Chương 2
Sáng mồng 1 tết, Thu dậy thật sớm, đi vào căn bếp chật hẹp nấu một nồi cháo thịt rồi cho vào cặp lồng giữ nhiệt. Sau đó cô đi thay quần áo, chọn một bộ váy thật đẹp, thật tươi tắn sắc xuân, đánh một lớp phấn mỏng, mái tóc để xõa dài hai bên vai quá đỗi dịu hiền. Cô tự ngắm mình trong gương, mỉm cười, như vậy là đủ cho một ngày đầu năm. Cô quàng túi xách lên vai, không quên xách theo cặp lồng đi ra ngoài.
Đường phố Hà Nội sáng mồng 1 tết vắng tanh, năm nào cũng thế, chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại. Trên gương mặt mỗi người đi đường đều mang nét rạng rỡ tươi vui, người lớn, trẻ em quần áo xúng xính đẹp xinh cười cười nói nói khiến cô gái đang một mình trên phố như Thu cũng cảm thấy vui lây. Tiết trời hôm nay cũng rất đẹp, không có nắng nhưng không hề âm u, cái se se lạnh đầu xuân khiến người ta tỉnh táo hơn. Thu thoải mái đi bộ dọc con phố, không phải lo chen chúc khó chịu như ngày thường. Cô cố ý thuê nhà gần bệnh viện để tiện cho việc đi lại và chăm sóc mẹ, chỉ cần đi bộ 5 phút là đến, có thể đến với mẹ bất kỳ lúc nào, đó là điều cô cảm thấy vui nhất.
Bệnh viện ngày này càng yên ắng hơn mọi ngày, ngoài người nhà bệnh nhân thì chỉ có một vài bác sĩ và y tá trực. Vừa mới ra khỏi thang máy thì Thu thấy bác sĩ điều trị chính của mẹ cô, cô vội vàng chạy đến chào hỏi vài câu và chúc mừng năm mới, sau đó hỏi sang bệnh tình của mẹ cô: “Mẹ cháu dạo này thế nào ạ?”
Vị bác sĩ đứng tuổi nở nụ cười ôn hòa: “Mẹ cháu tinh thần rất tốt, điều trị bệnh quan trọng nhất là tinh thần. Cháu cố gắng động viên mẹ giữ tinh thần tốt như vậy là ổn.”
Thu vui mừng đáp: “Vâng, cháu cám ơn ạ! Trông cậy cả vào bác sĩ.”
Khi bác sĩ đã đi khỏi, Thu chỉnh lại đầu tóc quần áo, giữ nụ cười tươi tắn nhất vào phòng bệnh gặp mẹ. Trong phòng còn có 2 giường bệnh khác, họ đều đang ngủ, còn mẹ Thu thì đang hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Thu nhón chân nhè nhẹ bước vào ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ, Chiều Thu bé bỏng của mẹ đến rồi đây. Chúc mẹ năm mới sẽ càng ngày càng khỏe mạnh, sống lâu với con.”
Mẹ cô vươn bàn tay lên vuốt mái đầu cô, nụ cười mãn nguyện nở trên môi bà: “Chiều Thu, con đến sớm thế? Sao không ở nhà ngủ thêm một chút?”
Thu thơm lên má mẹ nịnh nọt: “Con định ngủ thêm nhưng con biết là mẹ nhớ con nên phải vào ngay đấy!”
Cô bỏ đồ xuống chiếc bàn nhỏ kê đầu giường, ngồi xuống chiếc ghế nhựa kê sát cạnh rồi nắm chặt bàn tay mẹ. Cô ngắm kỹ gương mặt bà, quầng thâm dưới mắt hơi đậm, có lẽ đêm qua bà không ngủ được, chắc chắn là do nhớ nhà. Ngày tết phải một mình nằm trong bệnh viện, nhớ nhà là điều đương nhiên, chính vì không muốn thấy mẹ buồn khổ nên đêm qua Thu mới không dám vào bệnh viện cùng mẹ đón giao thừa. Cô sợ sẽ không kìm lòng được, sợ mẹ sẽ hỏi điều gì đó về nhà cửa thì cô không biết phải đáp như thế nào.
“Hôm nay con gái mẹ xinh quá!”
“Con gái mẹ mà.” Thu cười: “Nhưng mà nhìn con thế này mẹ chẳng no được đâu, mẹ phải ăn sáng. Hôm nay con nấu cháo ngon lắm, mẹ thử xem.”
“Được, mẹ xem con nấu ăn có tiến bộ chút nào không.”
Thu cẩn thận mở cặp lồng ra, đổ cháo ra bát, mùi vị của cháo thịt bay khắp phòng. Cô múc từng thìa cháo nhỏ, thổi nguội mới đưa vào miệng mẹ, còn không quên hỏi: “Thế nào? Mẹ thấy con nấu ngon không?”
Mẹ cô gật gật đầu: “Chiều Thu bé bỏng của mẹ lấy chồng được rồi!”
“Vậy mà mẹ còn gọi con là bé bỏng à? Bé bỏng thì chưa lấy chồng được đâu.”
Mẹ Thu vươn bàn tay sần ráp vuốt ve gương mặt tươi cười của Thu. Thu biết mẹ rất thích nhìn cô cười, ban đầu cô không biết vì sao mẹ lại thích nhìn cô cười như vậy cho đến một hôm Nam nói cho cô biết. Anh nói khi cô cười, hai má căng hồng, đôi mắt sáng trong giống một bé gái ngây thơ. Lúc ấy Thu mới hiểu, mẹ thích cô mãi mãi giống như một đứa bé nép trong lòng bà, gương mặt thuần khiết tự nhiên, luôn thích đặt những câu hỏi ngốc nghếch. Nhưng Thu giờ đã khác, không còn là Chiều Thu bé bỏng của những ngày trước, cô đã bị vấy bẩn từ thể xác lẫn tâm hồn.
Sáng nay, tâm trạng mẹ Thu rất tốt, có lẽ là vì có cô ở đây. Thu cũng không quên kể cho mẹ nghe tết năm nay ra sao, đường phố náo nhiệt thế nào, quất đào đắt hay rẻ, thời tiết đẹp nhường nào. Mẹ cô rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đặt một vài câu hỏi.
Một bác giường bên bị giọng kể sinh động của Thu đánh thức nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu mà còn nằm nghe một lát, cảm thấy tâm trạng buồn bực được giải tỏa. Mãi sau bác ấy mới chen ngang: “Mồng 1 tết mà con gái vào thăm mẹ sớm thế? Có con gái thích thật đấy!”
Thu ngưng nói chuyện với mẹ, quay lại cười áy náy: “Cháu làm bác thức giấc ạ? Cháu xin lỗi vì nói hơi lớn.”
Bác ấy lắc đầu: “Không, không sao đâu. Bác thích có người kể chuyện cho nghe như thế lắm nhưng chẳng có đứa con gái nào.”
Mẹ Thu cười nói: “Bác có 2 đứa con dâu ngoan thế cơ mà. Em thì không biết bao giờ mới có con rể.”
“Con dâu cũng không thể bằng con gái được, chúng nó đâu có chăm tôi được như con gái chị.”
Mẹ Thu dường như rất tự hào, đưa tay vuốt vuốt tóc Thu nhưng miệng lại nói: “Tại con bé chưa có gia đình, lại đang đi học nên mới có nhiều thời gian vào thăm mẹ thôi, chứ có gia đình rồi thì chắc gì.”
Bác gái nọ nhìn Thu vẻ luyến tiếc: “Nhà bác 2 anh đều lấy vợ rồi, không thì nhất định bác phải giới thiệu cháu cho chúng.”
Thu cúi đầu cười gượng mang theo chút cay đắng không dễ nhìn ra. Trong khi đó mẹ cô vẫn rạng rỡ đáp lời: “Ôi dào, trông vậy thôi chứ con bé này vụng lắm, chả được như bác nghĩ đâu, còn đang lo ế.”
“Ế làm sao được. Xinh xắn, ngoan ngoãn thế này, lại có học vấn, chả ối anh xếp hàng. Mà bác tưởng cái cậu gì cao cao đẹp trai hay vào thăm mẹ cháu là bạn trai cháu?”
Nghe thế, Thu biết ngay bác ấy đang nhắc đến Nam. Cô lắc đầu, quyết định nói dối: “Dạ, không phải đâu ạ! Đó là anh họ cháu.”
“À, ra thế. Bác xin lỗi. Thấy 2 đứa thân thiết nên bác cứ tưởng.”
Không ai để ý đến mẹ Thu nhìn Thu với ánh mắt hiện lên nỗi thất vọng ê chề. Thu không dám nhìn thẳng vào mẹ, cô biết mẹ mong cô và Nam yêu nhau nhưng điều đó là không thể, cô cũng không thể giải thích nguyên nhân sâu xa cho mẹ nghe, không thể. Càng nghĩ, cảm giác cay đắng càng dâng cao, cô đã nói dối mẹ, nói dối toàn bộ, không chừa lại cái gì. Nhìn gương mặt tự hào của mẹ vừa rồi, cô không đành lòng, nếu một ngày nào đó mẹ cô phát hiện ra mọi chuyện thì sẽ ra sao? Không! Nhất định không thể có ngày đó, thà chết cô cũng sẽ không để mẹ biết những việc mà cô đang làm bên ngoài.
“Thu, mồng mấy con phải đi học?”
Thu hơi giật mình, tùy ý nói: “Mồng 10 mẹ ạ, nhưng mồng 4 là nhà hàng mở cửa nên con phải đi làm.”
“Ừ. Thu này, nếu con cảm thấy vất vả quá thì nói với mẹ, nghe không?” Mẹ Thu xót xa nói.
Thu làm như chẳng có gì phải suy nghĩ: “Không vất vả đâu mẹ. Việc học của con ở trường rất tốt, con còn được học bổng nên mẹ không cần lo. Ở chỗ làm còn tốt hơn, ông chủ là người phóng khoáng, nhà hàng làm ăn phát đạt nên thỉnh thoảng còn thưởng cho nhân viên bọn con nữa.”
“Vậy thì tốt, tốt!”
Thu nghiến chặt răng, không nói thêm được gì. Quả thực Thu vốn là một sinh viên giỏi, năm đầu vào đại học đã nhận được học bổng. Kể từ khi mẹ bị bệnh, không có thời gian cho việc học, tình hình học tập của Thu liền sa sút nên cô mới dẫn đến quyết định tạm thôi học, cho đến bây giờ cũng chưa nghĩ sẽ có ngày quay lại trường, đó là điều cô cảm thấy có lỗi với mẹ nhất.
Ba ngày tết, Thu hầu như dành thời gian ở bên cạnh mẹ trong bệnh viện, đêm cũng không chịu về nhà. Chẳng có mấy khi rảnh rỗi được ở bên cạnh mẹ cả ngày lẫn đêm nên Thu không thể bỏ lỡ, cô không muốn mẹ phải một mình ở cái nơi lạnh lẽo đáng sợ đó. Cảm giác cô độc, cô hiểu rất rõ, nó khiến người ta hao mòn không thể tưởng tượng nổi, đến một người để trông ngóng nhớ thương cũng không có, trống rỗng đến tột cùng, giống như một cái bình hoa thủng đáy vô dụng. Cho nên Thu muốn mỗi ngày mẹ mở mắt ra đều nhìn thấy cô, thấy nụ cười như trẻ thơ của cô để bà có thể cảm giác được sự ấm áp của cuộc sống lan tỏa xung quanh.
Đến tối mồng 3, mẹ Thu nhất định bắt Thu về nghỉ ngơi tử tế để lấy sức hôm sau đi làm vì hơn ai hết bà biết qua đêm ở bệnh viện vô cùng mệt mỏi, hẳn là hai ngày qua Thu chẳng ngủ được chút nào.
“Con không sao đâu mẹ, vẫn ngủ được mà.” Thực ra với đặc tính công việc phải làm về đêm nên Thu đã quen, thức trắng mấy đêm chẳng là gì nhưng vì sợ mẹ lo lắng nên cô vẫn cố tình gục mặt xuống giường nhắm mắt.
“Mẹ thừa biết là 2 ngày qua con thức trắng.”
Thu làm sao có thể qua mắt được mẹ, bà nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thừa biết là Thu rất khó ngủ, không có giường đệm tử tế thì Thu không ngủ ngon, chỉ là cô chẳng than phiền bao giờ. Cuối cùng Thu cũng phải nghe lời mẹ, trở về nhà trọ nghỉ ngơi tử tế một đêm.
Trời đêm lạnh lẽo, chiếc áo phao giầy cộp che chắn được gió trời nhưng chẳng thể che chắn được cái lạnh lẽo từ trong tim, đường về nhà cũng trở nên dài lê thê. Khu trọ của Thu vẫn vắng vẻ như thế, vẫn chỉ một mình Thu, tiếng giày nện trên bậc cầu thang càng trở nên rõ ràng, nó đâu cần phải nhắc nhở cô về nỗi cô quạnh này thêm nữa. Cô cúi đầu xuống, tự nói với đôi giày dười chân mình: “Phải rồi chỉ có tao và mày thôi. À không, ít ra chúng mày còn có đôi, luôn đồng hành cùng nhau. Chỉ có tao một mình.”
Căn phòng trọ vẫn thế, yên lặng đến rợn người. Thu khép lại cánh cửa phía sau lưng rồi bước đến mở toang cánh cửa sổ màu xanh bên hông phòng, gió lạnh nhanh nhẹn lẻn vào quấn quýt lấy Thu như đứa con lâu ngày xa mẹ. Hình như đã 11 giờ đêm, góc phố này thật yên ắng, nhưng ở phía xa kia đèn màu lại rất rực rỡ, chắc ở đó náo nhiệt ghê lắm. Thu cứ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn đường phố phía xa thật lâu, gương mặt tĩnh lặng, đôi mắt trở nên mơ màng diễm lệ.
Làn gió nhè nhẹ cùng ánh đèn vàng khiến linh hồn Thu trôi dạt bềnh bồng như đang nghe một khúc nhạc piano êm ru mà Nam từng đàn cho cô nghe. Bất chợt, cô phát hiện ra mình đã bị đưa về một miền kí ức xa xôi, khi cô còn là một cô bé con, bắt đầu hiểu biết và nhận thức rõ ràng mọi thứ xung quanh mình, nhận ra những sự khác biệt của bản thân với những người khác. Khi ấy, điều đầu tiên cô hỏi mẹ đó là: “Tại sao con không có bố?”
Mẹ Thu đã im lặng nhìn Thu rất lâu, Thu cũng không biết tại sao mẹ lại phải im lặng lâu như vậy để trả lời một câu đơn giản: “Bố con chết rồi!”
Phản ứng đầu tiên của một cô bé 4 tuổi như Thu sau khi nghe câu trả lời đó là im lặng, tiếp theo là òa khóc và oán trách. Cô hỏi vì sao mẹ lại để bố chết? Tại sao không giữ bố lại để cùng chơi với cô? Tại sao? Trước những trách móc ngốc nghếch ấy, mẹ cô chỉ nói một câu: “Mẹ xin lỗi con.”
Hai năm sau đó, vẫn một câu hỏi tương tự, Thu hỏi mẹ: “Bố con ở đâu hả mẹ?”
Mẹ Thu vẫn im lặng nhìn Thu, rất lâu mới trả lời: “Bố con chết rồi!”
Lại một lần nữa, câu trả lời chát chúa đập vào tai một đứa bé gái khiến nó không chịu nổi, hét lên: “Mẹ nói dối, bố chưa chết!”
Năm ấy mẹ Thu ôm chặt Thu vào lòng, khóc thật lâu.
Một năm sau nữa, vẫn chỉ cùng một câu hỏi: “Bố con ở đâu hả mẹ?”
Nghe câu hỏi quen thuộc của cô con gái nhỏ, mẹ Thu vẫn thế, im lặng cả nửa ngày mới trả lời: “Bố con thật sự chết rồi!”
Lần này, Thu không khóc, không la hét, cũng không tỏ ra hậm hực mà rất bình tĩnh hỏi lại mẹ: “Mẹ dẫn con đi xem mộ của bố được không mẹ?”
Nghe được câu này, mẹ Thu hết sức sửng sốt, có lẽ không bao giờ bà ngờ được rằng đứa con gái bé bỏng của bà có thể hỏi một câu như vậy. Câu hỏi như một lời năn nỉ nhưng trong đôi mắt long lanh của cô bé 7 tuổi lại không hề có vẻ gì là hy vọng sẽ được mẹ dẫn đến xem mộ của bố, thay vào đó là một niềm tin vững chắc rằng bố cô chưa chết. Mẹ Thu nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ biết im lặng và im lặng, không nói thêm dù chỉ một câu. Cũng kể từ lần đó cho đến bây giờ Thu cũng chưa bao giờ hỏi mẹ thêm bất kỳ điều gì liên quan đến bố, nhưng khi có ai đó hỏi cô về bố thì cô liền rất tự tin trả lời rằng: “Bố cháu không chết, cũng không bỏ rơi cháu, bố sẽ sớm trở về.” Cô luôn tin chắc chắn một điều như thế. Ngay cả lúc này đây, cô tin rằng bố của cô đang ở nơi nào đó ngoài kia và vì một lí do đặc biệt nên ông phải tạm rời xa gia đình, nhưng sẽ có một ngày ông ấy quay về cùng hai mẹ con đi hết chặng đường còn lại.
Điện thoại di động trên bàn reo lên giai điệu quen thuộc làm vỡ tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, cũng gọi trở về linh hồn nào đó đang trôi dạt. Thu đi đến nhìn dãy số cùng tên người gọi hiện lên trên màn hình, đôi mắt trĩu nặng của cô chợt lóe lên chút ánh sáng rồi lập tức nghe máy: “Không phải anh lại muốn sang nhà em uống rượu đấy chứ?”
Trong điện thoại phát ra một tiếng cười khẽ âm trầm của Nam: “Có lẽ là không được rồi, nhưng anh có một món quà cho em. Em có đang ở nhà không?”
“Có.”
“Vậy lên mạng đi.”
Ngắt điện thoại, Thu liền mở máy tính, đăng nhập nick yahoo. Nick của Nam đang sáng, cô kích đúp chuột, gõ bàn phím: “Quà gì nào?”
Nam không trả lời mà thay vào đó là gửi một đoạn video. Thu không chần chờ một phút, liền mở ngay lên xem. Trên màn hình hiện lên một bàn tay đang chỉnh chỉnh góc quay rồi mời nhìn rõ thân hình cao cao của Nam lùi lại ngồi nghiêm chỉnh bên chiếc đàn piano màu đen sang trọng. Những ngón tay thon dài tao nhã mà điêu luyện lướt nhẹ trên phím đàn đen trắng khiến nó tựa như có ma thuật phát ra âm điệu êm tai vừa lạ lại vừa quen thu hút người nghe. Từng nốt từng nốt trầm bổng, đẹp đẽ như bay như múa, bất ngờ hơn là Nam cất tiếng hát, thứ giọng hát chẳng hề chuyên nghiệp lại càng không có gì đặc biệt nhưng Thu có thể nghe ra sự chân thành lẫn ấm áp trong đó. Cô cũng nhận ra bài hát này, “Bản tình ca đầu tiên” một bài hát khá nổi tiếng, cô cũng từng nghe đi nghe lại hết lần này đến lần khác. Nhưng tại sao khi nghe Nam hát cô lại tưởng như những câu hát quen thuộc ấy chính là tiếng lòng của anh? Giống như một cơn sóng nhỏ ấm áp vỗ về tâm hồn yếu ớt của cô. Cô nhắm mắt lại, nghe thật kỹ, cô không biết gì về kỹ thuật âm nhạc, nhưng cô biết tiếng đàn của anh luôn luôn có chiều sâu, đủ mãnh liệt, lại rất nồng nàn quyến rũ. Khi mở mắt nhìn hình dáng anh ngồi bên cây đàn say mê đàn hát nhưng không hề làm giảm đi nét đẹp nam tính thì Thu cũng trở nên mơ màng, tâm hồn lại bay lơ lửng, thật muốn bay đến bên cạnh anh, dựa vào bờ vai rộng kia để cảm nhận một cách rõ nét hơn những âm điệu tuyệt vời.
Khi bản nhạc kết thúc, Nam không vội đứng dậy mà nhìn vào camera nở một nụ cười, Thu cũng ngơ ngẩn cười lại như thể Nam đang ở ngay trước mặt. Video kết thúc rồi Thu mới thu lại nụ cười trên môi, cẩn thận lưu video đó vào một file riêng mà cô dùng để lưu mọi bản nhạc của Nam.
“Em thích không?” Mấy chữ hiện lên khung chat trên màn hình.
Thu trả lời: “Giọng hát của anh cần phải luyện tập nhiều hơn nữa đấy.”
Thu có thể hình dung ra nụ cười khổ của Nam lúc này, anh trả lời: “Vậy chắc anh phải đăng ký học lớp thanh nhạc để đáp ứng yêu cầu của em. Bây giờ em nghe tạm cái đó vậy.”
Thu bật cười: “Em sẽ đợi. Yên tâm là em rất kiên nhẫn.”
“Này, mẹ em thế nào? Khỏe không?” Nam đổi chủ đề.
“Khỏe, bác sĩ nói tinh thần mẹ em rất tốt. Em cũng rất yên tâm.”
“Ừ, vậy thì được rồi. Mà cũng muộn rồi đấy, em ngủ sớm đi, đừng thức khuya.”
“Vâng, anh cũng vậy.”
Thu đúng là cũng khá mệt, ở bệnh viện thì không cảm thấy gì nhưng vừa về nhà là thấy uể oải ghê gớm, chỉ muốn gục xuống ngủ một giấc chẳng bao giờ phải tỉnh lại. Nhưng vừa mới nằm xuống chưa đầy 1 phút thì điện thoại lại reo, lần này là Bích gọi. Cứ ngỡ Bích gọi để hỏi xem tối nay Thu có đi làm hay không nhưng hóa ra Bích đang đứng dưới phòng trọ, gọi Thu xuống mở cửa.