Lọ lem và cuộc chiến của các Hoàng Tử - Tạm dừng - Phương Linh Nhi

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Uzhq0Zp.jpg
Tên truyện: Lọ lem và cuộc chiến của các Hoàng Tử
Tác giả: Phương Linh Nhi
Bìa: Yuka & Shakuya
Thể loại: Học đường, hài hước.
Giới hạn tuổi: Không giới hạn
Tình trạng: Update
Giới thiệu: Truyện kể về một nàng Lọ Lem hiện đại đam mê phim kiếm hiệp và cực kì thích các anh chàng đẹp trai ở đó. Không chỉ có thế cuộc đời cấp 3 của nàng lại bị dính vào hai hoàng tử rắc rối: một người là bạn thanh mai trúc mã, người còn lại là đại thiếu gia của một gia tộc lớn, nàng sẽ chọn ai đây? Cả 3 người được gọi một cái tên "Tam giác quỷ Bermuda", tất cả sẽ xoay quanh cuộc chiến của 2 Hoàng Tử để tranh giành Lọ Lem. Tình tiết hài hước của câu truyện sẽ làm cho các bạn có những phút giây thư giãn thật thoải mái.​
Trích dẫn:
YuOtlBz.png

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Chương 1: Ngày khai trường xui xẻo (1)

“Diệp Linh An dậy mau!”

Tiếng thét chói tai vang lên, nó hé mắt ra nhưng mi mắt nó như đính hàng vạn cân không thể nâng lên được. Bỗng mắt nó mở to thao láo khi nhìn thấy cảnh tượng “kinh hoàng” ở cửa. Mama mà nó hết lòng yêu quý được nó đặt biệt danh là “la sát bà bà” đang mặc tạp dề, hai tay chống nạnh, mặt thì càng ngày càng xám và quan trọng hơn cả là “la sát bà bà” đang cầm… cái chảo to tướng ở trên tay.

“Mẹ nghe con giải thích đ…”

Bộp.

Một quyển sách bay tự do trên không và hạ cánh an toàn trên mặt nó rồi từ từ rớt xuống giường. Thật may mắn cho nó khi ở gần “la sát bà bà” là quyển sách, chứ ở đó là cái cốc hay tiện tay ném luôn cái chảo thì nó tiêu đời từ lâu rồi.

“Nghe con nói đã…”

Chưa kịp nói dứt câu thì “la sát bà bà” đã cầm cái chảo đập tới tấp vào lưng nó. Nó hất cái chăn ra vội vã nhảy ra khỏi giường trong khi "bà la sát" vẫn giơ cao cái chảo trong tay như “nữ thần tự do” đuổi theo nó.

A! Mình có chỗ cứu rồi! Mắt nó láo liên rồi phát hiện ra nơi chứa mọi sản phẩm của con người, nơi chứa đựng các nhà tạo mẫu tóc, nơi trú ẩn của các game thủ tài ba và bây giờ là nơi chứa nó - một đứa đang bị “la sát bà bà” truy đuổi đó chính là căn phòng mật thất, ai ai cũng đã được vào, và đó là phòng… toilet.

Nó xông vào toilet, khóa chặt cửa thở phào nhẹ nhõm mặc cho mama nó tạo động đất ở bên ngoài.

“Mau mở cửa ra!”
Ngu gì mở?

“Mẹ để con giải thích đã!” Nó khẩn cầu.

“Rồi, cho mày quyền giải pháp thứ hai, mau nói!” La sát bà bà ngẫm nghĩ một lúc rồi mở lòng từ bi cứu độ chúng sinh.

“Chẳng là con đang mơ một giấc mơ đẹp nên không nỡ tỉnh giấc thôi.” Nó bắt đầu chém gió tới tấp.

“Mày mơ cái gì?”

“Con đang mơ một ô tô tải loại năm tấn chở đầy sushi tới nhà ta đấy.”

“Thật không?” Mama tổng quản mắt tròn xoe hỏi lại nó.

Nó đắc chí cười khì khì, cái gì chứ động vào nỗi niềm ăn uống của mẹ nó thì nóng đến đâu cũng phải lạnh. Mà mama nó lại rất thích ăn sushi nên quá dễ cho cái miệng xinh của nó lép bép.

“Thật ạ!” Nó dửng dưng đáp.

“Mơ thế là chắc nhà ta sắp được ăn sushi đấy! Thôi xuống thay quần áo đi con, buổi học đầu tiên không nên đi muộn đâu, phải đi sớm một chút chứ!” Giọng ngọt xớt như mía lùi, chiêu đó dễ dàng thu phục “la sát bà bà” thế sao? Thật đáng kinh ngạc, phải báo cho Tôn Ngộ Không để lão thêm vào chiêu bảy mươi ba trong bảy mươi hai phép thần thông mới được.

“La sát bà bà” xuống dưới rồi nó mới chui ra khỏi cái toilet. Nó ngước lên nhìn cái đồng hồ mà nó cho rằng suốt ngày chạy sai. Nguy rồi! 6 giờ 15 phút, còn mười lăm phút nữa là tập trung, nó phi vào tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục màu đỏ mới tinh. Sau hai giây nó thay xong quần áo. Nó cầm cặp sách lao như bay xuống dưới nhà.

“Papa mama con đi học đây!”

Nó vội vã xỏ giày rồi hét to chào bố mẹ, mama nó vừa ra ngoài cửa thì nó đã chạy đi mất hút. Nó cắm đầu chạy như bay, chẳng là có một vị bằng hữu đang chờ nó. Kia rồi, dưới gốc cây phượng cổ thủ có một bóng dáng cao lớn đang tựa vào thân cây, người đó hay được nó gọi là… con bọ.
“Chu Chỉ Nhược (1) tỉ tỉ!”

“Đoàn Dự (2) sư đệ!”

Cảnh tượng huy hoàng, cách gọi thân mật khi hai người vừa nhìn thấy nhau.

“Bà chằn, sao đi muộn vậy?”

“Đại gia, sao nay đi xe đạp?”

Cảnh tượng tồi tàn, cách gọi ngu xuẩn khi hai người mặt đối mặt với nhau.

“Mau trả lời câu hỏi!”

“Ài, chẳng qua là ta đang mơ về Trương Vô Kị (3) ca ca mà thôi, cái lúc chàng đi thì ta mới tỉnh giấc.” Chàng chạy đi, mẹ chạy lại tay cầm cái chảo, ha ha. “Thế còn đệ, tại sao lại đi xe đạp?”

“Cái đoạn tỉ mơ Trương Vô Kị ca ca của tỉ chạy đi là lúc lão ta đi ăn trộm con Honda của đệ.” Người kia cũng chẳng vừa.

(1) (2) (3) Nhân vật trong tiểu thuyết của nhà văn Kim Dung.

Nó nhìn “con bọ” bằng ánh mắt tức giận và ném một cái lườm khinh bỉ, nó nghiến răng: “Tên Đình Kiến nhà ngươi dám vu khống cho thần tượng của ta là ăn trộm hả? Ngươi… ngươi…”

“Thôi đi mụ già, sắp muộn học rồi đấy, có lên xe không để tôi còn biết lối.”

Nó hậm hực trèo lên yên xe, Đình Kiến tăng hết tốc lực để đạp xe.

“Này ông già đi nhanh thế? Nhỡ xe bị long xích thì sao?”

“Im đi bà, đừng có nói gở, chở con heo như bà tôi cũng chết mệt!” Đình Kiến bực mình.

Kít!

Đình Kiến phanh gấp làm nó ôm chầm lấy cậu ta.

“Bà già muốn ôm tôi lắm hả? Sao không nói sớm ?” Đình Kiến nhếch môi giễu cợt.

“Hứ có dog mới thèm ôm ông ý.” Nó hếch cằm nhìn Đình Kiến.

“Ờ, cứ cho là dog nó thèm ôm tôi đi còn bà ý, dog nó không thèm ôm. Nhìn lại mình xem, chẳng nhẽ Trương Vô Kị lấy giày của bà làm kỉ niệm khiến bà phải xỏ một chiếc khác?” Đình Kiến cười ha hả rồi liếc nhìn xuống chân nó.

Nó hơi run run cúi đầu xuống dưới chân mình, chết cha đi kiểu gì mà một cái trắng, một cái đen. Mặt nó đỏ bừng rồi không thèm ngẩng lên nữa.

“Bà già, tính tự kỉ đến hết buổi luôn hả? Thông báo tập trung rồi kìa, tôi đi cất xe đây.”

Đình Kiến ung dung lướt xe đạp đến khu giữ xe. Nó nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn lửa.

Nó lon ton chạy về hàng, bây giờ mới để ý cái trường này rộng khủng khiếp, chắc cũng phải mấy nghìn mét vuông. Mà cũng phải trường học chỉ dành riêng cho con cái của giới thượng lưu mà thôi. Nhà nó thuộc dạng không giàu cũng chẳng nghèo, nhờ có Đình Kiến – thanh mai trúc mã từ nhỏ nên nó mới có điều kiện học ở đây.

Hiện giờ nó đang phải nghe bài tụng kinh dài hàng vạn dặm của thầy hiệu trưởng. Tất cả học sinh gật gù như sắp ngủ gật đến nơi rồi, toàn bộ bài diễn văn đều nói về số tiền, công lao xây dựng lên cái trường này chứ không có đả động gì đến chuyện học hành của học sinh. Cuối cùng ổng chốt một câu: “Vì tương lai của trường Duy Đạt, chúng ta cần phải… nộp học phí.”

Trời đất mấy từ trước hùng hổ như thế còn từ “nộp học phí” rất nhẹ nhàng mà như con dao cứa phải nỗi lòng của nó. Cái gì mà đụng tới đã nộp học phí thế?

Cuối cùng khai trường cũng đã xong, nó lượn lờ khắp sân trường để kiếm lớp học, cũng đi tìm “con bọ” ấy luôn, thế quái nào mà đi từ lúc đó đến giờ chẳng thấy đâu.

Á à, kia rồi, quả đầu vuốt keo không lẫn đi đâu được, quả này thì chết với nó rồi.

Nó phi đến, giữ lấy vai rồi kéo lại về đằng sau, rồi thọi một cú vào bụng hắn rõ đau.

Sao im ắng quá trời, mọi khi đánh hắn, hắn sẽ la lên hoặc đáp trả nhưng sao hôm nay lại không thấy gì thế này? Hay là đau đến mức không kêu lên được?

Nhận thấy rõ vẻ bất thường, nó ngẩng mặt lên thì thấy một gương mặt tuấn tú đang nhăn nhó mặt mày. Mặt nó giật giật…

Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, nó ngó trước, ngó sau không thấy ai rồi cắm đầu chạy thẳng. Chạy được một quãng xa, nó ngồi xuống cái ghế băng, chợt để ý thấy đôi giày cộc lệch, nó tháo hết ra rồi ném vào thùng rác. Không biết ném kiểu gì mà một chiếc vào thùng còn một chiếc vào ông nào đó, ông ta mặc một bộ vest đen trông nghiêm chỉnh lắm, chắc chắn là thầy giáo chứ không ai khác.

Nó kinh hoàng đưa tay lên che miệng rồi núp xuống đằng sau cái ghế băng như tên ăn trộm, rồi giương to đôi mắt nhìn ông thầy giáo mặt hằm hằm đang xoa đầu nhìn xung quanh. Mãi không thấy một ai đáng ngờ, ổng mới bỏ đi. Ổng đi rồi nó mới bò ra ngồi trên ghế rồi thở dài thườn thượt.

“Cái con bọ ấy đi đâu rồi không biết, dám để một cô gái liễu yếu đào tơ như mình ngồi một mình ở đây. Mình mà nhìn thấy hắn thì hắn chỉ có… die!” Nó đe dọa.

Nó ngồi mặt dài như quả bí nhìn mấy nữ sinh xinh như hoa lướt qua. Chợt có hai cô gái, tay cầm cái điện thoại to sụ vừa đi vừa bàn tán với nhau chuyện gì đó. “Haizzz, con nhỏ nào mà dám đánh cả đại thiếu gia nhà họ Thượng nhỉ?”

“Tôi thề với bà, nhỏ này mà bị bắt được thì sẽ bị tơi bời cho coi.” Nữ sinh kia nói.

Nó hơi chột dạ vội níu hai cô bạn lại hỏi. “Nè các cậu chuyện có người đánh đại thiếu gia nhà họ Thượng là sao?”

“Thế cậu không biết hả? Thượng thiếu gia có đăng status phản ánh nè!” Cô này không ngần ngại chìa điện thoại ra cho nó xem, con nhà đại gia mà.

Nó cầm cái điện thoại, hiện lên trong mắt nó là một avatar con trai mà lại là… cái tên mà nó tưởng nhầm là Đình Kiến và bị nó thọi cho một quả vào bụng. Và ở bên dưới là một dòng status mà càng đọc nó càng trố mắt ra nhìn, máu tức dồn lên não. Nguyên văn status:

“Sáng nay, đang đi trên sân trường có con nhỏ khùng nào đó tự dưng lao tới đấm đá túi bụi. Số nhọ!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Bìa đẹp, nội dung hài hước :D, em đặt gạch truyện này chị nhé! Mà sao một giờ sáng lại đăng truyện hả chị? Tính kể truyện đêm khuya à? =))=))=))
Cũng như em giờ này rồi mà vẫn đọc đấy thôi. =)) Chào mừng người phủi bụi. >:D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Chương 2: Ngày khai trường xui xẻo (2)
Đọc xong status mà nó hận không thể ném thẳng cái điện thoại vào thùng rác nhưng sợ bán thân đi không đủ tiền trả nợ. Nhưng mà cũng có cần phải nhân bản gấp mấy lần thế không ông tướng? Chỉ đấm một cái nhẹ hều thôi mà, đúng là chuyện bé xé ra to.

“Này, bạn cũng là fans của Thượng thiếu gia hả?” Cô bạn cho mượn điện thoại hỏi.

Nó giật mình trả lời bâng quơ: “À… ừ…”

"Chẳng qua là tôi muốn biết hắn nói xấu gì tôi thôi." Nó làu bàu.

“Haizzz…” Cô kia thở dài. “Thượng thiếu gia lắm fans thật nhưng mà cũng phải thôi, vừa đẹp trai, vừa học giỏi, quan trọng là giàu nữa, lắm ưu điểm như thế thì ai xứng nổi?”

“À… ờ…”

“Mà giày của bạn đâu?” Một cô nhìn xuống chân nó và hỏi.

“Hả, giày…” Nó nhìn xuống dưới chân rồi thở phào nhẹ nhõm, may quá lúc nãy ném đi rồi nếu không bây giờ hai cô bạn xinh xắn kia sẽ nói nó bị điên mất. “À lúc đến gần cổng trường, có con chó cứ sủa mãi nên tớ cởi giày ra ném nó mất tiêu rồi.” Chẳng qua là cởi ra ném thầy giáo thôi.

“Hi hi bạn nói chuyện vui thật.” Hai cô gái nở nụ cười thiên thần.

“Hì hì…” Nó nở nụ cười ác quỷ.

“Tiểu An…” Từ đằng xa Đình Kiến cầm cái túi gì đó chạy lại chỗ nó. “Bà đi đâu mà để tôi tìm từ nãy đến giờ, cho bà cái này.”

“Bạn của bạn hả? Đẹp trai quá trời!” Cả hai cô nhìn Đình Kiến trầm trồ kinh ngạc.

"Có gì mà đẹp trai cơ chứ?" Nó liếc mắt lườm Đình Kiến.

“Hì! Chào các bạn.” Hắn nở nụ cười sát gái vạn dặm.

“A, a, a…” Hai cô gái thốt lên rồi mắt sòng sọc hình trái tim nhìn hắn đê mê.

Nó cũng cười lại rồi giẫm vào chân Đình Kiến, khổ nỗi nó không đi giày nên hắn chẳng đau gì cả. “Con bọ” nhếch mày nhìn nó đầy khiêu khích.

“Thôi chúng tớ vào lớp đây, tạm biệt hai cậu.” Hai nhỏ vẫy tay tạm biệt nó, lúc quay đi còn ngoảnh mặt lại liếc mắt đưa tình với Đình Kiến. Hai cô gái đi khỏi nó mới tóm lấy Đình Kiến.

“Chọn đi túm tóc, tạt tai, tát tới tấp rồi từ từ tắt thở hay tắt thở luôn?”

“Ấy ấy, từ từ tôi cho bà cái này.” Đình Kiến vội vàng đưa cái túi cho nó.

“Cái gì đây?” Nó cầm cái túi rồi mở ra xem, bên trong là đôi giày búp bê màu đỏ viền đen, mũi giày hình chữ A là chữ đầu của tên nó. Đình Kiến ra vẻ ta đây cười đắc ý rồi để ý đến vẻ mặt của nó.

Bốp!

“Á đau, bà làm cái gì thế?” Đình Kiến ôm lấy cái đầu vừa bị nó đánh cho đau điếng, bất mãn lườm nó.

“Tại ông ngu ý, sao không mua giày thể thao? Đi loại này đau chân chết đi được.” Được voi đòi tiên hả?

“Ơ… Tôi…”

Reng reng reng.

Đình Kiến đang định lên giọng thì đúng lúc chuông vào lớp reo lên. “Chậc không có gì để đi xỏ tạm vậy.”

“Xời, thế mà lúc nãy chê đau chân.” Đình Kiến giễu cợt.

“Tôi chê nhưng có nói là không đi đâu? Ông bị ngộ à?” Nó hếch cằm. “Vào lớp rồi, ông có định dẫn tôi đi tìm lớp không?”

“Hờ…” Biết thừa không cãi nhau được với nó nên Đình Kiến phải giơ cờ trắng chịu thua.

Trước cửa lớp 10A1 đông nghịt học sinh xếp hàng, vô lí mỗi lớp khoảng 40 học sinh thôi mà? Sao lại đông thế này? Nó giật giật áo của Đình Kiến, hỏi: “Nè, ông có dắt tôi vào nhầm lớp không vậy?”

Nghe nó hỏi vậy Đình Kiến xem lại tờ giấy nhận phòng của cả hai đứa. “Không, đúng mà, 10A1 ghi rõ ràng đây như.” Nói rồi Đình Kiến chỉ vào tờ giấy cho nó xem.

“E… Hèm…” Từ xa, một thầy giáo mặc vest đen, tay cầm tờ danh sách đang tiến gần đến lớp 10A1. Nó dụi mắt lần một, dụi mắt lần hai, dụi mắt lần ba,… dụi mắt lần n… Các bạn đoán thử xem ông ta là ai? Vâng, đáp án chính xác, người đang tiếng vào kì đài, à không lớp của nó chính là người mà đã bị nó ném giày vào đầu. Hiện tại nó đang tụng kinh để mong sao ông ta không nhận ra nó. Và thế rồi Đức Phật từ bi đã cứu nó, ông thầy lướt qua nó mà không quay lại nhìn.

“Mấy em không phải ở lớp này thì hãy mau về lớp cho, các giáo viên chủ nhiệm đã lên hết rồi.” Thầy vừa nói xong mấy nữ sinh hoảng loạn mắt ngó ngang, ngó dọc rồi luyến tiếc trở về lớp. Thì ra là ở lớp khác đến, chắc là có bạn bè ở đây nên mới đến, nhưng mà cũng không phải là nhiều thế chứ?

“Bây giờ tôi sẽ xếp chỗ ngồi, ai được gọi tên thì vào nhé.” Thầy nói rồi đưa tờ danh sách lên đọc. “Em Diệp Linh An…” Nghe ông ta gọi tên, nó hơi giật mình.

"Chẳng nhẽ ông ta nhận ra mình rồi sao?" Nó thầm nghĩ. Loạn rồi cô ơi, tên cô đầu tiên nên mới được gọi.

“Em ngồi bàn thứ hai dãy giữa từ trên xuống.”

“Dạ…” Nó đưa tay lên lau mồ hôi rồi thở phảo nhẹ nhõm.

Ông thầy cứ gọi tên rồi xếp chỗ, gọi mãi, gọi mãi,… Gọi đến một người không biết là xui xẻo hay may mắn khi ngồi cạnh nó. “Thượng Phong Thiên, em ngồi bàn thứ hai dãy giữa từ tên xuống.”

Thịch!

Bỗng nhiên tim nó đập nhanh, rồi có cảm giác bao nhiêu ánh mắt nhìn nó đầy thù hận, chuyện gì thế nhỉ? Nó có cảm giác lạnh sống lưng khi người tên Thượng Phong Thiên ngồi xuống, nó run run liếc mắt qua bên phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không biểu cảm, nó vội vàng thu mắt về. Đức Phật tha cho nó nhưng Thần Xui Xẻo lại không bỏ qua cho nó. Vâng, con người như viên đá lạnh kia chính là cái tên mà viết status bị nó “đánh túi bụi”. Nó cười nham nhở, thầy giáo không nhìn thấy dĩ nhiên là sẽ không nhận ra, còn hắn ta… Chính hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của nó lúc đó mà lại còn đăng status nữa chứ và chính nó cũng đã cảm nhận được sự tức giận tột độ của dân chúng (người hâm mộ), nếu hắn mà nói nó chính là kẻ đã mưu sát hắn thì nó chết chắc. Nó đang cầu mong hắn ta không nhận ra nó nhưng đường đời đưa đẩy sao biết trước được tương lai?

“Tôi thấy cô quen quen.” Thượng Phong Thiên quay lại nhìn nó rồi hỏi.

“Hả?” Mắt nó giật giật. “Ơ… à… tôi là fan của cậu nên chắc cũng đã nhìn thấy vài lần.” Nói xong câu này nó muốn ói.

“Ồ…” Thượng Phong Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên rồi chuyển sang nghi vấn. “Có gì đó không ổn ở đây.”

Nó cười nham nhở: “Sao lại có gì không ổn được chứ.” Nói xong mồ hôi túa ra như tắm, cầu mong hắn không nhận ra…

“Trật tự nào các em.” Ông thầy đứng trên bục giảng. “Tôi tên là Tần Thất Tình, sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em.” Nghe ông thầy giới thiệu xong cái tên mà nó bò lăn ra bàn cười sằng sặc, cam đoan rằng ông ta chưa có vợ. “Tôi cũng sẽ là giáo viên dạy môn văn của các em.” Nó đập mặt vào bàn cười nghiêng ngả lần hai, đàn ông, đàn ang đi dạy văn mà đúng vào cái môn mà nó ghét nhất. “Học sinh ngồi bàn thứ hai dãy giữa, em cười cái gì hả?”

Cái miệng đang cười của nó bất động rồi méo xệch: “Em có cười gì đâu thầy?”

“Không cười? Thế sao miệng ngoác đến tận mang tai thế hả?”

“Là em tập cơ mặt đấy ạ, không có ý cười thầy gì đâu là do thầy tự suy diễn mà.” Đúng là một câu cãi chặt chẽ.

“…” Thầy giáo dạy văn mà không cãi lí lại với nó được sao?

“Tiểu An, ông thầy giáo băm trợn này nhìn bà ghê quá!” Đình Kiến ngồi ngay đằng sau nó thì thầm.

“Ế…” Nhìn thấy Đình Kiến ở đằng sau mặt nó ngạc nhiên thấy rõ. “Ông ngồi ở đây hả?”

“Tôi vào từ nãy mà bà không biết sao? À quên, mải trò chuyện với hotboy nên không biết là phải.” Nghe không nhầm thì trong lời nói của Đình Kiến có chút khinh miệt, chua cay và cả tiếng nghiến răng ken két.

“Ông…” Nó giận không thể băm vằm Đình Kiến làm mấy mảnh.

"Học sinh bàn hai, dãy giữa mau quay lên.” Lại là lời nói đanh thép của thầy “bảy tình” (Thất Tình).

“Dạ…”

Giờ giải lao.

“Anh Phong Thiên, anh có khát không? Để em đi mua nước.”

"Có làm cái quái gì đâu mà khát nước?" Nó làu bàu

“Anh có đói không để em đi mua bánh.”

"Vừa sáng ra, đã đến trưa đâu mà bánh với chẳng béo, tính bội thực à?" Nó nghĩ. Làm như người ta mua cho cô vậy.

Vừa ra chơi một lát là nữ sinh vây quanh bàn của nó để ngắm hotboy, không chỉ trong lớp mà cả các lớp khác cũng túa vào như kiến thấy đường, thì ra lúc nãy đông học sinh đứng ở của lớp như thế chỉ đến thăm một người là Thượng Phong Thiên mà thôi. Nó đang định đứng dậy rồi đi ra ngoài thì giọng nói của một nữ sinh trong leo lẻo cất lên: “Anh Phong Thiên đã tìm thấy con nhỏ nào đánh anh chưa?” Nó giật thót, lúc đấy Thượng Phong Thiên liếc qua nhìn nó rồi nói một tiếng: “Chưa.” Làm nó thở phào nhẹ nhõm, vậy là vẫn chưa nhận ra, thật là may mắn cho nó quá.

Nó bước ra khỏi chỗ, nhìn xuống bàn của Đình Kiến thì đã không thấy hắn đâu, tên này đi đâu được nhỉ? Nó định bước ra khỏi cửa lớp thì một giọng nữ gọi nó lại. “Này bạn, bạn có phải là người mà mình gặp lúc sáng không nhỉ?” Nó quay đầu lại thì nhận ra là hai cô gái cho nó mượn xem điện thoại lúc sáng.

“Trùng hợp quá!” Nó cười cười.

“Đã có duyên thế thì chúng mình làm bạn đi, mình tên là Triệu Tử Di.” Một cô nói.

“Mình tên là An Tụ Vũ.” Cô còn lại giới thiệu.

"Còn mình tên là Diệp Linh An, rất vui được làm quen với hai bạn.” Vẻ mặt bên ngoài thì rõ là bình thường nhưng bên trong thì thầm gào rú vì có bạn mới.

“Xưng hô tôi – bà cho thân thiết đi, hình như bà ngồi cạnh Thượng Phong Thiên hả?” An Tụ Vũ hỏi rồi nói tiếp. “Ngồi cạnh hotboy là hơi bị rắc rối à nha, bà nên cẩn thận một chút.”

“Hờ, tôi cũng có muốn ngồi cạnh hắn ta đâu cơ chứ.” Nó than thở.

“Ủa, vậy sao lúc sáng bà còn nhận là fan của Thượng thiếu gia? Đáng nhẽ ngồi cạnh thần tượng thì phải xung sướng chứ, sao cái mặt phiền não quá vậy?” Triệu Tử Di ngạc nhiên.

“Bất đắc dĩ thôi…” Nó nói xong, Triệu Tử Di nhìn An Tụ Vũ với vẻ mặt “không hiểu gì hết trơn”, hâm mộ một người mà cũng là bắt ép à?

Ba cô nàng huyên thuyên một hồi rồi hết giờ giải lao. Đám đông tản đi hết nó mới quay về ghế ngồi, vừa ngồi xuống thì giọng lạnh lùng xen mệt mỏi của Thượng Phong Thiên cất lên. “Lát nữa giờ nghỉ trưa cô đi mua đồ ăn cho tôi.”

Miệng nó giật giật. “Sao tôi phải mua đồ ăn cho cậu?”

“Thì cô là fan của tôi mà.” Một lời ngụy biện rất vô lí.

“Ủa, là fan thì có nghĩa vụ mua đồ ăn hả?” Nó ngạc nhiên rồi quay lại nhìn hắn. “Tôi không phải con ngốc, cậu có chân thì tự đi mà mua.”

“Cô không mua thật hả?” Thượng Phong Thiên hỏi lại nó, nó gật đầu. “Vậy thì tôi sẽ nói cho đám fans của tôi biết rằng cô chính là người đã đánh tôi sáng nay.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mộc Đơn

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/2/15
Bài viết
111
Gạo
0,0
Chương 1:
Một quyển sách bay tự do trên không và hạ cánh ăn toàn
“Con đang mơ một ô tô tải loại năm tấn chở đầu sushi tới nhà ta đấy.”
Chương 2:
Wa bạn của bạn hả?
Wa…” Hai cô gái mắt sòng sọc
Là teencode rồi em nhé :).
Biết thừa không cãi nhau được với nói
Ý em là "nó"?
giấy nhận phòng của cả hau đứa.
dụi mắt lần n,…
Theo như chị biết, liệt kệ kiểu nhiều nhiều về sau nữa thì không cần dấu phẩy, em chỉ cần để ba chấm thôi.
Đã đọc xong hai chương :)). Chương 1: thú vị với cách xưng hô của cặp đôi thanh mai trúc mã =)), và bà mẹ của nữ chính nữa =)) =)).
Chương 2: nữ chính bá đạo quá, :)). Ném dép chuẩn ghê, lại còn được ông thầy Thất Tình nữa chứ, đã buồn cười rồi mà đọc cái đoạn miêu tả nó cười lúc đó còn chết nữa =)) =)).
Đây là mô típ quá quen thuộc rồi, hy vọng em sẽ có những đột phá mới. ;) Văn phong chương đầu hình như chưa ổn lắm, có vài đoạn lặp câu giống nhau.
:D Cố gắng lên nhé, chị ủng hộ.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Bạn trình bày không có khoảng cách nhìn rất đau mắt, hơn nữa lại toàn hội thoại. Bạn chạy đi xem những bạn khác trình bày như thế nào thì học tập để trình bày cho đẹp, dễ nhìn, hấp dẫn nhé. :)
 

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Chương 1:


Chương 2:


Là teencode rồi em nhé :).

Ý em là "nó"?


Theo như chị biết, liệt kệ kiểu nhiều nhiều về sau nữa thì không cần dấu phẩy, em chỉ cần để ba chấm thôi.
Đã đọc xong hai chương :)). Chương 1: thú vị với cách xưng hô của cặp đôi thanh mai trúc mã =)), và bà mẹ của nữ chính nữa =)) =)).
Chương 2: nữ chính bá đạo quá, :)). Ném dép chuẩn ghê, lại còn được ông thầy Thất Tình nữa chứ, đã buồn cười rồi mà đọc cái đoạn miêu tả nó cười lúc đó còn chết nữa =)) =)).
Đây là mô típ quá quen thuộc rồi, hy vọng em sẽ có những đột phá mới. ;) Văn phong chương đầu hình như chưa ổn lắm, có vài đoạn lặp câu giống nhau.
:D Cố gắng lên nhé, chị ủng hộ.
Cảm ơn chị đã tìm lỗi. :D
Bạn trình bày không có khoảng cách nhìn rất đau mắt, hơn nữa lại toàn hội thoại. Bạn chạy đi xem những bạn khác trình bày như thế nào thì học tập để trình bày cho đẹp, dễ nhìn, hấp dẫn nhé. :)
Vâng. :tho26:
 

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Bài cũng khá hay, mình thích cái đoạn tả về bà mẹ của nữ chính. :D và tên của ông thầy "Tần Thất Tình" :D
phải báo cho Tôn Ngộ Không để lão thêm vào chiêu bốn mươi chín trong bốn mươi tám phép thần thông mới được.
Mình nghĩ là 72 phép mới phải ấy nhỉ, nếu mình hông sai. Và 48 hay 49 gì đấy là của Trư bát Giới mờ. ;)
 

Phương Linh Nhi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/6/14
Bài viết
98
Gạo
400,0
Bài cũng khá hay, mình thích cái đoạn tả về bà mẹ của nữ chính. :D và tên của ông thầy "Tần Thất Tình" :D

Mình nghĩ là 72 phép mới phải ấy nhỉ, nếu mình hông sai. Và 48 hay 49 gì đấy là của Trư bát Giới mờ. ;)
Thế hả? :D:D:D
 
Bên trên