Nhóc lớp một - Cập nhật - NgoaLong

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
Tên truyện: Nhóc lớp một
Tên tác giả: NgoaLong
Tình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới thiệu truyện: Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của một chú bé học lớp một. Thật sự không biết giới thiệu gì nhiều, ở đây có những vấn đề tầm thường hay to tát thì mình sẽ cố gắng lật tẩy và moi móc ra để cùng cười.

Mục lục:
1.Ngày đầu tiên đi học
2.Cô giáo của tôi
3.Tôi muốn làm tổ trưởng
4.Học sinh giỏi cấp tỉnh
(Viết ngẫu hứng nên hơi lộn xộn thứ tự. Độc giả có đọc thì bỏ qua cho :)) )
 
Chỉnh sửa lần cuối:

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
1.Ngày đầu tiên đi học

“Ngày mai, là thứ hai và Cơ phải đi học lớp một.”

Mẹ nói với giọng buồn bã, ủ rủ. Tưởng chừng như những ngày đau khổ của mẹ sẽ kéo dài mãi mãi đến tận thế.

“Ngày mai, không phải là tận thế đâu em. Tận thế là một trò lừa bịp của mấy đứa chán đời và Chúa là một thằng hề vĩ đại. Trong suốt hàng triệu năm, trọng lượng trái đất hầu như không thể đổi, chỉ có con người ngày càng nặng nề vời kiểu học nhồi nhét cho đầy cái bụng.”

“Hết thằng Đông, tới con Nấm. Giờ thì tới lượt thằng này. Cuộc đời của một người đàn bà đã bị phá hỏng hết rồi. Nhiều năm nay, tôi đã không còn nhìn những đám mây bay vào buổi chiều.”

Mẹ nói, tôi đi ngủ sớm. Lớp một có nghĩa là học chứ không phải ăn rồi ngủ như hồi mẫu giáo. Ngay ở cổng trường người ta đã giăng tấm bảng to đùng: Học, học nữa, học mãi. Kế đến là lịch học thêm mà ngày nào anh Đông cũng hay lằng nhằng, học, học hoài. Và điều quan trọng là lên lớp một cô giáo thì sẽ không dẫn đi tiểu nữa đâu.

Chị Nấm xen vào:

“Chị đã từng học lớp một rồi và ngày đầu tiên Cơ đừng có khóc nhè và bám váy mẹ như mấy đứa con gái.” Tôi ấy à, đã một năm nay tôi đã không còn khóc nhè khi đi học, rằng mọi người đừng có lo lắng như thế.

“Học lớp một thì có gì đâu mà phải lo, hồi xưa đi học, bố còn chẳng biết nhà vệ sinh là như thế nào nữa kìa. Cứ ra bãi đất trống sau trường.” Bố ôn tồn giải thích, mẹ đừng có dọa trẻ con như thế.

****

Trước đó hai tháng, người ta đã gửi đến nhà tôi hàng loạt giấy báo nhập học, nào là trường Đống Đa, trường Đoàn Thị Điểm, trường Minh Đăng.

“Thằng Cơ nhà mình sẽ học trái tuyến vì trường Đống Đa toàn dân chợ cá, số đề. Vào những trường như thế thì có mà đi móc cống.”

Anh Đông thì nói Trưng Trắc với Trưng Nhị là hai chị em và nếu học trong trường đó tôi sẽ trở nên ẻo lả như mấy đứa biến thái. Thím Thắm thì bảo:

“Minh Đăng là tốt nhất thành phố. Cơ với Khoai Mỡ học trường đó thì khỏi chê rồi.”

“Hồi thằng Đông, với con Nấm học trường Hạ Long phải chạy nhiều lắm. Ở Minh Đăng, tất nhiên là cũng phải chạy, không biết có ai quen với ông hiệu trưởng không nữa.”

“Ngày xưa ở quê, chỉ có mỗi cái trường làng. Bây giờ sao rắc rối quá. Lúc đi học cấp ba, bố cũng không phải chạy trường đâu nhé. Mẹ nó thích chạy thế nào thì chạy. Ai cũng chạy chỗ tốt thế thì chỗ dở ai học.”

