Chương 14
Ngôi biệt thự của Khánh nằm trong khu đô thị cao cấp của thành phố. Mặc dù đây là lần đầu tiên được đến nhà Khánh nhưng Thu cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi đứng trước ngôi biệt thự sang trọng ấy, một căn nhà đáng mơ ước. Cổng sắt màu xanh cao đẹp, sân vườn rộng rãi, gara ô tô đầy đủ. Vừa mở cửa vào nhà người ta sẽ bị thu hút bởi một hồ cá nhân tạo nằm chính giữa với hoa sung tĩnh lặng nằm đón ánh sáng từ giếng trời. Còn có một cây cầu gỗ bắc qua cái hồ nhỏ đó, ở giữa là bàn trà đủ cho 4 người ngồi, bên cạnh còn có một gốc cây mọc thẳng lên trời nhìn rất đẹp mắt, sinh động. Bao quanh khu thiên nhiên trong nhà ấy là các phòng sinh hoạt, phòng khách, quầy bar, phòng sinh hoạt của gia đình và phòng ăn. Một căn biệt thự đẹp đẽ và độc đáo nhưng Thu nghĩ thứ đẹp đẽ hơn cả chính là cô bé đang chạy nhanh từ phòng ăn ra và sà vào lòng Khánh kia.
“Bố về! Bố về!” Cô bé xinh đẹp reo lên vui mừng.
Cô bé vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đôi mắt to tròn lanh lợi, mái tóc dài được tết gọn gàng phía sau.
“Chi của bố đang ăn sáng hả?” Khánh bế cô bé lên, cười đến mức đôi mắt cũng híp lại.
“Vâng ạ! Bác Loan làm bánh kem cho con.”
Khánh kéo ghế ngồi xuống, để cô con gái ngồi trên đùi mình. Thu đứng cách họ không xa và đang ngẩn ngơ nhìn nụ cười mà cô chưa từng được biết của Khánh.
“Chi này, bố có chuyện muốn nói với con. Sáng mai bố phải đi công tác 1 tuần, bác Loan phải về quê nên bố đã nhờ 1 chị đến chơi với con. Con sẽ không sao chứ?”
Cô bé ngơ ngác nhìn rồi vùi mặt vào ngực bố: “Bố ơi, con không ở nhà 1 mình đâu.”
Khánh vừa ôm cô con gái vỗ về vừa ra hiệu cho Thu tiến lại gần: “Con gái, đây là chị Chiều Thu, chị ấy sẽ ở lại chơi với con trong khi bố đi vắng. Được không?”
Chi quay mặt lại, chớp đôi mắt hơi ươn ướt nhìn Thu. Thu cẩn thận khom người đến gần cô bé hơn, mỉm cười đưa bàn tay ra trước mặt: “Chào em, em tên là Chi có phải không? Chị là Thu. Chúng ta làm quen nhé?”
Cô bé không vội vàng bắt tay Thu mà quay sang nói với Khánh: “Bố ơi, chị Thu xinh như Bạch Tuyết bố ạ!”
Thu ngây người trước lời khen của cô bạn nhỏ. Nàng Bạch Tuyết? Cô đâu tuyệt vời đến vậy?
Khánh ngẩng đầu nhìn Thu, tự nhiên ông ta bật cười: “Ừ, vậy con bắt tay chị ấy đi.”
Chi lập tức đưa bàn tay nhỏ bé trắng trẻo ra nắm lấy bàn tay Thu, còn ngây thơ hỏi: “Sau này lớn em có thể xinh như chị không?”
Thu gật đầu, cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết: “Có thể chứ. Em sẽ xinh hơn cả chị nếu em ngoan và nghe lời bố.”
“Em rất ngoan.”
“Thảo nào chị vừa vào nhà đã trông thấy một cô bé vô cùng xinh đẹp và lễ phép ở trước mặt.”
Đôi mắt vừa rồi vẫn còn ươn ướt của Chi bây giờ đã lóe lên sáng ngời đáng yêu nhìn Thu. Khánh hơi bất ngờ vì Thu thân thiết với Chi nhanh hơn ông ta tưởng rất nhiều. Bây giờ ông ta mới biết cô gái này không chỉ thu hút đàn ông, nhận được sự ghen tỵ lẫn yêu quý của phụ nữ mà còn chinh phục luôn cả trẻ nhỏ. Đúng là một cô gái có sức hút kỳ diệu.
“Cậu Khánh và cô Thu muốn ăn bánh kem không? Vẫn còn rất nhiều, để tôi lấy cho hai người.” Bác giúp việc vừa kéo ghế cho Thu vừa nói.
“Được, chị lấy cho chúng tôi 2 phần.” Khánh đáp.
Một buổi sáng làm quen hết sức thoải mái. Chi ngoan hơn Thu nghĩ nhiều, cô bé được Khánh bao bọc kỹ lưỡng, tránh xa mọi ồn ã hỗn độn của xã hội khắc nghiệt bên ngoài, có lẽ vì thế mà khi ở bên cô bé ấy Thu cảm thấy thật bình yên. Khánh có thể không phải là một người tình tuyệt vời nhưng Thu không nghi ngờ khả năng làm bố của ông ta, dường như chẳng thể nhìn ra Chi bị thiếu hụt tình yêu thương của mẹ, chắc rằng cô bé sẽ chẳng bao giờ phải khóc thét lên oán trách vì không có mẹ giống như Thu từng làm vì thiếu bố.
“Tại sao anh lại tin tưởng giao con gái cho em?” Thu đã hỏi Khánh như thế khi Khánh đưa cô về nhà.
Khánh im lặng một lát, đôi môi không hề mỉm cười nhưng lại nhìn ra nét cười trên gương mặt: “Con gái tôi vốn không dễ dàng gần gũi người lạ như vậy. Tôi không ngờ nó cũng bị vẻ đẹp của em lừa phỉnh.”
Khánh nói đùa, lần đầu tiên Thu thấy Khánh nói đùa. Không quá hài hước nhưng rất thoải mái. Thu đang che miệng cười thì lại nghe Khánh nói, lần này nghiêm túc hơn: “Thật ra tôi luôn tin vào nhân cách của em. Một cô gái tìm mọi cách cứu sống mẹ mình thì không bao giờ là người xấu.”
Ồ, thì ra tin tưởng một người đối với Khánh cũng chỉ cần đơn giản có như vậy.
Chiều hôm ấy Thu đến bệnh viện thăm mẹ như mọi ngày. Thu phát hiện mẹ yếu hơn, gương mặt hơi xanh. Cô đưa mẹ ra ngoài đi dạo, không khí bên ngoài có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với cứ ở trong phòng bệnh.
Đi dạo được một vòng khuôn viên bệnh viện thì Thu đỡ mẹ ngồi nghỉ xuống một chiếc ghế đá ngay dưới gốc cây to. Mẹ cô thở dài một hơi sầu não: “Thu à, bệnh của mẹ không nhất nhất phải nằm viện đâu con, hay để mẹ ra ngoài sống cùng con. Mẹ ở nhà vừa có thể đỡ được việc cho con vừa đỡ tiền viện phí.”
Thu giật mình, sở dĩ phải sắp xếp cho mẹ nằm viện là để cô có thể dễ dàng làm việc mà không cần phải lo lắng nhiều. Nếu mẹ nhất quyết đòi ra ngoài thì cô cũng không biết phải làm sao nữa.
“Mẹ, con lo được mà. Mẹ cứ ở trong này cho yên tâm. Sức khỏe của mẹ yếu, tim lại không khỏe, mẹ ở trong này con yên tâm hơn.” Thu sốt ruột nói.
“Ban đầu mẹ yếu quá mới phải nằm viện, bây giờ mẹ đã thấy khỏe hơn nhiều rồi. Cứ nằm trong này mẹ cũng thấy sốt ruột lắm.”
Thu nắm tay mẹ, từ tốn khuyên giải: “Mẹ đừng làm con lo lắng mà. Con bận đi học rồi đi làm cả ngày không có thời gian chăm sóc cho mẹ, nhỡ xảy ra chuyện gì thì con ân hận cũng không kịp. Ở trong này gì thì gì cũng có bác sĩ, y tá, mẹ ở lại đây con yên tâm hơn nhiều. Mẹ cứ ở đây dưỡng bệnh, mẹ nhé!”
Mẹ Thu nhìn Thu rất lâu. Trong đôi mắt nâu trải đời đang ẩn chứa cái nhìn dằn vặt, xót xa, lại như là bất lực trước tình hình hiện tại. Bà kéo Thu vào lòng, để đầu cô dựa trên bờ vai gầy yếu: “Mẹ xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng của con.”
Thu ôm chặt mẹ, lắc mạnh đầu: “Không đâu mẹ. Mẹ sinh ra con, thế là đủ rồi.”
Trong khuôn viên bệnh viện, gió thổi nhè nhẹ, nắng chiếu nghiêng nghiêng trên sân dần nhạt bớt, các bệnh nhân và người nhà đi qua đi lại trò chuyện với đủ các nét mặt, vui mừng lẫn lo âu. Hai mẹ con Thu vẫn ngồi yên ôm nhau như tách biệt khỏi mọi tiếng ồn, như tự giam mình trong không gian riêng với hai luồng suy nghĩ khác biệt.
Thu quay lại nhà Khánh sau bữa cơm tối. Khánh vẫn chưa trở về, cô bé Chi đã được bác giúp việc cho ăn cơm và đang ngồi trên ghế xem hoạt hình. Nghe có tiếng mở cửa, Chi quay lại nhìn, vừa thấy Thu thì lập tức reo lên: “Chị Thu đến chơi với em ạ? Mau lại đây chị ơi. Bố vẫn chưa về.”
Thu chào bác giúp việc và bước đến ngồi cạnh Chi, vuốt tóc cô bé, thân thiết hỏi: “Chi đang xem hoạt hình à? Bố em chắc cũng sắp về rồi.”
“Chị Thu, em có một bài tập vẽ tranh. Chị có thể cùng em vẽ không?”
Thu nheo mắt cười: “Vẽ tranh à? Chị vẽ không được đẹp nhưng có thể giúp em tô màu.”
“Vậy chúng ta lên vẽ luôn nhé. Ở phòng em. Đi thôi chị.” Chi đứng dậy rất nhanh, còn kéo kéo tay Thu.
“Được rồi, em cứ lên trước, chị sẽ lên với em ngay.”
Thu nhìn Chị chạy lên gác rồi mới đi vào bếp hỏi thăm bác giúp việc. Bác ấy đang cắt dâu tây xếp trên đĩa thành một hình tròn đẹp mắt. Thu tiến đến gần bắt chuyện: “Bác có việc gì không cháu làm giúp bác.”
“Không có việc gì nữa đâu. Chi thích ăn dâu nên tôi cắt một ít cho cả hai chị em ăn luôn.” Bác giúp việc cười đáp. “Trong tủ vẫn còn đủ để ăn trong ngày mai, tôi không dám mua nhiều vì sợ hỏng. Khi nào hết cô nhớ mua thêm.”
“Vâng, bác đừng lo. Bác ở nhà này chắc cũng lâu rồi phải không ạ? Chi có thói quen hay không thích cái gì không hả bác?”
“Tôi ở đây từ lúc Chi mới sinh, cũng muốn nghỉ rồi nhưng cậu Khánh cứ năn nỉ ở lại vì sợ Chi không quen được với người giúp việc mới. Tôi cũng thương con bé mất mẹ từ nhỏ nên ở lại làm, chăm sóc Chi. Nói chung thì Chi ăn uống không khó tính lắm, chỉ là đừng bao giờ cho gừng vào thức ăn, con bé rất ghét mùi gừng, thích ăn nhất là tôm cá. Cô nhớ cho con bé đi ngủ đúng giờ, 10 giờ là được.”
Thu âm thầm ghi nhớ mọi thứ bác giúp việc nói. Ngập ngừng mãi thì thử hỏi: “Vậy bác ở đây trước khi vợ anh Khánh mất ạ?” Cô thật sự rất tò mò về vợ của Khánh, đó là người phụ nữ như thế nào?
Nhắc đến chuyện này, bác giúp việc có vẻ hơi buồn: “Tôi làm việc ở nhà này khoảng 2 năm thì cô Vy mất do tai nạn. Cô Vy tốt lắm, hòa nhã dễ gần, nghe nói cậu Khánh và cô Vy yêu nhau từ thời đại học, hai vợ chồng yêu thương gắn bó chẳng thấy to tiếng bao giờ. Khổ thân cô ấy đoản mệnh, cũng tội cho Chi, còn nhỏ đã mất mẹ. Mà…” Bác giúp việc nhìn nhìn Thu, định nói gì đó nhưng lại thôi.
“Mà gì cơ ạ?” Thu gặng hỏi.
“Không có gì đâu.”
“Bác đừng ngại, có gì bác cứ nói, cháu không để ý đâu.”
Bác giúp việc nhìn Thu với ánh mắt kỳ lạ rồi nói nhỏ: “Tôi thấy cô có nét giông giống cô Vy.”
Thu kinh ngạc hỏi lại: “Cháu giống vợ anh Khánh ấy ạ?”
“Không phải hoàn toàn giống nhưng nhìn cô là tôi liền liên tưởng đến cô Vy.”
Thu im lặng không hỏi thêm điều gì nhưng trong lòng đã vỡ lẽ ra nhiều chuyện, chỉ có thể dùng mấy từ để nói “thì ra là như vậy.”
Lúc Thu đem đĩa dâu tây lên phòng của Chi thì thấy cô bé đang ngồi trên bàn học đang chăm chú xem cái gì đó, hai cái chân nhỏ đung đưa rất đáng yêu. Thu đến gần mới phát hiện trên bàn là một tấm ảnh gia đình được chụp trong studio. Đó là một cặp vợ chồng trẻ đang bế một đứa bé khoảng 1 tuổi mặc váy hồng. Người đàn ông đương nhiên Thu nhận ra vì đó chính là Khánh, nụ cười và ánh mắt của Khánh toát lên vẻ mãn nguyện hạnh phúc, so với Khánh của bây giờ cứ như thể hai con người hoàn toàn khác nhau. Bên cạnh Khánh đương nhiên là người vợ đã mất kia, cô ấy thật sự rất xinh đẹp, nụ cười hiền hòa, mái tóc dài ôm lấy gương mặt đôn hậu, nhìn qua một lần đã có thiện cảm và không thể nào quên được. Tuy có một người chồng giàu sang nhưng nhìn cô ấy lại có nét giản dị, không khoe mẽ màu mè mà vẫn toát lên được vẻ tôn quý đài các. Thu nhìn ngắm ngược xuôi cũng không thể nào tìm ra mình có điểm gì giống với người phụ nữ trong bức ảnh. Cô ấy đẹp đẽ và cao quý như đóa hoa phong lan, làm sao Thu dám đặt mình bên cạnh mà so sánh chứ? Bây giờ Thu đã hiểu vì sao Khánh yêu thương tôn trọng vợ đến thế, vì sao không quên được cô ấy, cũng không có ý nghĩ lấy người phụ nữ khác. Khi người ta đã gặp được một người bạn đời phù hợp đến tuyệt vời như thế thì sẽ chẳng có bất kỳ ai đủ tư cách thay thế nữa.
“Chị Thu!” Chi ngẩng đầu lên, cười tươi.
Thu đặt đĩa dâu tây lên bàn rồi ngồi kế bên Chi, vuốt vuốt mái tóc cô bé: “Đây là ảnh gia đình em hả?”
“Vâng.” Cô bé gật gật đầu rồi chỉ vào từng người trong bức ảnh: “Đây là bố em, đây là mẹ và đây là em. Bố nói lúc đó em mới 1 tuổi đó chị.”
Thu cố không chạm vào nỗi buồn mất mẹ của Chi nên cô hỏi sang chuyện khác: “Vậy bài tập vẽ của em là gì? Để xem chị có thể giúp gì cho em.”
Chi chỉ vào bức ảnh: “Vẽ về gia đình chị ạ! Nhưng mẹ em đã mất rồi, em phải mang ảnh ra vẽ lại thôi.”
Thu cảm thấy rất đau lòng, hình ảnh của Chi bây giờ giống như chính cô của mười mấy năm trước nhưng cô bé này cứng cỏi hơn nhiều.
“Chi có nhớ mẹ không?” Thu không kìm được hỏi.
Chi chỉ tay lên ngực trả lời: “Bố em nói mẹ ở trong này, luôn bên cạnh em, không bao giờ xa em cả, sẽ bảo vệ em cả đời.”
“Đúng vậy. Chi đáng yêu thế này, mẹ em sẽ không nỡ rời xa em. Bây giờ chị giúp em vẽ tranh nhé.”
Hai chị em hí hoáy tô tô vẽ vẽ trên nền giấy trắng, thỉnh thoảng trong phòng lại vang lên tiếng cười khúc khích hồn nhiên. Những nét vẽ trẻ con ngô nghê của Chi khiến bức tranh gia đình trở nên ngộ nghĩnh, Thu không sửa nét vẽ của cô bé mà chỉ giúp trang trí và tô màu. Không biết qua bao nhiêu lâu bức vẽ mới hoàn thành, hai chị em giơ cao bức tranh cùng nhau ngắm nghía thỏa mãn vô cùng. Đã lâu lắm rồi Thu cũng không được tô vẽ một bức tranh nhiều màu sắc thế này. Còn nhớ trước đây Thu cũng có một bài tập vẽ về gia đình, cô đã không vẽ bố mà chỉ vẽ hai mẹ con dắt tay nhau đi về phía ngôi nhà. Khi cô giáo hỏi: “Bố của em đâu.” Thu đã chỉ vào ngôi nhà và trả lời: “Bố đang ở trong nhà đợi mẹ con em nên em không cần phải vẽ bố.” Nhưng lí do thật sự chỉ là vì cô chưa từng biết bố thế nào nên không thể vẽ được.
“Con gái bố đang vẽ tranh hả?”
Nghe giọng nói đàn ông quen thuộc, cả hai chị em cùng ngẩng đầu. Khánh không biết về từ bao giờ đang đứng phía sau, ông ta cúi người ôm hôn con gái yêu. Thu lập tức đứng dậy như chờ đợi một lệnh nào đó ban xuống.
“Bố ơi, chị Thu vẽ tranh với con, đẹp không bố?” Chi giơ bức tranh lên trước mặt Khánh khoe.
Khánh cầm bức tranh màu sắc sinh động, nghiêm túc xem: “Ồ, để bố xem nào. Con vẽ gia đình mình ư?”
“Vâng, bố mẹ và con. Con vẽ theo bức ảnh cả nhà mình chụp đó.”
“Con gái bố giỏi quá. Vẽ mẹ thật đẹp!”
Lúc này Thu mới dám lên tiếng: “Anh đã về rồi thì có lẽ em cũng nên về. Em muốn đến làm quen nhiều hơn với Chi thôi.”
“Tối nay em ở lại đây đi. Có chỗ cho em ngủ.” Khánh nhẹ nhàng nói.
“Chị ở lại đi chị.” Chi nũng nịu bám lấy tay Thu.
Thu không có lí do nào để từ chối nữa. Đợi Khánh đi tắm thì hai chị em cùng ngồi trên giường đọc truyện tranh Doreamon. Có vẻ như Chi rất thích đọc truyện này vì trên tủ là một bộ truyện đầy đủ các tập, không thiếu cuốn nào.
“Chị có thích truyện Doreamon không chị?”
Thu nhìn cuốn truyện tranh có bìa với màu sắc bắt mắt trên tay, chú mèo máy màu xanh béo ú và cậu bé Nobita cận thị ngốc nghếch được biết bao thế hệ bạn nhỏ yêu thích, đương nhiên Thu cũng từng yêu thích nó.
“Chị rất thích.”
“Em cũng rất thích nên ngay khi em biết đọc bố đã mua cả bộ truyện này cho em.”
“Em có một người bố rất tuyệt vời.” Thu nghĩ trong đầu như vậy nhưng không nói ra, có lẽ vì cô có chút ghen tỵ với cô bé này.
Thu đi xuống phòng khách khi Chi đã chìm vào giấc ngủ say, muốn tìm bác Loan để hỏi xem mình có thể ngủ ở phòng nào nhưng chỉ thấy một mình Khánh đang ngồi xem bóng đá. Ông ta mặc bộ quần áo ngủ, nhàn hạ ngồi trên sofa.
“Chi ngủ rồi à?”
“Vâng, bác Loan đâu ạ?” Thu đứng yên dưới chân cầu thang.
“Đã đi ngủ rồi, mai bác ấy phải về quê sớm. Đến đây ngồi cạnh tôi.”
Thu không dám phản kháng, lập tức đi đến ngồi sát cạnh Khánh. Ông ta vòng tay ôm lấy vai Thu, khẽ hôn lên tóc cô: “Con gái tôi có vẻ rất thích em, như vậy là tôi đã yên tâm rồi.”
“Đây có thể coi là một cuộc khảo sát. Sau này anh muốn lấy vợ thì cứ việc lấy một người xinh đẹp như trong truyện là được.” Thu cố ý nói đùa nhưng đổi lấy lại là sự trầm mặc của Khánh.
Rất lâu sau Khánh mới hỏi: “Em có từng nghĩ là tôi sẽ cưới em không?”
Thu lắc đầu.
“Vì sao? Em không có mộng tưởng đó ư?”
Thu dựa đầu trên vai Khánh, tiếng nói của cô như lời than thở: “Bởi vì em chỉ là gái bao. Gái bao và vợ cách nhau xa lắm.” Rất xa, xa đến nỗi cô nghĩ mình không thể với tới.
“Phải rồi. Gái bao, em mãi mãi chỉ là gái bao của tôi. Tôi sẽ chỉ bao em đến khi nào tôi không còn muốn nữa.” Lời nói khẽ khàng của Khánh vang vọng trong đêm tối, quanh quẩn trong đầu óc Thu, nặng trĩu.
Trong căn phòng trống trải ở tầng 3 tại nhà Khánh, Thu nằm ngược nằm xuôi trên giường không sao ngủ được. Cô đã lo sợ Khánh sẽ làm tình với cô ngay trong căn nhà này nhưng ông ta đã không làm thế mà nói: “Em có thể ngủ ở bất kỳ phong nào trong nhà trừ phòng ngủ của tôi. Em không được phép vào đó.”
Công việc trông nom Chi không có gì quá vất vả vì cô bé rất ngoan. Ngoại trừ những ngày đi học chính ở trường thì chiều thứ 7 và chủ nhật Chi đến nhà cô giáo học đàn, tất cả đều có xe đưa đón. Trong lúc Chi học đàn thì Thu tranh thủ đi thăm mẹ, mang cơm vào cho bà, mọi thứ đều tốt đẹp.
Buổi tối đầu tiên Chi ở một mình với Thu, cô bé cũng không sợ. Ăn tối xong hai chị em cùng ngồi xem hoạt hình. Nhìn dáng vẻ ngây thơ trong sáng của Chi, cô tự hỏi, nếu cô bé này lớn hơn một chút, đủ hiểu chuyện hơn một chút thì có phải đã nhận ra mối quan hệ mờ ám giữa cô và Khánh hay không? Mấy năm nữa khi cô bé lớn lên rồi nghĩ lại về chuyện này, sẽ nhớ về một chị Chiều Thu xinh đẹp tốt bụng như nàng Bạch Tuyết hay một chị Chiều Thu đến chơi với nó giống như mụ phù thủy độc ác chỉ cần tiền của bố nó?
“Chị Thu, chị có điện thoại kìa!”
Tiếng nói lanh lảnh của Chi cùng cái lay nhẹ làm Thu giật mình. Trên bàn điện thoại của cô đang rung lên bần bật với tiếng nhạc chuông quen thuộc, là Khánh gọi. Thu mở máy lên nghe, giọng Khánh mệt mỏi: “Hai chị em ổn chứ? Đang làm gì?”
Thu trả lời: “Rất ổn ạ! Em và Chi đang xem hoạt hình. Anh có muốn nói chuyện với Chi không?”
“Được, em đưa máy cho nó đi.”
Chẳng cần chờ Thu phải đưa máy, Chi đã nôn nóng kéo điện thoại áp vào tai mình, cười nói hớn hở: “Bố ơi, con ngoan lắm! Chị Thu làm bít tết cho con ăn nữa. Vâng, bố về sớm mùa quà cho con bố nhé. Vâng ạ! Con và chị Thu đều nhớ bố.”
Thu ngồi bên cạnh tủm tỉm cười, cô bé này nói năng thật tự nhiên đáng yêu. “Con và chị Thu đều nhớ bố.” giống như Khánh có hai cô con gái vậy. Một lát sau Chi trả điện thoại cho Thu: “Bố em lại muốn nói chuyện với chị.”
Lần này giọng Khánh đã không còn mệt mỏi như lúc đầu nữa: “Em nhớ cho con bé đi ngủ đúng giờ, đừng để nó thức khuya, 10 giờ là phải đi ngủ. Ngày mai người giúp việc theo giờ sẽ đến, đó là người đáng tin, em không phải lo. Em còn muốn hỏi gì không?”
“Dạ không, em nhớ hết rồi. Anh đừng lo.”
“Vậy được rồi. Thế nhé, chào em.”
Cúp máy xong, Thu quay sáng nói với Chi: “Em còn 20 phút nữa. Bao giờ kim dài đồng hồ chỉ đến số 12 là em phải đi ngủ.”
Chi bĩu môi làm nũng: “Chị Thu, bố em không có ở nhà, sẽ không biết đâu. Chị cho em xem đến khi nào kim chỉ đến số 5 được không chị?”
“Không được, chị đã hứa với bố em, không thể thất hứa.”
Chi ỉu xìu, tiếp tục xem mà không hề năn nỉ thêm câu nào.
Thu định đợi Chi ngủ rồi sẽ sang phòng khác ngủ nhưng cô bé không chịu, gương mặt buồn bã, đôi mắt như ngấn nước: “Chị Thu, chị có thể ngủ với em không? Chị ngủ lại với em đi.”
Bị bộ dạng ấy làm mủi lòng, Thu chiều theo, nằm xuống cạnh Chi. Chi vòng tay ôm lấy thắt lưng Thu, vui vẻ nói chuyện: “Lâu lắm mới có người ngủ cùng em chị ạ! Em rất ghen tỵ với những đứa có chị gái.”
Thu để Chi gối đầu lên tay mình, vuốt tóc cô bé: “Nhưng em có một người bố thương em thật là nhiều còn gì.”
“Nhưng chẳng bao giờ bố ngủ với em. Chị Thu, chị làm chị gái em đi.”
Thu khựng lại vì lời đề nghị này. Chị gái? Nực cười thật! Có chị gái nào mà ăn nằm với bố của em gái không?
“Sau khi bố em trở về thì chị sẽ phải rời khỏi đây, sẽ không thể ngủ cùng em được.” Thu cố ý thoái thác.
“Em sẽ nói với bố. Bố rất chiều em, nhất định sẽ cho chị làm chị của em.” Chi trả lời chắc nịch.
Thu thở dài, cảm thấy nếu từ chối Chi thì chẳng khác gì gây ra tổn thương cho cô bé nên Thu trả lời: “Chị hứa là khi nào còn ở đây chị sẽ ngủ cùng em, được chứ? Còn sau này khi nào em nhớ chị thì cứ bảo với bố em, chị sẽ đến gặp em.”
“Chị hứa nhé!”
“Chị hứa.”
“Ngoắc tay nào.”
Chi giơ ngón tay út bé xíu lên trước mặt Thu. Thu bật cười, cũng dùng ngón tay út của mình ngoắc vào ngón tay Chi. Trong ánh đèn ngủ lờ mờ của buổi đêm, một lời hứa tưởng như rất trẻ con đã được hình thành.
Một tuần ở bên một đứa trẻ không có gì là quá vất vả nhất là một đứa trẻ dễ bảo như Chi. Đó có lẽ cũng là một tuần vô cùng đáng nhớ, đã rất lâu Thu không có được khoảng thời gian thoải mái như vậy, cảm giác như mình vừa tìm được đứa em gái đã thất lạc sau một thời gian dài hoặc là cô vừa đột nhiên có một đứa con gái đáng yêu mà cô chẳng nỡ rời xa nữa.
Ngày cuối cùng được ở cùng Chi, cũng là ngày thứ 7, hai chị em rủ nhau dậy rất sớm. Thu dẫn Chi đi ăn sáng ở một quán phở nhỏ trong phố sau đó cô đưa Chi đến ngân hàng để rút tiền, là tiền tiết kiệm của chính cô mà cô đã tự kiếm được ở bar.
“Tại sao chị lại phải rút tiền ạ? Chị hết tiền sao? Chẳng phải lúc trả tiền phở, em thấy chị vẫn còn rất nhiều tiền à?” Trong lúc chờ nhân viên ngân hàng làm thủ tục, Chi đã hỏi Thu như vậy.
Thu nhìn Chi chăm chú, đưa tay lên vuốt má cô bé. Thu trả lời: “Trong ví của chị vẫn còn rất nhiều tiền nhưng hôm nay chị muốn đưa em đi chơi, đãi em ăn những món em thích và mua tặng em một vài món đồ nên chị nghĩ chị phải dùng tiền của chị, nhất định phải là của chị.” Dù cho nó không được sạch sẽ đi nữa thì chị vẫn muốn dùng nó chứ không phải những đồng tiền mà bố em đã đưa cho chị.
Tất nhiên những câu sau Thu không dám nói ra và cũng không mong Chi hiểu rõ tất cả. Chi đương nhiên không hiểu, cô bé tròn mắt nhìn Thu vì cô bé không biết tại sao tiền trong ví của Thu lại không dùng được, nó không đủ ư? Có lẽ là không đủ.
“Chị Thu, em sẽ không ăn nhiều đâu, bố em dặn là ai mời mình ăn thì phải biết tiết kiệm cho người đó cho nên chị không cần rút nhiều tiền như thế.”
Thu cười: “Vậy hôm nay phá lệ một lần không nghe lời bố em, em cứ ăn thoải mái những thứ em thích. Chúng ta sẽ bí mật chuyện này với bố em, được không?”
Mắt Chi sáng lấp lánh, cô bé giơ ngón tay lên ra hiệu ok rồi nắm chặt tay Thu.
Hai chị em cùng đi xem phim, Chi nói ngoài rạp có một bộ phim hoạt hình rất hay mà bố chưa có thời gian đưa cô bé đi xem. Thu liền dẫn Chi đi thực hiện mong muốn đó. Hai chị em vừa xem phim vừa cười nghiêng ngả. Bộ phim dựa trên câu chuyện cổ tích “Hoàng tử ếch”, chàng hoàng tử bị phù thủy độc ác biến thành con ếch xanh xấu xí nhầy nhụa và cô gái chăm chỉ xinh đẹp Tiana vì muốn thực hiện ước mơ mở nhà hàng của mình đã hôn hoàng tử ếch để chàng có thể trở lại làm người, chỉ tiếc là khi hôn xong Tiana cũng biến thành một con ếch. Bộ phim hài hước đó bỗng chốc biến Chiều Thu từ một cô gái chứa chất trong lòng quá nhiều sầu muộn đã cười đến khờ dại, cười đến chảy nước mắt như thể quá vui mừng vì đã được cô bé con tên Chi này tình cờ dắt về quá khứ, trở lại là con nhóc ngốc nghếch hâm mộ phim hoạt hình.
“Chị Thu, chị thích nhân vật nào nhất? Em thích công chúa Tiana.” Chi hỏi Thu như thế khi cả hai chị em ra khỏi rạp chiếu phim và đi tìm một quán để ăn trưa.
Thu làm bộ nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: “Chị thích con cá sấu béo nhất.”
Chi cười khanh khách khi nhớ đến tạo hình con cá sấu ngộ nghĩnh đó: “Tại sao ạ?”
“Vì nó rất đáng yêu, giống hệt em vậy.”
“Em không béo đâu.” Chi bĩu môi.
“Vậy lát nữa chị sẽ gọi thật nhiều món ngon cho em ăn để cái bụng tròn vo giống hệt con cá sấu béo được không?”
Thu cúi xuống cù vào bụng Chi lại làm cô bé cười ngặt nghẹo.
“Thế bây giờ công chúa của chị muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn gà rán.”
Thu chiều theo ý Chi, dẫn cô bé đi ăn gà rán. Ăn gà rán xong còn đi ăn kem. Thu cũng không ngờ cô bé nhìn nhỏ bé thế mà cái bụng lại to hơn người, vừa ăn no gà rán còn ăn được hết 2 ly kem.
“Em là con sâu kem phải không?” Thu cẩn thận lau kem dính trên mép Chi, đùa bỡn hỏi.
“Em thích ăn kem nhất trên đời.”
“Trời ạ! Chỉ vài năm nữa thôi em sẽ thấy đây là câu nói ngốc nghếch nhưng đáng yêu nhất của mình.” Thu thầm nghĩ.
“Chị Thu, em có thể ăn nữa không ạ?”
Thu nhất quyết trả lời: “Có thể ăn thêm thứ khác nhưng kem thì chúng ta nên dừng tại đây. Em sẽ bị viêm họng mất và chị nghĩ chúng ta cũng không còn nhiều thời gian đâu, sắp đến giờ học đàn của em rồi..”
Chi buồn thiu và để kết thúc buổi đi chơi này Thu dẫn Chi đến khu mua sắm, mua cho cô bé một chú mèo Doreamon bằng bông to gần bằng người cô bé, cô bé thích lắm, cứ ôm khư khư suốt quãng đường đi.
Ngạc nhiên thay là khi hai chị em cùng về từ lớp học đàn thì đã trông thấy Khánh ngồi trên ghế sofa bọc da thật ở phòng khách an nhàn hút thuốc. Cô chưa kịp phản ứng thì Chi đã buông tay cô, đặt con gấu bông sang một bên chạy đến vịn lấy cổ bố reo vang: “A! Bố về, bố về sớm thế ạ?”
Gương mặt Khánh dãn ra, chiều chuộng vuốt ve cô con gái: “Bố nhớ Chi của bố nên phải về sớm thôi. Thế con vừa đi đâu về?”
“Lớp học đàn ạ! Bố có biết không, hôm nay con và chị Thu đã đi chơi đấy.” Chi nhanh nhẹn kể hết: “Con và chị đi xem phim công chúa ếch. Chị còn cho con ăn kem, ăn gà và mua cho con doreamon nữa.”
Khánh nhìn Thu vẫn đứng yên lặng trước cửa. Cô không nói gì, chỉ nở một nụ cười đơn thuần rồi đi vào trong bếp chuẩn bị bữa tối. Một lúc lâu sau, tiếng cười nói ngoài phòng khách biến mất, tiếng bước chân chậm rãi yên lặng tiến vào phòng bếp, càng ngày càng gần, cho đến khi cô cảm nhận được độ ấm bao phủ sau lưng mình. Thu không dừng đôi tay đang bận rộn đảo qua đảo lại trên chảo, cô chỉ mở miệng giải thích: “Em tưởng là ngày mai anh mới về nên muốn dẫn Chi đi chơi. Anh sẽ không trách em chứ?”
Khánh nhàn nhạt trả lời: “Em đưa con gái tôi đi chơi, còn mua quà cho nó thì tôi trách em thế nào?”
“Anh về rồi mà sao không gọi cho em?”
“Tôi muốn xem mấy giờ em sẽ chủ động đưa con bé về. Em không phụ sự tin tưởng của tôi.”
Dù không quay đầu lại nhìn nhưng Thu vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt hết sức hài lòng của Khánh. Và rồi, không biết có phải tưởng tượng hay đang mơ Thu nghe bên tai mình có giọng nói vừa nhỏ vừa trầm như làn gió khẽ qua: “Hình như tôi nhớ em.”