Hoàn thành Nhật thực lai - Hoàn thành - Vương Hà

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 10. Kẻ phản bội
- Phụ chương -

Quán bar lại trở thành nơi qua lại nhiều thứ hai sau trung tâm của Phạm Hòa. Sau buổi ‘ngoại tình’ với Khả Ngân anh đã nhận thấy cơ hội của mình chỉ là con số không tròn trĩnh khi mà cô ấy đã chính miệng nói rằng sẽ chỉ yêu một mình Quân từ giờ cho tới mãi về sau. Anh đã uống không biết bao nhiêu rượu, gây hấn với không biết bao nhiêu người đến nỗi giờ đây anh chỉ có thể nằm gục xuống quầy bar, chân không nhấc lên nổi.

Một cô ả nắm tay Phạm Hòa lắc qua lắc lại:

- Nhảy với em một điệu nào.

- Biến đi. - Anh la mắng với cái giọng say khướt. - Tôi chỉ muốn nhảy với cô ấy thôi.

- Trông mày thật thảm hại.

Người đàn ông mặc com lê đen trắng, cổ đeo nơ đỏ đẩy một chai Vodka tới chỗ Phạm Hòa. Anh ngước mặt lên nhìn cái bộ dạng lịch lãm đến phát tởm của hắn rồi lại gục xuống.

- Mày cũng biến đi trước khi tao điên lên.

- Tao có chuyện cần thương lượng với mày. - Tên đó cười khì. - Trong trường hợp mày định hỏi tao là ai thì tao gợi ý nhé. Ví dụ như cảm giác bị thằng con phi dao vào đầu…

Phạm Hòa cầm chai Vodka nện thẳng vào đầu tên đó nhanh tới mức hắn còn chưa kịp chớp mắt. Thấy mọi người la hét, anh xách cổ áo hắn lôi thẳng vào khu vệ sinh để tiện tay hành hạ.

- Nói cho tao một lý do để tao tha cho mày đi.

Tên đó liếm láp mấy giọt máu nhỏ từ trên đầu xuống miệng hắn:

- Một thôi phải không. Được rồi, mày muốn hồi sinh mẹ mình chứ.

- Sao? - Phạm Hòa dí sát mặt anh vào khuôn mặt hắn. - Mày hỏi câu này để làm gì?

- Thừa nhận đi, mày rất muốn thực hiện phép hồi sinh phải không. - Tên đó mỉm cười. - Mày biết tao luôn theo dõi mày sát nút mà. Thú thực trong số đám tạp nham ở trung tâm thì tao khoái mày nhất. Và mày không làm tao thất vọng khi lén đóng băng xác mẹ mình trong tủ đá.

Phạm Hòa cười vang:

- Phải, tao thừa nhận đấy. Tao sẽ chờ nhật thực để hồi sinh mẹ mình còn mày sẽ phải chết ngay bây giờ.

- Đây là bộ dạng thật của tao. - Tên đó chỉnh lại chiếc nơ cài trên cổ áo. - Mày giết tao thì tao sẽ chết hẳn, tao mà chết thì mày không thể tìm ra người thứ hai trên đời này biết cách thực hiện phép hồi sinh đâu. Tao khuyên mày đừng trông mong vào Ichiro và đống sách cổ vớ vẩn đó.

Đôi mắt xám của Phạm Hòa mở to ra:

- Vậy thì tao phải tin vào mày à. Mày có bị ngu không thế. Trước khi chết, mày có muốn nói câu gì nữa không.

Tên đó dùng tâm vận ép chặt Phạm Hòa vào tường:

- Câu đầu tiên, tao sẽ không bị giết bởi kẻ yếu hơn mình. Câu thứ hai, tao đang giữ cái tủ đá có xác của mẹ mày bên trong.

Nghe từng từ tên đó nhấn mạnh, gân cốt trên người Phạm Hòa nổi hết lên. Anh đang rất tức giận:

- Mày dám động vào bà ấy. Tao sẽ xé xác mày ra.

- Mày không thể xé xác tao, tao cũng chẳng muốn xé xác mày. - Tên đó mỉm cười. - Vì thế tao mới nói chúng ta cần thương lượng. Nghe cho kỹ nhé, một là về phe tao rồi tao sẽ giúp mày đoàn tụ với bà mẹ, hai là tao sẽ xé xác mày và thiêu rụi cái tủ đá, cái tủ đá có mẹ mày nằm ngủ bên trong ấy.

Phạm Hòa biết không thể đùa giỡn với thân xác của mẹ nên anh đành làm mặt dịu đi. Tên đó trông thấy liền ngừng tâm vận để anh ngã xuống nền nhà.

- Cho mày thêm một động lực để hợp tác với tao này. Tao vẫn còn thích thú với việc săn đuổi Khả Ngân đấy.

Phạm Hòa dựa vào tường, anh chỉ biết cười và cười mà chẳng thể làm gì được hơn:

- Thằng khốn. Mày chẳng ngu chút nào. Được thôi, hợp tác thì hợp tác.

- Ồ, quyết định nhanh quá nhỉ. - Tên đó nói. - Tao tưởng mày sẽ phải chửi bới tao khoảng vài chục câu nữa mới gật đầu đồng ý cơ.

