Nhân Kiếm Tình Hiệp
Huyễn Mộng Thần Quân
Chương 1 - Đoạn 3
Lão tam hai mắt đột ngột chuyển thành màu đỏ huyết, khí thế biến đổi trở nên mãnh liệt, nào còn là kẻ nhu nhược như trước.
- Ngục Luyện Thức- Cuồng Nhãn.
Gầm lên một tiếng có phần thô bạo, có phần ai oán, trên gương mặt kiên định hiện lên nét bi thương. Những luồng khí từ xung quanh kéo đến, như vòi rồng cuộn tròn tụ họp xoáy quanh người lão tam. Tay phải cậu thu về phía sau, toàn bộ khí thể theo đó cuồn cuộn bị hút vào, cậu dẫm mạnh chân trái lên trước hiện thế sơn trụ, rống lên một tiếng đồng thời tay phải đấm ra.
- Chấn Thiên Quyền.
- Ầm…
Hai luồng khí một sắc mãnh một trầm trọng va chạm vào nhau lập tức tạo ra âm thanh nổ lớn, sóng xung kích bạo tạc cùng với đá bụi văng ra mịt mù bốn phía, ngay vùng trung tâm vụ nổ tạo thành một cái hố to.
- Đúng, đúng,… Ha ha ha… Cuối cùng cũng tìm được người. – Lâm Thiên Toàn nhìn chuyển biến, trong lòng như sục sôi lên khát vọng bấy lâu nay, cười lên thỏa chí.
Nghe được câu nói đó cả người lão tam rung động nhiều hơn, sát ý tăng lên đến mức tột cùng, xung quanh tỏa ra một mùi huyết tinh nồng nặc. Chiêu thức của Lâm Thiên Toàn chủ tâm về tốc độ nên sức mạnh không lớn, chỉ cần đến được gần hắn thì xem như lấy được lợi thế về tay. Cậu muốn chủ động giành lấy chiến cuộc.
Đôi mắt đỏ ngày càng trở nên yêu dị hơn, gương mặt trở nên lạnh nhạt không mang lấy một chút cảm xúc, xung quanh nhanh chóng được khí bổ sung quấn khắp thân người. Lão tam đạp mạnh mũi chân tiến lên phía trước, bước chân sải ngắn mà cực nhanh, lao vào đám khí bụi chưa tan hết theo đường gấp khúc đến vị trí của Lâm Thiên Toàn đứng vừa rồi.
Bên này Lâm Thiên Toàn không hề nao núng, hắn nhắm mắt cảm ứng dòng khí khác thường lưu chuyển, lập tức biết được tính toán của kẻ địch. Nhân ảnh vừa hiện ra bên trong đám khí bụi hắn liền rút kiếm cực nhanh trảm ra mang theo luồng kiếm khí sắc mỏng cực tốc kinh hồn.
Lão tam phản ứng ngay tức khắc, giảm tốc dừng lại một cách nhịp nhàng, cậu nghiên người xoay mình né qua đường kiếm, chân vừa chạm đất liền đạp mạnh phóng người ra tới trước, đồng thời dồn khí vào quyền đấm mạnh tới trước. Những chuyển động đó gần như không theo nguyên lý nào, không thể giải thích và cũng không ai có thể đoán trước.
Lâm Thiên Toàn như hiểu được đôi chút về võ công của lão tam, cẩn thận không một ti thả lỏng. Hắn biết cân lượng của cú đấm, không đối địch trực tiếp mà đạp lui về phía sau, di chuyển nhẹ nhàng như cơn gió lướt đi, đồng thời điều khiển từng làn khí hình thành phong bích cản phía trước.
Trên đồi, Lâm Khang vừa rèn xong thanh kiếm, ngó qua thì thấy cuộc chiến bước vào cao trào. Chàng lại bị nhịp điệu mãnh liệt cuồn cuộn đó hấp dẫn.
Chân khí dồn nén không thể giữ lâu, lão tam nhanh chóng đấm mạnh xuất quyền khí về phía Lâm Thiên Toàn đang di chuyển.
Lâm Thiên Toàn nhẹ nhàng dựa vừa thân pháp tránh né, tiếp theo hắn lợi dụng sơ hở đó chuyển thủ thành công, liên tục xuất ra kiếm khí sắc bén về phía Lão tam. Kiếm của Lâm Thiên Toàn nhanh, từng đường kiếm như cắt ra cơn gió, chính xác và yên lặng đến lạnh lùng. Nhưng điệu bộ lại mang chút ít sự quyến rũ, như mê như hoặc không gian.
- Ngục Luyện Thức- Huyết Trảo
Lão tam lui về lách người một cách quỷ dị lẫn vào đám bụi đất bốc lên, bụi trắng mịt mờ hiện ra hai đường sáng màu đỏ trông cực kì yêu dị. Như ma âm kêu lên tiếng than đoạt hồn, máu chảy ra từ lỗ chân lông biến hai bàn tay thành huyết thủ, liền ngay sau đó năm móng sắt dài nhọn mọc ra. Không khí xung quanh nó như bị đông lại, tràn đầy ý niệm sát phạt, hủy diệt. Mỗi lần dùng chiêu thức mạnh hơn, ý thức của lão tam lại thêm mơ hồ, hiện tại người ngoài cũng nhìn thấy được, trong mắt cậu ta chỉ có ý niệm giết chết Lâm Thiên Toàn.
Cách di chuyển yêu dị của lão tam vốn đã khó lòng nắm bắt nay càng tăng thêm sự khó hiểu, đôi huyết thủ như tan biến mất đi. Cảm nhận nguy hiểm đến gần, nhất là mùi máu đó như kích thích nỗi sợ hãi trong lòng, ánh mắt Lâm Thiên Toàn nghiêm túc cười gằn.
Lão tam đến gần, sát khí như ập vào mặt, chỉ thấy Lâm Thiên Toàn cầm kiếm để ngang trước người, lưỡi kiếm hướng thiên hướng địa. Cách nhau chưa đến ba thước, huyết trảo của lão tam chợt hiện ra rồi lại biến mất, về Lâm Thiên Toàn, chỉ thấy hắn nhắm chặt mắt lại, hô lên một câu nho nhỏ.
- Toàn Quang Chiếu.
Lâm Khang bên ngoài quan sát như nhìn được ra ý đồ của Lâm Thiên Toàn, mắt chàng bất chợt nheo lại.
Từ lưỡi kiếm của Lâm Thiên Toàn phát ra một ánh sáng cực mạnh, lóa đến cả vị trí Lâm Khang quan chiến và nơi Lệ Viên giao đấu. Ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó chỉ thấy lão tam khụy xuống trước người Lâm Thiên Toàn, đôi bàn tay đẫm máu che lại hai nơi, một chỗ là mắt, chỗ kia là ở bụng. Máu tươi chảy ra thành dòng. Về phía Lâm Thiên Toàn, bả vai hắn huyết nhục mơ hồ, manh vải hiện ra ba đường cắt sắc ngọt.
- Ha ha ha… Ngươi tưởng rằng giao chiến với Dương gia các ngươi mà ta không có chuẩn bị gì sao. Rèn luyện chiêu thức này suốt hai năm trời cũng chỉ chờ đợi cơ hội này, nỗi dằn vặt suốt bao năm trời rốt cuộc cũng giải thoát được rồi. Ha ha…
Dương Thiên Toàn ngửa cổ lên trời cười to, không thấy gì đắc chí mà chỉ có một sự ai oán sâu đậm.
- Ba trăm năm mươi ba người, ngay cả già trẻ lớn bé toàn gia, Dương gia các ngươi một người cũng không tha. Ngươi nói là ta ỷ đông hiếp yếu hay Dương gia ngươi tàn ác đến mức không còn nhân tính. Trên đời này cái nào là thiện, cái nào là ác?
- Tam đệ, tam đệ,…
Đám người ngẩn ra một lúc lâu, phản ứng đầu tiên vẫn là Hô Binh. Mặc cho vết thương hay nguy hiểm, anh chạy đến bên người lão tam kiểm tra. Những người kia cũng mặc tất cả mà chạy lại.
Nhìn thấy đám người tạp hôi đến gần, ánh mắt Lâm Thiên Toàn thay đổi, chuyển từ bi oán thanh thản trở thành sắt bén. Có điều còn chưa kịp ra tay thì Lệ Viên phi thân xuống đứng che chắn lại đám người Hồ Binh, kình khí tỏa ra khiến Lâm Thiên Toàn lùi về sau vài bước.
Lão tam từ từ lấy lại ý thức, có vẻ vết thương chưa đủ chí mạng, tuy vậy sắc mặt trở nên rất nhợt nhạt, khí tức đa phần đứt đoạn, hỗn loạn vô cùng.
Ngay khi bắt đầu cuộc chiến cậu muốn giết Lâm Thiên Toàn để bảo toàn bí mật, vì đó mà bị sát ý xâm lấn. Lúc này dù đã bại trận, bí mật cũng đã hiện ra, vậy mà trong lòng cậu chợt thanh thản rất nhiều.
- Khục, khục,… - Lão Tam ho khan vài tiếng, động đến tạng phủ, miệng ứa ra dòng máu. Cậu mặc kệ vết thương, nhìn qua Lâm Thiên Toàn có ý kể rõ ngọn nguồn. - Từ khi gia tộc bị kẻ thù tiêu diệt, ta đã chạy trốn gần năm năm, ta hiểu cảm giác đó của ngươi. Ha ha,…ta đã từng muốn được như ngươi, bất chấp thủ đoạn tìm về từng kẻ thù mà tàn sát hả mối hận trong lòng.
Nói đến đây, Dương Thu nhìn lại Hồ Binh và ba người huynh đệ, nét mặt thù hận khi nhắc đến toàn gia bị giết liền biến mất thay vào đó là chút thâm tình.
- Khục, khục,..
Nội thương bộc phát, cậu ho khan một tiếng rồi tiếp tục nói.
- Nhưng kể từ gặp đại ca, huynh ấy dạy ta thế nào là hiệp nghĩa giang hồ, thế nào là tính nhiệm bằng hữu. Ân ân oán oán ta đã chán lắm rồi, gặp lại ngươi có lẽ là số trời bắt ta trả nghiệp, chỉ xin ngươi buông tha cho mấy người họ.
Lệ Viên như biết được một phần ngọn nguồn, nàng quay đầu nhìn lại lão tam dò hỏi.
- Không lẽ ngươi là tàn dư còn lại của Dương gia, gia tộc khét tiếng tàn bạo ở Yên Tri Châu, một đêm tàn sát ba thế lực khác trong vùng.
- Ha ha,… Còn lầm được sao, trên đời này biết Ngục Luyện Thức và có được Huyết Sát nhãn chỉ có mỗi Dương gia đó mà thôi. So với bọn hắn, việc ta làm chả đáng một đầu ngón tay.
Lâm Thiên Toàn thấy nét mặt chuyển biến của Lệ Viên liền khoái chí cười, đôi mắt sâu đậm hận thù.
Lâm Khang không biết đi lại từ lúc nào, đứng sau lưng đám người Hồ Binh, chàng nhìn trạng thái của lão tam rồi lên tiếng.
- Ở đất Thần Châu(Thần Châu thổ) có tam đại chân nhân, mỗi người đều mang trong mình một chân đạo. Một người trong đó trong một dịp ngồi thuyền dạo ra giữa hồ Kính Thủy đúng độ đêm trăng tròn, ông cảm ứng được tiết đạo(Thời của đạo.) mà ngồi lĩnh ngộ. Hôm đó mọi người ở Thần Châu bất ngờ nhìn thấy một hiện tượng lạ, mặt trăng biến thành màu đỏ hồng đẹp đẽ đến yêu dị, truy hỏi nguyên nhân mới biết là dị tượng hiện ra của người ngộ được chân kinh, ông đặt tên là Hồng Kính Thiên Thư, người đời xưng tụng là Hồng Kính Chân Nhân. Còn có một tương truyền khác, những ai luyện không thành thiên thư sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hình thành một đôi huyết nhãn. Hồng Kính Chân Nhân cả đời chỉ nhận ba đồ đệ, duy chỉ có một người được truyền cho thiên thư. Gia tộc ngươi có lẽ là một trong hai người còn lại, vì muốn có được thiên thư mà học lén, kết quả dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Chỉ là không ngờ nó còn truyền thừa cho thế hệ sau.
Đám người lắng nghe đến mức nhập thần, quên mất bọn họ đang trong vòng chiến cận kề sinh tử.
- Làm sao huynh biết được chuyện đó? – Lệ Viên ánh mắt nghi vấn hỏi lại Lâm Khang. Chàng biết lỡ lời đành cười vu vơ, lúng túng trả lời.
- Ha ha, tình cờ ở quê nhà có truyền tụng câu chuyện đó, gặp phải trường hợp này nên mạo muội đoán mò.
Lâm Khang đột nhiên quay sang Lâm Thiên Toàn hỏi.
- Ngươi có thể bỏ qua cho họ một mạng được không? Cũng coi như nể mặt Hồng Kính Chân Nhân mà hóa giải ân oán này đi, Dương gia có thể không đúng nhưng cũng không thể tuyệt hậu.
- Ngươi nghĩ ta tin vào những lời bịa đặt đó? Bây giờ dù ông ta có xuất hiện trước mặt đi nữa cũng đừng hòng với một câu nói liền xí xóa mọi chuyện. – Lâm Thiên Toàn gằn giọng, âm trầm nhìn qua tên không biết từ đâu xuất hiện nhiều chuyện xen vào.
- Ngươi tự nhủ lại lòng mình xem, khi ngươi trả thù có giết người vô tội không? Ngươi nói bọn họ vì sao phải chết, họ có đáng chết sao, thân quyến của họ cam tâm nhìn họ chết sao? Trả được thù thì thế nào, sao ngươi không nghĩ đến đời con cháu sẽ phải gặp lại hoàn cảnh giống như hắn.
Lâm Khang không có sắc thái gì là sợ hãi, chàng vẫn bình tĩnh đối lại mà khuyên bảo.
- Hối hận? Lầm lạc? Xưa nay chính nghĩa chẳng phải luôn hướng về kẻ mạnh hay sao. Nếu không có người thảm sát Dương gia thì có ai dám lên án tội ác của họ, có ai giống ta dám truy sát bọn họ gần ngàn dặm đường.
Tới đây Lâm Thiên Toàn chẳng cân nhắc lấy một lời của người khác, hắn dùng lý lẽ của mình áp đặt chính mình.
- Xem ra ta không thể dùng lời nói để độ hóa ngươi được nữa rồi.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Khang lắc đầu tỏ vẻ hối tiếc, chàng quay sang nhìn năm huynh đệ, lấy thanh kiếm để kế bên mà chàng vừa rèn xong đi đến gần Hồ Binh. Thanh kiếm bản to dầy, lưỡi kiếm cũng không quá sắc bén, nhất là ở đuôi kiếm phình to ra làm mũi kiếm trở nên bằng hơn, nhìn bề ngoài thì không hề là một thanh lợi khí, không thể chém cũng chẳng thể đâm.
- Huynh đệ, cầm lấy rồi dùng nó mà bảo vệ người anh em của huynh. Tên của nó là Vĩnh Thanh Minh Tâm, kiếm cũng như tên, nó sẽ giúp ngươi hoàn thành được kết tâm giữ vững tín niệm. Đừng nhìn hình dáng mà khinh thường nó, nó có thể giúp huynh phát huy tối đa võ học của mình, nếu dùng tốt có thể khai phá tiềm năng ít nhiều của người sử dụng.
Vừa nghe Lâm Khang nói, ai cũng cho rằng đó là lời nói khoác hay khuếch đại một cách quá đáng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành của chàng và khuôn mặt tự tin, Hồ Binh không tự chủ muốn tin tưởng vào. Anh nhận lấy thanh kiếm rồi đáp tạ.
- Đa tạ tiểu huynh đệ, đúng là một thanh kiếm tốt, ta hứa sẽ trân trọng và sử dụng thật tốt.
Vừa cầm lên thanh kiếm Hồ Binh liền có cảm giác đặc biệt, nó như gắn liền một thể với bản thân. Lạ hơn nữa, vừa cầm vào là cảm giác toàn thân ngứa ngáy như bị đâm chít. Khiến cho người ta cảm giác đang có người sửa lưng, tuy ít nhiều cảm giác không thoải mái nhưng lại ngộ ra được điều đúng đắn.
Còn một điều mà Hồ Binh chưa biết, thanh kiếm mà Lâm Khang rèn chỉ nhờ vào quan sát anh ta, nó không đơn giản là phù hợp và phát huy hết chiêu thức mà nó còn được rèn nhờ vào tính cách và thói quen của anh. Đây có thể nói là bí mật ẩn chứa bên trong của thanh kiếm Vĩnh Thanh Minh Tâm này, không một ai có thể sử dụng nó tốt hơn Hồ Binh, bởi vì nó là một thanh “Nhân Kiếm”, kiếm vì người mà được rèn nên. Tuy gọi là “Nhân Kiếm” nhưng thật ra chỉ là một thanh kiếm chưa hoàn chỉnh.