Hạnh phúc sau nỗi đau (Sóng tình) - Cập nhật - Chang Chang

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 5

Hàng ngày khi tan học Việt đều lặng lẽ đứng một góc nhìn nó bước lên xe hắn, nhìn nó cười nói vui vẻ với hắn, Việt có cảm giác lo lắng, sợ nó bị tổn thương mà giờ Việt có nói gì thì nó cũng không để tâm đến, mà có khi còn làm ngược lại nhiều hơn nữa, thế nên Việt chỉ biết đứng quan sát nó.

Chiều cuối tuần Việt cùng người yêu đi công viên, dạo quanh hồ nhìn các đôi chơi trò đạp vịt, bất chợt Kiều Linh (người yêu Việt) nhìn thấy ai như là nó, lay lay tay Việt và chỉ về phía xa xa hồ:

- Anh, kia có phải Kim Anh không?

Nhìn theo hướng tay Kiều Linh chỉ, nhìn thật kĩ, ngỡ ngàng, đúng là nó thật, bên cạnh nó chẳng phải là hắn hay sao, nó đang chơi, cười nói với hắn. Mà tại sao Kim Anh có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy với hắn, Việt cứ nghĩ rồi cảm thấy có gì dó chẳng lành, rút điện thoại ra Việt gọi cho ai đó, rồi cả hai lại tiếp tục đi…

Lâu lắm rồi kể từ khi bố mẹ mất nó không còn đi đạp vịt như ngày trước nữa, anh nó thì chẳng khi nào có thời gian mà đưa nó đi đạp vịt được, lâu lắm rồi nó lại vui như hôm nay, dường như đã lâu lắm rồi nó mới lại được vui như thế, nụ cười của nó hình như đã quay trở lại, nụ cười này đã biến mất lâu lắm rồi. Càng nhìn nó cười hắn càng thấy vui, từ khi nào mà hắn lại trở nên như thế này chính hắn cũng không hiểu, sao hắn cứ chạy theo nó như này? Sao hắn lại thấy vui khi bên cạnh nó? ... Rất nhiều câu hỏi hắn tự đặt ra cho mình, mà chưa có câu trả lời…

Mải ham chơi, hò hét nó chẳng để ý đến cái điện thoại của nó có người gọi, có người gọi cả mấy chục cuộc nó cũng không biết mà nhấc máy, tới nỗi cái máy bị sập nguồn luôn, sau cuộc chơi nó mới sờ đến cái điện thoại thì cái điện thại đã đen xì, sập nguồn… Vứt cái điện thoại lại túi xách nó hỏi hắn:

- Anh! Mấy giờ rồi? Điện thoại em sập nguồn rồi.

Vừa nhìn vào đồng hồ hắn vừa cười, rồi nói cho nó biết giờ, nhìn hắn cười mà nó chẳng hiểu gì cả, hắn cứ cười một mình mãi.

- Này, anh cười gì đấy, thôi về đi.

- Ừ, không có gì, em chơi mệt rồi à?

- Ừ, thôi về đi, mệt rồi.

- Thế em ra ngoài đi, anh vào lấy xe.

Thế là hắn quay đi lấy xe, nụ cười vẫn không thể nào dời hắn, hắn thấy rất vui khi thấy nó thay đổi cách xưng hô với hắn, bình thường nó chỉ nói chống không với hắn, không thì gọi anh, xưng tôi với hắn.

Ngồi trên xe đi thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn nó rồi cười một mình.

- Này, sao anh cứ cười như hâm thế? – Nó nhìn hắn nói.

- Anh vui thì anh cười thôi.

- Mặt em dính gì hả? – Nó nhìn hắn nghi ngờ câu trả lời của hắn rồi nhổm dậy soi mặt ngó nghiêng vào cái gương nhưng chẳng thấy gì cả.

- Thôi, ngồi xuống đi, làm gì có cái gì mà soi. – Hắn một tay kéo nó ngồi xuống.

- Thế sao anh cứ cười suốt thế? Bệnh hả?

- Ừ, anh đang bị bệnh.

