Họa Tình - Cập nhật - Caroline Hanz

Caroline Hanz

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
svkr4.jpg

Tên truyện: Họa Tình
Tác giả: Caroline Hanz
Thể loại: Xuyên không, giả tưởng
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không giới hạn

Giới thiệu:

Cô đi khắp thế gian, chứng kiến bao cuộc tình thấm thía. Có mối tình sâu đậm, cắn rứt tận tâm can. Cũng có mối tình tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc. Với cây bút luôn mang trong mình, cô hoạ lại những cuộc tình đã thấy, với hy vọng có thể trở về thế kỉ hai mươi mốt. Những mối tình trên trang giấy, hiện hữu một cách sinh động qua từng nét bút của cô, đưa cô tiếp tục xuyên qua không gian và thời gian, mở ra cánh cửa để trở về nhà.

Mục lục
Phần I. Họa Tâm

Chương 1 Chương 2
Chương 3 Chương 4 Chương 5
Chương 6 Chương 7 Chương 8
Chương 9 Chương 10

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Caroline Hanz

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Phần I. Họa Tâm

ca1572a0da13a7f2471064f6.jpg

Chương 1

Đúng là thời tiết mùa hè, trời nóng như đổ lửa, không thể nào so với đầu xuân khắp trời tươi mới, mát mẻ. Tôi nằm dài trên ghế đá trong đình viện, liếc mắt nhìn chậu hoa tỉ muội mà gia nô vừa đặt gọn gàng ở lối đi. Thực ra thì tôi cũng chẳng biết nó là hoa tỉ muội hay là hoa hồng, nhưng việc đặt nó ở đây thực sự khiến nội tâm tôi ức chế.

Đây đã là ngày thứ mười ở cổ đại, nhưng tôi vẫn cảm thấy như một giấc mộng, chỉ chờ tôi tỉnh lại thì sẽ là xã hội hiện đại, chứ không còn là quốc gia thuở xưa lạ hoắc lạ huơ như này.

Mười ngày trước, tôi đã chính thức trở thành cô gái ba thất của thế kỉ. Thất tình, thất tiền, thất tài*. Phải nói rằng, cái “thất” thứ nhất ảnh hưởng rất lớn đến tâm sinh lý lẫn tài chính của tôi, khiến những ngày tháng sinh viên bỗng trở thành cơn ác mộng. Ngày hôm đó, sau khi tiếp nhận lời chia tay, tôi vốn chỉ định ra bờ sông ngồi một lát để điều dưỡng tâm tình, nào ngờ lại trượt chân ngã lộn cổ xuống sông. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong Tấn Nam vương phủ, bên cạnh còn có Tô Phong - thằng bạn hàng xóm thân thiết từ thời cuốn tã. Nghe đám nha hoàn nói chuyện bát quái thì được biết Chiêu Tâm Công chúa ngày hôm đó nổi hứng du thuyền trên sông, thấy có hai bóng người vật vã như cương thi nằm lăn lóc trên bờ sông thì động lòng trắc ẩn, đem về nhà cứu chữa.

Lại nghe nói, Tấn Nam vương Tư Thành dụng binh như thần, sau lần xuất binh đánh bại Bắc quân, buộc nhà Bắc phải cắt dâng hai tỉnh phía Nam làm cống phẩm xin hoà. Tấn Nam vương lập đại công, được Hoàng đế phong vương và ban hôn với Chiêu Tâm Công chúa. Tính tình của Chiêu Tâm nói dễ nghe là dịu dàng hiền thục, khó nghe thì là yếu đuối, nhu nhược, không biết tranh giành, một ngày thì có đến hơn nửa là ngồi tụng kinh niệm phật. Nam nhân cổ đại thì tam thê tứ thiếp là lẽ dĩ nhiên, tôi đoán chỉ e là cô ấy không được sủng ái. Mà thất sủng với thất tình thì có khác là bao? Cảm giác có người đồng cảnh ngộ khiến tâm trạng tôi được ai ủi phần nào.

“Nghe nói con gái cổ đại đều biết đến công dung ngôn hạnh. Cô nằm vạ vật ở đây còn ra thể thống gì nữa, thật mất mỹ quan.” Một bóng người ngồi xuống ngay cạnh tôi, nhàn nhã rót trà, nhàn nhã thưởng.

