Nhất mộng phù hoa - Cập nhật - Melancholy

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
Bạn link các chương lên bài #1 cho mọi người dễ theo dõi nhé! Mình đặc biệt có hứng thú với truyện cổ đại, vì vậy hoàn thì ới mình nhé! :)
Thân ái!
Đợi hoàn thì chẳng biết đến bao giờ? :?
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
72c90041gw1emnagwcpn0j20dt09o0v0.jpg


Chương 1:

“Chuyện gì… Xảy ra chuyện gì…? Ngưng nhi, cẩn thận!”

Chàng trai mặc áo màu tro có gương mặt đẹp như ngọc vừa đến nhìn thấy thiếu nữ bị bọn áo đen bao vây, trên người nàng có đủ vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu, một tên trong đó đang chực chờ vung kiếm đâm sau lưng nàng, chàng liền tái mặt hoảng hốt hét lên.

“Hôi Hôi?” Thiếu nữ trong phút chốc ngoảnh đầu nhìn, trên gương mặt diễm lệ như phù dung lạnh lùng đầy cảnh giác hiện giờ của nàng chợt nhoẻn lên một nét cười ngọt ngào. “Là chàng sao…?”

Phập.

Thanh kiếm kia đâm xuyên qua tim nàng từ phía sau, rồi rút nhanh để máu từ vết thương của nàng trào ra ướt đẫm, nghe văng vảng tiếng cười sảng khoái tàn ác của tên đâm lén cùng đồng bọn thấy đã giải quyết xong chuyện.

Nàng hộc ra một búng máu, đau đớn ngã xuống, tầm mắt mơ hồ thu vào bóng dáng người yêu nhất là chàng đang đứng run rẩy thất thần nhìn mọi chuyện như khó lòng tin nổi. Nàng cười nhạt, gắng gượng trườn từng chút một về phía chàng, nhẹ giọng nói những lời sau cuối: “Chạy đi… Hôi Hôi… Em chết rồi… chỉ mong chàng… đừng quên em…”

Sau cùng, nàng nhắm mắt lại, cánh tay cũng vô lực buông thõng.

“Ngưng nhi… em nói gì…? Các ngươi… các ngươi…” Khoảnh khắc nhìn nàng ngã gục bất động, trái tim chàng như bị xé thành trăm mảnh, tưởng chừng như đất trời sụp đổ, chàng cười như kẻ điên cùng đường, rút kiếm bên hông ra, ánh mắt lạnh lẽo toát ra sát khí cùng con ngươi đỏ đậm vằn tơ máu. “Ta sẽ cho các ngươi biết, địa ngục nhân gian là thế nào!”

“Giết gã bịt miệng! Lên!” Tên thủ lĩnh bọn áo đen hét lớn sai sử.



..

.

“Ta gọi em là Ngưng nhi được không?”

“Xấu, em còn chưa biết chàng tên gì?”

“Em biết tuyết đầu mùa màu gì không?”

“Đương nhiên là trắng rồi.”

“Không, là màu xám tro.”

“Hôi Hôi…? Tên chàng à? Kì cục.”

.

..



~*~

“Hoàng tử, người ở đâu rồi?”

“Hoàng tử, hoàng tử, trời ơi, tiểu tổ tông của tôi!”

“Hoàng tử, đừng có trốn nữa!”

“Hoàng tử, hoàng tử à!”

“…”

“…”

Trong điện Thanh Triêu, hai tì nữ cùng hai thái giám đều có gương mặt thanh tú ưa nhìn đang trưng ra vẻ mặt muốn khóc, cứ chạy tới chạy lui gần như lật hết từng gốc cây ngọn cỏ để tìm vị chủ nhân nơi này.

Ngồi bên bàn đá là chàng trai chỉ độ hơn hai mươi, một thân áo trắng thanh thoát vô ngần với mái tóc dài mượt buông thả đến eo được buộc một nhánh sau ngọc quán tết thành bím tóc tinh xảo. Trái ngược với vẻ nhốn nháo như trời sập đến nơi của bốn người kia, y chỉ chậm rãi một tay nâng tách trà ướp hoa quế nhâm nhi, một tay nhẹ vung chiếc quạt thủy mặc thật tao nhã khiến làn tóc mai của y hơi lay động ôm lấy gương mặt trắng trẻo thư sinh vô cùng hài hòa.

“Tiêu công tử, ngài đừng có ngồi đó tự mình phiêu diêu thoát tục nữa, giúp bọn này tìm hoàng tử đi.” Thái giám Tiết Bình hì hục trèo lên cây kiếm người mà chân cứ trượt xuống chẳng nhích được phân nào quay đầu lại than thở.

Tiêu Ly y mị mắt mỉm cười, đặt tách trà xuống rồi hơi nghiêng đầu tì thái dương lên mu bàn tay: “Giúp các người thì ta có lợi gì?”

Tì nữ An Nhiên đang vạch các lùm cây mò người nghe thế liền nghiến răng chỉ trích: “Công tử còn muốn đòi lợi lộc gì, đoàn người của Lữ tổng quản sắp đến rồi, không có hoàng tử thì cả bọn tiêu đời.”

Tiêu Ly cười ha một tiếng bỡn cợt: “Đó là do các người không biết cách tìm, sao lại đi trách móc ta?”

“Tiêu – công – tử!” Cả bọn hậm hực, người này là thiếu ăn đòn có đúng không?

“Người trong điện Thanh Triêu ra tiếp chỉ!” Tiếng nói nhừa nhựa của Lữ tổng quản từ ngoài của vang lên, bốn người than trời, riêng Tiêu Ly chỉ nhướng mi ồ lên một tiếng còn rất tiêu sái phất tay sai thái giám Diêu Anh ra mở cửa khiến hắn cả một đường đi rủa xả y không thương tiếc.

Tiêu Ly đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc y phục sau mới to giọng còn mang theo ý cười tinh nghịch: “Hoàng tử, xem như ngài thắng rồi, ngài trốn kĩ quá, chúng tiểu nhân không tìm được, ra đi thôi.”

Ba người còn lại tròn mắt nhìn Tiêu Ly.

Ngài – đang – đùa – đúng – không?

Y nháy mắt với họ: “Muốn tìm thì phải tìm như vậy, đi đón Lữ tổng quản nào.”

Trong lúc Lữ tổng quản cùng đoàn tì nữ thái giám đi sau trên tay mang bao nhiêu khay lụa là kim bảo đường hoàng bước vào sân điện, một bóng người từ đâu chạy ra thật nhanh phi thẳng đến chỗ Lữ tổng quản, khiến gương mặt già nua của ông lộ ra nét hoảng hốt, cả đoàn người cũng bị kinh sợ mà loạng choạng va chạm vào nhau khiến vài người mất thăng bằng ngã lăn ra chỉ lo ôm lấy châu báu.

“A! Coi chừng!”

“Cẩn thận!”

“Ấy, từ từ!”

“…”

“…”

“Ối! Tổng quản cẩn thận!” Thấy Lữ tổng quản bị dọa sợ mà trượt chân ngã đụng đầu vào một gốc cây, hai thái giám phía sau luống cuống vội đỡ ông dậy.

“Ui da!” Người vừa chạy ào ra vì va vào Lữ tổng quản rồi bị cánh tay của ông hất đổ nhào ra sau, đau đớn thét lên một tiếng, khiến năm người trong điện Thanh Triêu tái mặt vội đến đỡ dậy.

Nhất thời, giữa sân điện có hai đống hỗn loạn.

Lữ tổng quản ôm đầu tức giận hét lớn: “Là cái tên không biết sống chết nào dám to gan bày trò!”

“Sao rồi, ngài đau chỗ nào?” Tiêu Ly khụy chân, nâng người nọ tựa vào người mình, lo lắng hỏi gấp đồng thời quan sát người nọ trên dưới một lượt, trên gương mặt y hiện giờ không còn chút dấu vết nét tiêu sái nhàn nhã ban nãy.

“Ly Ly, đau quá, Ly Ly, có kẻ bắt nạt ta…” Người gây ra tai họa giờ đây xoa mông, thân thể đơn bạc khẽ run lên sau tiếng hét của Lữ tổng quản mà ngồi dựa hẳn vào lòng Tiêu Ly.

Tiêu Ly thấy người nọ xem ra cũng không có chuyện gì liền nhẹ nhàng thở hắt ra, vừa dùng những cử chỉ dịu dàng nhất đời mình trấn an tinh thần người như con cún nhỏ đang làm nũng, vừa liếc mắt lạnh nhạt cảnh cáo cùng nụ cười nửa miệng chế nhạo hướng đến Lữ tổng quản: “Tổng quản không những làm hoàng tử bị thương còn dám mở miệng quát nạt ngài, chẳng hay rốt cuộc kẻ không biết sống chết là ai?”

Đoàn người Lữ tổng quản vừa mới ổn định, lại nhìn rõ mồn một người đang e sợ trong lòng Tiêu Ly là chàng trai mặc y phục dệt bằng tơ lụa thượng hạng tuy có hơi dính bẩn ôm lấy thân hình cao gầy, gương mặt trắng trẻo non nớt quẹt bụi nhem nhuốc với đôi mắt bị phủ đi bằng phần tóc mái dài rối tung đang mím môi oan ức muốn được an ủi. Đây chẳng phải nhị hoàng tử đương triều Sở Quân thì còn là ai.

Đoàn người vội vã quỳ xuống thỉnh tội: “Mong hoàng tử điện hạ bỏ qua!” Thế nhưng trong lòng ai nấy lại đang mỉa mai dè bỉu, chẳng qua chỉ là một tên nô tài bên cạnh thứ hoàng tử ngờ nghệch ngu xuẩn chẳng có chỗ dựa này còn muốn ra oai cái gì đây, còn không mau để bọn họ đứng dậy.

Vừa rồi đoàn người từ xa đã nghe thấy tiếng náo loạn cũng đủ đoán biết bên trong này đang làm trò xằng bậy gì.

Sở Quân hoàn toàn phớt lờ đoàn người, sau một hồi ngọ nguậy không yên, chàng ngẩng mặt lên để cho Tiêu Ly rút khăn tay lau bụi bẩn thay mình rồi mỉm cười thuần khiết đáng yêu vô hạn với đôi gò má trắng hồng căng ra, cất tiếng non nớt trong trẻo: “Là chính các ngươi nhận thua đấy nhé, chiều nay ta có thể ăn ít đi một chén cơm không?”

“Đương nhiên không!” Tiêu Ly cười đáp mà không hề do dự chọn lời.

Sở Quân e dè hạ giá: “Vậy nửa chén?”

“Không được!” Lần này cả năm người trong điện Thanh Triêu đồng loạt phản bác nhưng vẫn nhỏ giọng hết sức để tránh cho Sở Quân bị dọa sợ hãi, chỉ thấy chàng xụ mặt bĩu môi thầm thì: “Xấu xa.”

Thấy chàng như vậy, bốn người mặt nhăn mày nhó cầu cứu Tiêu Ly, trên đời này người dỗ được nhị hoàng tử chỉ có mình y thôi.

Tiêu Ly chỉ cười nhẹ đầy cưng chiều nhưng ánh mắt lại nghiêm túc: “Ngài phải ăn nhiều mới có sức khỏe chứ, vừa rồi thắng cuộc, chẳng phải vì ngài có sức khỏe để vận động nhanh nhẹn sao?”

“Vậy à?” Sở Quân một thoán ngẩn ra, nhìn Tiêu Ly lại nhìn bốn người, cứ thế ngây ngô bị Tiêu Ly lừa gạt, tuy cảm giác có gì đó không ổn lại chẳng biết không ổn chỗ nào.

Bốn người kia lập tức phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

Ngài đã gầy đến mức không thể gầy hơn được nữa, còn muốn ăn ít hơn nữa thì bọn tiểu nhân phải sống sao?

Nhất thời, họ nhìn Tiêu Ly bằng ánh mắt đầy sùng bái.

Họ có biết còn rất nhiều người ở bên cạnh hay không?

Đoàn người Lữ tổng quản hoàn toàn bị khung cảnh sáu người đầy ấm áp hài hoài này ném hẳn qua một bên. Mọi người phần vì ngán ngẩm những lời nói ấu trĩ của sáu người, mà phần nhiều là do quỳ lâu mỏi chân nên đánh mắt nhìn nhau sốt ruột. Lữ tổng quản thay mặt khụ một tiếng cố lấy đi sự chú ý. Không ngờ Sở Quân nghe thấy tiếng ho nhẹ ấy lại giật mình sợ hãi níu tay áo rồi nép vào lòng Tiêu Ly cáo trạng: “Họ là ai, sao họ lại hất ta ngã vậy, còn quát lớn tiếng với ta nữa, Ly Ly, mông ta đau.”

Ánh mắt Tiêu Ly thoáng qua một ánh nhìn phật ý vì công sức trấn an Sở Quân nãy giờ của y cứ thế bị hủy.

Tì nữ Cẩm Đào nhẹ giọng: “Hoàng tử, đó là đoàn người của Lữ tổng quản đến tuyên ý chỉ của hoàng thượng.”

“Ý ngươi là phụ hoàng sai họ đến đánh ta hả? Ta đã làm gì khiến phụ hoàng giận sao? Không có nha.” Sở Quân nghiêng đầu bĩu môi đáng yêu.

Tiêu Ly mỉm cười dịu dàng với Sở Quân: “Tất nhiên là không rồi.” Sau lại ẩn ý nhìn thoáng qua đoàn người kia.

Tuy là rất không cam lòng nhưng tội danh đánh hoàng tử có mấy cái mạng cũng không đủ đền.

Lữ tổng quản vội vàng giải thích: “Chuyện vừa rồi là do lão nô vô ý cản lối đi của hoàng tử, đều là lão nô sai cả, mong ngài độ lượng hải hà mà bỏ qua cho.”

Sở Quân ra chiều nghiền ngẫm rồi gật đầu: “Vậy ta sẽ độ lượng hải hà mà bỏ qua. Phụ hoàng muốn ta làm gì, đọc sách hay luyện võ nữa sao?” Nói đến đó, chàng liền trưng ra vẻ mặt khổ sở rất không tình nguyện.

Đoàn người âm thầm cười mỉa, đúng là tên vô tích sự.

Lữ tổng quản tài năng giấu đi sự khinh miệt trong đôi mắt hẹp thâm trầm, cười với Sở Quân: “Khởi bẩm nhị hoàng tử, là hỉ sự của ngài.”
 

melancholy

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
44
Gạo
0,0
606c1b6dgw1e3sbtuc9kxj.jpg


Chương 2:


“Hỉ sự? Ta thì có hỉ sự gì?” Sở Quân ngốc ngốc nhìn Lữ tổng quản xác định lời nói của ông, sau đó như nghĩ ra điều gì thích thú, liền bật cười reo lên với Tiêu Ly, ngọt ngào mở miệng. “Phụ hoàng không bắt buộc ta học hành hay luyện võ nữa đúng không? Ta cũng có thể ăn ít cơm lại đúng không? Đối với ta ngoài mấy chuyện đó thì không có gì vui hơn đáng coi là hỉ sự.”


“Tất nhiên là không rồi!” Tiêu Ly dở khóc dở cười phản bác dập tắt đi niềm hi vọng bé nhỏ của Sở Quân, mà bốn người thì chỉ biết đỡ trán thể hiện sự bất lực với kiên trì dùng mọi cách để ăn ít cơm hơn một chút của chàng.


Đồ ngốc.


Đoàn người Lữ tổng quản có kẻ không nhịn được mà bật cười thành tiếng phỉ báng, ngay lập tức bị ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Tiêu Ly lườm qua làm ngậm miệng.


Lườm cái gì mà lườm, ai sợ ngươi.


Hừ, tên Tiêu Ly này trừ được cái đẹp mã làm nhiều ả tì nữ mê mẩn thì còn có cái gì để lên mặt với bọn họ. Nghe đồn y chẳng qua cũng chỉ là con nuôi của Tiêu tướng quân, vì một tên hoàng tử ngu xuẩn thế này mà cư xử mất lòng nhiều người khác, cứ như vậy cẩn thận làm liên lụy đến cả Tiêu phủ.


“Thế cái gì đối với ta là hỉ sự?” Sở Quân thở dài, không hề che giấu thái độ thất vọng tràn trề của mình, còn không hiểu phép tắc mà bĩu môi ra chiều ghét bỏ với thánh chỉ trên tay Lữ tổng quản.


“Hoàng tử, hỉ sự tất nhiên là…” Lữ tổng quản rất nóng lòng muốn tuyên chỉ, nhưng ngặt nỗi Sở Quân như vẫn chưa hề có ý định mở miệng cho phép đứng dậy, thế nên ông cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, lại càng oán thầm tên hoàng tử vô dụng này còn muốn làm mất thêm bao nhiêu thì giờ của ông nữa.


Sở Quân nghiêng đầu quang sát ông cứ muốn đứng lại thôi mấy lần liên tục liền không vui mà truy hỏi: “Là ngươi – khiến – ta bị đau nhưng sao nhìn ngươi trông rất khó chịu vậy, ngươi – khinh – ta làm xằng làm bậy phải không, lời cầu xin tha tội vừa rồi cũng chỉ là muốn gạt ta đúng chứ?”


Lữ tổng quản cùng đoàn người kinh ngạc há hốc mồm, tên này là ngốc thật hay giả vờ, thật sự muốn chuyện bé xé ra to đổ hết tội lỗi cho họ?


Bốn người điện Thanh Triêu hiểu ý đánh mắt với nhau xem trò hay, Tiêu Ly nâng gấu áo che đi nụ cười nửa miệng.


“Tất nhiên không phải.” Lữ tổng quản cắn răng mỉm cười lấy lệ. Lão tổng quản hầu hạ bên cạnh hoàng thượng bao năm như ông có biết bao quý nhân gặp ông cũng phải nể nang mấy phần, sao hôm nay lại bị một tên hoàng tử thất sủng còn ngu ngốc chơi khăm?


Tên này đau chỗ nào chứ, rõ ràng là bộ dạng muốn gây sự.


“Đúng vậy! Đúng vậy!” Đoàn người cũng đành hùa theo cho qua.


Mau cho họ đứng dậy, mỏi chân quá rồi.


“Được rồi. Đứng cả lên! Phụ hoàng ban chiếu chỉ gì thì tuyên đi.” Sở Quân dẩu môi. “Hỉ sự gì chứ, có phải những chuyện ta muốn đâu.”


Ngốc có cái tốt của ngốc, những chuyện lễ nghi cũng không ai quá rỗi hơi đi o ép một tên ngốc làm gì, tỏ thái độ như vậy với thánh chỉ, hẳn cũng chỉ có người này mới dám.


Đoàn người thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì ngoại trừ Lữ tổng quản thẳng lưng mở ra thánh chỉ còn thoảng hương mực, tất cả đồng loạt quỳ xuống hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”


Lữ tổng quản đọc rành mạch: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, xét thấy con gái của Triệu Tiết là Triệu Lan dung mạo đoan chính, huệ chất lan tâm, nay đặc biệt ban hôn cho nhị hoàng tử Sở Quân, cùng với chút lễ vật là thành ý của trẫm, mồng tám tháng sau đại lễ thành thân, khâm thử.”


Lữ tổng quản đọc xong, khép thánh chỉ lại đưa trước mặt Sở Quân, mỉm cười lễ độ: “Nhị hoàng tử tiếp chỉ. Chúc mừng ngài.”


“Làm phiền tổng quản đến đây truyền chỉ rồi.” Tiêu Ly nâng Sở Quân đứng dậy nhưng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn thánh chỉ trên tay mình, thay chàng nói lời cảm tạ ông.


Lữ tổng quản biết mình chẳng thể trông đợi được gì về chút “quy củ” vốn có trong cung sẽ xuất hiện tại điện Thanh Triêu này, nên ông chỉ lạnh nhạt hướng dẫn đoàn người mang lễ vật đưa cho bốn người hầu ở đây nhận lấy, chỉ mong rời khỏi đây cho sớm.


Sở Quân quả nhiên chẳng khiến mọi người thất vọng khi hồi thần lại bật thốt lên: “Ly Ly, ban hôn là sao? Hỉ sự của ta đâu?”


Tiêu Ly nói: “Ban hôn chính là hỉ sự. Sắp tới Triệu tiểu thư sẽ đến điện Thanh Triêu ở chung với ngài.”


“Hửm? Sao ban hôn lại là hỉ sự?” Sở Quân một tay cầm thánh chỉ, tay còn lại nâng lên để đầu tựa vào mu bàn tay: “Nhưng Triệu Lan là ai lại đến ở chung với ta? Tì nữ mới đến chơi cùng à? Thế thì không cần đâu, ta thấy có Ly Ly với bốn người kia là đủ rồi.”


“Hoàng tử, ngài làm bọn tiểu nhân cảm động chết mất.” Bốn người đang loạng choạng ôm núi quà che mất cả đầu của mình nghe thấy những lời của Sở Quân cũng xen miệng vào.


Đoàn người Lữ tổng quản che miệng cười nhạo, ai nói gả vào nhà đế vương là tốt, tương lai của Tiết tiểu thư xem như bị hủy từ đây.


Tiêu Ly vẫn kiên trì giảng giải, từng cử chỉ lẫn ánh mắt trước sau chưa từng lộ ra chút mất kiên nhẫn nào: “Triệu tiểu thư không phải là tì nữ, cô ấy sẽ vào điện Thanh Triêu của ngài với tư cách là phi tử của ngài.”


“Phi tử của ta? Phi tử? Giống như hoàng huynh cùng hoàng tẩu vậy à?” Sở Quân vẫn thấy thật mơ hồ.


Tiêu Ly gật đầu: “Phải.”


Lữ công công hơi cúi người trước Sở Quân cắt ngang câu chuyện mà ông cho là nhảm nhí nhất đã từng nghe thấy: “Hoàng tử, lão nô đã tuyên chỉ xong, xin phép cho lão nô lui về hầu hạ hoàng thượng.”


Tiêu Ly đoan nhã làm tư thế mời, sai An Nhiên cùng Cẩm Đào tiễn ông ra cửa: “Lữ tổng quản đi thong thả, đã phiền ngài.”


Chờ đoàn người Lữ tổng quản đi xa đủ để không thể nghe thấy tiếng nói chuyện nào vọng ra từ điện Thanh Triêu nữa, Tiêu Ly mới đứng khoanh tay chăm chú nhìn động thái của Sở Quân. Bốn người kia thì cẩn thận chất lễ vật lên bàn đá để lát mới đem tính toán cất đi, giờ điều mà họ rất chú ý là tâm tình của chàng hiện giờ.


Ai nói chủ nhân của họ ngốc, ngốc chính là những kẻ bị kĩ thuật diễn của ngài qua mặt dễ dàng mà không hề nghi ngờ.


Cơ mà… bình thường sau một vở kịch kết thúc mỹ mãn, chủ nhân luôn nhếch môi cười nhẹ, nên sự im lặng đến ghê người hiện tại làm họ thấy bối rối.


Chủ nhân đang suy tính gì vậy nhỉ?


Tuy rằng rất có thể hôn phối này là hoàng thượng lẫn Triệu tướng quân dùng để thăm dò chủ nhân, nhưng…


“Chủ nhân, ngài cảm thấy chuyện này thật sự không tốt à?” Tiêu Ly thử mở miệng thăm dò, kỳ thực y thấy hôn phối này cũng chẳng có gì không hay, mà chủ nhân hẳn cũng chưa để ý vị cô nương nào, nhưng thái độ này là… thể hiện chàng cực độ bài xích?


Chỉ thấy Sở Quân siết chặt thánh chỉ trong tay hồi lâu, gương mặt không còn nét ngây thơ vừa rồi mà trầm tĩnh cương nghị, toàn thân toát ra khí chất đĩnh đạc khó lòng mạo phạm.


Bất chợt Sở Quân cười khô khốc, giọng nói âm trầm miết từng chữ một chất chứa bên trong là biết bao hận ý: “Triệu Tiết, là ngươi, quả nhiên là ngươi!”


Hở?


Cái gì mà quả nhiên là ông ta?


“Chủ nhân?” Tiêu Ly ngạc nhiên, chủ nhân là hoàng tử đương nhiên hôn sự không phải do bản thân chàng quyết định, có không yêu thì vẫn phải cưới, huống hồ là hoàng thượng nghĩ cho ngài mới chọn con gái Triệu tướng quân, hận ý này là từ đâu ra? Triệu Tiết đã làm gì khiến chủ nhân không vừa lòng mà họ không biết hay sao?


Thấy thái độ rất khác thường của Sở Quân, bốn người e dè nhìn nhau không hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng không ai dám lên tiếng.


“Khử ả Triệu Lan đó bằng mọi giá, chậm nhất là sáng mai báo tin cho ta, ta muốn người trong cung đồn đại bộ dạng hèn mạt của lão Triệu Tiết quỳ rạp xuống xin tha tội trước mặt phụ hoàng.” Sở Quân cáu kỉnh ném thánh chỉ cho Tiêu Ly cầm lấy, bản thân thì tiêu sái rảo bước nhanh về phòng.


Chuyện gì vậy?


Chủ nhân bị làm sao thế?


Ai có thể giải thích cho họ không?


Năm người trố mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều hiện lên sự bàng hoàng không thể tin nổi, lại nhìn dáng lưng của Sở Quân mà gọi với theo: “Ngài mới nói gì? Chủ nhân! Đợi đã!”


~*~


“Phụ thân, người đã nghe tin chiếu chỉ ban hôn của hoàng thượng cho nhị hoàng tử cùng Triệu tiểu thư đã tuyên chiều nay ở Triệu phủ chưa?” Trong thư phòng, sau khi đã lệnh cho bọn hạ nhân lui cả, Lam đại công tử Lam Hằng ảm đạm nói lời mỉa mai, nhưng không nhìn phụ thân mình mà gục mặt xuống, hai tay chống lên bàn để trán tựa lên hai bàn tay đan chéo nhau.


Lam học sĩ Lam Bác nhíu mày cười khinh: “Không ngờ lại là lão, Triệu Tiết. Lão nghe theo lệnh của Thanh phi muốn dùng con gái mình thao túng nhị hoàng tử nổi danh ngờ nghệch sao?”


“Phụ thân biết ý của con vốn không phải vậy.” Lam Hằng nghiến răng căm hận. “Đáng lẽ ra, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, chiếu chỉ ban hôn đó là thuộc về Ngưng nhi.”


“Là chúng ta tính sai một bước.” Lam Bác thở dài ảo não. “Hoặc giả, chính chúng ta đã sai ngay từ đầu khi cứ che giấu thân phận thật sự của Hôi Hôi người nó yêu.”


“Không, chúng ta không sai! Kẻ sai là Thanh phi cùng Triệu Tiết, vì quyền lực và mưu đồ cá nhân mà không từ thủ đoạn nào!” Lam Hằng đập bàn đứng dậy, trên gương mặt anh tuấn bức người của hắn hiện chỉ có phẫn nộ. “Hôm qua Hôi Hôi đã chuẩn bị nói cho Ngưng nhi biết thân phận thật của ngài ấy để Ngưng nhi có thể từ từ tiếp nhận, rốt cuộc Ngưng nhi bị thích khách giết. Chắc chắn là lão Triệu Tiết đã nhẫn tâm hạ thủ khi nghe phong phanh phụ thân cũng có ý đề đạt với hoàn thượng tứ hôn Ngưng nhi cho nhị hoàng tử, cũng chính là Hôi Hôi.”


Phải, nhị hoàng tử Sở Quân ngốc nghếch bị người người khinh miệt, nhưng cũng là Hôi Hôi thông minh sắc sảo - bằng hữu thân thiết của hắn.


Vì thân phận đặc thù như vậy, sợ tai vách mạch rừng làm hại đến tính mạng Sở Quân trong cung nên hắn đã đề nghị giấu thân phận của chàng với Ngưng nhi, và cũng sợ Ngưng nhi gặp nguy hiểm nên chính Sở Quân cũng giấu nhẹm với thuộc hạ của chính mình có quen biết Lam gia.


Ban đầu chính hắn cũng rất ngại để Sở Quân nên duyên với Ngưng nhi, nhưng hắn càng mong hai người quan trọng trong cuộc đời hắn được hạnh phúc, hắn không thể làm ngơ được ánh mắt thâm tình của Sở Quân lẫn nụ cười vui vẻ của Ngưng nhi khi hai người ở cạnh nhau. Rốt cuộc…


Lam Hằng vẫn nhớ như in vẻ mặt vô hồn của Sở Quân ngày hôm qua khi bế xác Ngưng nhi đứng dưới làn mưa lạnh buốt đứng trước mặt hắn thì thào:


“Hằng, ta tính sai rồi… Ta nghĩ, ngay khoảnh khắc nhìn Ngưng nhi chịu một kiếm xuyên tim, ta không thể làm một Sở Quân tùy tiện giả ngốc để sống yên ổn qua ngày, hay một Hôi Hôi chân thành xứng với nàng nữa.”


“Ngưng nhi cũng chết rồi, con định thế nào, giết người báo thù sao?” Lam Bác nhìn Lam Hằng, trong mắt có một tia sắc lạnh.


Lam Hằng hồi thần, trước ánh nhìn gần như thách thức của Lam Bác, hắn chỉ nhếch hờ môi: “Sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy. Lấy độ hiểu về nhị hoàng tử của con mà nói, chờ xem Triệu tiểu thư có sống qua nổi đêm nay không đã rồi mới bàn bước kế tiếp.”


Lấy mạng đền mạng ư… chuyện đời nào có dễ ăn đến thế.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên