Sói & Mèo hoang - Cập nhật - MiO

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Làm hết những điều mà hắn nói, thoáng chốc cũng đến giờ ăn trưa. Tôi hào hứng bước ra khỏi phòng làm việc, cầm lấy ổ bánh mì ngoạm điên dại. Buổi sáng đã không ăn gì, còn bị hắn đày đoạ, sức lực tôi sắp sửa giảm xuống con số âm rồi cơ. Ổ bánh mì bị tôi xử gọn trong vòng 5 phút.

Kế đó là ung dung trở lại phòng làm việc, ngồi tại bàn thư ký, chén một giấc no say. Chưa tới 5 phút, tôi đã ngủ một cách ngon lành.

...

- Thuỳ Vân! Trịnh Thuỳ Vân!

Ưm ưm… Ai vậy? Không biết ngủ trưa là rất quan trọng sao? Đừng có phiền người ta như vậy chứ? Quá đáng lắm đó!

Tôi vẫn tiếp tục giấc ngủ say nồng, nhưng trên lưng cảm giác rất nhột, như có mấy con kiến bò trên lưng, chạy qua hông. Mấy con kiến chết dẫm!!! Tôi quơ quơ tay.

Rồi đột ngột, môi có thứ gì mềm mềm, âm ấm, ươn ướt chạm tới. Gì thế nhỉ? Là con gì nhỉ? Tôi động đậy môi, cố gắng suy nghĩ xem đó là con gì. Cuối cùng, không thể tiếp tục giấc ngủ trưa ngon lành, tôi mở bừng mắt lên. Và…

Hắn!

Là hắn!

Tên giám đốc súc-sinh-vật đang… hôn tôi á?!

- Á!!!!!!!!!!!!!!! Mau cút đi!!! – Tôi gào lên rõ to, khuyến mãi thêm một cước cho hắn bay thẳng vào cạnh bàn.



- Á!!!!!!!!!!!!!!! Mau cút đi!!!

- Á! Này, Thuỳ Vân, cô làm trò điên gì vậy hả?

Là mơ?! Chỉ là mơ?!

Tôi choàng tỉnh, sờ sờ lên môi mình, khô quắt, bình thường. Tức là… vừa rồi thật sự chỉ là một giấc mơ. Tôi không có bị cưỡng hôn? Oh my Thánh, mừng chết mất!!!

Bỗng dưng bên tai có tiếng hít hà đầy đau đớn. Tôi quay sang, giọng thăm hỏi thì niềm nở mà ánh mắt thì khinh miệt đến thảm thương. Giấc mơ vừa rồi chắc là ông bà sư tổ hiển linh báo trước cho tôi biết để tôi còn đề phòng hắn.

- Cô! Tôi thật muốn đuổi-việc-cô! – Hắn lườm tôi đầy thù hằn.

- Này! Sao khi không đòi đuổi tôi chứ? Tôi có làm gì trái với nội quy đâu? – Tôi bắt đầu lột dần lớp mặt nạ dịu dàng, thay vào đó là một con cọp hung dữ.

- Không làm trái? Rốt cuộc cô đã đọc qua nội quy chưa mà mạnh miệng thế hả? Quy định chỉ cho phép giờ nghỉ trưa là 30 phút. Cô làm một giấc thẳng đến một giờ đồng hồ. Cô nghĩ xem có vi phạm nội quy hay không? Còn nữa, tội đó chẳng thấm tháp gì. Sao cô dám đạp tôi hả? Đang mơ thấy mình ở trên giường với đàn ông sao mà hung bạo vậy hả? – Hắn mắng tôi xối xả. Vừa mắng cũng không quên ôm bụng rên rỉ.

Chẳng lẽ… lúc nãy nằm mơ… tôi thật sự đạp hắn sao? Thấy cũng tội… mà thôi cũng kệ đi! Dù sao hắn cũng đáng bị thế mà! Coi như tôi nằm mơ giả ngu không biết gì vô tình đạp hắn một cái đi.

- Xin lỗi nha giám đốc! Tại em nằm mơ thấy có một con c~h~ó lớn há hàm răng nhem nhuốc của nó lao tới, nên em mới phản ứng vậy thôi. Giám đốc cường tráng như vậy, bị có một đạp nhẹ huề, cũng không đến nổi chấn thương nội tạng mà đúng không? – Tôi lại bắt đầu giở cái giọng nhừa nhựa trêu hắn.

Xin lỗi nhé! Thông báo ngầm qua cho biết, chị đây luyện Karate từ năm lớp Ba đến năm lớp Chín đó! Cũng~tầm~thường~thôi!!!

- Tất nhiên rồi! Chỉ là tôi bất ngờ, một thư ký nhảm ruồi như cô lại dám có gan ra tay đánh giám đốc đẹp trai như tôi thôi!

Thôi rồi! Món sinh tố bơ của ngày hôm kia lại chực chờ trào lên tới cổ họng rồi. Lần này chắc nôn ra mật xanh luôn mất! Hắn còn mạnh miệng thế cơ à? Biết thế lúc này tôi đạp thẳng vào cái mặt Sói nhà hắn, xem hắn còn rên nổi nữa không! Được rồi, coi như rút kinh nghiệm, lần sau có cơ hội sẽ thực hiện.

- Giám đốc! Có đau lắm không? Có cần khám bác sĩ không? Còn lết nổi, à không, còn đi nổi nữa không ạ?! – Tôi hỏi han đầy châm biếm. Hắn lườm lườm tôi, sau đó gồng mình ngồi vào bàn làm việc đối diện, trừng mắt:

- Lo mà làm việc của cô đi!

Hung dữ cái gì chứ? Có gan thì nhào ra đây, để tôi có dịp cho một cước vào mặt. Mà cũng thật đáng tiếc, tiếc là hôm nay tôi không mang giày cao gót nhỉ? Nếu không… Hahaha… Hắn cũng đừng nghĩ sẽ cất tiếng nói nổi một lời nào. Coi như đây là cảnh cáo đi. Tôi không phải cô “Mèo nóng bỏng” kia, cũng không phải là “Mèo rực lửa” ban sáng, nên… cẩn thận đó!

P/s: Chương sau sẽ có H. /( ^_^)"
 

Cherry_FF

Gà con
Tham gia
17/6/14
Bài viết
5
Gạo
0,0
Có H kìa~~~;;)
Nhưng mình thấy nên ít lời thoại một chút, chủ yếu để diễn tả suy nghĩ của nhân vật chính sẽ hay hơn. :x:x:x
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Chương này dài nên mình cắt ra. ^__^
_________________________________


CHƯƠNG 3: CƯỠNG ÉP MÈO HOANG TẠI “RED GARDEN”
11:00 PM…

Tôi trằn trọc lăn qua lộn lại không yên. Chẳng lẽ do trời nóng qua nên tôi khó ngủ ư?

Linh cảm của tôi dường như thấy bất an. Dù cố gắng trấn áp đến mức nào cũng chỉ khiến tôi càng thêm bất an chứ chẳng có chút bình tĩnh nào. Rốt cuộc là có chuyện gì đây?

Đã đạp cho hắn một đạp đau tê tái, đáng lí ra tôi phải vui vẻ đi vào giấc ngủ chứ? Tại sao lại thê thảm như vậy? Hay là… tôi đang lo vì sợ hắn trả thù?

- Cóc sợ! Trả thù thì trả thù đi! Thử coi ai sợ ai!

Tôi quyết liệt nằm ịch xuống giường. Nhắm mắt lại! Cứ nhắm mắt một lát nữa sẽ ngủ được thôi!

5:00 AM…

“Sư tỉ ơi, có điện thoại kìa~~~~”

Ngáp~

“Sư tỉ ơi, có điện thoại kìa~~~~”

- Trời ơi! Mới sáng sớm mà ai gọi vậy trời??? Đúng là thứ khốn nạn mà!!! – Tôi vò mớ tóc rối như con điên, vừa quấn chăn kín mít chỉ lộ mỗi cái mặt, vừa phàn nàn.

- Alô! – Do dậy quá sớm tôi lí trí còn lẫn lộn nên đâm quạu.

- Cô còn ngái ngủ.- Một giọng nói nghiêm túc vang lên, còn pha chút giễu cợt.

- Thằng nào? Dám phá chị đây hả? – Tôi nổi điên quát lên, chỉ thiếu điều ngoạm nốt cái điện thoại thôi.

Đầu dây bên kia im lặng một cách lạnh lùng.

- Thằng kia… - Tôi chưa kịp nói hết thì người kia cất tiếng trầm trầm quen thuộc vang lên:

- Tôi, sếp của cô, Lương-Gia-Anh!

Tôi… á khẩu!!!

