Hạnh phúc sau nỗi đau (Sóng tình) - Cập nhật - Chang Chang

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Truyện dài: Hạnh phúc sau nỗi đau (Sóng tình)
Tác giả: Chang Chang
Thể loại: Tình cảm
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn
Giới thiệu nhân vật:
Nó: Triệu Kim Anh học sinh lớp mười một trường THPT Phạm Ngũ Lão, có vẻ ngoài xinh xắn, đáng yêu nhưng lại có cảm xúc bất ổn, cứ gặp điều gì làm nó sợ hãi là nó lại òa khóc không kìm nén được, xong lại có thể cười ngay được. Bố mẹ mất khi học lớp mười, nó sống cùng với anh trai hơn nó năm tuổi và người quản gia.
Hắn: Đặng Bảo Nam công tử dòng họ Đặng có tiếng tăm trong vùng, hắn đang là sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh Trường Học Viện Quốc Tế.
Việt: Người yêu cũ của Kim Anh, mối tình đầu của Kim Anh, người đã bên cạnh và giúp nó trải qua thời gian khủng hoảng nhất về tâm lý.
Triệu Hồng Quân: Anh trai nó, hiện là giám đốc điều hành tập Đoàn họ Triệu.
Tóm tắt: Sự cố xảy ra để hắn và nó chạm mặt nhau… Hợp đồng yêu một tháng để nó trả hắn món nợ… Sau một tháng yêu tình cảm cả hai sẽ thế nào? Mối quan hệ giữa cả hai ra sao? Tình yêu, hận thù...
Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 1

Nó đi học về ghé vào quán chè gần đường về nhà, đang cầm cốc chè mang ra cái bàn quen thuộc của nó để ngồi, nó nhìn ra ngoài đường thấy ai đó như Việt.

Việt là người yêu cũ của nó, mối tình đầu của nó. Việt hơn nó một tuổi, Việt giờ là học sinh lớp mười hai còn nó là học sinh lớp mười một. Sau hơn một năm yêu nhau Việt nói chia tay với nó, cái lý do Việt đưa ra là Việt muốn tập trung vào học, mặc dù rất yêu Việt nhưng nó không thể nói gì trước lý do đó của Việt cả.

Chia tay được ba tháng nhưng hình bóng Việt vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí nó.

Cái cảnh tượng nó nhìn thấy lúc này làm nó choáng váng. Việt đang nắm tay và cười đùa với một người con gái khác, thì ra cái lý do chia tay kia chỉ là giả dối. Mất bình tĩnh nó bước loạng choạng vài bước thế là nó làm đổ nguyên nửa cốc chè vào lưng một người đang ngồi ở bàn gần chỗ nó đứng.

- Cái quái gì thế này! Cô đi đứng kiểu gì đấy? - Mặt tên này đằng đằng sát khí nhìn vào mắt nó.

Nó tỉnh hẳn sau câu nói của tên đó, nó biết nó vừa gây ra chuyện gì, nó cúi mặt xin lỗi rối rít:

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý. Rất xin lỗi anh.

- Cô tưởng cô xin lỗi là xong à, cô có thấy cả cái áo của tôi giờ thành thế nào không?

- Tôi xin lỗi, giờ thực sự tôi cũng không biết làm thế nào cả. Rất xin lỗi anh.

- Tôi không cần cô xin lỗi, lời xin lỗi của cô cũng có làm sạch áo của tôi được không?

- Tôi… Tôi sẽ mang áo về giặt cho anh. - Nó bắt đầu thấy lo lắng, từ đầu đến cuối nó nói mà chẳng dám ngước lên nhìn mặt tên này, nó chỉ biết nghe cái giọng rất hống hách nên nó cũng đã thấy sợ rồi.

- Hờ! Cô nghĩ cô đủ tư cách động vào áo của tôi à?

- Anh… - Nó từ từ ngước mặt lên nhìn hắn, vì với cách nói của tên này làm nó không chịu được nữa.

Mọi người trong quán nhìn thấy hắn đối xử với nó như vậy nhưng không ai dám nói gì, vì biết hắn là ai.

Hắn là công tử họ Đặng có tiếng tăm ở khu vực, từ bé hắn đã được biết đến với cái mặt lạnh và sống vô cảm không coi trọng ai cả, lớn lên thì mang thêm danh lãng tử, thay bồ như thay áo.

Nhìn thẳng vào mặt hắn, nó cũng nhận ra hắn là ai, vì có ai mà không biết hắn đâu chứ.

- Ái chà, nhìn cô cũng được đấy chứ nhỉ. - Hắn nói với nó.

Nó chợt nhớ ra nó cần phải chạy theo xem người đi cùng Việt là ai, đây là điều nó muốn biết. Nó không thể đôi co với tên này ở đây được mà có đôi co nó cũng không thể thắng được hắn. Nó liền nói với hắn:

- Tôi sẽ đền cho anh cái áo này, được chưa? Anh nói đi bao nhiêu? Giờ tôi phải đi có việc rồi.

- Cô định chạy à? - Cô có đủ tiền không mà bảo đền tôi? - Hắn vênh mặt lên nói với nó.

- Anh cứ nói đi. - Nó nghĩ cái áo của hắn chỉ khoảng năm trăm nghìn thì nó có tiền đền hắn.

- Được! Tôi xem cô giàu đến cỡ nào?

Nói xong hắn giơ năm ngón tay lên.

Nó nghĩ chắc nó đoán đúng, nó liền moi cái ví ra, lấy hết số tiền tiêu tháng này của nó ra, vẫn còn đủ năm trăm nghìn, nó đưa cho hắn.

- Cô có nhầm không đấy, mấy đồng này của cô mà đủ à?

- Anh vừa bảo…

- Tôi bảo năm triệu chứ không bảo năm trăm.

- Cái gì? Anh định giết người à? Lấy đâu ra cái áo bình thường năm triệu. - Nó hét lên trước mặt hắn vì thấy hắn quá ngông cuồng.

- Nhưng cái áo của tôi mặc thì có giá đó đấy, giờ cô đền được không?

- Tôi lấy đâu ra nhiều tiền vậy đền cho anh.

- Thôi được.

Hắn nhìn nó một lúc rồi gọi chủ quán tính tiền

- Anh ra tính tiền bàn 5 và tiền của cả cô này nữa.

- Tôi trả rồi không cần nhà anh trả. - Nó tưởng nó đã thoát nạn.

Nó định xách ba lô đi thì bị hắn lôi lại:

- Cô định đi đâu đấy, chưa xong đâu.

- Ơ, thế tôi phải làm gì anh mới tha cho tôi?

Thanh toán tiền xong hắn nói với nó:

- Giờ cô đi theo tôi ra ngoài nói chuyện không mọi người lại nói tôi bắt nạt cô.

- Nhưng mà anh muốn làm gì tôi?

- Cô cứ đi ra ngoài thì biết. - Hắn kéo tay nó ra ngoài.

- Bỏ tay tôi ra. - Nó vừa đi vừa kêu nhưng cũng vô ích.

Lôi nó ra đến cửa, đi một đoạn hắn bỏ tay nó ra nhìn nó rồi nói:

- Giờ cô tính sao?

- Tôi làm gì có tiền đền anh chứ?

Hắn nhìn nó một lúc rồi nói:

- Nhìn cô cũng đáng yêu đấy, hơi thấp một chút nhưng cũng có chút xinh xắn, thôi thì… - Hắn nói rồi tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ.

- Cảm ơn anh đã khen, giờ anh tha cho tôi được chưa? Tôi đã xin lỗi anh rất nhiều rồi mà.

- Cô nghĩ gì mà bảo tôi tha cho cô, Bảo Nam này chưa biết tha cho ai bao giờ đâu. - Hắn cúi sát mặt vào mặt nó rồi nói.

- Anh… Anh định làm gì tôi thế? - Nó đẩy nó ra xa trước hành dộng đó của hắn.

- Tôi làm gì đâu mà cô sợ thế?

- Thế giờ anh muốn sao mới tha cho tôi. - Nó hét lên với hắn.

- Được, thế là giờ cô nợ tôi năm triệu, cô không có tiền trả thì cô phải làm gì đó đủ số tiền đó để trả. - Hắn vừa nói vừa nhìn nó.

Nhìn vào cái ánh mắt của hắn nó thấy ghê tởm, như kiểu hắn đang muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.

- Thế chốt lại tôi phải làm gì nào? Anh nói nhanh đi tôi còn phải về?

- Cô làm bồ của tôi một tháng.

- Cái gì? Anh điên à? - Nó hơi bất ngờ vì đề nghị của hắn.

- Thế giờ cô tính đi trả tiền cho tôi ngay bây giờ, gọi bố mẹ cô mang tiền đền cho tôi đi. - Hắn biết nó không trả được nhưng vẫn cố thách thức nó.

- Anh… Anh có thấy mình ăn hiếp người quá đáng không? Có gì mà anh bắt người ta đền cả cái áo đắt như vậy, bẩn thì giặt có gì mà… - Nó nói một thôi một hồi với hắn, vì nó thấy ức chế quá về cách ăn nói của nó.

- Không, nợ thì phải trả thôi, thế nên đừng ai động vào Bảo Nam này.

- Anh… - Nó không nói được gì nữa vì quá bực.

- Tốt nhất là cô nên đồng ý với đề nghị của tôi đi, đâu có thiệt cho cô. Cô có biết có bao nhiêu đứa con gái muốn đứng cạnh tôi thôi còn không được đấy.

- Không phải tôi!

- Còn nữa, một tháng cô làm được năm triệu lương cũng cao đấy, tôi lại đẹp trai, gia đình có tiếng tăm, quá lời cho cô.

- Thôi được rồi, làm người yêu của anh tôi phải làm những gì?

- Đi chơi, ăn uống, và khi tôi cần cô thì cô phải đến.

- Anh điên à, tôi còn phải đi học nữa chứ?

- Trừ giờ cô đi học ra.

- Tôi không đi quá mười giờ tối.

- Cái gì? Mười giờ mới là lúc đi chơi mà… Thôi được sẽ cho cô về lúc mười giờ.

- Thỏa thuận xong rồi, tôi về đây. - Nó định chạy thì lại bị hắn giật lại.

- Cô đùa tôi đấy à, còn chưa xong.

- Cái gì nữa, thế chưa đủ à? - Nó thắc mắc không biết hắn muốn gì nữa.

- Tên? Tuổi? Trường nào? Số điện thoại? - Hắn nhìn nó rồi nói.

- Ơ, tôi quên. Tên tôi là Kim Anh, mười bẩy tuổi, Trường THPT Phạm Ngũ Lão.

- Số điện thoại?

- 0165920… xong rồi nha. Tôi về.

- Khoan, ai cho cô về?

- Lại gì nữa?

- Thời khóa biểu đâu?

- Anh lấy cái đó làm gì? - Nó nhìn hắn thắc mắc.

- Cô vừa kêu tôi không được gọi lúc cô đi học cơ mà.

- Ừ, đây! Nó lôi trong cặp ra cái thời khóa biểu rồi đưa cho hắn.

- Tính từ ngay mai, giờ cô có thể về.

Nó chẳng thèm chào hắn một câu, nó đi về luôn.

Hắn nhìn theo cái dáng bé nhỏ của nó, hắn cười, cười vì thấy có cái gì đó vui vui, từ trước tới giờ mấy cô bồ của hắn chẳng ai hắn yêu tới một tháng cả, vì chẳng ai chịu nổi cái tính lãng tử của hắn, một lúc hắn cặp với cả vài cô. Hắn thấy thú vị vì từ trước tới giờ bồ của hắn có ai thấp thấp như nó đâu.

Nó về tới nhà nằm lên chiếc giường thân yêu thì nó mới thấy dây thần kinh của nó dãn ra. Ngày gì không biết nữa mà nó lại đen đủi như vậy. Nó lại nhớ đến hình ảnh hồi chiều, cũng tại Việt mà nó phải chịu cái cảnh như hôm nay. Nó cứ nằm rồi suy nghĩ:

- Không biết người con gái đó là ai? Sao Việt lại lừa dối nó?

Càng nghĩ nó lại thấy trái tim nó đau, nó buồn, nó bực, nó lại khóc. Khóc vì sự dối trá của mối tình đầu, khóc vì hôm nay nó bị bắt nạt mà nó chẳng thể nói với ai.
...
>>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Chào mừng hố mới của bạn nha! Cơ mà hình như chương 1 hơi nhiều thoại ấy nhỉ? ^^
Thể loại này có nhiều người viết nên tác giả hãy cố gắng để tạo được dấu ấn riêng biệt nha. Mình sẽ chờ đợi một điều mới lạ ở tác phẩm của bạn nhé!
Hình như chương này có mẫy lỗi đánh mày đó bạn còi: chẳng thềm chào, trước tơi giờ, ngay bậy giờ...
Với cả câu này mình không hiểu lắm ý diễn đạt:
Khi nghe tiếng người thanh niên nó quay lại nhìn thẳng vào mặt nó và nói:
 

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chào mừng hố mới của bạn nha! Cơ mà hình như chương 1 hơi nhiều thoại ấy nhỉ? ^^
Thể loại này có nhiều người viết nên tác giả hãy cố gắng để tạo được dấu ấn riêng biệt nha. Mình sẽ chờ đợi một điều mới lạ ở tác phẩm của bạn nhé!
Hình như chương này có mẫy lỗi đánh mày đó bạn còi: chẳng thềm chào, trước tơi giờ, ngay bậy giờ...
Với cả câu này mình không hiểu lắm ý diễn đạt:
Hì, cảm ơn nhé, mình đã sửa những lỗi đó rồi. :x
Có thể hơi nhiều thoại thật nhưng khi viết mình muốn dùng thoại để người đọc có thể hiểu trực tiếp biểu cảm của nhân vật, dễ tưởng tượng và hòa vào nhân vật hơn. :D
Mình sẽ gắng viết để làm khác thể loại này.;)
 

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 2

Ngày đầu của một tháng làm người yêu hắn.

Nó vẫn đến trường học như bình thường, nhưng tâm trạng không được tốt vì sau giờ học hắn có thể gọi nó bất cứ lúc nào.

Tan học về nhà nó thở phào nhẹ nhõm vì không bị hắn căn giờ học để gọi nó, nó nghĩ chắc hắn cũng đang đi học như nó.

Qua ngày đầu tiên nó không thấy cuộc gọi nào của hắn, nó vui sướng vô cùng, nó nghĩ chắc hắn chỉ nói vậy để dọa nó thôi.

Ngày thứ hai, hôm nay cũng như ngày hôm qua, nó vẫn không thấy động tĩnh nào từ hắn, đang lang thang ở ngõ tắt về nhà nó, vừa bước vào một góc cua, nó thấy một cảnh tượng hãi hùng, năm tên đang cầm côn đánh một tên, tên bị đánh nằm bê bết, máu đầy mặt mũi, nó nhìn sợ quá lấp ở đằng sau tường xem sao. Một lúc thì mấy tên kia cũng đi, nó nhòm ra thấy tên bị đánh đang cố ngồi dậy, nó nhìn thấy vậy nghĩ bọn này chắc là giang hồ, định mặc kệ tên đó rồi nhắm mắt đi qua, nhưng đi gần lại định chạy qua thì nó thấy dáng ai quen quen, nó dừng lại nhìn vào cái mặt đầy máu me của tên này, nó ngờ ngợ ra là hắn, nó từ từ quay lại hỏi:

- Có phải Bảo Nam không?

Hắn ngước mắt lên nhìn nó, nó nhận ra đúng là hắn. Nó vội vàng đỡ hắn dậy.

- Sao anh ra nông nỗi này? Anh lại gây sự với người ta à?

- Cô biến đi. - Hắn nói sau câu nói của nó.

- Không phải thấy anh thế này tôi đã chẳng đỡ anh lên. - Nó bực mình nhìn thẳng vào mặt hắn rồi nói.

- Tôi kêu cô đứng lại à? Giờ thì cô biến đi khỏi mắt tôi.

- Anh không phải đuổi tôi cũng đi, mặc xác nhà anh. - Nó nói xong rồi quay đi.

Nó vừa đi được mấy bước thì bị hắn gọi lại:

- Này, đứng lại tôi bảo!

- Tôi sao phải đứng lại, anh vừa kêu tôi biến mà. - Nó nói xong rồi lại quay đi tiếp.

- Tôi bảo cô quay lại cơ mà. - Hắn cố hét lên mặc dù đang rất đau.

- Tôi việc gì phải đứng nhỉ? Anh lấy cái quyền gì mà bắt tôi. - Nó cũng hét lên lại với hắn.

- Cô còn nợ tôi một tháng làm người yêu, quay lại.

- Anh…

Hắn nói đến đó thì nó cứng họng không nói được gì, vừa quay lại chỗ hắn nó vừa lẩm bẩm:

- Tưởng hắn tha cho mình rồi, đồ đáng ghét.

Tới chỗ hắn nó nhìn hắn rồi nói:

- Giờ tôi phải làm gì? Tôi gọi taxi đưa anh vào viện nhé.

- Cô bị điên à mà bảo tôi vào viện.

Nhìn hắn bộ dạng người thì đầy vết thương, mặt mũi thì dính đầy máu. Nó thực tình không biết làm gì cả.

- Thế giờ tôi gọi taxi đưa anh về nhà anh nha.

- Cô im lặng đi cho tôi nhờ, toàn nghĩ ra những điều điên dồ.

- Anh điên thì có, người thì đầy vết thương, đi còn không vững, kêu tới bệnh viện thì không bảo về nhà cũng không, giờ anh muốn sao? - Nó bực nói cho hắn một trận.

- Cô làm như tôi nói là được rồi.

- Giờ tôi phải làm gì?

- Cô dìu tôi ra cái bãi cỏ gần đây, đằng sau biệt thự bỏ hoang ý.

- Biệt thự bỏ hoang nào? - Nó thắc mắc vì gần đây làm gì có cái biệt thự bỏ hoang nào.

- Cô cứ dìu tôi đi ở cuối con cái ngõ này đâm ra, tôi khắc chỉ, miễn hỏi nhiều.

- Xí, làm quái gì có chứ? Nhà tôi ở gần đây tôi phải biết chứ. - Nó vừa dìu hắn đi vừa lẩm bẩm.

Tới cái biệt thự, hắn chỉ nó xuống một cái đường nhỏ cạnh cái biệt thự, để đi xuống bãi cỏ chỗ hắn nói, nó bật cười rồi nói với hắn:

- Anh bảo đây là biệt thự bỏ hoang á?

- Ừ, đi xuống dưới kia đi.

- Bỏ hoang cái đầu anh ý, nhà tôi đấy.

- Cái gì, nhà cô á? Cô lừa tôi à?

Nó buông hắn ra cho hắn đứng dựa vào tường, rồi nó lôi chìa khóa ra mở cổng căn biệt thự đó, hắn trố mắt nên nhìn nó. Hắn thấy thắc mắc vì từ trước tới giờ hắn đều nghĩ đây là căn biệt thự không có người sống. Mỗi lần có chuyện gì đó, hắn trốn học thì hắn đều bỏ ra cái bãi cỏ đằng sau khu biệt thự này, vì hắn thấy ở đó rất bình yên, nó không giống cuộc sống của hắn.

Mở cửa xong nó ra đỡ hắn:

- Đi vào nhà tôi, không xuống dưới kia nữa?

Hắn giờ thì im lặng nghe nó và đi vào nhà theo nó.

Vừa bước vào sân hắn thấy choáng vì khác hoàn toàn những gì hắn nhìn thấy ở cái tường bao bên ngoài. Cái tường bao bên ngoài nhà nó đã rất cũ, sơn loang nổ, rêu mọc đầy, dàn hoa giấy khô cằn chẳng được tỉa tót. Còn những thứ hắn nhìn thấy trước mặt là một vườn nhà đầy hoa.

Khóa cửa xong nó dìu hắn vào trong nhà, vào trong nhà nó lại thêm một sự ngạc nhiên cho hắn nhà nó khá đầy đủ mọi thứ, hắn bắt đầu thấy tò mò về gia đình nó.

- Anh ngồi im đây đi, đợi tôi một lát. - Nó đỡ hắn vào ghế ngồi rồi nói với hắn.

Ngồi ngắm nhà nó thấy ngôi nhà có gì đó rất đặc biệt, có chút gì đó lạnh lẽo mặc dù có người sống, đúng như những gì hắn nghĩ đây là ngôi nhà bỏ hoang. Đợi nó một lúc cũng thấy nó đi ra, nó bê một chậu nước nhỏ và mang theo cả đống đồ rửa vết thương.

- Nè, anh rửa mặt đi rồi tôi rửa vết thương cho. - Nó đưa khăn mặt cho hắn.

- Cô rửa cho tôi đi, tay tôi đau tôi không rửa được. - Hắn cầm cái khăn với cái mặt đầy gian xảo nói với nó.

- Tôi việc gì phải rửa cho anh, đưa anh vào đây là tốt lắm rồi.

- Cô là người yêu tôi mà đối xử với tôi vậy à? Lau mặt cho người yêu với. -Hắn nhìn nó, nói như thể hai người là người yêu thật vậy.

- Anh… - Nó giật cái khen từ tay hắn.

- A… Đau quá, cô lau nhẹ thôi nào.

Nhìn thấy cái mặt nhăn nhó của hắn nó nghĩ hắn đau thật nên lại nhẹ nhàng với hắn. Rồi nó rửa vết thương và bôi thuốc cho hắn. Nhìn từng việc nó làm rất cẩn thận như nó từng làm rất nhiều rồi, lại càng hắn tò mò hơn về nó. Hình như nó không ghét hắn nữa thì phải.

- Xong rồi, giờ thì anh gọi taxi về đi. - Nó mang cất đống đồ và nói với hắn.

- Cô đùa à, tôi mà về được tôi đã chẳng vào đây với cô. - Hắn nói với theo nó.

Mặc câu nói của hắn nó chẳng thèm để ý vẫn đi vào trong cất đồ.

- Ơ, sao anh vẫn ở đây? Tôi bảo anh về rồi cơ mà. - Nó trố mắt nên nhìn hắn rồi nói.

- Cô ác vừa vừa thôi chứ, tôi biết đi đâu.

- Anh mà không có chỗ đi á? Thôi anh về đi không ai mà nhìn thấy mai tôi lại không còn nguyên vẹn cái mặt thì chết.

- Cô là người yêu tôi, ai dám làm gì?

- Cái gì? Anh thôi ngay hai từ “người yêu” đi. Có mỗi cái áo mà anh làm như…

- Tôi thích đấy.

- Anh đi ra khỏi nhà tôi. - Nó hét lên với hắn.

Hắn nhìn nó rồi nói:

- Cho người yêu ở lại đây đi.

- Đừng có mơ. - Nó nói xong rồi ra lôi hắn dậy.

- A… đau. - Hắn kêu lên.

Nhìn cái mặt nhăn như khỉ của hắn nó lại không lỡ lôi hắn đi nữa.

- Thôi được rồi, tôi cho anh ở lại đây một ngày, khi anh đỡ thì phải đi về luôn. - Nó thỏa thuận với hắn.

- Được rồi, còn lâu tôi mới đỡ. - Hắn cười đắc ý rồi lẩm bẩm.

- Anh nói cái gì đấy? Tôi đổi ý bây giờ đấy. - Nó nghe thấy hắn lẩm bẩm liền chặn ngay câu nói của hắn.

- Không có gì.

- Giờ thì anh ngồi đây nghỉ đi, mệt thì có thể vào phòng thứ hai kia nghỉ (phòng dành cho khách nhà nó), tẹo nấu cơm xong tôi gọi. – Nó chỉ tay về phía phòng đó, rồi nói với hắn.

- Cảm ơn người yêu. - Hắn cười rồi nói với nói.

- Cái gì cơ, anh bỏ từ “người yêu” đi. - Nó nhăn mặt nói vói hắn.

Hắn nhìn mặt nó lúc tức giận thấy nó đáng yêu đấy chứ.

Hắn ngồi nhìn ngắm ngôi nhà nó, thấy có một bức ảnh gia đình rất lớn, bên cạnh nó có hai người lớn tuổi chắc là bố mẹ nó, và có một người con trai, hắn nghĩ chắc là anh trai nó.

Sau khoảng một tiếng nấu ăn nó gọi hắn vào ăn, bữa ăn có mấy món đơn giản thôi. Trong bữa ăn nó mặc hắn, nó chẳng nói gì cả mà cứ thế ngồi ăn thôi, hắn thấy nó im lặng mãi nên liền hỏi nó:

- Tôi hỏi cô cái này được không?

- Anh cứ hỏi. - Nó trả lời mà chẳng thèm nhìn hắn một cái.

- Bố mẹ cô đâu? Còn kia là anh trai cô à? - Hắn chỉ tay vào bức ảnh.

- Anh trai tôi đi công tác.

- Bố mẹ cô cũng vậy à? Tôi thấy hình như cô ở một mình.

- Anh không ăn đi à, hỏi gì nhiều thế? – Nó không muốn trả lời hắn, không muốn ai nhắc gì đến bố mẹ nó.

Nhìn nét mặt nó hắn biết nó không muốn trả lời mặc dù rất tò mò nhưng hắn cũng im lặng mà không nói gì nữa.

Ăn xong bữa trưa nó dọn rồi cũng không nói gì với hắn câu nào cả, xong xuôi nó lạnh lùng nói với hắn:

- Giờ thì anh về được rồi đấy.

- Đã hết một ngày đâu? Cô bảo…

Chưa để hắn nói hết câu nó đã nói xen ngang:

- Giờ tôi đổi ý rồi, anh về đi.

- Ơ, sao lại… Giờ tôi biết đi đâu? – Hắn nhìn nó rồi nói:

- Anh về luôn đi, tôi muốn ở một mình. – Nó nói một cách lạnh nhạt với hắn, mặc cho hắn phải đi tập tễnh bước ra.

Nó lặng đi ra mở cửa cho hắn, khóa cánh cổng lại, nó ngồi gục xuống đất, tự dưng nước mắt nó rơi, nó òa khóc. Còn hắn chưa kịp quay đi bước khỏi cổng nhà nó thì nhìn qua thanh sắt thấy nó đổ gục xuống, rồi nghe thấy tiếng khóc của nó hắn vội vàng đẩy của nhưng cánh của đã được khóa lại rồi, sau cánh cửa hắn vội vàng gọi nó:

- Này, cô làm sao đấy? Cô có bị làm sao không?

Mặc kệ cho hắn gọi sau cánh cửa nó vẫn khóc, gần hai năm kể từ ngày bố mẹ nó đi về thế giới khác, nó không cho ai bên cạnh nó nhắc về bố mẹ nó cả, chỉ cần ai hỏi tới thôi là nó lại khóc, nhưng nó không khóc trước mặt ai cả mà sẽ trốn vào góc nào đó khóc, cứ nhắc đến bố mẹ nó, nó lại nhớ, nó nhớ đến cái tai nạn khủng khiếp đấy, cái tai nạn mà nó chứng kiến tận mắt, cái tai nạn mà nó nghĩ tại nó. Nếu lúc đó nó không nhõng nhẽo đòi bố mẹ dừng xe lại để mua cái kẹo bông ngoài đường thì có lẽ bố mẹ nó cũng không sao rồi. Không ai trách nó cả nhưng lúc nào nó cũng nhận lỗi tại nó, là con út trong nhà, trên là một người anh trai nên nó được mọi cưng chiều, với nó bố mẹ là tất cả, vướng phải cú sốc quá lớn ở cái tuổi mười lăm nó đã bị ảnh hưởng tâm lý một thời gian, ngoài người anh trai thì Việt là người đã bên cạnh an ủi nó suốt khoảng thời gian đó, giúp nó có thể vượt qua cú sốc đó.


Gọi mãi không thấy nó trả lời mà chỉ nghe thấy nó khóc, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

- Tôi làm gì sai hả mà cô khóc như thế? Cô có bị sao không thế?

Hắn vừa nói dứt lời thì nó đứng dậy lau nước mắt rồi nói lại hắn:

- Tôi không sao hết, anh không về đi.

Nhìn cái vẻ mặt của nó lúc này hắn không hiểu gì hết, rõ là khoảng một phút trước thôi nó khóc như một đứa con nít vậy nhưng giờ thì nó lại tỉnh bơ, như thể vừa không có chuyện gì xảy ra, nếu trên mắt nó không còn vương những giọt nước mắt chắc hắn không tin nó vừa khóc.

- Ơ, vừa cô như thế thì tôi sao về được.

- Tôi có bị sao đâu, giờ thì tôi bình thường rồi đấy. Anh không mau về đi.

Nói với hắn xong nó quay và đi vào trong nhà, mặc cho hắn vẫn ngơ ngơ ngác ngác không biết chuyện gì đang diễn ra.

Hắn thắc mắc sao nó lại thế? Kì dị thật.

Rồi hắn gọi taxi về nhà.

Khi hắn đi khỏi, nó nghĩ sao số nó lại gặp cái tên dở hơi này chứ, hi vọng với cái bộ dạng đó của hắn thì nó sẽ không phải gặp hắn dài ngày, mong cho nhanh hết một tháng để nó không phải nhìn thấy cái bộ mặt của hắn nữa.

Còn hắn về nhà thì đặt ra cả đống câu hỏi về nó, một cô bé kì dị.

Hắn nhờ người điều tra về gia đình nó, thì biết được bố mẹ nó đã mất, giờ nó sống cùng anh trai, và nhà có một người quản gia nữa. Anh trai nó hiện là giám đốc tập đoàn họ Triệu, tiếp quản sự nghiệp của bố mẹ, và thường đi công tác nên không mấy khi có mặt ở nhà với nó.

Trước cái kết quả điều tra về gia đình nó và nghĩ lại ngôi nhà biệt thự nó ở hắn lại thắc măc:

- Sao nhà cô ta cũng thuộc hàng giàu có, sao lại không có năm triệu bỏ ra trả mình nhỉ, mà lại chấp nhận làm người yêu mình, hay là cô ta cũng như mấy đứa con gái khác…
...
>>>Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Đợt này mình đang bận nên chắc sẽ ra chương tiếp hơi lâu. :)
 

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 3

Ngày thứ ba của một tháng làm người yêu hắn.

Hôm nay cũng như mọi hôm nó vẫn đến trường nhưng nó không sợ bị hắn gọi bất chợt vì nó nghĩ hắn không bắt nó làm gì khi nó đang ở trường học, hắn hứa với nó rồi mà. Kết thúc buổi học rồi về nhà, cả ngày nó cũng không thấy động tĩnh gì từ hắn. Nằm trên giường chuẩn bị ngắm mắt ngủ nó cười một mình rồi tự nghĩ:

- May quá không bị gặp mặt cái tên đó, lại được bình yên.

Tới ngày thứ tư, thứ năm rồi cả tuần nó cũng không thấy động tĩnh gì từ hắn. Nó sung sướng với cái suy nghĩ hắn đã tha cho nó. Đang hí hửng, tung tăng trên đường đi học về, vừa đi tới đầu ngõ thì nó giật mình khi có người phi từ trong ngõ ra đứng trước mặt nó, mất vài giây để nó lấy lại “hồn”, nó trợn mắt lên nhìn kẻ trước mặt nó, rồi nó hét lên:

- Anh muốn giết người không dao à?

- Ha ha… Tôi làm gì cô đâu mà cô kêu tôi giết cô? – Hắn nhìn mặt nó mà không nhịn nổi cười.

Hắn thấy nó kì lạ thật, vừa dọa, nó giật mình thế mà không hét lên, vài giây sau lại có thể quát hắn ngay được, càng nhìn cái gương mặt nó biến đổi trạng thái nhanh đến vậy khiến hắn không thể ngừng cười.

- Anh bị điên à mà cứ cười, đúng là khùng. – Chửi hắn xong nó mặc cho hắn đang cười cứ thế đi.

Nó vừa đi được mấy bước thì bị hắn gọi lại.

- Này, cô chưa trả hết nợ tôi định đi đâu đấy?

- Tôi đi về chứ đi đâu, tôi lại tưởng anh tha cho tôi rồi chứ.

- Cô nghĩ gì đấy? – Vừa nói hắn vừa tối nắm lấy tay nó và kéo nó đi ra xe.

- Bỏ tôi ra. Anh định đưa tôi đi đâu? – Nó giật tay hắn ra nhưng không được vì hắn là con trai mà.

- Im… Ngoan ngoãn lên xe đi người yêu. – Hắn quát nó rồi lôi nó lên xe.

- Anh định đưa tôi đi đâu cơ chứ? Cho tôi xuống đi.

Nó vừa bị hắn đẩy lên xe thì nó đòi mở cửa xe ra ngoài, nhưng vẫn phải bất lực khi hắn cho xe chạy ngay lập tức.

- Cô ngồi im đi, cô không nhớ là đã thỏa thuận với tôi là phải đi chơi với tôi à?

- Anh là cái đồ… - Hắn nhắc đến cái món nợ đó làm nó không nói gì được nữa vì nó đã hứa rồi mà.

- Đồ gì… Cô nói ra xem nào, sao phải ấp úng thế.

- Đó là anh muốn tôi nói ra đấy nhé.

- Ừ, nói nghe coi.

- He he! Đằng sau đó là từ điên, từ khùng, từ hâm, từ điên, và anh là đồ thù dai, chuyên bắt nạt người khác, cậy lớn bắt nạt bé… Nó thao thao bất tuyệt nói mà không nhìn biểu hiện của hắn.

Cái mặt hắn lúc này như đỏ như quả gấc, máu dồn lên não, chưa có ai mà dám chửi hắn không thương tiếc như vậy, nó vẫn đang nói thì…

Keeeeeeeeettttttttttt… Hắn phanh xe gấp.

- Au ôi, đau quá! Anh muốn giết tôi đấy hả? – Nó vừa nhăn mặt hét lên, tay thì xoa xoa cái trán vì bị đập về đằng trước.

Lúc này nhìn vào hắn thì thấy lúc này mặt hắn đỏ ửng, rồi thấy buồn cười vô cùng thế là nó cứ ôm cái trán rồi cười thôi.

Còn hắn thì độ tức giận đạt đến đỉnh điểm, hắn ngả người dí sát mặt vào mặt nó rồi hét lên:

- Cô muốn chết à?

Lúc này nó mới ngậm miệng lại không cười nữa, mặt tái đi, nhìn hắn lúc này nó mới thấy thật đáng sợ, như kiểu hắn muốn ăn tươi nuốt sống nó. Người nó bắt đầu run lên vì sợ hãi. Thấy nó im không cười nữa mặt biến sắc hắn càng dí mặt sát vào mặt nó rồi nói:

- Cô có biết cô vừa nói cái gì với Bảo Nam tôi không?

- Tôi… Tôi… - Nó đang không biết nó nói gì nữa.

- Chưa có một ai dám chửi tôi mà cô dám…

Hắn nói chưa hết câu thì nó nhớ ra là nó vừa nói gì, nó đẩy hắn ra, mở cửa xe, vừa xuống xe vừa khóc tu tu, thấy nó khóc hắn ớ người ra, hắn đã làm gì nó đâu mà nó khóc. Hắn vội vàng xuống xe, lôi nó lại:

- Tôi còn chưa động vào người cô đâu đấy, sao cô khóc?

- …

- Cô kia nín đi cho tôi, bao nhiêu người đang nhìn và nghĩ tôi bắt nạt cô đấy.

Hắn càng nói làm nó càng khóc to, nó khóc như đứa trẻ con vậy, mọi người đi đường cứ nhìn hắn, như thể hắn đã làm gì một đứa học sinh cấp ba để nó phải khóc như vậy. Cái lúc này thì hắn không thể quát mắng nó hay dọa nạt nó nữa, vì càng nói nó lại càng khóc to lên. Hắn nghĩ:

- Chưa bao giờ mình phải dỗ dành ai bao giờ chẳng lẽ giờ mình lại phải dỗ dành con bé này hay sao?

Hắn vò đầu bất lực nhìn nó khóc:

- Ôi điên mất thôi, dính vào đứa trẻ con này…

Hắn đành phải quay ra nói nhỏ nhẹ với nó khi ai đi ngang qua chỗ nó cũng nhìn hắn.

- Không khóc nữa, tôi đưa cô đi ăn kem?

Nó vẫn không nín vẫn cứ khóc.

- Hay đi công viên nhá?

Nó vẫn không nói gì.

Sức chịu đựng của hắn có giới hạn, hắn đã phải hạ mình nhường nhịn nó rồi mà không hiểu sao nó cứ khóc mãi, hắn bực quá ra lôi nó lên xe.

- Lên xe tôi đưa cô về nhà.

Nghe thấy hai từ “về nhà” là nó không khóc ngay lập tức, hất tay hắn ra mặt lại tươi tỉnh lại ngay.

Hắn choáng thêm một lần nữa, một đứa con gái kì cục, khóc đột ngột, cười bất thường.

- Lên xe đi về nhà. Anh vừa bảo đưa tôi về nhà mà. – Nó nói với hắn khi mặt hắn đang đơ ra còn nó thì tỉnh bơ

Nghe nó nói xong hắn đưa tay lên sờ trán nó, rồi lại sờ lên trán mình thấy vẫn bình thường. Trước cái hành động của hắn nó lại với tay lên trán hắn, rồi nói với hắn:

- Đầu anh vẫn bình thường mà, có bị khùng đâu nhỉ?

- Cô bị khùng thì có. Lên xe.

Hắn lên xe vẫn trong trạng thái đơ đơ thắc mắc không biết chuyện gì xảy ra.

Ngồi lên xe nó lôi cái gương nhỏ trong ba lô ra soi rồi xoa xoa cái trán bị đau, rồi lại xoa xoa hai cái bọng mắt, vì nó vừa khóc mà.

- Này, vừa tôi có làm gì cô đâu mà cô khóc?

- Anh vừa bắt nạt tôi mà. – Nó tỉnh bơ nói với hắn.

- Tôi còn chưa động vào người cô.

- Thì rõ là câu trước anh bảo tôi nói, tôi nói xong anh lại…

- Cô…

- Anh nhìn mắt tôi còn giống vừa khóc không? - Nó xoa xoa mắt hỏi hắn.

- Ngoài cái miệng cô đang cười toe toét ra thì ai nhìn cũng biết cô vừa khóc.

- Hả… Thôi chết rồi, tại anh ý, làm sao đây? – Nó lo lắng, cuống cuồng lên tay thì không ngừng xoa mắt.

- Cô làm trò gì đấy?

- Không được, tôi không thể về nhà với cái mặt như thế này được.

- Sao? Hay cô muốn đi chơi với tôi? He he.

- Anh đừng tưởng bở, chỉ cần biết tôi khóc thôi Bác sẽ gọi điện cho anh tôi, anh lại làm om xòm lên hỏi xem tôi làm sao, mà anh tôi đang đi công tác.

- Tôi tưởng cô sống với quản gia cơ mà?

- Ừ! Nhưng… Sao anh biết? – Nó ớ ra thắc mắc sao hắn biết nó sống với quản gia.

- Có việc gì Bảo Nam tôi muốn biết mà không được đâu. – Hắn vừa nói vừa đắc ý.

- Anh bảo đưa tôi đi ăn kem mà, đưa tôi đi ăn kem đi, tẹo mặt tôi bình thường tôi sẽ về.

Thế là hắn đưa nó đi ăn kem, vào cái quán mà nó và hắn chạm mặt lần đầu.

Vào đó nó gọi đủ thứ, trông người nhỏ bé mà nó ăn gấp mấy lần hắn. Hắn cứ ngồi nhìn nó ăn thôi, nhìn nó trừ lúc khóc ra thì lúc nào trông cũng đáng yêu. Hắn có cảm giác nụ cười nó hồn nhiên lắm nhưng đôi mắt nó lại đầy tâm sự. Hắn bắt đầu thấy muốn tìm hiểu về nó nhiều hơn rồi, nhìn nó hắn nghĩ:

- Một con bé bề ngoài chẳng có gì đặc biệt nhưng lại rất thú vị.

Sau khi ăn xong nó đòi hắn đưa nó về nhà, cũng không muốn bắt nạt nó nữa hắn đưa nó về, đưa nó đến đầu ngõ nó đòi xuống xe và tự đi vào nhà vì không muốn bị Bác để ý (nó gọi quản gia là Bác).

Về nhà hắn nghĩ đến nó nhiều hơn, hắn thấy vui khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của nó, hay cái thái độ thay đổi như chong chóng của nó làm hắn rất tò mò. Lâu rồi hắn không chơi với đứa con gái nào thú vị như vậy.

Còn nó thấy vui vui vì được đi ăn bao nhiêu là thứ, nhưng cũng bực vì tại cái tên đó mà lần nào gặp cũng làm nó khóc nhè.

>>> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 4


Một tuần qua đi, nó thì chỉ mong sao ba tuần còn lại cũng nhanh chóng kết thúc, nó không muốn chơi trò này với hắn nữa.

Còn hắn thì bước sang tuần thứ hai ngày nào hắn cũng đến đưa đón nó đi học, ban đầu nó không đồng ý nhưng bị hắn dọa. Nếu không cho hắn đến đón thì ngày nào hắn cũng đến gọi cửa. Thế là nó bất lực đồng ý, vì nó sợ hắn lại làm loạn lên Bác mà biết thì kiểu gì anh nó cũng biết và lại có thêm vài người vệ sĩ đi theo.

Hôm nào cũng vậy nó ra đến cổng trường thì đã thấy hắn đứng ở đó rồi, và mỗi lần nó bước lên xe của hắn là lũ bạn ở lớp nó là ồ lên, chỉ trỏ, xoi mói, kèm theo những ánh mắt ghen tỵ. Vì hắn là công tử con nhà đại gia và cũng có bề ngoài đẹp trai nữa mà.

- Anh không phải đi học à?

- Có chứ, nhưng thích thì nghỉ một vài tiết thôi.

- Mà tôi quên mất anh cần gì học.

- Không học? Sao ai cũng nghĩ vậy nhỉ?

Hắn cười nhạt trước cái suy nghĩ của nó, ai cũng nghĩ công tử họ Đặng là không cần học, vào Đại Học là dùng tiền, qua môn là dùng tiền và mọi thứ đều dùng tiền, nhưng chỉ có đi học với hắn thì mới có thể biết hắn là ai.

Cái sự thật bên trong hoàn toàn khác, tuy hắn cũng dựa vào mác gia đình mình nên cũng nghỉ học bừa bãi còn chuyện thi cử, điểm cao thì hoàn toàn lại khác, ai khi mới vào lớp nghe danh hắn thì sẽ xem thường hắn vì nghĩ hắn vào trường bằng tiền trong khi bạn bè thì học rất vất vả mới vào được chỉ khi nhìn thấy cái bảng điểm đầu vào của hắn chỉ kém thủ khoa 0,5 điểm thì ai cũng phải thay đổi dần suy nghĩ về hắn.

Chẳng có ai có thể tin nổi, một kẻ suốt ngày trốn học đi chơi như hắn lại có điểm kết thúc môn cao đến vậy, và kì nào cũng được học bổng nhưng hắn không nhận học bổng năm nào cả mà nhường cho những bạn có hoàn cảnh khác. Hắn là một người cực kì thông minh, đã không học thì thôi một khi đã học thì không ai bằng, vì vậy bố mẹ hắn chẳng bao giờ phải bận tâm về hắn.


Vừa tới đầu ngõ nó xuống xe, đập vào mắt nó là một người con trai, là Việt. Đứng bên cạnh Việt là một người con gái, chính là người mà hôm nó nhìn thấy, nhìn thấy hai người là máu ức chế của nó dồn lên, không phải vì cái hôm đó nhìn thấy hai người nó mới thành ra như hôm nay, nó mới phải vào vai người yêu thiếu gia thế này. Chào hắn xong nó đi thẳng lướt qua Việt không nói câu gì thì bị Việt gọi lại:

- Em sao ngày nào cũng đi cùng tên kia?

Nó nuốt sự tức giận lại nhìn người con gái kia rồi nói với Việt.

- Em đi cùng ai thì liên quan gì đến anh? Không phải anh phải bận học à?

Hiểu ý nó nói, Việt vội nói:

- Không như những gì em nghĩ đâu? Em đừng qua lại với tên kia nữa, em chẳng lẽ không biết hắn là ai à?

- Tất nhiên là em biết rồi, anh ta đẹp trai hơn anh, lại là công tử con nhà giàu nữa, chẳng là quá tốt hay sao?

- Sao em lại trở nên như thế, em rồi lại như con rối của hắn thôi, vài ngày hắn lại đá em thôi.

Nghe đến câu này thì nó tức giận không chịu nổi nữa, bao nhiêu kìm nén trong lòng nó vỡ tung ra, đến giờ này nó không còn yêu Việt nữa nhưng nó thấy không can tâm vì sao Việt lại lừa dối nó, nếu không yêu nó có thể nó với nó, nó hét lên với Việt:

- Anh ta đá em như cách anh đá em là cùng chứ gì? Anh lấy quyền gì mà can thiệp vào chuyện của em.

Nói xong nó bước đi, vừa đi thì bị Việt giữ tay lại:

- Kim Anh, anh xin lỗi nhưng hoàn toàn không như những gì em đang nghĩ đâu, em đừng yêu tên đó nữa.

- Không liên quan gì đến anh cả. – Hất tay Việt ra nó chạy một mạch về nhà nó, bỏ lại đằng sau Việt và người con gái bên cạnh.

Cái sự thật mà Việt không bao giờ muốn nói cho nó biết, nhưng giờ nó lại hiểu lầm Việt rằng Việt chia tay nó để yêu người khác. Nó không thể ngờ rằng chính Việt đã được anh trai nó nhờ quan tâm nó một cách đặc biệt, và thậm trí đã giả làm người yêu nó để giúp nó vượt qua giai đoạn bị khủng hoảng tinh thần vì từ nhỏ tới giờ người nó chơi thân nhất là Việt, Việt luôn coi nó là một người em gái, khi thấy tinh thần nó ổn định hơn thì Việt không cần phải bên cạnh nó nữa nên đã đưa ra lý do là phải tập trung vào học, vì chỉ có lý do này mới làm nó không bị tổn thương. Vẫn biết đã lừa dối tình cảm của nó nhưng Việt cũng biết thứ tình cảm nó dành cho Việt chỉ là tình cảm anh em ngây thơ, trong sáng mà nó lầm tưởng đó là tình yêu.

Việt thấy lo lắng khi thấy nó qua lại với Bảo Nam, sợ nó lại bị tổn thương lần nữa, là người yêu của Bảo Nam không khác gì đùa với lửa.

Nó về nhà là chui vào phòng, nó cứ suy nghĩ rồi lại khóc, nó thấy ai cũng bắt nạt nó, nó lại nghĩ giá như có anh trai nó ở nhà thì đã chẳng có những chuyện như thế này xảy ra.

Ngày thứ 12.

Hôm nay nó vẫn đi học bình thường, và hắn cũng vẫn đến đón nó rất đúng giờ, hành động của hắn như thể nó là người yêu hắn thật vậy, hai tuần cũng trở thành quen nó lên xe của hắn mà chẳng hề kêu ca gì cả, ngồi trên xe nó không nói năng gì cả, thỉnh thoảng hắn trêu chọc nó cho nó cười thôi, biết nó đang có tâm trạng buồn nên hắn cũng không nói gì nhiều. Hôm qua khi vừa tạm biệt nó, nhìn qua gương hắn thấy nó nói chuyện với ai đó, hắn dừng xe từ xa và quan sát xem chuyện gì xảy ra thấy vẻ mặt nó đầy tức giận nhìn vào hai người kia hắn nghĩ chắc nó gặp người yêu cũ nên cũng không can thiệp vào làm gì.

Gần hai tuần chơi trò cặp bồ với nó, hắn thấy mình hình như đã thay đổi thì phải, hắn không mấy để ý đến những đứa con gái khác nữa, hắn thấy hắn cười khi nhìn thấy nụ cười của nó, nụ cười đầy hồn nhiên trong sáng của nó đã làm tâm hồn hắn thay đổi. Nó hoàn toàn khác với những đứa con gái khác, tất cả những đứa con gái xung quanh hắn trước đây đều muốn bám lấy hắn, làm người yêu hắn, chấp nhận trở thành người đàn bà của hắn để rồi đòi hắn mua cho đủ thứ đồ, còn nó thì hoàn toàn ngược lại, đi cùng hắn nó chẳng bao giờ đòi hắn mua cho nó cái gì, chưa từng lả lơi quyến rũ hắn, chính hắn cũng thấy chẳng có cái thứ ham muốn tầm thường kia khi đi với nó, hắn chỉ muốn được đi bên cạnh nó, nói chuyện với nó thế là đủ.



Nửa tháng qua đi, nó với hắn cũng dần thân thiết hơn, nói chuyện với nhau nhiều hơn, mỗi lần lên xe về cùng hắn là nó lại kể đủ thứ chuyện ở lớp, thầy cô, bạn bè ra sao… mà chẳng ngại ngần gì nữa, hắn cũng chia sẻ nhiều chuyện hơn với nó.

Những ngày nghỉ không có bài tập hắn thường rủ nó đi chơi, mặc dù hắn bị nó tha đến toàn những nơi dành cho trẻ con như công viên, sở thú… toàn những nơi hắn hầu như không bao giờ bước chân tới nhưng khi đi cùng nó, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của nó khi chơi các trò chơi của bọn trẻ con, rồi hò hét thích thú khi nhìn thấy trò gì đó lạ lạ hắn thấy tâm hồn hắn bình yên theo nó, trước khi quen nó nơi hắn biết đến chỉ là vũ trường, quán bar, nhà nghỉ… nơi duy nhất hắn tìm thấy bình yên là bãi cỏ sau biệt thự của nhà nó. Còn bây giờ mọi thứ đã khác…
>>> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên