Duyên Nghiệt
Tác giả: Yêu Nữ Bảo Bối.
Thể loại: hiện đại, tình cảm, hắc bang.
Chương 29: Ở lại đây!
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Kể từ lúc Hàn Tuyết ngất lịm ở sân vườn ngôi nhà biệt thự kia, cô đã trong trạng thái hoặc ngủ hoặc mơ màng suốt một tháng trời. Bên ngoài tấm rèm màu đen đang đóng im ỉm kia, cơn mưa phùn lại lất phất rơi cuốn theo làn gió thổi ào ào, thời tiết thật tệ!
Đôi mi Hàn Tuyết run rẩy. Cô nhíu nhíu đôi mày nâu, cố hết sức mở ra đôi mắt vẫn còn nhập nhèm mờ ảo. Mãi một lúc sau, Hàn Tuyết mới từ từ chống người ngồi dậy mặc cho đầu vẫn còn choáng váng do ngủ nhiều. Trên khuôn mặt thon dài kia, nét tỉnh táo pha lẫn sức sống đã dần hiện ra.
Hàn Tuyết đảo mắt một vòng nhìn căn phòng xa lạ, cô lấy tay xoa xoa mi tâm, cảm giác hơi khó chịu. Rèm cửa màu đen, tủ quần áo rộng gấp bốn lần cánh tay cô, màu đen. Không những thế, nền tường trong đây cũng được sơn màu xám, u ám đến khó thở. Hàn Tuyết quan sát một hồi, cô thầm khẳng định chủ nhân căn phòng này chắc chắn là một kẻ vừa cô đơn, vừa nghiêm khắc.
Khá đáng tiếc, Hàn Tuyết không hề thích thú không gian này, đương nhiên cô cũng chẳng có lòng quan tâm mọi đồ vật trong đây, ngoại trừ chiếc tủ quần áo kia cùng với chiếc giường lớn được làm từ gỗ cứng cáp, tất cả mọi thứ khác đều được thay bằng nguyên liệu mềm mại nhất, tính sát thương gần như bằng không!
Nhìn người con gái sắc mặt nhợt nhạt pha chút mông lung trong gương, Hàn Tuyết đưa tay vò đầu thật mạnh. Sao cô lại có thể ngủ đến không biết gì trong khi ba mẹ đang bị giam vào tù cơ chứ? Từ khi nào cô đã vô tâm đến vậy, cô không biết!
Từng bước đi xuống cầu thang, Hàn Tuyết ngẩng đầu quan sát khung cảnh bên trong ngôi biệt thự này. Sở dĩ cô biết nó là biệt thự, một là vì đồ vật bài trí trong đây quá mức xa xỉ, hai là căn phòng cô vừa tỉnh dậy, vị trí rất cao!
Hàn Tuyết cứ thế, vừa đi vừa quan sát mọi thứ xung quanh, vì vậy cô di chuyển khá chậm. Đây không phải lần đầu tiên cô được ở trong biệt thự, tuy nhiên, nơi đây quả thực rất khác biệt, khác biệt đến nỗi Hàn Tuyết không tin rằng, cô vẫn còn ở Việt Nam. Thậm chí cô cho rằng, ngay cả California cũng không tồn tại quá năm ngôi nhà xa xỉ đến thế này.
“Suỵt”.
Hàn Tuyết nghe thấy âm thanh, cô phản xạ quay đầu lại nhìn về hướng đó. Phút chốc, Hàn Tuyết không hiểu lắm. Dưới chân cầu thang kia, bốn người phụ nữ tuổi đã ngoài bốn mươi đang nhìn cô chằm chằm, họ mím môi không nói, ai nấy đều giơ đôi bàn tay về phía cô, tư thế như sợ cô một giây trượt chân ngã xuống.
“Các người là ai?” Hàn Tuyết nhíu mày cất giọng, bởi vì ngủ quá lâu, giọng cô khàn khàn, hơi khó nghe.
Bốn người giúp việc nghe Hàn Tuyết hỏi liền ngẩn người ra. Mãi một lúc sau, một người trong đó mới run run hỏi lại: “Thiếu… thiếu phu nhân, cô… cô đã tỉnh?”
Hàn Tuyết cho rằng họ hỏi mình đã tỉnh ngủ chưa, liền nhẹ gật đầu đáp: “Ừm, tôi vừa tỉnh dậy. Các người là giúp việc ở đây sao. Vậy có thể cho tôi biết, đây là đâu?” Không khó để cô nhận ra họ làm nghề gì ở nơi này, bởi lẽ trong biệt thự Trịnh gia, cô đã có không ít năm nhìn thấy những người làm thuê như họ.
Bốn người giúp việc còn đang ngỡ ngàng, họ chưa kịp trả lời đã bị một giọng nói nam cắt ngang: “Đi làm việc đi.”
Người đàn ông tên Hiệp từ cửa đại sảnh đi vào, hắn quay sang nhìn Hàn Tuyết, đôi mắt lia đến bàn chân trần trắng muốt của cô, mày hơi nhíu lại, giọng điệu vẫn trầm trầm hỏi: “Thiếu phu nhân, cô đi từ lầu sáu xuống ư? Sao lại không đi dép cơ chứ.” Nói xong, anh ta quay ngược về đám người giúp việc: “Mau đi lấy đôi dép lông của thiếu phu nhân lại.”
Chỉ trong vòng một phút, đôi dép hình gấu trúc được đặt xuống ngay ngắn dưới chân Hàn Tuyết. Cô ngạc nhiên nhìn nó, đây chẳng phải là đôi dép của cô ở biệt thự Trịnh gia sao?
“Thiếu phu nhân, cô đã đói chưa? Chúng ta đến nhà ăn được không ạ?” Hiệp từ tốn hỏi, anh không tỏ ra xiểm nịnh, cũng chẳng hạ mình quá nhiều.
Hàn Tuyết nghe đến nhà ăn liền cảm thấy đói. Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết hiện tại dạ dày rất đói, đói vô cùng. Tuy vậy, cô là người một ra một, hai ra hai. Hàn Tuyết nhướn mày nhìn Hiệp, giọng cao hơn một chút: “Đây là đâu? Anh là ai?”
“Hoàng Hiệp, đây là tên do chủ tịch ban cho tôi. Còn đây là nhà Hoàng chủ tịch.” Hoàng Hiệp bình tĩnh trả lời. Nói xong, anh ta hơi cúi người, tay giơ ra làm động tác mời, ý bảo Hàn Tuyết nên di chuyển xuống nhà ăn.
Hàn Tuyết nghe xong liền hiểu. Hoàng chủ tịch – Hoàng Lạc Du. Người đàn ông đã bất chợt xuất hiện trong cuộc đời cô, rồi lặng lẽ biến mất, quỷ dị, khó hiểu. Hàn Tuyết hiểu rõ, giờ này căn biệt thự Trịnh gia chắc cũng bị Nhà nước giữ mất rồi. Tuy không hiểu tại sao Hoàng Lạc Du hắn lại cưu mang mình ở thời khắc đen tối này, nhưng thật lòng Hàn Tuyết cũng phải cảm tạ hắn.
Nghĩ xong, Hàn Tuyết giải tỏa được một phần khúc mắc, cơ thể cũng nhẹ hơn chút, cô nhanh chóng đi theo Hoàng Hiệp về nhà ăn. Dọc đường đi, người làm trong biệt thự hễ thấy cô là cúi người chào, nhưng dù giấu kĩ cỡ nào, Hàn Tuyết cũng bắt kịp một tia ngạc nhiên trong mắt họ. Bất quá cô lại nghĩ rằng, chắc là do mình ngủ trong căn phòng trên lầu sáu đến tận bây giờ mới xuất hiện, có lẽ họ không biết sự tồn tại của cô trước đó.
Hàn Tuyết từ tốn dùng bữa. Cô tuy không được quản giáo theo kiểu thiên kim tiểu thư thục nữ, nhưng trời sinh phong thái trong cô là như vậy, không gì hơn.
Hoàng Hiệp đứng cách Hàn Tuyết một khoảng không xa, hắn đứng chắp hai tay trước bụng, khuôn mặt không có cảm xúc. Mãi đến khi giọng nói Hàn Tuyết cất lên, đôi mày hắn mới nhíu chặt lại, mím môi không biết nên đáp trả thế nào.
Hàn Tuyết nói: “Ăn xong tôi sẽ đi, anh hãy gọi hộ tôi một chiếc taxi kèm theo một triệu đồng tiền mặt. Tôi sẽ gửi lại anh sau vài ngày nữa!”
Câu nói này trọng tâm không nằm ở tiền bạc, vấn đề khiến anh đau đầu là, thời điểm lão đại bế thiếu phu nhân vào đây, hắn đã nói: “Sau này cô ấy sẽ ở lại đây. Mãi mãi!”