Chương này hơi dài nên mình tạm cắt ra. ^__^
_________________________________
CHƯƠNG 2: TRÒ ĐÙA CỦA MÈO HOANG & SÓI XÁM.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Tôi vẫn giữ nguyên hình tượng dịu dàng, thanh khiết đó. Tóc đen mềm mượt buông xoã. Bộ váy màu vàng nhạt xinh xắn cũng được nâng niu. Tôi vẫn còn ám ảnh với giày cao gót nên đành thay bằng đôi giày màu đen nhưng đế vẫn dày lên để ăn gian chiều cao.
Tôi xách túi bước ra khỏi cửa. Cảm thấy trong lòng tràn đầy sảng khoái như vừa hấp thụ hết tinh hoa của nhân loại vậy. Tuyệt vời ông mặt trời! Hôm nay, vì sợ bị đầu độc như lần trước nên tôi cam tâm để bụng đói cũng không ăn món sinh tố bơ giết người không dùng dao kia của thằng em trời “oánh”.
Tôi lặng im nhìn toà nhà chọc trời trước mặt, trong lòng không khỏi trầm trồ. Dù cái tên giám đốc đó có chút máu D, có chút biến thái, hơi thú tính, lưu manh, không có phong thái của tri thức… Nhưng ít ra, để gầy dựng và có khả năng kế thừa một sản nghiệp đồ sộ như vậy thì ắt cũng phải có một chút khả năng.
Nhưng mà khả năng có thế nào, tôi là tôi rất ghét mấy tên biến thái. Được! Muốn từ từ “thưởng thức” sao? Để xem, ai sẽ là người “thưởng thức” ai đây!
Tôi ngạo mạn đi thẳng vào công ty --- theo chỉ dẫn của thư ký xinh đẹp, tôi phóng vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất. Nhưng không may, lại đụng độ người quen trong thang máy – “Mèo nóng bỏng”.
- Là cô hả? Tại sao?
Cái gì là “tại sao” chứ?
- Tại sao cô lại có mặt trong công ty này chứ?
Mặt của “Mèo nóng bỏng” đỏ bừng lên, chẳng lẽ vì nhớ chuyện hôm trước sao? Ồ! Chắc có lẽ vẫn còn bị ám ảnh.
- Tôi đi làm!
- Cô đi làm? Ai thuê cô hả? Cô cút đi! Gia Anh không cần thứ người như cô!!! – “Mèo nóng bỏng” cáu gắt xua đuổi tôi ra ngoài. Tôi cũng không vừa, ngăn chặn “móng vuốt” của cô ta, vừa cố gắng khuyên giải:
- Cô bình tĩnh có được không? Là hắn đó, cái người c~ù~n~g cô trong WC thuê tôi đó. Thắc mắc cứ đến tìm hắn ta đi!!!
Ding… Cửa thang máy mở ra. Tôi và “Mèo nóng bỏng” đứng hình. Trước mặt là một cô nàng tóc ngắn đầy cá tính, váy công sở cam rực lửa ngắn trên gối lại càng ôm dáng người càng làm cô ta trông sexy hơn. Hở? Thêm một “cô mèo” nào nữa đây? Còn hắn, tay vuốt ve cằm trắng nõn của cô ấy, ánh mắt không ngừng lia khắp người con nhà người ta.
Đây là công ty mà!!! Bộ là nhà hai người hả? Ngày đầu tiên đi làm đã khiến tâm hồn trong trẻo của tôi bị ô uế rồi. Cái công ty này đúng là biến thái mà! Thằng cha leader như vậy, hễ gặp mĩ nữ đều gắn toàn biệt danh súc vật như mèo… thì làm sao mà nhân viên bình thường được! Chết rồi! Không khéo cả công ty này chỉ có mỗi tôi là bình thường nhất mà thôi. Trời ơi~! Tôi yếu đuối như vậy làm sao chống cự nổi chứ!!!
(MiO: Chị làm lố quá!!!)
- Gia Anh!!! Sao anh lại ôm Ái Linh? Hôm trước chúng ta còn… - “Mèo nóng bỏng” viền mắt đỏ lựng lên, tròng mắt rưng rưng, nhìn thôi cũng đủ thấy thương tâm. Đúng là tên giám đốc súc vật mà! Sẽ có ngày anh bị quả báo cho mà xem. Linh cảm của tôi rất mạnh đấy!
- Lưu Ly à! Đây không phải ngày đầu quen biết anh. Em chắc cũng hiểu rõ mà! Đúng không? – Giọng nói rất nhạt. Nếu không phải tận mắt chứng kiến cảnh kia, tôi quả thật không nhận ra hắn. Lúc thì bằng chất giọng quyến rũ, lúc lại là kiên định, còn giây phút này đây lại vô cùng nhạt nhoà còn có chút hờ hững.
Tôi thật muốn lao vào đánh hắn mấy bạt tai để cho chừa. Nhưng vì “miếng cơm manh áo” tôi phải đánh nghiến răng bước qua. Tôi muốn nhanh nhanh biến khỏi nơi này để cho ba người họ mặc sức đứng đó mà đọ mắt với nhau.
Đi được một đoạn, tôi dừng trước cánh cửa gỗ sang trọng. Chạm tay vào nắm cửa lạnh băng, chưa kịp vặn mở thì một bàn tay to lớn nóng bỏng khác bao trùm lấy tay tôi, tôi hoảng sợ rút tay ra.
- Là… Chào anh! Giám đốc! – Tôi vừa định theo thói hung dữ thường ngày quay sang mắng mỏ, vừa quay lại thì thấy là chân dung kẻ “trao tiền” mỗi tháng liền dịu giọng, nụ cười bất chợt trở nên nịnh nọt đến hèn mọn. Sao tôi lại ra nông nổi này chứ?
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, cô gái trẻ! – Hắn ta cười đến đê tiện. Tôi muốn tìm cái kìm để… bẻ hết răng của hắn!!! May cho hắn là không dùng mấy cái nickname súc-sinh-vật của hắn gán lên tôi. Không thì tôi sẽ cho hắn biết tay.
- Còn đứng đây làm gì! Mau vào làm việc! – Hắn bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ. Tôi nuốt xuống sự hận thù, cười ngọt ngào hết mức:
- Dạ! Mời giám đốc vào trước!
Huhuhu… Càng ngày tôi càng khinh bỉ chính mình. Biết rõ hắn là một tên biến thái, háo sắc, làm tổn thương phụ nữ, là hạng người mà tôi căm ghét nhất trong vũ trụ này, nhưng mà tại sao ông trời trớ trêu lại ép tôi vào tình huống cứ phải cúi người nịnh nọt hắn vậy hả?
- Thư ký xinh đẹp! Có phải cô có điều gì oán trách tôi không? Làm gì mà đứng nhìn trần nhà mãi mà không vào vậy hả? – Một giọng nói trầm trầm đầy uy lực vang lên. Tôi hớt hải đóng cửa phòng, xẹt xẹt như tia chớp xuất hiện ngay trước mặt hắn chờ sai bảo.
2 phút trôi qua… Tôi nhìn hắn chăm chăm.
5 phút trôi qua… Tôi lại tiếp tục nhìn hắn.
10 phút trôi qua… Đủ rồi, bắt đầu thấy mỏi rồi.
13 phút trôi qua… Giỡn mặt với chị hả thằng kia???
Tôi há mồm chuẩn bị “phun châu nhả ngọc” thì hắn đã kịp thời phản ứng lại. Đập cây bút lên bàn cái “cạch”, hắn nhìn tôi với ánh mắt cực-kỳ-bất-mãn:
- Rốt cuộc tôi thuê cô làm thư ký hay làm vệ sĩ thế hả? Cả buổi trời cứ đứng nhìn tôi chăm chăm thế làm gì? Mau đi làm việc đi!!!
Tôi cứng họng ~~~
- Dạ… Nhưng rốt cuộc… tôi phải làm gì ạ?
Cạch… Chiếc bút đáng thương lần thứ hai bị nện xuống bàn. Hắn lườm lườm tôi:
- Đem hết đóng giấy tờ này sắp xếp lại. Sau đó soạn lịch trình chiều nay và ngày mai. Rồi đem xấp này xuống phòng quản lí… Bla bla bla…
Tôi muốn điên rồi ~~~