Nhóc lớp một - Cập nhật - NgoaLong

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Truyện của bạn đọc vui. Tớ mong ban giữ nguyên phong cách này. :3
Có lẽ bạn nên chỉnh sửa lại lời đối thoại vì nghe hơi "già" so với học sinh lớp 1.
Chúc bạn đào hố thành công.
 

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
3.Tôi muốn làm tổ trưởng

Trong lúc đang ăn cơm, bố hỏi tôi:

“Cơ, sau này con muốn làm gì.”

Nói thật, tôi cũng đã từng nghĩ về chuyện này. Hồi học mẫu giáo, có lần tôi nói với mẹ là muốn làm siêu nhân thì phải như thế nào, mẹ bảo lo mặc cái quần trước đã rồi hãy nói. Hoàng Nhật, từ khi nó gọi tôi là Cơ Mỏ Nhọn thì để trả đũa tôi cũng gọi là Nhật Béo. Bố của Nhật Béo làm nghề bán thịt lợn ngoài chợ. Nó bảo, bố nó rất thú vị và nhà nó ngày nào cũng được ăn thịt lợn đến phát ngán thì thôi. Nhưng tôi không thích làm nghề bán thịt lợn.

“Chắc con sẽ làm cảnh sát trưởng để đi bắt hết ăn cướp trong thành phố này.”

Tôi nói như thế thì chị Nấm phì cười bảo:

“Bắt hết ăn cướp trong thành phố này, Cơ đừng có mơ. Bọn ăn cướp thì lúc nào cũng đông và không thể nào bắt hết được, bằng chứng là chưa từng có cảnh sát trưởng nào dám tuyên bố đã quét sạch rác rưởi trong thành phố cả.”

Còn anh Đông thì nói rằng làm cảnh sát trưởng không phải dễ, phải là một người dũng cảm và gan dạ, còn tôi thì chỉ là một thằng nhát chết mà thôi. Tôi nói rằng tôi không phải là một thằng nhát chết. Bố thì nói làm cảnh sát trưởng cũng rất tốt nhưng cần phải có nhiều thời gian và học thật giỏi.

“Nhưng hiện tại bây giờ thì Cơ muốn làm cái gì nhất.”

“Con muốn làm tổ trưởng.”

Làm tổ trưởng, bố tròn mắt. Bố nói rằng tôi là một đứa có đầu óc và cứ như thế này thì sau này có thể làm cảnh sát trưởng cũng nên. Mẹ thì bảo rằng suốt những năm là học sinh mẹ chưa bao giờ được làm tổ trưởng và chưa từng suy nghĩ sẽ cố gắng làm tổ trưởng, đó thực sự là một nỗi hổ thẹn. Mẹ sẽ nói với cô giáo về việc cho tôi làm tổ trưởng.

Bố gắt lên mà bảo rằng, trường học không phải là cơ quan nhà nước mà tổ trưởng thì không phải là thủ trưởng. Hãy để con làm được nó bằng lực học của nó hơn là dùng miệng lưỡi của mẹ. Mẹ đừng có làm quá lên thế, đừng làm cho cái đất nước này rối tung rối mù thêm nữa, ông phát ngán cái thành phố này lắm rồi, rằng về già ông sẽ về quê sống đời hòa bình. Và mẹ thì nói rằng mẹ sẽ nói về chuyện này trong buổi họp phụ huynh đầu năm, cần phải có một cơ chế để bầu chọn tổ trưởng cho những người có nguyện vọng hơn là chỉ định của cô giáo.

Tổ của tôi thì có sáu người. Tôi, Nhật Béo, Mỡ, Kathy, còn hai người nữa là Gia Hân và Quang Tèo. Tôi nghe nói bố của Quang Tèo là một người có chức vụ gì trong cơ quan nhà nước. Trong cuộc họp phụ huynh đầu năm, mẹ đã nói rằng cần phải bầu tổ trưởng. Bố của Quang Tèo nói rằng không cần phải làm rườm rà như thế, chỉ cần cô giáo chỉ định rồi mấy đứa nó giơ tay biểu quyết là được.

Nhưng mẹ thì nói:

“Tôi nghĩ chúng ta cần phải tổ chức một buổi bầu như là bầu chọn tổng thống Mỹ chẳng hạn. Những bé nào muốn làm tổ trưởng phải lên nói trước lớp rằng mình sẽ làm được những gì cho tổ rồi mới bỏ phiếu.”

“Cái lớp học chứ không phải là trò chơi, cô đừng biến lũ trẻ thành trò hề cho người lớn xem, chỉ cần chọn người học giỏi nhất là được.”

Bố của Nhật Béo thì chẳng nói gì, ông bảo mấy người thích làm gì thì làm, ông phải về sớm để đi bán thịt lợn, và rằng con ông sẽ chẳng tham gia làm tổ trưởng gì hết. Ông sẽ biến thằng béo nhà ông trở thành một người giàu có là được. Nhưng cuối cùng là cô giáo, cô giáo của tôi vừa mới ra trường và rất xinh xắn. Cô bảo rằng:

“Cần phải nghiêm túc nhìn nhận lại vấn đề này, tôi sẽ tổ chức một buổi bầu chọn thật sự và công bằng, và người được chọn là người xứng đáng. Những bé trong tổ sẽ hào hứng thay vì miễn cưỡng chấp nhận.”

Người được đem ra bầu là Tôi, Khoai Mỡ, và Quang Tèo. Khoai Mỡ với Quang Tèo đều là những đối thủ đáng gờm. Khoai Mỡ thì học giỏi, ăn nói lại rõ ràng. Quang Tèo thì cũng ngang ngửa tôi.

Mẹ nói với tôi rằng:

“Cơ sắp được làm tổ trường rồi đấy, sau này chắc cả họ được nhờ.”

Bố thì nói rằng mẹ đừng có đầu độc tôi bằng những thứ ngớ ngẩn như thế này. Ông là người làm kinh doanh, ông phát ngấy quyền lực. Chị Nấm thì nói, nếu tôi được bầu làm tổ trưởng, chị Nấm sẽ hướng dẫn tôi cách theo dõi những bạn trong lớp nói chuyện và xả rác bừa bãi vì chị Nấm từng làm tổ trưởng rồi. Anh Đông thì nói những đứa làm tổ trưởng thường hay bị ăn đấm và tôi nên từ bỏ đi là vừa và chẳng ai bầu chọn cho một đứa nhát chết như tôi.

“Không có gì phải lo lắng.” Mẹ nói và hướng dẫn tôi đọc bài diễn thuyết. Anh Đông với chị Nấm thì ngồi trên ghế sa lông giống như các bạn trong lớp để tôi đỡ sợ vì đây là lần đầu tiên tôi nói trước đám đông.

Tôi nói với mẹ rằng tôi đã bắt đầu phán ngán cái trò diễn hề này và tôi chẳng muốn làm tổ trưởng nữa. Khoai Mỡ hay Quang Tèo làm tổ trưởng gì cũng được, tôi không quan tâm. Nhưng mẹ thì la ầm lên rằng, tôi là một đứa dở hơi và đừng có làm mẹ mất mặt trước ông bố của Quang Tèo.

“Tôi tên là Duy Cơ, là học sinh lớp 1B. Sở thích của mình là được đi biển, ăn bánh, chơi lego. Mình thật sự rất muốn được làm tổ trưởng, hãy bầu chọn cho mình nhé.” Tôi nói và cố gắng nhún nhảy để làm trò. Anh Đông với chị Nấm cười lăn cười bò và cho rằng tôi là một thằng hề chính hiệu. Anh Đông thì bảo rằng tôi cần phải nói thêm là, nếu được làm tổ trưởng mình sẽ dọn trực nhật một tuần, thế là thành công. Và mẹ thì cũng rất hài lòng về màn trình diễn của tôi.

Cuối cùng thì cũng tới ngày bầu chọn. Mẹ mặc cho tôi bộ quần áo trắng mới nhất. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ khi nghĩ đến cảnh hàng chục con mắt ngơ ngác nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Hôm đó Khoai Mỡ cũng mặc bộ đồ đep, tôi đã nói với Mỡ, đừng có mơ mà thắng được tôi vì Mỡ là một đứa ốm yếu, gầy còm. Mỡ hỏi tôi rằng có thấy run không. Mà quả thật là tôi cũng thấy run. Và nhất là sau khi cô giáo bảo rằng Khoai Mỡ sẽ lên nói về việc sẽ làm tổ trưởng tổ 4, tôi lại càng thấy run.

“Mình là Khoai Mỡ. Các bạn hãy bầu chọn cho mình vì mình là người ngoan nhất như lời Bác Hồ dạy: Trẻ em như búp trên cành, biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan. Nếu được làm tổ trưởng mình sẽ chỉ bài cho các bạn. Cảm ơn các bạn.”

Thật đúng là ngạo mạn, tại sao Khoai Mỡ lại nói rằng nó là đứa ngoan nhất, bịa đặt hết sức. Thật không thể tưởng tượng điệu bộ của Khoai Mỡ lúc này, nó có vẻ tươi cười vì đã hoàn thành xong, nó nói có vẻ trôi chảy và chẳng vấp tý nào. Thím Thắm thì đưa hai tay chúc mừng nó.

Ông Bố của Quang Tèo thì có vẻ khinh khỉnh. Vì hôm nay là thứ hai, ông phải đi làm nên mặc nguyện một bộ comple trông có vẻ lịch sự. Ông muốn xem thằng Quang Tèo có được làm tổ trưởng như bố nó không? Ông đã nói với mẹ tôi rằng con ông mới là đứa giỏi nhất “Thằng Quang nhà tôi, mẹ nó đã cho đi học thêm xong chương trình lớp một từ hè rồi.” Mẹ tôi cho rằng ở đây chẳng phải là chỗ xét duyệt bằng cấp, nó có học xong lớp hai thì mặc kệ. Sau Khoai Mỡ thì đến lượt Quang Tèo:

“Mình là Minh Quang, nhà mình ở đường Bình Giã, bố mình là thủ trưởng cơ quan. Nếu được làm tổ trưởng mình hứa sẽ dẫn các bạn tới nhà mình và ăn đùi gà rán. Hãy bầu chọn cho mình nhé.”

Mọi người bắt đầu bàn tán. Bố của Nhật thì nói ông không có thời gian để đưa thằng béo nhà ông đi ăn gà rán mặc dù đó là món khoái khẩu của nó vì phải đi bắt heo. Mẹ của Kathy thì cho rằng bài phát biểu của Tèo thật trắng trợn, tại sao lại phải tập cho trẻ con cái tính ăn chia như thế. Và nếu sau này chúng trở thành lãnh đạo thì còn ăn những gì nữa.

Cuối cùng đến lượt tôi, tôi run thật sự, và cảm thấy muốn đi vệ sinh. Mẹ bảo rằng đừng có làm mẹ mất mặt. Rằng tôi là một đứa dũng cảm và gan dạ, sau này có thể sẽ làm cảnh sát trưởng. Mẹ hứa nếu tôi được làm tổ trưởng mẹ sẽ mua cho chú khủng long mới. Khi đứng giữa lớp tôi cũng chẳng nhớ mình nói gì nữa, tôi có nói rằng mình thích chơi lego, đi biển, thích ăn đùi gà rán. Cô giáo thì luôn mồm nhắc nhở tôi rằng, nếu được làm tổ trưởng con sẽ làm gì cho các bạn trong lớp. Nhưng vì lúc đó hàng chục con mắt cứ đồ dồn vào tôi, thành ra tôi đứng như trời trồng và chẳng biết nói gì nữa.

Khoai Mỡ được bầu làm tổ trưởng.

Lúc lên xe ra về, mẹ bảo rằng hôm nay thật mất mặt. Anh Đông thì cười hì hì bảo rằng, tôi là một đứa kém cỏi và chẳng bao giờ có thể làm được cảnh sát trưởng. Tôi nói rằng anh Đông có im được không, tại sao mọi người lúc nào cũng chỉ trích tôi, và thật sự thì tôi đã không còn thích làm tổ trưởng từ lâu rồi. Khoai Mỡ thì làm tổ trưởng cũng được và tôi chẳng quan tâm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

NgoaLong

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/7/14
Bài viết
145
Gạo
100,0
4. Học sinh giỏi cấp tỉnh.

Buổi chiều, bố về sớm. Khi tôi từ trường về nhà thì bố chuẩn bị nấu canh gà lá giang. Mặc dù, bố đã ăn rất nhiều món cao lương mỹ vị nhưng chẳng có món nào làm bố thích thú như gà nấu lá giang. Đó là món yêu thích của bố từ bé tới giờ và rất vừa miệng. Ông bà nội đã gửi cho nhà tôi một con gà mái mơ có bộ lông rằng ri. Bố ở nhà, nhổ trụi lông và bây giờ thì bố đang chặt gà ra thành từng miếng nhỏ. Nhà ông bà nội ở quê có nuôi một đàn gà. Từ gà mái chúng đẻ ra gà con, rồi từ gà con thành gà mái, nói chung là nhiều vô số kể nếu như ông bà nội không bắt chúng làm thịt vào những ngày Tết. Hồi nhỏ, mỗi buổi sáng, bố mang một thau đựng đầy thóc và gọi đàn gà đi rông ở nhà hàng xóm về ăn.

"Cút, cút, cút. Cứ gọi như thế thì đàn gà sẽ tập trung lại. Sau đó thì tha hồ mà vãi thóc. Gà rất thích ăn thóc."

Mẹ thì đang vo gạo nấu cơm:

"Em nhớ là gà ở nhà em gọi khác cơ mà. Phải gọi là cú cú hay là gì đó."

Nhà mẹ cũng nuôi một đàn gà và nếu không giết thịt thì cũng có nhiều vô số kể gà mái. Bố bảo, ở quê nhà ai cũng nuôi gà, ngoài ra thì còn có lợn hoặc bò và cứ thả lũ gà đi rông, chúng sẽ bới rác và tự tìm thức ăn cho bữa trưa, chiều tối chúng tự khắc biết đường về chuồng và không bao giờ nhầm lẫn đâu nhé. Nuôi chúng thì rất khỏe, chẳng phải lo lắng gì hết. Vì đã lâu rồi nên bố quên mất cách gọi lũ gà về ăn thóc. Khi nào rảnh, bố sẽ gọi điện cảm ơn ông bà nội, tiện thể hỏi về chuyện này và nói với tôi sau. Còn về già, chắc là bố sẽ về quê và nuôi một đàn gà. Nếu tôi muốn thì bố có thể gửi cả chục con gà cho tôi nấu canh. Bố chán thành phố lắm rồi, nó ngột ngạt quá. Và thành phố thì chẳng bao giờ có núi. Hồi ấy, ở quê bố có một ngọn núi lớn và bố là người duy nhất trèo lên tới đỉnh núi. Thật không thể tin nổi, nó đòi hỏi phải nhiều sức mạnh và dũng cảm như siêu nhân.

"Lên núi thì vui lắm, có rất nhiều cây và lá giang."

Tôi thì hỏi trên đỉnh núi có con hổ nào không, nhưng bố thì nói trên đỉnh núi toàn là chim chào mào và ông đã bắt rất nhiều con về nuôi. Nhưng tuyệt nhiên không có con chim nào sống sót tới giờ dù bố chăm sóc chúng rất kỹ. Có thể, chủ nhật bố sẽ dẫn tôi tới thảo cầm viên để xem một con hổ đáng sợ như thế nào với hàm răng sắc nhọn và món khoái khẩu của chúng là thịt người. Tôi thì đã từng nhìn thấy con hổ trên tivi, lông màu vàng, lúc nó đang đuổi theo bầy linh dương trên một bãi cỏ khô.

"Thịt gà ở quê săn chắc và ngọt nước. Không như mấy con gà công nghiệp trong này ăn toàn chất tăng trọng và thịt nhão nhoẹt. Lúc nào, ông bà nội nấu canh gà lá giang là bố ăn rất nhiều cơm."

"Cơ đi tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm mới cảm thấy ngon miệng."

Nấu món này không có gì là khó và bố có thể tự lo được, chỉ cần có thịt gà, lá giang và chờ cho nước nó sôi là quá đủ. Bố đã từng nấu món này nhiều lần rồi, đây không phải là lần đầu tiên và thế nào nó cũng rất ngon cho mà xem.

"Nếu muốn giỏi như bố, con phải học rất nhiều điều."

Nói chung thì bố tôi rất tuyệt. Nhưng thỉnh thoảng, bố trở về với khuôn mặt đỏ bừng và những bước nghiêng ngã như người đu dây xiếc. Nếu thấy tôi còn đang xem tivi thế nào bố cũng nói:

"Trời đất, cái thằng, giờ này còn chưa đi học bài nữa hả."

Bố thở ra nồng nặc mùi bia rượu. Lúc đó thì vẻ mặt mẹ cũng không vui gì cho lắm:

“Ông có biết Việt Nam vừa được tăng bậc trong bảng xếp hạng bia rượu toàn Trái Đất không hả. Uống nhiều thì mở mày, mở mặt với thiên hạ chắc. Như ông Mẫn ấy, vừa được bác sỹ chuẩn đoán ung thư gan, người thì gầy xọm. Chưa thấy bia mộ, chưa đổ lệ. Thời bây giờ người ta toàn chết vì bia rượu cả, ông liệu mà giữ thân. Không đâm chém, tai nạn giao thông, thì bệnh tật. Chưa thấy cái đất nước nào lại bia rượu tràn lan như nước này.”

Lúc đó thì bố sẽ im lặng hoặc là:

“Biết rồi. Khổ quá. Tôi có muốn thế đâu nhưng mà mấy đứa nó cứ ép thành ra không uống, không được. Nếu không uống thì bọn nó sẽ nói là khinh thường bọn nó. Không thì là sợ vợ. Hơn nữa là đàn bà mới không biết uống rượu. Đúng là phức tạp.”

Nhưng buổi chiều hôm nay là khác rồi. Mẹ dọn cơm, anh Đông với chị Nấm đều khen ngon và bố đã không làm hỏng con gà của ông bà nội. Không biết khi nào ông bà nội mới gửi cho nhà tôi con gà khác và thật sự ra trò. Mẹ thì bảo đã lâu rồi mới thấy bố nấu ăn, giá như ngày nào cũng được như vậy thì quá tuyệt và mẹ chẳng còn hạnh phúc gì hơn nữa.

“Bố quá giỏi.”

Mọi người đừng có tâng bốc bố như thế và chuyện này cũng bình thường thôi mà. Nấu món gà lá giang thì chẳng có gì là phức tạp.

“Chẳng có gì khó khăn cả. Hồi còn đi học, bố còn là học sinh giỏi cấp tỉnh nữa kìa.”

Học sinh giỏi cấp tỉnh. Chị Nấm nói:

“Bố đừng có xạo. Con thừa biết học sinh giỏi cấp tỉnh là thế nào. Phải là những người học giỏi và chuyên đi giải những bài toán khó trong lớp. Học sinh giỏi cấp tỉnh thì lớn lên sẽ trở thành giáo sư, tiến sĩ và cống hiến cho đất nước. Bố thì chẳng giống học sinh giỏi cấp tỉnh tý nào.”

“Thằng Chiến lớp con là học sinh giỏi cấp tỉnh và nhìn nó thì quá kinh. Lúc nào nó cũng có vẻ đang âm mưu cái gì đó trong đầu.”

Bố nói, hồi bằng tuổi của tôi bây giờ, tức là lúc bố học lớp một. Bố là học sinh giỏi của trường. Cô giáo khen hết lời và bố luôn đi học đúng giờ. Ở nhà thì ông bà nội chưa bao giờ phải phàn nàn về bố cả, lúc nào bố cũng chăm chỉ, tự giác học bài mà không cần ai phải nhắc nhở. Lúc bằng tuổi tôi, bố phải tự làm tất cả mọi việc trong nhà như quét sân, dọn cơm và cho gà ăn, chứ không phải khóc nhè như tôi. Lớn nữa vì bố học quá giỏi nên nhà trường cho bố đi học bồi dưỡng học sinh giỏi cấp tỉnh. Chủ nhật nào bố cũng phải đi học bằng xe đạp.

Ở đó, người ta cho những bài toán cực khó và bạn bè trong lớp của bố thì không thể nào tưởng tượng được lại có những bài toán quái gỡ như thế. Người ta cột chặt cả gà với chó và đếm được có một trăm cái chân, rồi người ta hỏi có mấy con gà và mấy con chó. Chỉ có một người trong lớp có thể giải bài toán đó chính là ông thầy giáo. Thầy giáo cũng chính là giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh. Thầy phải trải qua rất nhiều cuộc thi như giáo viên dạy giỏi cấp trường, rồi cấp huyện, sau đó thì cấp tỉnh và cấp quốc gia. Nói chung thì đó là một cuộc hành trình dài thườn thượt.

Sau khi học nhồi nhét rất nhiều bài toán mà về già bố chẳng thể nào nhớ nổi. Người ta sẽ tổ chức một cuộc thi gọi là học sinh giỏi cấp tỉnh. Được đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh thì rất là oai, ông bà nội đi đâu cũng nói, con tôi là học sinh giỏi cấp tỉnh đấy các bác ạ. Nhưng thật sự lần đó, người ta cho quá nhiều bài toán khó và chẳng ai giải được. Nhưng chỉ mỗi một mình bố là giải được, đó là bài toán về mấy con chó và gà. Bố đã học thuộc lòng bài toán đó và cứ thế chép ra. Ông thầy giáo đã rất kinh ngạc vì bố là người duy nhất làm được bài toán đó và thế là người ta cấp cho bố cái giấy khen học sinh giỏi cấp tỉnh cùng hai trăm ngàn đồng.

Mẹ cười ngoặt ngoẽo vì không thể nào tưởng tượng được bố tôi lại có thể là học sinh giỏi cấp tỉnh. Mẹ thì học dỡ tệ và còn chưa được làm tổ trưởng nữa mà. Chị Nấm thì hỏi:

“Nếu học giỏi thế sao bố không trở thành giáo sư hay tiến sĩ.”

Bố thì nói, không thích làm giáo sư hay tiến sĩ cho lắm. Việt Nam là nơi có nhiều giáo sư, tiến sĩ nhất nhưng chẳng làm được cái trò trống gì. Bố không muốn trở thành một người như thế. Sự thật là những năm sau nữa, bố đều đươc nhà trường chọn đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh nhưng ngoại trừ bài toán về mấy con gà thì bố chẳng làm được bài toán nào cả. Người ta vẽ một cái hình tròn, rồi thì vô số đường thẳng, người ta bảo phải tìm cái này, tìm cái nọ. Bố không tìm được và thế là người ta cho bố ở nhà. Nhưng nhà tôi rất có truyền thống hiếu học từ ông cố đến ông nội và cả bố nữa đều là học sinh giỏi thế nên tôi phải cố gắng học để trở thành học sinh giỏi cấp tỉnh. Để trở thành học sinh giỏi cấp tỉnh thì chỉ có một con đường duy nhất là học thật nhiều và chỉ có thế thôi, không có còn đường nào khác.

Anh Đông thì bảo ăn cơm xong, anh sẽ lên phòng và giải bài toán về mấy con gà và mấy con chó. Anh Đông hỏi bố về đáp số, có mấy con gà và mấy con chó.

“Đã lâu rồi, bố đã quên cách giải và cũng chẳng nhớ là có mấy con gà và mấy con chó nữa.”
 
Bên trên