Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?

Bánh cuốn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/2/17
Bài viết
209
Gạo
0,0
Re: Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?
Tôi không có ý muốn nói rằng các dòng văn khác không cần yếu tố tâm lí tình cảm, tôi chỉ muốn nhấn mạnh về yếu tố chính làm lên sự khác biệt của mỗi thể loại, mà với truyện tình cảm thì người viết tập trung chủ yếu về tâm lí, tâm lí ở đây không phải yếu tố thứ phụ như các thể loại khác, truyện tình cảm cũng có yếu tố giả tưởng, trinh thám... nhưng tâm lí là yếu tố cả câu truyện hướng đến. Ngoài ra mình đồng quan điểm với bạn, KHÔNG CÓ THỂ LOẠI VĂN HỌC NÀO DỄ HOẶC KHÓ VIẾT CẢ! VIẾT TRUYỆN TÌNH CẢM CŨNG KHÓ NHƯ TẤT CẢ MỌI THỂ LOẠI KHÁC!
Bạn hiểu sai về cái khổ mà đa số tác giả hướng tới rồi. Khó về tâm lý nhân vật mình mất hơn một năm để làm quen nó. Khó khi đặt hàng trăm vấn đề vào một chương truyện mình đã mất hơn rất nhiều một năm và vẫn chưa thành thạo. và giờ một người trẻ nói về thứ mình đã tìm hiểu nhiều năm như một điều dễ dàng.
Bạn đề cao tâm lý nhân vật của bạn tới nỗi không thềm để tâm tới người khác. Xin lỗi bạn cho dù bạn có tận tình với các nhân vật của mình tới đâu thì trong mắt mình đó cũng không phải là một tác giả hay một người viết. Mong bạn hãy viết và nói về những điều bạn hiểu về nó và bất đầu viết từ những điều đơn giản nhất như lỗi chính tả. Đó là khởi điểm chung của mọi người và đừng phán xét vấn đề theo góc nhìn của một người đọc bởi bạn đang trong một diễn đàn về viết truyện.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

cmtoan91

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/5/17
Bài viết
15
Gạo
0,0
Re: Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?
Cái này mình không đồng tình cho lắm. Cái khó của fantashy là bạn phải uống fishi nhiều, trí tưởng tượng phong phú và cốt truyện lớn và dàn nhân vật khủng, số lượng tình huống có thể lên tới hàng trăm, và làm sao có thể làm cho khối lượng tình huống không trùng lặp mới là vấn đề. Dòng trinh thám càng đòi hỏi cao, tập trung vào logic và xây dựng lẫn đan xem cốt truyện, đương nhiên cần có kiến thức cơ bản về nghiệp vụ hoặc không thì phải tham khảo nghiệp vụ khắp mọi nơi và chắc chắn cần người cố vấn, xây dựng vụ án cũng khó lắm để mà ráp nối mẩu chuyện với nhau vừa làm cho khán giả khó tìm, khó suy luận và cuối cùng làm cho người ta ồ một tiếng và cái kết cũng phải hợp lí. Sci-fi mặc dù có yếu tố giả tưởng bạn cũng cần phải dựa trên cơ sở khoa học chung chứ không thể nói thuyết tiến hoá là sai vì nó là khoa học viễn tưởng, thích chém thế nào thì chém bởi nó sang fanta ngay lập tức. Hơn nữa cho dù bạn không mô tả được cách thức lắp rắp, nghiên cứu nọ kia bạn cần phải mô tả công nghệ kĩ thuật, nguyên lí làm việc hay cách vận hành cũng phải theo giọng của khoa học và chắc chắn nếu không tham khảo và đọc hiểu thì cũng khó mà viết. Còn tình cảm thì sao? Nguồn có sẵn rất nhiều, chẳng cần kiếm ý tưởng đâu xa, lấy ngay chuyện của bản thân, phát triển nó lên theo mô típ có sẵn, phổ thông mà phim ảnh sách truyện tràn ngập mà lúc nào cũng đón nhận nồng nhiệt. Đương nhiên, có viết hay được không không chỉ xem thể loại mà còn phải phụ thuộc vào năng lực cá nhân nữa. Nhưng đa số truyện tình cảm viết dễ hơn và dễ kiếm ăn hơn nhiều.
Cái này mình cũng không đồng tình cho lắm.:)) Và mình phản biện lại một số luận điểm của bạn như sau:

1. Fantasy khó hơn Romance vì nó đòi hỏi trí tưởng tượng phong phú và cốt truyện lớn và dàn nhân vật khủng...
+ Fantasy có nhiều thể loại, cốt truyện lớn và dàn nhân vật khủng là đặc thù riêng của Epic Fantasy và High Fantasy. Các dòng khác như Urban Fantasy và Heroic Fantasy không đòi hỏi điều này. Điển hình là Eragon quyển 1. Nếu soi ra thì chắc có tầm chục nhân vật. Số lượng nhân vật như thế này thì chắc không nhiều hơn một truyện ngôn tình đâu nhỉ?
+ Về việc trí tưởng tượng phong phú... Theo bạn viết về thế giới thực khó hơn hay viết về thế giới tưởng tượng khó hơn? Mình thì nghĩ mỗi cái đều có một cái khó riêng. Và có lẽ vấn đề này có lẽ sẽ là một chủ đề đáng để thảo luận nghiêm túc.

2. Sci-fi mặc dù có yếu tố giả tưởng bạn cũng cần phải dựa trên cơ sở khoa học chung chứ không thể nói thuyết tiến hoá là sai vì nó là khoa học viễn tưởng, thích chém thế nào thì chém bởi nó sang fanta ngay lập tức...
+ Cái này thì mình chỉ nêu ví dụ: Star Wars, một trong những tác phẩm khá tiêu biểu của dòng Sci-fi. Gần như Star Wars không có chút nào giải thích hay dựa trên cơ sở khoa học nào cả.
+ Ngoài lề một chút, thì ngay trong Star Wars, dàn nhân vật cũng không hề "khủng". Phần IV: A New Hope cũng chỉ có một vài nhân vật đặc trưng như Luke, Leia, Han Solo và Darth Vader.

3. Ngôn tình dễ viết vì nó có công thức? Còn fantasy/sci-fi khó hơn vì không có?
+ Cái này mình sẽ nêu ra một công thức và phân tích một số tác phẩm theo công thức đấy.
A. Khởi đầu: Nhân vật chính là đứa bé mồ côi cha mẹ, sống một cuộc sống bình thường tại một thế giới bình thường. NVC, vì một lý dó nào đó mà được "lựa chọn" cho một sứ mệnh cao cả nào đó..
Star Wars: Luke Skywalker là một cậu bé mồ côi, sống cùng cha mẹ nuôi tại một nông trại nhỏ trên hành tinh Tatooine. Luke là Jedi cuối cùng.
Eragon: Eragon là một cậu bé mồ côi, sống cùng bác tại một nông trại tại Carvahall. Eragon là kỵ sĩ rồng cuối cùng.

B. Tiếng gọi của phiêu lưu: Nhân vật chính nhận được lời sấm truyền/dấu hiệu thôi thúc anh lên đường thực hiện sứ mệnh của mình
Star Wars: Luke Skywalker tình cờ gặp R2D2 và nhận được lời cầu cứu của công chúa Leia.
Eragon: Eragon nhặt được quả trứng Rồng và ấp ra được một con Rồng tên Shaphira.

C. Gặp người thầy thông thái: Nhân vật chính nhận được sự trợ giúp từ một người có kinh nghiệm lâu năm. Thường là các cụ già thông thái. Từ đây NVC tăng cường năng lực của bản thân mình để chuẩn bị cho cuộc chạm trán với trùm cuối.
Star Wars: Luke Skywalker gặp Obiwan-Kenobi, một Jedi đang đóng giả làm ông già dở hơi tên Ben. Obiwan dạy Luke các sử dụng thần lực và gươm ánh sáng. Trùm cuối phải đối đầu là Darth Vader.
Eragon: Eragon gặp Brom, một kỵ sỹ rồng lớn tuổi, đóng giả làm người kể truyện do đang chịu sự truy đuổi gắt gao của đế quốc. Brom dạy Eragon cách sử dụng kiếm và phép thuật. Trùm cuối trong quyển 1 là Durza.

D. Thế giới mới: Nhân vật chính cùng người thầy của mình đi chu du. Thường phải chạy trốn khỏi kẻ địch
Star Wars: Luke được Obiwan chạy trốn đến các hành tinh lạ, dưới sự truy đuổi của đế quốc.
Eragon: Eragon được Brom dẫn đi qua các miền đất lạ, dưới sự truy đuổi của đế quốc.

E. Người thầy ra đi: Vì một lý do nào đó (thường là cái chết) mà NVC phải chia tay người thầy cũ. Tuy nhiên NVC lại gặp được người bạn đồng hành mới.
Star Wars: Obiwan bị Darth Vader giết. Luke gặp Han Solo và Chewbacca.
Eragon: Brom bị Durza giết. Eragon gặp Murtagh.

F. Gặp đồng mình mới: NVC, sau sự ra đi của người thầy, đã trở nên trưởng thành hơn. NVC cùng bạn đồng hành mới gặp tiếp tục cuộc hành trình để tìm kiếm đồng minh trong trận chiến chống lại đội quân của chúa tể hắc ám.
Star Wars: Luke cùng Han Solo đi đến gặp quân khởi nghĩa. Ở đây họ cùng lên kế hoạch để tấn công Death Star.
Eragon: Eragon cùng Murtagh đến gặp hội Varden (cũng là quân khởi nghĩa). Ở đây họ lên kế hoạch để chống lại sự tấn công của đế quốc, dẫn dầu là Durza.

G. Kết thúc: Dù khó khăn, nhưng NVC cũng hoàn thành được sứ mệnh của mình.
Star Wars: Luke phá được Death Star, trở về trong chiến thắng
Eragon: Eragon solo được Durza, rồi cũng được tôn như anh hùng luôn.

Hết G, các NVC quay lại A và tiếp tục vòng lặp mới, ở một mức độ cao hơn.

========> Nhìn thế này thì bạn đã thấy Fantasy/Sci-fi dễ viết chưa?

Bạn liên tục gọi những phản biện của người khác là ngụy biện. Tuy nhiên:
Nhưng mình không có hứng viết thì tác phẩm vĩnh viễn không thể ra hồn nổi bạn hiểu chứ? Nhưng thực tế lí thuyết nó là như vậy.
Cái này là lời phản biện "hay" nhất và mình gặp trong thread. :)))
 

_Gió_0415

Gà con
Tham gia
15/5/17
Bài viết
5
Gạo
0,0
Re: Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?
Cái này mình cũng không đồng tình cho lắm.:)) Và mình phản biện lại một số luận điểm của bạn như sau:

1. Fantasy khó hơn Romance vì nó đòi hỏi trí tưởng tượng phong phú và cốt truyện lớn và dàn nhân vật khủng...
+ Fantasy có nhiều thể loại, cốt truyện lớn và dàn nhân vật khủng là đặc thù riêng của Epic Fantasy và High Fantasy. Các dòng khác như Urban Fantasy và Heroic Fantasy không đòi hỏi điều này. Điển hình là Eragon quyển 1. Nếu soi ra thì chắc có tầm chục nhân vật. Số lượng nhân vật như thế này thì chắc không nhiều hơn một truyện ngôn tình đâu nhỉ?
+ Về việc trí tưởng tượng phong phú... Theo bạn viết về thế giới thực khó hơn hay viết về thế giới tưởng tượng khó hơn? Mình thì nghĩ mỗi cái đều có một cái khó riêng. Và có lẽ vấn đề này có lẽ sẽ là một chủ đề đáng để thảo luận nghiêm túc.

2. Sci-fi mặc dù có yếu tố giả tưởng bạn cũng cần phải dựa trên cơ sở khoa học chung chứ không thể nói thuyết tiến hoá là sai vì nó là khoa học viễn tưởng, thích chém thế nào thì chém bởi nó sang fanta ngay lập tức...
+ Cái này thì mình chỉ nêu ví dụ: Star Wars, một trong những tác phẩm khá tiêu biểu của dòng Sci-fi. Gần như Star Wars không có chút nào giải thích hay dựa trên cơ sở khoa học nào cả.
+ Ngoài lề một chút, thì ngay trong Star Wars, dàn nhân vật cũng không hề "khủng". Phần IV: A New Hope cũng chỉ có một vài nhân vật đặc trưng như Luke, Leia, Han Solo và Darth Vader.

3. Ngôn tình dễ viết vì nó có công thức? Còn fantasy/sci-fi khó hơn vì không có?
+ Cái này mình sẽ nêu ra một công thức và phân tích một số tác phẩm theo công thức đấy.
A. Khởi đầu: Nhân vật chính là đứa bé mồ côi cha mẹ, sống một cuộc sống bình thường tại một thế giới bình thường. NVC, vì một lý dó nào đó mà được "lựa chọn" cho một sứ mệnh cao cả nào đó..
Star Wars: Luke Skywalker là một cậu bé mồ côi, sống cùng cha mẹ nuôi tại một nông trại nhỏ trên hành tinh Tatooine. Luke là Jedi cuối cùng.
Eragon: Eragon là một cậu bé mồ côi, sống cùng bác tại một nông trại tại Carvahall. Eragon là kỵ sĩ rồng cuối cùng.

B. Tiếng gọi của phiêu lưu: Nhân vật chính nhận được lời sấm truyền/dấu hiệu thôi thúc anh lên đường thực hiện sứ mệnh của mình
Star Wars: Luke Skywalker tình cờ gặp R2D2 và nhận được lời cầu cứu của công chúa Leia.
Eragon: Eragon nhặt được quả trứng Rồng và ấp ra được một con Rồng tên Shaphira.

C. Gặp người thầy thông thái: Nhân vật chính nhận được sự trợ giúp từ một người có kinh nghiệm lâu năm. Thường là các cụ già thông thái. Từ đây NVC tăng cường năng lực của bản thân mình để chuẩn bị cho cuộc chạm trán với trùm cuối.
Star Wars: Luke Skywalker gặp Obiwan-Kenobi, một Jedi đang đóng giả làm ông già dở hơi tên Ben. Obiwan dạy Luke các sử dụng thần lực và gươm ánh sáng. Trùm cuối phải đối đầu là Darth Vader.
Eragon: Eragon gặp Brom, một kỵ sỹ rồng lớn tuổi, đóng giả làm người kể truyện do đang chịu sự truy đuổi gắt gao của đế quốc. Brom dạy Eragon cách sử dụng kiếm và phép thuật. Trùm cuối trong quyển 1 là Durza.

D. Thế giới mới: Nhân vật chính cùng người thầy của mình đi chu du. Thường phải chạy trốn khỏi kẻ địch
Star Wars: Luke được Obiwan chạy trốn đến các hành tinh lạ, dưới sự truy đuổi của đế quốc.
Eragon: Eragon được Brom dẫn đi qua các miền đất lạ, dưới sự truy đuổi của đế quốc.

E. Người thầy ra đi: Vì một lý do nào đó (thường là cái chết) mà NVC phải chia tay người thầy cũ. Tuy nhiên NVC lại gặp được người bạn đồng hành mới.
Star Wars: Obiwan bị Darth Vader giết. Luke gặp Han Solo và Chewbacca.
Eragon: Brom bị Durza giết. Eragon gặp Murtagh.

F. Gặp đồng mình mới: NVC, sau sự ra đi của người thầy, đã trở nên trưởng thành hơn. NVC cùng bạn đồng hành mới gặp tiếp tục cuộc hành trình để tìm kiếm đồng minh trong trận chiến chống lại đội quân của chúa tể hắc ám.
Star Wars: Luke cùng Han Solo đi đến gặp quân khởi nghĩa. Ở đây họ cùng lên kế hoạch để tấn công Death Star.
Eragon: Eragon cùng Murtagh đến gặp hội Varden (cũng là quân khởi nghĩa). Ở đây họ lên kế hoạch để chống lại sự tấn công của đế quốc, dẫn dầu là Durza.

G. Kết thúc: Dù khó khăn, nhưng NVC cũng hoàn thành được sứ mệnh của mình.
Star Wars: Luke phá được Death Star, trở về trong chiến thắng
Eragon: Eragon solo được Durza, rồi cũng được tôn như anh hùng luôn.

Hết G, các NVC quay lại A và tiếp tục vòng lặp mới, ở một mức độ cao hơn.

========> Nhìn thế này thì bạn đã thấy Fantasy/Sci-fi dễ viết chưa?

Bạn liên tục gọi những phản biện của người khác là ngụy biện. Tuy nhiên:

Cái này là lời phản biện "hay" nhất và mình gặp trong thread. :)))
Ha ha ha, lần đầu tiên mình nghe nói có người chê bai một thể loại nghệ thuật dễ không cần cảm hứng, để rồi sau đó chẳng thể tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vì lí do không có hứng! Tức cười quá!
 

_Gió_0415

Gà con
Tham gia
15/5/17
Bài viết
5
Gạo
0,0
Re: Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?
Tôi sẽ chỉ trả lời lần cuối cho những bình luận ngụy biện dạng như này lần cuối.

1. Có ba bài toán giải phương trình và bạn cần giải chúng. Cách dễ nhất là đưa ra một công thức, cách giải chung để bạn áp dụng. Cũng tương tự, tôi chỉ đang đưa ra cách viết chung cho truyện ngôn tình theo xu hướng phổ biến để cho tác giả có thể viết được truyện ngôn tình. Còn nó hay không thì là do năng lực cá nhân chứ không phải do cách thức.

.
- Quan trọng không phải cách vết này có hay hay không, mà là nó có đúng hay không, Hương ạ. Mình nghĩ cách viết của bạn sai vì nó dạy người ta đạo nhái truyện.
Tôi sẽ chỉ trả lời lần cuối cho những bình luận ngụy biện dạng như này lần cuối.


2. Bạn nói cách thức của mình sai. Trong phạm vi chủ đề này bạn chỉ có thể nói mình sai khi mà bạn đưa ra một cách thức khác tốt hơn hoặc mình nói sai công thức này. Nhưng những lời bạn đang đem ra để phản biện, phản bác là một vấn đề không liên quan cho nên nó vô giá trị.
- Bạn cho rằng lời nói của người khác vô giá trị? Thế viết truyện không cần sáng tạo à? Sáng tạo không có liên quan gì đến viết truyện ư? Bạn là một tác giả đấy, đứa con bạn viết lên có cần sáng tạo không? Một tác giả lại đưa ra lời nói như thế sẽ khiến người khác đặt dấu hỏi về tác phẩm của bạn đó!
- Căn bản là không thể đưa ra một công thức cho văn học nghệ thuật được! Bạn không thể đồng nhất công thức giải một bài toán với sáng tạo một tác phẩm nghệ thuật! Mà với văn học nghệ thuật, viết chính là sáng tạo đó!

Tôi sẽ chỉ trả lời lần cuối cho những bình luận ngụy biện dạng như này lần cuối.


3. Theo như trên mình đã trình bày. Mình nói cách thức tạo ra một truyện ngôn tình ổn về nội dung và biểu cảm là dễ hơn so với các thể loại khác. Nhưng để nó hay và truyền cảm, có chiều sâu thì cần năng lực cá nhân của bạn ấy chứ vấn đề không phải do cách thức. Hơn nữa, chủ đề này cũng không đề cập đến việc làm sao để viết truyện hay. Nếu các bạn thích chiều sâu sáng tạo này nọ thì nên lập một topic khác. Nhưng mình nghĩ những điều đó cũng chỉ là sáo rỗng vô bổ, chỉ làm tham chiếu chứ không trở thành lý thuyết có thể áp dụng được bởi nó là năng lực viết và ảnh hưởng của cá nhân vào nó rất lớn. Bạn viết hay hay không không chỉ cần đọc nhiều, làm theo nhiều mà phần lớn dựa vào suy luận, bóc tách, rút kinh nghiệm, luyện tập, trau dồi vốn từ, ý tưởng sáng tạo mà đều là những nỗ lực cá nhân. Còn công thức của mình là lí thuyết có thể áp dụng thực hành được.
- Trời ơi là trời, bạn không hiểu hay cố tình không hiểu? Căn bản là nếu không có sáng tạo thì sẽ không phải một tác phẩm! Chưa liên quan đến truyện hay hay không hay, nếu không có sáng tạo thì nó sẽ thành đạo nhái! Bạn không thể tạo ra một tác phẩm mà không cần sáng tạo được! Sáng tạo không chỉ quyết định giá trị của một tác phẩm, mà người ta dùng nó để tạo lên tác phẩm! Viết một tác phẩm nghĩa là sáng tạo một nghệ thuật! Chúng tôi chưa nói đến viết hay, mà chỉ nói đến viết đúng thôi!
Viết tức là sáng tạo! Sáng tạo tức là không đạo nhái, không ăn cắp, không cóp nhặt!
 

Phan-Hiểu-Điều

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
31/5/17
Bài viết
61
Gạo
0,0
Re: Làm thế nào để viết truyện ngôn tình có tính biểu cảm ạ?
Bên trên