Tôi cảm thấy cực kỳ chướng mắt với bộ dạng của Tô Phong lúc này, áo thụng dài rộng cài bên phải, trông giống mấy ông nho sĩ mà tôi thấy trong sách ngữ văn, nhìn mà phát nóng. Càng nghĩ tôi càng khâm phục con người thời đại này, trời nóng như trên chảo lửa vậy mà vẫn rất “kín cổng cao tường”.

“Nóng quá, nóng quá! Tôi muốn ăn kem! Tôi muốn máy điều hoà!” Tôi không thèm đếm xỉa đến lời dè bỉu của Tô Phong, trái lại còn nhằm cậu ấy mà ca thán.

Tô Phong đặt mạnh tách trà xuống bàn, lừ mắt nhìn tôi.

“Cậu có thể xây đập thủy điện, chế tạo điện năng, khéo không chừng đất nước này còn trở thành cường quốc văn minh, hiện đại bậc nhất thế giới, còn cậu cũng có thể trở thành Thomas Edison phiên bản lỗi.” Trong lời nói sặc mùi chế giễu. Hừ, tên nhóc này lại dám ỷ thế là dân ban tự nhiên mà cười nhạo tôi. Tôi bĩu môi, không thèm đôi co với cậu ta.

Nhưng chỉ được một lúc sau, tôi lại bắt đầu phàn nàn ca thán khi khí nóng không ngừng bốc lên, hầm hập trong không gian như muốn quay chín vạn vật.

“Phong!” Tôi kêu lên.

“Gì?” Cậu ấy lạnh nhạt đáp lời.

“Quạt! Nóng!” Tôi đề nghị.

“Mỏi.” Cậu ấy từ chối thẳng thừng.

Tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Cậu bạn này cái gì cũng tốt, chỉ có điều thiếu tính ga-lăng, lại còn không biết thương hoa tiếc ngọc. Ông trời thật bất công, đã khiến tôi xui xẻo tới nỗi xuyên không, lại còn tốt bụng khuyến mãi thêm một tên vô tâm vô tính làm đồ tặng kèm. Giá mà là anh ấy… Ôi thôi đi, không đâu lại nhớ đến người yêu cũ. Đúng là chỉ tổ rước bực vào thân.

Thấy sắc nắng dần nhạt, tôi toan đứng dậy trở về phòng, chợt nghe bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng tựa nước chảy.

“Hai người cũng ở đây sao, trùng hợp quá!”

Khuôn mặt của nữ nhân vừa bước vào như được in ra từ bức họa. Mặc dù đã cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn trắng bợt, ủ rũ. Đây chính là Chiêu Tâm Công chúa sao? Trông cô có vẻ tiều tuỵ hơn lần đầu chúng tôi gặp rất nhiều.

Thấy vậy, tôi theo thói quen giơ tay lên làm động tác chào, khuôn mặt không quên đem theo biểu cảm hài hước:

“Hi, Công chúa!”

Vẻ mặt của vị Công chúa này thực sự chỉ có thể dùng hai chữ “ngờ nghệch” để diễn tả. Mặc dù hai chữ ấy hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ đoan trang, mỹ miều của cô chút nào.

“Điêu dân to gan, dám ăn nói xấc xược như vậy với Công chúa.” Chưa để tôi kịp phản ứng, nô tỳ bên cạnh Công chúa xinh đẹp đã lớn tiếng mắng mỏ.

Lúc này tôi mới chợt ngộ ra, thời đại này vốn đã nhiều quy củ, với nữ nhân lại càng khắt khe, nào có sự phóng khoáng như vậy, lại càng chưa có sự du nhập của ngôn ngữ nước ngoài nữa. Nhận ra sự thất thố của mình, tôi ngoài cười trừ ra cũng chẳng biết làm gì hơn.

“Lan Nhi, không được vô lễ.” Cô nghiêm mặt trách cứ.

Tên tiểu tử bên cạnh lại lườm tôi một cái sắc lẹm ra chiều đồng tình với ý kiến của bạn nô tỳ lắm, lại còn ra vẻ đạo mạo, tay nâng tách trà, hướng Chiêu Tâm, ý tứ nói:

“Mời Công chúa ngồi, chúng ta cùng luận thơ thưởng trà.” Hắn chỉ giả bộ thế thôi chứ tôi biết tỏng là bốc phét. Cái ngữ thô lỗ như hắn thì lấy đâu ra văn thơ mà đàm với chả luận?

“Thật không ngờ vị công tử đây cũng có thú vui tao nhã đó.” Chiêu Tâm cười nhẹ, rồi cũng phẩy tay áo ngồi xuống đối diện Tô Phong.

Bản thân tôi thì chẳng mấy hứng thú với chuyện văn thơ gì cả, thế nên khi thấy nữ nhân nọ ngồi xuống ghế, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Phong, tôi không suy nghĩ nhiều mà quyết định rút lui. Lúc đi đến bậc tam cấp, tôi mới cảm thấy cứ bỏ đi như vậy thật không phải phép, bèn quay đầu lại hành lễ:

“Không làm phiền hai người đàm luận thơ phú, tiểu nữ xin cáo từ.”

Dứt lời, tôi liền quay lưng bước đi, nhưng chưa đi được bao nhiêu đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Chiêu Tâm.

“Ngươi có nữ nhân như vậy, thật là hiếm có.” Lời này hình như là nói với Tô Phong.

Không thể đoán nổi ý tứ trong lời nói, tôi cũng chẳng mảy may quan tâm, cứ thế trùm áo choàng lên đầu, nhắm mắt nhắm mũi xuyên qua ánh nắng như thiêu đốt, xuyên qua tiếng ve gào thét như muốn rát cả cổ họng.

Con đường lát đá lưu ly như trở nên trong suốt, lóng lánh dưới ánh Mặt Trời, khiến tôi ngẩn ngơ, quên cả để ý đường. Ngay lúc phân tâm, tôi không chú ý đến dưới chân, lại đạp lên váy mình, “soạt” một cái đã té ngã. Cú ngã này quả thực rất đau, đau đến mức tôi chỉ muốn xé nát bộ y phục rườm rà trên người ngay tức thì thôi. Nhưng ngẫm lại, dù sao cũng là lụa là thượng hạng, xé đi thì phí phạm quá, thế là rất nhanh chóng tôi đã khắc chế được ham muốn phá hoại đó mà lồm cồm bò dậy.

Đang lúc tôi chật vật giữa một mớ lằng nhằng, đột nhiên có một bàn tay đưa ra nhanh chóng kéo tôi đứng dậy.

“Đa tạ, đa tạ!” Tôi vui vẻ phủi bụi đất trên người, không quên nói lời cảm ơn.

Người trước mặt là một nữ nhân ăn vận sang trọng, hẳn không phải nha hoàn. Mười ngày nay ở trong Tấn Nam vương phủ, ngoài nghe nói có phu thê Tư Thành, thì hình như còn có một vị tiểu thư nữa, là người này sao?

“Lần sau nên chú ý, đừng bất cẩn như vậy, ngươi làm bẩn đường đi của bổn cô nương rồi.” Dứt lời, cô ta đem bộ mặt không cảm xúc phẩy tay áo, hướng thẳng hoa viên mà bước đi.

Cô tiểu thư này, vẻ ngoài thì thanh cao trang nhã là thế, ai mà ngờ từng câu từng chữ thốt ra lại sắc bén, độc đoán như vậy đâu. Thật là, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Càng không thể chỉ vì hành động tốt bụng nhất thời mà quên đi tâm cơ ẩn giấu bên trong được.

Giới thiệu << >> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Hóng chương mới nha nàng. Lối viết của nàng chầm chậm nhưng cuốn hút người đọc.
P.s: có chương mới tag ta nha.:x
 

Caroline Hanz

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/11/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chương 2


Tôi trở về phòng được một lúc thì có nha hoàn đem điểm tâm đến. Chà, đã đến giờ cơm tối rồi ư?

Mười ngày ở cổ đại, tuy rằng điều kiện vật chất vô cùng thiếu thốn nhưng lại được đãi ngộ rất tốt, sáng, trưa và tối, lúc nào cũng có nha hoàn chạy tới chạy lui hầu hạ cơm nước, chuyện lớn chuyện nhỏ, chỉ e chúng tôi không được thoải mái. Chúng tôi tuy rằng là khách, thế nhưng Chiêu Tâm Công chúa quả thực không để chúng tôi chịu thiệt thòi nửa phân. Tôi thầm thở dài, nếu không thể trở về hiện đại, ở nơi này xem ra cũng không tệ.

Điểm tâm nha hoàn mang tới là bánh hạt sen. Nghe nói cô tiểu thư nọ đang tập tành nữ công gia chánh, làm rất nhiều bánh hạt sen đem phân phát cho người dân nghèo và gia nô trong phủ. Nhìn chiếc bánh trắng tròn trên đĩa, tôi không khỏi cảm thán trong lòng, cô tiểu thư đó mắc chứng bệnh đa nhân cách sao?

Lúc tôi chuẩn bị dùng điểm tâm, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào giống như có người đang cãi vã. Huyên náo như vậy chắc hẳn là giằng co gay gắt lắm. Bẩm sinh tôi đã có tính tọc mạch, lẽ đương nhiên cũng ra ngoài xem thế nào.

“Rốt cuộc, cô cũng chỉ là loại Công chúa bị xa lánh thôi, có gì ghê gớm đâu cơ chứ.”

Từ đằng xa, tôi đã nghe thấy giọng điệu lảnh lót mà cay độc quen thuộc của ai đó. Lúc đến gần tôi mới biết thì ra là Chiêu Tâm và cô tiểu thư mà tôi gặp hồi chiều đang đấu khẩu với nhau.

“Vân Chi, cô đang khiêu khích tôi?” Chiêu Tâm hình như rất tức giận, đến nỗi khuôn mặt vốn trắng trẻo nay đỏ bừng lên chẳng khác nào quả cà chua chín mọng. Bàn tay đang nắm chặt giấu trong ống tay áo không kìm được mà vung lên, tát thật mạnh vào mặt Vân Chi.

Hành động của Chiêu Tâm quá quyết liệt đến nỗi tôi không thể tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Chiêu Tâm bình thường hiền lành, yếu đuối, cả ngày chỉ biết đọc kinh phật, nào ai ngờ... cũng có lúc ra tay mạnh mẽ như vậy.

“Cô… Ha, cô cứ đắc ý đi, đợi đến khi Tư Thành lập tôi làm chính phi, xem cô còn có thể thong dong được đến khi nào.”

“Vân Chi, cô cũng thật lớn mật, dám khinh miệt cả bổn công chúa…” Ánh mắt của Chiêu Tâm lạnh đi mấy phần, đanh giọng gọi: “Người đâu, đem cô ta đánh bốn mươi trượng, không có lệnh của ta, không được dừng.”

Nô bộc phía sau bước lên giữ lấy Vân Chi, cô ta phóng tia nhìn oán hận vào Chiêu Tâm, lớn tiếng kêu gào: “Chiêu Tâm công chúa, những gì cô làm với ta ngày hôm nay, nhất định ta sẽ trả lại cô gấp trăm ngàn lần.”

Đến khi nô bộc lôi Vân Chi đi thật xa, tôi vẫn còn nghe rõ mồn một tiếng kêu gào thảm thiết của cô ta. Chứng kiến tình cảnh vừa rồi, trong lòng tôi không ngừng cảm thán, thực sự cuộc sống vương giả cũng chẳng dễ dàng gì.

Đúng lúc tôi định quay lưng bỏ về phòng, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

“Đã lâu không thấy công chúa quyết tiệt như vậy.”

Người đàn ông này hình như là Tấn Nam vương Tư Thành. Quả là một trang tài tử, thảo nào hai cô gái lại tranh giành kịch liệt như vậy. Hắn ta vận áo bào tím, vẻ mặt không biết là vui mừng hay tức giận, chậm rãi tiến lại gần Chiêu Tâm.

“Tôi như vậy, chàng vui chứ?” Chiêu Tâm mỉm cười, nụ cười yếu ớt, nhạt nhẽo như là đang tự giễu: “Tôi đúng là mơ tưởng quá, là trước đây hay bây giờ, chàng cũng đâu để mắt đến tôi.” Lời vừa dứt, cô đã quay người bước đi, bỏ lại một mình Tư Thành đứng đó. Cô độc.

Hắn ta hướng đôi mắt vừa như căm hận vừa như buồn thương dõi theo bóng lưng Chiêu Tâm. Một tiếng thở dài rất khẽ, phá tan bầu không gian tĩnh mịch:

“Chiêu Tâm… Đúng là nghiệt duyên.”

Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, trời bắt đầu tối, sắc xanh dần ngả sang đen nhưng vẫn còn trong suốt, trông lên cảm thấy mới gần làm sao, như thể chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm tới. Làn gió dịu nhẹ mang theo hương hoa nhài thoang thoảng đem lại cho người ta cảm giác thư thái. Nhìn vệt nắng hồng rực còn sót lại nơi chân trời, trong đầu tôi, những suy nghĩ rối loạn như tơ vò. Bỗng nhiên tôi cảm thấy anh chàng Tư Thành quả thực rất đáng thương. Mặc dù tôi rất ghen tị với anh ta, cùng một lúc mà có đến hai cô gái đem lòng nhung nhớ nhưng anh ta rốt cuộc chỉ được chọn một trong hai.

Đang suy nghĩ mông lung, chợt Tô Phong không biết từ đâu đi đến, lớn tiếng gọi:

“Huyền An, bắt lấy!”

Cậu ấy vừa nói dứt lời, ngay lập tức một vật thể tròn tròn nhỏ xíu bay vèo về phía tôi, vạch trên không trung một đường parabol cực đẹp. Tôi theo phản xạ giơ tay đón lấy.

“Lựu à? Ở đâu thế?” Tôi cực kỳ thích thú với quả lựu trong tay, không ngừng tung hứng lên cao.

“Đâu chẳng có.” Tô Phong thờ ơ đáp lời rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi. Vừa đặt mông xuống tảng đá bằng phẳng còn thừa của hòn non bộ, cậu ấy đã nhảy dựng lên.

“Nóng thế!”

Tôi chỉ tay lên trời mà rằng: “Mặt Trời mới xuống núi xong.”

Tô Phong trưng ra biểu cảm thộn hết sức, nhưng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi. Cậu ấy lấy quả lựu từ trong tay tôi, tách ra làm hai nửa rồi đưa cho tôi một nửa. Tôi không bằng lòng, nhăn nhó:

“Cậu cũng có mà, sao lại lấy một nửa của tớ.”

“Con gái tham ăn dễ bị lừa lắm đó, tốt nhất là ăn ít thôi.” Tô Phong dường như chẳng thèm để ý đến tôi, ngang nhiên chiếm hẳn nửa quả lựu của tôi.

“Con trai tham ăn chẳng ai yêu.” Tôi trợn mắt lè lưỡi, lêu lêu cậu ta.

Tô Phong phì cười, rốt cuộc cũng phải nhường cho tôi nửa quả lựu còn lại. Đang ăn ngon lành, bất chợt tôi nhớ ra một chuyện, bèn hỏi cậu ấy:

“Nếu cậu là Tư Thành, cậu sẽ chọn ai, Chiêu Tâm hay Vân Chi.”

“Vân Chi.” Tô Phong không thèm suy nghĩ đã trả lời luôn.

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Cậu ấy thản nhiên trả lời: “Tâm tư cô ta đơn giản, có thể lợi dụng.”

“Đơn giản ư? Cậu chưa tiếp xúc với Vân Chi, làm sao biết cô ta đơn giản? Hồi chiều lúc tớ bị ngã, cô ta vừa đỡ tớ dậy đã nói lời cay độc rồi, cô ta mà đơn giản thì phụ nữ trên thế giới này ai cũng phức tạp hết à?”

“Đó đó, chính nó đấy.” Tô Phong hứng khởi nói: “Bởi vì Vân Chi đơn giản nên cố tỏ ra phức tạp, căn bản là để che giấu tâm tư bên trong. Người tinh ý chỉ cần liếc qua là biết cô ta muốn gì rồi. Chẳng hạn như thái độ của Vân Chi nói lên cô ta không ưa cậu, nhưng lại tặng bánh hạt sen. Cậu thử nghĩ xem, cô ta có ý gì?”

Hừm, điểm này đúng là đáng nghi. Thế mà trước giờ tôi cứ nghĩ rằng, Vân Chi tặng bánh hạt sen chỉ để làm hoà, chẳng phải cô ta cũng tặng cho tất cả mọi người trong phủ sao?

“Trong bánh có độc?”

“Không tồi.” Tô Phong bật cười. Trong ánh sáng nhập nhoạng buổi xế chiều, nụ cười của cậu ấy trở nên xán lạn vô cùng.

“Thế còn Chiêu Tâm? Tại sao không chọn cô ấy?” Tôi thắc mắc.

“Nghe nói, cậu ruột của Chiêu Tâm là Tướng quân Lý Hành. Có một người cậu là Tướng quân như thế, hiển nhiên từ nhỏ Chiêu Tâm đã rất thích võ nghệ. Con gái lớn lên trong thời loạn lạc biết chút võ công cũng là chuyện tốt, dĩ nhiên chẳng ai phản đối cả. Năm mười bảy tuổi theo Tướng quân chinh chiến trận mạc, tình cờ gặp gỡ Tư Thành trong quân đội, lúc đó hắn ta mới chỉ là một tên lính vô danh tiểu tốt. Mọi chuyện dẫn đến ngày hôm nay thế nào, không nói chắc cậu cũng tự hiểu.”

Tôi nghĩ, cuộc đời này quả thực rất nhiều điều bất ngờ. Tỉ dụ như cô gái thế kỉ hai mươi mốt văn minh, hiện đại là tôi đây lại có mặt ở cái thời đại cổ hủ, lạc hậu như này. Hoặc tỉ như, tôi cứ nghĩ rằng cô công chúa Chiêu Tâm thuỳ mị là vậy, ai ngờ đâu lại từng là một nữ chiến binh. Thở dài, thở dài nào,… Ngoài thở dài ra tôi còn biết làm gì hơn nữa đâu?!

Quay trở lại câu chuyện của Tô Phong, tôi gật gù, tất nhiên là thấy Tư Thành tư chất tốt, lại đẹp trai phong độ, có tài dụng binh nên Chiêu Tâm đã đem lòng yêu hắn.

“Hẳn phải dựa vào Chiêu Tâm nhiều lắm nên phẩm cấp của hắn mới thăng nhanh như vậy.” Tôi thẳng thắn bày tỏ quan điểm.

Tô Phong rất nhanh chóng đã phản bác ý kiến của tôi:

“Không, chuyện thăng cấp thì do chính bản thân hắn nỗ lực mà ra. Chỉ có vương triều hiện tại là chất xúc tác giúp hắn được như bây giờ.”

“Ý cậu là… hắn ta… hắn… muốn soán ngôi đoạt vị? Hắn không thể chọn Chiêu Tâm, bởi cô ấy mang dòng máu hoàng tộc?” Tôi bất giác cả kinh, tâm tư vị vương gia này thật là sâu khó lường.

“Không sai!” Tô Phong không biết lấy từ đâu ra một quả lựu nữa, thích thú tung hứng trong tay.

Lúc này tôi đã dần hiểu ra vấn đề, thế nhưng vẫn còn một khúc mắc. Tôi gãi gãi đầu, nhìn Tô Phong mà bày tỏ quan ngại.

“Phong, cậu nói xem, động cơ để Vân Chi hạ độc chúng ta là gì?”

Vừa nghe tôi hỏi vậy, mắt cậu ấy dường như loé lên một tia sáng. Cậu ấy chống cằm, nhìn tôi cười cười.

“Thực ra chuyện rất đơn giản. Giống như hai đứa trẻ tranh giành kẹo vậy. Đứa trẻ A biết đứa trẻ B mạnh hơn mình rất nhiều, kẹo chắc chắn sẽ không thuộc về mình. Nhưng sức hút của viên kẹo quá lớn, nó không thể cưỡng lại được mà cứ tiếp tục tranh giành với đứa trẻ B.” Cậu ấy dừng một lúc rồi lại hỏi: “Cậu hiểu không?”

Tôi thành thật lắc đầu. Sau đó, tôi lại cảm thấy bực mình, nhăn mặt nói:

“À, đúng rồi, hồi nhỏ cậu chuyên gia giành kẹo của tớ.”

Tô Phong: “...”

Chương 1 << >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tử Lăng

Gà con
Tham gia
5/12/14
Bài viết
1
Gạo
0,0
Tác giả ơi, tiếp nào tiếp nào, đang hay mà ;;).
Mình đoán, phần này chắc là nói về Chiêu Tâm ha.
Mà cặp Phong An dễ thương quá à :">
 
Bên trên