Không lẽ mới sáng sớm đã “hên” như vậy rồi ư? Không thể nào! Hic! Mà sáng sớm hắn gọi tôi làm cái quái gì thế hả?

- Sếp! Hihi… Chỉ mới năm giờ mấy, anh… không định giục tôi đi làm đấy chứ? Hihi…

Tôi miệng cười mà lòng thấy sao cay đắng vô cùng. Tên khốn! Có biết tối qua tôi rất khổ sở mới ngủ được hay không mà sáng lại hối thúc tôi vậy hả?

- Tôi điện thoại muốn thông báo với cô sáng nay không cần đến công ty. Chiều chuẩn bị để sáu giờ tôi sẽ qua đón cô đi cùng.

- Đi… đi đâu ạ?

- Bàn công việc

- Nhưng…

Tút tút tút…

Tên thần kinh! Đồ chết dẫm! Phiền nhiễu giấc ngủ của người ta. Tôi ước gì mình có thể mọc cánh bay thẳng đến cạnh hắn để… cạp chết hắn!



Tại phòng làm việc sang trọng với nội thất chủ yếu bằng gỗ, một bóng người cao lớn đứng cạnh cửa sổ màu kem, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đầy hứng thú.

- Trịnh Thuỳ Vân! Muốn gây sự chú ý với tôi sao? Hoá ra cũng chẳng khác gì những cô gái kia! Mèo hoang à, muốn đấu với tôi sao? Em còn kém cỏi lắm!!!

Cộc cộc…

Người bên ngoài chẳng chờ mệnh lệnh đã đẩy cửa phòng vào.

- Gia Anh! Mới đổi thư ký nữa sao? Sao không để Ái Linh, hay Lưu Ly làm thư ký?

Người đó là bạn thân từ thời học cấp hai của anh, Hoàng Khải, cá tính và phong thái cũng chẳng khác anh là mấy.

- Người mới này… thú vị hơn nhiều. Để hai cô gái kia làm, họ sẽ nghĩ mình quan trọng lắm. Lúc đó thì thật phiền phức. Cậu biết đó, đám phụ nữ đó một khi bám lấy mục tiêu nhất định là một con đỉa siêu dai, không hút cạn máu quyết không buông tha đâu!

Hoàng Khải phì cười:

- Nói gì mà thấy ghê vậy! À! Người mới này là ai? Đẹp không? Có nóng bỏng không?

- Không đẹp! Không nóng bỏng! Càng không biết cách làm hài lòng tôi gì cả. Ngược lại còn thô bạo, hung hăng và… xảo trá! – Hắn vừa thở ra một làn khói vừa nói.

- Ồ! Vậy thì lạ thật! Người như vậy cậu cũng muốn tuyển làm thư ký? Đổi khẩu vị sao? Thích thuần phục mèo hoang à?!

- Đừng nói thế! Làm mình cảm thấy mình biến thái quá! Chỉ là… muốn đùa giỡn với cô ta một chút. Giúp mình được chứ?

- Chuyện nhỏ! Cứ nói!

“Trịnh Thuỳ Vân, tôi sẽ cho cô thấy, sự khác biệt giả tạo của cô sẽ cho cô kết cục như thế nào!!!”

 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
Buổi chiều, tôi đắn đo đứng trước tủ quần áo sơ sài của mình, chỉ có mỗi ba bộ váy ư? Sao đến tận giờ phút này tôi mới biết mình chẳng có chút gen nữ tính nào thế nhỉ? Thảm rồi! Một lát theo hắn bàn công việc, mà theo những gì tôi hiểu biết, nếu đi phải mặc một bộ váy thật yêu kiều, có vậy mới không làm mất mặt giám đốc. Ba bộ váy, có hết hai bộ tôi đã mặc đi làm mất rồi, bây giờ mà mặc nữa thì… hơ hơ… có bị cười cho chết không nhỉ?


Ông bà ta thường bảo “cái khó ló cái khôn”, mà tôi hiện giờ cũng bất ngờ tại sao mình lại thông minh quá xá!


- Phải rồi! Mẹ, mẹ có mấy bộ váy cũng rất đẹp. Oh my Thánh, mình thông minh động trời luôn!


Tôi chuồn vào phòng mẹ. Hiện giờ mẹ vẫn còn ca cẩm bên nhà hàng xóm, tôi tranh thủ chọn vài bộ vậy. Bới tung tủ đồ, tôi cuối cùng cũng tìm được bộ váy màu ngọc bích bị mẹ nhét tận dưới đáy tủ. Váy đẹp mà nhét kỹ như vậy, mẹ giấu ai thì giấu, sao lại đi giấu với con gái mình chứ? Hừ!


Bộ váy dài qua gối một chút, kiểu váy có vẻ hơi cũ, nhưng kệ đi, có váy mặc là mừng phát khóc rồi. Tôi hào hứng đem bộ váy đi ủi cho thẳng, có xịt thêm một ít nước hoa mùi chanh lên đó.


Váy khá đơn giản, ngoại trừ những ngôi sao nho nhỏ được thêu theo viền váy thì dường như không có hoạ tiết gì cầu kỳ nữa. Tay váy phồng nhẹ làm cánh tay vốn dĩ khẳng khiu, không được đầy đặn của tôi trông tương đối dễ nhìn hơn. Cổ áo tim không quá kín, cũng không quá sâu làm tôi rất hài lòng. Tính cách tôi vốn chẳng chịu yên phận, hiện tại cũng vậy, tôi đem thắt lưng mảnh màu da bò mới mua tuần trước thắt lên. Nhìn mình trong gương, tôi chỉ có một từ để diễn tả thôi, đó là: Tuyệt!


Hahaha! May mà có cái váy này cứu rỗi, nếu không thì… haizz… tôi không biết hắn sẽ dùng ngôn ngữ của hành tinh nào để mắng mỏ tôi nữa!


Đồng hồ điểm năm giờ rưỡi, tôi vội vã ngồi vào bàn trang điểm. Gấp gáp quệt son dưỡng, bôi kem dưỡng, còn lại không làm gì. Chút chuyện nhỏ này chắc là không sao! Thay vì uốn éo tóc cả tiếng đồng hồ như mọi ngày, tôi để tóc xoã thật tự nhiên, đem cây kẹp dài lấp lánh, mảnh mai mà tôi vừa “mượn” của mẹ kẹp hờ lên. Tôi thu dọn điện thoại, ví, v.v… vào một cái túi xách màu đen. Vì lười đi giày cao gót, tôi liền mang đại đôi giày hôm qua. Dù sao, chủ yếu vẫn là công việc mà. Ngoại hình chỉ là thứ yếu.


Tôi dáo dác nhìn quanh nhà. Hoàn hảo! Không có ai hết. Chỉ cần tôi về trước 9 giờ, sẽ có thời gian đem trả bộ váy này về vị trí cũ. Hê hê… Sao tôi thông minh đến mức tôi còn hoảng hốt thế này.


Loay hoay lòng vòng rốt cuộc cũng tới sáu giờ. Mà hắn cũng hay thật, đồng hồ đeo tay vừa chỉ đúng sáu giờ, chiếc xe hơi màu vàng chói lọi đã đỗ xịch trước cửa nhà tôi.


- Lên đi!


Tôi nhìn ngó xung quanh. May quá! Không có ai hết! Nhanh chóng chuồn thôi! Tôi nháo nhào vào trong xe, gấp đến độ chân dậm uỳnh uỵch.


- Đi thôi! Đi thôi!!!


- Cô gấp cái gì?! Bộ vừa cướp ngân hàng về hả?


Tên thần kinh âm binh này! Nói chuyện với phụ nữ tử tế một chút chắc giảm thọ nhỉ? Rõ ghét! 100% lũ “mèo” hắn nuôi chỉ thích tiền của hắn, chứ tính cách như vậy chỉ có con nào bị chó dại cắn quên chích ngừa mới thích hắn thôi!


Chiếc xe nhanh chóng hoà vào làn xe đông đúc, tôi thở phào nhẹ nhõm.


- Này, bộ váy nhìn cũng được. Mà có hơi cũ, mua hàng chợ hả? – Hắn quay sang hỏi. Tôi cũng không ngại cho hắn biết sự thật:


- Gì chứ?! Tôi đâu có sang dữ vậy! Đồ của mẹ tôi thôi!


- HẢ? CÔ NÓI GÌ?


Tôi hốt hoảng nép mình vào kính cửa. Sao thế? Sao thế? Có gì mà shock???