- Xì, bệnh hâm.

- Bệnh tương tư. – Hắn nói mà chẳng thèm liếc nhìn nó một cái, cười nham hiểm.

- Tương tư cái đầu nhà anh ý. – Nó bắt đầu thấy khó chịu khi hắn cố tình nói như thế.

- Anh cười vì…

- Vì gì, anh nói đi. – Nó hớn hở khi nghe hắn nói.

- Thôi tối về anh nhắn tin cho.

- Đúng thật là… Mờ ám. – Nó thở dài, lẩm bẩm ngao ngán vì hắn cứ úp mở.



Nó vừa về đến nhà thấy Bác liền chào thật to, Bác vội vàng chạy lại gần nó, vẻ mặt Bác hình như có chuyện gì thì phải:

- Kim Anh con đi đâu đấy sao Bác không gọi cho con được?

- Điện thoại con hết pin ạ, có chuyện gì vậy Bác, lúc chiều con xin phép Bác cho con đi chơi rồi ạ.

- Không, Bác không nói chuyện đó, con đã làm gì để anh con tức giận như vậy?

- Dạ? Con có làm gì đâu ạ? – Nó nhìn vẻ mặt của Bác mà không biết chuyện gì xảy ra nữa.

- Hồi chiều thằng Quân gọi cho Bác hỏi con đi đâu? Dạo này như thế nào? Rồi còn bảo không liên lạc được cho con.

- Thế Bác bảo sao a?

- Bác bảo con vẫn bình thường, vẫn đi học đều không chơi bời gì hết.

- Vâng, thôi chết con quên, con phải lên phòng sạc điện thoại đã.

- Ừ, rồi con gọi lại cho anh xem có chuyện gì, Bác đi nấu cơm.

Nó lên phòng sạc điện thoại, máy vừa bật nó hơi choáng vì thấy báo 32 cuộc gọi nhỡ mà có tới gần 30 cuộc là của anh nó, còn lại là của Bác, không biết có chuyện gì mà anh gọi cho nó nhiều vậy.

Nó vội vàng bấm số anh nó, đầu dây bên kia vừa có người nhấc máy thì nó đã nghe tiếng quát chói tai, nó phải cho xa điện thoại ra khỏi tai.

- Em đang làm cái trò gì đấy?

- Ơ… Em… Em có làm gì đâu ạ. Sao anh lại hỏi em thế? Có chuyện gì thế ạ?

Nó thấy giọng tức giận của anh nó là không giám cười như mọi khi nữa, nó vẫn chưa hiểu chuyện gì mà làm anh nó tức giận vậy, không biết nó đã làm sai gì nữa.

- Giờ còn chưa biết mình làm gì sai nữa hả?

- Em thực sự không biết mà. – Nó lạc giọng đi vì sợ hãi. Anh nó chưa bao giờ quát nó như vậy.

-Vừa rồi em đi đâu, làm gì? Với ai? Sao anh gọi không nghe máy? – Anh nó hỏi nó một thôi một hồi.

Nghe đến đây thì nó đoán ra anh nó đang nói đến chuyện gì rồi, nhưng nó thắc mắc sao anh nó có thể biết được.

- Em… Em đi chơi với bạn, mải chơi quá nên anh gọi em không biết.

- Thế bạn em là ai?

- Bạn em là…

- Em chơi với thằng đấy từ bao giờ? – Anh nó quát lên mà chẳng để nó nói.

- Anh ơi, không phải như những gì anh nghĩ đâu. Hu hu… - Nó nghe thấy anh nói thế là bao nhiêu nỗi ấm ức của nó phải dấu vỡ òa, nó vừa khóc vừa kể với anh nó mọi chuyện.

Cũng hiểu tính nó, anh nó không nghĩ nó lại qua lại với tên đại công tử đó. Nghe nó kể lể xong thì anh nó không trách được nó nữa, vì anh nó hiểu nó chỉ vì không muốn anh nó lo lắng nên mới làm vậy, nhưng chỉ cần biết nó dính dáng đến gia tộc họ Đặng thôi là anh nó không thể không tức giận.

- Em không được qua lại với thằng đó nữa, nghe chưa?

- Anh cho em xin một tuần nữa thôi, hết tuần sau anh sẽ không bao giờ thấy em qua lại với tên đó nữa.

- Em có muốn anh đưa em qua đây du học không? Mà còn mặc cả?

- Huhu… Em đã hứa là sẽ làm người yêu hắn một tháng rồi, giờ còn một tuần nữa thôi anh, hắn cũng không làm gì em cả không như anh nghĩ đâu. Hắn đối xử rất tốt…

- Anh không muốn em bên cạnh người nhà đó một phút nào cả, em hiểu chưa? Chưa biết khi nào thì thằng đó hại em nữa. – Anh nó càm ràm ở đầu giây bên kia.

Còn nó thì chỉ biết năn nỉ anh nó thôi.

- Một tuần thôi anh, em không muốn là người thất hứa. – Nó vừa nói vừa khóc, nó là đứa không bao giờ thất hứa với ai, và lần này cũng vậy.

Biết tính nó nên anh nó cũng không muốn làm căng lên với nó, thấy lo lắng và thương nó nhiều hơn, nhưng nhất quyết anh nó đòi thuê vệ sĩ đi bảo vệ nó, nó đi ra ngoài một bước thì có vệ sĩ theo một bước, anh nó không muốn có bất cứ điều gì không may xảy ra với nó.

Với anh nó, nó tất cả bây giờ.

Thế là từ ngày hôm sau nó cứ đi ra ngoài là có vệ sĩ đi theo.

Một ngày đầu tuần thời tiết rất đẹp nhưng nó thì không mấy vui vẻ, bước ra ngoài cửa đi một đoạn nó đã thấy hắn chờ nó ở chỗ cũ, hắn rất đúng giờ, nó vẫn giữ đúng lời hứa, nó lên xe hắn.

Nhìn thấy nó hắn vui vẻ cười nó, thấy nó không nói gì cả, hắn nghĩ chắc do hôm qua vìcái tin nhắn của hắn mà nó giận hắn thì phải.

Gần đi tới trường nó quay sang nói với hắn.

- Tôi chỉ phải làm người yêu anh một nữa là xong rồi đấy.

Hắn hơi bất ngờ trước câu nói của nó, mới nhớ ra đây là món nợ, là thỏa thuận.

- Ừ, em vào đi, trưa về anh qua đón em.

Hắn bước quay đi với nụ cười gượng gạo, khác với mọi lần hắn để nó vào trước nhưng hôm nay hắn vội vàng quay đi, hắn không muốn nó nhìn thấy cảm xúc của hắn.

Nó bước vào lớp mà cũng không mấy để ý đến vẻ mặt của hắn lúc quay đi.

Chỉ mong cho nhanh qua hết tuần này. Để không phải là người yêu của hắn nữa, để đi đâu cũng không cần có mấy người áo đen đi cùng.


>> Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 6


Tan giờ học nó bước ra cổng đúng như nó nghĩ hắn đã đứng đợi nó ở ngoài cổng, kèm theo hai tên vệ sĩ cũng đứng ở gần khu vực đó, chắc đợi nó từ sáng.

Nhìn thấy nó hắn nở một nụ cười tươi như mọi ngày giấu đi ánh mắt đầy cảm xúc.

Ngồi trên xe nó không nói gì cả, cứ nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe. Thỉnh thoảng lại ngó nhìn chiếc xe của vệ sĩ đi đằng sau cách đó không xa.

Còn hắn thì hắn vẫn nghĩ vì cái tin nhắn đó mà nó không muốn nói nói chuyện với hắn.

Tối hôm trước khi nó vừa bước vào nhà thì hắn gửi tin nhắn cho nó, khi bật nguồn điện thoại lên thấy quá nhiều cuộc gọi của anh nó nên nó đã thoát tin nhắn đi rồi gọi cho anh nó luôn, xong rồi cũng quên luôn cái tin nhắn đó.

Gần đến nhà nó hắn quay sang nói với nó:

- Chiều nay em được nghỉ đúng không? Mình đi chơi được không?

- Chiều nay á, em… - Nó suy nghĩ tới lời anh nó nói nên không muốn đi với hắn.

- Chiều hai giờ anh đón nhé. Có chỗ này đẹp lắm anh muốn đưa em đi. – Hắn cười nói với nó.

- Em phải làm bài tập rồi. - Nó cúi mặt xuống nói vì nói dối sợ hắn biết.

- Thôi tối làm đi, đi chơi với người yêu đi. – Hắn giả vờ năn nỉ với nó.

Nghe đến hai từ “người yêu” nó chợt nhớ ra là ba tuần vừa qua nó đi với hắn là trong vai người yêu hắn. Nó dường như đã quên đi điều đó thì phải.

- Thôi được rồi, dù gì cũng còn tuần cuối.

Nó xuống xe đi vào nhà. Dõi theo từng bước chân của nó, hắn thấy có cảm giác buồn, muốn níu nó lại.

Đúng hai giờ chiều hắn đến rồi gọi điện cho nó:

- Alo em đây. – Nó nói trong trạng thái ngái ngủ.

- Dậy đi em, anh đang ở gần nhà em đây, cho em hai mươi phút để chuẩn bị nhé, mặc đồ đi biển nhé.

- Ơ, sao lại đi biển ạ? – Nó mở mắt ra giật mình khi hắn nói đi biển.

Nhưng chưa có được câu trả lời thì hắn đã tắt máy.

Có tin nhắn, có tin nhắn – Chuông điện thoại nó kêu lên, là tin nhắn của hắn.

Cún con dậy chuẩn bị nhanh lên, đúng hai mươi phút sau em phải có mặt tại chỗ cũ, không anh ra gọi cửa đấy.”

Không biết tên này nghĩ ra trò gì nữa, còn một tuần thôi, cố thực hiện thỏa thuận vậy, mà lâu rồi cũng chưa đi biển” – Nó vừa dậy vừa lẩm bẩm.

Chọn cho mình một chiếc quần ngố rách, buộc cao tóc, đi dép quai, mặc một chiếc áo phông hình nửa đầu nâu, bộ quần áo mua lâu rồi mà hôm nay nó mới có cơ hội mặc. Đúng hai mươi phút nó có mặt chỗ hắn. Đi sau nó là vẫn có hai vệ sĩ, nhưng chỉ có nó mới biết, vì hai người đó chỉ có nhiệm vụ đi theo sát để bảo vệ nó. Mà cũng nhờ có hai người vệ sĩ đi theo mà nó không cảm thấy lo lắng với đề nghị đi biển của hắn.

Nó đúng trước mặt hắn mà hắn vẫn không để ý, cắm đầu vào cái đồng hồ đếm giờ, tỏ vẻ thích thú.

- Anh không đi à?

Nghe thấy giọng nó, hắn ngẩng mặt lên, hắn hơi bất ngờ với bộ dạng của nó.

Nhìn nó không chớp mắt, miệng há hốc.

- Có gì mà anh ngạc nhiên thế?

Nó gắt lên thì thấy cái mặt biểu cảm của hắn.

- À, không có gì, chỉ là hôm nay thấy em khác quá.

- Có gì đâu, em vẫn vậy mà.

- Mọi hôm em có khi nào ăn mặc thế này đâu, em ăn mặc như tiểu thư, buông tóc, mặc váy, đi giầy búp bê. – Hắn vừa nói vừa đi quanh người nó, tỏ vẻ dò xét.

- Anh đúng là hâm, em đi học chứ có đi chơi đâu mà chẳng ăn mặc như thế.

- Không, bao nhiêu lần đi chơi anh cũng chưa thấy em như thế này bao giờ.

- Anh kêu đi biển em chẳng mặc thế.

Nói xong nó quay sang nhìn hắn, nhìn bộ quần áo hắn đang mặc rồi phá lên cười vì một sự trùng hợp đáng ngạc nhiên.

- Em cười gì thế? Anh làm sao à?

- Anh nhìn lại anh đi, anh đang mặc gì đấy?

Nghe nó nói xong hắn nhìn lại quần áo mình, rồi lại nhìn sang quần áo nó.

- Áo đôi, hiệu Versace – Cả hai đồng thanh nói, nhìn nhau cười.

Rồi cả hai lên xe.

- Đi thôi nào.

Cứ nhìn sang bộ quần áo của hắn nó lại cười, nó không ngờ chính hắn là người mua bộ quần áo còn lại đó, năm ngoái nó đi mua đồ cũng anh trai vào shop thời trang đó nó nhìn thấy bộ quần áo này liền kết luôn, đòi anh nó mua bằng được nhưng khổ là đó là một bộ quần áo đôi, nên họ không bán lẻ, anh nó đã phải bỏ tiền ra trả cho bộ quần áo nam còn lại để mua cho nó bộ nó này, mà anh nó không cần đến bộ kia, vì đấy không pahir phong cách của anh nó.

Lái xe với tốc độ như gió hơn một giờ đồng hồ đã tới nơi hắn muốn đưa nó đến.

Vừa xuống xe nó cảm nhận được luồng gió mát cộng thêm mùi mặn của biển, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, giang tay ra hướng về phía biển, nhắm mắt lại để cảm nhận.

Còn hắn lôi máy ảnh ra chụp nó ở khoảnh khắc đó, nhìn nó xinh hơn mọi ngày rất nhiều, gần một tháng quen nó, hắn vẫn không nghĩ nó lại có sở thích ăn mặc như vậy. Có lẽ một tháng là quá ít để biết hết về nó.

- Em thích biển vậy hả.

- Vâng, cũng lâu lắm rồi em chưa đi.

- Xuống kia chơi đi. – Hắn nắm tay nó, kéo nó đi.

- Thích quá, biển ơi ta nhớ mi quá. – Nó đứng trước biển hét thật lớn.

Đúng là lâu rồi nó không đi biển, chắc phải từ ngày bố mẹ nó mất, anh nó cũng bận chẳng có thời gian đi đâu, mấy lần lớp có tổ chức đi nhưng nó không đi. Kể từ ngày bố mẹ nó mất nó sống khép kín hơn, không giống như trước nữa.

Nó bước thật chậm thật chậm bên bờ biển, hồi tưởng lại những kí ức, nhìn theo bước chân nó, thấy cảm xúc nó thay đổi, cầm máy ảnh lên chụp lại những khoảnh khắc của nó.

Hắn muốn đưa nó đến đây là muốn nó được vui và có những kỉ niệm bên cạnh nó, thấy nó hình như có cảm xúc hắn chạy gần đến chỗ nó, nghịch nước rồi té nước chêu chọc nó. Giật mình nó quay lại, một nàn nước đập vào mặt, những giọt nước biển mặn hòa cùng nước mắt, nó đã khóc từ khi nào mà chính nó cũng không biết.

Nhìn lên đôi mắt nó đỏ au, hắn vội vàng lại gần nó.

- Anh xin lỗi, anh chỉ muốn làm cho em vui… - Hắn bối rối nghĩ mình chêu quá đáng làm nó khóc.

- Không phải tại anh đâu, tại em nhớ bố mẹ thôi. – Nó lấy tay lau nước mắt và nói với hắn.

Nhìn những giọt nước mắt của nó rơi, lần này không giống những lần khác, hắn cảm thấy muốn che trở cho nó, bất giác theo cảm xúc hắn ôm nó, để nó dựa vào mình.

- Cứ khóc đi, nếu em muốn. Những chỉ lần này thôi nhé. – Hắn thì thầm bên tai nó, như muốn an ủi nó.

Nó vô thức dựa vào hắn và khóc, hắn như là chỗ dựa của nó mà từ trước tới nay nó chưa có cảm giác này với ai ngoài với anh trai và Việt, nghe thấy tiếng sóng biển bên tai, nó chợt nhận ra rằng hắn ôm nó, vội vàng lau nước mắt, đi ra khỏi tay hắn.

Nó quay lại với biển với một nụ cười tươi, che dấu đi đôi mắt buồn, nó lại hò hét, lại chơi nghịch với cát, với sóng biển.

Hắn thì vẫn chẳng thể hết ngạc nhiên với sự thay đổi cảm xúc như chong chóng của nó.

Nhưng nhìn thấy nó cười là hắn hạnh phúc, được bên cạnh nó, ghi lại những lại những khoảnh khắc đẹp cùng nó là hắn chẳng muốn nghĩ gì nữa.

Nhìn nó và hắn đi bên nhau ai cũng nghĩ nó và hắn là một đôi yêu nhau thật sự, bởi chúng nó mặc quần áo đôi và đùa nghịch với nhau nhìn rất hạnh phúc.

Khi hoàng hôn chuẩn bị buông xuống, là lúc hắn đưa nó về.

Đang ngồi trên xe bỗng nhiên hắn một tay cầm lấy tay nó, nó giật mình co tay lại nhưng không thắng nổi lực tay hắn:

- Làm người yêu chính thức của anh hết tuần này nhé.

Nó cảm nhận được mặt nó đang nóng lên, dường như có luồng điện truyền từ tay hắn. Không muốn hắn biết cảm xúc của nó, nó vội vàng giật mạnh tay lại giả vờ vừa cười vừa nói:

- Ơ, ba tuần qua theo thảo thuận em vẫn là người yêu anh đó thôi.

- Không, đấy đâu giống người yêu.

- Xì, em vẫn đi cùng anh, đi chơi với anh mà.

- Ừ, nhưng tuần cuối cùng là người yêu theo đúng nghĩa người yêu nhé?

Với vẻ mặt đầy cảm xúc của hắn làm nó không thể cười được nữa.

Ngồi im trên xe, nó suy nghĩ mà chẳng nói gì, nhìn sang bên đường nó thấy con đường quen thuộc, là con đường gần nhà nó. Nó nhìn ra ngoài rồi nói vu vơ:

- Nhanh thật, đã về đến nhà rồi.

Hắn quay sang nhìn nó, rồi nở một nụ cười, hắn biết nó đang muốn trốn tránh cảm xúc lúc này.

Dừng xe lại chỗ cũ, xuống xe, nó vừa bước quay đi, thì có bàn tay níu nó lại.

- Nếu em vẫn coi đây là thỏa thuận đó thì hứa là bên anh hết tuần này nhé.

Nó thấy tim nó sao lại đập loạn lên trước hành động của hắn. Nó vội vàng bỏ tay hắn ra và chạy về phía nhà

Nó vừa đi vào nhà, hắn nhận được tin nhắn, là của nó:

- Cứ theo thỏa thuận đi anh. Hì.



Một ngày cho nó biết bao nhiêu cảm xúc, nó thấy vui. Cứ nghĩ tới lúc hắn ôm nó, để nó dựa vào người hắn mà khóc thì tim nó lại đập loạn lên, cả lúc hắn nắm tay nó nữa. Nó chưa bao giờ có cảm giác này với ai cả, ngay cả khi yêu Việt. Cứ mỗi lúc như vậy nó lại lắc đầu, phủ nhận cảm xúc với hắn.

Còn hắn, hắn khẳng định ba tuần vừa qua bên cạnh nó, hắn đã yêu nó, cần nó, cảm xúc này hắn chỉ dành duy nhất cho nó àm chưa dành cho người nào khác cả. Và hắn quyết tâm chinh phục trái tim nó trong một tuần cuối cùng.
>>> Chương 7
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Chương 7

Hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Sáng 6 giờ 30 phút, hắn đã có mặt trước cổng nhà nó, nở một nụ cười thật tươi, rồi lôi điện thoại ra gọi cho nó. Nó đang ngủ rất ngon thì nghe có tiếng chuông điện thoại, nó với điện thoại lên nhìn xem là ai đang gọi, trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, cố mở mắt ra, nó nhìn thấy số của hắn, sao hắn gọi cho nó sớm vậy, không biết có chuyện gì nữa. Nó bầm nút nghe:

- A lô, có chuyện gì vậy anh?

- Dậy đi bé, anh đang đứng ở trước cổng nhà em này.

- Mấy giờ rồi mà đã dậy ạ, chưa đến giờ đi học mà. – Nó nói mà mắt vẫn nhắm tịt.

- Cho em mười lăm phút đánh răng rửa mặt, rồi ra anh đưa đi ăn sáng rồi anh trở đến trường luôn.

- Anh nói cái gì mà mười lăm phút cơ? Mọi hôm ba mươi phút em còn chưa xong nữa. – Nó cằn nhằn với hắn.

- Đúng mười lăm phút, không anh đứng ở dưới cổng gọi lên đấy.

- Anh thôi ngay cái kiểu… - Nó chưa kịp nói thì hắn đã tắt máy.

- Ôi điên mất thôi, nếu không phải là hết tuần này thì còn lâu em mới bị anh dọa nạt. Bảo Nam chết tiệt. - Nó vừa bò dậy ra khỏi đống chăn, đi vào nhà vệ sinh, miệng thì không ngừng lẩm bẩm mắng hắn.

Đánh răng rửa mặt xong nó vào phòng nhìn vào cái đồng hồ, nó vội vàng mặc quần áo vì còn có bẩy phút nữa là nó phải có mặt ở cổng.

Nó vội chải tóc qua loa, và thu dọn ít sách vở cho vào ba lô rồi chạy một mạch từ trên phòng xuống. Nhìn thấy nó vội vàng chạy đi mà chưa kịp ăn sáng gì, Bác nó trong bếp gọi với theo:

- Kim Anh, sao con đi vội thế? Chưa tới giờ đi học mà?

- Dạ, con đi học đây, con ra ăn sáng cùng bạn Bác không phải lo đâu ạ.

- Nhớ không được bỏ bữa đâu đấy.

- Vâng ạ, con biết rồi ạ. Chào Bác con đi ạ.

Nó vừa chạy ra phía cổng vừa nói vọng vào chào Bác. Nghe thấy tiếng nó chào Bác hai người vệ sĩ đang ngủ bật dậy, cũng phải vội vàng mặc quần áo rồi chạy đi sau nó.

Nó vừa ra tới cổng nhìn thấy hắn đang đứng trước cổng thật, lại lần nữa hắn cắm đầu vào cái đồng hồ bấm giờ và cười thích thú mà không hề để ý nó đã đứng ngay đằng sau. Nó nhìn vào đồng hồ thấy đúng tròn mười lăm phút, mải nhìn đồng hồ xem mình ra sớm bao nhiêu giây thì bất ngờ ngửa mặt lên thấy hắn đã quay mặt lại mà đứng đối diện nó và có khoảng cách gần tới mức mà hình như nó nghe thấy cả tiếng tim của hắn đang đập. Nó chợt nhận ra điều gì đó, dây thần kinh cảm giác ở da nó nói cho nó biết hắn đang dí sát mặt vào mặt nó. Mặt nó bắt đầu đỏ lên, nó vừa lấy hai tay đẩy mạnh hắn ra, giữ khoảng cách với hắn vừa hét lên:

- Anh làm gì đấy? Chưa sáng ra đã gọi người ta đi rồi. - Nó trợn hai mắt lên nói vào mặt hắn y như cái lần đầu nó gặp hắn.

Nhìn bộ mặt của nó mà hắn không thể nhịn nổi liền cười lớn và nói:

- Anh có làm gì đâu, anh chỉ định hỏi em ra sớm bao nhiêu giây thôi mà.

Nhìn cái mặt hắn đang cười thích thú khi trêu chọc nó làm nó càng bực.

- Anh chán sống rồi hả mà chọc em. - Nó hồn nhiên đưa tay ra véo hắn một cái.

Sau khi véo hắn xong nó chợt nhận ra cái hành động của nó hơi bất bình thường, mặt nó lại đỏ lên. Cứ mỗi khi nó ngại thì y rằng hai má nó lại đỏ lên nhìn không khác gì đánh phấn hồng. Bốn mắt nhìn nhau, im lặng mấy giây thì hắn nở một nụ cười để đánh tan cái không khí căng thẳng này, rồi hắn cầm tay nó kéo nó ra chỗ xe.

- Đi ăn sáng nhanh nào, không em lại muộn học mất đấy.

Nó không nói gì cả mặc cho hắn kéo ra xe, thật ra nó bây giờ không biết phải nói gì thì đúng hơn.

Hắn đưa nó đi ăn sáng xong, đưa nó đến trường, hôm nay nó đến trường sớm hơn mọi hôm. Hắn xuống xe trước rồi ra mở cửa xe cho nó. Nó chào hắn rồi bước vào, vừa bước được vài bước thì hắn gọi nó lại, đang không biết hắn gọi nó lại nói gì thì hắn đã bất ngờ bước tới bên cạnh nó thơm một cái lên trán nó. Nó giật mình lùi lại phía sau để tránh hắn, hắn thì nhìn nó nở một nụ cười khiến ai nhìn vào hắn trái tim cũng phải thổn thức, mặt nó lại được phen đỏ tía tai. Ngại quá nó quay lại chạy rồi một mạch vào trong trường.

Hắn thì cười sung sướng vì bước đầu tiên trong kế hoạch đã thành công như dự đoán.

Nó tới lớp học mà trong lòng thấy có gì rất lạ, thỉnh thoảng tim lại loạn nhịp khi nghĩ về hắn, rồi mặt lại đỏ lên. Chẳng thể tập trung học khi nghĩ về hắn. Phải chăng trái tim nó đã thổn thức rồi sau.

Đứng đăm chiêu suy nghĩ mơ mộng về điều gì đó ngoài hành lang, nó giật mình khi có người vỗ vai nó, nó quay mặt lại là Việt.

- Là anh à, có việc gì vậy?

Việt tựa hành lang nhìn về một phía hỏi nó:

- Em yêu tên đó à?

- Có liên quan đến anh không?

- Dù gì hai chúng ta cũng chơi với nhau từ bé mà, em vẫn giận anh chuyện cũ à?

Chẳng hiểu sao khi Việt nhắc đến chuyện này nó thấy hình như nó đã quên, và không nghĩ đến nữa.

- Không, em quên chuyện đó rồi. Anh ta rất tốt với em, anh đừng lo.

Nó nói rồi bước vào lớp, để lại Việt đằng sau. Khi thấy Việt xuất hiện nó mới nhận ra dường như nó đã lãng quên tất cả những kỉ niệm của nó và Việt, chẳng phải là đã từng chơi rất thân, đi đâu cũng có nhau hay sao? Thế mà nó lại quên đi chỉ vì cái tình yêu ngây dại ngày đó, nhưng đó cũng đâu phải tình yêu.

>>> Chương 8
 
Chỉnh sửa lần cuối:

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Đang bận ôn thi nên mãi không viết được chương mới, không biết có ai theo dõi truyện này không nữa.o_O
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
xong lại có thê cười ngay được. B
Sạn nè: "có thê" => "có thể".
Mình mới đọc xong chương 2, chưa có ấn tượng gì lắm, về văn phong của bạn nó khá rõ ràng, không hoa mĩ, không trau chuốt. Nhưng thể loại này hơi "cũ" bằng lời văn của mình bạn cố gắng tạo điểm khác biệt với độc giả nha! ^^ Mong truyện sớm hoàn! Try! :D
 

coidethuong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/11/14
Bài viết
126
Gạo
180,0
Mình mới viết nên kinh nghiệm chưa có là mấy. Mình sẽ cố gắng viết tốt hơn. Hì. Có thể đoạn đầu truyện chưa có gì đặc biệt và giống với một số truyện khác nhưng hi vọng mọi người đọc tiếp để thấy có điểm khác biệt về sau. Và có những góp ý tiếp cho mình. Cảm ơn sự góp ý của Be Qing nhé. :)
 
Bên trên