Hoàn thành Someone like you (Một ai đó giống anh) - Hoàn thành - Thanh Khê

tengicungduoc

Gà con
Tham gia
19/9/15
Bài viết
40
Gạo
0,0
Mục lục: chương 1 --- chương 2 --- chương 3 --- chương 4
Bạn đã dẫn mục lục ra như vậy thì nên dẫn link nhé, đây mới một trang chứ nếu từ hai trang trở đi thì người đọc rất khó tìm chương nha.
Bạn trên đã nhắc bạn sửa tiêu đề thì sửa liền đi nha.
Trong chương truyện thì bạn nên chú ý chính tả và hạn chế kể gây nhàm chán cho người đọc.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Bạn đã dẫn mục lục ra như vậy thì nên dẫn link nhé, đây mới một trang chứ nếu từ hai trang trở đi thì người đọc rất khó tìm chương nha.
Bạn trên đã nhắc bạn sửa tiêu đề thì sửa liền đi nha.
Trong chương truyện thì bạn nên chú ý chính tả và hạn chế kể gây nhàm chán cho người đọc.
Vậy nếu bây giờ mình sửa tiêu đề, xong xóa luôn mục lục được không ạ? Bạn có thể hưỡng dẫn mình cách sửa được không ạ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tengicungduoc

Gà con
Tham gia
19/9/15
Bài viết
40
Gạo
0,0
vậy nếu bây giờ mình sửa tiêu đề, xong xóa luôn mục lục được không ạ? bạn có thể hưỡng dẫn mình cách sửa được không ạ?
Bạn nhớ viết hoa đầu câu nha. Bạn có thể vô link này và đọc kĩ mục số 8 để sửa lại tiêu đề https://gacsach.com/diendan/threads/noi-quy-chuyen-muc-truyen-dai.10059/
Còn xóa luôn mục lục thì phía cuối bài bạn đăng lên có chữ Sửa đây, bạn nhấp vào đó rồi xóa đi mục lục thôi, nhưng mình nghĩ bạn nên để mục lục vậy rồi chèn link vào thì hơn.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Bạn nhớ viết hoa đầu câu nha. Bạn có thể vô link này và đọc kĩ mục số 8 để sửa lại tiêu đề https://gacsach.com/diendan/threads/noi-quy-chuyen-muc-truyen-dai.10059/
Còn xóa luôn mục lục thì phía cuối bài bạn đăng lên có chữ Sửa đây, bạn nhấp vào đó rồi xóa đi mục lục thôi, nhưng mình nghĩ bạn nên để mục lục vậy rồi chèn link vào thì hơn.
Viết hoa đầu câu tiêu đề đó hả? À, mình sửa lại toàn bộ rồi. Dấu cách với chính tả ở các chương. Có điều nội dung thì tạm thời chưa có ý định thay đổi gì cả. Đợi sau này khả năng viết tốt hơn sẽ sửa thêm. Cảm ơn bạn nhé!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tengicungduoc

Gà con
Tham gia
19/9/15
Bài viết
40
Gạo
0,0
viết hoa đầu câu tiêu đề đó hả? à, mình sửa lại toàn bộ rồi. dấu cách với chính tả ở các chương. có điều nội dung thì tạm thời chưa có ý định thay đổi gì cả. đợi sau này khả năng viết tốt hơn sẽ sửa thêm. cảm ơn bạn nhé!
Viết hoa đầu câu bình luận đó bạn. Bạn nên cố gắng viết đúng chính tả, viết hoa đầu dòng, đặt dấu câu... không chỉ là trong khi viết truyện.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Viết hoa đầu câu bình luận đó bạn. Bạn nên cố gắng viết đúng chính tả, viết hoa đầu dòng, đặt dấu câu... không chỉ là trong khi viết truyện.
À, mình đã hiểu. Xin cảm ơn ạ! Hihi
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 6:

Thế là bộ tứ bất đắc dĩ của chúng tôi đã chơi trọn vẹn một ngày lễ bên hồ Gươm. Chủ yếu là nhảy vào chơi mấy trò dân gian, mệt thì lại đi ăn kem ngồi bên vỉa hè nghe nhạc rock của mấy ban nhạc gì gì đó tôi cũng không biết tên. Hôm nay, tôi sẽ đánh dấu là một ngày quan trọng của cuộc đời mình, ngày đầu tiên được đi chơi cùng Phi, ngày hâm nóng tình bạn giữa tôi và Yuyi, và còn là ngày tôi hành hạ được Lưu Dương. Chúng tôi quyết định kết thúc ngày lễ bằng một bộ phim ma ở rạp. Tôi là đứa hào hứng nhất vì tôi vốn thích xem phim ma, ngược lại Yuyi không đồng tình vì cô ấy nhát đến độ không dám mở mắt xem cảnh nào trong phim. Còn hai anh em họ của chúng ta thì khỏi phải nói. Một người vừa xem phim ma vừa cười làm mất hết bản chất của phim, người còn lại thì xem phim ma với khuôn mặt ngàn năm không thay đổi. Rời khỏi rạp chiếu phim vào lúc 20 giờ, tôi và Yuyi đang chuẩn bị nói lời tạm biệt với anh em họ để ra trạm xe buýt gần nhất thì đúng lúc Lưu Dương dắt xe đi tới mặt hớn hở nói:

- Tôi sẽ đưa bà chị về, dù sao hôm nay tôi cũng là nô lệ cho bà chị. Giờ cũng chưa qua ngày!

- Tôi không nghĩ cậu lại thích làm nô lệ của tôi đến vậy đấy! Nhưng thôi, tôi từ bi trả tự do cho cậu. Đi đi, về với tổ ấm của cậu đi. Ha ha

Tôi cười sảng khoái đáp lại, cảm giác như một nữ thần đang ban tự do cho một tên nô lệ khốn khổ. Bỏ lại một câu, tôi kéo Yuyi đi về hướng trạm xe buýt.

- Thôi, muộn rồi. Chúng tôi về phòng đây.

- Bọn mình về trước nhé. Hẹn gặp lại.

Cô bạn của tôi cũng không quên nói chào tạm biệt, cùng tôi chạy đến trạm buýt để bắt xe cho kịp. Trèo lên chiếc xe 32 quen thuộc, tôi vô thức ngoái đầu nhìn lại phía sau. Không hiểu sao hai anh em họ vẫn đứng chỗ cũ cho đến khi chiếc xe rẽ trái, hình ảnh của họ mới khuất khỏi tầm mắt tôi. Nhìn dòng xe tấp nập trên đường, tôi lại chìm vào mớ suy tư của chính mình. Lần đầu tiên tôi thấy những suy nghĩ trong đầu mình lộn xộn đến thế? Nếu là trước đây, mọi suy nghĩ của tôi rõ ràng luôn hướng về Phi, nhưng hiện tại tôi cũng không biết bản thân mình đang nghĩ về ai. Bàn tay vẫn đang nắm chặt chiếc điện thoại, một cuộc gọi cứ lặp đi lặp lại trên màn hình với cái tên được lưu bằng tiếng trung 韩羊 (Hàn Dương). Tôi vẫn để chế độ im lặng, không tắt, cũng không có ý định bắt máy. Mọi thứ đã là quá khứ, tôi cũng đã trở về rồi! Người đó còn muốn gì ở tôi nữa đây?

- Ơ, này! Có ai gọi cậu kìa, sao không bắt máy đi.

- À… Ừ. Không quan trọng đâu.

Tôi mỉm cười nhìn Yuyi lấp liếm, rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại với hai mươi cuộc gọi nhỡ. Có lẽ nào, có chuyện gì đó quan trọng xảy ra sao?

- Thanh Du, cậu thay đổi rồi. Cậu càng lúc càng có nhiều bí mật mà tớ không biết.

- Này, thế cậu có chắc là cậu không có gì giấu tớ chứ?

Tôi lặng người trước câu nói của cô bạn, vội vàng chống chế bằng một câu hỏi nửa đùa nửa thật. Yuyi trợn to mắt hơn nhìn tôi, song lại như vụng về tránh đi câu hỏi đó. Cô ấy im lặng, tôi cũng im lặng. Lúc đưa ra câu hỏi đó, tôi không hề nghĩ gì cả. Nhiều năm về sau tôi mới biết, có những sự thật còn tàn nhẫn hơn cả những lời nói dối!



Cuộc sống của tôi nhanh chóng trở về quỹ đạo ban đầu, vì sau cái lần tình cờ gặp nhau bên hồ Gươm đó tôi không còn gặp lại Phi một lần nào nữa. Còn Lưu Dương kia vẫn chen vào cuộc sống của tôi từng ngày, từng phút một. Nhưng chỉ cần tôi muốn, một Lưu Dương không đủ sức để khiến cuộc sống của tôi xáo trộn. Có chăng chỉ là thêm ít gia vị cho những ngày bình thường của tôi bớt nhạt hơn mà thôi!

Nắng tháng 10 chẳng hề dịu mát như tôi nghĩ, nó thậm trí còn oi bức không khác gì những ngày hè tháng 7. Một ngày nào đó giữa tháng 10 nắng sớm hơn mọi ngày, tôi chen lên chiếc xe buýt đông nghịt người đến nhà ông bà bên phố Kim Mã. Sau khi xe dừng ở trạm gần nhất, tôi chạy băng qua đường khi nhìn đồng hồ thấy sắp muộn giờ làm. Tôi luôn là một người đúng giờ, chỉ trừ những trường hợp hi hữu như tắc đường, tai nạn mới khiến tôi không thể đến đúng giờ. Khi chỉ còn một bước chân nữa là đến bên kia đường, thì một chiếc xe lao đến từ ngã rẽ ba dừng ngay bên cạnh khiến tôi hấp tấp dừng lại. Tôi chỉ kịp cúi người nói xin lỗi một câu rồi nhanh chóng chạy vào vỉa hè đi tiếp. Cũng không để ý xem người lái xe là ai và chủ đích là gì. Chỉ khi nghe thấy ai đó gọi tên mình mới giật mình quay lại.

- Này, Thanh Du.

- À, chào Phi.

Rõ ràng là tôi biết bản thân đã muộn giờ làm rồi, nhưng không hiểu sao vẫn dừng lại để chào hỏi Phi. Việc tôi gặp Phi đột ngột thế này khiến tôi cảm thấy có chút không đúng, tâm trạng rối rắm không rõ là đang vui hay đang hồi hộp mà quên mất mình cần phải đến chỗ làm luôn. Phi rê xe vào sát vỉa hè, gần tôi hơn để hỏi chuyện:

- Cậu đi đâu vào sáng sớm như vậy?

- À, thôi chết. Tôi phải đi làm ngay bây giờ. Muộn mất rồi, chào cậu.

Nhờ câu hỏi của Phi, tôi chợt nhận ra đã muộn giờ làm, nhanh chóng chào cậu ấy một câu rồi bước đi như chạy về phía trước. Trong lòng lúc đó vẫn còn tiếc thầm, thật không dễ dàng gì để cùng Phi có duyên gặp mặt trong một thành phố rộng lớn như thế này! Sau cùng, chúng tôi vẫn chỉ là những đường thẳng song song mãi mãi không có điểm chung mà thôi!

- Này, nếu muộn giờ rồi thì để tôi đưa cậu đi cho nhanh. Lên xe đi!

Phi đã kịp chạy xe đến bên cạnh ngỏ ý chở tôi đi một đoạn cho nhanh. Tôi lưỡng lự hai giây rồi nghĩ sức người không bằng sức máy nên nhanh chóng yên vị sau xe Phi. Miệng đọc nhanh địa chỉ:

- Nhà 14, ngõ 26, Giang Văn Minh.

- Khoan đã… Cậu chắc chứ?

- Chắc! Nhanh lên, tôi muộn giờ rồi.

Phi nhanh chóng rồ ga phóng đi, cũng không thấy hỏi tôi thêm một câu nào nữa. Cậu ấy rẽ trái rồi rẽ phải vào ngõ 26, chiếc xe nhanh chóng dừng trước ngôi nhà số 14. Tôi không ngạc nhiên vì sao cậu ấy lại thân quen đường ở đây vì tôi biết ngôi nhà trước mặt này chính là nhà ông bà của cậu ấy. Còn Phi, cậu ấy có vẻ vẫn chưa hết ngạc nhiên nhưng tôi cũng không có thời gian giải thích. Tôi lên tiếng cảm ơn một câu rồi vội vã mở cổng đi vào. Nhà ông bà sáng sớm luôn để sẵn cửa cho tôi, thấy Phi cũng vào theo sau tôi mới khựng lại hỏi:

- Này, cậu vào đây làm gì?

- Tôi hôm nay đến thăm ông bà của tôi.

Tôi à một tiếng rồi đi thẳng vào nhà, cũng không bận tâm đến Phi nữa. Cậu ấy đến thăm ông bà là chuyện của cậu ấy, tôi đến làm việc là chuyện của tôi. Hơn nữa quan hệ của chúng tôi cũng chỉ là bạn học cũ, trong tình cảnh này tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào cho đúng. Cuối cùng Phi đành là người lên tiếng trước:

- Cậu không có gì để nói với tôi sao?

- Nói cái gì cơ?

- Cậu không ngạc nhiên? Hay cậu biết từ trước rồi, chuyện tôi là cháu của ông bà?

- Ừ.

Kết thúc đoạn hội thoại ngắn ngủn, tôi đi vào nhà lên tiếng chào ông bà, theo sau là Phi. Như mọi lần, bà cười tươi tắn chào lại tôi. Phát hiện ra Phi đi theo sau, bà có vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Ơ, sao hai đứa lại đi chung thế này?

- Dạ, bọn cháu chỉ gặp ngoài cổng thôi ạ. Cháu xin phép vào trong dọn dẹp một chút.

- Được rồi, cháu vào đi. Còn thằng cháu bất hiếu kia, vào đây bà bảo. Sao lâu rồi mới vác xác tới đây thăm ông bà?

- Tại năm cuối rồi, cháu bận học lắm ạ.

Tôi đi thẳng vào trong bếp, tiếng nói của Phi cũng nhỏ dần cho đến khi tôi chẳng còn nghe thấy cuộc nói chuyện của họ nữa. Tôi mới bắt đầu với công việc thường ngày của mình, việc làm này chẳng khác gì làm việc nhà nên tôi thấy rất thoải mái. Không mệt, không áp lực và còn có chút yêu thích nữa. Bởi tôi là một đứa sớm xa nhà từ nhỏ, nên gần gũi với công việc này tôi cảm thấy đỡ nhớ nhà hơn. Tuy nhiên không phải ai cũng nghĩ như tôi, hầu hết các sinh viên tỉnh lẻ khác đều xin làm thêm ở các nhà hàng sang trọng hay những quán cà phê mát mẻ. Không phải tôi không có khả năng, chỉ là bản thân không thích môi trường làm việc như thế mà thôi. Từ tháng này, tôi đã bắt đầu đăng kí lớp ôn thi tiếng Trung. Tôi dự định sẽ thi HSK trong đợt thi cuối năm nay, đó chính là mục tiêu ngắn nhất mà tôi cần phải đạt được. Trở về Hà Nội được ba tháng, nhưng tôi chưa xin tiền trợ cấp từ gia đình lần nào. Tôi sống với số tiền bản thân tự kiếm được khi làm thêm ở một quán đồ nướng Trung Hoa lúc còn ở bên Trung. Tôi luôn là một cô gái có trách nhiệm như thế, trách nhiệm với bản thân và trách nhiệm với người thân. Trưởng thành rồi, tôi mới hiểu cuộc sống vốn rất tàn khốc, nếu không tự thân cố gắng sẽ không có ai giúp bạn được cả!

Khi tôi lau đến sàn nhà phòng khách, tôi lại nghe thấy giọng Phi vang lên:

- Bà ơi, hôm nay cháu ở lại ăn cơm với ông bà được không?

- Sao có nhà không về mà lại đòi ăn cơm ở đây? Nhưng thôi, lâu lâu mới thấy cái mặt cháu đến thăm. Bà phá lệ cho ăn một bữa ở đây với ông bà. À, con bé Thanh Du nấu ăn ngon lắm. Toàn mấy món Trung Hoa thôi, ông bà dạo gần đây ăn nhiều những món đấy đến quen rồi!

- Thật không ạ?

Nghe bà tự nhiên nhắc đến, tôi vội ngẩng đầu lên khẽ liếc sang Phi. Nhìn thấy nét mặt thích thú của cậu ấy khiến tôi nghĩ rằng mình hoa mắt, vội quay sang nói với bà:

- Vậy hôm nay cháu sẽ nấu nhiều một chút ạ!

- Nấu thêm một phần nữa là được rồi!

- Nấu thêm hai phần nữa đi bà ơi, còn có cháu nữa. Hì hì.

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc khác chen vào. Một phòng năm người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, nơi có một thằng cháu khác của bà đang tới. Vừa nói, tay cậu ta vừa giơ lên như kiểu học sinh xung phong phát biểu ý kiến. Cậu ta lại đến nữa rồi, có phải tuần này cậu ta rất rảnh rỗi không, không phải hôm qua mới đến rồi sao? Nhìn thấy biểu hiện vui vẻ như đứa trẻ của Lưu Dương, tôi chỉ muốn lao đến nắm cổ áo của cậu ta ném bay ra đường ngay lập tức! Cậu ta có biết, vì có thêm cậu ta mà thôi phải nấu thêm một phần ăn nữa không? Đối lập với nụ cười hết sức khoa trương của Dương, Phi lại có vẻ tỏ ra chán ghét. Dù sao thì hai anh em họ nhà này cũng không ưa nhau cho lắm. Tôi cũng không thể nặn ra được nét mặt chào đòn cậu ta được, riêng chỉ có ông bà và bác Chi là đều vui mừng trước sự có mặt của thằng cháu hiếu thảo này. Nếu biểu quyết thì ở trong phòng có năm người, ba phiếu chắc chắn là hơn hai hiếu rồi!

- Vậy hôm nay mở tiệc gia đình đi. Thanh Du, vất vả cho cháu rồi!

Cuối cùng, tòa tuyên án nguyên cáo Lưu Dương thắng, còn bị cáo là tôi bị phạt thảm hại.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 7:

Theo sự sắp xếp của bà thì hai anh em họ sẽ làm nhiệm vụ đi mua thức ăn. Tôi lo làm nốt công việc nhà của mình. Mười giờ sáng, như mọi ngày tôi bắt đầu sách đống nguyên liệu nấu ăn vào bếp, sắn cao ống tay áo bắt đầu bận rộn với công việc bếp núc của mình. Mẹ tôi thường nói “không biết nấu ăn là thất bại của một người phụ nữ”, thật may điểm này về sau tôi nhất định sẽ không phải là một người phụ nữ thất bại. Tôi là một cô gái nguyên tắc, sống, học tập và làm việc luôn nhìn đồng hồ. Đó là lí do vì sao tôi không thể bỏ chiếc đồng hồ cũ kĩ ra khỏi tay mình. Chiếc đồng hồ này cũng rất quan trọng với tôi, tôi trân quý nó như một kỉ vật của người thân. Vì nó là món quà cuối cùng của một người rất đặc biệt đối với tôi. Như tôi đã nói, làm việc gì cũng nhìn đồng hồ chính là phong thái của tôi. Ngay cả việc nấu ăn cũng không ngoại lệ. Đầu tiên, tôi dự đoán các món ăn mình sẽ làm trong thời gian bao lâu? Nấu món này trong vòng bao nhiêu phút? Đun các món trong nồi áp suất luôn đúng thời gian quy định, không thừa không thiếu một giây nào. Ngoài ra, tôi còn siêu đẳng đến mức vừa xào thức ăn vừa nhặt rau, vừa hầm thịt vừa ướp gia vị cho các món khác. Nói chung, tôi sẽ không để thời gian của mình lãng phí một giây nào cả. Cũng sẽ không để đôi tay của mình thừa thãi, tôi không phải đang cố tỏ ra cách sống của một người bận rộn mà đó vốn dĩ là phong thái nấu ăn của tôi.

- Bà ơi, cháu cũng không có việc gì. Ngồi đợi ăn không thì ngại quá, cháu sẽ vào giúp bạn ấy một tay ạ.

Khi tôi đang chật vật xách đống đồ mang vào nhà bếp thì nghe thấy Dương lên tiếng nói sẽ giúp tôi một tay. Tôi như mở cờ trong bụng thầm nghĩ ra cách hành hạ cậu ta vì cái vụ cơm nhà có không ăn lại sang ăn cơm chùa bắt tôi chịu khổ. Với lại nếu là chàng trai trẻ này thì tôi tình nguyện nhường hẳn hai tay cho cậu ấy giúp chứ đừng nói là một tay thôi. Tôi chỉ không ngờ, Phi im lặng nãy giờ cũng lên tiếng:

- Cháu cũng sẽ giúp một tay ạ.

- Tốt, hai thằng cháu của bà thật là có hiếu.

Bà cười sảng khoái chấp thuận cho hai anh em họ vào giúp tôi. Nhưng tôi lúc này lại rất muốn từ chối, Phi cũng đòi làm cùng thì phải làm sao đây? Tôi tất nhiên sẽ thấy không thoải mái, lại không có cách nào cự tuyệt. Đành gật gật đầu xách đồ đi vào, lòng thầm nghĩ “Tốt thôi, để cho hai người họ giúp đỡ hai tay. Tôi cũng sẽ đỡ vất vả hơn!”

Tôi bắt đầu lôi đống nguyên liệu nấu nướng từ trong túi ra, hai anh em họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mua đầy đủ những thứ tôi yêu cầu cho các món tôi sẽ nấu như: Đậu phụ cay Tứ Xuyên, sườn xào thảo dược, gà kung pao, bò hầm trung hoa và một món canh mướp nấu mồng tơi đơn giản. Tất cả những món này tôi đã học được khi sống ở bên Trung Quốc một năm. Tôi bắt đầu làm từng món một, mạnh dạn sai Lưu Dương làm những công việc hợp với sức trâu trẻ của cậu ta như rửa các loại thịt bằng muối. Muốn sống tốt, sống khỏe ở Hà Nội thì cứ phải lầy lội như người ta, mà vấn nạn an toàn thực phẩm sẽ không chừa một ai. Nhất thiết phải đề phòng, an toàn là trên hết. Còn Lưu Phi, tôi giao cho cậu ấy đi nhặt rau, gọt mướp. Công việc này cũng hợp với sức của cậu ấy lắm lắm. Tôi là bếp chính nên mọi nguyên liệu cuối cùng cũng phải đến tay tôi xử lý, từ khâu thái thái, ướp gia vị hay nấu từng món. Chọn xong con dao to nhất, sắc nhất trong bếp đôi tay tôi nhanh chóng thái thái các loại rau củ nấu kèm các món. Tôi tập trung đến độ không còn quan tâm đến bất kì điều gì nữa, vì tôi sợ bị dao hôn tay lắm. Nếu như các việc khác tôi đều có thể làm được hai việc cùng một lúc nhưng riêng việc động đến dao thì tôi lại không thể để mất tập trung. Sau bao nhiêu vết cắt ở tay, tôi nhận định “Đùa với dao là không ổn đâu!”. Trong lúc này, cùng đừng ai cố ý làm tôi phân tâm nếu không tôi thật sự sẽ cắt trúng tay đấy!

- Wow, siêu thật. Bà chị nên đi làm đầu bếp mới đúng.

Nghe thấy giọng nói của Dương bên cạnh, tôi dừng động tác tay lại. Quay sang cảnh cáo cậu ta một câu:

- Thôi đi!

Nhìn thấy sắc mặt dọa người của tôi, cậu ta lại cúi mặt xuống làm tiếp công việc của mình. Trước khi quay về xử lí nốt mấy củ cà rốt, tôi vô tình liếc nhìn về phía Phi. Đúng lúc cậu ấy cũng đang nhìn tôi, bị bắt gặp như thế khiến tôi lúng túng vội cúi xuống tiếp tục động tác thái cà rốt của mình. Bên tai truyền đến giọng nói rất nhỏ của cậu ấy:

- Giỏi thật!

“Giỏi, cậu ấy nói tôi giỏi sao?”. Không hiểu sao trong lòng không giấu nổi vui mừng khi nghe thấy Phi khen mình, vì có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy khen tôi đồng nghĩa với việc cậu ấy bắt đầu coi trọng tôi hơn. Mới vui mừng được vài giây thì trong lòng lại tự mắng thầm bản thân mình“mày còn mong chờ điều gì từ Phi nữa đây? Người ta đã có bạn gái rồi”.

- A!

Đúng lúc đó, một cảm giác đau nhói ở ngón tay giữa truyền đến khiến tôi thoát khỏi suy nghĩ của mình. Đấy, chỉ cần tôi không tập trung một vài giây thôi là bị dao hôn vào tay để cảnh cáo rồi. Đã sớm tự hứa với chính mình không được để dao cắt trúng tay lần nào nữa, nhưng tôi vẫn mắc phải sai lầm cũ. Là Phi thì sẽ có ngoại lệ sao? Rốt cuộc cái người tên Phi này còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đến bao giờ nữa?

- Sao vậy? Dao cắt trúng tay rồi phải không?

Dương ở ngay bên cạnh tôi nên rất nhanh chóng nhận ra sự bất thường của tôi. Khi bị dao cắt trúng tay, tôi chỉ khẽ kêu lên rất nhỏ chứ không giống như hồi đầu mới học sử dụng dao, tôi đã la lên vang cả quán ăn khiến ai ai cũng phải chú ý đến. Cũng chính là lần đó, lần đầu tiên tôi gặp cái người có tên Hàn Dương. Đầu óc tôi lúc này lại đang lang thang ở đâu đó, người đơ đơ để mặc cho tên Lưu Dương thực tại tự tiện kéo tay tôi lên ngắm nghía, xem xét vết thương. Chỉ đến khi cảm giác được ngón tay ở giữa nhột nhột ướt ướt, suy nghĩ của tôi mới thoát khỏi quá khứ nhìn xuống ngòn tay của mình đang bị cậu ta ngậm trong miệng như một miếng kem chocolate, tôi hét lên:

- Này, cậu đang làm gì đấy?

- Không thấy sao? Tôi đang giúp bà chị xử lí vết thương ở tay. Nghe nói cách này là hiệu quả nhất đấy.

- Sao… sao cậu dám tùy tiện động vào vết thương của người khác như thế hả? Bỏ ra, tôi tự mình làm được.

Tôi từ chối thẳng thừng lòng tốt của Dương, dù sao cũng chỉ là một vết thương cỏn con mà thôi ai khiến cậu ta lo lắng như thế chứ. Cứ nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ta lúc ấy như kiểu tôi bị đứt một ngón tay không bằng. Sao lúc nào cậu ta cũng là người hành động nhanh đến như vậy? Thật dễ khiến người khác động lòng mà! Tôi quay sang định đi ra phòng khách tìm urgo để băng tạm vết thương thì Phi đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, một tay giơ miếng băng urgo lên một tay tự tiện nắm lấy cách tay đang bị chảy máu của tôi.

- Cậu định đi tìm cái này phải không? Để tôi giúp.

Thực ra, đối với tôi nó chỉ là một vết thương cỏn con nhưng trong mắt người khác lại là một vết thương không hề nhẹ, vì dao rất sắc nên nó đã cứa mất đi một miếng thịt nhỏ trên ngón tay làm máu chảy ra không ngừng. Tôi nhìn Phi không chớp mắt, ngạc nhiên với hành động chu đáo của cậu ấy dành cho tôi. Tay tôi nhanh chóng được băng lại nhưng Phi vẫn giữ nguyên bàn tay tôi không buông, đôi mắt cậu ấy dán chặt vào mu bàn tay của tôi, cẩn thận xem xét các ngón tay búp măng của tôi. Mày cau lại hỏi:

- Sao, tay cậu có nhiều vết sẹo thế này?

- À…

Tôi vẫn đang đắm chìm trong cử chỉ ngọt ngào của Phi nên không để ý đến câu hỏi của cậu ấy. Đến lúc thông tin truyền đến bộ não mới ý thức phải rút tay ra khỏi tay Phi. Lúng túng đến độ không nói được lời nào, giờ chỉ có một ước muốn duy nhất là biến mất khỏi đây ngay lập tức. Rốt cuộc lại để Phi nhìn thấy phần xấu xí nhất trên cơ thể của mình. Tôi chờ xem phản ứng của Phi, nhưng cuối cùng lại chỉ nhận được một câu hỏi lãnh đạm của cậu ấy:

- Cậu đã rất vất vả sao?

- Không. Cảm ơn cậu đã giúp tôi băng lại.

Nghe xong câu hỏi của cậu ấy, tôi lấy lại bình tĩnh buông một câu lạnh nhạt rồi lại quay sang định thái nốt mấy củ cà rốt. Dương im lặng bên cạnh tôi từ nãy giờ, cậu ấy chắc chắn cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa tôi và Phi. Chắc chắn cũng đã biết trên tay tôi có rất nhiều vết sẹo, bởi vì những vết sẹo này đa số là những vết dao cắt nhỏ ri rít nhau, cũng lâu rồi nên chúng mờ dần theo thời gian. Nếu không để ý kĩ chắc chắn không nhận ra được. Thấy tôi chuẩn bị cầm dao lên cậu ta bỗng dưng đẩy tôi lui về phía sau nói như ra lệnh:

- Đã bị đau đến mức này rồi thì đừng động vào dao nữa. Để đó tôi làm. Bà chị đi ướp gia vị chuẩn bị cho lên bếp nấu luôn đi. Tôi đói rồi!

- Được rồi, được rồi. Nhường cho cậu làm, cho cậu làm hết đấy.

Tôi rất vui vẻ nếu như ai đó muốn thay tôi làm việc, tôi bắt đầu ướp gia vị và nấu từng món một. Hai anh em họ nhà này cũng bắt đầu bận rộn với công việc phụ bếp của mình. Thật đúng là những phụ bếp vừa đẹp trai vừa có năng lực! Khi kim đồng hồ trên tay tôi chỉ đến đúng mười một giờ, cũng là lúc tôi tắt bếp. Bữa ăn hoành tráng hôm nay hoàn thành xuất sắc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chương 8:

“Thanh Du, tuần sau anh sẽ đi Hà Nội. Anh rất nhớ em, rất muốn gặp em.”

Nhận được tin nhắc của Hàn Dương, tôi không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Anh ấy nói anh sắp đến Hà Nội, chỉ vì nhớ tôi và muốn gặp tôi. Thời điểm một năm trước, tôi vì chạy trốn một người, chạy trốn sự yếu đuối của chính mình mà chạy đến nơi đó. Thời điểm hiện tại, tôi lại vì chạy trốn nỗi lo sợ của chính mình, chạy trốn quá khứ mà rời khỏi nơi đó, trở về với thành phố cũ. Nhưng tôi biết dù có chạy đến đâu cũng không thoát khỏi nỗi ám ảnh in sâu trong lòng, và chính tôi sẽ phải tự đối mặt với nó. Trưởng thành rồi, tôi cũng không còn muốn biến cuộc sống của mình trở nên phức tạp làm gì, chỉ nghĩ về mọi thứ đơn giản hơn một chút. Như là những thứ đã qua cũng không thể lấy lại, những điều xưa cũ ấy rồi cũng bị những lớp bụi mờ của thời gian bao phủ. Mọi thứ ở hiện tại cứ đến từ từ, không vồn vã, và tôi cũng sẽ không trốn chạy nữa. Điều gì đến sẽ đến dù sớm dù muộn, Hàn Dương muốn đến Hà Nội tìm tôi, tôi cũng không có cách nào ngăn cản được con người đó!

- DuDu, tết trung thu bà chị về thăm nhà không?

- Không!

Lưu Dương này có vẻ rất quan tâm đến tôi, nghỉ lễ lần nào cũng thấy hỏi thăm xem tôi có về thăm nhà không? Còn tôi, lần nào cũng không mặn không nhạt trả lời một từ “không”. Chẳng cần biết cậu ta đối với câu trả lời này hài lòng hay không, tôi quen với việc trả lời ngắn gọn xúc tích rồi! Nghĩ cũng buồn cười nếu như chúng tôi là một đôi, cuộc sống của hai đứa chắc sẽ chỉ có một người hỏi và người kia trả lời. Có lẽ biết trước câu trả lời của tôi nên cậu ta chẳng ngạc nhiên cho lắm, cũng chẳng nói thêm gì nữa, im lặng ngồi cạnh giúp tôi nhặt rau. Từ lần ăn cơm chung ở nhà bà, thỉnh thoảng cậu ta rảnh rỗi lại chạy đến đây ăn cơm chùa tiếp. Ông bà và bác Chi đều rất vui mừng chào đón cậu ta, mỗi tôi là chẳng vui vẻ gì khi có thêm cậu ta. Chỉ thấy vất vả cùng phiền phức hơn thôi! Ít ra cậu ta cũng biết phụ giúp tôi nhặt rau và những việc vặt linh tinh. Không ngờ, cậu ta cũng chịu làm việc, chứ không giống những cậu ấm quen chiều chuộng khác. Có lẽ, tôi còn rất nhiều điều chưa biết về con người này!

- Mà mỗi năm bà chị về thăm nhà mấy lần?

- Không biết! Thường thì rất lâu mới về một lần.

- Không thấy nhớ nhà sao?

- Nhớ chứ, nhưng còn cách nào khác đâu. Mà này, cậu có thể thôi gọi tôi là “bà chị” được không? Tôi đâu già đến nỗi bị cậu gọi là “bà”. Gọi tôi là chị thôi. Biết chưa?

Tôi vốn đã định nhắc nhở cậu ta mấy lần vì cách xưng hô quái gở đó, nhưng lại quên mất. Giờ mới nhớ ra, cũng không biết cậu ta phản ứng thế nào?

- Tôi không thích!

Giọng điệu này nghe có phần không vui vẻ gì, tôi quay sang nhìn cậu ta với ánh mắt đe dọa. Miệng lưỡi đã quen nói cứng rắn rồi!

- Vậy thì, không cần phải nói chuyện với tôi cũng được.

Nói rồi, tôi mặt lạnh bê đống nguyên liệu đến bên bếp nấu. Chính thức tự biến mình trở thành người vô hình trước mặt cậu ta.



“DuDu, ngày mai đi cùng tôi đến chỗ này. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” (Tin nhắn của Lưu Phi.)

“Hế lô, trung thu tôi sẽ làm hiệp sĩ áo trắng dắt bạn đi chơi. DuDu, tôi hứa sẽ không gọi bà chị là bà chị nữa. Ngày mai đi chơi với tôi nhé!” (Tin nhắn của Lưu Dương.)

Mới sáng sớm mà tôi đã nhận được hai tin nhắn của hai người với hai nội dung khác nhau, nhưng lại hẹn cùng một ngày – ngày mai mà họ nói đến chính là hôm nay đấy. Cuối cùng thì trung thu cũng đến rồi sao? Tôi chợt nhớ nhà da diết, bao nhiều cái tết đoàn viên rồi tôi không thể về đón tết cùng gia đình và người thân. Cảm xúc cũng chai sạn theo thời gian, vì đã quen cuộc sống tự lập từ khi đi xa nhà đến nay rồi! Vấn đề là tôi nên nhận lời hẹn với ai? Hay phải phân thân ra làm hai mảnh, để đi với hai người mới vẹn toàn. Tôi cũng tò mò về chuyện mà Phi sẽ nói với tôi lắm! Còn Lưu Dương, tôi cũng không biết nên từ chối thế nào? Đang mải suy nghĩ thì điện thoại lại vang lên tín hiệu có một tin nhắn mới:

“Hôm nay anh tới Hà Nội, em sẽ ra đón anh chứ? Có quà trung thu cho em nữa. Anh thật rất nhớ em.”

Tôi dán mắt vào điện thoại không chớp, rốt cuộc không biết bản thân đã tỉnh hẳn ngủ hay chưa? Hôm nay Hàn Dương sẽ đến Hà Nội, hôm nay anh em họ Lưu đều hẹn tôi… Liệu có phải ông trời cố ý thử thách tôi hay không, bảo tôi nên làm sao mới đúng? Tình hình rắc rối thế này, tôi tốt nhất là đóng chặt cửa phòng ngủ. Không đi đâu hết, bế quan tỏa cảng luôn! Nói là làm, tôi bắt đầu chiến dịch mất tích một ngày trong phòng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, tôi chạy nhanh qua siêu thị gần nhất mua một đống đồ ăn vặt dự trữ. Cuộc sống của tôi sẽ dễ thở hơn nếu như không có sự xuất hiện của bất kì ai. Nếu như bắt buộc phải lựa chọn hẹn gặp một trong ba người bọn họ thì tôi thà không chọn ai hết. Đúng vậy, tôi thà chọn một ngày tết bình yên còn hơn! Sau khi về phòng, tôi vứt đống đồ lên kệ rồi nhanh chóng cài then cửa bên trong, tắt nguồn điện thoại và chui vào trong chăn đánh tiếp một giấc ngủ bình yên đến tối.



Tám giờ tối, tôi mới lọ mọ từ trong chăn chui ra. Với tôi mà nói, việc ngủ quá giấc cũng rất mệt mỏi. Cuộc sống của tôi từ trước đến giờ luôn bình dị, cũng như chỉ quen với việc ngủ đủ giấc mà thôi! Nếu ngủ thừa giấc, cơ thể tôi sẽ sinh ra một cảm giác mệt mỏi cùng lười biếng. Nhất là lúc mới tỉnh ngủ, cực kì rất khó để mở mắt ra. Có cảm giác như vừa trải qua một giấc ngủ ngàn thu vậy đấy! Sau khi đấu tranh tư tưởng mãi, tôi cũng bò dậy di chuyển đến phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh táo. Tôi thuê một căn phòng rất nhỏ, vì mới trở về nước nên tạm thời sống một mình. Cũng không có ý định chia sẻ phòng với ai. Sống một mình tự do, tự tại có gì không tốt? Chỉ là đôi khi cảm thấy rất cô đơn, nhiều lúc ốm vặt cũng không có người chăm sóc. Nhưng nếu dần quen với cuộc sống như vậy rồi, cũng không còn thấy tủi thân nữa!

Trở về giường, tôi nhặt chiếc điện thoại đang nằm im lìm dưới đất lên. Chắc lúc ngủ, tôi vô tình đá nó bay từ trên giường xuống. Tôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng cũng ấn nút bật nguồn. Một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến từ số điện thoại của Hàn Dương. Phải đến hai mươi cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.

“Em không đến đón anh thật sao? Anh vẫn đang chờ em.”

“Anh không biết phải đi đâu, vậy nên vẫn đang ở đây chờ em. Anh chắc chắn em sẽ không bỏ rơi anh!”

Tôi vội nhìn lại đồng hồ trên điện thoại, đã hơn tám giờ tối rồi. Tin nhắn thứ hai cũng vừa gửi tù lúc tám giờ tối. Nghĩa là giờ này anh ấy vẫn còn đang đợi tôi ở sân bay, không lẽ anh ta không biết tự mình đi tìm chỗ ở sao? Khách sạn ở thành phố này không thiếu, anh ta cũng không phải thiếu tiền? Tôi bắt đầu nóng lòng, mở tủ lấy tạm chiếc áo dài tay khoác lên người rồi tức tốc tìm cách đến sân bay. Chỉ kịp cầm lấy cái ví để trên bàn. Chân vẫn mang dép lê, bên trong vẫn đang mặc bộ quần áo ở nhà. Lấy tay cào nhanh mớ tóc lòa xòa cho gọn lại, tôi gọi một chiếc taxi. Anh tài xế thỉnh thoảng lại lén nhìn tôi qua gương, chắc trông bộ dạng của tôi tệ lắm! Nhưng tôi không bận tâm về điều đó, lúc này tôi chỉ đang nghĩ đến người đàn ông điên khùng kia! Rốt cuộc anh ta lấy đâu ra tự tin để đợi tôi như vậy? Suy nghĩ lại một chút, tôi nhận ra đối với anh ta tôi quả thực đã quá nóng vội rồi. Còn chưa biết, anh ta có thật đang đợi tôi hay không mà tôi cứ thế chưa kịp chuẩn bị gì đã lao ra khỏi phòng như vậy? Là vì lo lắng cho anh ta ư? Nếu như người này chưa từng làm chuyện điên rồ tương tự, tôi cũng không lo lắng đến thế! Thời điểm vài tháng trước, anh ta cũng từng đứng trước cửa nhà bác tôi mấy tiếng đồng hồ chỉ vì muốn gặp tôi lần cuối. Tôi nhớ rất rõ, hôm đó trời mưa phùn, tôi đứng khuất trên ban công nhìn xuống. Tôi lúc đó quả thực cũng rất muốn gặp anh ấy lần cuối để nói lời tạm biệt. Nhưng vẫn là không có đủ can đảm để đối mặt với người đàn ông này! Cuối cùng, cũng có ngày gặp lại đấy thôi!

Gần chín giờ, chiếc taxi đỗ gần cửa sân bay. Tôi chạy như bay vào đại sảnh, nhìn xung quanh những hàng ghế dài để tìm kiếm cái người tên Hàn Dương đó. Giờ này đại sảnh không đông lắm, chỉ có lác đác vài người. Sau một hồi tìm không thấy người đâu tôi chợt nghĩ đến phương án tôi đã bị anh ta lừa. Không hiểu sao một cảm giác thất vọng nghẹn đến cổ khiến sống mũi tôi bắt đầu cay cay, nước mắt chỉ muốn trực tuôn rơi ngay lúc này.

- Em cuối cùng cũng đến rồi. Anh biết ngay mà, em vẫn không nỡ bỏ rơi anh.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, tôi vội vàng quay lại nhìn người mà tôi đang muốn tìm. Đôi mắt ươn ướt của tôi bỗng dưng giận dữ, cảm giác thất vọng nhanh chóng thay thế cho cơn tức giận bùng cháy. Đôi tay không biết vô thức nắm thành quyền từ lúc nào, tôi nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh. Không nói một lời mà trực tiếp đấm một cú lên gương mặt đẹp đẽ trước mắt. Chỉ có như vậy tôi mới hạ được cơn tức giận kìm nén bấy lâu nay! Hàn Dương không ngạc nhiên trước hành động của tôi nhưng tôi lại ngạc nhiên trước phản ứng của anh ta. Nếu là lúc trước anh ta sẽ không để mặc tôi động vào người anh như thế, anh ta sẽ giữ tay tôi lại bằng sức lực của một nam nhân mà khống chế tôi ngay luôn sau đó. Lần này, anh ta để yên cho tôi đánh một cú như vậy là có ý gì? Là muốn bù đắp cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi ư? Một cú đấm làm sao có thể bù đắp cho đủ?

- Em hết giận chưa? Chúng ta về nhà thôi, anh đói lắm rồi đấy!

Không để tôi nói một lời, Hàn Dương đã nắm lấy tay tôi dắt đi về phía cửa. Tôi để yên cho anh ta kéo đi, cũng không có ý định giật tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Tôi chỉ bĩu môi một cái, muốn xem người này muốn dẫn tôi đi đâu? Đây là Việt Nam đấy, anh ta tự tin dắt tôi đi như kiểu quen thuộc lắm vậy! Cuối cùng chúng tôi cũng leo lên chiếc taxi cũ đang đậu ở trước cửa chờ, tôi trước khi vào có nhắn anh tài xế đợi luôn ở đây để đỡ phải gọi chiếc xe khác. Tôi đúng là không nên khinh thường chỉ số IQ của anh ta. Vừa lên xe, anh ta đã nói một câu tiếng Việt với anh tài xế:

- Lái xe về chỗ cũ.

- Hả???

Vì chất giọng lạ lạ của vị khách mà anh tài xế lúng túng không hiểu ý nghĩa câu nói của Hàn Dương. Tôi lườm người ngồi bên cạnh một cái rồi quay lên nói với anh tài xế:

- Phiền anh đưa chúng tôi đến khách sạn nào tốt nhất Hà Nội.

- À, được, được…

- Không, phiền anh đưa chúng tôi về chỗ cũ.

Hàn Dương bắt trước giọng điệu của tôi, cùng với việc nói tiếng Việt không sõi lại khiến anh tài xế lúng túng lần nữa. Tôi cương quyết nói với anh tài xế:

- Cứ đưa chúng tôi đến khách sạn nào tốt nhất Hà Nội đi ạ!

Chiếc xe lăn bánh, cả tôi và Hàn Dương đều im lặng. Bình thường tôi và anh đều nói chuyện với nhau bằng tiếng trung. Anh ta biết một chút tiếng Việt là do lúc trước tôi có dạy anh vài câu đơn giản. Thực chất là anh ta cứ bám lấy tôi bắt tôi phải dạy anh nói tiếng Việt với lí do “Biết đâu một ngày nào đấy anh sẽ đến Việt Nam tìm em? Hoặc phải làm rể Việt Nam thì sao?”. Cuối cùng chúng tôi đã trao đổi với nhau, anh dạy tôi tiếng Trung còn tôi dạy anh tiếng Việt. Chỉ một năm mà anh ta gần như nghe hiểu hết tiếng Việt, chỉ có điều nói còn chưa sõi thôi! Không ngờ thật có ngày anh ấy lại đến Việt Nam tìm tôi thế này.

Chiếc taxi nhanh chóng đỗ ở ven đường, cũng chính là chỗ cũ hồi nãy tôi bắt xe. Từ đây chúng tôi sẽ đi bộ về phòng tôi. Ban đầu chú taxi có nghe lời tôi, đưa chúng tôi đến trước cửa khách sạn Riverside Hà Nội. Chỉ có điều người đàn ông này lại một mực không chịu xuống xe, tôi cũng không có cách nào kéo anh ta xuống, bất quá chú lái xe lại phải đưa chúng tôi trở về đây. “Khách sạn tốt nhất anh ta còn không chịu ở, lại muốn đến phòng trọ nhỏ bé của tôi làm khách? Được, tôi sẽ cho anh ngủ dưới đất cho muỗi đốt chết anh đi!” Nghĩ đến cảnh tượng đó, trong lòng tôi cũng tạm gọi là thấy thoải mái hơn một chút. Quay lại nhìn người đàn ông đang lúi húi ở phía sau mình, nói to:

- Nhanh lên đi. Anh không thấy đói, nhưng tôi thấy đói rồi đấy!

- Em còn chưa có ăn gì sao?

- Tất nhiên là… có ăn rồi. Nhưng giờ lại thấy đói rồi.

Tôi nhanh chóng sửa lại câu nói sắp thốt ra khỏi miệng của mình. Không muốn để anh ta biết bản thân vì lo lắng cho anh mà cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa ăn đã vội vàng chạy đến sân bay rồi. Nhưng tôi quên mất một điều rằng, bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng chân mang dép lê, quần áo luộm thuộm của tôi cũng đều hiểu là tôi đã sốt sắng như thế nào? Hàn Dương cũng không phải là kẻ ngốc, và hai anh em nhà họ Lưu hẳn cũng không phải là kẻ ngốc đi. Họ rốt cuộc đang làm cái quái gì trước cửa phòng tôi vậy? Còn có cả Yuyi nữa? Tình huống lúc này là sao đây, một nhóm năm người cứ đứng nhìn nhau như thế… Tôi thế nào lại quên mất những tin nhắn hẹn của họ với tôi cơ chứ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:

konny

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/10/16
Bài viết
508
Gạo
0,0
“tốt thôi, để cho hai người họ giúp đỡ hai tay. Tôi cũng sẽ đỡ vất vả hơn!”
Theo em chữ "tốt" của chị phải viết hoa, phải sửa thành: "Tốt thôi, để cho hai..."
Bài của chị thật sự rất hay, khi nào có đăng chương mới nhớ mời em vào nha.
 
Bên trên