Re:
Nhược Tâm
Số 8: Những chiếc hộp Pandora
Viết cho một vài suy tưởng về cuộc đời.
Một chiếc tản còn nhiều thiếu sót xuất thân từ những cảm xúc lôn xộn.
Viết cho một vài suy tưởng về cuộc đời.
“Chiếc hộp Pandora, chiếc hộp đến cùng nàng Pandora xinh đẹp.
Chiếc hộp Pandora, xin đừng mở chiếc hộp.
Chiếc hộp Pandora, niềm hy vọng và cả sự bất hạnh của thế gian.
Chiếc hộp Pandora, thần thoại Hy Lạp đầy màu sắc.”
Tôi có một một người bạn tâm giao, không xinh đẹp, không thông minh nhưng rất tốt với bạn bè. Một khi đã thực sự thân thiết với ai, cô ấy có thể đạt đến đỉnh cao của sự tốt, cô ấy cho người đó mọi thứ tuyệt vời nhất cô ấy có mà không cầu được đáp trả điều gì.
Một ngày, trong rất nhiều ngày đối xử tốt với người ta, cô ấy đồng thời cũng nhận ra vô vàn điểm xấu của người đó. Cô ấy nhận ra rằng, thứ tình bạn mình tôn thờ hoàn toàn không hề hoàn hảo như mình nghĩ. Cô ấy nhận ra rằng, mình cho đi quá nhiều, đến nỗi người ta xem thường cái lòng tốt của cô ấy. Cô ấy nhận ra rằng, mình chỉ là một trong số vô vàn người đối xử tốt với người ta. Và rồi, cô ấy mệt mỏi, mệt mỏi với tình bạn của mình. Cô ấy không còn tin vào thứ cô từng tôn thờ thêm nữa.
Tôi có một người bạn khác, cô ấy có một ông bố mẫu mực. Cô ấy coi bố mình như thần tượng, như một chuẩn mực nào đó để mình noi theo. Cô ấy luôn làm mọi cách để đạt đến chuẩn mực ấy.
Một ngày, trong rất nhiều ngày ngưỡng mộ đấng sinh thành, cô ấy cũng đồng thời nhận ra chuẩn mực của mình không tốt đẹp như vậy. Cô ấy nhận ra sự hèn kém của bố mình trước một kẻ cô khinh thường. Cô ấy nhận ra sự đốn mạt của ông ấy trong cái quá khứ xa lắc xa lơ. Cô ấy nhận ra, ông ấy cũng thật tồi tệ. Và rồi, cô ấy không còn coi ông như một người bố đáng kính thêm nữa.
Tôi, tôi có một người chị mạnh mẽ. Tôi từng luôn ao ước mình có thể được như chị ấy. Tôi từng tìm mọi cách để được như chị gái mình.
Một ngày, trong rất nhiều ngày ao ước được như chị gái, tôi cũng đồng thời nhận ra chị gái mình không mạnh mẽ như vậy. Tôi nhận ra chị gái mình cũng như những người phụ nữ khác, yếu lòng và nhu nhược trước sự tồi tệ của đàn ông. Tôi nhận ra chị gái mình thật quá đỗi đáng thương trước dòng đời xô đẩy. Và rồi, tôi đau lòng.
Thật buồn để mà nói, bất hạnh lớn nhất lại đến từ sự thấu cảm. Vì quá yêu thương, vì quá tôn thờ nên mới vô tình chạm đến giới hạn cuối cùng của tâm hồn. Nơi sâu thẳm trong trái tim, chốn bóng đêm ngự trị và ác quỷ thì gặm nhấm từng thớ tâm hồn. Nơi những chiếc hộp Pandora tuyệt mật được cất giữ.
Phải, tôi gọi chúng là những chiếc hộp Pandora. Những chiếc hộp mang theo màu sắc hắc ám, những vết dơ lớn nhất, những góc khuất của ích kỷ và tội lỗi. Những đau đớn và bất hạnh đến nghẹt thở. Chúng vốn dĩ đã được bao bọc bởi vô số lớp lương thiện và tử tế. Chúng thậm chí không thể mở được bằng tay mà chỉ có thể mở được bằng cảm nhận và trái tim.
Thế nhưng, con người lại có một trái tim quá đỗi ấm áp, một trái tim luôn rộn ràng, một trái tim yếu mềm có thể tan chảy mà len lỏi đi khắp muôn phương.
Tôi từng đau lòng, từng lảng tránh, từng sợ hãi trước những gì mình nhìn thấy. Bạn tôi cũng từng chấp nhận, từng lờ đi và trở nên vô cảm. Chúng tôi không phải tiên nhân. Chúng ta cũng không phải tiên nhân. Thậm chí khi chúng ta có hiểu rằng, không có sự bất hạnh nào là hoàn hảo, giữa hàng vạn điều bất hạnh mà nàng Pandora mở ra vẫn còn lưu giữ một thứ là “hy vọng”, chúng ta vẫn không tránh nổi thất vọng và giằng xé tâm can.
Và chúng ta thường chọn từ bỏ. Như cái cách mà cô bạn tâm giao của tôi chẳng còn nhiệt huyết với tình bạn của cô ấy nữa. Như cái cách mà một cô bạn khác từ bỏ sự tôn trọng đối với đấng sinh thành của mình. Như cái cách mà tôi buông xuôi trước thế cục bế tắc của cuộc đời chị gái.
Chúng ta cứ thế mà từ bỏ…
Quên mất rằng, giữa những bất hạnh là hy vọng, trong cái chết là sự tái sinh, chính đau đớn tột cùng lại là sự giải thoát.
Chúng ta cứ thế mà từ bỏ…
Rồi một ngày, chúng ta nhận ra, mình chẳng có gì…
30.05.2018
Lưu Thu Huyền
Chiếc hộp Pandora, xin đừng mở chiếc hộp.
Chiếc hộp Pandora, niềm hy vọng và cả sự bất hạnh của thế gian.
Chiếc hộp Pandora, thần thoại Hy Lạp đầy màu sắc.”
Tôi có một một người bạn tâm giao, không xinh đẹp, không thông minh nhưng rất tốt với bạn bè. Một khi đã thực sự thân thiết với ai, cô ấy có thể đạt đến đỉnh cao của sự tốt, cô ấy cho người đó mọi thứ tuyệt vời nhất cô ấy có mà không cầu được đáp trả điều gì.
Một ngày, trong rất nhiều ngày đối xử tốt với người ta, cô ấy đồng thời cũng nhận ra vô vàn điểm xấu của người đó. Cô ấy nhận ra rằng, thứ tình bạn mình tôn thờ hoàn toàn không hề hoàn hảo như mình nghĩ. Cô ấy nhận ra rằng, mình cho đi quá nhiều, đến nỗi người ta xem thường cái lòng tốt của cô ấy. Cô ấy nhận ra rằng, mình chỉ là một trong số vô vàn người đối xử tốt với người ta. Và rồi, cô ấy mệt mỏi, mệt mỏi với tình bạn của mình. Cô ấy không còn tin vào thứ cô từng tôn thờ thêm nữa.
Tôi có một người bạn khác, cô ấy có một ông bố mẫu mực. Cô ấy coi bố mình như thần tượng, như một chuẩn mực nào đó để mình noi theo. Cô ấy luôn làm mọi cách để đạt đến chuẩn mực ấy.
Một ngày, trong rất nhiều ngày ngưỡng mộ đấng sinh thành, cô ấy cũng đồng thời nhận ra chuẩn mực của mình không tốt đẹp như vậy. Cô ấy nhận ra sự hèn kém của bố mình trước một kẻ cô khinh thường. Cô ấy nhận ra sự đốn mạt của ông ấy trong cái quá khứ xa lắc xa lơ. Cô ấy nhận ra, ông ấy cũng thật tồi tệ. Và rồi, cô ấy không còn coi ông như một người bố đáng kính thêm nữa.
Tôi, tôi có một người chị mạnh mẽ. Tôi từng luôn ao ước mình có thể được như chị ấy. Tôi từng tìm mọi cách để được như chị gái mình.
Một ngày, trong rất nhiều ngày ao ước được như chị gái, tôi cũng đồng thời nhận ra chị gái mình không mạnh mẽ như vậy. Tôi nhận ra chị gái mình cũng như những người phụ nữ khác, yếu lòng và nhu nhược trước sự tồi tệ của đàn ông. Tôi nhận ra chị gái mình thật quá đỗi đáng thương trước dòng đời xô đẩy. Và rồi, tôi đau lòng.
Thật buồn để mà nói, bất hạnh lớn nhất lại đến từ sự thấu cảm. Vì quá yêu thương, vì quá tôn thờ nên mới vô tình chạm đến giới hạn cuối cùng của tâm hồn. Nơi sâu thẳm trong trái tim, chốn bóng đêm ngự trị và ác quỷ thì gặm nhấm từng thớ tâm hồn. Nơi những chiếc hộp Pandora tuyệt mật được cất giữ.
Phải, tôi gọi chúng là những chiếc hộp Pandora. Những chiếc hộp mang theo màu sắc hắc ám, những vết dơ lớn nhất, những góc khuất của ích kỷ và tội lỗi. Những đau đớn và bất hạnh đến nghẹt thở. Chúng vốn dĩ đã được bao bọc bởi vô số lớp lương thiện và tử tế. Chúng thậm chí không thể mở được bằng tay mà chỉ có thể mở được bằng cảm nhận và trái tim.
Thế nhưng, con người lại có một trái tim quá đỗi ấm áp, một trái tim luôn rộn ràng, một trái tim yếu mềm có thể tan chảy mà len lỏi đi khắp muôn phương.
Tôi từng đau lòng, từng lảng tránh, từng sợ hãi trước những gì mình nhìn thấy. Bạn tôi cũng từng chấp nhận, từng lờ đi và trở nên vô cảm. Chúng tôi không phải tiên nhân. Chúng ta cũng không phải tiên nhân. Thậm chí khi chúng ta có hiểu rằng, không có sự bất hạnh nào là hoàn hảo, giữa hàng vạn điều bất hạnh mà nàng Pandora mở ra vẫn còn lưu giữ một thứ là “hy vọng”, chúng ta vẫn không tránh nổi thất vọng và giằng xé tâm can.
Và chúng ta thường chọn từ bỏ. Như cái cách mà cô bạn tâm giao của tôi chẳng còn nhiệt huyết với tình bạn của cô ấy nữa. Như cái cách mà một cô bạn khác từ bỏ sự tôn trọng đối với đấng sinh thành của mình. Như cái cách mà tôi buông xuôi trước thế cục bế tắc của cuộc đời chị gái.
Chúng ta cứ thế mà từ bỏ…
Quên mất rằng, giữa những bất hạnh là hy vọng, trong cái chết là sự tái sinh, chính đau đớn tột cùng lại là sự giải thoát.
Chúng ta cứ thế mà từ bỏ…
Rồi một ngày, chúng ta nhận ra, mình chẳng có gì…
30.05.2018
Lưu Thu Huyền
Một chiếc tản còn nhiều thiếu sót xuất thân từ những cảm xúc lôn xộn.