Phượng cửu - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Tên truyện: Phượng cửu
Tác giả: Gái già
Thể loại: Xuyên không
Giới hạn tuổi: Không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Cửu công chúa, cái tên mà mỗi lần nhắc đến mọi nam nhân từ già đến trẻ trong Thiên Đình đều khiếp đảm.

Với bản tính vô sỉ cộng thêm cái tính háo sắc, nàng ta làm cho Thiên Đình luôn trong tình trạng gà bay chó sủa. Vậy nên bất cứ ai gặp vị công chúa ác danh lừng lẫy này, nếu có thể đi đường vòng thì tuyệt đối không đi đường thẳng. Đặc biệt là nam nhân có nhan sắc!

Mà háo sắc hay vô sỉ là chuyện của nàng ta, nhưng có ai nói cho ta biết vì sao bây giờ ta lại chính là vị công chúa háo sắc trong truyền thuyết kia là sao?

Ngửa mặt nhìn trời, ta khóc không ra nước mắt. Lão Thiên! Ta nguyền rủa ông cả đời tuyệt tự tuyệt tôn, suốt ngày bị vợ đánh, ra đường bị xe cán... Mà quên mất, Thiên Đình thì lấy đâu ra xe!

Chuyện xưa bắt đầu từ đây.

*Mục lục
Chương 1. *** Chương 2.
Chương 3. *** Chương 4.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 1. Công chúa háo sắc

Bên bờ Dao Trì cảnh sắc mông lung mờ ảo, vài đám sương trắng lượn lờ xung quang càng làm cho nơi này mang một vẻ thần thánh khó tả. Dưới hàng liễu có mấy tiên nữ rảnh việc đứng buôn chuyện, tiên nữ Ất phấn khích nói:

- Này các ngươi biết gì chưa? Cửu công chúa cưỡng hôn Bách Hoa thượng tiên, bị Bách Hoa thượng tiên tức giận giáng cho một chưởng liền lâm vào hôn mê bất tỉnh!

Tiên nữ Giáp bĩu môi:

- Tin tức của ngươi thật kém nhanh nhạy. Theo thông tin ta nghe được thì trong đại tiệc vài ngày nữa Bách Hoa thượng tiên sẽ từ hôn với Cửu công chúa!

Tiên nữ Bính tặc lưỡi vẻ mặt tiếc hận:

- Công chúa cũng thật là nông nổi. Đằng nào cũng có hôn ước rồi sao không đợi đến ngày thành hôn, mà phải bày trò cướp sắc!

Nàng ta vừa nói xong, hai nàng còn lại nguýt dài:

- Ngươi còn giả bộ. Chẳng phải ngươi trước giờ vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Bách Hoa thượng tiên sao?

Tiên nữ Bính khuôn mặt chợt hiện lên một mảng hồng rực, hai người còn lại thì cười phá lên. Ta đứng nghe bọn họ nói chuyện mà thở dài thườn thượt trong lòng.

Nhắc đến vị Bách Hoa thượng tiên kia, có ai mà không biết hắn với cái biệt danh mỹ nhân phiên bản nam. Chắc hẳn khi nghe tên Bách Hoa thượng tiên các ngươi rất thắc mắc, tại sao hắn đường đường là một nam nhân lại tên Bách Hoa. Kỳ thật chuyện này phải nhắc đến xuất thân của hắn.

Nguyên thể của hắn vốn là một cây Hoàng Lan, sau khi tu luyện lên hàng tiên ban liền chấp trưởng chức vị cao nhất trong các tiên hoa, nên mọi người gọi hắn là Bách Hoa thượng tiên. Nghe có vẻ chẳng ăn nhập gì, nhưng nó lại chính là như thế. Còn nhớ khi lần đầu nghe thấy tên hắn, ta trợn mắt rồi ôm bụng cười lăn lộn, khiến mấy tiên nữ đứng bên ngoài đều tưởng ta bị đánh thành điên. Ta nhún vai, không thèm so đo với những người thiếu tế bào nghệ thuật như bọn họ.

Lại nói Bách Hoa thượng tiên vốn là tiên hoa, nên đương nhiên khuôn mặt hắn luôn gắn liền với cụm từ "Hồng nhan họa thủy". Nghe đồn, nếu nói hắn đẹp thứ hai Thiên giới, thì không ai giám nhận thứ nhất. Nhưng cũng chính vì cái đẹp hơn người đấy đã mang đến tai họa cho hắn.

Chuyện là Cửu công chúa lần đầu tiên nhìn thấy Bách Hoa thượng tiên đã ngày nhớ đêm mong, không còn màng đến bất kỳ nam nhân nào khác. Nàng ta bất chấp thể diện, cầu xin Vương Thượng ban hôn. Vương Thượng chỉ có một người con gái, nên cưng chiều hết mực. Thấy con gái khóc đến thương tâm, liền mềm lòng hạ chỉ tứ hôn, mặc cho sự phản đối kịch liệt của Bách Hoa thượng tiên. Lệnh vua khó cãi, Bách Hoa thượng tiên bị ăn quả đắng mà chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Từ ngày hứa hôn, Cửu công chúa thay đổi chóng mặt, khiến chúng tiên nhìn thấy đều choáng váng. Nàng ta không còn đi trêu hoa, ghẹo nguyệt khắp nơi nữa, mà chỉ chuyên tâm... đi trêu ghẹo Bách Hoa thượng tiên. Nam nhân trong Thiên cung thì thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng tìm được người kìm chế bản tính của công chúa. Nữ nhân thì khóc ròng, thương tâm thay cho mỹ nam trong lòng bọn họ lại gặp phải công chúa háo sắc.

Mọi chuyên lên đến đỉnh điểm khi mấy hôm trước, Bách Hoa thượng tiên đang từ chỗ Thái Thượng Lão Quân trở về thì bị lão bà tương lai chặn đường cưỡng hôn. Người ta nói "Con giun xéo mãi cũng quằn", Bách Hoa thượng tiên tức giận, mặt xám ngoét tung một chưởng về phía Cửu công chúa. Cửu công chúa vì bị mê mẩn bởi cái đẹp của người trước mặt, không phòng bị nên trúng chiêu lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Sự việc trong tích tắc trở thành đề tài giật tít trên Thiên Đình. Qua miệng mỗi người, câu chuyện càng thêm ly kỳ, với nhiều phiên bản cẩu huyết khác nhau, khiến người nghe phấn khích, phát cuồng. Chẳng vì thế mà đã qua vài ngày, đề tài này vẫn nằm chễm chệ trên trang đầu của nhóm bát quái!

Vương Thượng đau đầu, trách Bách Hoa thượng tiên không được, mà mắng con gái thì không nỡ. Đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan thì lại có tin, trong đại tiệc giao lưu giữa hai giới Tiên - Ma diễn ra hàng năm Bách Hoa tiên sẽ từ hôn.

Chưa biết thực hư thế nào, Thiên giới đã nhốn nháo hết lên. Vương Thượng thì có lòng nhưng cũng đành bất lực, vì từ trước đến nay đã có quy định, trong đại tiệc ai lập được công trạng nhiều nhất sẽ được đưa ra một nguyện vọng. Mà năm nay, Bách Hoa thượng tiên lại là người dẫn đầu danh sách của Thiên giới. Hơn nữa trong chuyện lần này, người sai vốn là Cửu công chúa, nên Vương Thượng có muốn bênh vực con gái cũng đành bó tay.

Trong Thiên Đình loạn là thế, còn nhân vật chính là Cửu công chúa thì vẫn hôn mê bất tỉnh trong tẩm cung. Đến khi đôi mắt nhắm nghiền kia mở ra, thì nàng ta cũng vẫn không hề tỉnh lại, bởi người tỉnh lại là ta - một linh hồn hiện đại lạc đường.

Ta vốn chỉ là một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, rồi sau một chớp mắt tỉnh lại ta bi ai phát hiện bản thân xuyên qua. Xuyên qua thì cũng thôi đi, nhưng cớ sao lại chui vào cái thân xác đình đám này là sao?

Ôm cái cột cạnh bờ Dao Trì ta khóc ròng. Nếu không phải tại hôm đó ta xem phim cổ trang, thấy nhân vật nữ phụ treo cổ bằng một dải lụa trắng, khiến ta bất mãn không tin lụa kia có thể treo nổi một người. Chẳng biết ma xui, quỷ khiến thế nào, ta liền mua một dải lụa y hệt về rồi ta treo... ta. Thế là ta liền đi chầu ông bà, ông vải, mà vấn đề trọng điểm là, sao chết rồi Địa Ngục không xuống lại ham hố bò ngược lên Thiên Đình làm chi. Các ngươi nói xem có phải ta ngu như heo, như bò không? Ôi! Heo bò còn khôn hơn ta ấy chứ, ít ra chúng còn biết ăn rồi chờ chết, ta đây lại ăn no dửng mỡ tự tìm chết!

Càng nghĩ càng uất ức, ta đập mạnh đầu mấy cái vào cột. Tiếng động khiến đám tiên nữ đang phấn khích buôn chuyện quay sang nhìn. Khi thấy rõ khuôn mặt của ta, bọn họ đơ ra. Các ngươi cứ thử tưởng tượng xem, khi đang nói xấu người khác mà bị người ta bắt gặp, các ngươi còn cười nổi không? Được rồi, trường hợp này không phải nói xấu, nhưng cũng được cho là buôn chuyện không chính đáng chứ?!

Ta vờ như vuốt vuốt vạt áo, rồi dáng điệu dường hoàng bước ra khỏi cái cột. Kỳ thật ta đâu có nghe lén, ta chỉ nghe trộm giữa thanh thiên bạch nhật thôi. Ôi! Ta lại dùng sai từ rồi, là vô tình nghe được mới đúng!

Mấy tiên nữ thấy ta đi tới mặt tái mét, nhất là cái nàng lúc nãy nói nhiều nhất. Khi còn cách các nàng vài bước chân, ta dừng lại. Quả là Thiên giới, đến tiên nữ cấp bậc thấp nhất cũng đẹp như vậy! ta thầm than trong lòng. Cái vị háo sắc công chúa này nguyên thể vốn là Phượng Hoàng, nên nhan sắc tính ra cũng thuộc dạng đứng top. Kể ra ta đây coi như cũng có lời đấy chứ. Còn chuyện không có nam nhân nào thích ta, ta cũng chẳng bận tâm, chỉ cần ta thích bọn họ là được rồi!

Đang mải YY trong lòng, mấy tiên nữ kia quỳ rạp xuống lắp bắp:

- Chúng nô tỳ sai rồi! Xin công chúa khai ân!

Ta giật mình, trố mắt. Bọn họ có cần phải khủng bố tinh thần theo kiểu này không? Xoa nhẹ mi tâm, ta khoát tay:

- Các ngươi lui xuống làm việc của mình đi.

Khá bất ngờ trước thái độ của ta, bọ họ ngây ra một lúc rồi rối rít cảm ơn. Nhìn theo bóng dáng bọn họ chạy chối chết như sợ ta sẽ đổi ý, ta gãi gãi đầu. Thực sự ta đây vốn là một người rất nhân hậu, đến một con kiến ta còn không nỡ giết, đơn giản vì chúng quá bé. So với kiến ta thích mua chim cảnh về hành hạ hơn, đấy có phải ta rất nhân hậu không? Mà ta đây trong sáng nhá, các ngươi đừng nghĩ theo chiều hướng đen tối.
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Thấy tên Phượng Cửu giống tên nhân vật trong Chẩm thượng thư nên tò mò nhảy vào xem.
Mới chương 1 mà nghe giọng văn này của chị cõ lẽ là truyện hài rồi.
 

Ngôn thi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/10/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
Ta lại sa hố rồi. Hóng chap tiếp theo của nàng./:)
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Thích cái văn án, lâu rồi không đọc truyện dài. Tốc độ post truyện ra sao để tiện theo dõi hả bạn?
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 2. Khóa học bổ túc

Khi ta lết về đến Phượng Tê cung cũng đã là quá Ngọ, Ngọ thiện đã được bày ra sẵn. Ngồi bên bàn thức ăn nghi ngút là Vương Thượng cùng Vương Hậu, cũng là cha mẹ ta hiện giờ.

Hai người họ đều là huyết thống Phượng Hoàng, nhan sắc có thể nói là diễm lệ, rực rỡ hơn người. Nhưng bản thân họ không thích ăn mặc lòe loẹt để đánh bóng địa vị như những người trong tộc. Thường thường, y phục của họ đều là màu nguyệt, vàng hoặc lục. Vậy mà chẳng hiểu vì lý do gì Vương Hậu lại chỉ tặng con gái mình những y phục được đánh giá là không có lóng lánh nhất, chỉ có lóng lánh hơn. Còn bản thân ta vốn chỉ thích màu đen, trông sang trọng quý phái, càng không lo lỗi mốt. Quan trọng nhất là nếu ngươi mặc đồ đen có giặt bẩn cũng không ai biết!

- Cửu nhi lại đây!

Vương Hậu thân mật kéo tay ta, ta khéo léo tránh khỏi tầm tay của người rồi ngồi xuống. Dù bây giờ trên danh nghĩa người là mẹ ta, nhưng ta vẫn không thể thích nghi được với những điều đến quá đột ngột, lạ lẫm như vậy. Cha mẹ ta không phải họ, cuộc sống của ta càng không phải ở nơi như thế này. Ta không có trí nhớ của tiền chủ nhân thân thể hiện tại, không biết cách thi triển pháp thuật, không nhận dạng được bất kỳ ai, thậm chí đến chữ viết ta cũng mù tịt. Quan trọng nhất là, ta không phải là ta!

Thiên giới đã sớm có thêm tin đồn, Cửu công chúa bây giờ còn kém cả một tên nuôi heo. Ngay cả chữ viết còn không biết nói gì đến đạp vân, hay tu vi.

Nghe chúng tiên nói như thế, Vương Thượng sợ danh tiếng của ta ngày càng thảm hại, nên quyết định cho ta học lại một lớp bổ túc. Vương Hậu ngồi bên cạnh ta thỉnh thoảng len lén đưa tay lau khóe mắt. Nhìn hai người họ ta thấy xấu hổ vô cùng, ta không phải con họ vậy mà ngang nhiên chiếm lấy thân thể này. Không hiểu nếu biết được sự thật họ sẽ thế nào, liệu có băm vằm ta thành thịt vụn rồi cho cá ở Dao Trì ăn không? Nghĩ tới thôi ta đã thấy ớn lạnh toàn thân.

Thấy ta ngẩn ngơ Vương Hậu lo lắng:

- Cửu nhi! Con sao vậy? Chỗ nào không khỏe sao?

Ta vội lắc đầu cười ngọt cho người yên tâm, Vương Thượng gắp miếng ngó sen cho ta rồi nói:

- Chuyện Bách Hoa thượng tiên con cũng nghe rồi đấy, đến nước này ta cũng không can thiệp được nữa.

Nói xong người thở dài lắc đầu, Vương Hậu sợ ta kích động liền vỗ tay khuyên nhủ:

- Cửu nhi con phải nghĩ thoáng một chút. Ngoài Bách Hoa thượng tiên còn rất nhiều nam nhân khác, với thân phận của con muốn dạng nào mà không được!

Ta than thầm trong lòng, với cái ác danh này liệu ai còn dám lọt vào mắt xanh của ta đây? Ta nắm lại tay người nhỏ nhẹ:

- Con hiểu mà!

Vương Hậu xúc động khóe mắt lóng lánh vài vệt nước. Chắc hẳn người mừng vì đứa con ngang bướng của mình bỗng nhiên hiểu chuyện như vậy. Ta thì ngày càng nhận thấy mình có tiềm năng giả nai.

Dùng bữa xong, Vương Thượng đưa cho ta một chồng các loại sách, khiến ta nhìn đến quay cuồng. Chẳng những thế, người còn giới thiệu về từng loại rồi bắt ta nhớ kỹ. Đùa sao? Hơn trăm cuốn kêu ta nhớ kiêu gì? Ta là người không phải tiên!

Mặc kệ khuôn mặt đang nhăn nhó như mướp đắng của ta, Vương Thượng cứng rắn:

- Ngày mai con đến Phượng Nguyệt cung gặp Phượng Cơ, nó sẽ giúp con học lại từ đầu.

Nghe vậy ta chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu cho qua chuyện.

Nói đến tên Phượng Cơ này, hắn khiến ta ấn tượng không ít. Thứ nhất tính vai vế thì hắn là cháu ta. Thứ nhì là cái tên của hắn. Hắn tên Phượng Cơ ta tên Phượng Cửu, lúc mới nghe người khác nhắc tên hắn ta chỉ nghĩ hắn là tên hỗn đản ăn cắp tên của ta. Thứ ba, hắn là một con Phượng Hoàng. Một con Phượng Hoàng thì cũng chẳng có gì, đằng này các ngươi thấy con Phượng Hoàng nào làm Nguyệt Lão chưa? Chỉ có thể nói nơi này quá khủng bố! Thứ tư là nhan sắc của hắn, nghe đâu cũng không chịu kém cạnh Bách Hoa thượng tiên. Đã có lúc Thiên Đình chia thành hai phe đối chọi gay gắt, tranh cãi xem bọn họ ai đẹp hơn. Riêng cá nhân ta, vì chưa gặp ai trong hai người nên từ chối cho ý kiến. Còn tên cái cung của hắn, ta đoán vì hắn là Phượng lại làm Nguyệt Lão nên đặt ra cái tên biến thái như thế cho đồng bộ với công việc!

Đến lúc Vương Thượng, Vương Hậu ra về rồi ta vẫn chìm trong những suy nghĩ không đâu. Liếc sang những cuốn sách bên cạnh, ta lại nhức đầu. Đến đọc còn đọc không nổi thì học cái nỗi gì?!

Nhân sinh a! Làm tiên thật là khổ! Làm tiên mù chữ càng khổ hơn!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 3. Phượng Nguyệt cung

Sáng hôm sau ta dậy sớm, mang theo đống sách Vương Thượng đưa cho cỡi Thiên Điểu đến Phượng Nguyệt cung. Bởi ta không biết đằng vân nên Vương Hậu tặng ta con Thiên Điểu này làm phương tiện đi lại. Chứ nếu để ta lội bộ chưa biết đến ngày tháng năm nào mới đến được nơi cần đến.

Lần đầu cỡi Thiên Điểu ta tưởng tượng ra đó là siêu xe mui trần, khiến cả người kích động hừng hực suýt rơi từ lưng Điểu xuống. May sao với trí thông minh, cùng nhanh nhẹn của mình ta bấu chặt vào chân Thiên Điểu rồi leo lên.

Đến Phượng Nguyệt cung, ta vuốt vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung trông chẳng khác gì cái chổi. Sống ở nơi này cũng khá lâu, nhưng ta vẫn quen buộc tóc đuôi ngựa. Nhìn thấy mấy loại trâm cài đầu sặc sỡ với cân nặng không hề khiêm tốn, ta đã toát mồ hôi hột. Da đầu ta chịu không thể chơi được với mấy loại này, thôi cứ bình dân cho khỏe người!

Bới cả tủ đồ ta mới tìm được một bộ được cho là tạm thanh nhã, cam đỏ với những sợi tơ vàng chằng chịt. Ta xin thề đây đích thị là bộ thanh nhã nhất, không tin các người có thể tới kiểm tra.

Mấy hôm trước, ta có qua phòng may vá nhờ mấy tiên nữ làm đồ mới cho. Khi các nàng dẫn ta đến phòng chọn vải, ta suýt ngất khi nhìn thấy toàn những màu chói lọi hơn mặt trời giữa trưa. Ta run rẩy hỏi nàng đứng gần ta nhất:

- Không có màu khác sao?

Nàng kia khó hiểu nhìn lại, nhưng vẫn dẫn ta đến căn phòng khác. Bên này đối lập hoàn toàn với bên kia, gam màu chủ yếu là màu êm dịu. Ta đi vòng qua vòng lại, rồi bới loạn lên để tìm... màu đen. Thật không làm ta thất vọng, ta thấy một tấm lụa tuy không hẳn là đen tuyền, nhưng cũng là đen. Ta kéo nàng kia lại chỉ vào tấm lụa, nàng trố mắt hỏi:

- Công chúa chắc chắn là màu này?

Ta gật đầu lia lịa, nàng kia nhìn ta như người đến từ sao hỏa, nhưng sự thật là ta đến từ trái đất. Thấy ánh mắt lấp lánh như tìm được bảo bối của ta, nàng ấy trợn mắt to hơn. Ta ái ngại, ta biết bản thân rất đẹp, nhưng nàng ấy cũng không cần phải phấn khích như thế chứ.

Vừa bước ra khỏi phòng chọn vải đã có người loan tin, Cửu công chúa chán làm Phượng Hoàng, thích làm quạ đen! Ta bi ai chấm chấm đôi mắt khô khốc, từ lúc nào mà ta đã trở thành minh tinh của tạp chí lá cải nổi tiếng nhất Thiên Đình rồi? Chợt nhớ ra Cửu công chúa từ trước tới nay vốn là nữ hoàng tin đồn, ta chỉ là người kế nghiệp nàng mà thôi.

Vào tới cửa Phượng Nguyệt cung, ta ngó quanh chẳng thấy ai ngoài mấy tiên nữ đang nhìn ta, cùng đống sách trên tay rồi nói chuyện với nhau bằng mắt. Thiên giới thật tài tình, có cả thuật truyền tiếng qua mắt. Có lẽ lát nữa ta phải bảo đứa cháu Nguyệt Lão dạy cho mới được!

Ta đi tới cạnh các nàng hắng giọng hỏi:

- Tiên hữu cho hỏi Nguyệt Lão có trong cung không?

Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, chưa biết trả lời thế nào thì có giọng nam trầm mang đầy ý tứ trách móc từ trong vọng ra:

- Cô cô đến rồi cớ sao không vào?

Ta té ghế. Ôi ôi! Cái cảm giác chưa chồng đã có thằng cháu lớn tướng thật khủng khiếp. Mà khoan, nghe cách nói chuyện của hắn thì có vẻ trước đây ta và hắn có gặp nhau hoặc là thường gặp nhau. Liệu ta trước kia có trêu ghẹo gì đến hắn chưa hả trời? Mong rằng vì hắn là cháu nên cái vị công chúa nào đó không có làm gì đi, nếu không lần này ta thảm rồi!

Ôm bọc sách trước ngực, ánh mắt cảnh giác cao độ ta bước vào trong. Bước qua cánh cửa ta thấy có hai nam tử đang ngồi chờ sẵn. Người ngồi bên trái vận bộ đồ đỏ chói lóa, nhan sắc thì khỏi bàn, trên cả thượng đẳng khiến ai thấy cũng muốn nhìn thêm vài lần. Qua bộ đồ ta thấy hắn có nhiều khả năng là thằng cháu biến thái của ta. Tên còn lại vận trường bào trắng, mắt phượng mày thanh, rất có phong phạm ngọc thụ lâm phong. Được rồi, chung quy là cả hai đều là mỹ nam hiếm gặp, nhưng với ta mỹ nam giờ cũng chỉ là mây trôi, nhìn mà không làm gì được thà không thấy đỡ bực!

Lúc ta đánh giá bọn họ, bọn họ cũng nhìn chằm chằm xem ta có thiếu miếng thịt nào trên người hay không. Chợt ta nảy ra trò đùa ác ý, khẽ nhướn mày hất mặt về phía tên áo trắng ta nói:

- Này! Ngươi chảy nước miếng kìa!

Nghe vậy tên áo trắng sửng sốt, tên áo đỏ thì cả người run rẩy kịch liệt. Ta bĩu môi, tưởng ta không biết ngươi đang cười hả?

Sau một hồi lúng túng, tên áo trắng lấy lại phong độ rồi cầm tách trà đặt lên khóe môi, động tác trông rất hút hồn. Tên áo đỏ nửa cười nửa không nhìn ta suy tư không biết nghĩ gì? Ta cũng bó tay, bọn họ định diễn kịch câm sao? Mà ta còn chưa biết tên nào là cháu ta đâu đấy .

Đưa tay vén vài lọn tóc bung ra, ta nhìn bọn hắn hỏi:

- Vậy rốt cuộc trong hai ngươi, tên nào mới là thằng cháu biến thái của ta?

Oh my god! Hỏi xong ta đưa tay lên bịt ngay miệng lại, cái tội suy nghĩ chưa qua đại não đã bay ra ngoài khổ thế này đây. Tên áo trắng đang nhấp trà ho sặc sụa, tên áo đỏ co quắp khóe miệng.

Nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, ta đỏ mặt cúi đầu đếm ngón chân. Tên áo đỏ thấy ta xấu hổ cúi gằm thì cười nhẹ. Ài, hắn cười lên thật khiến cho người khác không kìm được cái suy nghĩ muốn xông vào cắn cho hắn vài cái. Hắn nói:

- Cô cô mới vài ngày không gặp đã quên đứa cháu này rồi sao?

Hắn dừng một chút nhìn thẳng vào mắt ta, rồi nói tiếp:

- Không lẽ lời đồn cô cô quên hết mọi chuyện là thật?

Ta lườm hắn, hỏi vô nghĩa. Nếu nhớ ngươi là ai ta còn phải đến đây học sao? Đứng từ nãy mỏi chân, chẳng cần ai mời ta tự ngồi xuống cái ghế gần đó. Đặt đống sách lên bàn, ta vỗ vỗ cánh ta mỏi nhừ. Tên áo trắng quay sang nhìn đống sách hỏi ta:

- Đây là gì?

Ta nhìn hắn như quái vật:

- Mắt ngươi có vấn đề sao? Đây là sách, không lẽ ngươi tưởng là giấy vệ sinh chắc?

Nghe ta nói xong hắn phá lên cười sặc sụa, ta ngán ngẩm lắc đầu, còn đâu phong phạm thần tiên nữa. Thằng cháu biến thái của ta thấy vậy hắng giọng:

- Vậy cô cô hôm nay muốn học cái gì?

Khóe môi ta khẽ giật giật:

- Thế ngươi dạy học hay ta dạy học?

Mặt thằng cháu ta đen như đít nồi, còn tên áo trắng lại cười một cách mất kiểm soát. Ta rất nghi ngờ hắn có tiền sử bệnh tâm thần, nhìn hắn đang thở đứt quãng vì cười nhiều ta ái ngại hỏi:

- Nhà ngươi có ai thần trí không ổn không?

Hắn tỏ ra khó hiểu nhíu mày suy nghĩ, rồi mờ mịt lắc đầu. Vậy có nghĩa hắn là kẻ đầu tiên bị bệnh, ta chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.

Trai đẹp mà lại bị điên! Tiếc thật!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên