Re:
Ném đá những tác phẩm làm bạn thấy phát bực
Tuôi cùng ý kiến với mụ Ivy_Nguyen nha Huyền Nhâm .
À, mình thì không nghĩ rằng đây là truyện đồi trụy. Truyện đồi trụy thì chỉ cần có cái lý do rồi lên giường là xong. Mà đây là truyện về "sự tha hóa nhân cách ở một bộ phận đại gia và kiều nữ", xét cho cùng thì nó cũng có tác dụng như một câu chuyện cảnh giác, nếu như kết thúc... SE. Phải tay mình đạo diễn lại thì kết cục phải thế này: Nam chính chơi gái nhiều quá nên bị... bệnh khó nói, cả đời sau chỉ biết hồi tưởng lại quãng đời tươi đẹp lúc trước. Coi như quả báo. Nữ chính bị dồn ép đến phát điên, tự tay giết nam chính rồi tự sát. Ôi thật là một bài học đáng để cho người đời nhìn vào...
À, có một truyện thuộc thể loại cường thủ hào đoạt nhưng mình thấy cũng còn chấp nhận được, là Cấm tình. Ít ra truyện này còn hợp lý một chút vì nam chính bị điên tình, nữ chính mất trí nhớ. Nên dù sao có HE thì cũng chỉ là tạm bợ, tạm cho qua được.
Đây có link một kiểu ngược hiện đại nữa xong vào tù luôn: Lý Tông Thụy
Mới search lại tên truyện có anh nam trư Duật Tôn cho gọi là có đầu có đuôi: "Chìm trong cuộc yêu" nhé! Sặc, chìm trong toilet thì đúng hơn. =.=
Nhân tiện trời nóng nực, ném nốt cái bộ mình ấp ủ đã lâu: 7 ngày ân ái.
7 7 7 7 cái củ chuối! Ân ân ân ân cái mâm! Ái ái ái ái cái... (chưa nghĩ ra/ thực ra là nghĩ ra rồi nhưng không muốn nói) ấy! =.= Đúng là thời xanh và non, chẳng biết đọc truyện gì cho thỏa mãn tâm hồn bay bổng, thế là lên mạng tìm "truyện ngôn tình hay nhất". Cmn, thề là lúc đó topic đang bàn về những truyện khiến bạn cảm động nhất, cảm thấy ý nghĩa nhất, mà sao cái "7 ngày ân ái" lại được top vote, khiến con bé lập tức vẽ ra viễn cảnh kiểu như: chắc nam chính nữ chính sắp chết gì đó, chỉ còn 7 ngày để sống, nên... thành truyện. Nào ngờ...
Truyện thì dài, mà nội dung thì cướp hiếp giết đầy đủ cả. Tất nhiên mình đã drop nửa chừng sau khi chứng kiến vài vụ cẩu huyết như sau:
- Nữ chính trước ngày cưới bị hấp diêm (từ giờ gọi tắt là hấp). Cmn, mình biết ngay là cái thằng mất dạy đấy kiểu gì cũng là nam chính mà. Y như rằng...!
- Nữ chính đau khổ bỏ chồng sắp cưới đi... làm diễn viên. Mà nữ chính thì thôi rồi, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp nõn đẹp nà, tinh hoa phát tiết, ai gặp nàng cũng không thể cưỡng lại sức hút từ nhan sắc, tài năng, hát múa đàn ca sáo nhị đủ cả. Lại còn thiện lương, tốt bụng nữa chứ. Mỗi tội chưa bán mình cho đại gia nào nên chưa được nổi tiếng. (Đắng lòng!)
- Đại khái sau đó nữ chính bị rắc rối, vì không muốn bán thân cho một lão già dê, nên tìm mọi cách để bán thân cho nam chính, được miêu tả đẹp trai khoai to, giàu nhất Châu Á, giàu nhì Châu Âu, giàu ba Châu Mỹ. Đúng là nói đến vụ buff nhân vật, thì đến cả các truyện teen vỉa hè cũng phải gọi bộ này bằng cụ! =_= Sau đấy hai đứa đi hưởng tuần trăng mật (cái tên truyện cũng từ đây mà ra) mà thực ra là để tiến hành giao dịch mua bán dâm thôi. Cái đoạn này mới gọi là bỉ ổi. Khoai của nam chính được miêu tả là size 3 hay 4XL gì đó. Ọe. Tội nghiệp anh ấy, đẹp trai giàu có mà lại bị dị tật bẩm sinh. :'(
- Nam chính ngoài nữ chính còn bao nuôi một diễn viên nổi tiếng nữa. Đọc đoạn mụ nữ phụ này hạ mình xin được làm thảm chùi chân cho nam chính mà tức không thể tả. Tsb cái thằng nam chính, bọn đàn ông chơi gái mình đã gặp rất nhiều (trong ngôn tình), nhưng bẩn thỉu đến mức này thì đến vái cả nón mất. Cả truyện chỉ có hấp, hấp, và hấp. Đến mức chỉ lướt lướt cũng tự thấy chín nẫu rồi. Hình như "trung tình" là một loại thuốc bổ não hay sau, mà thằng nào não chứa đầy cái này cũng đều trâm anh thế phiệt cả.
- Sau đó nữ chính gặp lại nam phụ (chồng sắp cưới bị bỏ của mình). Loay hoay muốn quay lại, thế là bị nam chính giở trò bỉ ổi để giữ chân. Yêu đương cái eo' gì, theo mình hiểu thì là vì nam chính thấy hấp nữ chính phê quá, nàng lại đẹp quá, giỏi quá, trong trắng quá... Đoạn này thì đúng là chỉ muốn lật bàn. Kẻ thì bỉ ổi, cực kỳ bỉ ổi, hèn hạ không thể tả. Người thì nhu nhược, yếu đuối, rên rỉ, nói chung là não tàn cũng không thể tả nốt. Ngập tràn là H, H mọi nơi mọi chỗ, H đến độ mình chắc chắn nam chính không thể sống thọ quá 35 tuổi được.
- Mà điên tiết hơn, là trong truyện vẫn kêu là nữ chính yêu nam phụ, hy sinh cho nam phụ, trong khi lại rất hưởng thụ nam chính hấp, thi thoảng cũng uốn éo cho ra vẻ người ta bị ép buộc mà, làm thành một bức tranh sơn thủy hữu tình đúng nghĩa đen. =_= Lạy hồn.
- Tóm lại sau rất nhiều chương mình bỏ qua, giở chap cuối, vẫn là HE mới tởm. Nữ chính sau bao ngày đau khổ vì bị cướp hiếp tí thì giết, vẫn e lệ đến với kẻ thủ ác kia. Chưa bao giờ tức đến như thế. Chưa bao giờ cảm thấy mất niềm tin trầm trọng vào hai chữ "tự trọng" ở một con người đến như thế.
Thôi không ném nữa, hồi tưởng lại truyện này khiến mình muốn tìm cái gì dưới chân để đá cho một phát rồi!
Mình không đọc sách nhưng mà xem phim. Nếu nói ra thì cốt lõi của phim (hay truyện) làm mình thấy day dứt. Xét thấy ngoài cái kết cục rất thật làm mình chạnh lòng ra thì mình cũng không thấy nên ném đã nó ở điểm nào cả. Haix, thanh xuân a, mình cũng đang ở trong cơn mưa rào đó nhưng không thấy có gì dữ dội cả.Nhìn topic này trong đầu mình hiện lên cuốn "cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi" ngay tắp lự. Nếu nói ném đá thì không hẳn vì mình còn chưa đọc hết, nên nói là không thích thì chuẩn hơn.
Nghe quá nhiều lời khen của cả độc giả nam và nữ, có lẽ vì nghe nhiều quá nên sự háo hức trong mình gần như bằng không. Mình không thích kiểu xung quanh nói về cuốn này nên bản thân phải đọc cuốn này cho khỏi tụt hậu. Nội dung và giọng văn bình thường mà có cái đoạn đến nhà cô gái có con chó hay sao đấy thấy hư cấu lắm.
![]()
![]()
- Nữ chính trước ngày cưới bị hấp diêm (từ giờ gọi tắt là hấp). Cmn, mình biết ngay là cái thằng mất dạy đấy kiểu gì cũng là nam chính mà. Y như rằng...!
Đúng là dở hơi bơi ngửa, thần kinh đóng đinh cái truyện này. Đọc truyện này đúng là hại não theo nghĩa đen. Độ điêu của truyện là thượng thừa, có 1 câu em đọc xong xém phụt caffee vào màn hình vì ĐIÊU KHÔNG THỂ TẢ: con trai cô dù mới 5 tuổi nhưng đã tốt nghiệp đại học.Hình như có cái truyện Hôn Nhân 100 ngày gì ấy (không biết phải truyện này hông nữa nói chung loạn cào cào truyện nào cũng giống giống nhau), cha nội nam chính hấp đã đời có con rồi nhỏ nữ chính bỏ trốn với nam phụ mấy năm trời. Nam phụ quá bảnh quá đàn ông (trong khoảng thời gian đó thôi chứ lúc mới đầu cha này cũng là Lý Tông Thụy), thế nhưng vẫn còn yêu nam chính. Rồi 6 7 năm sau tự nhiên mẻ trở về định đám cưới với nam phụ xong tự nhiên bị nam chính bắt cóp hấp tiếp xong mẻ khoái quá trở về với nam chính. Rốt cuộc không biết bỏ đi 7 năm làm cái gì. Mà thật lòng mà nói thì mấy đứa nam chính nữ chính bó chíu này nên về với nhau đi chứ đừng ra ngoài làm khổ thêm đời mấy người vô tội khác.![]()
Con trai cô dù mới 5 tuổi nhưng đã tốt nghiệp đại học
Nói chung những loại truyện kiểu này chỉ phát huy tác dụng khi thủ dâm và các hoạt động tương tự.Nhưng mà nó có kết thúc như SE như Nhâm đạo diễn đâu.
Nói chung mấy câu chuyện kích dục nhiều hơn kích thích suy nghĩ về những vấn đề khác thì nó là truyện "đồi trụy" đối với mình. Đăng trên mạng được rồi chứ đừng in thành giấy tốn cây xanh, nói đùa chơi chứ gần đây cây xanh thì chặt, sách nhảm thì in đầy nên mình ác cảm mấy sách như thế được in ra.
Đồi trụy: Đi ra ngoài khuôn khổ những gì được cho là đúng, ngoan, tốt, không được xã hội chấp nhận. Khác thường, không được truyền thống văn hóa chấp nhận.
Nói chung những loại truyện kiểu này chỉ phát huy tác dụng khi thủ dâm và các hoạt động tương tự.Mà lúc đấy thì ai nghĩ được gì.