Lạc vào thế giới cổ tích - Cập nhật - Phong Anh Đào

Avan suto latsu

Gà con
Tham gia
1/11/14
Bài viết
43
Gạo
0,0
Cảm ơn bạn đã trình bày suy nghĩ nhưng không phải mình muốn đan xen giữa hiện thực và cổ tích mà mình muốn qua những câu truyện này có thể gửi gắm thông điệp nào đó.:)
Thông điệp gì vậy bạn?
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
Thông điệp gì vậy bạn?
Là ý nghĩa của cuộc sống.:D
Mình muốn cho mọi người thấy cuộc đời không phải lúc nào cũng đẹp như truyện cổ tích. Dù không biết có thành công hay không nhưng mình vẫn cảm thấy vui.:):)
 

Avan suto latsu

Gà con
Tham gia
1/11/14
Bài viết
43
Gạo
0,0
Là ý nghĩa của cuộc sống.:D
Mình muốn cho mọi người thấy cuộc đời không phải lúc nào cũng đẹp như truyện cổ tích. Dù không biết có thành công hay không nhưng mình vẫn cảm thấy vui.:):)
Còn nếu mà mình viết thì một là mình sẽ diễn tả những chuyến phiêu lưu vào xứ sở cổ tích, những hình ảnh trong truyện như phù thủy, tiên nữ, quái vật, yêu tinh, những phép màu những chú rồng,...vv
Sẽ là cuộc đời này vẫn tồn tại chuyện cổ tích nó mới mang đến sự mới lạ chứ cuộc đời không đẹp như truyện cổ tích thì nó đã rõ ràng là thế rồi!
duonghoangdang-20130311020305-DSC_0304.jpg
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
II, Cô bé lọ lem (phần 3)


- Tiến, hẹn gặp lại. – Trang nói trong nước mắt rồi chạy theo chúng tôi. Uả sao tôi thấy mình giống người đang ngăn cản tình cảm của hai người bọn họ vậy? Haizz, thôi chạy trước đã…

Sau khi bỏ xa binh lính một đoạn chúng tôi liền dừng lại thở dốc, bây giờ nhìn lại mới thấy Lọ Lem đã khôi phục lại bộ váy rách nát còn Trang quay lại với bộ váy dã ngoại màu xanh lam.


- Vậy là phép thuật của em đã hết tác dụng rồi. – Ki Ki thở dài.


- Thôi không sao mà tôi cũng đã có một buổi tối tuyệt vời. – Lọ Lem mỉm cười vui vẻ còn Trang chỉ im lặng cúi đầu,rồi chúng tôi cùng nhau đi về nhà hôm nay ai cũng mệt rồi mà.

*****
- Nhanh lên hôm nay sứ giả sẽ đến cho chúng ta thử giầy đó! – Giọng “oanh vàng thỏ thẻ chim sẻ chạy đàn” của mụ gì ghẻ vang lên khiến chúng tôi không tài nào ngủ được liền ngóc đầu dậy.


- Hừ chẳng biết mụ ta… Khoan! Thử giày ư? – Nhung làu bàu chợt giật mình rồi nhìn sang Trang.


- A, cơ hội đây rồi. – Trang reo lên đầy vui mừng. Là sao?


- Vậy ta mau đến chỗ sứ giả thôi. – Lọ Lem vui vẻ gật đầu. Chợt tôi thấy một bóng người bước lên cầu thang.
- Um ba la. – Nhanh như cắt Ki Ki liền đọc thần chú biến chúng tôi thành con chuột sau đó chui vào gầm giường.


Cạch. Cửa đột nhiên bị khóa trái tiếp theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Lọ Lem:


- Dì… dì con xin dì mở cửa ra đi.


- Hả?! Lọ Lem bị nhốt rồi ư? Làm sao đây? – Tôi nhăn mày lên tiếng còn Ki Ki thì trầm mặc suy nghĩ.


- Được rồi tớ và Ngọc sẽ đi lấy chìa khóa. – Trang liền lên tiếng khiến tôi giật mình sao lại lôi tôi đi theo? Tôi sợ lắm! hu hu hu.


- Tớ đi với. – Nhung mỉm cười mắt sáng trưng haizz nhỏ thích phiêu lưu mà nhưng đoa là nhỏ chứ sao lại lôi cả tôi vào.


- Được ta đi. – Trang gật đầu rồi xách cổ tôi đi cùng. Chúng tôi nhanh chóng xuống cầu thang bắt gặp một người đàn ông to lớn để râu quai nón đang thử giày cho hai cô gái “Huyền Diệu”. Xem họ kìa chẳng có chỗ nào là thục nữ hết đi hoài mà đâu có vừa đôi giày.


- Chiếc chìa khóa ở trong túi mụ ta. – Trang liền chỉ vào túi váy bà “tắc kè”.


- Trời! sao lấy được? – Tôi lo lắng. Khó thế này có chúa mới giúp được.


- Hừm ở dưới này đợi nhé! – Trang nói rồi từ từ leo lên bàn, rất may nhỏ là chuột nên không có vấn đề gì hết. Khi lên đến nơi nhỏ liền lại gần chỗ mẹ kế của lọ lem chui vào trong, tôi và Nhung chỉ biết dõi mắt theo lòng vô cùng sợ hãi.


- Meo… meo. – Chợt có tiếng kêu phát ra từ đằng sau chúng tôi khiến tôi lạnh gáy từ từ quay lại.


- Nh… Nhung. – Tôi lắp bắp gọi nhỏ.


- Sao vậy? – Nhung vẫn mải dõi theo Trang nên không chú ý xung quanh.


- Con… con… mèo. – Tôi mếu máo chỉ về phía con mèo màu đen với đôi mắt đáng sợ nhìn chúng tôi như muốn giết người xí lộn giết chuột vậy hu hu.


- Kệ con… Á mèo! – Nhung hoảng loạn lôi tôi chạy đi hơ hơ. Sau đó tôi và Nhung chốn sau một cái chổi thầm cầu nguyện nói không tìm thấy.


- Meo… meo. – Con mèo liền dùng móng cố khều chúng tôi ra.


- Hừ đồ mèo hư. – Nhung tức giận nhảy lên đầu nói đá mạnh một cái vào mắt, ngay lập tức con mèo kêu lên một tiếng lấy tay ôm mắt. Nhung liền mất đà ngã xuống sau đó nhỏ liền kéo tôi chạy tiếp được một lúc không thấy nói đuổi theo tôi và Nhung liền dừng lại thở hổn hển.


- Nó đâu rồi nhỉ? – Nhung nhìn quanh rồi thở phào nhẹ nhõm.


- Méo... – Bỗng nhiên con mèo đen đó xuất hiện đằng sau Nhung liền chộp lấy nhỏ tôi liền bị hất văng ra xa.


- Buông ta ra đồ bẩn thỉu. – Nhung hoảng loạn đấm đá lung tung nhưng con mèo vẫn không chịu bỏ.


- Thả bạn ta ra. – Tôi hét lên liều mạng tiến về phía trước, tôi thề sẽ không bao giờ nuôi mèo. Sau đó tôi nhanh chóng giật lấy râu của nó con mèo gào lên rồi thả Nhung ra. Xem ra tôi chọc tức nó thật rồi! Mắt nó long lên sòng sọc đầy tức giận tiến về phía tôi, xem ra mạng này khó giữ rồi… hu hu con có lỗi với ba mẹ, good bye! Tôi liền nhắm mắt đợi chờ cái chết đang cận kề nhưng…


1 giây…


2 giây…


3 giây…


- Uả sao mày không ra tay? – Tôi ngạc nhiên mở mắt thì thấy nó đã xỉu từ lâu. Là Trang! Nhỏ đã dùng chìa khóa đáng ngất nó.


- Cậu lấy được rồi à? Tốt quá mau đi thôi. – Nhung mỉm cười chạy lại gần. Sau đó chúng tôi liền lấy chìa khóa mang lên tầng và các bạn đã biết kết cục như thế nào rồi phải không? Đương nhiên là Lọ Lem đã đi vừa giày sau đó được rước về cung thật là một kết thúc có hậu!


- Tốt rồi chúng ta sang chuyện khác thôi. – Tôi mỉm cười nhìn theo xe Lọ Lem.


- Không đúng! – Ki Ki liền nhíu mày.


- Hả? – Tất cả ngạc nhiên.


- Rõ ràng sau mỗi câu truyện sẽ có cánh cửa bước sang câu truyện mới, sao không có nhỉ?! Chẳng lẽ… - Ki Ki đăm chiêu suy nghĩ khiến chúng tôi giật mình cùng đồng thanh:


- Câu truyện chưa kết thúc!


- Mau tới lâu đài thôi. – Trang lolắng lên tiếng rồi Ki Ki hóa phép đưa chúng tôi tới lâu đài. Lúc này cả tòa lâu đài đang bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới nên không ai để ý tới bọn tôi hết, càng tốt dễ hành động hơn.


- Uả? Trang đâu rồi nhỉ? – Nhung ngạc nhiên nhìn xung quanh. Hả chẳng lẽ nhỏ đi tìm chàng trai tên Tiến? Hừ thật là việc gấp như thế mà vẫn còn thời gian đi tìm hắn.


- Mọi người. – Một lúc sau Trang cũng quay lại.


- Hừ cậu đi đâu vậy? – Tôi cau có mặt mũi nhìn nhỏ.


- Tớ thấy một người hầu rất khả nghi nên đi theo hóa ra đó là mụ dì ghẻ bà ta cho thuốc độc vào một ly nước. – Trang liền giải thích đôi mắt không giấu nổi lo sợ.


- Chết rồi chắc của Lọ Lem đó mau đi thôi. – Nhung nói rồi cùng chúng tôi bước đi, đến giữa cung điện thì có một bữa tiệc ở đó có lẽ dành cho Lọ Lem.


- Các cô là ai? Không được vào. – Lập tức chúng tôi bị binh lính chặn lại không cho vào.


- Không được chúng tôi có việc rất gấp. – Tôi vội vã nói nhưng họ vẫn không cho vào.


- Cho họ vào đi. – Một giọng nói vang lên.


- Tiến?! – Trang ngạc nhiên.


- Tuân lệnh. – Đám lính cúi đầu mời chúng tôi vào.


- Sao cậu biết tôi ở đây? – Trang liền chạy lại gần Tiến.


- Tôi đoán. – Cậu mỉm cười dịu dàng. Sao giống thần giao cách cản quá vậy?


- A! – Trang như phát hiện ra điều gì đó liền chạy thật nhanh tới chỗ Lọ Lem hất đổ ly nước của cô.

- Trang, cậu làm gì vậy? – Lọ Lem ngạc nhiên nhìn Trang. Nhỏ không trả lời hướng mắt nhìn con mèo đang chạy đến liếm vũng nước bị nhỏ hất.


- Meo… o… o ! – Kết quả nó rống to rồi…


- Bắt lấy mụ ta! – Hoàng tử liền hét lên, thì ra đó là mụ dì ghẻ muốn hãm hại Lọ Lem may quá hú hồn.


- Gừ… con bé đáng chết! Ta phải giết mày mới được. – Mụ ta hét lên rồi rút ra con dao lao thẳng về phía… Trang.


- TRANG! – Tôi và Nhung hét lên cố chạy nhanh về phía nhỏ nhưng đã không kịp nữa, không… không thể nào!


- Trang mau chạy đi! - Tôi gào lên tuyệt vọng tôi đã mất chị rồi không thể mất thêm con bạn thân được! Không… không.


Phập. Một tiếng động vang lên trong không gian đầy tĩnh lặng cả người tôi đông cứng lại còn Trang… mắt nhỏ mở to ra vì người hứng dao là…


- Tiến! – Trang lại gần cậu nước mắt không biết từ bao giờ đã chảy ra.


-------------------------------------


Ngay lập tức mụ dì ghẻ độc ác bị lôi đi, đức vua thì ngất xỉu, Lọ Lem và hoàng tử đứng lặng người.Tất cả chỉ biết đứng nhìn người con gái đang ôm chặt chàng trai không biết từ bao giờ toàn thân cô ướt đẫm máu của cậu.


- Tiến làm ơn đừng chết… xin cậu. – Trang khẩn thiết nhìn Tiến nước mắt tuôn nhiều hơn.


- Làm ơn đừng khóc… cố gắng sống tốt nhé! Tôi… sẽ không… bao… giờ… â… ân … hận… vì… đã… yê... yêu… e… - Tiến mỉm cười đầy hạnh phúc bàn tai đầy máu đưa lại gần khuôn mặt Trang muốn lau nước mắt cho cô nhưng sao cậu cảm thấy quá xa vời và… Bộp. Cánh tay cậu buông thõng xuống.


- A a a a a a. – Trang hét liên đau đớn nước mắt không ngừng rơi, cô ôm chặt cậu cố tìm một chút hơi ấm của cậu nhưng tất cả chỉ là mùi máu hòa với nước mắt, trái tim cô như ai bóp nghẹn dù ai có gọi cô nhưng cô quyết không buông… cô không thể buông tay…


-----------------------------------------


Tinh. Đột nhiên một cánh cửa màu nâu gỗ sồi xuất hiện trước mặt chúng tôi.
- A cánh cửa bước sang câu truyện khác. - Ki Ki thốt lên nhưng sau đó con bé lặng thinh nhìn Trang.


- Trang đi thôi. – Tôi buồn bã khẽ nói nhưng nhỏ vờ như không nghe vẫn ôm chặt thân thể lạnh ngắt của Tiến, haizz.


- Tình yêu… một mối tình đep… yêu mà không thể đến bên nhau… một tình yêu thủy chung khiến trời xanh cảm động. – Một giọng nói vang lên khiến chúng tôi giật mình. Một vầng sáng bao lấy nhỏ và Tiến sau đó một bà lão tóc màu bạc đôi mắt hiền từ xuất hiện lại gần Trang.


- Đừng khóc nữa cô bé bởi vì duyên mệnh giữa hai người chưa hết đâu. – Bà lão mỉm cười khẽ thì thầm vào tai Trang khiến nhỏ ngạc nhiên mở to mắt.
- Cảm ơn bà! – Mặt Trang rạng rỡ lên nhỏ liền mỉm cười ôm lấy bà tiên sau đó chào Lọ Lem cùng hoàng tử.


- Bà nói gì vây? – Tôi tò mò lại gần.


- Tình yêu của hai người chưa kết thúc đâu mà nó là sự khới đầu rồi cháu sẽ hiểu… - Bà tiên nòi đầy thần bí khiến tôi ngơ ngơ ngác ngác. Rồi tất cả chúng tôi liền bước vào cánh cổng không ai nhìn lại nữa đặc biệt là Trang vì nhỏ biết vẫn có một người con trai với mái tóc nâu đôi mắt hiền từ đợi nhỏ…
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
III, Nàng tiên cá

Phù, sau câu truyện “Cô bé lọ lem” tôi đã sợ lắm rồi chẳng biết truyện này sẽ ra sao đây?! Haizz, không biết chị tôi bây giờ thế nào nhỉ? Liệu bà ta có bỏ đói chị không? Tôi lo cho chị quá!

- Nghĩ gì vậy Ngọc? – Nhung vỗ vai tôi khiến tôi giật mình. Con nhỏ này muốn hù chết người à! Kể ra từ lúc quen nhỏ tới giờ thì tôi ít khi thấy nhỏ khóc lắm, Nhung lúc nào cũng mạnh mẽ và chín chắn nhưng tôi biết nhỏ chỉ cố che lấp sự yếu đuối của mình. Thật ra lúc đầu bố Nhung rất nghèo chỉ vì một lần bị người bạn mình lừa tiền nên mất trắng, vì thế nên Nhung hay bị bạn bè bắt nạt trêu chọc nhưng khi mọi việc êm xuôi, bố nhỏ mở công ty thì họ lại nịnh hót nhỏ. Từ đó Nhung đã tự tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo…

- Đây là câu truyện gì vậy? – Trang liền lên tiếng.

- À đây là truyện nàng tiên cá. – Ki Ki mỉm cười yếu ớt. Ủa con bé không khỏe à?

- A tớ đã nghe qua rồi, câu truyện đó kể rằng có một nàng tiên cá là con gái út vua thủy tề, nàng có một giọng hát rất hay không ai sánh bằng nhưng nàng lại yêu thầm một chàng hoàng tử loài người. Trong một lần đi biển thuyền của hoàng tử bị đắm nên nàng tiên cá đã cứu chàng và tình yêu của nàng ngày một lớn. và do quá i tình nên công chúa đã cầu xin bà phù thủy bà phủ thủy cho nàng đôi chân để lên bờ nhưng nàng phải đánh đổi giọng nói của mình và nội trong một tuần phải làm cho hoàng tử yêu nàng nếu không nàng sẽ tan thành bọt biển. và nàng đã thất bại chàng hoàng tử đã kết hôn với cô gái khác. – Nhung nói với giọng đầy buồn bã.

- Vậy thì buồn quá! – Trang liền lên tiếng.

- Không, thật ra thì để cứu công chúa các người cá khác phải đánh đổi mái tóc của mình để bà phù thủy cho một con dao, phải dùng nó đâm hoàng tử thấm ba giọt máu vào chân nàng nhưng nàng đã không làm và rồi… - Nhung kể tiếp giọng nói ngày càng u ám hơn. Kể ra truyện này cũng hay thật! Uả tôi đang nghĩ gì vậy? Tôi không thích chuyện cổ tích cơ mà!

- Nhưng nàng tiên cá chết thì có hậu hả? – Trang ngạc nhiên nhìn sang Nhung.

- Vì nàng cảm thấy hạnh phúc vì người mình yêu được sống hạnh phúc. – Nhung mỉm cười nhỏ tiến lại gần biển hơn hít một hơi thật sâu như muốn tận hưởng hương vị của biển.

- Ánh nắng vẫn trói chang, tiếng hát vất cất vang,


Bao cơn mưa sẽ qua mây đen sẽ tan dần.


Có ước muốn khát khao cho đam mê vút cao.


Ta luôn luôn có nhau chia sẻ niềm vui hay lúc u buồn.

– Một giọng hát vang lên khiến chúng tôi giật mình là một cô gái à không một nàng tiên cá. Nàng một mái tóc màu hung đỏ mượt mà tung bay theo làn gió, đôi mắt màu thạch anh hướng về biển cả, sống mũi cao thanh tú cùng làn môi mỏng như cánh hoa khiến ai nhìn cũng không thể dứt mắt ra được, nổi bật nhất là cái đuôi cá màu xanh lam còn giọng hát thì… khỏi nói tôi thề sẽ giải nhất trong cuộc thi “Giọng hát Việt” luôn.

- Vì tôi luôn ở bên cạch mặc cho những đổi thay. – Một giọng hát nữa cất lên là… là Nhung. Lúc đầu cô gái có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó hòa mình vào trong tiếng hát khiến bài hát trở nên ngọt ngào, không chịu nổi rồi! Tôi phải nhào vô hát mới được.

- Bạn tôi ơi hãy nhớ từng ngày ta còn mãi,


Qua cơn giông tố trời sẽ nắng ửng hồng.


Có tôi luôn kề bên dìu bước chớ quên ơi bạn nhé.


Dẫu khó khăn, bạn tôi ơi hãy nhớ từ ngày ta sẽ bước


Đi trên muôn lối dù có gian khó của cuộc đời này


Ánh nắng sẽ bừng lên dọi chiếu…


Những ước mơ của ngày sau!

– Và giọng của chúng tôi vang khắp biển khơi hòa lẫn.

- Hì hì, xin lỗi do bài hát hay quá. – Nhung liền gãi đầu xin lỗi.

- Không sao, mà mấy cậu là ai vây? – Cô gái mỉm cười dịu dàng rồi hỏi chúng tôi.

- Mình là Hồng Nhung rất vui được gặp cậu. – Nhung mỉm cười thân thiện.

- Còn mình là Mai Ngọc đây là Nhật Trang và đây là… - Tôi giới thiệu lần lượt định giới thiệu Ki Ki thì…

- Em là Ki Ki pháp sư thông thái của vùng đất này. – Con bé liền chen vào nói.

- Cảm ơn phần giới thiệu của pháp sư THÔNG THÁI hay dùng sai phép thuật. – Tôi liền nở một nụ cười giống Bạch Cốt Tinh khiến con bé toát mồ hôi. Ha ha cho chừa cái tội nói leo.

- Chào mình là Mê Li. – Cô gái mỉm cười nhìn chúng tôi.

- Thật ra mình rất muốn kết bạn với cậu nếu có thể thì… - Nhung ngập ngừng nói.

- Bạn ư? Mình đồng ý tuyệt vời! – Mê Li gật đầu như gà mổ thóc đôi mắt sáng ngời.

- Ủa cậu trông có vẻ vui vậy? – Trang ngạc nhiên.

- Vì mình không có bạn ngoài Henny - một chú cá chỉ vàng. – Mê Li buồn bã lên tiếng khiến tôi không giấu nổi ngạc nhiên liền hỏi:

- Ngay cả cha cậu và các chị cậu?

- Nhưng tại sao? – Nhung hơi tức giận về thái độ phân biệt đối xử.

- Bởi vì mẹ tớ… Bà đã rời bỏ cha tớ để đi theo con người nhưng tớ tin mẹ tớ không làm vậy mẹ là người tốt, còn bản thân tớ sinh ra đã giống mẹ nên họ se nghĩ rằng tớ sẽ phản bội gia tộc rồi họ… - Mê Li buồn bã kể lại rồi khóc nức nở.

- Qúa đáng phải tìm lại công lý cho cậu mới được! –Trang bất mãn lên tiếng tôi và Nhung cũng gật đầu tán thành.

- Nhưng ta đâu phải người cá. – Tôi chợt nhận ra một sự thật đắng cay lo lắng lên tiếng.

- Hừ chị đừng quên có pháp sư tài năng Ki Ki ở dây chứ. – Ki Ki mỉm cười đầy tự tin hừ tôi thề năm phút sau thành tự kỉ mà!

- Rồi em mau làm đi. – Nhung nhăn mày lên tiếng.

- Um ba la. – Ki Ki gật đầu rồi biến chúng tôi thành người cá, tôi há hốc mồm nhìn cái đuôi màu hồng. Trời ơi! Lần đầu tiên tôi biết biết được cảm giác có đuôi là như thế nào, giống như có vật nặng ở dưới thân mình vậy rất khó di chuyển.

- Mau xuống dưới biển thôi ở đây sẽ bị con người nhìn thấy mất. – Trang liền nhắc nhở. Rồi chúng tôi nhảy xuống biển rất may tôi có học qua môn bơi nên di chuyển không khó khăn lắm.

- Chà có đuôi cá thật tuyệt, Ngọc sao cậu nín thở? – Nhung lượn mấy vòng rồi ngạc nhiên nhìn tôi vừa nín thở vừa bơi.

- Ưm… ưm. - Tôi ra hiệu chỉ vào cổ họng tỏ ý sẽ không có ôxi.

- Phiii… đồ ngốc cậu nhìn tớ và Trang đi. – Nhung bật cười hất mặt về phía Trang và Ki Ki, sau đó nhỏ đánh vào vai tôi khiến tôi phải há miệng kêu lên.

- Ối mẹ ơi! Mình vừa thở, thiếu ôxi mất ặc… ặc… ơ mình nói được dưới nước? Lại còn có thể thở?! – Tôi ngạc nhiên.

- Haizz xem ra cậu không biết về người cá rồi họ là nửa người nửa cá đương nhiên có thể thở được dưới nước như cá rồi. – Trang liền giải thích.

- Ồ ra vậy. – Tôi giật đầu rồi cố giắng thích nghi với môi trường.

- Chẹp… đuôi mình mà gắn thêm ngọc trai có phải đẹp hơn không! – Trang tiếc nuối mân mê cái đuôi mà vàng của nhỏ khiến tôi phì cười.

- A đẹp thật! – Nhung reo lên khiến tôi ngạc nhiên quay lại thì…

- Trời ơi! Đây là đáy biển ư? – Tôi liền hét lên, thật không thể tưởng tượng nổi! trước mắt tôi là một bã cát dài mịn màng với nhiều san hô khác nhau màu sắc cũng rất đẹp lại còn có đủ loại cá nữa, không ngờ thế giới cổ tích cũng có nơi đẹp như thế này!

- Sao biển này! – Ki Ki vui vẻ lại gần cầm liên mấy con sao biển.

- Ngọc trai! Úi mẹ ơi ngọc trai nguyên chất đó. – Trang mắt long lanh nhìn mấy viên ngọc trai.

- Chẳng biết đám san hô này bán bao tiền nhỉ? – Tôi khẽ chép miệng lại gần đám san hô đủ màu.

- Đây chính là thủy cung, chào mừng các bạn. – Mê Li mỉm cười chìa tay về phía cung điện rộng lớn làm bằng đá cẩm thạch rực rỡ, cung điện gồm có bốn tầng rộng lớn cửa gắn ngọc trai nạm vàng, xung quanh còn có những rặng san hô đẹp đẽ đứng oai vệ như binh lính đặc biệt hơn là khắp nơi toàn là người cá, trời! Nếu có máy ảnh ở đây chắc tôi phải chụp đến cả chục tấm chứ chẳng đùa.

- Chị Mê Li. – Một con cá chỉ vàng tiến lại gần chúng tôi.

- Em làm gì ở đây vậy? – Mê Li ngạc nhiên hỏi chú cá.

- Là do em chơi với chị nên bị mỏi người đuổi đi. – Chú cá buồn bã chui vào lòng cô.

- Hừ thật quá đáng phải tìm đức vua để nói lý mới được. – Nhung tức giận hùng hổ lao lên phía trước.

- Từ đã, không được manh động. – Trang liền ngăn Nhung lại.

- Trang! – Nhung ngạc nhiên nhìn Trang, tôi và Ki Ki cũng hướng mắt về phía nhỏ. Ý của Trang là gì?

- Chúng ta không nên làm vậy vì như thế người bị thiệt chính là Li điều chúng ta cần bây giờ là chứng tỏ công chúa cũng có điểm tốt và không phải là người xấu. – Trang liền giở bài thuyết trình của mình khiến chúng tôi há hốc mồm.

- Chà, Trang cậu đúng là “Quân sư quạt máy”. – Tôi mỉm cười vỗ vai nhỏ.

- Hừ thôi đi bà nghe sởn cả da… cá sấu, bây giờ kế hoạch thế này… thế này. – Trang bỗng nảy ra sáng kiến thì thầm với chúng tôi.

******

- Cái gì thế này! – Một người đàn ông trung niên với khuôn chữ điền và bộ râu dài màu trắng ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

- Con đang tạc tượng ba ạ. – Mê Li vui vẻ lên tiếng, nếu tôi đoán không lầm thì đây chính là vua thủy tề cha của công chúa Mê Li.

- Dẹp đi! – Ông tức giận bước qua Mê Li đi được một đoạn ông liền quay lại –mà này, lần sau đừng gọi ta là ba hãy gọi là ngài.

- Con… chỉ… chỉ. - Mê Li ấm ức suýt thì khóc, tội nghiệp nhỏ thật, chỉ vì giống mẹ mà Mê Li bị xa lánh, cô ấy đã là nên tội tình gì chứ?!

- Đành phải chuyển sang phương án B thôi. – Trang liếc mắt nhìn Li rồi quay sang nhìn chúng tôi.

- Phương án B! – Tất cả ngơ ngác nhìn nhỏ.

- Haizz, là thế này… thế này… - Nhỏ thở dài rồi ghé sát vào tai chúng tôi.


******
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
III,Nàng tiên cá (p2)

- Bọn quỷ làm gì vậy? – Bà chị của Mê Li - Mê Lam hét lên.

- Dạ em làm tặng chị dây chuyền ngọc trai ạ . – Mê Li mỉm cười giơ ra một chiếc vòng ngọc trai lấp lánh.

- Định dùng nó siết cổ tao à? – Mê Lam cười lạnh nhìn Mê Li.

- Không em… - Mê Li giật mình đinh phản đối nhưng Mê Lam đã bước qua nhỏ một cách vô tình.

- Dẹp đi! – Bà chị đó lạnh nhạt hất cái vòng của Mê Li xuống đất rồi dẵm lên nó.

- Nhưng đó là tấm lòng của em mà. – Nhỏ buồn sầu nhìn theo bóng chị gái mình, thật đáng thương!

- Đừng lo rồi ta sẽ có cách thôi. – Nhung liền lại gần an ủi.

- Cảm ơn. – Li cố nặn ra một nụ cười.

- Ta đi dạo chứ? – Tôi liền nhảy ra sáng kiến.

- Được đi thôi. – Trang gật đầu rồi lao lên phía trước haizz lâu rồi không bơi hôm nay vận động cho khỏe người.

- Trang cậu chờ tớ với, ai về sau là con gà. – Tôi liền mỉm cười đuổi theo sau đó Nhung và Li cũng nhập bọn.

Bộp. Chợt tôi vấp phải cái gì đó khi đang chơi trò “Đi bằng đuôi” cùng Trang haizz, thua nhỏ rồi.

- Cái gì vậy? – Tôi xoa cục u rồi nhìn thứ mình va phải, là một quyển sách. Trông nó có vẻ khá cũ rồi.

- Sách ư? Tớ thấy giống nhật kí hơn. – Trang liền săm soi quyển sách.

- Ta cứ đọc thử đã. – Ki Ki nhíu mày lên tiếng rồi cả hai cùng nhau đọc chữ.

- Này, Mê Li cậu thích một chàng hoàng tử loài người đúng không? – Nhung bỗng quay sang hỏi Li.

- Tớ… tớ. – Mê Li ngạc nhiên ngay lập tức mặt nhỏ đỏ lự.

- Hi hi tớ hiểu mà. – Nhung bật cười nhìn Li.

- Nhưng tớ là người cá còn chàng là hoàng tử loài người chúng tớ... – Mê Li thấp giọng dần sau đó chỉ có tiếng sụt sịt kéo dài.

- Đừng sợ hãy luôn làm theo con tim mình mách bảo. – Nhung đạt tay lên vai nhỏ trấn an.

- Hóa ra là vậy các cậu nhìn nè! – Trang phồng má tức giận chìa quyển sổ ra chỉ vào dòng chữ cuối cùng.

- Thì ra là vậy mau tìm vua thủy tề thôi. – Nhung liền gập quyển sách lại rồi bơi thật nhanh về phía trước.Tôi liền bơi theo trong lòng thoáng một câu hỏi: Nếu Mê Li chết thì Nhung sẽ thế nào?

Chắc chắn Li sẽ thích hoàng tử nhưng nhỏ sẽ… Nói thật tôi thấy Nhung và Mê Li rất hợp nhau, nếu mất Mê Li liệu nhỏ có suy sụp không? Tôi sợ nhỏ sẽ giống Trang ở truyện “Cô bé lọ lem” nhưng lần này sẽ không có một phép màu nào xuất hiện nữa.

Rầm. Tiếng đạp cửa của Nhung cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- Ngươi làm gì vậy hả? – Vua thủy tề tiếc thương nhìn cái cửa đắt tiền lần cuối rồi nhìn sang Nhung.

- Vua thủy tề, người thật không biết lý lẽ vô oan cho vợ, ghẻ lạnh con mình! – Nhung hét lên lại gần phía ông.

- Ý ngươi là sao? – Ông ta ngạc nhiên.

- Là cái này! – Nhung tức giận đưa ra quyển sách.

- Đó là cái gì vậy? – Tất cả mọi ngươig trong phòng ngạc nhiên nhìn vào quyển sách.

- Đây chính là nhật kí của hoàng hậu, mẹ của Mê Li. – Nhung dõng dạc tuyên bố khiến tất cả trố mắt.

- Nhật kí?! Sao ngươi có được? – Vua thủy tề không giấu nổi ngạc nhiên.

- Sao! Ông không tin à? Rất may khi chúng tôi đi dạo đã nhặt được quyển sổ này chắc chắn ai đó đã giấu nó! Chẳng lẽ là ông? – Nhung cười lạnh nhìn ông ta.

- Hỗn xược! – Một con cua đỏ lao về phía chúng tôi.

- Dừng lại đi chính ta đã vứt nó ở đó đấy. – Vua thủy tề điềm tĩnh nói.

- Vậy ông làm vậy để phi tang mọi thứ? – Tôi nghi hoặc nhìn ông ta, rốt cuộc ông ta làm vậy là có chủ ý gì.

- Phi tang? Là sao? Ta chỉ không muốn phải nhớ về Diên Vĩ thôi mà. – Ông ta ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

- Vậy… vậy ông chưa đọc gì! – Trang nhíu mày hỏi ông ta.

- Ta… không dám đọc vì ta sợ ta sẽ không thể quên được bà ấy… Ta rất yêu Diên Vĩ nhưng bà ấy lại… - Đức vua như gục xuống đôi mắt ông phảng phất nét buồn.

- Không phải như vậy đâu ông nghe này: Ngày buồn tháng nhớ năm thương. Mình vừa phát hiện ra mình không thể sống được lâu nữa, bệnh của mình ngày một nặng nhưng mình không muốn mọi người lo lắng mình sẽ ra đi một cách lặng lẽ, cảm ơn mọi người về những ngày qua! Có lẽ em không thể ở bên anh được nữa nhưng em vẫn mãi yêu anh…yêu anh rất nhiều ông vua thủy tề của em ạ. – Tôi liền giành lấy quyển sổ rồi đọc lên. Hừ thật quá đáng! Bà ấy thì bị bệnh còn mọi người thì ở đây cho rằng bà ta phản bội gia tộc.

- Cái gì?! – Vua thủy tề hoảng loạn giật lấy quyển sổ, tay ông run run đọc từng dòng chữ không kìm nổi lòng ông liền hét to. – DIÊN VĨ!

Rồi ngã quỵ xuống đất tôi và mọi người chỉ biết đứng nhìn, có lẽ phải mất rất lâu ông mới có thể tha thứ cho mình vì đã nghi ngờ vợ mình.

- Ba! – Mê Li liền bơi lại gần đỡ ông dậy.

- Con không trách cha chứ? – Ông đau đớn nhìn Li.

- Không đâu, ba là ba của con mà. – Mê Li mỉm cười lắc đầu.

- Con thật giống mẹ. – Vua thủy tề mỉm cười hiền từ khiến nhỏ cảm động ôm chầm lấy ông rồi các chị của nhỏ cũng lại gần ôm nhỏ, thật tốt sau bao năm cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa sẽ không còn sự ghẻ lạnh ở chốn hoàng cung này nữa.

- Thật cảm động hu hu. – Trang nước mắt dạt dào nhìn gia đình họ. Trời ạ! Chợt tôi thấy mộ cái đồng hồ nằm ở dưới chân tôi sáng long lanh.

- Oa đẹp thiệt! – Tôi thốt lên kinh ngạc, tại sao nó lại ở đây nhỉ? Nếu không phải là của người cá thì tôi giữ hộ cho hi hi, rồi tôi định cúi xuống nhặt lên.

- Đừng chạm vào nó! – Chợt vua thủy tề hét lên khiến tôi ngạc nhiên.

- Sao lại không được chạm vào? – Tôi ngơ ngác nhìn ông.

- Đây chính là nút khích hoạt bão biển đó. – Vua thủy tề liền nói khiến tôi giật bắn người nhưng đã quá muộn.

- Chết rồi thưa đức vua có một con thuyền đang ở trên biển. – Con cua đỏ bỗng hét lên.

- Trời! Đó chẳng phải là thuyền của hoàng tử sao? – Trang lẩm bẩm ngạc nhiên.

- Không! – Mê Li hét lên rồi bơi nhanh lên mặt biển dù chúng tôi có gọi thế nào nhỏ cũng không nghe.

- Bão thế này rất nguy hiểm ta phải đi theo thôi. – Nhung tái mặt kéo chúng tôi bơi theo. Lên tới mặt biển chúng tôi đã thấy mây đen che kín bầu trời còn mặt biển đã trở nên dữ tợn.

- A! – Chúng tôi cố bám thật chặt vào mỏm đá bên cạnh để không bị rơi, mặt biển ngày một lênh đênh khiến tôi cảm thấy chóng mặt nhưng vẫn cố bám trụ vào mỏm đá.

- Mê Li kìa. – Nhung kêu lên, lập tức tôi nhìn theo tay nhỏ thấy Li đang vật vã với con sóng để cứu hoàng tử.

- Ha ha có nên cảm ơn Ngọc đã ghép đôi cho họ không nhỉ? – Trang cười mỉa mai tôi. Tôi không thèm trả lời liếc nhỏ một cái rồi nhìn Mê Li. Sau một hồi vật vã với cơn sóng cuối cùng Mê Li cũng đưa được hoàng tử vào bờ mặt biển cũng đã tĩnh lặng hơn nhưng hoàng tử đâng thoi thóp sắp chết.

- Làm sao bây giờ? – tôi lo lắng nhìn Trang.

- Làm sao tớ biết được là tại cậu chứ ai! – Trang tức giận hét lên, gì chứ? Tôi đâu có cố ý.

- Tớ đâu có biết nó là cái gì! – Tôi bức xúc hét lại, này nhé con giun xéo lắm cũng quằn đừng có mà chọc dại tôi!

- Thôi hai người đừng cãi nhau nữa người ta sắp ngỏm đến nơi rồi kìa! – Ki Ki liền xen vào.

- Vậy ta mau lại gần thôi. – Trang gật đầu rồi bơi lại gần.

- A họ… họ… h… ôn… nhau. – Tôi hét lên khi nhìn thấy cảnh môi chạm môi đầy… buồn nôn này.

- Đồ ngốc đấy là hô hấp nhân tạo. – Nhung cốc vào đầu tôi một cái.

- Au ui. – Tôi liền xoa đầu con nhỏ này định ám sát bạn bè hả?! Làm như mẹ tôi không bằng!!

- Khụ khụ. – Đột nhiên hoàng tử ho ra nước chắc là sắp tỉnh lại rồi.

- Mau đi đi Mê Li. – Nhung liền kêu lên nếu hoàng tử mà biết nhỏ là người cá thì rắc rối to.

- Nhưng… – Nhỏ không đành lòng cố nán lại.

- Không nhưng nhị gì nữa mau đi đi không rắc rối to đấy. – Tôi lập tức cắt ngang lời nhỏ cố đẩy nhỏ xuống dưới nước.

- Vậy tớ đi trước. – Mê Li thở dài rồi lặn xuống dưới biển.

- Ta cũng đi chứ? – Tôi định lặn theo Mê Li nhưng Nhung đã ngăn lại.

- Từ từ để ta theo dõi tình hình thế nào. – Nhung lên tiếng giải thích rồi kéo chúng tôi nấp ở sau tảng đá .Bỗng có một cô gái không biết từ đâu đến định cướp tiền của hoàng tử… Sặc! má ơi cứu người không cứu còn đi cướp tiền.

- Ủa… nàng cứu ta ư?lại còn nhặt tiền cho ta nữa… hu hu cảm động quá! – Tên hoàng tử tỉnh dậy ngạc nhiên sau đó nước mắt tèm nhem nước mũi dạt dào… eo ui!!

- Chẳng biết tên này có bị thiểu năng trí tuệ không nữa! rõ ràng Mê Li cứu hắn mà hắn lại đi cảm ơn cái con bé định cướp hắn. – Nhung tức giận định ra đập cho hắn một trận nhưng tôi và Trang đã nhanh chóng giữ chân xí lộn giữ đuôi nhỏ lại, vì nhỏ là người cá bây giờ xuất hiện lại khổ nên chúng tôi mau chóng về thủy cung.

- Mê Li ơi! Mê Li. – Chúng tôi tìm hoài chẳng thấy Li đâu cả nhỏ đi đâu nhỉ?

- Các chị tìm chị Mê Li ạ. – Con cá chỉ vàng hôm nọ liền xuất hiện.

- Đúng! Em có thấy nhỏ đâu không? – Trang liền gật đầu.

- Chị ấy không có ở đây chị ấy vừa về liền khóc trách trời không cho mình và hoàng tử đến bên nhau sau đó chị ấy đi cùng mấy con lươn đi đâu vậy! – Con cá liên giải thích chẳng lẽ Mê Li…

- Đi gặp bà phù thủy rồi! – Tất cả chúng tôi giật mình.

- Ta mau đi tìm bà ta thôi! – Nhung liền lên tiếng nhưng…NÓ Ở ĐÂU??

- Để em sử dụng phép thuật. – Ki Ki gật đầu rồi đọc thần chú lập tức một tia sáng hiện ra – ta mau đi theo tia sáng đó.

- Được. – Chúng tôi liền gật đầu rồi đi theo.

- Hừ nghĩ vẫn bực cái vụ con nhỏ đó, sao trơ trẽn vậy nhỉ? – Nhung lầm bầm khiến tôi như muốn nổ cả hai tai,trời nhỏ giận dai thật có lẽ là do Mê Li chăng? Tôi nghĩ rằng nhỏ không thể giận được nữa rồi vì kết thúc truyện Mê Li sẽ… Tuy tôi và Nhung là bạn thân từ nhỏ nhưng chưa lúc nào tôi thấy nhỏ bộc lộ cảm xúc buồn cả nhỏ luôn dấu mọi thứ trong lòng .Tôi biết Nhung rất coi trọng tình bạn nhỏ sẽ không bao giờ để bạn mình phải chịu đau đớn và tôi cũng không muốn nhỏ chịu một nỗi đau… như tôi.
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
III, Nàng tiên cá (p3).

- Đây rồi! – Ki Ki chỉ vào một cái hang khá u ám và ghê rợn.

- Này mụ kia! Mê Li đâu? – Nhung đạp cửa xông vào (công nhận nhỏ giỏi đạp cửa thật).

- Híc híc em trẻ thế này mà gọi là bà à. – Một mụ già mái tóc màu trắng được búi lên cao chiếc mũi nhọn giống phù thủy còn khuôn mặt thì ôi thôi ghê đến phát nôn… trông còn già hơn cả bà nội tôi nữa. Nửa thân dưới của bà ta toàn súp tua đang ngồi trên ghế băng tôi thề với cái trọng lượng ngang voi ma mút của bà ta thì chưa đầy ba ngày cái ghế sẽ nằm trong bệnh viện bóc lịch.

- Mê Li đâu? – Nhung nhíu mày nhắc lại.

- Híc… híc đừng đe dọa em! Em sợ! Cô ấy được em cho phép biến thành người nhưng uống lộn thuốc mua phải hàng dởm kém chất lượng nên bị biến thành người câm nội trong bảy ngày mà không làm cho người cô ấy yêu thích cô ấy thì … - Bà ta lau nước… mũi sụt sịt nói. Tuyệt thật! Bây giờ bà ta vô tội mít ướt và hơi điên, Mê Li sẽ biến thành bọt biển còn hoàng tử lấy nhỏ khác và không có kẻ xấu kết thúc không có hậu cộng nhàm chán.

- Vậy cô ấy ở đâu? – Tôi chợt nhớ ra Li lập tức hỏi bà ta.

- Dạ, chị ấy ở đằng kia sắp tắc thở do thiếu ô xi. – Mụ bạch tuộc liền chỉ về phía Mê Li đang dãy dụa sắp chết.

- Này bà kia định ám sát nhân vật chính hả? – Nhung tức giận oánh một cái vào đầu bà ta khiến cho mụ ta bay lên trời đập đầu vào trần nhà bẹp dí trên đấy luôn. Trời! đúng là cao thủ karate đai đen, khâm phục! khẩu phục!

- Mít ướt thế này mà đòi thống trị đại dương ư? – Trang bĩu môi rồi đỡ Mê Li ra ngoài.

- Thống trị đại dương… thống trị đại dương… thống chị đại dương. – Bà ta cứ lẩm bẩm hoài xem ra Nhung khiến bà ta trấn thương sọ não rồi! Chắc phải khuyên bà ta đóng bảo hiểm nhân thọ để phòng ngỏm đột xuất mới được. Chúng tôi liền đưa Mê Li lên bờ nhỏ liền ho sặc sụa cố hít không khí.

- Haizz cậu thật là… mà thôi Ki Ki tìm cho Mê Li một bộ trang phục đi. – Nhung thở dài nhìn ki ki, lúc này mới để ý người Li chỉ có một tấm rèm cửa quấn quanh do Nhung giật được của mụ bạch tuộc.

- Um ba la. – Ki Ki liền đọc thần chú lạy trời, thượng đế, thánh a la, chúa zê su,quan thế âm,phật tổ như lai… cầu mong Ki Ki không đọc sai thần chú con là người nhân hậu tốt bụng trăm năm ăn chay lần amen.

- Xong! May quá không nhầm lẫn. – Ki Ki mỉm cười khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi liền nhìn Mê Li, oa tuyệt vời ông mặt trời! Nhỏ mặc một bộ váy dài đến chân màu xanh lam lấp lánh, bộ váy còn được đính nhiều nơ tạo thành nếp rất đẹp, ở ngực còn cài thêm cái nơ màu hồng khiến Mê Li thêm lộng lẫy, Mái tóc màu hung đỏ thả xõa rủ xuống vai, trên đầu còn được cài một cái gương miện đẹp đẽ làm từ pha lê.

- Chà Li, cậu thật đẹp cứ như công chúa vậy (thì cô ấy vốn là công chúa mà!). – Trang trầm trồ khen.

- Đúng rồi! Chị Li sẽ giả làm công chúa của một nước nào đó bị đắm tàu sau đó xin ở lại còn các chị là người hầu. – Ki Ki chợt nảy ra sáng kiến.

- Ha ha tốt lắm Ki Ki không ngờ cũng có lúc em thông minh đột xuất như vậy! – Nhung mỉm cười nhìn Ki Ki lập tức mặt con bé tối xầm lại.

- Hừ em sẽ biến các chị thành người nhé sau đó chúng ta đến cung điện,um ba la. – Ki Ki gật đầu rồi đọc thần chú biến chúng tôi thành… ăn mày.

- Ki Ki! – Tôi gào lên toan xông đến oánh cho con bé một trận tơi bời hoa lá.

- Sự… sự… cố kĩ thuật. – Con bé cười trừ gãi đầu nhìn tôi.

- Làm lại đi!

- Đồ bà chằn!

- Nói cái gì đó hả?

- Dạ… dạ.

- Thôi cho tôi xin, Ki Ki đọc lai thần chú đi. – Nhung liền nhảy vào giải hòa.

- Um ba la. – Ki Ki thở dài rồi đọc thần chú biến chúng tôi thành người hầu, sau đó mặt con bé tái xanh lại suýt ngã xuống đất.

- Em sao vậy? – Trang lo lắng đỡ ki ki còn tôi cũng muốn đỡ con bé lắm nhưng đang giận nó mà.

- Em… em không sao ta mau đến cung điện thôi. – Ki Ki mỉm cười đứng dậy bước tới cung điện, con bé sao vậy? Tôi thấy nó như vậy từ lần trước rồi cơ!

- Oa! – Chúng tôi ồ lên nhìn cái thứ sừng sững trước mặt mình. Trời! Cung điện gì mà to dữ vậy! Nó còn to hơn cả cung điện của Mê Li và điều đặc biệt là nó được dát vàng!

Bộp. Đang nhìn dáo dác nhìn xung quanh chợt Mê Li va vào một chàng trai có mái tóc màu đen mượt mà đôi mắt màu đen ấm áp nhưng uy quyền khuôn mặt phải nói là hoàn hảo, tất nhiên chàng trai đó không ai khác ngoài tên hoàng tử đáng ghét. Trời ơi! Mê Li cậu va vào ai không va lại va vào kẻ vong ân bội nghĩa này, lấy oán trả ân, ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung, qua cầu rút ván… bla… bla.

- Cô không sao chứ? Mà cô là ai? – Hoàng tử liền đỡ Mê Li dậy. Nhỏ đang vui mừng bỗng hụt hẫng có lẽ là hoàng tử không biết nhỏ là ân nhân cứu mình.

- Đây là công chúa của chúng tôi do thuyền bị đắm nên muốn ở tạm cung điện này, chúng tôi đến từ nước Việt Nam. – Trang liền giải thích.

- Nước Việt Nam? – Hoàng tử ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

- À là một nước rất xa rộng và giàu nhất thế gian, công chúa của chúng tôi bị bệnh nên không thể nói được. – Trang liền giải thích khiến tôi và Nhung phải bụm miệng cười. May mà tên này chưa học địa lý nên chưa biết Việt Nam “rộng” từng nào.

- Ồ ra vậy các vị có thể ở lại xin phép tôi có việc phải đi rồi. – Hoàng tử gật đầu rồi sau đó bước qua Mê Li để lại nhỏ buồn bã nhìn theo.

- Không sao đâu rồi sẽ ổn thôi. – Nhung đặt tay lên vai Li mỉm cười trấn an nhưng tôi biết lòng nhỏ đang rất đau khi thấy Mê Li buồn. Ông trời thật biết trêu người khi đưa chúng tôi đến các hoàn cảnh khác nhau tìnhchị em, tình yêu và tình bạn. Liệu số phận của mỗi người chúng tôi sẽ ra sao đây?

- Này Ngọc ra đây cùng mình. – Nhung đột nhiên gọi tôi.

- Đi đâu vậy? – Tôi ngạc nhiên.

- Đi rồi biết Nhung kéo tay tôi đi trên hành lang, đến một căn phòng nhỏ bỗng dừng lại.

- Đây là… - Tôi nghi hoặc nhìn nhỏ.

- Phòng của con nhỏ sáng nay – Nhung lạnh nhạt lên tiếng rồi mở cửa phòng. Nhỏ muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ nhỏ muốn ám sát người?

- Ủa các người là ai? – Một cô gái ngồi trên giường đọc sách ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Để ý kĩ thì thấy cô ta khá đẹp mắt to tròn màu đen láy rất tinh ranh, sống mũi cao thẳng làn môi mọng nước, mái tóc màu đan óng ả được tết hai bên, trông rất thánh thiện vậy mà tâm thì… đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong.

- Người hầu ạ. – Nhung liền cúi đầu tôi chẳng hiểu gì nhưng cũng làm theo.

- Ồ vậy à ngồi xuống đây hãy coi nhau như chị em nhé. – Cô gái mỉm cười thân thiện.

-Dạ nhưng… - Tôi ấp úng dù sao bây giờ tôi là người hầu mà.

- Đừng lo, tôi là Hải Duyên còn các bạn là… – Cô gái mỉm cười với chúng tôi.

- Hồng Nhung. – Nhung trải lời một cách cộc lốc.

- Mai Ngọc ạ. – Trái với nhỏ tôi lại trả lời một cách kính cẩn.

- Ừm, các cậu ngồi đi tôi cần một người để tâm sự. – Hải Duyên gật đầu kéo tôi và Nhung ngồi xuống.

- Được cậu có thể nói, đôi lúc giữ trong lòng lâu quá cũng không hay. – Tôi mỉm cười đằng nào tôi cũng đâu ghét cô ấy!

- Đừng cười nhé, tôi nghĩ đây thật giống một giấc mơ cậu biết tại sao không? Từ nhỏ tôi đã ước mơ làm công chúa rồi nhưng gia cảnh của tôi rất nghèo nên nó từ lâu đã trở thành một thứ xa hoa. Rồi bọn quan lại quyền quý càng ngày càng bóc lột nhân dân nhiều hơn để cứu lũ trẻ trong xóm tôi đã đi ăn trộm, nhưng tốt rồi giờ mình có thể giúp mọi người dân nghèo mặc dù không biết ai là người cứu hoàng tử nhưng tôi… - Hải Duyên nghẹn ngào kể lại không ngờ nhỏ lại có gia cảnh như vậy.

- Nhưng cậu biết làm như vậy thì người cứu hoang tử sẽ ra sao? – Chợt nhớ đến cảm giác của Mê Li tôi liền hỏi Duyên.

- Xin lỗi, tôi biết người sai là tôi nhưng chàng rất tốt, tôi cảm thấy ghen tị với người cứu chàng dù tôi biết thứ tình cảm ấy không phải dành cho tôi. – Nhỏ thở dài tay vân vê vạt áo.

- Vậy cậu có yêu hoàng tử không? – Nhung nhíu mày lên tiếng khiến nhỏ ngạc nhiên rồi một khoảng trầm lặng kéo dài.

- Tôi rất yêu chàng. – Cuối cùng Duyên cũng lên tiếng khiến tôi và Nhung hơi giật mình.

- Hì. – Bất chợt Nhung ngoẻn miệng cười. Rối sau đó chúng tôi lấy lí do có việc để xin về. Hải Duyên hơi tiếc nhưng cũng phải gật đầu.

- Này Nhung cậu cười là sao? – Tôi nghi hoặc đuổi theo Nhung.

- Cậu thật ngốc! Chẳng phải để Duyên yêu hoàng tử sẽ tốt hơn sau, cô ấy cũng yêu hoàng tử, hoàng tử cũng yêu cô ấy nếu như Mê Li xen vào thì người đau sẽ là cả ba đó. – Nhung mỉm cười với tôi nhưng tôi lại thấy một nét buồn trong đôi mắt của nhỏ, có lẽ nhỏ đã biết sẽ có một ngày nhỏ phải nói ra câu này.

- Nhung! Cậu thật tốt bụng. – Tôi mỉm cười nhìn nhỏ.

- Tớ không có tốt như vậy đâu chỉ là tớ không muốn Mê Li phải yêu một cách mù quáng thôi! Đằng nào Hải Duyên cũng là một cô gái tốt mà. – Nhung chỉ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ khiến tôi bật cười, nhỏ vẫn như vậy - hay ngượng ngùng.

- Vậy ta phải mau tìm Ki Ki thôi chắc con bé có cách biến Mê Li trở lại như xưa. - Bất chợt tôi liền nhảy ra sáng khiến, Nhung liền gật đầu rồi hai chúng tôi mau chóng về căn phòng mà người hầu đã sắp xếp cho chúng tôi.

- Ki Ki em có biết… Ki Ki! – Tôi lao vào trong phòng thì thấy Ki Ki đang nằm dưới đất khuôn mặt trắng bệch cả người không còn sức sống.

- Em… lạnh… quá. – Con bé khẽ mấp máy môi, tôi liền bế con bé dậy.

- Trời ơi! Ki Ki em sao vậy?! Người em lạnh quá! – Tôi hốt hoảng kêu lên cả người con bé như tảng băng vậy.

- Em… đã… dùng… q… úa… nhiều… sức… mạnh. – Ki Ki cố gắng nói khiến trái tim tôi đau hơn. Lỗi tại tôi cả! nếu không phải tôi quá phụ thuộc vào sức mạnh của con bé thì đâu có thế này.

- Chị… đừng… lo… e.. m sẽ ổn… thôi… em… sẽ biến… mất… tro… ng… một …. th… ời… gi… an… để… lấy… phép… thuật. – Ki Ki mỉm cười yếu ớt.

- Em đi đâu vậy? liệu có sao không? – Nhung lo lắng không kém gì tôi nhưng ki ki chỉ cười rồi biến mất.

- Ki Ki đã đi rồi! Chúng ta phải làm sao đây?! – Tôi liền đưa mắt nhìn Nhung nhỏ cũng khinh ngạc không kém gì tôi.

- Đừng hỏi gì! – Nhỏ chán nản nói. Một lúc sau Trang và Mê Li đi dạo về, đợi Li về phòng thì tôi kể chuyện của Ki Ki cho nhỏ nghe.

- Cái gì! – Trang liền hét lên.

- … - Tôi im lặng không trả lời vì có mở miệng ra cũng không biết nói gì…Vậy mọi việc sẽ kết thúc vào ngày mai Mê Li chết , chúng tôi về thế giới con người chị tôi cũng sẽ không được cứu nữa!

- Vậy ta nên là gì? – Sau một hồi kích động cuối cùng Trang cũng bình tĩnh.

- Chấp nhận thất bại. – Tôi thở dài nếu không có ki ki thì chúng tôi chẳng làm được gì cả, đành bó tay.

- Không! Phải cố gắng chứ! Tại sao ta không tưởng tượng đây là một môn học nhỉ? Nếu ta vượt qua nói thì ta là người chiến thắng. – Nhung dựa lưng vào tường nghiêm nghị lên tiếng. Đúng rồi! Tôi là Nguyễn Thị Mai Ngọc cơ mà làm sao cáo thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được !

- Đúng vậy chúng ta phải giúp cho kết thúc có hậu. – Tôi lập tức gật đầu.

- Nhưng làm thế nào khi kẻ xấu đang bị tâm thần cơ chứ? – Trang thắc mắc nhìn tôi, ừ cũng phải ha. Lập tức căn phòng trầm lắng đến lạ thường rôi mặt ai cũng sáng lên…

- A làm cho hoang tử thích Mê Li. – Cả ba cùng lên tiếng rồi cả căn phòng chỉ vang lên tiếng bàn bạc cùng ý chí quyết tâm cao ngùn ngụt (chém!).

- Thế này… thế này…

- Không! Thế nọ… thế nọ.

- Làm gì có! Thế kia… thế kia.

- Kết luận cuối cùng là… thế ấy… thế ấy.
 

Hoạ sĩ

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/14
Bài viết
105
Gạo
408,0
Bạn tạo mục lục cho truyện để mọi người tiện theo dõi nhé.
Chúc bạn sớm ra chương mới! :)
 

Uta

Gà con
Tham gia
18/9/14
Bài viết
24
Gạo
0,0
Chào Phong Anh Đào! Uta vừa mới đọc xong hai chương đầu trong truyện này xong. Uta tự hỏi không biết phong Anh Đào đã đọc bộ truyện tranh Sắc Lệnh Ánh Trăng của tác giả Kazuhito Fujita chưa nhỉ? Cốt truyện cũng nói về những cái kết trong truyện cổ tích bị biến đổi và nhân vật chính có nhiệm vụ phải đưa nó trở về trật tự cũ. Truyện đấy rất hay, Uta thiết nghĩ Phong Anh Đào nên đọc thử mà tham khảo thêm. :-*:-*:-*
Mới qua hai chương đầu nhưng cách viết của Phong Anh Đào Uta cũng thấy được tương đối rồi. Phong Anh Đào viết lời thoại nhiều quá, quá nhiều luôn ấy, còn những đoạn dẫn truyện với miêu tả tâm lý nhân vật Uta lại chẳng thấy mấy. Hơn nữa trong truyện sử dụng ngôn ngữ nói hơi nhiều, cái này làm Uta lúc đọc hơi bị khó chịu chút xíu. Phong Anh Đào cố gắng sửa nhé! :D:D:D
Hy vọng các chương sau Uta sẽ thấy được những bước thay đổi dần dần trong cách viết của Phong Anh Đào. \m/\m/\m/

P/s: Bạn tạo mục lục trên #1 đi để mình tiện tìm chương hén! ;););)
 

Phong Anh Đao

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/8/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
Chào Phong Anh Đào! Uta vừa mới đọc xong hai chương đầu trong truyện này xong. Uta tự hỏi không biết phong Anh Đào đã đọc bộ truyện tranh Sắc Lệnh Ánh Trăng của tác giả Kazuhito Fujita chưa nhỉ? Cốt truyện cũng nói về những cái kết trong truyện cổ tích bị biến đổi và nhân vật chính có nhiệm vụ phải đưa nó trở về trật tự cũ. Truyện đấy rất hay, Uta thiết nghĩ Phong Anh Đào nên đọc thử mà tham khảo thêm. :-*:-*:-*
Mới qua hai chương đầu nhưng cách viết của Phong Anh Đào Uta cũng thấy được tương đối rồi. Phong Anh Đào viết lời thoại nhiều quá, quá nhiều luôn ấy, còn những đoạn dẫn truyện với miêu tả tâm lý nhân vật Uta lại chẳng thấy mấy. Hơn nữa trong truyện sử dụng ngôn ngữ nói hơi nhiều, cái này làm Uta lúc đọc hơi bị khó chịu chút xíu. Phong Anh Đào cố gắng sửa nhé! :D:D:D
Hy vọng các chương sau Uta sẽ thấy được những bước thay đổi dần dần trong cách viết của Phong Anh Đào. \m/\m/\m/

P/s: Bạn tạo mục lục trên #1 đi để mình tiện tìm chương hén! ;););)
Cảm ơn bạn mình sẽ cố gắng sửa chữa.
 
Bên trên