Chương 4
Trước mắt dường như bị bao phủ bởi một màn sương dày đến mờ ảo. Tôi giơ tay lên huơ loạn xạ xem có thể vơ trúng vật gì đại loại như một cái cây hay một bức tường hay không. Nhưng ngoài việc tay tôi bị giữ chặt trên không ra thì hoàn toàn không vơ phải những thứ như thế. Tôi sợ hãi, định vùng tay ra rồi bỏ chạy, thì có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
“Bình tĩnh nào! Có phải Huyền An đấy không?”
A, thì ra là Tô Phong. Tôi mừng như điên, nắm chặt lấy tay cậu ấy, gật đầu “ừ ừ” mấy tiếng ra hiệu.
Tô Phong xoa xoa tay tôi, ý muốn trấn an, sau đó dẫn tôi đi về phía trước. Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, vội níu tay cậu ta lại:
“Sương dày như vậy, cậu định đi đâu?”
“Thì qua cầu chứ sao, nhìn lại dưới chân đi, vẫn là cây cầu bắc qua con sông quái gở đó mà.” Giọng Tô Phong vang lên trong màn sương dày đặc, nghe xa xăm mà vô tận, cứ như chỉ cần phủi tay một cái là sẽ tan biến vào hư không vậy.
Tôi làm theo lời cậu ấy, cúi xuống nhìn chân mình, chỉ thấy một đôi giày vải đang e dè bước đi trên những chiếc ván gỗ, được cột chặt lại với nhau bởi những chiếc dây thừng cỡ lớn. Tô Phong nói đúng, chúng tôi đang đi trên cây cầu dẫn vào thế giới trong tranh, một thế giới tưởng ảo mà thật, tưởng không thể tin mà tôi vẫn phải dụi mắt cố tin.
Không biết chúng tôi đã đi được bao lâu, chắc cũng sắp qua cầu rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cây cầu này thật đáng sợ, cứ chốc chốc lại rung lên theo nhịp bước chân hoặc đong đưa theo gió thoảng. Tôi nghĩ, người ta nên đặt một tấm biển cảnh báo “Cấm người yếu tim” ở đầu cầu mới phải, chứ không đi như vậy quả thực là thử sức với cảm giác mạnh còn hơn cả ngồi trên tàu lượn siêu tốc nữa.
Màn sương dần tản ra, tôi có thể lờ mờ nhìn được quang cảnh xung quanh, hình như nơi đây là một vùng rừng núi. Đúng là vùng cao, không khí trên đây thật lạnh khác thường. Tôi theo bản năng nép sát vào Tô Phong mà run lên cầm cập.
“Lại rơi vào cái nơi khỉ ho cò gáy gì nữa không biết.” Tô Phong vẫn nắm tay tôi, bàn tay cậu ấy rất lớn, rất ấm áp, nhưng trong sự ấm áp ấy, tôi có thể cảm nhận được cái rùng mình vì lạnh của cậu.
Tôi khoác tay Tô Phong, hướng thẳng phía trước nói: “Đi, chúng ta đi xem thế nào.”
Nhìn khu rừng tiêu điều trước mắt đang vẫy vùng trong cơn gió bấc, thật không khó để nhận ra rằng lúc này đang là đông chí. Mùa đông nơi đây thật lạnh, lạnh đến mức chỉ cần sụt sịt nước mũi thôi là cái mũi đã có thể đóng băng luôn được. Tôi rét đến nỗi răng lợi va vào nhau cầm cập. Tô Phong nhíu mày một cái, rồi hà hơi vào lòng bàn tay, áp lên má tôi:
“Ấm hơn chưa?”
Gió lạnh luồn qua vạt áo khiến tôi không kìm được mà hắt xì một cái, sụt sịt trả lời:
“Chẳng ăn thua.”
Tô Phong vuốt vuốt mặt, lừ mắt nhìn tôi, nói:
“Có biết vừa rồi đã phát tán bao nhiêu con vi khuẩn không hả?”
Tôi lắc lắc đầu tỏ ý không biết. Cậu ấy ngán ngẩm lắc đầu rồi thở dài một cái:
“Thôi đi. Giờ phải tìm nơi ấm áp trú tạm đã.”
Tôi gật đầu đồng tình. Đúng lúc chúng tôi toan bước đi, đột nhiên, từ sâu trong rừng truyền đến tiếng vó ngựa lộp cộp. Đâu đó còn có tiếng quạ kêu quang quác, nghe thật rùng rợn. Chưa kịp để tôi trưng ra biểu cảm sợ hãi, thì từ đằng xa đã thấy một chiến binh vận giáp bào sáng loáng đang hớt hải thúc ngựa phi thẳng về phía chúng tôi. Mắt thấy nguy hiểm gần kề, thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ đứng trân trân nhìn con ngựa chẳng khác nào mũi tên bật khỏi dây cung mà lao thẳng về phía mình. Tô Phong bên cạnh vôi đưa tay kéo tôi ra khỏi vùng nguy hiểm, nhưng không kịp nữa rồi.
Tôi thét lên một tiếng, nhắm nghiền mắt, người như thõng ra, chờ đợi cơn đau như xé da xé thịt hành hạ. Nhưng, chờ mãi, chờ mãi mà tôi vẫn chẳng có cảm giác gì. Cảm thấy kỳ lạ, tôi vội mở mắt ra xem thế nào thì lại được một phen kinh hồn bạt vía. Tin nổi không, con ngựa và chiến binh giáp bạc đang xuyên qua người chúng tôi như thể xuyên qua hai cái bóng vô tri vậy.
“Người đó không nhìn thấy chúng ta.” Tô Phong nhíu mày tỏ vẻ kinh ngạc.
“Chính xác hơn là chúng ta vô hình.” Tôi đính chính lại.
Tiếng vó ngựa mất hút trong rừng rậm. Suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy chiến binh nọ thực sự rất quen mắt, trông nhang nhác Chiêu Tâm. Lúc này tôi mới giật mình thét lên:
“Chiêu Tâm, là Chiêu Tâm đấy! Cô ấy đi về hướng Tây, chúng ta mau đi tìm cô ấy, biết đâu lại có đường ra ngoài.”
Tô Phong lắc đầu, nhìn tôi mà rằng: “Cô ấy đi ngựa đó, cậu nghĩ đuổi kịp sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh. Ban nãy tôi còn nghe thấy tiếng ngựa hí, chắc chắn cô ấy đang ở không xa, chắc chắn là vậy. Quả như dự đoán, Chiêu Tâm chỉ cách chúng tôi có mười mét. Lúc chúng tôi chạy đến gần thì phát hiện cô ấy đang nói chuyện với người nào đó.
Tôi ngửa đầu, nhìn theo hướng mắt của Chiêu Tâm.
Trên cây sồi già cằn cỗi, lẫn trong đám lá xanh xanh là tà áo chùng tím khẽ lay động trong gió. Thiếu niên áo tím nửa ngồi nửa tựa vào thân cây, một tay hắn cầm bình rượu, tay kia gác lên một nhánh cây khác, trông dáng vẻ thật bất cần đời. Dựa vào ánh sáng ảm đạm của chiều đông, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng đoan nghiêm đó, mặc dù đang cười, thế nhưng vẻ mặt lại lạnh như tuyết. Trong đầu tôi bất chợt hiện lên năm chữ: Tấn Nam vương Tư Thành. Thì ra người này là Tư Thành thuở thiếu thời, cũng có phong độ đấy chứ.
Con ngựa trắng của Chiêu Tâm không ngừng xoay vòng quanh trên mặt đất, cứ như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, khiến cô phải kéo dây cương đến mấy lần nó mới chịu dừng lại. Cô ngửa đầu nhìn Tư Thành, ánh mắt ngập buồn thương.
Cô nói: “Tư Thành, xuống đi, ngủ trên đó nguy hiểm lắm.”
Tư Thành tu một ngụm rượu, khẽ nhếch môi cười nhạt nhẽo, mặc cho Chiêu Tâm thét gào đến lạc cả giọng.
“Ngươi vẫn còn nhớ cô gái tên Vân Chi đó sao? Cô ta không xứng với ngươi, cô ta là kẻ phản bội.”
Tư Thành buông bình rượu trên tay, khẽ liếc mắt nhìn Chiêu Tâm, ánh mắt vì men say mà trở nên mờ đục, vô định, hắn cười nói:
“Tạ ơn công chúa đã quan tâm, công chúa cũng nên quay trở về đi. Chiến trường khốc liệt, không thích hợp với nữ nhi khuê các.”
“Ngươi, ngươi đang coi thường bổn công chúa?” Khuôn mặt Chiêu Tâm vì tức tối mà ửng hồng, hệt quả gấc chín. Cô siết chặt dây cương trong tay, vẻ như đang do dự một điều gì đó. Cô nhìn Tư Thành một hồi thật lâu, cuối cùng cũng phải cắn răng thúc ngựa quay đi. Trước khi quất ngựa rời đi, cô còn kịp buông lời mỉa mai: “Chúc mừng ngươi được thăng Tướng quân.”
Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy tình trường thật sự lắm đau thương. Ánh mắt của Chiêu Tâm lúc đó, rõ ràng là rất ghen tị với Vân Chi, vậy mà vẫn cố kìm nén, sau này còn cắn răng chịu đựng sự ngang ngược của cô tiểu thư đỏng đảnh nữa.
Cành sồi khẽ lay động, vạt áo chùng tím “soạt” một cái rơi xuống đất. Tôi hốt hoảng, toan chạy đến đỡ Tư Thành nhưng lại nhận ra bản thân trong thế giới này là một kẻ vô hình, nên chỉ biết im lặng mà nhìn thân ảnh cường tráng gục xuống như ngọn Phan Xi Păng sụp đổ.
Chưoơg 3 << ♥ >> Chương 5