Thiên Nữ kì truyện.
CHƯƠNG 4:
Tuyên Hy khẽ chau mày rồi từ từ mở mắt. Vừa mở mắt đã thấy cả đám người vây quanh đang nhìn chằm chằm.
- Á!
Tiếng hét làm bốn người già giật ra. Tuyên Hy sợ hãi nép sát vào trong.
- Các… các người là ai? – Tuyên Hy khẽ hỏi. – Sao tôi lại ở đây?
- Tiểu cô nương. – Hoắc đại phu lên tiếng. – Ta là Hoắc đại phu của Vu Tâm thảo đường, Vô Nhai Cư. Chính ta đã gặp cô bị thương ở chân núi Thiên Môn, rồi cứu cô về đây.
- Đúng vậy chúng ta đều là người ở Vô Nhai Cư này! – Yến Tam Nương vội nói. – Nói cho chúng ta biết, cô là ai, sao lại nằm ở chân núi?
- Tôi… - Tuyên Hy ôm đầu, cố gắng suy nghĩ. – Tôi…
- Thế nào, cô đừng sợ. Chúng ta không giết cô đâu. – La trưởng quầy “trấn an”.
- Đồ ngốc! – Tam Nương đánh lên đầu La trưởng quầy. – Ông sẽ làm con bé sợ hơn đấy!
- Tôi… tôi không biết! – Tuyên Hy bần thần. – Tôi không nhớ gì cả.
Mọi người ngạc nhiên. Hoắc đại phu cầm lấy tay Tuyên Hy, xem mạch.
- Hoắc đại phu, ông có châm nhầm chỗ nào không? – Yến Tam Nương lo lắng.
- Ê, có khi nào, nó bị đập đầu vào đâu đó, mất trí rồi không? – Lão mập mạp chen vào.
- Tôi… mất trí? – Tuyên Hy thì thầm. – Thật sao?
- Có lẽ đúng là như vậy. – Hoắc đại phu trầm ngâm. – Theo suy đoán của ta, a đầu này rơi từ trên núi xuống, va chạm đâu đó, lại thêm phần hoảng loạn nên tạm thời bị mất trí nhớ.
- Tôi có thể hồi phục không? – Tuyên Hy vội nói.
- Chuyện đó không chắc chắn. – Hoắc đại phu thản nhiên đứng dậy.
- Vậy… tôi phải làm sao đây?
Tuyên Hy cúi đầu lo lắng. Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng… Bốn người già nhìn nhau mĩm cười, cùng nảy ra ý định.
Trong rừng, trên một cành cây to, một chàng trai đang nằm vắt vẻo. Tu một hơi rượu, chàng trai khẽ cười…
- Cô gái từ trên trời rơi xuống ư…
~.~
Trên con đường dài dường như vô tận nối liền những cung điện, bóng dáng của hai nữ nhân, một nhanh nhẹn bước trước, một uể oải theo sau, đậm nhạt in lên nền đất đã loang lổ vì tuyết tan theo những vệt nắng cuối ngày…
- Haizz… Chung Thượng cung à, ta mệt lắm rồi, rốt cục là còn phải đi bao lâu nữa mới tới nơi vậy?
- Mong Thiên nữ hãy cố gắng, chẳng còn bao xa nữa đâu!
- Mặt trời sắp lặn rồi, bà đã nói câu này hai lần rồi đấy… từ hôm qua tới giờ, tính luôn cả lúc trên xe ngựa ta chẳng chợp mắt được phút nào cả, xe sốc quá. Có lẽ, ta nên “design” lại mấy cổ xe ngựa đó, cứ như vậy, việc đi lại sẽ khổ ải như một hình phạt vậy!
- Sao? Người vừa nói gì… thần nghe không được rõ?! – Chung Thượng cung ngơ ngác với cách sử dụng ngôn từ lẫn lộn, lai căng của Thy An. Mà cho dù có nghe rõ đi nữa, nữ quan chắc cũng sẽ không hiểu được… - A… có phải cái Người vừa nói lá ngôn ngữ của Thiên giới không?
- Hả? Ôi, quên mất! À… “de – sign”… à… có nghĩa là thiết kế, có nghĩa là sáng tạo ra một cái gì đó mới hơn, khác hơn… hơhơ – Càng giải thích cô lại càng thấy dường như không hiệu quả lắm nên lại thôi. – Mà thôi đi, cô có thể nói cho ta biết chúng ta vừa mới rời khỏi nơi nào không… và chuẩn bị đến đâu nữa? – “E hèm… phải đánh lạc hướng mới được!”
- À vâng, lúc nãy, Người vừa tham kiến Hoàng thượng ở Càn Thanh điện, đó cũng là nơi Hoàng thượng lâm triều cùng các quan đại thần bàn chính sự. Còn bây giờ, con đường chúng ta đang đi là đường nối liền Càn Thanh điện và Thiên Giáng cung. Và lúc này, Người hãy thử hình dung, bên kia bức tường này chính là Long Thánh cung, đó là cung điện của Hoàng thượng!
-…
Vậy là Thy An vừa đi vừa được nghe Chung Thượng cung giới thiệu sơ lược về Hoàng cung, về cả luật lệ và nội quy trong cung. Gió lạnh mùa đông rít qua từng cơn càng làm cơ thể uể oải của cô thêm kiệt quệ. Mặc cho Chung Thượng cung nói những gì, đầu óc cô bây giờ chỉ hiện lên hình ảnh của chiếc giường êm ái với chăn gối ấm áp…
Chừng hai mươi phút sau, Thy An được đưa đến một nội cung lộng lẫy. Chung Thượng cung đi trước, đến trước cửa, người đẩy cửa bước vào. Thy An theo sau, nhẹ nhàng vừa qua ngưỡng cửa thì…
- Thiên nữ cát tường! – Hai cung nữ đồng thanh.
- Đây là những cung tì sẽ theo hầu Người! – Chung Thượng cung giải thích. – Họ đã chuẩn bị nước tắm và y phục cho Thiên nữ rồi, Người hãy tắm gội và thay xiêm y cho thoải mái đi ạ! Nửa canh giờ sau, Ngự thiện phòng sẽ mang thức ăn đến dâng lên cho Người dùng. Hy vọng là hợp khẩu vị Thiên nữ. Có gì không vừa ý, Người cứ thoải mái căn dặn lũ nô tài là được! Bây giờ, thần xin phép được cáo lui, Thiên nữ nghỉ ngơi ạ! – Nói rồi, Chung Thượng cung cúi người hành lễ với Thy An rồi quay người bước đi.
Đợi khi phòng chỉ còn lại ba người, Thy An quay sang hai cung nữ, nói:
- Hai người, hãy tự giới thiệu một chút đi!
Hai cung nữ ngập ngừng, nhìn nhau bối rối, rồi một người lên tiếng trước:
- Bẩm, nô tì tên Đông phong, còn a đầu này là Thu Nguyệt! Bọn nô tì nhập cung cùng nhau, nên từ trước đã coi nhau như tỉ muội, tình như thủ túc ạ!
Thy An nhìn kĩ hai cô gái, họ vẫn còn khá non nớt. Ánh mắt vẫn toát lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên, chưa bị những mưu chước, “luật lệ” trong cung vấy bẩn…
- Hai người… bao nhiêu tuổi?!
- Bẩm, nô tì mười bảy, còn Thu Nguyệt nhỏ hơn, mười lăm ạ!
- Ồ, ta mười chín, không lớn hơn hai người là mấy,… nếu vậy, sau này, chúng ta cứ coi nhau là chị em, cứ gọi ta là chị vậy! – Thy An đề nghị với mong muốn mọi người thân hơn.
- Nô tì không dám ạ! – Cả hai lại đồng thanh.
- Vì sao?
- Bẩm, phép tắc trong cung, không được coi chủ tử và nô tài ngang hàng, cùng vai vế ạ! – Đông Phong đại diện phân trần.
- Nhưng ta cho phép, các ngươi sợ gì chứ, lúc không có người ngoài thì không cần khách sáo!
- Bẩm, gọi nhau quen miệng, nhỡ như trước mặt Chung Thượng cung nô tì lỗ mãn, quên mất thì… hậu quả thật khó lường, vô cùng cám ơn ý tốt của Thiên nữ, nhưng tội này quả thật chúng tiểu nhân như nô tì không gánh nổi! – Đông Phong thành thật trả lời. Thu Nguyệt vẫn im lặng cúi đầu, chốc chốc lại gật gật như đồng ý với lời tỉ tỉ. – Vì vậy, xin Thiên nữ đừng làm khó bọn nô tì ạ! – Đông Phong tiếp tục.
- Ưm… - Thy An im lặng suy nghĩ. – Vậy được, ta không làm khó các người, nhưng thế này, sau này, các người đừng gọi ta là “Thiên nữ” gì đó nữa, ta nghe mà chóng cả mặt, hoa cả mắt lên rồi đây này! Được chứ?! – Nói rồi cô nháy mắt với hai nô tì.
Thu Nguyệt thấy vậy, gật gật đầu liên tục, mắt sáng lên lấp lánh. Đó vẫn là một cô bé ngây thơ. Khác với cô bé, Đông Phong dù nhẹ nhỏm vì được theo hầu một chủ tử lương thiện và tốt bụng như Thy An, nhưng do lớn hơn, cô gái vẫn có chút đề phòng. Tuy nhiên… nhìn chung, “họ đều lương thiện”, đó là nhận xét đầu tiên của Thy An!
- Được rồi, bây giờ, tắm một cái cho thoải mái thôi!
Lập tức, cô được hai tì nữ dẫn sang phòng bên cạnh. Một căn phòng khá rộng với trướng rũ, màng che. Trời vừa sập tối, lại thêm không được chiếu sáng bởi đèn điện, nên dù thắp rất nhiều nến, nhưng căn phòng vẫn không sáng lắm. Thậm chí còn tăng thêm phần mờ ảo với hơi nước ấm đang tỏa lên. Sau tấm bình phong chắn ngang là một cái hồ không rộng không hẹp. Nước trong hồ vừa ấm, được rải lên trên đầy những cánh hoa tươi. Hơi theo đó cũng bốc lên một mùi hương dễ chịu đến khó tả! Được tắm trong bể nước đầy hoa như vậy là một ước mơ không tưởng của Thy An, nhưng giờ đây, mơ tưởng đã thành hiện thực. Chỉ có thể nói được một câu: “Mới nhìn là muốn nhảy xuống tắm ngay lập tức!”
- Cô nương, nước này đã được thêm tinh dầu hương hoa, cống phẩm Ba Tư rất sảng khoái để Người thư giãn. Ngoài ra, trong nước còn có dược liệu, để khi bốc lên cùng hương hoa, chúng sẽ khiến trí óc Người thêm phần dễ chịu, minh mẫn ạ! – Đông Phong giới thiệu công dụng của nước tắm.
- Vậy, nô tì sẽ giúp Người cởi bỏ xiêm và hầu hạ Người tắm!
Vừa nghe Thu Nguyệt đề nghị, Thy An đã hốt hoảng, lấy cớ không quen để bảo hai người họ ra ngoài. Và như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô được độc chiếm một mình cả bể tắm xa hoa. Thư giản đúng chất quý tộc, vua chúa. Cứ thế, một thực tại hư hư thực thực đang từ từ diễn ra. “Hãy cứ tận hưởng những thứ trước mắt đi đã, chuyện ngày mai thì vẫn còn là của tương lai!”.
~.~
- Muội tên Linh Nhi? – Tuyên Hy khẽ hỏi.
- Vâng. Tên muội là Linh Nhi, vậy, tỉ tên là gì?
- Ta… không nhớ nữa… - Tuyên Hy thoáng buồn. – À, đây là đâu, sao muội lại ở đây, mấy người lúc nãy là ai?
- Đây là Vô Nhai Cư. Chúng ta đang ở trong Vu Tâm thảo đường, chủ nhân là Hoắc đại phu, gia gia muội. Ngoài ra còn có Thất Túy tửu điếm của Yến Tam Nương và La trưởng quầy, cùng với tiệm rèn của Thạch lão đầu nữa. Ở đây địa thế hiểm trở, ngoài những người lúc nãy và muội, Vô Nhai Cư này không còn ai sinh sống nữa.
- Chỉ có năm người?
- Vâng, chỉ năm người!
- Vậy… cha mẹ muội đâu?
- Cha mẹ muội bị sơn tặc giết rồi. – Linh Nhi thản nhiên. – Muội được những người ở đây cứu, vì họ không có con cháu, nên bốn người tranh giành nuôi dưỡng muội. Cuối cùng gia gia thắng, vậy là muội ở với gia gia.
Tuyên Hy ngạc nhiên nhìn Linh Nhi. Con bé mới chừng mười tuổi mà lại phải chịu nhiều mất mát đến vậy, thật là đáng thương. Nhưng ít ra, cô bé còn biết quá khứ của mình. Còn bản thân Tuyên Hy, cô thậm chí còn không biết mình là ai, không còn ấn tượng về bất cứ thứ gì, gia đình, người thân, những gì đã xảy ra… tất cả đều hoàn toàn không nhớ. Trí óc cô giờ đây cứ như là một tờ giấy mới còn nguyên vẹn lần hồ. Cách giao tiếp và sinh hoạt của mọi người không hiểu vì sao khiến cô vừa quen mà lại vừa lạ, cứ như… cô không thuộc về chốn này mà thuộc về một chỗ nào xa xôi lắm!
- Tỉ đang nghĩ gì vậy? Nước nóng quá sao?
- À… không. Linh Nhi này, những người đó, họ có tốt không?!
- Họ rất tốt. Tuy rằng cách hành xử của mỗi người có đôi chút kì quái… Tỉ sẽ ở lại đây chứ?!
- Ở lại đây?! – Tuyên Hy ngập ngừng. – Ta… cũng không biết nữa…
- Tiểu nha đầu, tắm xong chưa? – Yến Tam Nương đi vào, thấy Tuyên Hy vẫn đang ngâm mình trong chiếc thùng gỗ chứa nước hương thảo ấm, nhằm chữa trị vết thương.
- Dạ, cũng vừa xong rồi ạ. – Tuyên Hy khoác tấm khăn lụa đứng dậy, vết thương trên người nhói đau khiến cô cắn chặt răng.
- Cẩn thận! – Yến Tam Nương vội đỡ. - Chậc, nữ nhi sao lại thương tích đầy mình thế này?!
- Tam Nương, y phục của tỉ tỉ ấy bẩn cả rồi, lại rách nữa… - Linh Nhi lên tiếng.
- À, để đó. Đây, ta có chuẩn bị cả rồi. Đến đây!
Yến Tam Nương tươi cười, hồ hởi kéo Tuyên Hy. Còn cô chỉ biết mở to mắt, làm theo những gì Tam Nương bảo.
Bên ngoài, Hoắc đại phu, Thạch lão đầu và La trưởng quầy sốt ruột chờ đợi.
- Làm gì mà lâu thế hả? – Thạch lão đầu hét vào trong.
- Từ từ đã nào! – Tiếng Tam Nương vọng ra.
- Bộ y phục này rất đẹp, nhưng cháu mặc thế này liệu có phù hợp không ạ? – Tuyên Hy lo lắng.
- Thì cứ ra đây! – Yến Tam Nương kéo Tuyên Hy ra.
Trên người Tuyên Hy lúc này là bộ y phục trắng – lục với những hoa văn nhỏ lượn rất nhẹ trên chiếc áo ngoài, dài chưa qua gối. Quần bó ở cổ chân, và đai thắt ngang eo. Bộ y phục tuy rất gọn nhẹ nhưng vẫn toát nên vẻ nữ tính.
- Thế nào? – Yến Tam Nương mĩm cười, tâm đắc với “thành quả” của mình.
- Được, cũng ra dáng lắm! – Hoắc đại phu cười.
- Bà quả là có mắt chọn đấy Tam Nương! – Thạch lão đâu và La trưởng quầy gật gù.
Tuyên Hy mừng rỡ mĩm cười nhìn Linh Nhi. Bỗng, Hoắc đại phu thôi cười, nói giọng oang oang.
- Tiểu a đầu, ta trước giờ không chữa bệnh không công cho ai bao giờ, ngươi hiểu chứ?! Thế… ngươi có ngân lượng không?
Tuyên Hy lắc đầu: “Đó là gì ạ?”
- Có vật gì đáng giá không?
Vẫn lắc đầu.
- Vậy có ai có thể thay ngươi trả nợ không?
Cô chán nản cúi mặt.
- Hoắc đại phu à, ông rõ biết là nó chẳng có gì, cũng mất trí nhớ rồi, ông còn hỏi làm gì?! – Yến Tam Nương trách.
- Cháu… - Tuyên Hy ngẩn đầu. – Nhưng… cháu có thể làm việc trừ nợ không?!
- Làm việc trừ nợ ư?
- Vâng. – Tuyên Hy mở to mắt thành khẩn. – Mặc dù cháu chẳng biết gì nhưng cháu sẽ cố gắng!
Bốn người già nhìn nhau, mỉm cười.
- Được không ạ? – Tuyên Hy hồi hộp.
- Ưm… cũng được. – Hoắc đại phu nghiêm mặt. – Vậy thì người phải ở lại Vô Nhai Cư này phục vụ cho bọn ta. Đến khi nào hết nợ thì thôi. Hiểu chưa?!
- Dạ. Vậng ạ. Thành thật… cám ơn các vị. – Tuyên Hy mỉm cười.
- Tốt lắm! – La trưởng quầy phấn khích. – Hay là ta đặt cho con a đầu này một cái tên đi, chẳng lẽ mỗi lần cần nó cứ phải oang oang “nha đầu này, a đầu nọ”, mấy người thấy sao, được chứ?!
Cả ba người kia phá lên cười.
- La trưởng quầy, ta thấy đây là câu nói hay nhất cả tháng nay của ông đấy! – Thạch lão đầu cười ha hả.
- Được, vậy Hoắc đại phu, ông có công cứu nó, ông đặt đi! – Yến Tam Nương đề xuất.
- Tiểu nha đầu… thì cứ gọi là Tiểu Nha đi! – Hoắc đại phu nhanh chóng trả lời. – Sao, ngươi có chịu không?
Tuyên Hy vui vẻ gật đầu.
- Hay quá, vậy cháu cũng có tên rồi!
- Vậy là có thêm Tiểu Nha tỉ tỉ, bên cạnh Linh Nhi sẽ có thêm một người, không sợ buồn chán nữa!
- Vậy đi, để mừng Tiểu Nha gia nhập Vô Nhai Cư, ta sẽ đem mấy bình rượu ngon, làm vài món ăn để mọi người cùng thưởng thức! – Tam Nương hào sản góp ý.
- Được, vậy thì nhanh đi, ta đói lắm rồi! – Thạch lão đầu cằn nhằn.
Đợi khi Tiểu Nha vừa theo Yến Tam Nương phụ giúp…
- Phù, tiểu a đầu đó không nghi ngờ gì chứ?! – La trưởng quầy thì thầm.
- Chắc là không đâu! – Thạch lão đầu thêm vào. – Làm sao nó biết được từ đầu chúng ta đã có ý giữ nó lại chứ!
- Nó mà biết được thì thật… mất thể diện! – Hoắc đại phu chau mày, vuốt râu.
- Gia gia thật là… - Linh Nhi lắc đầu, bước vào theo Tiểu Nha và Yến Tam Nương.
Chương 3 <<< . >>> Chương 5