khác coi khinh là bọn đầu đường xó chợ. Nghĩ đến đây lòng hắn dấy lên sự tôn sùng với kẻ vừa đi ra ngoài kia.
Chương 17 << >>
Chương 19
P/S:
Ivy_Nguyen Kem Dâu Mèo Lam Trích Tiên bupbecaumua Bích Huyết Ngọc Diệp BichHuyetTranTinh nobuomthanky Annin h.y Lê La Starlight Kem Chuối Áng Mây Lập Dị
Không biết có hiện thông báo không nữa!
