Thiên Nữ kì truyện - Cập nhật - Vô Diện tiên sinh

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
- Tác phẩm: Thiên Nữ kì truyện.
- Đồng tác giả: Vô Diện tiên sinh, Len.
- Thể loại: tình cảm, xuyên không.
- Tình trạng: đang tiến hành.
- Tóm tắt nội dung: Thy An (Tiên Nguyên) và Tuyên Hy (Thiên Nha) là hai du học sinh, trong một lần bị phạt dọn dẹp ở Viện bảo tàng mà vô tình rơi về thời trung cổ. Tuy nhiên, vì tình hình rối loạn, nên cả hai thất lạc nhau và Tuyên Hy bị mất trí nhớ. Tại vùng đất xa lạ về cả thời gian lẫn địa lý, hai cô gái lại vô tình bị cuốn vào những cuộc chiến tranh giành quyền lực, kho báu cổ xưa của các thế lực khác nhau. Bên cạnh đó, họ cũng đã gặp được "chân mệnh thiên tử" của cuộc đời mình...
Chuyện gì rồi sẽ xảy đến khi dòng thời gian vẫn cứ cuồn cuộn trôi không ngừng nghỉ?
Họ liệu có tìm thấy nhau và cùng quay trở về?
... Hay là biến sự làm mỗi cá nhân phải buộc mình rẽ theo những hướng khác nhau?
Mỗi người một vị thế, một hoàn cảnh khác nhau, nhưng trái tim họ, tinh thần họ luôn cháy hết mình vì tình yêu, lí tưởng.
Truyện kết hợp giữa những yếu tố tưởng tượng và lịch sử với mong muốn mang lại cảm giác chân thực, sống động nhất cho độc giả!

- Mục lục:
Phần 1: Hồi đáp Đại Đường.
Chương 1. Chương 11.
Chương 2. Chương 12.
Chương 3.
Chương 4.
Chương 5.
Chương 6.
Chương 7.
Chương 8.
Chương 9.
Chương 10.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Phần 1: HỒI ĐÁP ĐẠI ĐƯỜNG.

  • Cả hai chúng tôi đều lạc lối trong cánh rừng của một thời kỳ chuyển tiếp dữ dội; lạc lối trong nỗi cô đơn của chúng tôi; (...) lạc lối trong tình yêu tuyệt đối (...): những kẻ vô đạo bí hiểm bị tước đoạt cả hầm mộ lẫn Thượng đế.
Victoria OCAMPO.



  • Vận mệnh là dòng chữ viết sẵn trên giấy, hay con đường ta tự nguyện chọn lựa từng bước đặt chân vào, kết quả vẫn là không thể quay đầu lại.
LEN.
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

CHƯƠNG 1:

Thần Đô, năm 704…
- Thượng Quan học sĩ cầu kiến… – Viên nội giám trình báo.
- Truyền.
Một giọng nói oai nghiêm vang lên sau tấm rèm ngọc. Quân lính dạt ra. Một nữ quan tay cầm khay gỗ tiến vào. Trên khay là một cuộn vải da loang lổ vết máu.
- Muôn tâu Thánh thượng! – Nữ quan quỳ tâu. – Đã tìm được Thái Cổ bí đồ rồi, Uyển Nhi xin dâng lên cho Thánh thượng.
- Đưa cho trẫm xem! – Vị nữ vương sau bức rèm chậm rãi buông lời. Nữ quan vội mang khay dâng lên. Hoàng đế mở cuộn vải. Nữ quan lo lắng xem sắc mặt chủ nhân. Lát sau, trên khuôn mặt người vẽ lên một nụ cười.
- Không uổng công ta tìm kiếm bấy lâu. Truyền thuyết Thái Cổ quả nhiên có thật. Trời giúp Trẫm, vừa kịp lúc… Uyển Nhi, khanh phải đi một chuyến nữa rồi.
- Xin Hoàng Thượng dặn dò.
- Khanh có nghe Thiên Môn Sơn chưa?
Nhưng mà phía sau cánh cửa, có một nam nhân vận y phục đen đang nép mình, thu nhặt từng lời nói…

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Trung Quốc, năm 2013, Bảo tàng cổ vật Bắc Kinh…
- Giáo sư Lâm, chào ông! – Vị giáo sư già cất tiếng chào Lâm Quán Khương, một đồng nghiệp nổi tiếng trong ngành khảo cổ học. – Ông đang chờ ai à?
- Chào anh! – Giáo sư Lâm quay lại. – Tôi đang đợi hai đứa học trò. Tôi đã dặn chúng sáng nay đến đây phụ giúp tôi dọn dẹp lại kho cổ vật. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy. Hai con nhóc này!
- À, có phải hai du học sinh năm nhất được ông ưu ái nhất ở đây không? Hẳn là chúng cũng tài giỏi lắm…
- Tài giỏi thì không hẳn... – Giáo sư lâm phì cười. – Nhưng chúng rất đặc biệt, rất có… “tuệ căng”, khí chất rất khá!
- Hôm nào hãy giới thiệu chúng cho tôi. Hiếm khi tôi nghe ông khen ai như vậy… Thôi, tôi có việc, đi trước.
- Vậy chào anh.
Vị giáo sư nọ vừa bước đi thì một cô gái ôm theo một chồng sách, tai đeo headphone chạy vào. Khẽ cúi chào vị giáo sư đang đi ngang, cô gái trẻ lấm lét nhìn vị giáo sư già đang vô cùng giận dữ. Chầm chầm bước đến, cô gái cười thật tươi…
- Chào giáo sư ạ!
Giáo sư Lâm quay lại, nhìn cô học trò của mình và…
- Lạc Tuyên Hy! Em biết bây giờ là mấy giờ không hả?!
Tiếng quát vang động cả khu hành lang, làm mọi người qua lại đều giật mình.
“Biết ngay mà, may mà mình kịp đeo tai phone…” . Tuyên Hy thầm mãn nguyện.
- Em xin lỗi ạ, tại thầy bảo buổi sáng chứ có nói mấy giờ đâu…
- Lạc Tuyên Hy, em… - Giáo sư Lâm tức không nói nên lời.
- Thôi được rồi… - Tuyên Hy vuốt lưng “lão sư”. – Là em sai, em xin lỗi. Thầy giận nữa là lại lên máu đó.
Nhưng mà… - Tuyên Hy nhìn quanh. – Thy An chưa đến ạ?!
Bỗng, Tuyên Hy nghe có tiếng bước chân gấp gáp đang đến gần. Cô khẽ mỉm cười.
- Đến rồi.
Giáo sư Lâm và Tuyên Hy chờ đợi không lâu… Đằng sau bức tường, một cô gái trẻ lấp ló, nhìn giáo sư Lâm, cũng lại “cười tươi”. Tuyên Hy mỉm cười, vẫy tay ra hiệu “lại đây”. Cô gái kia chạy nhanh đến.
- Chào giáo sư!
- Lưu Thy An! Cả em nữa. Hai em hãy xem tôi xử hai em ra sao! Đi!
Nói rồi, giáo sư Lâm hậm hực bước đi. Hai cô sinh viên đi theo sau, xoa xoa tai.
- Âm lượng “khủng” thật! – Thy An thì thầm.
- Ừ. – Tuyên Hy tháo headphone ra, cho vào túi. – Xuyên qua cả tai phone volume max luôn!
- Tốt. Giáo sư có sức khỏe rất tốt! – Thy An lại cảm thán. Cả hai gật gật đầu.
- Nói gì đó?! – Giáo sư Lâm quay đầu lại, sát khí đằng đằng.
- Đâu có gì đâu thầy! – Hai cô gái đồng thanh đáp.
“Cạch.” Giáo sư Lâm mở khóa một căn phòng tọa lạc trong một khu vực riêng biệt và vắng vẻ. Hai cô gái nhìn tấm biển gắn trên cửa “Kho lưu trữ cổ vật”.
- Vào đi! – Giáo sư Lâm ra hiệu.
Cả ba bước vào, bên trong rất rộng. Nhiều cổ vật được sắp xếp ngay ngắn trên kệ và tủ kính. Qua nhiều hàng kệ, tủ gọn gàng, đến một khu đầy bụi bặm, giáo sư dừng lại.
- Đến đây làm gì vậy thầy? – Tuyên Hy dò hỏi.
- Sao chỗ này… bụi dữ vậy? – Thy An chạm vào một kệ tủ và nhăn mặt nhìn lớp bụi trên tay.
- Vậy mới cần đến hai đứa. – Giáo sư mỉm cười.
Cả hai bỗng cảm thấy điềm không lành…
- Từ từ mà làm nhé, lau dọn cho sạch vào đấy!
Giáo sư Lâm nói rồi bước ra, bỏ mặc hai cô gái ở lại với đống cổ vật ngổn ngang, đầy bụi và tơ nhện.
- Giáo sư… thầy!

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Cách phía nam thành Lạc Dương mấy mươi dặm đường, có một ngọn núi tên gọi Thiên Môn Sơn. Truyền thuyết kể rằng nơi đây chính là nơi cổng trời sẽ mở ra, đưa thần tiên xuống trần gian.
Hôm nay, khắp ngọn núi, quan quân triều đình đã đóng quân, canh gác cẩn thận. Trên đỉnh núi. Thượng Quan Uyển Nhi đang chờ đợi…
- Rốt cục là khi nào sẽ xuất hiện? Hoàng Thượng bảo ta chờ đợi huyền cơ trong tấm bí đồ. Nhưng đó là thứ gì? Quân đâu, canh gác cẩn thận đấy!
Quân lính đồng loạt “dạ” ran.
Trong một bụi rậm đằng xa, có một thanh niên mặc y phục đen, che kín mặt cũng đang chờ đợi. “Các người muốn đem thứ đó về sao? Ta nhất định không để chuyện đó xảy ra.”
Bỗng, hắc y nhân nghe động ở sườn núi khuất. Thì ra còn một bọn người nữa cũng đang mai phục chờ đợi. “Chúng là ai? Chẳng lẽ chúng cũng muốn tranh giành manh mối về kho báu Thái Cổ?! Không được…” Nam nhân khẽ chau mày, nhẹ nhàng ẩn náo trên một nhánh đại thụ.

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Tuyên Hy ho sặc sụa. Thy An né vội đám bụi mịt mù vừa bay ra.
- Làm sao mà dọn hết được cơ chứ? – Tuyên Hy than vãn.
- Mất toi ngày chủ nhật quý báu. – Thy An cũng chán nản nhìn đống cổ vật cũ kĩ.
- Lao công được thuê để làm gì vậy nhỉ!
- Ê, lại đây xem này! – Thy An “lôi” từ trong đống hỗn độn ra một chiếc tráp gỗ cũ kĩ, được chạm khắc tinh xảo. – Nó đựng gì nhỉ?
- Tò mò hả, muốn biết thì mở ra coi. – Tuyên Hy lãnh đạm.
- Ưm.. – Thy An cố sức mở nắp trap. – Cứng quá hà…
- Có khóa không? – Tuyên Hy nhìn chiếc hộp chăm chú.
- Không. Sao kì vậy ta? Yahhh… - Cô gái cố sức thật mạnh.
- Ủa?! – Tuyên Hy đưa tay ấn nhẹ vào hoa văn chạm nổi trên hộp.
“Cạch.” Nắp tráp bật mở bất ngờ trong lúc Thy An đang dùng sức, vô tình làm vật bên trong văng ra xa, rồi rơi xuống đất.
Cả hai đứng ngây người vài giây.
- Chết rồi, cái gì bay ra vậy?! – Tuyên Hy vội vàng tìm kiếm.
- Cậu biết mở sao không báo trước hả?! – Thy An cũng luống cuống.
- Thấy lạ nên thử thôi, ai ngờ nó mở thật. Biết đâu à… - Tuyên Hy cúi xuống nhặt một miếng ngọc lên. – Có rồi nè!
- Bên này cũng có nè! – Thy An cũng đưa ra một mảnh ngọc.
- Ơ… hai mảnh, không lẽ…
- Haha… - Hai người nhìn nhau, khóe miệng giật giật.
- “Vui” thật, rơi hơi mạnh thì phải!
- Chắc vui.
Cả hai tiến lại gần nhìn hai mảnh ngọc.
- Thầy sẽ xử đẹp chúng ta mất… – Thy An tưởng tượng.
- Cũng có thể chúng ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự, bị đuổi học và trục xuất về nước, hơ hơ…
- Ohh..
- Ngọc gì vậy trời? Ê, hình như có hình con vịt nè.
- Là phượng hoàng chứ! Có chữ… - Thy An lầm bầm.
- “Thái… Cổ.” – Tuyên Hy đọc hai chữ được khắc trên miếng ngọc.
- Ghép lại thử coi! – Thy An đề nghị.
- Nhưng nó cũng không dính lại được đâu!
Mỗi người cầm một nửa mảnh ngọc ghép lại. Khi hai mảnh ngọc tách rời vừa chạm nhau, bỗng một tia sáng lóe lên. Ánh sáng chói lòa bao phủ quanh hai cô gái. Chưa kịp phản ứng, cả hai đã biến mất cùng miếng ngọc.

--- Dấu cách phân định không gian. ---

- Bầu trời… sao lại…?
Ở Thiên Môn Sơn, mặt đất bỗng rung chuyển, bầu trời thì tối sầm lại. Bóng đen che khuất mặt trời. Tất cả mọi người hoảng loạn, họ hét lên “Thiên cầu thực nhật!” và chạy trốn. Chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi, người thanh niên che mặt và thủ lĩnh toán người bí mật vẫn đang bình tĩnh dõi theo thiên biến. Từ trong đêm tối mịt mù, cơ hồ hiện ra một cánh cửa…

Phần 1 <<< . >>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

CHƯƠNG 2:

Trong thời khắc bóng đen dần nuốt chửng Mặt trời, bỗng… mặt đất rung chuyển. Quá nhiều sự kiện cùng xảy ra một lúc càng làm cho bọn binh lính thêm hoảng loạn, và không chỉ bọn họ, ngay cả người đứng đầu như Thượng Quan Uyển Nhi và hai “vị” kia cũng bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Trận đồ ngày càng hiện rõ…
Đất trời rung chuyển. Những phiến đá nhật nguyệt ban đầu chỉ hiện nửa thân, giờ đã di chuyển… Một vòng tròn mười tảng đá to và hai tảng đá nhỏ hiện rõ trận đồ bát quái trên mặt đất. Vốn dĩ, chúng đã tồn tại ở đây từ rất lâu nhưng đa số chúng đều nằm khuất dưới bóng của những tán cây lớn và những bụi dây leo rậm rạp. Người đi qua lại, nếu có, thì hầu như chỉ “nhìn nhưng không thấy” và có khi còn chẳng biết đến sự tồn tại của chúng nữa. Việc “khai quật” thiên môn chỉ nằm trong quyền lực và khả năng của một người: Hoàng Thượng. Ngay từ lúc có được Thái Cổ bí đồ trong tay, Người đã bắt đầu triển khai kế hoạch. Bước đầu tiên là cho quân lính bao vây ngọn núi. Cấm người qua lại. Kế tiếp là cho người dò tìm mười hai cổ thạch lập Thiên Môn trận… Tất cả những việc đó đều hầu như được âm thầm thực hiện. Tốn công tốn sức nhiều như vậy chẳng qua là chờ đợi đến thời khắc này.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng cạnh một cổ thạch, chăm chú chờ đợi trong im lặng. Hai vị hắc y nhân kia cũng không một động tĩnh. Cả ba cùng đang đón đợi một thứ. Một thứ mà ngay cả hình dáng họ cũng không biết. Cứ cho rằng điều này thật quá sức mơ hồ và vô vọng, nhưng không, đó là chuyện của nửa canh giờ trước. Bởi vì bây giờ, khi những hiện tượng kì lạ thay nhau liên tiếp xuất hiện thì họ càng có căn cứ và niềm tin để được tiếp tục chờ đợi.
Trời đất vẫn âm u. Thập nhị cổ thạch hầu như đã không còn rung chuyển và cố định vị trí. Thượng Quan Uyển Nhi hiên ngang đi lại, xem xét kĩ càng từng vết tích trên đá nhật nguyệt. Nhưng, tất cả chúng, dù to hay nhỏ đều khắc trên mình những kí tự giống nhau. Những kí tự kì lạ không thể giải mã được theo một trình tự logic đơn thuần nào. Chúng sắp xếp thành hàng rồi thành đoạn như một bài thơ cổ.
Bỗng nhiên…
“ Từ trong đêm tối mịt mờ, mơ hồ hiện ra một cánh cửa…”
Nó lờ mờ phát sáng và lửng lơ giữa trung tâm không gian của thập nhị cổ thạch. Rồi nó sáng dần, sáng hơn nữa. Thứ ánh sáng đó giống như của vầng thái dương. Dường như, trước nó, mọi màn đêm dù có dày đặc đến mấy cũng sẽ dễ dàng bị xé toạt. Không gì có thể lẫn trốn được vầng sáng ấy.
Thượng Quan Uyển Nhi nghiêng người, lấy một tay che mắt. Nhưng chốc chốc, bà ta lại liếc ra nhìn. Cả ba nhân vật đang chờ đợi cùng lạc vào suy tưởng: “Đến rồi, thứ mà Thái Cổ nhắc đến đã sắp xuất hiện rồi!”
Từ trong không gian hỗn độn giữa cánh cổng, mở ra một khoảng trống. Giữa khoảng không ấy, hai nữ nhân bị “đẩy” ra. “Á… á…”. Tiếng họ thất thanh vang lên. Lúc hai người vừa tiếp đất cũng là lúc cánh cổng biến mất. Bầu trời cũng sáng trở lại. Trong phút chốc, cứ ngỡ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tất cả im lặng. Chỉ còn những tảng cổ thạch nằm trơ trọi rải rác khắp núi.
Thượng Quan Uyển Nhi và các hắc y nhân sững sờ nhìn hai con người lạ mặt vừa xuất hiện. Hai cô gái lồm cồm ngồi dậy.
- A… Cái gì xảy ra vậy? – Tuyên Hy xoa xoa đầu.
- Ây da… May quá, chưa gãy cái xương nào. May là mình biết cách “tiếp đất bốn điểm” – Thy An gật gù.
- Cũng may là hôm nay mình mặc cái áo hoocdie dày nhất, đỡ thật, đỡ thật. – Tuyên Hy phủi phủi áo. - Ủa, nhưng mà… đây là đâu?
- Ừ ha… Ở đây là đâu mà cây cỏ “từa lưa” vậy?
- Ồ, không chỉ có cây cỏ không thôi đâu…
Từ ba phía, Thượng Quan Uyển Nhi và hai hắc y nhân lao ra, tay cầm đao kiếm sáng loáng.
- Chuyện… gì vậy? Tuyên Hy?!
- Ai mà biết… đóng phim hả?! Chạy đi! Coi chừng lát nữa bị đuổi a!
Cả hai vội vàng bỏ chạy, mỗi người một hướng. Nhưng, Thượng Quan Uyển Nhi và hai kẻ kia đã lao tới, đánh nhau loạn xạ.
- Các người là ai mà dám ngăn cản mệnh quan triều đình? – Thượng Quan Uyển Nhi vừa đánh vừa nói.
- Ta không để kho báu Thái Cổ lọt vào tay ác phụ đó đâu! – Hắc y nhân lớn tuổi, đứng đầu bọn thuộc hạ áo đen thét lên giận dữ, vung đao cản phá đường kiếm của nữ quan.
- Á… trời ơi! Ở đây có người vô tội mà! – Tuyên Hy và Thy An vội né ra.
Ba người tranh giành nhau, giật qua giật lại hai cô gái. Thấy tình hình không ổn, thừa lúc họ mãi mê đánh nhau…
- Chia ra chạy mau!
Nói rồi, cả hai chia nhau chạy về hai hướng. Thấy vậy, ba người cũng vội vã chia nhau đuổi theo.
- Trời ơi! – Thy An vừa chạy vừa lẩm bẩm. – Cái “dzụ” gì vậy trời? Đang ở viện bảo tàng sao đột nhiên lại đến trường quay? Mà cũng không phải nữa, hình như là thật, không phải đóng phim… Nhưng… mấy người họ là ai? Sao lại đánh nhau, còn tranh giành cái gì mà… kho báu Thái Cổ gì chớ… Trời ơi, mệt quá, nghỉ mệt… phải nghỉ mệt… Mình chạy nhanh như vậy, chắc cũng xa lắm rồi…
Dừng lại trên lối mòn, Thy An tựa vào gốc cây, thở dốc. Bỗng dưng, cô cảm giác cái có gì đó động đậy, Thy An từ từ nhìn lại…
- A… a… a… Rắn! Á... á... á... tránh xa ta ra. – Đột nhiên cô im bặt. – Chết! Mình la lớn quá, lỡ họ phát hiện ra thì sao?!
- Không cần phải lo đâu, ta đã phát hiện ra cô nương rồi. – Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng, nhoẻn miệng cười.
- Gì vậy… – Nghĩ thầm. – Sao lại nhanh như vậy? Có phải là người không đây? – Đi lùi lại. – Ta phải đề phòng con người này…
- Yên tâm, ta không làm hại cô nương đâu. Ta chỉ phụng mệnh hành sự thôi! – Nói rồi, với thân thủ nhanh nhẹn, Thượng Quan Uyển Nhi tóm lấy tay Thy An. – Đi thôi, ta sẽ đưa cô nương về!
- Buông tôi ra, bà làm gì vậy? Về đâu? Bà định đưa tôi đi đâu? Buông ra! – Thy An vừa la vừa giãy giụa định bỏ chạy.
- Cô nương đừng ngoan cố nữa! Với thân thủ như cô thì không thể trốn thoát đâu. Không cần phí sức! À, khắp ngọn núi này, quân lính triều đình đã bao vây toàn bộ rồi. Vả lại, tình hình đang hỗn loạn, nếu cô nương không nghe lời ta thì e là.. khó bảo toàn mạng sống!
- Tại sao ta phải nghe lời bà? Càng không thể tin được! – Vừa nói, Thy An vừa lấy điện thoại ra. – Không biết Tuyên Hy sao rồi, phải nhanh chóng liên lạc với cậu ấy và rời khỏi cái chốn điên khùng này, thật là nhảm nhí, quá sức nhảm nhí!
Thượng Quan Uyển Nhi trừng mắt, ngạc nhiên nhìn vật Thy An đang cầm: “Gì thế kia? Cô gái này… quả thật là thiên nữ sao? Cả y phục và cái thứ kì lạ kia…”
- Aizz… Gì chứ? Không có sóng?! Aizz… Cái xứ sở gì vậy, tức chết thật! Hay là họ lắp máy chắn sóng điện thoại? Mấy người này giỡn dai quá, đem mình lên tận đây, chắc chắn là một chương trình truyền hình rồi. Hẳn là phải có máy quay chứ nhỉ? Công nhận, chương trình này có đầu tư thiệt ha! – Thy An vừa cảm thán vừa nhìn quanh xem xét.
Đột nhiên, Thy An quay phắt lại, nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
- Hè hè... – Vẻ mặt đầy gian xảo. – Thím… à không, chị đẹp gái à! Chị có phải là diễn viên không? Em thực sự rất bận, không thể tiếp tục trò chơi này của mọi người đâu, nếu hôm nay, em và Tuyên Hy không hoàn thành xong nhiệm vụ… giáo sư Lâm sẽ xé tụi em ra mất thôi… Hay là chị nói với đạo diễn chương trình đổi người chơi đi nhé!
- Cô nương, cô nương đang nói gì vậy?
- Này, đừng giả vờ nữa, không vui đâu, em…
Bỗng dưng, từ đâu, một hắc y nhân “bay” tới.
- Woa! Đúng là đầu tư công phu thật! Biết bay! – Thy An reo lên, sau đó, cô chạy về phía vị nam nhân kia. – Anh cũng là diễn viên à? Màn xuất hiện thật đẹp mắt! Ủa, dây đâu? Sao không có dây?
- Này, cô nương mau lại đây, tên hắc y này rất nguy hiểm! – Vị nữ quan xanh mặt thét lên, dứt câu bà ta vội vàng rút kiếm, quay sang “kẻ” xa lạ vừa xuất hiện. – Ngươi là ai? Có ý đồ gì? Tránh xa Thiên nữ ra!
- “Thiên nữ” sao? Ai? Mình là “Thiên nữ”?! Hô hô…
- Cô nương! Có phải cô muốn rời khỏi đây không? – Tên nam nhân lên tiếng. – Mau theo ta!
- Thật sao? Đi!
- Đừng! – Nữ quan vung kiếm tấn công tên nam nhân.
Vậy là cuộc so tài bắt đầu. Bên tám lạng, người nửa cân. Vị nữ quan ra chiêu nào cũng đều bị tên nam nhân nhanh chóng tránh né. Có lẽ cục diện đang nghiêng về phía tên hắc y. Dù là kẻ không am hiểu về kiếm pháp như Thy An, nhưng khi nhìn thấy những đường kiếm xuất thần đó cũng phải lóa mắt, say mê quan sát. Chiêu thức của tên hắc y kia tung ra chỉ có hai từ mới có thể diễn tả: thanh thoát! Nhưng cuộc đấu kiếm nhanh chóng kết thúc vì thắng thua đã phân định quá rõ ràng, nữ quan đã thua một chiêu, mất đà, lăn ra đất. Lợi dụng tình hình, hắc y nhân tóm gọn lấy Thy An “phóng” vào rừng cây…
Còn Tuyên Hy?
Cô cũng bỏ chạy một mạch.
- Hơ hơ… mệt quá! Sao tui dở nhất là chạy mà cứ bắt tui chạy hoài vậy?! – Quay đầu nhìn lại, đằng sau không có ai. - Ủa? Đâu mất tiêu rồi? Woa... Thy An quả là có sức thu hút thật. Nhưng mà không được. Lúc nãy nguy hiểm như vậy… đến giờ mình vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa…
Tuyên Hy phóng tầm mắt ra xa. Xung quanh là núi non trùng điệp. Cô rút di động ra. Không có sóng. Tuyên Hy chống cằm suy nghĩ… Chắc chắn đã có chuyện gì đó đã xảy ra khi cô và Thy An ghép hai mảnh ngọc lại. Trang phục và hành động của những người lúc nãy không giống giả vờ. Vũ khí họ dùng là thật. Chẳng lẽ…
- Không thể nào… - Tuyên Hy lắc đầu. – Sao giống trong phim vậy?… Nhưng nếu đây là thật thì… phải cứu Thy An… ơ… mình không đủ sức… Phải tìm người giúp. Đúng!
Nhưng Tuyên Hy vừa định chạy thì truy binh đã tới. Một lão hắc y dẫn theo một toán hắc y khác đuổi gần đến nơi. Tuyên Hy vội bỏ chạy. Không may, trước mặt cô giờ là vực sâu thăm thẳm.
- Chết rồi, làm sao đây? Bình tĩnh… – Tuyên Hy quay đầu lại nhìn bọn truy binh. – Bọn này khoảng mười mấy tên. Mình chắc chắn không thể chống lạ.
- Cô nương. – Thủ lĩnh đám hắc y nhân lên tiếng. – Đằng đó nguy hiểm lắm, rơi xuống là mất mạng…
- Các… các người muốn gì? Tôi chẳng có gì cho các người cả! – Tuyên Hy đáp.
- Bọn ta không cần thứ gì. Chỉ cần cô nương ngoan ngoãn theo bọn ta về và cho chúng ta biết những gì liên quan đến kho báu Thái Cổ là được rồi.
“Mình chẳng biết gì về nó cả. Nhìn bọn họ toàn thân che kín mờ ám như vậy, chẳng giống người tốt. Không thể theo chúng được.” Tuyên Hy lùi lại, nhưng đằng sau là vực thẳm.
- Đừng đến gần! – Cô hét lên.
- Tiểu cô nương, cô không có quyền lựa chọn đâu. Đừng chống cự vô ích! – Nói rồi, tên thủ lĩnh ra hiệu, đám thuộc hạ đến gần vây lấy Tuyên Hy.
Tuyên Hy hoảng sợ lùi dần. Bất ngờ, mảnh đất dưới chân sạt đi…
- Á…
Lão hắc y vội lao đến, nhưng không kịp nữa, cô gái đã rơi xuống vực.

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Trở lại với Thy An, bấy giờ cô gái đã ngoan ngoãn chấp nhận trở về cùng đoàn tùy tùng của Thượng Quan Uyển Nhi. Có thể mọi người sẽ thắc mắc tên hắc y nhân kia vì sao mà không truy đuổi nữa… Chuyện là thế này…
Sau khi “tóm” lấy Thy An và phóng đi, đến gần bìa rừng, hắn thả cô xuống. Thy An đương nhiên vô cùng mừng rỡ, còn cám ơn rối rít. Tên nam nhân im lặng, không nói không rằng quay lại tuốt gươm kề sát vào cổ Thy An.
- Này... này… sao anh lại định giết tôi? Chẳng phải anh vừa cứu tôi sao?
- Chính cô là công cụ để bà ta thực hiện ý đồ, muốn diệt trừ hậu họa sau này, hôm nay… chi bằng cô phải chết! – Vị nam nhân lạnh lùng đáp.
- Nhưng… tôi có biết gì đâu! Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường thôi, cả bạn tôi nữa… Chắc chắn đã có sự nhầm lẫn! – Thy An phân trần.
"Chết tiệt, hay là có liên quan đến miếng ngọc ban nãy… Nó cũng có khắc chữ Thái Cổ… Nhưng, hiện giờ, để bảo toàn mạng sống, ta phải giữ bí mật về miếng ngọc cổ đó. Mong là Tuyên Hy cũng không nói ra…"
- Ta không cần biết cô là ai, nhưng chính mắt ta đã thấy cái cách mà cô xuất hiện. – Hắn vung kiếm.
Thy An hoảng sợ té xuống đất.
- Khoan đã. – Cô la lớn.
“Phải kéo dài thời gian, bọn người kia cần mình, nhất định sẽ nhanh chóng truy đuổi đến đây thôi…”
- Khoan đã. Dù gì, tôi cũng là một Thiên nữ, tôi chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, nếu chết đi, sẽ biến thành một vong hồn “dất dưỡng”, chết mà không biết rõ vì sao mình chết. Thật là vô lý! Cho nên, ít ra, anh cũng phải cho tôi biết nguyên nhân chứ!
- …
- Còn nữa, tôi là Thiên nữ. Đến đây là do Thiên ý. – Cô gái lại tự vấn: “Mình bịa vậy có quá đáng không ta? Chậc, kệ.” – Nên… việc anh vô cớ giết tôi là trái ý trời. Cho nên, Ngọc Hoàng, ông ấy có xử tội anh thế nào thì ta đây cũng không thể đứng ra bao che cho anh được đâu. E hèm… vì vậy, để tránh việc ngoài ý muốn và đáng tiếc đó anh không nên giết tôi! Hay chí ít là nói lí do cho tôi biết để mà còn chuẩn bị tinh thần nữa chứ!
- Cô có thấy là mình đã nói quá nhiều rồi không?! – Tên hắc y lạnh lùng, trầm tĩnh hỏi.
- Ta…
“Đành vậy thôi… ta cũng đâu có muốn lôi Ngọc Hoàng ra như vậy!”
- Ta trước đây chưa từng nghe nữ nhân nào nói nhiều như cô! Thật tiếc, nếu như cô không phải là Thiên nữ, ta nhất định sẽ mang cô về phủ để không phải lo không khí ảm đạm nữa. Cũng tốt!
- Ngươi.
- Thôi. Chẳng cần phải nói nhiều nữa! Còn về lý do, cô cứ từ từ suy nghĩ… trên đường xuống Hoàng Tuyền nhé! – Hắn lạnh lùng trả lời rồi vung kiếm thật cao.
- Anh. Đồ nhẫn tâm! Anh thử lao vào xem… nắm cát trong tay tôi xem ra phải xuất chiêu rồi!
Nói rồi cô quăng thẳng vào mặt tên nam nhân rồi co chân bỏ chạy. Trước khi đi còn lợi dụng tình thế xoay người đá láy một cú Teakwondo vào hông hắn.
Tên nam nhân bị đánh lén bất ngờ, không kịp phòng thủ nên ngã khuỵu.
- Xin lỗi! Tôi luôn cho rằng đôi mắt rất quan trọng, làm vậy là hơi ác, nhưng là do anh ép tôi. Để tránh tổn thương, tôi khuyên anh nên pha muối với nước ấm rồi làm sạch mắt nhe… Tạm biệt, tôi đi đây! Mình như vậy có lẽ đã quá nhân từ rồi.
- Chết tiệt… cô ta… – Ha… tên nam nhân nhếch mép, “yên tâm, một cô gái thú vị như vậy, ta sẽ tìm cách chơi đùa với cô.”
Thoát khỏi tên hắc y nhân. Thy An chạy thật nhanh, cô muốn tìm Tuyên Hy. Nhưng thực sự, sức người có hạn, chưa chạy được bao xa thì đám người của Thượng Quan Uyển Nhi đã chặn đường.
“Aizzz… dù gì cũng không thoát được, hay là theo họ về một chuyến xem sao. Xem ra như vậy cũng còn giữ được thể diện.”
Và thế là giờ đây, cô ngồi trên xe ngựa của nữ quan, xung quanh là binh lính triều đình, nhất cử nhất động đều được đặc biệt “quan tâm”.
“Mong là Tuyên Hy sẽ ổn, và… cũng mong là cậu ấy thấy được tin nhắn của mình… Haizz… sẽ còn nhiều chuyện xảy ra nữa đây!”

Chương 1 <<< . >>> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Thiên Nữ kì truyện.

CHƯƠNG 3:

Lại nói về bọn hắc y đuổi theo Tuyên Hy. Chúng đã chia ra tìm kiếm cô nhưng không thấy, đành tức giận rút về.
Thủ lĩnh hắc y bước vào một sơn trang rất rộng. Cách bày trí, gia nhân và kiến trúc cho thấy đây là một gia đình giàu có và quyền thế. Trút bỏ lớp hắc y, người này thay một bộ y phục khác. Toát ra từ người ông ta là một khí khái phi phàm, từng trải và lão luyện. Gương mặt phương phi, tóc hoa râm và chòm râu bạc càng thể hiện rõ đây không phải là một ông lão bình thường. Tuy nhiên, trong ánh mắt người ẩn sâu vẻ tàn ác, khó lường.
Trong một gian phòng khác, vật dụng quý giá bày trí tinh tế. Thể hiện rõ, gia chủ là người nho nhã, cao quý. Gian phòng được dựng trên mặt hồ, xa xa là trúc lâm, cảnh vật hết sức hữu tình. Giữa phòng, một người phụ nữ dáng người thanh tao, tuổi trạc tứ tuần đang ngồi thêu hoa. Bên cạnh có hai nha hoàn đứng hầu.
- Lan Dao, Tiêu Vân, hai người có biết thiếu gia đang ở đâu không? – Vị phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
- Thưa, thiếu gia đang luyện công ở hậu sơn. – Một nha hoàn kính cẩn.
Vị phu nhân khẽ gật đầu. Vừa lúc đó, lão hắc y lúc nãy tiến vào.
- Phu nhân. – Lão cúi chào. – Lão bộc đã về rồi!
- Vương thúc. – Phu nhân đặt kim xuống. – Chuyện thế nào rồi?
- Thưa, lão đã theo mật tin báo về, dẫn người đến Thiên Môn Sơn mai phục. Quả nhiên, thiên biến xảy ra, từ trên Thiên Môn, xuất hiện hai cô nương.
- Hai cô nương? – Vị phụ nhân ngạc nhiên. – Vậy có đưa họ về đây không?
- Thưa không. Lúc đó có quan quân triều đình, lại thêm một thêm một tên lạ mặt. Giao chiến hỗn loạn, một người đã bị đưa vào cung. Một thì…
Thấy lão nô ngập ngừng, vị phu nhân nghiêm mặt.
- Một người thế nào?
- Thưa, một người đã rơi xuống vách núi. Không rõ tung tích.
- Sao? Ta đã dặn ông cẩn trọng… - Vị phu nhân thở dài. – Chuyện đã lỡ rồi… Đã cho người tìm kiếm chưa?
- Thưa có. Nhưng không tìm thấy gì dưới chân núi.
- Như vậy, có khả năng người đó không chết. Ta nghĩ, đã là người từ Thiên Môn xuất hiện sẽ không dễ dàng mất mạng như vậy. Vương thúc, mau cho người dò hỏi những nơi xung quanh Thiên Môn Sơn, tìm cho ra tung tích cô nương đó và thông tin về kho báu.
- Mẫu thân hãy giao chuyện này cho con!
Giọng nam nhân vang lên. Từ trúc lâm, một nam tử phi thân qua hồ, chân chạm nhẹ, lướt trên mặt nước. Thoáng chốc đã vào gian phòng. Mái tóc đen lòa xòa, thắt lại phía sau không cầu kỳ, lại càng làm toát lên nét phóng khoáng lãng tử của người. Nở nụ cười, thiếu nam nhân bước đến bên người phụ nữ.
- Nhất Lang, con nói vậy nghĩa là sao?
- Mẫu thân, không cần phiền đến Vương thúc, chuyện truy tìm kho báu hãy giao cho con.
- Giao cho con? – Người phụ nữ suy nghĩ. – Được, hiếm khi nào con lại có hứng thú như vậy. Mẹ giao chuyện này cho con. Hành sự cẩn trọng, nhớ những gì ta dạy, tránh để lộ hành tung.
- Vâng, mẫu thân. – Quay sang Vương thúc. – Vương thúc, hãy kể tường tận cho ta, người đó trông như thế nào?
- Vâng, thiếu gia…

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Đoàn người tiến vào cung. Đi đến đâu, cảnh vật lại làm cho Thy An choáng ngợp đến đấy. Tuy những quang cảnh này đã được miêu tả nhiều trong sách sử, cũng được dựng lại trong phim, nhưng độ chênh lệch thật sự rất lớn. Thy An không ngờ, có ngày mình lại được hiên ngang đi lại giữa hoàng cung. Khắp nơi lấp lánh ánh vàng. Đâu đâu cũng toàn kẻ hầu người hạ, lính gác nghiêm trang từng đoàn.
Nhưng Thy An chưa kịp quan sát cho đã mắt thì đã được Thượng Quan Uyển Nhi đưa đến một nơi lạ lẫm.
- Thiên nữ. - Nữ quan nói với Thy An. – Cô hãy đợi ở đây. Tôi sẽ vào bẩm báo Hoàng thượng.
- À… ừ… – Thy An gật đầu.
Thượng Quan Uyển Nhi bước ra, khẽ dặn dò thuộc hạ: “Tăng cường thêm quân sĩ, bảo vệ Thiên nữ. Cô nương ấy mà mất một sợi tóc, các người sẽ đầu lìa khỏi cổ!”
Còn lại một mình, Thy An nhìn nhanh căn phòng. Quả là trong cung có khác! Không ngờ, có ngày cô được đứng ở đây, giữa một cung điện thật sự thế này, lại còn sắp được diện kiến Hoàng thượng. “Woa! Tất cả những cột trụ thật là lớn, là gỗ quý, cửa ra vào và cửa sổ được chạm trổ họa tiết cực công phu. Giấy dán cửa này… cũng là loại thượng hạng. Trong phòng bày vô số vật trang trí. Chúng trông thật quý giá, nếu không là gốm sứ phủ men thì cũng là vàng đính ngọc quý… cao sang lóa mắt!”. Rồi đột nhiên, Thy An phát hiện một vật cực kì quý giá.
- Gì kia?! Chiếc bình đó! Chẳng phải đang được trưng bày ở Bảo tàng Nghệ thuật Anh sao? Chiếc bình cốt đồng được phủ men cloisonne và thủy tinh nóng chảy trên các chi tiết lõm. Phần trang trí được thực hiện bằng năm chất có màu, thân bình chạm hoa văn, có điểm nhấn là những viên đá được khảm tinh tế. Phần tiếp giáp từ cổ đến thân bình là hai chi tiết linh thú được cố định bằng vàng, đóng vai trò như chiếc quai bình và càng làm tăng thêm phần sang trọng… Vô giá, thật là bảo vật vô giá… Lối trang trí này từng xuất hiện vào thời Đường (618 – 906)… Ôi, tuyệt quá, nhưng… có vẻ nó khá khác so với cái mình đã từng được quan sát. Căn cứ vào màu sắc của men và linh thú, chiếc bình này… cũng chỉ hơn 100 năm tuổi. Chẳng lẽ… Như vậy, đây thật sự là thời nào? – Thy An tiếp tục quan sát những vật trang trí khác: đinh hương, mai bình, hồ lô. - Chúng… đều là báu vật thời Đường. Niên đại cũng không quá 200 năm tuổi. Vậy, không thể nào tin được, mình trở về cách đây hơn 1000 năm ư? Nhưng nếu đúng vậy, thì bây giờ là năm mấy? Ai đang trị vì Trung Hoa cổ?
Sự phát hiện về chiếc bình cổ đã kéo theo vô số câu hỏi đặt ra trong trí óc Thy An: Vì sao cô lại ở đây? Làm sao có thể trở về? Tuyên Hy liệu có ổn không? Những người xung quanh cô, hành động của họ là vì mục đích gì?... Vô thức, cô gái vừa đi đi lại lại vừa lẩm bẩm.
- Ôi trời.. Đây là thật, không phải game show. Phải làm gì tiếp theo đây? Bình tĩnh, phãi bình tĩnh… - Cô cố gắng sắp xếp lại mọi chuyện. – Mình và Tuyên Hy dọn kho cổ vật, rồi cả hai làm vỡ mảnh ngọc Thái Cổ gì đó… và rồi lóe một cái hai đứa xuất hiện ở một nơi lạ lẫm, bị một đám người đuổi bắt. Và giờ thì lạc nhau. Mình thì đang ở trong cung. Nhưng… hình như đám người ban nãy không cùng một phe, bọn họ định bắt mình và Tuyên Hy tìm gì đó thì phải. Đúng rồi, họ gọi mình là “Thiên nữ”, có khi nào, họ đang tìm mảnh ngọc đó hay không? Chính nó đã đem mình đến đây mà… – Thy An sờ tay vào túi quần jean, miếng ngọc vẫn còn ở đó. – Vậy nó sẽ mang mình trở về. Đúng. Phải tìm cho ra Tuyên Hy và nửa mảnh ngọc còn lại. Nhưng, nếu họ biết mình có nó, liệu họ có cướp nó đi không… như vậy thì mình không thể trở về được. Thế thì nguy thật, ta phải giữ bí mật về mảnh ngọc và cùng lúc phải lợi dụng danh phận “Thiên nữ” này tìm Tuyên Hy. Làm sao để đạt được mục đích mà khộng sợ lịch sử bị thay đổi đây?!

Bỗng…
- Hoàng thượng giá đáo!!! – Tiếng quân truyền dõng dạc vang lên.
- Hả? Tới rồi sao?
Phía cuối căn phòng dài và rộng ấy, tiếng cửa mở ra, bóng một toán người di chuyển nhẹ nhàng sau tấm rèm buông nhẹ ngăn đôi căn phòng. Giữa chiếc ngai vàng mờ ảo sau bức rèm, dáng một người vừa an tọa.
Ngay lúc Thy An còn bối rối thì Thượng Quan Uyện Nhi xuất hiện.
- To gan! Thấy Hoàng thượng giá lâm mà không mau quỳ xuống hành lễ!
- Tôi…
- Uyển Nhi, không cần không cần, khanh tránh sang một bên đi. – Giọng một phụ nữ vang lên, xem chừng thì tuổi cũng đã cao…
- Dạ, Hoàng thượng!
- Ngươi chính là Thiên nữ sao? – Giọng nói ấy lại vang lên dứt khoát, uy nghiêm làm cho Thy An có cảm giác lạnh sống lưng.
- À… tôi…
- Nhìn xem y phục và bộ dạng của người thì chắc là vậy rồi. Quân! Kê ghế cho Thiên nữ!
Vừa dứt, ba, bốn tên lính nhanh chóng kê giữa phòng một chiếc ghế thái sư được chạm khắc khá công phu, rồi kính cẩn mời “Thiên nữ” ngồi.
- Người, Thiên nữ, mời ngồi.
- Um… – Thy An nuốt nước bọt, nhủ thầm: “Phải hành sự cẩn trọng trước mặt Hoàng Thượng. Làm gì cũng phải bảo toàn mạng sống trước!”, độ chừng, Thy An lên tiếng – Vâng, cám ơn Người, Hoàng thượng! – Rồi từ tốn ngồi xuống ghế.
- Ta đã nghe Uyển Nhi thuật lại mọi chuyện, dường như Thiên nữ có vẻ không quen và còn có ý định “rời đi” nữa… thì phải?!
- A… ồ, không đâu, không hề… tôi… à… tôi chỉ có ý định đi dạo vài vòng để xem cảnh vật nơi này thế nào! Nhưng có vẻ không khác với nơi ta sống là mấy… - “Chậc!”
- Nếu vậy thì tốt… Trẫm không có ý định làm hại Người. Nhưng, bọn nô tài không hiểu lý lẽ, nếu Người vẫn hành động ngoan cố, lỡ như ta không xuất hiện kịp thì…
“Gì đây? Cảnh cáo ta sao?” – Thy An nghĩ thầm. – Vâng, cám ơn lòng tốt của Hoàng thượng. Nhưng… thiết nghĩ… dưới uy quyền sánh ngang Trời Đất của Người thì bọn nô tài sẽ không thể nào dám làm trái ý Người đâu!
- Ngươi. E hèm, Người đi đường chắc cũng đã mệt rồi. Ta đã căn dặn cung nữ chuẩn bị phòng và xiêm y cho Người, mong Người vừa ý… À, còn nữa, trong vài ngày tới Người cứ việc nghỉ ngơi và thoải mái thưởng lãm Hoàng cung. Có đều, “nhập gia tùy tục” ta hi vọng người có thể thấu hiểu cho ta những phép tắc ở nơi này!
- Vâng, ta hiểu rồi!
- Việc gì không vừa ý có thể căn dặn cung nữ. Nếu không còn gì nữa thì Người hãy sớm về nghỉ ngơi. Bãi giá! – Thượng Quan Uyển Nhi kính cẩn.
- Vậy… xin chào Hoàng thượng!
Hoàng thượng bãi giá, đoàn tùy tùng cũng nhanh chóng theo sau. Thy An đứng lặng vài giây thì một nữ quan bước vào.
- Bẩm Thiên nữ, thần là Chung Thượng cung phụng mệnh Hoàng thượng đến đây hướng dẫn mọi việc cho Thiên nữ. Xin hãy theo nô tì!
Nghe vậy, Thy An xoay người bước đi cùng vị nữ Thượng cung.

--- Dấu cách phân định không gian. ---

Cách Thiên Môn Sơn vài dặm đường, có một trấn nhỏ. Nơi đây nằm trên sườn núi, địa thế hiểm trở, hoang vắng, quanh năm không ai lai vãn, có tên Vô Nhai Cư. Vô Nhai Cư chỉ có vài người sinh sống gồm một tửu điếm, một thảo đường, một tiệm rèn. Những người ở đây cũng tính tình kì quái, cư xử khác thường. Không ai biết họ đến từ đâu, cũng không ai biết họ sống ở đấy từ bao giờ…
Bỗng nhiên hôm nay, tất cả đều tập trung trước Vu Tâm Thảo Đường, vẻ mặt rất tò mò. Một bé gái bưng chậu nước ấm và khăn đi ngang qua, bị bọn họ kéo lại.
- Tiểu Linh Nhi. – Một người phụ nữ xinh đẹp, chừng bốn mươi hỏi. – Nghe nói Hoắc đại phu mang về một người lạ, là ai vậy?
- Haiz… Cháu không biết. – Đứa bé gái đáp. – Chỉ biết đó là một tỉ tỉ ăn mặc rất kì lạ, lúc phát hiện, tỉ ấy ở dưới đáy vực. Có lẽ là trượt chân rơi xuống!
- Một cô nương? – Lão trung niên to béo xen vào. – Vậy cô ta sao rồi?
- Vẫn bất tỉnh. – Đứa bé thản nhiên đáp. – Có vẻ bị thương rất nặng.
- Chà, này Tam Nương, Lão đầu, ta nghĩ biết đâu chừng Hoắc đại phu thấy tiểu cô nương sinh lòng tà đạo, ám hại người ta rồi đem về đây! – Một lão trung niên đầu hói vuốt chỏm râu nói.
- La trưởng quầy! Ông muốn chết đúng không?!
Giọng oai nghiêm cất lên. Từ bên trong, một lão nhân, người quắc thước, râu tóc bạc phơ, mặc áo trắng tức giận bước ra.
- Tôi chỉ đùa thôi mà, Hoắc đại phu! - Lão đầu hói nói, ra vẻ nể sợ người vừa bước ra.
Hoắc đại phu ra hiệu cho Linh Nhi mang chậu nước vào trong cho cô gái.
Trong phòng, cô gái trẻ đang nằm trên giường chẳng ai xa lạ, chính là Tuyên Hy. Hoắc đại phu bước vào, ba người kia theo sau.
- Y phục đúng là kì lạ. – Người phụ nữ gật đầu.
- Chừng nào a đầu này mới tỉnh lại? – Lão đầu hói hỏi.
- Vết thương không quá nguy hiểm. Chỉ sợ… - Hoắc đại phu chau mày. – Gặp được ta xem như tiểu a đầu này may mắn. Yến Tam Nương, bà đỡ cô nương này dậy giúp ta.
Yến Tam Nương đến bên giường, đỡ Tuyên Hy ngồi dậy. Hoắc đại phu rút ra ba cây ngân châm, châm vào đầu Tuyên Hy. Đến cây ngân châm thứ ba, Tuyên Hy bắt đầu có phản ứng.
- Lâu lắm rồi mới thấy Hoắc đại phu biểu diễn tài nghệ, xem thật đã mắt! – La trưởng quầy tấm tắc.
- Sao lạ vậy kìa, không phải Hoắc đại phu vô tình chẳng chịu cứu ai không công sao? Sao bây giờ lại vì một tiểu cô nương mà ra tay? – Lão trung niên mập mạp thắc mắc.
- Dĩ nhiên là không đơn giản như vậy rồi! – Hoắc đại phu nếch mép cười, thu ngân châm lại. – Cứ chờ a đầu này tỉnh lại đã.
- Ông định làm gì nữa đây?! – Yến Tam Nương nghi ngờ.
- Đúng là nhìn con a đầu này cũng không đến nỗi tệ. Lâu lắm rồi chẳng có ai đến chỗ chúng ta. Chỉ có mấy người già chúng ta và tiểu Linh Nhi thôi. – Lão trung niên mập lại nói.
- Nói cũng đúng. – La trưởng quầy đồng tình.
- Thì cũng chính vì vậy… - Hoắc đại phu vuốt râu mỉm cười.
- Tỉ tỉ tỉnh rồi! – Linh Nhi la to.
Tất cả vội đến gần quan sát.

Chương 2 <<< . >>> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sellvi

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
30/7/14
Bài viết
402
Gạo
1.200,0
Nàng nên diễn tả cảnh và nội tâm nhân vật nhiều hơn chút, thay vì chú trọng quá nhiều lời thoại vậy nha. ^^ Mình nhìn vào chỉ thấy độc thoại là chính, vì vậy khiến mình khó hình dung cảnh mà nhân vật đang nói chuyện đang ở đâu hoặc là cần cụ thể hơn thế. :3 Mình chỉ chia sẻ thôi nha.
 

Vô Diện tiên sinh

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/8/14
Bài viết
189
Gạo
108,0
Nàng nên diễn tả cảnh và nội tâm nhân vật nhiều hơn chút, thay vì chú trọng quá nhiều lời thoại vậy nha. ^^ Mình nhìn vào chỉ thấy độc thoại là chính, vì vậy khiến mình khó hình dung cảnh mà nhân vật đang nói chuyện đang ở đâu hoặc là cần cụ thể hơn thế. :3 Mình chỉ chia sẻ thôi nha.
Cám ơn nàng đã góp ý, mình sẽ tích cực tiếp thu, hihi... ;;) Nàng có rảnh hãy coi rồi góp ý cho mình nha! :x
 

Sellvi

Gà cận
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
30/7/14
Bài viết
402
Gạo
1.200,0
Cám ơn nàng đã góp ý, mình sẽ tích cực tiếp thu, hihi... ;;) Nàng có rảnh hãy coi rồi góp ý cho mình nha! :x
Oke được mà nàng! ^^ Duy trì chương mới nha nhớ tag tên mình vào nữa :3, nhưng mà có gì là mình bắt lỗi thẳng í nho! :x
 
Bên trên