Phạm Hòa dập mạnh đầu của anh vào tường. Anh cần cảm giác đau đớn để mình tỉnh táo lại, để sau này mình không hối hận khi đưa ra quyết định này, một quyết định sẽ khiến anh vĩnh viễn mất cô ấy:

- Vì tao chẳng còn gì để mất cả.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Biết là có lý do mà, khổ thân Phạm Hòa. :(
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Bạn này còn khổ tới tận phần 3. :tho23:
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 11. Thần giao cách cảm
- Phần 1 -

Nếu có ai hỏi điều gì trong cuộc sống khiến tôi hối hận nhất tôi sẽ trả lời ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi, đó là quen biết Phạm Hòa. Hết lần này tới lần khác anh ta làm tổn thương tôi, làm tổn thương những người bạn của tôi để thỏa mãn thú vui thích của một con quỷ đội lốt người. Anh ta là một tên đáng sợ, là một kẻ dối trá, là một người không đáng nhận được sự tha thứ của bất kỳ ai trên cõi đời này kể cả mẹ ruột của anh ta.

Ngồi bên giường bệnh của anh Quân tôi không thể ngừng căm phẫn Phạm Hòa. Tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đối xử với bạn thân của mình như vậy, ngay cả khi hai người đang có mâu thuẫn nào đó mà tôi chưa biết thì hành động này dù có biện hộ bằng bất cứ lí do nào đi chăng nữa cũng chẳng ai chấp nhận được.

Giờ thì tôi tin những gì chị Loan từng nói rồi. Chắc chắn tôi đã bị Phạm Hòa tẩy não bằng cái vẻ quyến rũ đáng khinh bỉ của anh ta. Đáng lẽ tôi nên nghe theo lời chị, tránh xa anh ta để cuộc đời của tôi đỡ phiền phức. Có lẽ tôi đang phải lãnh chịu hậu quả của việc kết bạn với quỷ đây. Khi nào mà anh Quân chưa tỉnh lại thì khi ấy lòng tôi còn bứt rứt không yên.

- Nó vẫn hôn mê hả?

Chị Loan bước vào phòng bệnh với một giỏ trái cây đầy ắp trên tay. Đặt chiếc giỏ lên bàn chị ngồi thất thần trên ghế, hai mắt nhìn Quân một cách đăm chiêu.

- Bác sỹ nói vết thương không nghiêm trọng. Vậy mà…

Chị ngắt lời tôi bằng một câu nói mang đầy vẻ lạc quan:

- Xúc giác của chúng ta rất mạnh. Điều đó có nghĩa mọi cảm giác chúng ta có được đều hơn người thường, đau, buồn, vui, và cả hôn mê cũng lâu hơn.

- Chị nói đúng. - Giọng tôi nặng trịch. - Phạm Hòa không thể cứu vãn được nữa. Không bao giờ.

- Khi thấy em thân thiết với nó. - Chị thở dài. - Thật sự chị đã từng mong cảm giác của mình sai hoàn toàn. Chị mong bằng một phép màu nào đó em có thể giúp nó tìm lại con người xưa.

- Anh ta đã mất đi phần người rồi. - Tôi bóp chặt đùi của mình. - Em đúng là điên khi tiếp xúc với con quỷ đó.

Chị Loan kéo cái quai cặp trễ xuống tận tay dùm tôi:

- Vậy là em quyết định tới trung tâm hàng ngày sau khi kết thúc việc học để luyện năng lực ngoại cảm?

- Khi sử dụng được tâm vận. - Tôi nhấn mạnh từng từ một. - Điều đầu tiên em làm là xử lý tên quản gia và Phạm Hòa.

- Thế bắt đầu luôn chứ.

Chị ngoắc tay về phía cánh cửa. Tôi chỉnh lại chiếc chăn đắp trên mình anh Quân, hôn lên má anh rồi theo chị rời khỏi bệnh viện. Chưa bao giờ tôi thấy phấn khích khi đến trung tâm thế này. Tôi đã bỏ lớp võ tự vệ để chú tâm vào việc luyện tập khả năng ngoại cảm của mình. Khi nào bạn trai tôi còn nằm trên giường bệnh thì khi ấy anh còn cho tôi thêm nhiều động lực để vươn lên.

Xe chị Loan vừa dừng trước cửa biệt thự tôi đã nghe thấy tiếng than vãn của Phương. Bình thường cậu ấy là một cô gái khá trầm tính nên tôi nghĩ đã có điều gì đó xảy ra. Ngay cả khi tỉnh dậy sau vụ tấn công, biết được chị Trang bị bắt đi cậu ấy vẫn giữ được tâm trạng ổn định bởi tiến sỹ nói rằng anh ta nhất quyết đưa được nhà chiêm tinh của mình trở về.

Chị Loan cố tình gõ đôi giầy cao gót xuống nền nhà thật mạnh để gây sự chú ý:

- Có chuyện gì mà to tiếng vào sáng sớm thế.

Phương tiến tới chỗ tôi với đôi mắt đỏ hoe:

- Tiến sỹ nói chị Trang bị bắt đi là một phần của kế hoạch. Anh ta cố tình đưa chị ấy vào chỗ chết.

- À, kế hoạch hả. - Chị Loan chống tay ngang hông mà nhìn tiến sỹ với bộ mặt của một nữ chiến binh chuẩn bị ra chiến trường. - Giờ tôi mới có thời gian hỏi đến cái kế hoạch nhắn tin qua di động ngu ngốc của anh đấy. Anh luôn mồm nói chúng ta là một gia đình vậy mà anh dám lừa dối gia đình của mình để âm thầm thực hiện các thủ đoạn mà anh cho là kế hoạch à.

Tiến sỹ gấp cuốn sách nặng trịch như từ điển bách khoa toàn thư vào:

- Nghe tôi giải thích đã. Chúng ta mời một nhà chiêm tinh xác định vị trí nhật thực để làm gì khi chẳng ai trong chúng ta cần tạo phép hồi sinh. Tôi cần Trang báo cho tên quản gia biết lúc nào và ở đâu thì nhật thực xuất hiện để tôi có thể tiêu diệt hắn một lần và mãi mãi.

Chị Loan cười nhạt:

- Nghe cứ như anh lợi dụng gia đình hiện tại để giết sạch toàn bộ dòng họ Gokuraku, điều mà trước kia anh làm chưa xong ấy.

- Phải, tôi thừa nhận tôi muốn giết tên quản gia, tôi không muốn thành viên nào trong gia tộc hồi sinh cả. - Tiến sỹ nói. - Và tôi làm vậy cũng là để giúp mọi người. Ngày nào tên quản gia còn sống thì ngày đó cô, Khả Ngân, Quân và Phạm Hòa đều bị hắn quấy nhiễu vì các bạn là gia đình của tôi.

Cục giận của tôi vốn đã được nuốt trôi một cách tạm thời thì tiến sỹ lại khơi mào cơn giận nổi lên:

- Đừng nhắc tới Phạm Hòa nữa. Anh có biết hắn đã phản bội chúng ta và đi theo tên quản gia rồi không.

- Xin lỗi. - Tiến sỹ nhăn mặt. - Còn điều gì tôi chưa được biết phải không?

Chị Loan ngồi phịch xuống ghế:

- Ồ, tôi bận sốt vó lên vì lo cho Quân và tôi cũng nghĩ là Phương đã kể hết cho anh nghe rồi chứ.

Phương lắc đầu:

- Em chỉ nghĩ về chị của mình thôi.

Tiến sỹ chẳng hay biết gì về việc Phạm Hòa phản bội vậy là cái trò đáng sợ của anh ta chẳng liên quan gì đến kế hoạch ngu ngốc này hết. Anh ta đã đi thật rồi, đi theo tên quản gia. Tôi đang sẵn sàng phanh phui con người này trước mặt tiến sỹ đây:

- Anh có biết ai đã đâm con dao vào bụng anh Quân không. Anh có biết ai đã khiến chị Trang bị bắt đi không. Anh có biết ai đã đánh Phương bất tỉnh và bỏ đi theo tên quản gia mà không thèm chớp mắt không.

Tiến sỹ ngó quanh biệt thự như thể đang chờ Phạm Hòa bước ra từ đâu đó:

- Tôi mong không phải Phạm Hòa.

Chị Loan đập bàn thật mạnh:

- Mong với chẳng muốn. Chính là nó chứ ai vào đây nữa. Và tôi mong anh sẽ nói cho mọi người nghe Phạm Hòa chỉ vờ phản bội thôi. Nói đi.

- Tôi nói đây. - Tiến sỹ quay lưng lại như không muốn để ai nhìn thấy vẻ mặt anh ta hiện giờ. - Hôm qua tôi cố tình để Trang và Phương ra ngoài dưới sự bảo vệ của Phạm Hòa. Bọn tôi đều biết tên quản gia rất hay theo dõi Phạm Hòa nên chắc chắn hắn sẽ xuất đầu lộ diện khi trông thấy nhà chiêm tinh mà hắn muốn có nhất. Kế hoạch là để Trang nói cho tên quản gia biết thời điểm nhật thực diễn ra.

Chị Loan tiếp tục cười vào cái kế hoạch này:

- Thằng con trai của anh thực hiện kế hoạch tốt quá mức đấy chứ. Nó không những để Trang nói ra thời điểm nhật thực mà còn lôi cô ta đi theo tên quản gia.

Tiến sỹ tháo giọng kính ra:

- Có thể cậu ta bị tên quản gia nắm thóp. Tôi không tin bao nhiêu năm sống với tôi cậu ta lại là kẻ phản bội.

Tôi về phe chị Loan, phản bác tất cả mấy lời nói đỡ cho kẻ đó:

- Anh có đọc báo hàng ngày không. Con đẻ còn giết cha ruột thì con trai hờ của anh sao không thể phản bội anh mà đi theo phe hắn thích.

Tiến sỹ vẫn giữ nguyên chủ kiến:

- Tôi sẽ cố gắng điều tra xem tại sao Phạm Hòa lại hành động như vậy.

Tôi cũng giữ nguyên chủ kiến của bản thân:

- Nếu anh ta thực sự đã phản bội anh thì sao.

Tiến sỹ ngoảnh mặt lại, nở nụ cười đáng sợ:

- Thì chính tay tôi sẽ chặt đầu cậu ta. Như cách tôi giết sạch dòng họ ác độc của mình.

Phương tiến sát lại chỗ tôi với thân hình run lẩy bẩy. Tiến sỹ có thể rất tốt nhưng anh ta lại dị ứng với việc bị phản bội. Cứ nhắc đến chuyện bị gia đình lừa dối là anh ta bắt đầu cư xử khác đi. Hình ảnh tiến sỹ lúc này khiến tôi nhớ đến tên quản gia máu lạnh.

Chị Loan nói với theo khi tiến sỹ bước lên cầu thang với bộ dạng ủ rũ, thất vọng tràn trề:

- Tôi sẽ nhớ câu này của anh. Đừng có làm trái những gì mình nói.

Khi đống không khí đậm mùi ghê rợn của tiến sỹ bay đi hết Phương mới dám lên tiếng. Giọng cậu ấy lại trầm tĩnh như xưa:

- Anh Quân ổn chứ, Khả Ngân.

Tôi gật đầu:

- Chị Loan nói xúc giác của nhà ngoại cảm rất mạnh nên có thể phải mất một thời gian nữa anh ấy mới tỉnh lại.

Phương lại hỏi:

- Còn cậu, cậu ổn chứ. Mình rất tiếc vì mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi cố gắng nở một nụ cười để Phương an tâm khi mà tâm trạng tôi lúc này không thể nào cười cho nổi:

- Mình ổn mà, thật đấy.

- Bắt đầu chứ. - Chị Loan gọi tôi. - Lúc này chúng ta nên chuyển mọi hận thù thành sức mạnh.

Chúng tôi di chuyển tới quầy bar nhỏ trong biệt thự. Tại đây chị Loan biểu diễn một vài kỹ năng pha chế điêu luyện với hai tay khoanh trước ngực. Tôi đã quen dần với việc chứng kiến tâm vận nhưng Phương thì chỉ biết nhìn và trầm trồ một cách thán phục.

- Nghe qua lý thuyết rồi thực hành sau. - Chị Loan giảng giải. - Em biết đấy, lợi thế khi trở thành nhà ngoại cảm chính là sự phát triển vượt bậc của các giác quan. Khởi đầu, các giác quan chỉ phát triển đến một mức nhất định và muốn nâng cao năng lực thì chúng ta phải luyện tập. Nhiều nhà ngoại cảm sau khi trải qua quá trình luyện tập gian nan, lâu dài họ sẽ có khả năng thấu thị, tâm vận.

- Thiếu rồi. - Tiến sỹ xuất hiện với bộ dạng khá hơn ban nãy nhiều. - Trước khi tôi bị nhốt trong tủ đá tôi còn gặp được một nhà ngoại cảm có khả năng đọc suy nghĩ của người khác và bóp méo suy nghĩ của người đó.

Hai mắt của Phương liền sáng lên:

- Thứ đó gọi là thôi miên phải không.

- Cũng có thể gọi nó bằng cái tên này. - Tiến sỹ mỉm cười. - Khả Ngân, cô còn phải học thêm nhiều buổi lý thuyết nữa mới hiểu được chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ đến dường nào.

- Và chúng ta phải đối mặt với những kẻ ghê đến dường nào. - Tôi vặn lại tiến sỹ. - Mong là tên quản gia của dòng họ anh không biết cái trò thôi miên đó.

- Ồ, cô vừa gợi ý cho tôi một điều quan trọng đấy. - Tiến sỹ vuốt cằm. - Có khi nào Phạm Hòa bị thôi miên không nhỉ.

- Ngừng. - Chị Loan nắm chặt chai rượu như thể sắp đập vào đầu ai đó đến nơi. Và người đó chắc chắn là tiến sỹ nếu anh ta tiếp tục mở miệng. - Chấm dứt mọi lời bao biện cho thằng con cưng của anh hoặc biến khỏi đây.

Tiến sỹ giơ hai tay lên đầu ngỏ ý muốn đầu hàng. Anh ta dùng tâm vận giằng lấy chai rượu từ tay chị Loan về phía mình. Tiếp đó, bốn chiếc ly bay lơ lửng trên không, đáp nhẹ nhàng xuống trước mặt từng người ngồi trên quầy bar. Màn tiếp theo đúng như tôi đoán, chai rượu tự bật nắp, ngoan ngoãn rót đầy từng ly.

- Anh đang giành công việc giảng dạy với tôi hả. - Chị Loan uống cạn ly rượu mà tiến sỹ mời. - Hay đang bày trò để lấy thiện cảm đấy.

Tiến sỹ giơ ly rượu của anh về phía mọi người trước khi nhấp môi vào ly:

- Cả hai.

Từng hành động của tiến sỹ, từng câu nói của tiến sỹ đều nhắc tôi nhớ đến Phạm Hòa. Nếu có thể tôi muốn tự tát mình ngay bây giờ khi mà tâm trí cứ hướng về tên phản bội đó. Hắn ta, con người với đôi mắt ấy đã tẩy não tôi thật rồi.

Phương vừa uống một ngụm rượu đã suýt ngất ra quầy. May là tôi đỡ được cậu ấy:

- Cậu say hả?

- Không phải. - Phương cười gượng, lấy tay xoa vùng thái dương. - Từ hôm qua tới giờ đầu mình hay nhức nhối.

- Trời ơi. - Tôi thốt lên. - Có phải do cú va đập nên cậu bị tổn thương đâu đó bên trong đầu không.

- Không có chuyện đó đâu. - Phương rời khỏi quầy bar, nằm lên ghế đệm nghỉ ngơi. - Cú va đập chỉ khiến mình ngất đi thôi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Ối giời ơi, phần 3! :tho7:
Tưởng chỉ có 2 phần. :3
Cốt truyện của em dự định là 4 bốn phần nhưng nếu được ủng hộ sẽ ra thêm phần mới vì ý tưởng là vô biên mà. Kiểu như mấy series phim Âu Mỹ dài chục season ấy. ~o)
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Ờ ờ, hiểu hiểu. Được cái chị sẽ ủng hộ hết mình. :))
 

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 11. Thần giao cách cảm
- Phần 2 -

Biểu hiện của Phương giúp tôi gạt bỏ được hình ảnh đôi mắt xám ra khỏi đầu. Tôi liền nhớ ngay đến anh Quân và ước gì anh có ở đây để kiểm chứng cơn đau cho Phương. Những chấn thương ở đầu dù nặng hay nhẹ cũng đều có nguy cơ tiềm ẩn cả.

Chị Loan gõ nhẹ chiếc ly xuống quầy khiến tai tôi nhói một cái. Có phải lần trước tôi nghĩ giác quan phát triển sẽ thật tuyệt vời không? Giờ tôi bắt đầu thấy phiền phức rồi:

- Tâm vận nói một cách dễ hiểu là sử dụng năng lực tâm trí để điều khiển vật chất theo ý muốn. Ban đầu em sẽ phải nhìn thấy vật cần điều khiển thì tâm vận mới phát huy tác dụng.

Chị lấy một chiếc thìa sắt gõ nhẹ vào ly rượu:

- Về sau em chỉ cần nghe và hình dung vật cần điều khiển thôi.

- Về sau nữa. - Tiến sỹ nhắm mắt lại, sờ khắp chai rượu rỗng tuếch từ nắp chai đến đít chai. Anh ta bỏ tay ra và bằng cách nào đó chiếc chai bay lơ lửng lên cao. - Cô chỉ cần dùng xúc giác cảm nhận vật thể thôi.

- Thật tuyệt vời. - Tôi vắt chéo hai tay trước ngực. - Trông anh cứ như phù thủy ấy.

- Đừng biến thể tên gọi của chúng ta. - Tiến sỹ bắt lấy chai rượu rơi tự do. - Nhà ngoại cảm nghe vẫn hay nhất.

Tôi phát giác ra mình là một học trò lơ đễnh khi chị Loan thở dài. Tôi liền quay trở lại bài giảng ngay lập tức:

- Em phải bắt đầu từ đâu đây.

Chị hướng ánh mắt ra cánh cửa biệt thự:

- Về nhà. Vào phòng riêng. Đóng chặt cửa. Thiền.

Tôi chắp ghép lại mấy câu rút gọn rời rạc như các miếng xếp hình của chị mà vẫn không hiểu ý chị muốn gì hoặc vì bài thực hành quá đơn giản nên đầu óc tôi bị mông lung. Tâm vận mạnh mẽ khiến tôi phát hoảng khi trông thấy người ta sử dụng lại chỉ cần học bằng cách ngồi nguyên một chỗ thôi sao.

- Trông cái mặt nó kìa. - Chị Loan chế giễu tôi. - Đừng tưởng ngồi thiền dễ dàng như nghĩa đen nhé. Em cần phải ngồi xếp bằng nhiều giờ liên tiếp mà không ngủ gục để giữ tâm tỉnh táo. Khi nhắm mắt lại hãy cảm nhận thế giới xung quanh bằng tất cả các giác quan của mình. Cảm nhận không có nghĩa là nhìn mà là nghe, là ngửi. Hãy làm đều đặn hàng ngày.

- Được thôi. - Tôi chỉ tay ra ngoài cánh cửa. - Vậy em về nhà nhé.

Chị dẫn tôi ra về và khuyên tôi rằng hãy cứ ở nhà thiền cho tới khi tâm vận xuất hiện rồi mới tới trung tâm tiếp tục luyện tập để tiếp kiệm thời gian. Ngồi trên xe của chị tôi thử ngưng bộ óc với bao điều phiền muộn lại để thử cái gọi là thiền định, là tĩnh tâm một chút nhưng kết quả thu được chẳng khả quan chút nào. Tôi cứ nghĩ về anh Quân đang hôn mê trong bệnh viện, nghĩ xem khi nào thì tên quản gia xuất hiện bất chợt để làm hại bạn bè tôi, và điều khiến tôi bực bội hơn cả là đôi mắt xám ấy. Tôi dám thề là tôi không chủ định nghĩ về anh ta vậy mà hình ảnh Phạm Hòa cứ xuất hiện trong đầu tôi như thể chính anh ta đang xông vào tâm trí tôi vậy. Hay là tôi lại tự phủ nhận tất cả đây.

- Đưa em tới bệnh viện. - Tôi nói một cách dứt khoát. - Em muốn ở bên anh Quân cho tới khi anh ấy tỉnh lại. Em sợ mình sẽ không thể thiền định nổi khi tâm trí cứ loạn hết cả lên.

- Em định ở lại đó luôn à. - Chị Loan bất ngờ. - Bố em sẽ cho phép chứ.

Tôi rút di động ra gửi vài dòng tin nhắn cho bố:

- Em sẽ nói là mình đang tham gia một nhóm tình nguyện viên có công việc rất bận rộn. Có lẽ chỉ lừa được ông một ngày thôi nhưng được đến đâu hay đến đó. Qua đêm nay em sẽ nghĩ chiêu khác.

- Em đúng là con quỷ nhỏ. - Chị Loan cười sặc sụa. - Chiều ý em vậy. Tới bệnh viện thấy Quân tỉnh thì nhắn cho chị nhé.

Xe chị Loan vừa dừng lại trước cổng bệnh viện tôi liền tạm biệt chị rồi chạy vào bên trong ngay như đứa sinh viên đi học muộn. Tôi cần gặp anh, nắm tay anh để tâm trí bớt rối loạn. Tôi chỉ muốn tâm trí của mình chứa đựng mỗi hình ảnh về anh, chỉ anh mà thôi.

Lên tới dãy hành lang tầng hai của bệnh viện, nơi anh Quân nghỉ ngơi, tôi trông thấy một bóng người quen thuộc. Anh ta đút một tay vào túi quần, bước đi rất thong thả về phía phòng bệnh của anh Quân. Cái dáng đi đó tôi không thể nhầm vào đâu được. Chính là Phạm Hòa, kẻ đáng ghét này làm gì ở đây vậy. Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa buông tha cho Quân sao.

Tôi nín thở, chạy như bay tới chắn đường anh ta. Vừa nhìn thấy cái bản mặt đó tôi chẳng nói chẳng rằng vung tay tát thẳng vào mặt Phạm Hòa:

- Anh đến đây làm gì?

Phạm Hòa nhoẻn miệng cười, trừng mắt nhìn tôi như thể anh ta là một con thú sắp vồ lấy tôi không bằng:

- Tôi có cần phải báo thời gian biểu cho cô em không.

- Im miệng đi. - Tôi quát vào mặt anh ta. - Đồ phản bội.

Anh ta bỏ tay ra khỏi túi quần, đẩy mạnh tôi vào tường. Cú đẩy đó khiến xương sống tôi đau đớn vô cùng. Cánh tay cứng như đá của Phạm Hòa như muốn bóp nát tay của tôi. Đừng sợ, tôi tự bảo bản thân đừng có sợ mặc dù hiện giờ tôi nên sợ mới đúng. Anh ta chẳng còn chút tính người nào hết, anh ta có thể bẻ gãy từng khúc xương trên cơ thể tôi ngay bây giờ mà không chớp mắt lấy một lần.

Bỗng Phạm Hòa văng xuống nền nhà như bị ai đó đẩy mạnh. Tôi nhìn khắp hành lang thì thấy anh Quân đang cố bám vào tường để tới chỗ tôi. Tay anh ôm chặt vết thương ở bụng xem chừng vẫn còn đau lắm.

- Em không sao chứ. - Quân nhăn mặt. - Lại đây.

Chẳng cần anh mời gọi, tôi liền chạy tới đỡ lấy anh theo bản năng:

- Vết thương của anh sao rồi.

Quân không trả lời mà chỉ nắm chặt tay tôi, tiến lên chắn mặt tôi khi Phạm Hòa bước tới:

- Đừng hòng động vào cô ấy.

- Mày cản được tao à. - Phạm Hòa vẫn không hề dừng bước. Anh ta tiến tới chỗ chúng tôi với bộ dạng rất hung hăng. - Với cái cơ thể yếu ớt đó sao.

- Đủ rồi. - Tôi chạy lên trước mặt anh Quân mặc cho anh cố kéo tôi về phía sau. - Anh chỉ dám bắt nạt một người bị thương và một đứa con gái như tôi thôi à. Có giỏi thì tới tìm tiến sỹ đi, anh sẽ chết rất tức tưởi cho mà xem.

Sự can đảm là thứ luôn nảy sinh trong tôi khi những tình huống nguy hiểm xuất hiện và thú thực rằng tôi không thích nó chút nào. Tôi biết can đảm chính là đánh cược mạng sống nhưng tôi cần phải bảo vệ Quân. Tôi sẽ rất đau đớn nếu trông thấy anh ấy bị thương bởi tên điên loạn kia một lần nữa.

Khi tôi nhìn vào đôi mắt xám đó, thời gian cứ như dừng lại. Tôi nghĩ là anh ta chuẩn bị dùng tâm vận xé tôi ra làm hai hoặc làm ba. Tôi cứ đấu mắt với anh ta như thể đang chờ đợi một sự phán xét. Trong đôi mắt xám ấy tôi trông thấy một giọt nước mắt lăn dài, tôi đang khóc, ngay trước mặt anh ta. Tôi không định dùng nước mắt để cầu xin anh ta hay gì cả, tôi chỉ không biết tại sao mình lại khóc, tôi không hề muốn khóc, đó không phải cảm xúc của tôi. Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?

Chắc anh ta nghĩ tôi run sợ nên mới rơi nước mắt nên anh ta quay đầu bỏ đi, chẳng nói câu gì, chẳng làm chuyện gì, anh ta cứ bước đi như một người dưng băng ngang qua chỗ chúng tôi. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi ôm chặt anh Quân mà thở hổn hển.

- Ổn rồi. - Quân vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của tôi. - Không sao đâu em.

- Anh phải về trung tâm ngay. - Tôi nói. - Nếu không anh sẽ bị giết mất. Em không thể chịu đựng nổi chuyện đó đâu.

- Thế nếu em bị giết thì sao. - Quân mắng tôi. - Em có hiểu được tình hình không mà hành động như thế. Nếu em bị làm sao ngay trước mặt anh mà anh chỉ biết đứng nhìn làm sao anh chịu đựng nổi chứ.

- Nhưng em chẳng sao hết. - Tôi cố cãi. - Chúng ta đừng tranh chấp về chuyện này nữa. Anh cần phải nghỉ ngơi. Anh yên tâm, em sẽ gọi cho chị Loan.

Tôi dìu anh về lại phòng bệnh rồi luống cuống gửi tin cho chị. Thấy anh vừa nằm lên giường bệnh gương mặt liền tái nhợt thì tôi biết anh đã phải gắng gượng thế nào rồi. Anh làm vậy là vì tôi. Vì tình yêu của hai chúng tôi. Tôi sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng tình cảm của anh dành cho mình.

Nằm trên giường bệnh với anh cho tới lúc anh ngủ thiếp đi cho tới khi cánh cửa mở ra tôi mới ngồi dậy. Tôi thở phào khi người bước vào phòng bệnh là chị Loan chứ chẳng phải ai khác.

- Nó đi ngay mà không làm gì hai đứa à. - Chị ngồi xuống ghế. - Lạ đấy.

- Em đã chửi rủa anh ta là tên hèn. - Tôi nhún vai. - Có lẽ anh vẫn còn chút tự trọng nên bỏ đi nhưng em đoán chắc anh ta sẽ quay lại.

- Đằng nào Quân cũng tỉnh rồi. - Chị mỉm cười. - Mai chúng ta sẽ đưa nó về trung tâm. Đừng lo quá.

Khi chị chuẩn bị nằm xuống chiếc ghế sô pha trắng trong phòng bệnh thì tôi bất chợt lên tiếng:

- Em có chuyện thắc mắc.

- Nói đi. - Chị nằm dài người ra. - Ngắn gọn thôi bởi mắt chị sắp cụp xuống vì phải đi đi lại lại đây này.

- Em xin lỗi. - Tôi phì cười khi làm phiền chị cả ngày hôm nay. - Phạm Hòa có thể thôi miên người khác phải không chị.

- Sao cơ? - Chị suýt té ngửa xuống ghế. - Em đùa chị đấy à.

Tôi kiếm lấy một chỗ ngồi đối diện chị để tiện bề giải thích:

- Chị biết không, khi em nhìn vào mắt Phạm Hòa, ngay giây phút em chửi rủa anh ta để khiến anh ta dừng bước tự nhiên nước mắt em tuôn ra. Cứ như thể bản thân em và cảm xúc của em chẳng ăn nhập với nhau vậy. Vì thế em mới nghĩ mình bị thôi miên.

- Phép thôi miên chỉ làm thay đổi suy nghĩ của một người chứ không làm thay đổi cảm xúc của người đó. - Chị nói. - Ví dụ bây giờ chị thôi miên rằng em rất ghét Quân thì em sẽ luôn nghĩ mình rất ghét nó nhưng khi gặp nó cảm xúc của em vẫn chẳng hề thay đổi. Hơn nữa, Phạm Hòa không thể thôi miên được đâu.

Tôi thẫn thờ một lúc để xác định rõ ràng cảm xúc lúc tôi đang rơi nước mắt. Tôi đang rất hồi hộp và lo sợ không biết anh ta có giết mình không, tôi không thể khóc vì điều đó được. Quá vô lý.

Chị Loan ngồi hẳn dậy, mặt rất nghiêm nghị:

- Đã bao giờ em nhìn vào mắt Phạm Hòa rồi bỗng nhận ra cảm xúc của mình thay đổi. Giả như đang vui lại trở thành buồn mà thực chất em chẳng việc gì phải buồn cả. Nghĩ thật kỹ và trả lời thành thật vào.

Tôi tua lại các đoạn ký ức trong đầu từ khi gặp anh ta đến giờ. Có thể lần đầu tiên tôi cảm thấy điều đó là khi ở nhà riêng, lúc anh ta thản nhiên tới làm vệ sĩ cho tôi sau khi anh ta ép chặt tôi vào tường. Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như đang dõi theo một kẻ giết người rồi tự nhiên tôi cảm thấy buồn bã vô cùng. Và khi ở căn nhà trên núi, từng lời anh ta nói về bản thân tôi chẳng biết nên tin hay không cho tới khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và rồi cảm thấy đôi mắt đó rất thật. Cả lần này nữa, khi tôi khóc mà tôi chẳng buồn.

Miệng tôi lí nhí:

- Có lẽ là ba lần rồi chị ạ.

Chị chẳng nói câu gì cả mà chỉ mỉm cười rất mãn nguyện khiến tôi tò mò vô cùng:

- Có vấn đề gì với em thật sao.

- Không chỉ em đâu. - Chị nói. - Có vấn đề với cả em và Phạm Hòa. Hai đứa có thể thấu hiểu cảm xúc của nhau. Hiện tượng hiếm có này được gọi là thần giao cách cảm.

- Thần giao… - Tôi cười liên hồi trong khi chuyện này chẳng có gì đáng cười cả. - Giờ tới lượt chị đang đùa em sao. Làm sao em và anh ta có thể…

Gương mặt chị vẫn rất nghiêm túc:

- Ban nãy em không hề buồn tới mức phải rơi nước mắt đúng không? Đơn giản thôi, đó là cảm xúc của Phạm Hòa.

Tôi muốn tiếp tục cười như kẻ điên hoặc ít ra là nói câu gì đó nhưng cuống họng tôi đã nghẹn lại từ khi nào. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau hay niềm vui của Phạm Hòa chỉ bằng cách nhìn thẳng vào mắt anh ấy thôi sao. Khi tôi nhìn anh như thể đang nhìn một kẻ đáng sợ thì anh buồn. Khi tôi chửi rủa anh thì anh đau tới mức muốn rơi nước mắt nhưng tôi đã khóc hộ anh rồi. Và những lời anh nói với tôi ở ngôi nhà trên núi hoàn toàn là thật, anh ấy thật sự đã tìm thấy chút gì đó tốt đẹp cho bản thân.

- Muốn biết nó có phản bội hay không. - Chị Loan vỗ vai tôi. - Bằng cách này hay cách khác em hãy tự kiểm chứng đi.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Chương 11. Thần giao cách cảm
- Phụ chương -

Cô ấy rất yêu cậu ta, cô ấy muốn bảo vệ cậu ta, cô ấy nguyện chết vì cậu ta, Phạm Hòa đã lẩm nhẩm các điều này trong đầu từ khi rời khỏi hành lang bệnh viện tới bãi đỗ xe. Anh tức giận tới mức trút giận lên chính chiếc xe của mình khiến bộ phận chống trộm kêu inh ỏi.

- Cậu không thấy đau đầu à. - Tên quản gia lù lù xuất hiện. - Mà kệ cái tiếng ồn đó đi. Giải thích xem tại sao cậu trốn khỏi ngôi nhà của tôi.

- Ông dám theo dõi tôi. - Phạm Hòa xách cổ áo tên quản gia lên liền bị hắn đánh văng xuống đất. - Tôi đã nói rồi, tôi không quay về trung tâm nữa.

- Tôi không tin cậu. - Tên quản gia vuốt cằm. - Thế nên từ giờ hãy ngoan ngoãn ở nhà cho đến khi có việc cần cậu giúp.

- Tôi muốn đi đâu thì tôi đi. - Phạm Hòa nghiến răng. - Ông làm gì được hả.

- Cậu đã là thành viên mới của gia đình tôi rồi. - Tên đó nói. - Thay vì làm gì cậu tôi sẽ làm gì bạn của cậu, làm gì cô gái mà cậu thích. Khả Ngân đúng không nhỉ, lâu rồi không săn đuổi cô ta tôi suýt quên mất tên đấy.

- Chết tiệt. - Phạm Hòa đá mạnh vào mũi xe khiến nó méo đi. - Động vào họ thì khỏi thương lượng cái quái gì nữa.

Tên quản gia cười khanh khách:

- Vậy thì lần sau đừng có tới viện để thăm nom đám bạn cũ nữa. Tôi vừa mới cắt cổ nữ y tá chuyển giúp hoa của cậu lên phòng Quân đấy. Thành thật xin lỗi.

Phạm Hòa không muốn phí thời gian chửi rủa tên tâm thần này nữa nên vào xe phóng thẳng. Anh chỉ mong hắn giữ đúng giao ước không động vào gia đình của anh thì bản thân anh sẽ không bao giờ gặp lại họ cho tới khi anh tìm ra cách thủ tiêu tên quản gia. Anh lái xe tới một khu phố vắng vẻ, tiến vào căn hộ bỏ hoang được tân trang nhợt nhạt. Đây chính là nơi tụ tập của lũ ngoại cảm mà tên quản gia kia phải tốn công giết cả tá người mới tìm kiếm được. Hầu hết bọn chúng đều rất trung thành với hắn, những kẻ hoảng loạn đều đã bị hắn cắt cổ hết rồi. Anh chẳng hòa nhập với bọn chúng mà thường lui tới căn hầm bên dưới tòa nhà, nơi giam giữ Trang.

Cô ta bị giam trong một cái cũi lớn được khóa cẩn thận. Nhìn suất cơm vung vãi khắp nơi anh nhận ra cô ta rất cứng đầu:

- Bỏ thêm bữa nữa cô sẽ đặt chân tới thế giới bên kia đấy. Vì tôi luôn trong trạng thái mở cửa nên tất nhiên cô vẫn sẽ được trông thấy bộ dạng quyến rũ của tôi có điều khi đó cô muốn đánh tôi cũng chẳng được đâu.

Trang bò tới chỗ Phạm Hòa, với tay qua thanh chắn mong sẽ tóm được cổ anh mà nhai ngấu nghiến:

- Đồ khốn nạn. Mày sẽ không được chết yên thân đâu.

Phạm Hòa cười ngặt nghẽo:

- Tôi đã nhận ra điều đó ngay từ khi mới chào đời. Nhưng chết không được yên thân với chết thanh thản thì có khác gì nhau. Đều là chết cả thôi cô em ạ.

Nhận ra tiếng bước chân quen thuộc của tên quản gia phía trên đầu, Phạm Hòa ngừng ngay trò đùa để thì thầm với Trang một câu:

- Ăn cho no vào, khi nhật thực diễn ra tôi sẽ đưa được cô trở về. Tôi hứa đấy.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

vuongha1424

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/15
Bài viết
141
Gạo
180,0
Thông báo nhỏ
Nhật thực lai hiện đã hoàn thành. Trong thời gian chờ cấp phép bản quyền tác giả sẽ không post đến chương cuối. Vì vậy tiến độ mỗi ngày một chương nhỏ sẽ được rút lại thành mỗi tuần một chương lớn sao cho phù hợp với thời gian bản quyền được cấp.

Vô cùng xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
 
Bên trên