Tôi thấy hắn mặt đen thui lại, hai mắt gườm gườm nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng lái xe một mạch đến đường X, cả một dãy phố rực rỡ với ánh đèn màu lấp lánh lung linh, cả một dãy phố toàn những cửa hiệu thời trang sành điệu. Đây chẳng phải “con đường thời trang” mà lúc trước đám bạn sành điệu lớp tôi thường tới ư?


Hắn đỗ xe, nhanh chóng kéo tôi như bay vào một cửa hiệu rực rỡ ánh đèn vàng ấm áp, bên trong là những dãy quần áo, bộ nào cũng đủ sức lôi cuốn người ta.


Oa~ Tôi muốn mua hết cái cửa tiệm này!!! Ôi, sao mà đẹp thế này!!! Giờ tôi mới thấy bộ váy tôi đang mặc trên người sao mà tầm thường quá!


- Thích đúng không? Mau đem bộ váy này mặc vào, bỏ bộ đồ cũ kỹ làm mất mặt tôi đi.


Tôi đã sớm bị bộ váy màu nude đẹp như váy công chúa trước mặt lôi cuốn. Chất liệu mềm mại, mát mịn. Đơn giản mà không kém phần sang trọng. Phần viền váy được đính ren mỏng trong càng thêm nữ tính. Cổ vuông xinh xắn, điểm xuyết là những hạt pha lê lấp lánh nhỏ xíu. Quá đẹp!


- Định nhìn tới bao giờ, mau thay đi! Muộn thì biết tay!


- Khoan đã! – Tôi liếc nhìn giá tiền, hai mắt trợn lồi như mắt ếch.


Hai triệu năm trăm nghìn.


Oh my Thánh! Đem tôi đi bán luôn đi! Làm sao mà mua nổi chứ? Tôi còn chưa lãnh được đồng lương nào, bây giờ vì một sự kiện bé như ngón út mà bắt tôi bỏ số tiền như thế ra sao? Đẹp chứ không có bị khùng nha!!!


- Tôi trả được chưa, hửm? Cô còn đứng đó rề rà thì đừng trách biết chưa?


Quả là kẻ trăng hoa nhỉ. Hiểu rõ suy nghĩ của tôi thế là tốt. Hahaha… Thế thì an tâm đi thay rồi.


Red Garden là một nhà hàng-khách sạn nổi tiếng trong thành phố. Nhưng giá của nó hả? Đắt khỏi phải bàn đi. Mẹ tôi, ba tôi, thằng em tôi, ngay cả tôi cũng mơ có thể đặt chân đến đây một lần. Không ngờ bây giờ tôi lại vào được. Trời ơi! Xúc động quá!!!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
- Cô còn định đứng nhìn cái bảng hiệu đến bao giờ? – Hắn nhào tới dứt khoát kéo tôi đi vào trong.

Khối kiến trúc phương Đông và phương Tây, truyền thống và hiện đại được kết hợp hài hoà làm tôi mê mẩn. Những ngọn đèn vàng nhạt ấm áp dẫn lối từ hầm xe đến tận một phòng sang trọng. Tôi thật muốn dựng một cái lều ngủ mãi ở nơi này mất. Red Garden à, ta yêu mi nhiều lắm!

Ba tầng dưới là nhà hàng, năm tầng trên là khách sạn. Phục vụ đều là nam thanh nữ tú, khách khứa đều là tầng lớp thượng lưu kiểu cách, tôi thấy mình như một con ếch ngu ngốc ở mãi dưới đáy giếng, bây giờ mới mở rộng tầm mắt. Nói chung, hiện tại miệng của tôi cứng ngắc, hàm cũng cứng lại, không động đậy được luôn!

- Cô đó! Ngậm mồm lại, đừng làm tôi mất mặt nữa! – Hắn kề sát tai tôi mà cho một “câu thần chú”. Lập tức, tôi đóng miệng lại ngay.

Người ngối đối diện rất anh tuấn lại có vẻ tử tế làm tôi thấy rất dễ chịu và thoải mái. Người này… đúng là người trong mộng của tôi.

- Hoàng Khải, đây là thư ký mới của mình. Trịnh-Thuỳ-Vân!

Không cần nhấn mạnh tên tôi. Tên tôi hay như thế nghe qua một lần là có thể nhớ rồi! Hừ! Nghĩ là như thế, nhưng tôi vẫn cười dịu dàng gật đầu chào hỏi anh ta:

- Rất vui được gặp anh!

- Tôi cũng vậy! Rất vui được gặp em, người đẹp!

Sao giọng điệu này nghe quen quen nhỉ? Hình như… tên Gia Anh đã có nói vài lần câu này thì phải? Sao thế? Đừng nói cái người đẹp trai anh tuấn trước mặt tôi cũng theo phe hắn nha! Nếu như vậy, thì tôi thảm thật rồi.

- Giám đốc à, anh có đem tài liệu theo không? – Tôi ghé sát tai anh ta, hỏi nhỏ. Anh ta tỏ vẻ bực dọc:

- Dẹp đi! Ban ngày cầm tài liệu, ban đêm thì không. Hiểu chưa?

- Ờ! – Thật ra thì tôi chưa hiểu lắm đâu.

Tôi nhìn chăm chăm vào bình hoa nhỏ xinh trên bàn, đột nhiên:

- Em tên Thuỳ Vân phải không? Thế nào, Gia Anh đã đi rồi, sẵn chúng ta nói về anh ta một chút. Em thấy anh ta thế nào? – Hoàng Khải hỏi tôi, trong đôi mắt ánh lên tia hứng thú dạt dào. Còn tôi, bị điểm ngay tử huyệt “tám” của mình liền quên mất câu châm ngôn mẹ tôi rỉ rả bên tai: “Không được nói xấu sếp”, bắt đầu trút bầu tâm sự:

- Hắn ta? Hơ hơ… Anh có thân với hắn lắm không? Biết không, hắn rất biến thái đó! Hahaha… Ngày đi phỏng vấn, hắn ta còn bị tôi bắt gặp trong WC với “Mèo nóng bỏng” nữa!!!

- “Mèo nóng bỏng”? Là ai???

- Là… hình như là bạn gái của giám đốc. Tôi cũng không rõ!

- Thế… em có thích hắn không?

- Nhìn kỹ đi! Tôi có giống người bị tâm thần hay không hả? Mắt tôi có lệch hay không? Nghĩ sao vậy chứ!

Hoàng Khải: >____<|||

Tôi vừa nói chuyện vừa uống rượu, càng nói càng thích, càng uống càng hăng, bất giác đã mơ mơ màng màng. Sao tên giám đốc đó đi WC lâu vậy? Còn chưa trở lại sao? Đừng nói lại cùng con mèo nào làm bậy ở đó nữa nhé! Nhức đầu quá!

- Thuỳ Vân, em nhức đầu sao? Phía trên có khách sạn, tôi thuê một phòng cho em nghỉ ngơi nhé!

Tôi chỉ biết rõ người nói là Hoàng Khải, không trả lời nổi tôi đành gật đầu loạn xạ. Hình như tôi đã say thì phải…

Chỉ biết mình ngã trên cái giường mềm mại, như vừa được ngã lên một đống bông êm ái, thoả mãn đến linh hồn cũng muốn thoát ly thể xác mà bay lên vậy. Đúng là nơi mắc tiền có khác. Cả cái giường cũng tuyệt vời như thế! Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tuy trong thâm tâm cảm thấy có gì đó khác lạ nhưng mà tôi đã say mềm người nên ngay tức khắc chìm đắm trong giấc ngủ.





- Thuỳ Vân!

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi lờ mờ mở mắt ra.

- Hở? Giám đốc!

- Thuỳ Vân! Em thật xinh đẹp. Làm bạn gái anh nhé! Hửm? Ở công ty sẽ không ai dám bắt nạt em nữa đâu!

- Hơ hơ… Không cần đâu! Cũng đâu ai dám bắt nạt tôi!

- Nào! Làm bạn gái anh đi!

- Đã bảo là không! – Tôi nổi điên đạp phắt hắn xuống sàn. Cho đáng đời nhé!

Nhưng hắn đúng là tên ngoan cố có tiếng, tôi càng đạp hắn càng chồm tới, tôi nổi lên “thú tính”, nhất thời quên mất hắn là sếp mình, đánh hắn như đánh kẻ thù trăm năm.

- Này! Dừng tay lại! Dừng lại!!!

Tiếng nói dần xa, tôi cũng mệt mỏi đi vào giấc ngủ.




Sáng hôm sau… Tôi tỉnh dậy với gương mặt “siêu ngu” thường ngày. Đờ đẫn một hồi cho máu lưu thông toàn cơ thể, tối qua say mềm nên bây giờ cảm giác cả người rã rời. Mà khoan, đây là đâu mà đẹp thế? Hình như không phải cái “ổ chuột” của tôi?!

- Đây là đâu vậy trời? – Tôi vò vò cái đầu vốn dĩ đã “không thể rối hơn” của mình. Bất chợt, ánh mắt tôi bắt gặp tấm áo vest đen đắt tiền quen ơi là quen. Hình như cái này là của giám đốc mà?

Chẳng lẽ… HẮN TA DÁM???

Đang lúc tôi nổi máu điên như một con thú bị bệnh dại, hai mắt trợn lồi lên, răng nghiến lại như đang mài dao, cảm giác như bộ móng ngắn ngủn của tôi đang dài ra như vuốt sói.

Cạch… Tiếng mở cửa vang lên, tôi ngẩng đầu, đập vào mắt là một gương mặt te tua đến thảm thương. Hắn… sao mà ra nông nỗi này đây?

- Giám đốc… anh… anh… mặt anh sao mà… - Tôi ấp úng, chẳng lẽ bị mèo cào sao? Thất đức đến thế à?

- Sao mà cái gì? Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ thì đi về đi! Tới trễ bị trừ lương thì đừng có hỏi tại sao!!! – Hắn ta vô cớ nổi sùng.

Tôi còn muốn nán lại xem mặt mũi hắn bị thế nào, hỏi nguyên nhân sao lại ra nông nỗi đó nhưng bị ánh mắt sát thủ của hắn giết chết tính tò mò, tôi đành lủi thủi cắp túi ra về. Cơn giận điên loạn trong lòng bị dập tắt tự bao giờ, trong lòng thấy hả hê vô cùng. Tôi vui vẻ bước ra khỏi phòng. Trước khi đóng cửa, tôi còn nghe câu lầm bầm từ miệng hắn:

- Đúng là đồ thư ký xui xẻo!

Ai xui xẻo hả? Bộ tưởng làm thư ký cho một tên biến thái thì may mắn lắm í! Nếu không phải mẹ tôi cứ uy hiếp chuyện kết hôn, tôi có chết cũng không làm công việc này đâu nha!!!
 

MiO_613

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/6/14
Bài viết
85
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4: SỨC MẠNH ĐÁM ĐÔNG


Tôi dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy tới công ty.


Vừa kịp giờ! May quá!!!


Tôi sửa soạn lại chỉnh tề đôi chút, cố gắng nhịn xuống cơn đói cồn cào vì hôm qua uống say mà sáng nay chưa kịp ăn sáng. Đói meo rồi~~~


Xì xào xì xào…


Có chuyện gì vậy nhỉ? Hình như có gì đó bất thường thì phải? Tại sao tôi lại cảm thấy như mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình vậy nhỉ?


Chẳng lẽ quần áo không chỉnh tề? Không! Tôi đã chỉnh sửa kỹ lắm rồi cơ mà?


Hay là đầu tóc rối? Tôi đã chải rồi! Chải nhiều lần lắm á!!!


Hay là mặt mũi thần sắc tệ quá? Không lẽ nào nha! Tôi đã trang điểm che lại rồi mà!


Rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ? Hay là… không phải nhìn ngó tới mình? Chắc là do tôi tưởng tượng quá lố thôi! Tôi mang theo mối nghi ngờ đi vào phòng giám đốc. Còn chưa kịp bước chân vào phòng thì…


- ỦA? Ai quen dữ vậy ta?


Í! Hai con mèo của tên biến thái kia đây mà! Tới gây sự 90% rồi!


- Cô là…


- Tôi. Ái Linh. Bạn gái của Gia Anh! Tôi cấm cô, tốt nhất là an phận làm cái chức thư ký quèn của cô đi, đừng có mà dòm ngó tới Gia Anh. Không thì tôi không để yên cho cô à nha! – Ái Linh trừng mắt. Đôi mắt phượng sắc bén kia trừng lên càng khiến người ta hãi hùng. Dữ quá! Chẳng lẽ tên Gia Anh đó thích phụ nữ sắc sảo sao? Không sợ có ngày bị ám hại sao?


- Yên tâm đi! Tôi không có hứng thú với kẻ biến thái đam mê súc vật đâu!!!


- Trịnh Thuỳ Vân! Cô dám nói Gia Anh là kẻ biến thái hả???


Lại một nhân vật xuất hiện nữa á?


- Chị Lưu Ly! – Tôi mỉm cười nhè nhẹ mà trong lòng cảm thấy bực bội. Tại sao chỉ vì một tên biến thái mà chị em tương tàn như vậy?


- Tên Lưu Ly của tôi là để cho thư ký quèn như cô kêu hả? Cô đó! Nếu không có Gia Anh trợ giúp, cô nghĩ với trình độ của cô có thể vào --- làm hay sao? Cô tưởng mình đang mơ hả? Cô nghĩ rằng mình thật sự có tài năng xuất chúng hả? Nói cho cô biết, Gia Anh chỉ thích phụ nữ tài hoa xinh đẹp như tôi thôi! Còn cô, cút đi!!!


- Cái con thư ký quèn này! Không biết trên dưới, nghĩ rằng có được một chút ưu ái của Gia Anh thì làm tới hả? Ngu ngốc! – Ái Linh hùa theo thét vào mặt tôi.


- Cô nghĩ rằng chỉ với mấy chiêu trò ngớ ngẩn chết tiệt của cô có thể khiến Gia Anh liếc nhìn hả? Gia Anh chẳng qua chỉ xem cô là một thư ký tội nghiệp, mười ba lần phỏng vấn đều bị khước từ mới dùng lòng trắc ẩn cho cô một chút thư ký quèn, vậy mà cô những tưởng mình tài ba lắm dám dụ dỗ đi uống rượu hẹn hò với Gia Anh!


- Khôn hồn thì cút đi, kẻ mười ba lần phỏng-vấn-thất-bại!!!


Hai người, một Ái Linh sắc sảo, một Lưu Ly độc miệng, thi nhau dồn tôi vào chân tường, mỗi người một câu rủa xả tôi. Còn dám trước mặt tôi nhắc đến nỗi đau mười ba lần phỏng vấn không được nhận. Tôi như bị đạp trúng vết thương, trừng mắt nhìn họ, cũng không nể nang trước phòng giám đốc thế nào cũng có camera quan sát, xông tới hai người đẹp được hắn ta ưu ái, không tiếc lời đáp trả:


- Hai con người xấu xí kia! Một câu nói tôi thư ký quèn, hai câu cũng nói tôi thư ký quèn. Thư ký quèn? Có giỏi hai người cũng thử làm đi, xem có được không? Hơ hơ… Chẳng phải là hai người đẹp được tên giám đốc biến thái đó ưu ái kêu mèo này mèo nọ sao? Sao ngay cả cái chức thư ký quèn này thà để cho “kẻ thất bại” tôi đây là, cũng không đưa cho “người phụ nữ tài hoa xinh đẹp” hai người nắm giữ. Như vậy các người có thể ngày ngày đối mặt kêu meo meo với nhau rồi!!! Hở?


- Cô!!! – Hai người họ sắp sửa nổi điên xông tới.


- Sao nào? Còn nữa! Đừng nói tôi dụ dỗ hắn nhé, tôi vốn dĩ không ưa những kẻ biến thái đâu!!! Nếu không còn việc quan trọng, tôi phải vào phòng giám đốc, phòng chỉ dành cho giám đốc và… - Tôi nhìn đểu hai người một cái, ngẩng cao đầu mở cửa, nói nốt phần còn lại. – Và… một “thư ký quèn”!!!


RẦM!


Tôi thoả mãn sập cửa trước mặt họ. Hô hô hô… Dễ chịu quá đi mất!!! Mặt họ lúc đó, người mặt xanh, người mặt tím, nếu đây là một quyển truyện tranh chắc chắn sẽ được ưu ái vẽ thêm một luồng khói bốc lên từ đầu hai người họ.


Trịnh Thuỳ Vân à! Mày thật là tuyệt vời nha!


Tôi nhất thời say đắm trong sự chiến thắng rửa thù hận kia, nhưng nhất thời quên mất, họ là người yêu của kẻ tối quyền lực ở công ty này: Lương Gia Anh.
 

Munn97

Gà tích cực
Tham gia
21/6/14
Bài viết
125
Gạo
20,0
Cute quá :)
Mà nữ chính hên nhỉ? Đi vệ sinh mà cũng được xem phim free, tiếc là chưa tới cảnh hay nhất :D
Bạn thật là..! nữ chính đang buồn nôn chết đi được tâm trạng đâu mà xem... mấy cái ấy ấy... =)) Nhg mà mình đồng quan điểm với bạn kp lúc nào cũng đc tận mắt chứng kiến mấy cảnh ấy đâu haha :D
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên