Nhân Kiếm Tình Hiệp - Cập nhật - Tiểu Long

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Nhân Kiếm Tình Hiệp
Huyễn Mộng Thần Quân

Chương 1:
Đoạn 5

- Trong giang hồ có câu truyền miệng rằng, hễ gặp nội gia cao thủ lập tức tránh xa. Nói thế quả không sai. Cô nương nội lực hùng hậu, hẳn xuất từ danh môn. Tuy ta không nhận mình là người chính phái nhưng ít nhất trong một trận đấu cũng phải khai báo phương danh, nếu lỡ dẫn đến thiệt mạng thì ta cũng biết mình đã giết ai.

Thế công vô hiệu, Lâm Thiên Toàn chủ động thu chiêu lui về sau giữ một khoảng cách. Mở miệng trò chuyện, lòng thì đang cân nhắc tính toán.

- Môn quy như sơn, không tiện khai báo. Giang hồ chưa hiểu, chân đi chưa rời trăm dặm, không dám tự xưng danh hiệu. Tên vẫn lấy là Lệ Viên. Ở chính phái hay tà phái, trước giờ không hề có quy định phải báo tên, diêm vương không lo thì sao ngươi lại phải sợ.

Lệ Viên cảm giác như bị ức chế, cô cũng chẳng hiểu được mình khó chịu vì điều gì. Ngoại gia cao thủ hàng hà xa số, cô không nghĩ mình sẽ khinh thường đối phương, nhưng một mặt nào đó cô lại không hề cảm thấy áp bách từ những đòn tấn công vừa rồi.

- Ha ha… Khí khái đó, thực lực đó, xem ra ta cũng chẳng cần kiêng kị gì. So với sự khác biệt mà các đệ tự nội gia các người biết, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết về sự khác biệt mà chúng ta nghĩ.

Lâm Thiên Toàn cười lớn hả hê, lúc đầu khai ra danh tánh sư môn chỉ vì muốn tránh những phiền phức không đáng có. Cảm nhận nội lực phát ra từ đối phương, hắn biết đụng phải tảng đá lớn, chỉ sợ làm lớn chuyện ảnh hưởng sư môn. Vậy mà đối phương cao ngạo vẫn luôn tỏ ra khinh thường, không khai môn phái lẫn danh tánh, đã như vậy lòng kiêng kị của hắn không còn cần thiết nữa. Chỉ cần không giết đối phương là được, với cách nói của cô ta thì có vẻ như những trận chiến phát sinh đều không liên quan đến môn phái. Nghĩ như thế, Lâm Thiên Toàn lập tức triển khai toàn bộ thực lực.

Ong, ong,…
- Ngân lên Khổng Bình.

Lâm Thiên Toàn đưa tay vuốt kiếm, thanh kiếm lập tức ngân lên vang dội, toàn bố khí thế xung quanh theo bàn tay hắn dồn vào thanh kiếm, tay hắn vuốt đến đâu thì lưỡi kiếm liền biến mất đến đó cho đến cuối cùng toàn bộ đều biến mất. Trên tay Lâm Thiên Toàn bây giờ là một thanh kiếm vô hình. Lệ Viên nhìn thấy lập tức đánh lông mày một cái, cô cảm thấy sát khí như đang quấn chặt cố khóa lấy thân mình, rõ ràng không hề cảm nhận được áp bách nhưng từng tế bào cô đang rung lên vì cảm giác nguy hiểm tột độ.

Lâm Thiên Toàn chẳng hề sử dụng chiêu thức hoa mĩ, xông thẳng đến gần đối thủ. Còn cách hơn mười thước hắn bất ngờ tăng tốc, khi còn chừng ba mét hắn lập tức tấn công, vung lên thanh kiếm vô hình chém xuống.

Lệ Viên vẫn đứng yên, đôi chân cô lúc này như đang ghì xuống đất, sát khí mỗi lúc thêm dầy đặc bao trùm nhấn chìm lấy cô. Thế công đối phương vừa tới cô lập tức múa ba đường kiếm, hoa mai lại xuất hiện cản lấy đường kiếm vô hình của Lâm Thiên Toàn. Dù hắn có giấu thanh kiếm đi thì cô vẫn nhớ rõ độ dài ban đầu.

Bất ngờ tầng hoa bích bị xé ra một cách dễ dàng, Lâm Thiên Toàn thẳng thế chém xuống. Lệ Viên hoảng hốt, đây là lần đầu tiên cô bị người khác phá giải chiêu thức đơn giản như vậy, cô nhanh chóng đưa kiếm ra đỡ.

Keng, keng…

Lần đầu tiên hai thanh kiếm va chạm vào nhau, âm thanh như khúc nhạc tấu hồn hiệp khách lại được vang lên. Lực chấn để Lệ Viên lui về ba bước, mặc dù căng thẳng hơn trước nhưng cơn đau nơi bàn tay khiến cô nhớ đến những bài luyện tập của mình, nội lực theo đó tự động chảy khắp kinh mạch. Lâm Thiên Toàn uyển chuyển như cơn gió cuốn đến bên hông phải của Lệ Viên đâm thẳng ba kiếm cực nhanh, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, kiếm sau dài hơn kiếm trước.

Cầm kiếm tay phải nên Lệ Viên dễ dàng đưa kiếm đỡ ra, thanh kiếm bề ngoài vô hình khó đoán nhưng hiện giờ cô đã lấy lại chút bình tĩnh, dần cảm nhận được nó. Bất ngờ đường kiếm thứ hai lại mạnh hơn và dường như lưỡi kiếm còn dài hơn, thanh kiếm bị đánh dạt ra, theo đó đường kiếm thứ ba của đối thủ lập tức đâm tới. Mặc dù nhanh chóng nghiêng người tránh né thành công nhưng y phục bị cắt một đường, cũng may chưa cắt hết lớp áo mà để lộ da thịt.

Lâm Thiên Toàn nhân cơ hội liên tiếp thế công, kiếm của hắn dài ngắn thất thường khó đoán, nặng nhẹ khó phân, lại thêm thân pháp uyển chuyển theo làn gió để hắn chiếm lấy ưu thế. Lệ Viên liên tục bị dồn ép, cánh hoa như bị làn gió thổi tung, trơ trọi yếu đuối.

- Quả nhiên không sai. Ban đầu Lâm Thiên Toàn từ xa tấn công Dương Thu mà khiến tất cả chúng ta quên mất. Ngoại gia sở trưởng là cận chiến mà không phải viễn chiến. Lâm Thiên Toàn lại biến nó thành viễn chiến để đối phó với Luyện Ngục Thức, khiến người ta cứ lầm tưởng là nội gia.

Lâm Khang mang ra một bầu rượu, một nữa rưới lên vết thương của năm người, còn lại ngồi nhăm nhi vừa uống vừa xem chiến đấu.

- Theo ý Lâm Khang đệ là khi đấu với Dương Thu, Lâm Thiên Toàn vẫn chưa dùng hết sức?

Trái ngược với dáng vẻ ung dung của Lâm Khang, đám người Hồ Binh đương nhiên phải lo lắng cho ân nhân của mình. Hồ Binh và Dương Thu là hai người trực tiếp giao thủ đương nhiên biết được Lâm Thiên Toàn nguy hiểm thế nào. Chỉ nghĩ đến đó Hồ Binh lo lắng hỏi.

- Không phải vậy. Nếu nói về cận chiến thì Lâm Thiên Toàn sẽ không là đối thủ của Huyết Sát Nhãn và Luyện Ngục Thức, mỗi chiến pháp của Huyết Linh Biến không phải người bình thường có thể đối phó. Lâm Thiên Toàn có thể nói là không tầm thường khi tìm ra được điểm yếu của Huyết Sát Nhãn và còn tìm ra chiến thuật đối phó.

- Huyết Linh Biến? Có liên quan gì đến Huyết Sát Nhãn của tam ca sao?

Người hỏi là lão tứ Phùng Văn. Binh khí là một thanh kiếm nhỏ dài.

- Huyết Linh Biến là tên gọi chung của những người sở hữu một loại huyết mạch đặc biệt, mà thông qua huyết mạch họ có thể nâng cao thực lực lên gấp nhiều lần thông thường. Những người sở hữu huyết mạch đó được võ lâm xem là cấm kị, thậm chí không từ thủ đoạn tiêu diệt.

Rượu vào để Lâm Khang có chút cao hứng, nghe hỏi liền lập tức trả lời.

- Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà bọn họ ra tay diệt sát? Võ lâm chẳng phải do chính phái làm chủ hay sao?

Năm người lúc này bị cuốn hút vào câu chuyện của Lâm Khang mà quên mất để ý cuộc chiến. Lão ngũ Triệu Kiệt, tuổi còn chưa đến hai mươi, cậu đối với giang hồ vẫn chưa biết được nhiều, cậu hỏi với khuôn mặt ngỡ ngàng.

- Đương nhiên không chỉ vậy. Những người sở hữu Huyết Linh Biến khi tập luyện võ công sẽ tiến bộ thần tốc, hơn thế nữa tiềm thức của họ còn cho phép biến đổi nó cho phù hợp với huyết mạch. Tuy nhiên không có cái lợi nào là không có rủi ro, khi nghe theo tiềm thức hay thứ bản năng đó thì một lúc nào đó họ sẽ bị mất đi lý trí, bản tính thay đổi và trở nên cuồng sát. Hơn ba mươi năm trước có một sự kiện lớn diễn ra và cũng từ lúc đó họ bắt đầu quyết tâm tiêu diệt mầm họa, không thì đều phải đặt trong sự quản lý của một thế lực võ lâm.

- Tại sao đệ lại biết cả chuyện này?

Nghe xong, người lên tiếng thắc mắc là lão nhị Trịnh Kiên, không dùng binh khí chỉ dựa vào quyền cước đối địch. Qua ánh mắt có thể nói anh ta là người sắc sảo nhất trong nhóm.

- A ha ha,… Đúng rồi. Vì là thợ rèn nên đệ phải tìm hiểu những võ công và công pháp có trên thiên hạ, cũng không lạ gì khi biết đến Huyết Linh Biến, rèn binh khí là phải phù hợp với người sử dụng mà.

Lâm Khang lúng túng cười giả lả tìm cách biện bạch, sự thật là chàng đã đọc ở tàng thư các nhà mình, nhưng nếu nói vậy thì chuyện sẽ thêm lằng nhằng.

- Là thật?

- Đương nhiên là thật.

- Bỏ qua chuyện đó đã, vậy tam đệ sẽ thế nào?

Hồ Binh là người chính trực, thấy Trịnh Kiên nghi ngờ rồi thúc ép Lâm Khang mà đưa qua ánh mắt cảnh cáo. Đến khi Trình Kiên từ bỏ mới quay lại hỏi tiếp Lâm Khang.

- À, về chuyện đó thì khỏi lo. Sau vụ có người học lén thiên thư thì Hồng Kính chân nhân khẩu truyền ra giang hồ và môn đồ là nếu bắt gặp người ngoài tu luyện thì lập tức áp giải đến chỗ ông. Dù sao cũng có rất ít người biết về Huyết Linh Biến mà người biết về Hồng Kính Thiên Thư thì nhiều vô số.

- Vậy thì khỏi lo chỗ nào chứ?

Mọi người nghe giọng Lâm Khang trấn an nên liền bình tĩnh, nhưng vừa nghe xong thì Phùng Văn lập tức nhảy cửng lên lo lắng.

- Bị bắt thì đỡ hơn là giết ngay tại chỗ rồi.

Lâm Khang nhìn lại, nét mặt bình thản như hiển nhiên rồi trả lời.

Tới đây năm người lập tức nhìn nhận lại Lâm Khang, rõ ràng là từ đầu vì sự nhiệt tình của chàng mà khiến mọi người đánh giá sai.

Bên kia Lệ Viên bắt đầu quen dần với chiêu thức tấn công của Lâm Thiên Toàn mà ngày càng trở nên bình tĩnh hơn, trở lại là chính cô với khí độ ban đầu. Hoa mai hiện ra mỗi lúc một nhiều hơn, kiếm vũ điêu luyện nhẹ nhàng. Lúc này tâm thái cô không còn suy nghĩ đến thực lực của hai bên, cánh hoa mai cứ tự nhiên theo gió tung bay.

Liên tục duy trì trạng thái vô hình cho Khổng Bình để chân khí ở ba châu luân liên tục tiêu hao, lại thêm trận chiến đầu với Dương Thu, Lâm Thiên Toàn biết mình không còn duy trì được lâu nữa. Đối phương mặc dù kinh nghiệm chiến đấu ít nhưng bù lại là trực giác nhạy bén, càng giao đấu hắn cảm thấy đối phương như đang dần phát triển. Cảm nhận như vậy cũng đủ để hắn khổ sở trong lòng. Hắn biết mình không phải thiên tài, tất cả những gì có được hôm nay cũng vì lòng ước muốn trả được thù.

Ba châu luân thượng ở đầu, trung ở ngực, hạ ở gần đan điền cấp tốc xoay chuyển cuốn toàn lực chân khí vận động. Xung quanh Lâm Thiên Toàn những dãy khí xanh trắng như bị hút lấy vào người hắn, tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn, thanh kiếm vô hình của hắn như chia ra làm ba thanh. Những đóa hoa mai muốn bao phủ thanh kiếm lập tức bị cắt tan, Lệ Viên ngay sau đó cũng gia tăng nội lực thêm vào, kiếm chạm kiếm, hoa mai cản gió.

Keng, keng,…

- Nhận Nguyệt Thiên Vi.

Bất ngờ Lâm Thiên Toàn hô lên, sau đó cả người hắn như bùng nổ, tốc độ tăng lên gấp ba lần, chỉ nhìn thấy bóng ảnh phía sau. Rừng hoa bị xé tung, hiện ra thân hình thiếu nữ yểu điệu nhảy múa. Hai thanh kiếm vô hình bao quanh Khổng Bình đã biến mất liền sau đó bất ngờ một thanh ở trên đầu, một thanh bên hông cùng chém xuống Lệ Viên ở giữa. Còn chưa dừng ở đó, chiêu thức cuối cùng này là sự phối hợp cùng lúc của ba thanh kiếm. Lâm Thiên Toàn quay người sau khi vừa lướt tới tấn công tách ra những đóa hoa mai, thanh kiếm lại ngân lên một lần nữa, một đường bán nguyệt lập tức chém tới cùng lúc với hai thanh kiếm kia.

Ba hướng tấn công đều là cực nhanh và bất ngờ ngay sau đòn nhử vừa rồi, không kịp tránh né, Lệ Viên đành dùng toàn lực đón đỡ đòn tấn công ở ba hướng này.

- Mai Hoa Ngạo Nguyệt

Lệ Viên vừa hô lên chiêu thức liền cắm thanh kiếm xuống đất, ngay sau đó đất đá tán ra, một thân cây thần tốc mọc lên, thần tốc trổ hoa, những bông hoa như bất tận sinh sôi.

Ba đường kiếm khí dễ dàng xuyên qua tầng hoa, nhưng những tầng hoa sau lại liên tiếp sinh ra, đến khi còn cách Lệ Viên chừng hai thước thì bị đẩy lùi. Tiếp theo chúng bị mài mòn đến khi tan biến hết. Những cánh hoa mai tán ra bốn phía, Lâm Thiên Toàn cảm thấy bất ổn ngay lập tức hoành kiếm trước người chặn lại, cả người bị chấn lui về sau năm bước đến khi khụy xuống.

Lâm Thiên Toàn khóe miệng rỉ máu, đôi mắt ngơ ngác nhìn Khổng Bình gãy ra từng đoạn. Lệ Viên hơi thở có phần gấp rút, nét mặt hơi xanh, cô chĩa mũi kiếm vào Lâm Thiên Toàn nhưng không có ý kết liễu hắn.

Đám người bên này quan chiến, thấy kết quả đã được định đoạt liền đi lại, năm huynh đệ ánh mắt phức tạp nhìn vào Lâm Thiên Toàn, giờ phút này bọn họ không biết nên xử lý thế nào.

- Muốn chém muốn giết cứ việc.

Lâm Thiên Toàn muốn chống người đứng dậy nhưng bất lực ngã xuống, động đến vết thương mà ói ra ngụm máu đặc, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo. Nhưng ánh mắt hắn lại toát lên sự thanh thản.

- Có gì mà phải khó xử. Giết hắn lúc này có lẽ là sự ban ơn cho hắn. Nếu muốn trả hận thì cứ để hắn như vậy, để hắn tiếp tục sống với nổi dày vò đó.

Thấy mọi người cứ im lặng, không khí tự nhiên đọng lại đến khó chịu, Lâm Khang đành lên tiếng.

Mọi người nghe xong liền nhất tề nhìn qua, bọn họ thật sự không hiểu ý của Lâm Khang lúc này là gì.

- Hôm nay nếu như ta không chết, ngày sau người hối hận nhất định là các ngươi.

Lâm Thiên Toàn ngay lập tức hiện lên đôi mắt thù hận.

- Cuộc đời của đệ chưa bao giờ biết có hối hận, kiếm đã rèn tự khắc có người dùng. Nếu hối hận thì phải hối hận bao nhiêu mới đủ cho những người chết dưới kiếm. Hồ huynh nghĩ đệ có nên hối hận không?

Lâm Khang không để ý đến Lâm Thiên Toàn mà quay sang nói với Hồ Binh.

- Hối hận không thể bù lại những việc đã làm. Ha ha, ta đã hiểu rồi.

Hồ Binh ngộ được điều trong câu nói của Lâm Khang mà bật cười khoái chí. Quay sang bái với Lệ Viên rồi xin tha cho Lâm Thiên Toàn.

- Lệ Viên nữ hiệp xin hãy tha cho hắn, ngày sau nếu hắn lại đến báo thù thì anh em chúng tôi sẽ lại tiếp tục chống trả. Nếu có ngày ngã xuống thì chúng tôi đành chấp nhận số phận mà không một lời than trách.

- Hiểu rồi. Dù sao cũng chưa có thiệt đến nhân mạng, tha cho hắn vậy.

Lệ Viên nói xong tra kiếm vào vỏ, khách khí đáp lại rồi mở lời.

- Muội còn nhỏ tuổi, huynh cứ gọi là tiểu muội hay xưng tên cũng được. Muội không thích cứ khách khí như vậy. Các huynh bị thương rất nghiêm trọng, ở đây gần nhất là Triều Dương thành, lại gần nơi muội ở hay là chúng ta đi về đó tìm đại phu trị thương trước.

- Vậy phải làm phiền muội, ơn này ngày sau nhất định đền đáp.

Hồ Binh không quan tâm vết thương của mình nhưng nhìn lại huynh đệ, nhất là Dương Thu nên đồng ý với ý kiến của Lệ Viên.

- Ơn nghĩa cứ để sau, bây giờ trước hết chúng ta mau chóng về thành. Khang huynh cũng đi chung luôn chứ?

Nói đến giữa chừng Lệ Viên quay sang hỏi Lâm Khang, rõ ràng cô như muốn cố ý kéo chàng đi theo.

- Cũng được. Mấy huynh cứ đi trước, đệ phải mang theo chiếc lò nên sẽ theo sau.

Mọi người có vẻ hi vọng nên Lâm Khang đành đáp ứng, với lại dù sao cũng không cách xa lắm lộ trình của chàng.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Về mục lục, mình nghĩ bạn nên trình bày theo chiều dọc, hoặc trình bày thế này:
Chương 1: đoạn 1 - đoạn 2- đoạn 3 - đoạn 4 - đoạn 5
Chương 2: đoạn 1 - đoạn 2 - đoạn 3 - đoạn 4 - đoạn 5
Chứ cứ chương - đoạn vậy nhìn rối mắt lắm. Mà sao lại chia đoạn chứ không phải là phần hay hồi?
 

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
NHÂN KIẾM TÌNH HIỆP
Huyễn Mộng Thần Quân

Chương 2:
Siêu lòng mỹ nhân hề, ngẫu kiếm phối ngụy hùng
Trái lòng mỹ nhân sầu, tha hương truy mộng tưởng.​

Đoạn 1:

- Trông huynh đài như đang đợi tại hạ.

Phía trước một thanh niên đứng dựa thân cây gần bên đường, tướng mạo khôi ngô toát lên vẻ trầm tĩnh nhưng sắc bén, khí thế đó Lâm Khang đã từng nhìn thấy hơn nữa còn nhiều lần trông theo. Chàng dừng chân ngay bên cạnh anh ta chào hỏi trước. Từ lúc trận chiến giữa Lâm Thiên Toàn và Lệ Viên kết thúc, chàng cảm nhận được một mối nguy hiểm đè ép làm tất cả mọi người, nhưng lạ là nhiều nhất lại tập trung vào chàng trong khi mình chẳng đánh đấm ai. Bởi vậy Lâm Khang quyết định tách ra khỏi đám người để tránh bọn họ gặp thêm nguy hiểm, để họ đi với Lệ Viên có thể tăng thêm phần đảm bảo.


Haiz, tại sao thanh niên tài tuấn lúc nào cũng gặp phải khổ nạn thế này. Lâm Khang buông tiếng thở dài trong lòng, ngước nhìn trời xanh trách thiên cao, cúi đầu nhìn đất hận đất tròn. Từ lúc rời đi thì chàng cảm nhận được có người theo dõi càng, chàng thật sự không biết võ công nhưng chàng tự tin rằng trực giác của mình sẽ không đánh lừa bản thân. Đến lúc nhìn thấy người thanh niên đó thì đó chính là khí tức chàng cảm nhận được.


- Trả lời ta ba vấn đề, nếu không ngươi sẽ chết.

Trương Cường theo sau sư đệ đã ba tháng, biết được tất cả những việc Lâm Thiên Toàn đã làm, cũng biết hắn đau khổ thế nào trong thời gian qua. Anh lẳng lặng đứng đó, y phục và mái tóc dài tung bay nhưng nét mặt chưa một lần dao động.


- Ngươi thật sự ra tay dù rằng sẽ dẫn đến diệt môn?

Đột ngột thái độ Lâm Khang chuyển biến, ánh mắt trở nên sắc bén, khuôn mặt nghiêm túc kèm theo khí thế dạt dào.


- Đúng vậy.

Mi mắt của Trương Cường giật một cái, nhưng anh vẫn thản nhiên giữ thái độ như trước.


- Đại hiệp có vấn đề gì cứ hỏi, đừng nói ba mà bốn cũng được, tại hạ biết gì sẽ lập tức khai báo.

Lâm Khang như bong bóng xì hơi, khí thế vừa mới biến mất không còn tâm hơi, thay đổi xưng hô kính cẩn hơn. Nét mặt chàng cười cười có chút xu nịnh, trong lòng thầm mắng, chàng ghét nhất loại người này và cũng nể phục nhất loại người này. Càng đe dọa họ càng cứng rắn, dù uy hiếp lòng họ cũng chẳng mải mai rung động. Để giữ cái mạng nhỏ chàng đành phải xuống nước.


- Vì sao tha chết cho lục đệ? Hắn chính là Lâm Thiên Toàn. Những lời trước ngươi nói ta cũng đã nghe, nếu lại lập lại những lý do đó thì ngươi không còn cơ hội cho câu hai câu hỏi tiếp theo.

Trương Cường bắt đầu đặt câu hỏi.


Đúng là đồ cứng đầu khó nhai. Lâm Khang thầm chửi, quả nhiên rất giống với người đó, vẻ ngoài thì vô lự nhưng lại rất tinh minh.

- Người tha cho hắn không phải là tôi. Nếu hỏi lý do vì sao lại dùng lời lẽ tác động thì rất đơn giản, nếu giết hắn thì vị cô nương kia có thể thoát nhưng năm huynh đệ họ nhất định sẽ chết. Ai nhìn qua cũng biết sư môn hắn không đơn giản như vậy.

Vừa nói xong chàng nhìn vào Trương Cường, ý tứ rõ ràng là ám chỉ sự xuất hiện của anh ta.


- Vấn đề thứ hai. Ngươi có quan hệ gì với Tâm Bảo Đại Sư?

Trường Cường không có động tác gì, tiếp tục hỏi câu thứ hai, xem như đã chấp thuận câu trả lời.


- Xem ra lão đầu tử cũng rất nổi tiếng nha! Nói quan hệ thì có rất nhiều nhưng lão chỉ chấp nhận có một, tôi chỉ là một người học việc. Lão khi chết cũng không chấp nhận một tiếng sư phụ, đúng là lão già cố chấp.

Lâm Khang nói với giọng cảm thán, nghĩ đến lão đầu tử sống mũi chàng hơi cay cay.


- Thế, vấn đề thứ ba là gì?

Thấy Trương Cường hồi lâu không có động tác gì, Lâm Khang biết chàng đã được thông qua nên hỏi tiếp vấn đề cuối cùng.


- Không cần nữa.

Nói xong Trương Cường lập tức rời đi. Anh sử dụng thiểm bước, phút chóc liền biến mất khỏi tầm mắt của Lâm Khang.


oOOo


Lâm Thiên Toàn lê từng bước nặng nhọc trên đường đèo, mỗi bước chân bước nặng như ngàn cân. Dừng chân, hắn nhìn xuống hồ nước lớn bên dưới, cảnh vật lung linh lại như xa xăm. Cầm thanh kiếm gãy đoạn lên nhìn, những cảm xúc ồ ạt tràn về, những đoạn kí ức luyện kiếm liên tiếp xuất hiện. Hắn nghĩ tất cả những gì mình có chỉ là thù hận, nhưng thật ra Khổng Bình vẫn luôn bên hắn, trớ trêu thay đến lúc nhận ra thì kiếm đã hủy, lòng cũng nát tan.


Xào sạt…


Nghe được tiếng động lạ Lâm Thiên Toàn giật mình quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bất giác hắn muốn nghẹn ngào.

- Nhị sư huynh.


- Thời gian dành cho đệ đã hết, mau về thôi.

Trương Cường nhìn vẻ mặt thất lạc, ủ rủ của Lâm Thiên Toàn liền không đành lòng trách mắng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.


- Đệ thất bại rồi. Khổng Bình đã gãy, đệ còn mặt mũi nào về gặp sư phụ đây.

Lời của Trương Cương như chạm tận đáy lòng Lâm Thiên Toàn, hắn quỳ sụp xuống, bàn tay siết chặt thanh kiếm gãy run lên sau đó lan ra cả người. Hắn không khóc, nhưng thái độ đã nói lên hắn đau khổ như thế nào.


- Vậy thì càng phải trở về. Ngoài thù hận ra thì có rất nhiều thứ đệ cần trả, cứ dành hết phần đời còn lại mà đệ có để trả nợ, đền ơn là được.


- Vâng. Mọi việc tùy sư huynh sắp sếp.


Trương Cường thông thả bước đi phía trước, phía sau Lâm Thiên Toàn nặng nhọc bước theo. Hắn nhìn theo những bước chân phía trước mà lòng chợt nhẹ lại rất nhiều. Lúc trước không biết ra sao nhưng giờ phút này hắn quyết định sẽ mãi cúi đầu theo sau đôi chân ấy.


oOOo


Lâm Khang vừa kéo lò đến trước cổng thành thì Lệ Viên đã ra đoán. Hỏi thăm năm người kia một chút thì chàng đi tìm quán trọ ở lại, hiện thời chàng không có ý định đi thăm.


Tìm xong quán trọ, hai người xuống bàn ngồi uống trà. Lúc này rốt cuộc điều dồn nén đến lúc thích hợp bộc phát, Lệ Viên vào thẳng luôn vấn đề.

- Huynh biết rèn kiếm, …à không… Kiếm của Hồ lão ca là huynh rèn ra ngay lúc đó?

Lâm Khang biết rèn kiếm là điều hiển nhiên, vì nàng gấp quá mà nói lấp. Ai nhìn hắn kéo theo chiếc lò đó mà còn không biết hắn làm gì.


- Mới đó mà đã gọi ca xưng muội, xem ra hai người hợp nhau đó chứ.


- Hồ lão ca là người chính trực, rất đáng khâm phục. Mà… Huynh đừng đánh trống lãng nữa, mau trả lời câu hỏi muội.


- Đúng vậy.


- Có thể rèn cho muội một cây được không?

Lệ Viên hai mắt sáng rực, có chút thất thố hơi chồm người qua bàn háo hức mà hỏi.


- Kiếm của cô đã tốt lắm rồi, không cần thay đổi đâu.

Trước khí thế đó của Lệ Viên, Lâm Khang phải ngã người ra sau thụ động.


- A. Không phải cho muội. Là biểu ca của muội. Là một trong Hiếu Vương tam kiệt, anh tuấn tiêu soái, khí độ phi phàm, hiểu biết sâu rộng, văn võ toàn tài, người người ngưỡng mộ. Văn có thể sánh ngang với Ngũ công, võ có thể liệt vào hàng hai mươi anh kiệt thiếu niên khắp Nam Nhạc Quốc.

Càng nói Lệ Viên càng hào hứng, vẻ mặt ngưỡng mộ không nói, bên trong còn ẩn chứa tình ý vô hạn.

- Nè nè, biết không? Huynh ấy từng ba lần tham gia thảo phỉ, được Mạnh Kỳ tướng quân khen ngợi là Bảo Tín Kiệt. Danh hiệu chỉ dành cho những anh kiệt luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Hơn thế nữa huynh ấy lại rất dịu dàng, luôn biết lắng nghe và quan tâm người khác.


- Ôi, biểu ca tuyệt quá đi! O… ha… Này huynh có nghe người ta nói không đó?

Đang hào hứng kể quay sang thì thấy Lâm Khang nằm dài trên bàn, đôi mắt lim dim, cô bực tức hỏi.


- Xin lỗi, xin lỗi. Hôm nay mệt quá, tôi đi nghĩ đây, có gì mai hãy nói.

Lâm Khang làm dáng vẻ lừ đừ đứng dậy đi về phòng, để lại Lệ Viên buồn bực ngồi đó.


- Huynh còn chưa trả lời. Không phải… Huynh mau chóng rèn kiếm cho muội, thời gian thật sự rất gấp.


- Để mai hẵng tính.

Lâm Khang chỉ vảy vảy tay lại, không dừng bước vào thẳng phòng mình.


oOo


Phùng Giang quán trọ, thuộc hàng thường hạng ba trong thành Triều Dương, Lâm Giang vừa chuyển đến được hai ngày. Thức dậy giờ mão, ăn cơm giờ thìn rồi bắt đầu đi dạo khắp thành. Trong hai ngày này hầu như tất cả việc ăn uống, ở trọ hay hướng dẫn dạo chơi đều do Lệ Viên an bài tất cả. Mấy ngày này chàng mới khái quát đánh giá được cân lượng của nàng ta ở trong thành này, có thể nói hô gió được gió hô mưa được mưa.


- Lâm huynh, mau đến dùng cơm, ăn xong hôm nay chúng ta đến dạo U Nguyệt hồ, Lăng Triểu Trạch. Nghe nói hôm nay ở Lăng Triểu Trạch người ta có tổ chức thi vẽ tranh, thu hút rất nhiều người đến xem.

Vừa bước ta từ cửa phòng đã nghe tiếng gọi của Lệ Viên từ bên dưới vọng lên, Lâm Khang cảm giác có chút phiền cũng có chút vui, đã lâu lắm rồi chàng mới có cảm giác cùng bạn bè vui chơi.


Những người trong quán trọ đều im phăng phắc, nguyên một ngày hôm qua bọn họ đều trố mắt ra nhìn, chuyện tiểu công chúa Lệ gia đi hầu hạ người khác mà còn là người thô cệch, quần áo xốc xếch có thể xem như chuyện lạ trên đời. Đương nhiên họ không cho là cô nàng này đổi tính, họ cũng nghe nói ít nhiều về chuyện Triệu gia trang đang cần thợ rèn kiếm, nhưng Lệ tiểu thư đi hầu hạ một tên như vậy có phải hơi khác thường không.


Đã quen với ánh mắt của mọi người xung quanh, Lâm Khang tự nhiên ngồi vào bàn ăn, nhìn Lệ Viên vui vẻ gấp thức ăn châm rượu, không có chút gượng ép hay oán hận nào. Một ngày hôm qua hai người không nhắc gì đến chuyện rèn kiếm, Lâm Khang vốn đinh ninh Lệ Viên sẽ không chịu nổi mà nhắc đến nhưng xem ra chàng hơi xem thường định lực của cô nàng này. Gần xong bữa cơm, Lâm Khang lên tiếng nói.

- Ăn xong muội dẫn ta đi đến mấy tiệm rèn trong thành.


- Ờ.

Lệ Viên thuận miệng tự nhiên đáp một tiếng rồi tiếp tục gấp thức ăn và rót rượu cho Lâm Khang.


- Không hỏi làm gì à?

Lâm Khang nhìn Lệ Viên có vẻ không quan tâm, chàng biết cô ta đang giả vờ đóng kịch vai diễn bằng hữu địa chủ của mình, chàng nhếch miệng cười rồi lên tiếng hỏi.


- Vậy làm gì?

Âm thanh đáp lại của Lệ Viên vẫn như trước, giả dạng ra vẻ tò mò nhưng ánh mắt sáng rực lập tức bán đứng cô ta.


- Hôm trước rèn kiếm cho Hồ huynh đã dùng hết phôi thép, dự định đi mua về một ít.

Lâm Khang không tin nàng ta không lộ bài, tiếp tục kế hoạch đã định trong lòng thản nhiên nói.


- Huynh yên tâm, hầu như tất cả các tiệm rèn lớn nhỏ ở thành này muội điều đã đi qua, đảm bảo dẫn huynh đi không soát tiệm nào.

Lệ Viên giọng nghĩa khí đáp, hào hứng đã tăng lên nhiều.


- Chuẩn bị xong là có thể lên đường.

Lâm Khang bâng quơ nói một câu không đầu không đuôi.


- Lên đường gì cơ?

Lệ Viên nghe xong câu nói sựng lại cuối đầu xuống gấp thức ăn, câu nói không hề rõ nghĩa, cô cũng không cho rằng công lao hai ngày nay của mình được báo đáp. Cô bình tĩnh tiếp tục vai diễn, nhìn Lâm Khang thắc mắc hỏi.


- Kinh thành.

Lâm Khang không nóng không lạnh đáp.


- Không thể nào?...Tại sao huynh lại gấp gáp như vậy, hay là do tiểu muội sắp xếp còn chưa chu đáo, có gì sai soát huynh cứ nói, muội nhất định sẽ cải thiện.

Lệ Viên nghe xong giật mình lớn tiếng nhưng ngay sau đó liền ứng biến hỏi.


- Thật sự quyết tâm giữ ta lại?

Kế hoạch ban đầu thất bại, Lâm Khang không ngờ nàng ta đủ bình tĩnh đối đáp như vậy, chàng lập tức chuyển sang kế hoạch như hai, nhìn Lệ Viên dò hỏi một câu.


- Đúng vậy.

Lệ Viên đáp chắc nịch một câu, dù là diễn trò hay công việc trước tiên phải giữ được Lâm Khang ở lại.


- Được rồi.

Lâm Khang đáp ứng nàng ta, kế hoạch đen tối của chàng bắt đầu hình thành, chàng không tin lần này nàng ta không buôn tha cho.


Hai người chỉ đi qua ba tiệm rèn lớn, mọi thứ đều do Lệ Viên chi tiêu, Lâm Khang chỉ việc chọn ra còn chưa kịp trả giá thì cô ta đã trả tiền rồi. Thuê chiếc xe chở hàng về quán trọ, Lâm Khang gương mặt háo hức dẫn theo Lệ Viên đi một nơi mà chàng đã để ý lúc trước đi qua.


- Uyển Thúy Cư…là nó.

Đến nơi, Lâm Khang hô tên cửa hiệu, nhìn mấy cô nương son phấn xinh đẹp trước cửa mời khách, chàng cười tươi khoái chí bước vào.


- Khoan đã Lâm huynh, huynh định đi vào chổ này à. Huynh biết nơi này là chổ gì không?

Lệ Viên nhìn Lâm Khang muốn đi vào chổ này liền gấp gáp kéo lại hỏi.


- Kỷ viện. A, ta quên mất, thật xin lỗi tiểu muội, hay là muội cứ về trước, khi nào xong chuyện ta sẽ trở về sau.

Lâm Khang bình tĩnh đáp, sau đó vỗ đầu làm dạng thất trách nói.


- Huynh thật muốn đi vào chổ này?

Diễn kỹ của Lâm Khang đương nhiên sẽ không kém hơn Lệ Viên, cô nhìn không ra thật giả, ái ngại nhìn vào kỷ viện cô ta hỏi lại.


- Đương nhiên, đây là chuyện bình thường của nam tử mà, huống chi ta còn là nam tử khỏe mạnh hơn ‘bình thường’, giống như nhu cầu đại tiện vậy, nín nhịn lâu ngày có thể sẽ hỏng mất.

Lâm Khang không ngại mặt dày nói, vẻ mặt hiên ngang như chuyện thường tình chính đáng.


- Được, muội theo huynh đi vào.

Lệ Viên khó khăn trăn trở một lúc rốt cuộc cắn răn lên tiếng, đã phóng lao thì phải theo lao, cô nhất quyết phải thuyết phục cho bằng được Lâm Khang rèn kiếm.


- Công tử mời vào…Ồ Thiệu đại gia, lâu ngày mới ghé, mau vào mau vào, tiểu Thúy nhớ ngày đến nổi tương tư ngã bệnh rồi kìa.

- Ồ…ư…a.


Cô gái áo hồng lớn tuổi dáng vẻ phong vận đứng trước cửa đang vẩy chào khách, nhìn thấy Lâm Khang và Lệ Viên bước đến liền vui vẻ muốn chào nhưng ngay tức khắc gương mặt cứng lại, ấp úng chẳng nói nên lời nào cho tới khi hai người họ bước vào.


- Yến tỷ, cô gái kia là ai vậy? Gan lớn như vậy, dám theo nam nhân đi vào nơi này.

Cô gái áo xanh kế bên thấy vậy liền khìu nhẹ cô ta hỏi.


- Im miệng, xem như không thấy gì hết, tiếp tục công việc.

Yến tỷ quát một tiếng rồi xem như không có việc gì mà tiếp tục chào khách.


Lâm Khang cũng bị phản ứng của Lệ Viên làm cho thất thần, chàng thật không ngờ cô ta vì một thanh kiếm mà sẳn lòng bỏ qua danh dự, kiên quyết cố chấp tới cùng. Vốn chàng chỉ muốn làm giảm đi hình tượng của mình và làm vài việc khiến cho Lệ Viên khó chịu mà tự động từ bỏ nhưng việc làm của cô ta khiến chàng phải nhìn nhận lại con người cô.


Ngồi trên lầu hai uống rượu, hai cô gái xinh đẹp ngồi kề bên Lâm Khang lúng túng hầu rượu vừa lén lén nhìn Lệ Viên đối diện, chàng nhìn xuống biểu diễn ca múa bên dưới mà suy nghĩ xuất thần. Người nam nhân như thế nào có thể làm một cô gái cam tâm tình nguyện quên mình giúp đỡ. Người con gái ngồi đối diện chàng do bị tình làm u mê hay chấp niệm quá nặng mà chịu tiếng xấu vì chàng và vì người nam nhân kia.
 

tieulong92

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
240
Gạo
0,0
Về mục lục, mình nghĩ bạn nên trình bày theo chiều dọc, hoặc trình bày thế này:
Chương 1: đoạn 1 - đoạn 2- đoạn 3 - đoạn 4 - đoạn 5
Chương 2: đoạn 1 - đoạn 2 - đoạn 3 - đoạn 4 - đoạn 5
Chứ cứ chương - đoạn vậy nhìn rối mắt lắm. Mà sao lại chia đoạn chứ không phải là phần hay hồi?
Một chương của nó giống như một thể thống nhất vậy, đoạn là được cắt ra từng đoạn. Còn phần thì thiên về một chủ đề nhỏ trong chương. Cách mình dùng là như vậy, người khác thì dùng phần hay hồi cũng đúng nhưng theo mình thì như vậy thấy ổn hơn.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Một chương của nó giống như một thể thống nhất vậy, đoạn là được cắt ra từng đoạn. Còn phần thì thiên về một chủ đề nhỏ trong chương. Cách mình dùng là như vậy, người khác thì dùng phần hay hồi cũng đúng nhưng theo mình thì như vậy thấy ổn hơn.
Ừa. Mình hiểu rồi. :)
 
Bên trên