Mỡ thì nói rằng chạy trường là như thế nào, có giống như chạy đua không và nếu thế thì rất mệt. Bố của Mỡ đã từng chạy vượt rào ở quận và nhanh hơn bố tôi là cái chắc. Tôi thì phát ngán với cái tính hơn thua của nó, cái gì nó cũng dành phần thắng. Nếu nói về chạy đua thì bố tôi cũng chẳng kém ai dù ông bảo rằng từ hồi tiểu học tới cấp ba ông chưa từng chạy trường.

“Thôi nào hai đứa, không phải chạy đua đâu.”

Chạy vào trường Minh Đăng cũng rất khó, nhiều người còn không biết đường chạy. Như ông bạn hàng xóm cứ chạy lòng vòng rồi chẳng đi tới đâu, không đúng người đúng tội. Bạn của thím Thắm là bạn thân gì với cháu gái của ông cố nội ông hiệu trưởng trường Minh Đăng, thế thì khỏi lo. Chạy trường mệt lắm chứ chẳng tưởng bỡ, nhiều người phải dậy từ rất sớm. Vừa mới năm trước, người ta còn chạy vào đạp đổ cổng trường thuở bé ông giáo sư X học để nộp hồ sơ. Thời bây giờ mọi thứ đảo lộn hết cả. Con ông Thành đấy, đầu đỏ mỏ xanh thế mà học đại học hẳn hoi. Trường đại học bây giờ nhiều lắm giá như mà học lớp một cũng được thoải mái như vậy.

Tôi đã nói với Khoai Mỡ, nên đi xem phim Mèo đuổi chuột hay hơn thay vì nghe mọi người nói chuyện. Chuyện của con nít thì đã có người lớn lo, bố thì bảo ông muốn đi ngủ.

“Nhức đầu quá.”

Không hiểu mẹ chạy thế này, tôi và Khoai Mỡ đã vào trường Minh Đăng. Mẹ thì bảo rằng cần phải tổ chức ăn mừng vì trường Minh Đăng có nhiều thầy cô giáo tốt và tôi sẽ học giỏi là cái chắc.

“Học trường nào mà chả được, không phải học trường tốt mà học giỏi. Cái đích của giáo dục không phải là học giỏi hay là bằng cấp mà là vấn đề con người. Bố phát ngán cái xã hội mà sinh viên ra trường hạng xuất sắc nhưng lại đi xả rác nơi công cộng. Đó thật sự là một nỗi hổ thẹn của giáo dục. Học sinh không phải là cái bình mà là một ngọn nến, cần phải thắp sáng chứ không lấp đầy.”

“Thôi nào! Dẹp cái lý thuyết vớ vẩn của ông đi. Người ta nói đến buồn ngủ trên quốc hội rồi. Muốn học trường ngon thì phải chạy.”

Lớp nào mà chẳng phải chạy. Anh Đông lầm bầm. Lên lớp bảy, anh Đông còn phải chạy bộ vòng cả sân trường chứ chẳng chơi. Mẹ thì nói, cuộc đời là một cuộc chạy đua marathon, phải chạy liên tục và không ngừng nghỉ. Khi nào tôi lớn, tôi sẽ hiểu chạy không có nghĩa là phải dùng hai chân và những cầu thủ đá bóng phải dùng cái đầu nữa. Thật là phức tạp, tôi bảo ăn no rồi và không muốn ăn nữa. Mẹ thì lại la ầm lên, khi nào ăn hết chén cơm, tôi mới được đi chơi.

“Từ ngày mai, mẹ sẽ chở Cơ sẽ tới nhà cô giáo học trước lớp một hai tháng để khỏi lơ ngơ như bò đội nón.”

Học trước. Bố trợn mắt. Tại sao lại phải học trước lớp một. Các cô giáo ở lớp một, họ lên trường để dạy lớp một, học trước họ lấy gì mà dạy. Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, chẳng lẽ học trước thì đất nước này sẽ khôn lên à. Khôn liền. Ăn cổ đi trước, lội nước theo sau. Cái gì cũng đòi đi nhanh đi trước, rồi có đi đến đâu đâu, cuối cùng toàn đứng bét bảng như đợt thi chạy vượt rào. Lúc bố đi học tiểu học, bố không phải đi học trước cái gì cả mà vẫn được như ngày hôm nay có làm sao đâu ? Cơ nhà mình cứ thoải mái chơi đi.

Mẹ thì bảo, sao lúc nào bố cũng nói về ngày xưa, y hệt bà cụ vừa mới mất mấy hôm bữa bên cạnh nhà tôi, chiêng trống inh ỏi mấy đêm không ngủ. Bà kể rằng “ngày xưa đâu như bây giờ”. Bố nó hãy quên cái ngày xưa đi mà sống cho thanh thản, sao cứ đeo bám làm gì cho mệt. Xin thưa rằng nếu không đi học trước, thì chắc chắn là không thể nào học nổi. Sau một tháng là cô giáo đã đọc chính tả cho học sinh lớp một viết. Nếu có đoàn giáo dục tới dự giờ kiểm tra, thì các cháu đã đọc vanh vách từ a đến z, không bỏ sót từ nào cả. Nếu không đi học trước thử hỏi làm sao làm được như thế. Rồi thằng Cơ nhà mình sẽ lơ ngơ như bò đội nón cho mà xem. Mẹ đã tham khảo hết rồi, ai cũng bảo nên cho đi học trước.

Bố thì bảo rằng, dù gì ông cũng sẽ không cho tôi đi học trước lớp một. Nếu học hết lớp một mà tôi vẫn chưa đọc được thì đó cũng là chuyện bình thường, không có gì phải lo lắng. Ngày xưa lên lớp ba, bố mới đọc rành rọt từng chữ kia mà, viết chính tả thì chưa bao giờ được mười điểm. Bố sẽ làm theo đúng quy trình của ngành giáo dục khuyến cáo là không cho con trẻ học trước lớp một. Học sinh lớp một cần nhất là được vui chơi tiếp xúc nhiều hơn với thế giới hơn là cắm đầu vào những con chữ với đôi bàn tay nguệch ngoạc. Vấn đề của lớp một là làm quen, bố kết luận.

Ôi chao! Mẹ bắt đầu nổi nóng. Quy trình cái gì mà quy trình giáo dục. Ông không thấy người ta xả lũ đúng quy trình thì trôi mất nhà dân à, làm đường đúng quy trình thì một tháng đã lún à. Đất nước này cái gì cũng đúng quy trình hết, tham nhũng cũng có quy trình và chẳng ai phát hiện được. Quy trình là những bước hợp pháp hóa của tội phạm và chẳng có ý nghĩa gì cả. Học sinh bỏ học chắc cũng phải đúng quy trình.

Bố mẹ bắt đầu lớn tiếng, tôi thì đã ăn xong chén cơm và phát bực vì tại sao nhà tôi lúc nào cũng có chuyện cãi nhau, những chuyện mà tôi chẳng tài nào hiểu được. Tôi nói với mẹ rằng nhà mình đừng có cãi nhau nữa được không và tôi sẽ không đi học trước lớp một. Tôi ngán lắm rồi.

Dù sao thì tôi cũng thấy vui vì tôi với Khoai Mỡ học cùng lớp lại học cùng trường và chuyện cãi cọ của người lớn chẳng liên quan gì đến tôi.

****

Sáng nay, mẹ dậy sớm, đánh thức tôi dậy đi học khi tôi vẫn còn đang mớ ngủ, mắt nhắm mắt mở. Bây giờ hãy còn quá sớm và chẳng ai đi học khi ong chưa đi tìm mật. Mẹ bảo sẽ đập cho tôi một trận nếu còn nằm ráng thêm chút nữa.

Mẹ đã soạn xong sách vở, cặp của tôi có hình hai chú mèo. Mặc cho tôi bộ quần áo trắng thơm mùi com pho. Con đường buổi sáng hôm ấy nhộn nhịp và thật sự là hồi hộp. Tôi hỏi mẹ, lúc trước mẹ đi học lớp một như thế nào. Đã lâu quá rồi mẹ cũng chẳng còn nhớ nữa. Hình như buổi sáng hôm đó trời mưa tầm tã, lúc đó bà ngoại đạp xe đạp mặc chiếc áo mưa cánh dơi chở mẹ đi học qua cánh đồng và rớt mất đôi dép lúc nào mẹ cũng không hay biết. Mẹ thì cũng khóc ầm lên và đòi về khi thấy bà ngoại bỏ đi. Anh Đông thì cười hì hì, hôm qua em tới trường, bạn đánh em gần chết, bao nhiêu bạn quay phim, cả trường em biết hết. Mẹ lại quát ầm lên, đừng có hát những bài bậy bạ như thế.

Trước cổng trường đầy đủ những màu sắc nhưng nổi bật là áo trắng quần xanh. Tôi thì vẫn chưa có cái khăn quàng đỏ như anh Đông với chị Nấm. Chị Nấm nói, chỉ có những người học giỏi mới được đeo khăn quàng đỏ. Thật là rắc rối. Anh Đông thì hỏi tôi, hãy khóc trước khi quá muộn, dĩ nhiên là tôi quen rồi, tôi chỉ thấy hơi hồi hộp. Khoai Mỡ thì bảo , chẳng có gì phải khóc, đi học là niềm vui của con người. Cái con Khoai Mỡ này, đừng cố tỏ vẻ người lớn hơn tôi, tôi còn biết nhiều hơn Khoai Mỡ.

Sau khi dẫn các bạn vào trường, một vài khuôn mặt còn rưng rưng nước mắt. Tất cả các bậc cha mẹ đều dẫn con trẻ tới khu vệ sinh của trường. Mẹ thì không tưởng tượng nổi tại sao khu vệ sinh của trường lại có mùi khai nồng nặc đến thế dù đây là ngày đầu tiên, rằng công tác vệ sinh của trường quá kém đến nỗi các bậc cha mẹ đều phải thở bằng mồm. Mẹ dặn tôi nếu muốn đi tiểu tôi phải tới chỗ này và làm như thế này và nhất là đừng có vào lộn phòng của học sinh nữ. Quả thật là tôi phát ngán với cái mùi của nó. Khoai Mỡ thì hỏi đi vệ sinh xong có cần phải đi rửa tay và nếu muốn uống nước thì phải làm thế nào. Thím Thắm dẫn nó tới cái vòi nước và bảo rằng muốn uống bao nhiêu cũng được và không phải trả tiền.

Quả thật là trong lớp, tôi chẳng quen ai ngoài Khoai Mỡ. Nhìn những khuôn mặt hao hao tròn bầu bĩnh bởi uống nhiều sữa bột cao cổ, loại mà mẹ mua cho tôi. Mẹ dẫn tôi vào lớp và bảo rằng nếu muốn làm quen với các bạn, thì tôi có thể hỏi, bạn tên gì, nhà ở đâu, bố làm to không, và tối ngủ có còn mặc bỉm? Mẹ vừa nói vừa cười.

Cuối cùng thì mẹ và thím Thắm ra về, Khoai Mỡ bắt đầu xanh mặt, nó còn chạy theo hỏi thím Thắm rằng đi đâu đó, phải ở lại trường xem nó học và tới trưa thì đón về. Tôi thì bảo rằng Khoai Mỡ đừng có làm trò khỉ nữa và tôi sẽ chẳng bao giờ khóc. Cho đến khi cô giáo xuất hiện, trông cô rất hiền và xinh đẹp, cô bảo rằng sẽ không ăn thịt Khoai Mỡ đâu nên đừng có sợ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Đọc mắc cười quá! Truyện của bạn thật dễ thương. Ráng giữ phong độ nhé! :)
Mừng bạn đào hố ở nhà Gác! >:D<
 

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
2.Cô giáo của tôi

Cô giáo của tôi khá trẻ và xinh xắn. Cô mặc áo dài rất đẹp. Sau khi cô xuất hiện các ông bố, bà mẹ đều tỏ ra bất ngờ như xem chương trình Người hai mặt. Mẹ thì lộ vẻ bất an khi thấy cô giáo của chúng tôi còn quá trẻ.

“Đáng lý ra phải là một bà mẹ với hai đứa con nhỏ bên nách. Ai ngờ.” Mẹ nói với thím Thắm, nhà trường đã giữ bí mật tới những giây phút cuối cùng.

“Xin chào các em. Cô tên là Vân Anh. Rất vui được làm quen với các em. Từ hôm nay, cô sẽ là người bạn đồng hành của các em trong suốt năm học. Và cũng từ hôm nay, các em chính thức là học sinh lớp một. Là học sinh lớp một cô chỉ mong các em hiểu được một điều rằng, cuộc đời của các em vẫn còn dài và rộng lắm. Nhưng muốn được đi xa hơn, đòi hỏi các em phải nỗ lực ngay từ bây giờ, ngay cả những việc tầm thường nhất như đi vệ sinh và nhớ phải dội toilet. Cô biết có những em sống trong những gia đình khá giả, các em chẳng phải làm gì hết ngoài việc nằm vật và ăn vạ. Nhưng một ngày nào đó, tất cả các bạn trong lớp chúng ta, tự cầm cuốn sách Tiếng Việt lên đọc với tất cả niềm say mê về sự mới mẻ mà không mệt mỏi hay có bố mẹ nhắc nhở đó thật sự là một thành công lớn của ngành giáo dục. Bởi vì đất nước chúng ta đang rất cần những con người như thế, những con người có trách nhiệm và đầy nhiệt huyết chứ không phải ỷ lại, dựa dẫm vào sự nâng đỡ của bề trên.”

Cô nói đến đây, không hiểu sao quá nữa các ông bố bà mẹ đều đỏ mặt. Một vài người thì thầm, sao lại nói huỵch toẹt với trẻ con những điều to tát như thế. Tuổi chúng nó đâu cần phải biết quá nhiều sự thật đằng sau những bộ phim hoạt hình. Ôi dào, lại thùng rỗng kêu to. Một số người tỏ vẻ lãng tránh. Số khác thì khỉnh khỉnh.

“Tiếp theo, cô muốn biết có em nào không hài lòng về chỗ ngồi của mình hay không?”

“Con tôi phải ngồi ở vị trí này mới có thể tiếp thu được bài. Mong cô thông cảm, đừng có xếp cháu nó ngồi ở cuối lớp.” Một bà mẹ có vẻ nhiều mỡ, nói với cô giáo. Vị trí của tôi cũng chẳng đến nỗi nào. Khoai Mỡ thì ngồi kề tôi, nó có vẻ phàn nàn về việc cái bảng hơi bị chói. Nhưng tôi bảo nó, đừng có làm trò để được ngồi đầu bàn. Tôi biết hết cả rồi.

“Cô xem, cháu nó hơi nhỏ bé so với các bạn.” Thím Thắm đang nói với cô giáo về Khoai Mỡ.

Cô giáo phân bua:

“Ai cũng dành ngồi chỗ này, thế còn chỗ này. Tôi biết có những người ngồi ở vị trí cao nhưng thật sự là không có năng lực. Tôi muốn các bậc cha mẹ hiểu rằng, tất cả các vị trí trong lớp đều có thể nhìn thấy cái bảng đen và tầm mắt của tôi không phụ thuộc vào vị trí ngồi. Tôi không chú ý đến những ai ngồi đầu bàn hoặc lơ là những em cuối lớp. Chỗ ngồi như thế là đã ổn và bây giờ tôi sẽ bắt đầu buổi học hôm nay.”

“Hôm nay, chúng ta sẽ không nói gì về sách vở. Buổi học hôm nay, chúng ta sẽ nói về chính chúng ta. Tất cả các bạn trong lớp theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều phải nói một điều gì đó về bản thân mình, như họ tên, bố mẹ vâng vâng và vâng vâng. Cô muốn chúng ta làm quen với nhau. Nếu không có điều gì để nói, chúng ta có thể nói về cái tên của mình.”

Tôi cảm thấy lo sợ khi không biết nói gì về bản thân mình. Nhà tôi thì cũng thường cãi nhau về những chuyện đâu đâu. Anh Đông hay hát xàm mà có lần anh Đông dạy tôi về bài: yêu anh đi, chia tay anh không đòi quà. Mẹ nghe được và hôm ấy nhà tôi đã cãi nhau một trận rất to. Mẹ không thể ngờ cái miệng còn hôi sữa của tôi lại hát bậy bạ như thế. Bố thì lại phàn nàn, cái đất nước này hư hỏng lắm rồi và sẽ bị hủy diệt trong tay những đứa nhảm nhí như tôi. Như thế thì tôi sẽ tỏ ra muốn rớt nước mắt. Mỗi lần, tôi xem tivi ông luôn bảo hãy tránh xa tivi và ra ngoài cửa sổ nhìn mấy con chim ngớ ngẩn.

Người bắt đầu là Lan Anh theo lời giới thiệu: “Con tên là Lan Anh.” Nó đã suy nghĩ một hồi rất lâu sau và gần như phát khóc khi cô hỏi: “Con tên gì?”. Mẹ nó đứng ngoài cửa và cứ nhấm nháy cái miệng. Cô giáo lại hỏi thêm: “Bố mẹ con làm nghề gì?”. Nó trả lời ấp úng:

“Bố con là đại gia.”

Đại gia. Thế là các ông bố bà mẹ đều quay lại nhìn mẹ của Lan Anh làm bà phát ngượng:

“Chồng tôi là đầu nậu thôi mà.”

Kế đến là một cô bé gầy gò nhưng có vẻ lanh lợi tên là Ngọc Trinh:

“Con tên là Ngọc Trinh. Mẹ dặn con đừng nói với ai về những việc mà bố đang làm.”

Các ông bố bà mẹ đưa mắt nhìn về phía mẹ của Ngọc Trinh, người đàn bà nhiều mỡ lúc nãy, với vẻ dò xét. Cô giáo thì vẫn gặng hỏi:

“Nhưng bố con làm gì?”

Nó thì vẫn không mở miệng, câm như hến. Bố đã bảo tôi muốn hến mở miệng chỉ có cách là luộc nó lên.

Nói chung thì rất nhiều và tôi thì không tài nào nhớ hết được. Ai cũng chỉ giới thiệu cái tên. Chỉ có Hoàng Nhật, cái thằng to béo ngồi cuối lớp. Nó bảo nó là đứa duy nhất biết rõ bố mẹ nó làm nghề gì. Bố nó đi bắt heo, mẹ thì bán thịt lợn ngoài chợ. Hôm nay, sau khi đưa nó đi học, bố nó về sớm vì chẳng hơi sức đâu mà chỉ cho nó cái nhà vệ sinh của trường, bố nó bảo cứ làm theo các bạn trong lớp. Quang Minh cùng tổ với tôi:

“Bố con làm thủ trưởng, vì có ai đến nhà cũng bảo: chào thủ trưởng ạ. Kèm theo rất nhiều quà. Bố rất ghét những ai gọi con là Quang Tèo vì Quang Tèo chỉ là người chăn vịt trên tivi.” Bố Quang Tèo đứng ngoài sân và ông đang tỏ ra rất giận dữ.

Nói chung, tôi gặp toàn là bạn mới. Những người bạn của tôi hồi còn mẫu giáo không biết đã học ở trường nào. Nhiều lần, tôi hỏi mẹ về bạn Hải Đăng, cái thằng mà tôi vẫn thường chơi chung nhất, nhưng mẹ thì chỉ càu nhàu:

“Hơi sức đâu mà lo.”

Dù sao thì tôi cũng đã có Khoai Mỡ. Khoai Mỡ là em họ của tôi. Tôi đã hỏi mẹ tại sao Mỡ lại lấy tên một loài khoai. Chị Nấm thì bảo chắc tại Mỡ thích ăn khoai mỡ. Anh Đông thì nói chỉ có mấy đứa ngu mới thích ăn khoai mỡ. Tôi chẳng thích ăn cho mấy, nó nhầy nhụa nhếch nháp ra làm sao. Mà quả thật là Mỡ không thích ăn khoai mỡ, vì có lần Khoai Mỡ đến nhà tôi, tôi đã bảo Mỡ ăn canh khoai mỡ mẹ nấu. Khoai Mỡ cứ lắc đầu ngoầy ngoậy bảo:

“Ăn cái đó dỡ lắm.”

Khoai Mỡ bị mắc chứng biến ăn, mẹ bảo là Khoai Mỡ bị suy dinh dưỡng, người gầy tong teo. Lên lớp một, lại mất hai chiếc răng cửa, thành ra thức ăn của Mỡ đều phải xoay nhuyễn như cháo. Tôi đã nói với Mỡ, Mỡ lớn rồi phải tự ăn như tôi ấy không cần phải ai đút. Nhưng Mỡ không làm được, mỗi bữa chỉ ăn được một chén, ăn nhiều quá là bị ói. Có một người bạn thân cùng lớp như Khoai Mỡ cũng thú vị. Nhưng bực mình nhất là Khoai Mỡ hay mau miệng và tỏ vẻ người lớn:

“Mình tên là Khoai Mỡ. Còn đây là Duy Cơ, anh họ của mình.”

Trời đất, cái con bé này, nó đã cướp mất phần giới thiệu của tôi. Tôi chỉ đinh ninh rằng, tôi sẽ nói câu: Con tên là Duy Cơ. Thế mà Khoai Mỡ nó nói luôn rồi. Tôi đứng lên và chẳng biết nói thêm gì sất:

“Con tên là Duy Cơ.”

“Cô nghe Khoai Mỡ nói rồi. Thế bố mẹ con làm nghề gì?”

Nói thật là tôi chẳng biết bố mẹ tôi làm nghề gì vì tôi chưa bao giờ hỏi mẹ. Bố mẹ thì chẳng bao giờ nói với tôi về điều này. Mẹ chỉ hay phàn nàn là bố tôi đừng có đi nhậu.

“Con không biết.”

Nói chung như thế thì rất ổn và chẳng ai cười tôi cả. Tôi thở phào và ngồi xuống.

Ngoài ra thì còn có Kathy. Cô giáo thì nhắc nhở nó:

“Kathy, cái tên đáng yêu như một con chó bông. Nhưng mà chỉ để gọi ở nhà thôi, còn lên trường con phải dùng tên thật của mình.” Rồi cô lại hỏi:

“Con tên gì?”

“Con tên là Kathy.”

Cô giáo đã hết sức kiên nhẫn và giải thích: “Con có cái tên nào khác nữa không? Cái tên này thì giống như người ngoài hành tinh và chẳng ai hiểu được.”

Cô giáo đành hỏi mẹ nó, người phụ nữ trông có vẻ giàu có và có một sợi dây chuyền ở cổ.

“Cháu nó tên thật là Kathy. Tại hồi xưa tôi hay xem phim Hàn rồi mê mẩn.”

Cuồi cùng thì cũng xong màn tra tấn và xét hỏi. Tôi đã nói với Khoai Mỡ, lần sau đừng có dành phần của tôi như thế thật là mất mặt. Mỡ thì bảo, nó chỉ nói thế thôi chứ đâu có làm gì? Tốt nhất là đừng có làm thế nữa, nếu không tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với nó nữa.

Cuối cùng thì tới lượt cô giáo:

“Hèhè. Tên cô là Vân Anh như các em đã biết. Cô tốt nghiệp sư phạm loại giỏi. Để đứng được trên bục giảng ngày hôm nay, cô đã trải qua một năm thất nghiệp và tưởng chừng như cô đã đi làm công nhân may mặc như bao bạn bè cùng lớp. Đó thật sự là quãng thời gian đầy khó khăn và mòn mỏi. Các em chính là những niềm vui đầu tiên của cô. Cô muốn lớp học của chúng ta sẽ thật sự cởi mở và nhiều màu sắc.”

Trong khi đó thì các ông bố bà mẹ bắt đầu rì rầm bàn tán, không biết cô giáo xin việc bằng cách nào vì cũng có đứa cháu bằng tuổi cô, học ngân hàng và đang nằm dài cổ ở nhà. Trong khi đó thằng em học giao thông vận tải và đang chạy xe ôm. Nhiều người nói, xin việc thời nay rất cần kinh nghiệm còn cô giáo của tôi thì chẳng có tý kinh nghiệm nào cả. Ông bố của Quang Tèo thì tỏ ra là một người hiểu biết vì đã là thủ trưởng:

“Các anh, chị không biết chứ. Ở cơ quan tôi, không phải ai muốn xin việc cũng được, ngay cả những người giỏi nhất.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Mình học lớp 1 từ cách đây 18 năm và đọc truyện của bạn thì có cảm giác lại được đi học lớp 1 lại lần nữa. Cuộc sống dưới con mắt của cậu bé lớp 1 như Cơ khiến mình cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị và đôi lúc lại khiến mình phì cười. Như cái cách mà Cơ miêu tả về các bạn trong lớp ấy: "Nhìn những khuôn mặt hao hao tròn bầu bĩnh bởi uống nhiều sữa bột cao cổ, loại mà mẹ mua cho tôi."

P/S:
Ai cũng chạy chỗ tốt thế thì chỗ dỡ ai học.
=> dở.
Mặc cho tôi bộ quần áo trắng thơm mùi com pho
=> Chỗ này viết comfort mới đúng, còn nếu bạn muốn viết dưới con mắt của Cơ thì từ "com pho" nên để ngoặc bạn à.
 

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
Mình học lớp 1 từ cách đây 18 năm và đọc truyện của bạn thì có cảm giác lại được đi học lớp 1 lại lần nữa. Cuộc sống dưới con mắt của cậu bé lớp 1 như Cơ khiến mình cảm thấy rất mới mẻ, rất thú vị và đôi lúc lại khiến mình phì cười. Như cái cách mà Cơ miêu tả về các bạn trong lớp ấy: "Nhìn những khuôn mặt hao hao tròn bầu bĩnh bởi uống nhiều sữa bột cao cổ, loại mà mẹ mua cho tôi."

P/S:

=> dở.

=> Chỗ này viết comfort mới đúng, còn nếu bạn muốn viết dưới con mắt của Cơ thì từ "com pho" nên để ngoặc bạn à.
Trở ngại lớn nhất là mình đã bỏ học lớp một quá lâu rồi. Nếu không thì hay phải biết. :))
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Trở ngại lớn nhất là mình đã bỏ học lớp một quá lâu rồi. Nếu không thì hay phải biết. :))
Nếu bạn vẫn đang học lớp 1 thì chắc không có truyện cho mình đọc đâu. Qua cái tuổi lớp 1 mà văn của bạn vẫn còn giữ được nét hồn nhiên, lối suy nghĩ ngây thơ, nhìn đời bằng cặp mắt cậu bé lớp 1, như thế đã là thành công lớn rồi.
 

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
Nếu bạn vẫn đang học lớp 1 thì chắc không có truyện cho mình đọc đâu. Qua cái tuổi lớp 1 mà văn của bạn vẫn còn giữ được nét hồn nhiên, lối suy nghĩ ngây thơ, nhìn đời bằng cặp mắt cậu bé lớp 1, như thế đã là thành công lớn rồi.
Vẫn còn nhiều điều đang suy nghĩ về cái lớp một này. :))
 
Bên trên