Thủ Đoạn - Cập nhật - An Di

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Mong bạn tiếp tục ủng hộ truyện mình, không đơn giản như bạn nghĩ đâu, còn nhiều bất ngờ về sau bản à :)
Các chương sau thì lại dính chặt quá. bạn nên cách dòng vừa phải, không cách quá xa, cũng không nên dính chặt.
Nếu bạn chưa thành thục cách đăng bài viết thì hãy nói với mình, mình sẽ rất vui nếu được hướng dẫn cho bạn. Đừng ngại nha.
Ngoài ra, icon không thay cho dấu chấm câu đâu bạn. Viết thế này nè. ;;)
 

AnDi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/9/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 13. Gặp Lại Tình Cũ

Cuối cùng thì ngày Lynh mong chờ nhất cũng tới, cái ngày mà cô có nằm mơ cũng không mơ được. “Mình cưới nhau em nhé?” câu nói này cứ quanh quẩn mãi trong suy nghĩ của Lynh, làm cô vui tới khó tả. Cảnh tượng Jay nắm chặt tay cô, cả hai cùng nhau mỉm cười thật tươi bước vào nhà thờ trong sự chúc phúc của tất cả mọi người và Cha sẽ là người minh chứng cho tình yêu vững bền của cô và cậu. Jay sẽ là người đàn ông mà cô tin tưởng nhất, cậu sẽ mặc vào cho cô bộ váy cưới trắng tinh, lộng lẫy mà bất kì cô gái nào cũng thầm mong ước. Cậu sẽ đưa cô tới bến bờ của những yêu thương và hạnh phúc dâng trào, của niềm đam mê bất tận không bao giờ tắt.

Mấy ngày nay Jay và Lynh tất tả ngược xuôi để lo cho đám cưới của hai người. Phải tính toán xem nên mời ai, bạn của cậu, rồi bạn của cô, những người làm ăn cùng cha Jay, phải tính toán xem đặt bao nhiêu bàn, phải chuẩn bị những món gì, Á hay Âu, những món truyền thống gì không nên bỏ qua, từ khai vị, món chính cho tới tráng miệng phải thật tươm tất, chỉn chu. Cô và cậu còn lật đật chọn váy cưới, veston , Lynh hào hứng với bộ váy cưới trắng tinh khôi, cúp phần ngực còn phần đuôi váy thì hình đuôi cá thật lượt là, nữ tính và quyến rũ. Jay quyết định mua hẳn bộ váy ấy để tặng riêng cô như kỉ vật đẹp của một tình yêu, khỏi phải nói cũng biết rõ Lynh hạnh phúc biết nhường nào. Hết chuyện váy cưới, đến chuyện chụp ảnh, họ mệt lừ với hơn 150 kiểu, thay từ chiếc váy này tới bộ veston khác, chuyển từ chụp ngoại cảnh cho tới studio. Nhìn những tấm ảnh đẹp lung linh với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc của cả hai, họ cảm thấy được bù đắp, an ủi phần nào.

Theo kế hoạch là mùa xuân năm nay cả hai mới tổ chức đám cưới nhưng họ phải thay đổi kế hoạch khi phát hiện ra Lynh đã mang thai được hơn một tháng mươi ngày rồi, nếu đợi đến ấy, bụng cô sẽ to dần, khi đó sẽ bị không ít người dèm pha, kẻ nói ra người nói vào và khi đó cô cũng rất khó để buộc mình vào những bộ váy bó sát đến khó thở, bữa tiệc cưới ấy sẽ không còn vui vẻ, không còn là một bữa tiệc cưới bình thường mà dễ dàng trở thành cái chợ “tám” cho những con người thích soi mói và ưa lo chuyện bao đồng.

Còn về phần ông Kim, dù biết cả Jay và Lynh đã “ăn cơm trước kẻng”, nhưng không cổ súy hay lạc hậu, ông không hề trách, bởi với cái tuổi gần đất xa trời của ông thì không điều gì làm ông vui sướng hơn là còn sống để có cơ hội ôm bồng cháu nội, hằng ngày vui đùa bên nó, cả quãng đời còn lại ông chỉ muốn trông thấy con trai mình hạnh phúc và nhìn cháu ông khôn lớn từng ngày.

Khỏi phải nói cái cảm giác sắp được làm cha sung sướng cỡ nào, Jay quá vui và không thể tin vào tai mình nữa mà ôm chầm lấy Lynh, nhấc bổng cô lên và quay trong hạnh phúc. Cậu cám ơn cô đã hi sinh để sinh cho cậu một đứa con, nó chắc chắn sẽ rất bụ bẫm, kháu khỉnh và vô cùng đáng yêu. Không cần biết là trai hay gái cậu cũng đều yêu tất. “Ước gì em sinh đôi nhỉ?”, “vậy em phải ăn cho cả ba người, anh muốn em thành heo chắc”, cô đáp. Rồi họ cùng cười giòn tan trong hạnh phúc. Từ ngày Lynh mang thai, cô được thương yêu chiều chuộng hơn cả lúc trước, đi đâu cũng có xe đưa người rước, được tẩm bổ bằng nhiều loại cao lương mĩ vị. Dù chưa chính thức kết hôn nhưng Lynh đã được đón về nhà Jay để cậu tiện bề chăm sóc cho người yêu.

Cuối cùng, ngày hạnh phúc thật sự cũng tới, hôm nay cô và cậu sẽ nắm tay nhau thật chặt cùng bước vào nhà thờ, nói sẽ đồng ý lấy nhau, hứa sẽ yêu nhau đến trọn kiếp này thậm chí cả kiếp sau, họ trao nhẫn cho nhau rồi say đắm trong nụ hôn ngọt ngào hạnh phúc cùng tiếng vỗ tay vang vọng của mọi người.

Sau khi làm lễ tại nhà thờ xong, mọi người cùng kéo nhau tới nhà hàng để dùng tiệc, lúc này, Lynh tranh thủ vào phòng để thay lại một bộ váy khác. Và cô gặp An.

Hẳn cái tên Phạm Ngọc An cô phải nghi ngờ ngay khi nhìn thấy nó trong danh sách thiệp mời, nhưng cứ nghĩ là một người bạn của bạn anh Jay, thì không thể là An mà cô từng quen trong cái xóm trọ nghèo nàn ấy được, mệt mỏi quá khi phải lo nhiều việc cho đám cưới, Lynh bỏ qua mà không cần suy xét hay nghi nghi ngờ gì. Gặp lại tình cũ, Lynh sửng sốt vô cùng, không kém gì cái lần mà cô nhìn thấy xác bà Linh tự tử. Sắc mặt cô thay đổi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, từ sửng sốt-hoảng sợ-bối rối rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng mồ hôi vẫn không ngừng lộ ra trên trán, còn lưng cô thì ướt đẫm.

“Cậu sao vậy bất ngờ khi nhìn thấy mình lắm sau?”

“Sao... sao cô lại vào đây được, ai...ai cho phép cô vào đây hả?”

“Hình như cậu đang sợ thì phải? Để mình giúp cậu thay đồ nha, ướt cả rồi?”

“Dang ra, đừng đụng vào người tôi!”

“Cái vẻ mặt sợ hãi của cậu làm mình nhớ tới cái cảm giác năm xưa bị phản bội, mình nghĩ khi đó nó chẳng đẹp hơn vẻ mặt cậu bây giờ đâu.”

“Cô muốn gì đây hả? Hay cô muốn tiền? Bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho cô?”

“Cậu đừng sợ lên như vậy, một người lăn lộn ngoài xã hội nhiều như cậu sao phải sợ một kẻ như mình chứ. Nào, lại đây, mình sẽ giúp cậu thay bộ váy khác, lộng lẫy nhất.”

“Cô muốn gì thì nói nhanh đi, nếu không tôi sẽ la lên đấy.”

“Muốn gì ư? Tôi muốn cô trả lại cho tôi những cảm xúc mà tôi đã từng vì một kẻ như cô mà phung phí, tôi muốn cô gánh chịu cảm giác đau đớn năm xưa cô đã gây cho tôi. Tôi muốn cô một lần phải trả hết tất cả.”

“Tôi không nợ gì cô cả, trong tình yêu, nếu đã cạn thì chia tay, thế thôi.”

“Thật nhẹ nhàng, Lynh à, cô đúng là một cô gái mạnh mẽ đấy, có thể một tay phủi hết tất cả mà không hề gây cho cô một chút nao núng gì, tôi đây có lời khen dành cho cô đấy.”

“Tôi không muốn vòng vo với cô nữa, hôm nay là ngày vui của tôi, nếu cô không phải đến chúc mừng thì mời cô về cho.”

“Rượu mừng này tôi nhất định phải uống, vở kịch này tôi nhất định phải xem.”

“Cô định làm gì tôi đây hả?”

“Đừng lo lắng thế, rồi cô sẽ sớm biết thôi.”

An tiến lại gần Lynh, lau nhẹ những giọt mồ hôi đang đọng trên trán cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt đờ đẫn vì quá sợ hãi kia, cô ung dung bước khỏi phòng thay đồ.

Lynh ngồi thừ ra một lúc lâu cho đến khi Jay vào giục cô mới giật mình chợt tỉnh, nhanh chóng thay váy, trang điểm lại khuôn mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, xỏ nhanh vào đôi giày cao gót khác vì đôi cô đang mang đã ướt đẫm mồ hôi.

Jay nắm tay Lynh bước ra bên ngoài để chào hỏi khách mời qua lời dẫn chương trình của một MC khá hài hước, nhưng tâm trạng cô giờ đây không còn quan tâm đến điều đó nữa. Cô đảo mắt một vòng quanh tiệc cưới, rồi dừng lại ngay chiếc bàn trung tâm, đập vội vào mắt là chiếc đầm đỏ dài chấm gót, xẻ cao, khá nổi bật trong tiệc cưới với vẻ đẹp thiên thần, nụ cười quyến rũ và người con trai cô đang khoác tay cũng rạng ngời không kém, An và Kin. Nhìn vào đôi mắt Lynh đang dừng lại tại chiếc bàn trung tâm, Jay nhanh tay dẫn cô tới giới thiệu chào hỏi với Kin và người bạn gái của cậu. Họ chào hỏi, giới thiệu rồi cụng ly chúc mừng cho Jay và Lynh trăm năm hạnh phúc, nhưng lúc này trong đầu Lynh đang nghĩ bâng quơ rất nhiều việc còn ánh nhìn thì không thể nào rời mắt khỏi An. Vẻ mặt cô hiện rõ sự đăm chiêu và lo lắng.

Ăn uống xong xuôi, chợt nhớ ra họ đã quên bẵng cái màn tung hoa cưới, mấy cô bạn còn độc thân của Lynh vội kéo nhau ra những bậc tam cấp ngay trước cửa ra vào của White Palace để được nhận hoa, họ mong rằng mình sẽ là người may mắn chụp được bó hoa, như thế sẽ nhanh chóng tìm được lang quân như ý. Hào hứng không kém, Lynh quay lưng lại với những cô gái bên dưới bậc tam cấp đang phấn khởi chờ đợi, giơ bó hoa thật cao rồi uốn lưng ném thật mạnh. Bó hoa tung lên cao. Cùng lúc đó, gót của chiếc giày cô đang mang do không chịu được sức bật quá mạnh của cú ném lúc nãy hay vì một nguyên nhân nào đó mà chiếc gót gãy ngay tức khắc, mất thăng bằng, Lynh lăn từ phía trên bậc tam cấp xuống dưới kia, qua từng bậc thang, đau đớn. Máu từ vùng dưới của cô chảy ra, nhuốm đỏ cả chiếc váy cưới trắng tinh. Trong cơn đau đớn vì nỗi sợ mất con, hình ảnh An xuất hiện trong phòng thay đồ khiến cô lờ mờ nhận ra ẩn ý sau những lời An nói. Lynh cô từ từ ngất đi.

........................................................
 

AnDi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/9/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 14. Lynh
Tên thật: Huỳnh Hà Anh.
Sinh nhật: 20/3/1990
Cung hoàng đạo: Song Ngư
24 tuổi
Nghề nghiệp: Tự do.
................................................
Là cung cuối cùng trong 12 cung hoàng đạo, có lẽ tính cách tôi có nhiều biến đổi hơn cả. Dù vậy, tôi vẫn cố dằn lòng để giữ tâm bình lặng và thờ ơ với những cuộc tranh đoạt đấu đá của những con người ngoài xã hội kia. Tôi không thích chạy theo những phù phiếm xa hoa, luôn khao khát một cuộc sống tự do và đầy mơ mộng mà tôi nhiều lần huyễn hoặc, đắm chìm cùng tình yêu của tôi đến trọn kiếp này. Tôi có thể hi sinh rất nhiều thứ vì người tôi yêu, bất chấp tất cả vì tình yêu của tôi.
Jay à, em yêu anh, rất nhiều.
Jay à, em xin lỗi anh, rất nhiều.
Em không thể giữ con của chúng ta cho tới khi nó mỉm cười chào đón thế giới này.
Jay à, ngàn lần em xin lỗi.
....................................................
Tôi được chiều chuộng như một công chúa khi còn nhỏ, gia đình tôi rất giàu, nếu xét về cơ ngơi và sự giàu có nếu còn được đến tận bây giờ thì có thể sánh ngang hoặc hơn với gia đình Jay. Nhưng có lẽ mọi thứ chẳng bao giờ như ta mong muốn, bởi cuộc đời luôn có những bước ngoặt khó lường.

Nếu như không có tôi, chắc mẹ tôi không chết. Tôi như một điềm gở giáng xuống mọi người thân trong gia đình tôi.

Theo như lời bố tôi kể lại, tôi có một người anh trai. Anh ấy mắc chứng bệnh ung thư máu từ khi lên ba, thế là những năm tháng sau đó, hàng trăm cuộc xét nghiệm, phẫu thuật, các liệu trình thay máu liên tục xảy ra để cố gắng giữ lấy mạng sống của anh tôi. Lên năm tuổi mà anh tôi nhỏ bé vô cùng, gầy gò, xanh xao chẳng khác nào một cậu bé ba tuổi sắp phải lìa trần, bao nhiêu cơn đau đớn phải gánh chịu bởi sự hành hạ của căn bệnh làm anh tôi sống dở chết dở. Chịu đựng mãi cho đến khi lên tám tuổi, anh tôi qua đời. Khi đó mẹ đang mang thai tôi, quá đau lòng cho đứa con trai đầu lòng của mình, chịu biết bao thiệt thòi, bao cơn đau hành hạ của căn bệnh, bà ngất lên ngất xuống trước quan tài đứa con trai. Những ngày sau, và sau đó nữa, đêm nào bà cũng khóc, bà dằn vặt ấy là do lỗi tại bà vô phước mới làm liên lụy tới con, mới làm “Người” trên quở trách mà giáng tội lên con trai bà, bố tôi không ngừng khuyên răn nhưng cũng vô ích. Vào một buổi tối, mưa to gió lớn, mẹ chuyện dạ và sinh tôi, nhưng do sinh khó nên bà qua đời. Tôi sinh ra trong một đêm sấm chớp giăng đầy trời, mẹ mang thai tôi trong tâm trạng u uất, ẩn đầy đau thương, khi tôi vừa chào đời thì bà cũng từ giả tôi mà về với anh. Chưa được uống một giọt sữa mẹ, không được nghe những lời ru ngủ ngọt ngào của bà và lớn lên trong tình thương của duy nhất một người đàn ông, nhiều lúc tôi thấy mình thiệt thòi biết chừng nào. Bố tôi vì thế nên dành tất cả tình thương của mình cho riêng tôi, không bao giờ ông có ý định đi thêm bước nữa, dù tôi có ra sức khuyên nhủ ông nên nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình nếu một mai tôi lấy chồng ông cũng còn có người thủ thỉ tâm sự và chăm sóc khi tuổi già sức yếu. Bố tôi vẫn không đồng ý, ông bảo chỉ cần mình tôi là quá đủ với ông.

Mọi chuyện không ai lường trước được, nhưng số phận của tôi thì như được báo trước. Bao nhiêu điềm gở xảy ra từ khi tôi có mặt trên cõi đời này như một sự sắp đặt trước cho một cuộc sống đầy sóng gió của tôi sau này.

Nói về bố tôi, ông là một kĩ sư kiến trúc thành đạt và giỏi giang. Ông tốt nghiệp trường Đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh. Bước ra đời với hai bàn tay trắng nhưng với năng lực của mình không lâu sau đó ông trở thành giám đốc của một công ty xây dựng và kinh doanh bất động có tiếng nhất Sài Gòn.

Ông có rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh, họ thường xuyên lui tới nhà tôi. Những bữa tiệc ăn mừng công ty khánh thành, ăn mừng trúng được dự thầu lớn, những bữa tiệc tất niên hay khi bước sang năm mới, sau khi tổ chức tại công ty với nhân viên họ còn kéo đến nhà bố tôi đề ăn mừng tăng 2, nên bạn của bố hầu như tôi đều biết hết. Trong số họ, có một ông chú là bạn thân của bố tôi, họ quen nhau từ khi bố tôi còn là một anh chàng kiến trúc sư quèn, chập chững mới vào nghề. Ông ta trạc tuổi bố tôi, nhưng cao hơn nhiều, rất to con và có hàm râu quai nón khá nam tính. Ông ta tạo cho tôi một ấn tượng mạnh với hình dáng một người đàn ông cao to, lực lưỡng, hàm râu quai nón lạ lùng mà tôi chưa gặp ở bất kì người đàn ông nào khi tôi đến tuổi ấy, có lẽ sự lạ lẫm làm tôi tò mò, phấn khích và vẻ đẹp lai giữa dòng máu Đức-Việt hết sức lạ lùng, góc cạnh. Cách ông cư xử rất nhã nhặn và tử tế đậm chất người phương Tây, ông luôn tôn trọng mọi người trong nhà tôi, từ cô giúp việc cho tới bà vú ông đều chào hỏi rất lịch sử. “Con gái của anh đẹp quá”, là câu đầu tiên khi tôi gặp người đàn ông này, khi ông khen về vẻ đẹp hoang dã cùng đôi mắt mở to thích thú của tôi. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, ông làm tôi không chớp mắt với một người Tây lai cao 1m80, cơ thể săn chắc và hàm răng thì trắng đều như bắp. Ông rất thương tôi, ông và bố tôi là bạn khá thân nên thường xuyên đến nhà tôi dùng bữa, và không khi nào là không có quà cho tôi, khi thì một chiếc váy hồng xếp tầng thật đẹp, khi thì con búp bê barbie dễ thương nên lần nào tôi cũng trông ông đến, rồi chở tôi đi công viên hoặc mua sắm.

Ông có một người con trai và một người con gái, bởi ông cưới vợ từ rất sớm nên những đứa con của ông đã lập gia đình và đang định cư tại Đức, còn vợ ông thì mất cách đây năm năm trong một vụ tai nạn tàu biển, đến giờ ông vẫn độc thân như bố tôi.

“Bé Lynh đâu rồi anh nhỉ?”, “nó vừa ngủ rồi” – bố tôi nói. Nghe bố kề lại, mỗi lần ông đến nhà đúng lúc tôi ngủ, ông đều ngắm nhìn tôi một lúc khá lâu với ánh mắt đầy khó hiểu. Tôi rất hào hứng mỗi khi ông ghé nhà tôi chơi, ông bế tôi lên rồi ôm tôi thật chặt vào lòng trong vòng tay săn chắc của ông, lúc ấy trong tôi vô cùng thích thú, tôi ngửi được mùi hương của nước xả vải từ chiếc áo sơ-mi ông đang mặc thật thơm tho.

Vào một buổi chiều cuối thu đầu đông, thời tiết chuyển mùa có những cơn mưa bất chợt và những đợt gió se lạnh. Hôm ấy, chị giúp việc bận về quê còn bà vú thì đi siêu thị để chuẩn bị bữa ăn cho bố con tôi tối nay, bởi không có chị giúp việc nên bà phải thay chị kháng đán mọi thứ. Ông ấy đến nhà tôi, nghe tiếng chuông cửa tôi lật đật chạy ra xem ai đến và tôi reo lên thích thú khi biết đấy là ông, tôi bảo rằng tất cả mọi người đều đi vắng nên tôi rất buồn, ông có thể chơi cùng với tôi không. Ông đồng ý. Ông hỏi tôi có biết cách chào hỏi xã giao của những người phương Tây nơi mà trước kia ông từng sống không, tôi bảo rằng không biết nhưng nhìn thấy họ thường hôn xã giao mỗi khi như thế. Ông bảo sẽ dạy tôi cách chào xã giao như thế. Thế là, ông nâng tôi lên ngồi vào lòng ông, ông dùng miệng hôn mạnh vào môi tôi, luồn chiếc lưỡi mạnh kia quấn chặt lấy lưỡi tôi. Tay phải ông siết mạnh lấy eo tôi giữ chặt còn tay trái thì bất đầu luồn vào váy, sau đó chạm vào vùng kín của tôi. Tôi đau đớn, lúc ấy đầu óc tôi không biết nghĩ gì ngoài việc mình phải phản kháng. Tôi đẩy mạnh ông ra rồi òa lên khóc nức nở. Tôi còn nhớ rất rõ khuôn mặt đầy bối rối và sợ hãi của ông khi đó, ông nói ông chỉ đang dạy tay thôi mà, và đấy là bí mật của ông ấy và tôi, kêu tôi hãy giấu kín. Tôi ngơ ngác nhìn ông rồi khẽ gật đầu. Vừa lúc ấy bà vú về tới nhà, ông cũng nhanh chóng chào tôi rồi ra về.

Thấy mắt tôi đỏ hoe với hai hàng nước mắt, bà vú vặn hỏi nên tôi kể lại tất cả mọi việc cho bà nghe, mới đầu bà không tin bởi một người quá sức tử tế như ông ấy sao có thể làm những chuyện đồi bại như vậy, nhưng rồi bà thay đổi suy nghĩ ngay khi nhìn thấy những dấu hằn tím ngắt tại eo tôi. Tối hôm đó, sau khi nghe bà vú mách lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra với tôi, cha tôi tức giận vô cùng, ông nói sẽ không bỏ qua chuyện này và sẽ kiện người đàn ông kia ra tòa. Rồi chuyện kiện tụng giữa hai người bạn thân xảy ra, tôi phải thường xuyên bị tra hỏi, bị những người xa lạ xem xét trước cơ thể trần truồng của mình, dù còn bé nhưng tôi cảm thấy rất xấu hổ và nhục nhã. Cuối cùng, ba tôi thua kiện, với phán xét của tòa rằng chưa có bằng chứng cụ thể và xác thực nào để chứng minh điều đó, chẳng qua là những cảm xúc quá nhảy cảm của một người con gái mất mẹ từ nhỏ nên luôn phản ứng thái quá trước những quan tâm của người lớn. Dù vậy, bố tôi biết rất rõ người đàn ông kia đã dùng tiền để bưng bít vụ này. Cùng lúc đó, có người tạo chứng cứ giả tố cáo ông đục khét tiền của công ty bỏ túi riêng, vu khống bố tôi rửa tiền với những chứng cứ mà ông không biết từ trên trời rơi xuống. Toàn bộ tài sản, nhà cửa,đất đai bị tịch thu hết, cùng lúc đội nón ra đi. Bố tôi vì quá đau đớn,tuyệt vọng và vô cùng nhục nhã, ông đã nhảy lầu tự tử. Khi đó tôi vừa tròn tám tuổi.

Bà vú nuôi nấng, chăm sóc tôi từ khi tôi vừa lọt lòng còn đỏ hỏn, bà lại không chồng, không con, lại hiểu hết hoàn cảnh của gia đình tôi nên nhận tôi làm con nuôi rồi cùng về Tiền Giang sinh sống với bà.

Đây có lẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong kí ức tuổi thơ của tôi, bởi tuy có cực khổ về mặt vật chất, nhưng tôi lại thấy cuộc sống mình lúc nào cũng đầy ấp tình thương bà dành cho tôi.

Bà cho tôi đi học, chăm tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, không ngại khổ cực đi làm thuê làm mướn cho người ta, có rau ăn rau có cháo ăn cháo, hiểu được hoàn cảnh khó nhọc của bà và thân phận mình lúc này nên tôi không trách, không nghĩ mình từng là tiểu thư mà khinh miệt bà. Nhiều lần tôi xin bà cho phép tôi nghỉ học để bán vé số phụ bà, nhưng bà không đồng ý, bà sẽ cố gắng lo tôi ăn học tới nơi tới chốn, tôi không cần phải bận tâm. Tuy không phải là con ruột, nhưng bà chăm sóc, nuôi nấng, dạy bảo tôi không khác gì con ruột của bà vậy. Còn tôi, chưa bao giờ biết được tình thương của mẹ là như thế nào nên tôi xem bà như người mẹ thứ hai của mình, cố gắng học tập thật tốt sau này kiếm thật nhiều tiền phụng dưỡng cho bà, trong thâm tâm tôi bà chẳng khác nào là mẹ ruột của mình cả.

Đúng là duyên do người định, nhưng nợ do trời tạo. Trong khi còn mười ngày nữa sẽ là sinh nhật lần thứ 16 của tôi, hai mẹ con tôi quyết định sẽ cùng nhau làm chuyến du lịch về thăm quê mẹ bà ở tận Đà Lạt xa xôi, tôi có thể hít thở cái bầu không khí trong lành thoảng mùi của những đóa hoa vừa mới nở, cái bầu khí trong lành và se lạnh ấy sẽ thanh lọc những hỗn tạp tồn đọng trong phổi tôi, thổi vào đấy một nguồn năng lượng mới, nhưng có lẽ điều ấy mãi chỉ là những kí ức chưa-từng-xảy-ra trong hàng ngàn mớ cảm xúc đẹp đẽ, tinh khôi mà tôi tưởng tượng ra. Điều không may đã xảy đến với bà, thần chết thường đến vào những lúc mà ta chẳng thể nào ngờ được, dù đó là những giây phút thật hạnh phúc, ông cũng nhẫn tâm làm đúng phận sự của mình, không trễ nải dù chỉ là một phút giây. Mẹ tôi không may sẩy chân trong một lần gánh nước, đầu bà bị đập vào thành cầu chấn thương sọ não, nhưng do không có tiền để đóng viện phí, tôi khóc lóc van xin thế nào họ cũng không tiến hành phẫu thuật, tìm đủ mọi cách vẫn không gom góp đủ số tiền cho ca phẫu thuật, tôi nuốt nước mắt vào trong nhìn mẹ tôi từ giã cõi đời này. Đau đớn, tôi gào lên thật lớn khi họ phủ tấm khăn trắng qua khỏi đầu mẹ tôi, cuộc sống thật bất công và sự bất công đó luôn chỉ nhắm vào những người nghèo, đúng lúc và thật chính xác, đủ để giết chết họ trong sự uất ức, tuyệt vọng và đau đớn nhất. Cuộc sống luôn và mãi luôn như thế. Tôi ngã quỵ ngay sau đó, mọi thứ mờ ảo trước mắt tôi cho đến khi mình không còn nhận thức những được gì đang xảy ra xung quanh.

Cuộc sống không có công bằng và chà đạp là điều duy nhất người ta có thể làm cho nhau...

Gieo vào cuộc sống người khác thật nhiều nỗi đau là điều tốt nhất họ có thể làm...

Ngẫm về những điều diễn ra trong những năm tháng tuổi thơ làm tôi thật không khỏi rùng mình...

Không được chào đón đến thế giới này bởi người phụ nữ đã đứt ruột sinh tôi ra, chưa kịp cất tiếng gọi hai từ “mẹ ơi” thiêng liêng nhất thì bà đã bỏ tôi mà về với Chúa, một cuộc sống thiếu thốn tình mẹ ngay từ khi còn nhỏ làm tôi như mất đi nửa bầu trời trong cuộc đời này. Đến năm tám tuổi, tôi bị lạm dụng tình dục cùng sự ra đi quá đột ngột của bố đã khắc sâu vào lòng tôi hàng ngàn vết thương không bao giờ lành, tâm lí tôi bị ảnh hưởng sâu sắc và mãi bị ám ảnh những gì diễn ra trong cuộc “đụng chạm” đáng sợ ngày hôm ấy. Những tưởng bến đỗ bình yên là đây khi tôi có một người để gọi hai tiếng mà bấy lâu tôi luôn khao khát được cất lời “mẹ ơi”, nhưng rồi bà cũng xa tôi mãi mãi, bỏ lại tôi chơ vơ giữa cạm bẫy của đời. Cuộc sống tôi từ đấy, bước sang một trang sách mới, nhuốm đầy sự nhơ nhuốc và tủi nhục, còn đáng sợ cả hơn những tháng ngày tuổi thơ đã qua ấy.

Sau khi mẹ nuôi qua đời, an táng bà bằng số tiền mà những người dân trong xóm ra sức quyên góp, tôi khăn gói lên thành phố làm lại cuộc đời. Những tưởng trở lại đây cuộc sống sẽ khá hơn, nhưng không phải thế mà chỉ là bước sang một vũng lầy khác mà thôi. Mười sáu tuổi, mới học hết lớp mười, không tiền, không bằng cấp, không người thân, bạn bè. Những ngày đầu tôi đều gặm bánh mì và ngủ bụi ngủ bờ tại công viên, không ít lần bị bảo vệ tuần tra không cho ngủ hay những khi trời mưa là ướt như chuột lột và thức cả đêm vì lạnh, gió lùa qua từng kẽ răng, rung lên cầm cập. Thế là, bần cùng sinh đạo tật, cái đói cái khổ luôn là chất xúc tiến tuyệt vời, là “ánh sáng” dẫn lối con người ta nhanh nhất tới con đường tội lỗi. Tôi gia nhập một tổ chức cướp giật và lừa gạt trên đường Trường Chinh. Những ngày đầu cùng đồng bọn đi cướp tôi không khỏi thót hết cả tim, như muốn nhảy tung ra ngoài. Những lần sau đó chúng tôi hoạt động trắng trợn hơn, cướp giật cả ban ngày. Khi đó, công an tăng cường tuần tra sát sao, cả ngày lẫn đêm, thế là trong một lần “hành sự” tên cầm đầu không may bị bắt, cả nhóm chúng tôi như rắn mất đầu, tan rã.

Không còn “hành nghề” cũ nữa, cả nhóm chúng tôi đường ai nấy đi, tôi lúc đó chẳng biết phải đi về đâu. Quá cùng đường, tôi đã từng nghĩ tới chuyện sẽ làm gái bán hoa nuôi thân, nhưng lòng tự trọng trong tôi cùng những ám ảnh bị lạm dụng năm xưa đã giúp tôi “thoát” khỏi những suy nghĩ ngu ngốc đó.

Nhưng thoát khỏi cái bẫy này thì không đồng nghĩa tôi không bị những cám dỗ của những chiếc bẫy khác vây quanh, lôi kéo. Mười sáu tuổi, tôi bị chính bọn người năm xưa trong băng cướp lừa sử dụng ma túy để uy hiếp tôi phải bán dâm, mỗi lần lên cơn nghiện tôi không thể nào chịu đựng sự hành hạ của những “nàng tiên trắng” , nếu không có tiền thì tôi không còn cách nào để chơi thuốc, để thỏa mãn mình, và thế là, như số phận tôi phải vậy, tôi nhục nhã dấn thân vào kiếp gái bán hoa.

Mỗi ngày tôi tiếp khách từ năm tới sáu người, họ chà đạp hành hạ lên thân xác tôi, đùa giỡn bỡn cợt lên lòng tự trọng tôi, “ đĩ mà cũng có lòng tự trọng nữa ư”, tôicười nhục nhã, tự sỉ vả vào mặt mình. Những khi may mắn gặp được khách vip thì tôi đỡ phải vòng vo, còn hôm nào vô phước gặp phải những tên ki bo, keo kiệt tôi phải năn nỉ gãy cả lưỡi nhiều khi là uy hiếp chưởi bới chúng mới thò ra một ít tiền, có còn hơn không, tôi rơi nước mắt cũng phải nhận vào. Đêm về tôi chỉ biết nằm khóc trên thân thể mệt nhừ tới rã rời, nhơ nhuốt của mình, tôi cố tẩy đỏ cả da thịt, cố rửa mấy cũng không thể nào tẩy uế hết mùi tanh hôi, dơ bẩn của bọn đàn ông rẻ tiền ngoài kia. “Họ mà rẻ tiền thì mình không đáng một xu”, tôi cười khẩy rồi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi, kết thúc một ngày mệt mỏi dài như bất tận.

“Buôn hương bán phấn” trên tấm thân tàn tạ này hơn hai năm, cùng với cơn nghiện ma túy tàn phá thân xác, tôi lúc đó người không ra người, ma không ra ma. Trong một lần càn quét ổ chống mại dâm của công an thành phố, tôi không may bị bắt về đồn, bắt đầu cai nghiện và cải tạo. Lúc đó tôi tưởng đời mình đã hết từ đây khi xui xẻo bị bọn “cớm” tóm được, nhưng giờ tôi mới nhận ra rằng, cũng nhờ lần đó bị bắt mà cuộc đời tôi như tìm được một tia sáng mong manh trong ngục sâu tăm tối, nó kéo tôi ra khỏi đống bùn lầy nhơ nhớp tưởng chừng cả đời này tôi không thể nào thoát được. Cai nghiện quả là một quá trình gian nan không thể nói thành lời, nhiều lần tôi có ý định vượt trại để tìm lại những cảm giác sung sướng lăng lăng trong quá khứ, nhưng nhờ vào ý chí quyết tâm thay đổi cuộc đời và những lần khuyên nhủ của chị em trong trại tôi đã cai nghiện thành công. Hai năm sau, được ra khỏi trại, lại một lần nữa, tôi bước tiếp vào đời, hòa mình vào cái xã hội đáng sợ ngoài kia, năm ấy tôi 21 tuổi.

Vừa mới ra trại cai nghiện, tôi may mắn xin được vào làm nhân viên phục vụ tại một nhà hàng khá sang trọng, tại đây tôi quen được một ông trạc khoảng 40 tuổi, đầu hói, bụng phệ như cái trống. Nhưng được cái ông rất thích tôi, thường xuyên lui tới quán này cùng đồng nghiệp mà lại còn tip rất hậu hĩnh. Nhiều lần vắng khách, tôi với ông ấy có xã giao vài câu qua lại và biết được ông là chủ của một quán bar nổi tiếng Sài Gòn, ông có ý mời tôi làm nhân viên phục vụ cho bar của ông ấy, với mức lương khá cao, gấp bốn lần tôi làm còng cả lưng, đứng gãy cả chân tại nhà hàng này, thế là, không cần suy xét nghĩ suy chi cho mệt, tôi đồng ý làm nhân viên cho bar của ông.

Sau khi chuyển chỗ làm, để thuận tiện cho việc đi lại về khuya bởi tính chất bắt buộc của công việc nên tôi cũng đổi hẳn chỗ trọ cho dễ việc đi làm, và chính tại đây, tôi gặp An.

Tôi ghép chung với An lúc đầu chỉ với một lí do duy nhất cho đỡ phí tiền trọ, nhưng ở chung lầu dần, gần gũi nên chúng tôi cảm mến nhau từ đấy. Bị lạm dụng từ khi còn bé, lại phải trải qua một thời gian chịu kiếp đĩ điếm bị đàn ông chà đạp, sỉ nhục, và đối xử như một thứ trò chơi không hơn kém, tôi dần dần không còn tin tưởng vào bọn đàn ông, bao ám ảnh kinh hoàng và nỗi sợ kéo đến khi phải tiếp xúc gần họ làm tôi cảm thấy kinh tởm. Và rồi, An rất tốt với tôi, sự tử tế ấy như mang vào trong tim tôi một cảm giác lạ lẫm, mới mẻ, thích thú và đầy sự kích thích làm tôi không khỏi tò mò tìm hiểu, theo thời gian, chúng tôi dần nảy sinh tình cảm, trong mắt An tôi cũng nhìn thấy gì đó tình cảm dâng trào, ấm áp cô dành cho tôi.

Chúng tôi yêu nhau từ đấy.

Có lẽ, tôi và An là người lưỡng tính, chúng tôi bị thu hút bởi nhau, mãnh liệt.

Tôi sẽ cảm thấy không còn sự phản bội hay nhơ nhuốc nếu người tôi yêu là một người phụ nữ, hẳn điều ấy làm tôi cảm thấy mình trong sạch hơn.

Nhưng rồi, chính tôi lại là người phản bội cô ấy, tôi thấy rất có lỗi, rất có lỗi đối với cô ấy, tôi biết sự ra đi đột ngột của mình hẳn sẽ là một cú sốc rất lớn trong cuộc đời cô ấy, nhưng không thể làm khác được, cuộc sống này quá bất công, đầy rẫy sự kì thị và xã hội này sẽ không chấp nhận hai chúng tôi.

Chúng tôi là một đôi đồng tính.

Chúng tôi yêu nhau.

Chúng tôi sẽ bị kì thị và bị ruồng bỏ.

Chúng tôi sẽ chà đạp và phân biệt đối xử khắp mọi nơi chúng tôi đặt chân tới.

Không có nơi nào cho chúng tôi dung thân, sẽ không còn nơi nào nữa đâu, trên cái đất nước Việt Nam này, mà trong đó, người người, nhà nhà luôn mang nặng những suy nghĩ cổ hủ, lạc hậu và nặng nề phong kiến.

Đồng tính không phải là bệnh nhưng trong mắt bọn họ chúng là một căn bệnh kinh tởm và dễ lây truyền.

Họ xem chúng tôi chẳng khác nào quái vật.

Mối tình của chúng tôi sẽ không bao giờ có bến đỗ, mãi chỉ là một quả bóng bay không tìm được nơi đáp, lơ lững khắp phương trời rồi vỡ tan.

Sau hai năm chung sống hạnh phúc với An, tôi chuyển chỗ trọ mà không một lời báo trước cho cô ấy, hẳn cô ấy rất đau lòng, tôi biết. Tôi vẫn tiếp tục làm tại quán bar kia một thời gian mà An không biết, may mắn thay, trong khoảng thời gian sau đó tôi gặp được Jay, cuộc đời tôi thay đổi, sang một trang sử mới, sáng sủa hơn.

Tôi biết Jay là một thiếu gia có tiếng nhất nhì đất Sài Thành này, nhiều cô gái xếp hàng để chỉ được qua đêm cùng cậu, còn việc muốn trở thành bạn gái Jay thì có mà tới Tết con công cũng không tới lượt mình. Hôm đó, trong một lần làm việc, tôi được Jay cứu thoát. Cũng từ cái đêm định mệnh ấy, không biết là có duyên hay mắc nợ nhau mà chúng tôi yêu nhau, rồi sau bao lần tan hợp, hợp rồi lại tan, trải qua bao sóng gió, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân.
...................................................

Mở mắt ra tôi thấy vùng dưới mình đau nhói, ê ẩm. Jay đã nói tôi ngủ quá nhiều so với sự tưởng tượng của anh ấy, làm Jay sợ hết cả lên. Rồi anh ôm chầm tôi vào lòng, vỗ nhẽ vào lưng tôi như an ủi, vỗ về và xoa dịu. Đẩy nhẹ anh ra vì cổ họng tôi đang khát, khô khóc, tôi muốn uống nước. Lúc Jay đi lấy nước cho tôi, mắt anh đỏ hoe như cố kìm nén điều gì đó cho những giọt nước mắt kia chảy ngược vào trong, tôi nhìn anh dò xét, Jay chỉ im lặng.

Tôi xoa nhẹ vào bụng mình, rồi bỗng nhiên dừng lại, như một thước phim bị ấn phải nút pause, lúc này như bị một tia nhận thức rõ ràng nào đó xẹt mạnh xuyên qua hai thái dương, tôi chợt nhận ra chuyện gì đang diễn ra với mình, hiểu được lí do sự kìm nén trong đôi mắt Jay, trời đất như một lần nữa sụp đổ, tối sầm trước mắt tôi, tôi gào lên khóc, thật lớn, thật nhiều, thật to, tôi không thể nào chấp nhận sự thật đau đớn này được, nó quá phũ phàng, quá tàn nhẫn, nó vượt quá sức chịu đựng của tôi, con người tôi sẽ nổ tung mất trước một sự thật trực chờ mang đến cho tôi một cảm xúc quá tải để phá hủy con người tôi. Tôi gào lên trong sự đau đớn tột cùng. Jay sợ tôi sẽ làm điều gì đó dại dột, anh kìm hai tay tôi rồi ghì chặt tôi vào lòng. Tôi khóc. Anh khóc. Nức nỡ. Vỡ òa vào nhau. Quá đau đớn. Khóc cho đứa con bạc mệnh phải ra đi quá sớm khi chưa kịp chào đón đến thiên đường này trước sự hân hoan, hãnh diễn và mong mỏi từng ngày của bố mẹ nó.

Tôi tuyệt vọng.

Trong nước mắt, tôi hỏi mình cay đắng:

Cuộc sống quá phũ phàng hay lòng người quá tàn nhẫn?
.....................................................
 

AnDi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/9/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 15. Ai Bị Sập Bẫy?
Hai tháng sau khi xảy ra tai nạn, cuối cùng thì mọi chuyện cũng qua. Jay và Lynh đã trở thành cặp vợ chồng trẻ hạnh phúc, dù gặp nhiều gian nan sóng gió cho đến phút cuối cùng họ cũng không chùn bước mà cùng nhau vượt qua.

Ông Kim ngồi trên chiếc xe lăn ngay trước hiên nhà, nhìn ngắm lại mọi cảnh vật xung quanh, từ những thứ quen thuộc trong nhà cho tới những chậu kiễng ngoài sân, trong tâm ông cảm thấy rất yên lành khi nhìn đứa con trai mà ngày nào mình con cõng trên lưng chơi trò ngựa ô nay đã yên bề gia thất, ông có thể an tâm mà giao lại quyền điều hành công ty cho vợ chồng Lynh và Jay. Nhìn lên bàn thờ tự, ông thầm cám ơn bà Linh đã luôn dõi theo ủng hộ ông và con. Nhưng rồi bất chợt trong ông lại nhói lên nỗi đau mà bấy lâu nay ông không hề muốn nghĩ tới, một bí mật ông chỉ muốn giữ cho đến khi mình nhắm mắt lìa đời.

Jay và Lynh đang háo hức lên kế hoạch cho chuyến đi hưởng tuần trăng mật đầy thú vị của mình. Đột nhiên cậu nhớ lại lời hứa mình đã quên bẫng từ lâu với Kin, sẽ dắt Kin tham quan ngôi biệt thự cổ nằm sâu trong rừng mà cha mẹ cậu mua từ nhiều năm trước, bị bỏ hoang ít ai lui tới. Tuổi trẻ lúc nào cũng thích sự khác biệt và thường làm những việc thật ấn tượng khi còn có thể, để sau này, khi về già sẽ là những kỉ niệm khó quên ngày họ còn son sắt. Thế là họ biến tuần trăng mặt vốn dĩ có hai người nhạt nhẽo ấy thành một nhóm bốn người như một cuộc phiêu lưu khám phá đầy li kì trên phim ảnh. Lynh, An, Kin và Jay sẽ cùng nhau hưởng một chiến du lịch đáng nhớ nhất cuộc đời họ, kiếp này và mãi những kiếp sau.

.................................................

Ngồi hơn hai tiếng đồng hồ trên tàu biển và phải cuốc bộ mất nửa tiếng để vượt qua con đường mòn dẫn vào rừng, nơi căn biệt thự sừng sững hiện ra. Đúng là căn biệt thự xây theo kiểu Pháp, thể hiện một đẳng cấp kiến trúc dù là cổ xưa nhất. Nhưng tiếc là ai lại xây nó khuất tận trong rừng này, quả thực là một tuyệt tác đang bị lãng quên.

Xung quanh ngôi biệt thự được bao vây bởi tường rào hết sức kiên cố, được quấn bởi các dây leo rừng hầu như tới tận đỉnh và lan hết cả tường rào, một bức tường xanh tuyệt đẹp và kì bí như mê cung ở đảo Jeju, Hàn Quốc. Một khoảng sân khá rộng, nền sân được trải một lớp cỏ spartina như một thảo nguyên rộng thênh thang, có lót những mảng đá lớn, bằng phẳng để dẫn lối vào biệt thự, có lẽ do cha Jay đã tu bổ khoảng sân sau khi mua lại căn biệt thự này.

Mọi thứ bên trong đều đẹp lạ lùng đến kì bí, mang màu sắc bí ẩn của một ngôi biệt thự lâu đời, màu tường trắng đã ngã sang màu trắng ngà, trên bốn bức tường được treo đầy những bức tranh nghệ thuật trừu tượng khó hiểu của Picasso, những bức tranh đầy màu sắc khá nổi bật trong một ngôi biệt thự đơn màu, lạnh lẽo. Chính giữa nền căn nhà, được trải một tấm thảm Ba Tư kì bí sặc sỡ, to lớn, đủ để đặt một chiếc bàn ăn lớn chính giữa nhà, cùng một lọ hoa oải hương khô trên đấy. Một căn biệt thự kì lạ, cách bố trí của nó từ đồ vật cho tới màu sắc đều có sự đối lập và khác thường. Tổng thể chả có gì là ăn nhập lẫn nhau, hay đây lại là ý đồ riêng của nhà thiết kế nhằm che dấu một điều gì đó. Có cả thẩy sáu phòng ngủ, một phòng khách lớn, một nhà bếp, trong mỗi phòng đều có toilet riêng, có một phòng trưng bày tranh,một phòng nữa dùng đề đọc sách và một hầm chứa rượu. Chiếc cầu thang dài, duy nhất trong căn nhà, không quá dốc, cuộn tròn dẫn lên mỗi phòng trên lầu. Vòng ra phía sau căn biệt thự là một hồ bơi khá lớn, có những cột đèn chiếu sáng dọc quanh hồ, một vài băng ghế sắt được sơn màu lam và tất cả đều có mái che màu vàng và đỏ, hẳn đây có lẽ là nơi dành để tổ chức các buổi pool party đầy náo nhiệt.

Mọi thứ bên trong đều sạch sẽ, nước hồ bơi cũng trong suốt vì mỗi tháng ông Kim đều cho người tới đến dọn dẹp mọi thứ, và tất nhiên ông cũng làm điều tương tự trước khi Jay và đám bạn anh tới. Ông còn tinh ý chuận bị mọi đồ ăn thức uống đầy đủ trong tủ lạnh cho kì nghĩ dài này của cậu.

Khi mọi người vừa tới ngôi biệt thự thì trời đã về chiều, những tia nắng bắt đầu tắt hẳn, một trận gió lớn thổi quật những cành cây ngã theo chiều gió, lá khô trong rừng bay tứ tung khắp mọi nơi cuốn theo từng cơn xoáy của trận gió, bụi bay đầy trời và mây đen bắt đầu kéo tới. Mưa bắt đầu rơi xuống sau vài tiếng sấm rền vang đáng sợ rồi nặng hạt dần, tạo ra một âm thanh của mưa, gió, sấm và tiếng đu đưa xào xạc của những cành cây, những âm thanh này thường tạo cho con người ta cảm giác bất an, bồn chồn, lo lắng và thiếu hẳn cảm giác an toàn. Đêm nay, một cơn bão rất lớn đang diễn ra ngoài kia.

Vì phải vượt qua một quãng khá dài trước khi đến đây An và Lynh hầu như không còn chút sức lực nào cả, nên khi vừa mới đặt chân đến họ đã vội về phòng để nghỉ ngơi, giao phần chuẩn bị buổi tối lại cho Kin và Jay.

Từ khi bước vào căn phòng này cho tới tám giờ tối, ba tiếng đã trôi qua An không thể nào không suy nghĩ, nghi ngờ tại sao Lynh lại “tốt bụng” mời cô tham gia vào chuyến du lịch này chứ, cô ấy không có biểu hiện gì lạ hay tỏ ra khó chịu, thù hằn gì An mà ngược lại cô ta vẫn cư xử rất mực bình thường và vui vẻ trò chuyện với An như chưa có chuyện gì xảy ra hay Lynh nghĩ chuyện hôm đó chỉ là một tai nạn bình thường. Còn về phần Lynh, cô vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ li bì không hay biết gì cả, đến khi thấy cổ họng mình nuốt không trôi một giọt nước bọt nào vì khô khốc thì cô mới lò mò ngồi dậy bước xuống lầu. Bước ra khỏi phòng, An cũng có ý định xuống lầu nên cả hai chạm mặt nhau tại cửa vì hai căn phòng sát vách nhau. Khi nhìn thấy Lynh, An lại dậy lên biết bao thắc mắc và nỗi sợ hãi lan tỏa trong cô, để chiến thắng nỗi sợ hãi này hoặc đề phòng trước việc Lynh sẽ ra tay với mình, cô quyết định sẽ hành động ngay nếu không sẽ không kịp.

Khi cả hai vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, thì bất thình lình trong nhà bếp Jay và Kin nghe tiếng la thất thanh nên bỏ tất cả, vội chạy ra. Đập vào mất họ là hình ảnh An đang đứng đầu bên kia cầu thang, một tay vươn ra khó hiểu, khuôn mặt cô tái lại, lộ rõ sự hoảng hốt. Còn Lynh nằm dưới chân cầu thang, máu từ vùng dưới lại một lần nữa chạy ra nhuộm đỏ cả bộ váy bằng voan trắng cô đang mặc, quằn quại trong đau đớn rồi bất tĩnh. “Mau bế cô ấy lên phòng mình sẽ giúp Lynh cầm máu” – Kin nói giọng thúc giục. Trong chớp mắt, Jay bế Lynh về phòng để tiến hành ngay ca cấp cứu. Họ lướt vội qua An, không hề để ý tới những cảm xúc cô đang thể hiện. Vì sao ư? Vì trong mắt họ, An chính là hung thủ.

Ca phẫu thuật kéo dài một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, Kin thở phào nhẹ nhỡm, liếc nhìn Jay đang lặng im, cậu hiểu rõ sự lo lắng của Jay.

“Lynh bây giờ đã qua cơn nguy kịch nhưng đứa con thì không giữ được nữa.”

“Đứa con, lẽ nào...”

“Lynh đã mang thai được một tháng hơn.”

“Cô ấy mất con hơn hai tháng trước và giờ thì...làm sao Lynh chấp nhận được, cô ấy sẽ chết mất.”

“Có lẽ Lynh vẫn chưa biết mình có thai, nến chúng ta cẩn phải giữ bí mật chuyện này.”

“Mày ở lại chăm sóc cho cô ấy, có thể một tí cô ấy sẽ tỉnh dậy, mày tìm cách trấn an tinh thần và an ủi cô ấy, tao ra ngoài trước đây.” Kin nói tiếp.

“Ừ.”

Jay nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng bệt, hốc hác của Lynh, khẽ nắm tay cô cậu áp chặt vào má mình, cậu khóc, cậu thấy mình thật vô dụng khi không thể bảo vệ được mẹ con cô. Trái tim cậu như tan nát khi nhìn cô thế này, cậu thật nhu nhược.

...................................................

Trời đã về khuya, hoặc cũng có thể đã bắt đầu bước sang những giây phút đầu tiên của một ngày mới. Jay đứng tại ban công tầng hai khu biệt thự, ngoài kia cơn bão đã giảm dần nhưng vẫn còn mưa, gió không ngừng quật từng cơn lạnh thấu người, thỉnh thoảng cũng có vài tiếng sấm chớt bất chợt vang lên nhưng Jay không quan tâm. Cậu nhả khói vào bầu không khí ẩm ướt, lạnh ngắt, đầu óc trống huơ, giờ cậu không muốn suy nghĩ gì cả.

“Một ly Scotch có thể làm mày tỉnh táo hơn đấy.” Kin đưa cho cậu một trong hai ly rượu trong tay mình.

“Mày có cùng suy nghĩ với tao không?”

“Ý mày là... mày tin An đã cố tình xô Lynh xuống cầu thang.”

“Nhưng mọi chuyện đã rành rành ra trước mắt làm sao tao không tin được chứ.” Nói rồi cậu ực mạnh ly rượu trong tay, trong chớp mắt chỉ còn một chiếc ly trống không.

“Tao không biết.” Kin nhìn xuống ly rượu trong tay Jay, cười nhếch môi. “Mày đi mà hỏi cô ấy.”

“Mày sẽ không trách tao chứ?” Jay đưa cặp mắt nhìn Kin dò xét.

“Tao cũng muốn biết sự thật chuyện này.”

“Được thôi.”

Vừa dứt câu, Jay tiến thẳng về phía phòng An, nhìn chằm chằm vào lưng Jay, Kin cười khẩy mãn nguyện như thể sắp có một màn kịch đáng để xem.

Gõ ba tiếng cho có lệ, thấy cửa phòng không khóa, Jay không ngần ngại bước vào phòng An. Vừa bước được vài bước, mùi hương từ nước hoa mà An đang dùng sực ngay vào mũi cậu. Một cảm giác gì đó thật lạ kích thích cậu, cơ thể cậu nóng dần lên, ham muốn ân ái trỗi dậy mạnh mẽ trong con người cậu. Cơ thể Jay giờ đây nóng như lửa đốt, tựa ngọn núi lửa sắp sửa phun trào, cậu muốn thỏa mãn, cậu muốn quan hệ ngay bây giờ. Nuốt mạnh nước bọt vào trong, cậu không còn đủ lí trí để ngăn lại cái dục vọng trong con người cậu lúc này. Jay nhanh tay nhào tới trước sự sững sờ và hoảng hốt tột độ của An, cậu đè cô xuống giường, hôn thật nhanh và mạnh vào môi cô, bàn tay luồn mạnh vào chiếc váy cô đang mặc, tay còn lại ra sức ghì An xuống giường, môi Jay bắt đầu di chuyển xuống phía dưới, cậu không ngần ngại xé vội quần áo trên người. An ra sức chống cự hết khả năng cô đang có. Ngoài kia, Kin mở một khoảng nhỏ cửa phòng, đủ để chứng kiến tất cả, cậu cười ra vẻ thích thủ rồi từ từ khép cánh cửa lại. “Cáo à, dù mi có thông minh cỡ nào cũng không đấu lại ta đâu” Kin cười khẩy, rồi thủng thẳng bước về phòng.

Phía bên kia cánh cửa, An vẫn ra sức phản kháng lại Jay, cô dùng tay mò mẫm tất cả những gì có được trên chiếc bàn đầu giường nằm. Phập! Con dao gọt trái cậy đâm thẳng vào lưng Jay, cậu đau đớn rồi lăn xuống giường, chỉ chờ có thế, An nhanh chóng chạy ra khỏi căn phòng hòa vào cơn sấm chớp bão bùng ngoài kia trong sự sợ hãi và cảm giác nhục nhã tột cùng.

Vết dao quá sâu, không may đâm trúng vào phổi, phổi bị rách và tổn thương nặng nề. Jay tử vong ngay tại chỗ.

.....................................................
 

AnDi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/9/14
Bài viết
25
Gạo
0,0
Chương 16. Rắn
Sáng hôm sau, cơn bão đã nhanh chóng qua đi để lại biết bao hoang tàn đổ nát ngoài kia, những hàng cây đổ rạp xuống đất, con đường trở nên lầy lội khó đi nhất có thể, và đặc biệt là bầu không khí se lạnh khiến bất kì ai cũng phải rùng mình.

Lynh ngồi chiễm chệ trên ghế cùng tách cà phê nóng mới pha và một ly nước lọc đối diện cô ngay tại chiếc bàn lớn chính giữa phòng khách, có vẻ như cô đã khỏe hơn từ những gì diễn ra hôm qua. Đúng lúc đó, Kin từ trên lầu bước xuống, thấy sự điềm tĩnh đến lạ lùng của Lynh làm cậu hơi bất ngờ. Nhìn một vòng quanh căn phòng khách không thấy Jay và An đâu cả, Kin thấy có sự bất thường gì đó đã xảy ra. Gọi mãi chẳng thấy họ trả lời, Kin đề nghị cả hai cùng lên phòng để tìm hai người bọn họ, thế là Lynh và cậu nhanh chóng lên lầu để tìm, vừa bước vào phòng An, họ trông thấy...

Jay đã tắt thở từ lâu, vũng máu chảy ra từ vết thương trên người cậu cũng khô lại, chuyển sang màu đỏ sẫm do bị oxy hóa.

An treo cổ tự tử chết từ tối hôm qua. Đôi mắt cô xuất huyết, lưỡi thè ra và khuôn mặt trắng bệt đáng sợ. Dưới nền căn phòng là lá thư tuyệt mệnh An để lại.

Viễn cảnh năm xưa lại diễn ra một lần nữa, hai người chết trong cùng một căn phòng nhỏ. Fenny và ông Dương và còn cả lá thư tuyệt mệnh của Fenny.

Ám ảnh về quá khứ lại một lần nữa tái diễn, kẻ bị đâm, người treo cổ, kin bắt đầu có chút kém cõi trong việc điều hòa cảm xúc, từng cơ mặt trên khuôn mặt cậu đồng loạt đông cứng lại tái diễn thật hoàn hảo một khuôn mặt đang sợ hãi. Chẳng lẽ là quả báo, cậu thầm nghĩ. Nhưng, không như cậu, Lynh không hề tỏ ra bất kì một phản ứng thái quá hay sự kích động nào từ hành động tới cảm xúc, dù cô đang chứng kiến người nằm dưới kia là chồng mình, đã chết từ lâu. Lynh chỉ liếc mắt nhìn Kin bằng ánh nhìn sắc bén nhất có thề như ngụ ý rằng “tôi biết rất rõ cái chết của họ là do ai gây ra”, cô nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Ngồi lại chính chiếc ghế lúc nãy, tách cà phê giờ đã nguội nhanh chóng bởi cái thời tiết lạnh lẽo kia, vuốt nhẹ nhàng lên những bông hoa oải hương khô khốc, cô nói như đánh đầu Kin:

“Có lẽ anh biết rất rõ những việc trên là do ai làm rồi chứ?”

“Chỉ còn lại tôi và cô, có gì cô cứ nói thẳng ra đi.”

“Tối qua anh đã bỏ thuốc kích dục vào rượu của chồng tôi.”

“Nếu có bằng chứng thì cô chứ mạnh dạn đưa ra đừng có bóng gió.”

“Hôm qua tôi đột nhiên tỉnh dậy, quá mệt nhưng lại đói không chịu được đành bước xuống bếp kiếm gì ăn đỡ và tôi bắt gặp anh bỏ một gói bột vào ly rượu của chồng tôi. Đúng chứ?”

“Tôi không có lí do gì để hại Jay cả.”

“Nhưng anh có quá nhiều lí do để hãm hại An nên anh đã lợi dụng chồng tôi để giúp anh thực hiện được điều đó.”

"Nếu cô có bằng chứng thì cứ đưa ra và báo công an rồi bắt tôi."

“Anh không có gì phải nóng, còn nhiều bí mật mà anh không biết lắm.” Lynh nói với chất giọng đều đều không cảm xúc và cực kì bình tĩnh, không giống cô của mọi ngày, chính điều này cũng làm Kin thấy lạ.

“Bí mật?”

“Đúng, chính anh đã giết chết người thân ruột thịt của mình.”

“Cái gì? Cô đang đùa với tôi chắc, An là em gái ruột thất lạc của tôi sao, cô đúng là làm cho tôi phải bất ngờ về sự thay đổi của cô rồi đó Lynh, từ sau một đêm mà một cô nàng nông nỗi, bốc đồng như cô lại có thể sâu sắc, sắc sảo đến vậy sao, thật khó tin.”

“Con người cần phải diễn nhiều vai mà, anh là sói, An là cáo, còn chồng tôi là một con cừu tội nghiệp.”

“Nhiều mặt từ lâu đã trở thành bản năng sinh tồn của con người.” Lynh cười nhếch môi rồi nói tiếp.

“An không phải là em gái ruột của anh nhưng... anh là em trai cùng cha khác mẹ với Jay, hay nói đúng hơn thì ông Kim mới chính là bố ruột của anh.”

“Cô xem phim nhiều quá hóa điên rồi chắc.” Kin cười một cách sượng sùng, tỏ vẻ không tin, nhưng mồ hồi trên trán cậu lại cho thấy một sự bất an quá rõ ràng “Cô có gì để chứng mình?”

“Tất nhiên là có” Lynh móc trong túi áo ra hai tờ giấy” Đây là bản xét nghiệm DNA qua mẫu nước bọt của anh và bố chồng tôi, trùng khớp đến 99,9%.

“Sao cô lại có mẫu nước bọt của tôi được chứ?”

“Hôm đám cưới, tôi đã lén giữ lại chiếc ly mà anh đã dùng và bí mật đem đi xét nghiệm.”

“Không thể nào, Jay không thể là anh tôi được.” Kin bắt đầu mất bình tĩnh.

“Nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế, sao tôi không phải là con của ông Dương sao ông lại nuôi dưỡng tôi từ trước tới giờ, lại rất mực thương yêu tôi?”

“Tại vì bố anh vô sinh. Bố chồng tôi và ông Dương là bạn thân có thể nói như tri kỉ. Ngày nghe tin bà Linh mang thai, ông Dương không khỏi khao khát vợ mình cũng mang thai và mau chóng sinh cho ông một đứa con kháu kỉnh đáng yêu, nhưng ông biết rõ là không được. Nhiều lần họ nghĩ đến việc sẽ tìm người hiến tặng tinh trùng để thụ tinh nhân tạo. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ông không tin tưởng người ngoài và thế là ông Dương cùng bà Lan đến nhờ ông Kim giúp họ có một đứa con. Đứa con đó chính là anh.”

“Cô không gạt tôi đấy chứ.”

“Câu hỏi của anh đôi khi thật tương phản với những gì mà tôi biết về anh đấy. Thật ngốc ngếch.”

“Sao cô lại biết rõ đến vậy?”

“Jay đã kể tôi nghe.”

“Nói vậy... sao anh ấy không có phản ứng gì cả?”

“Anh ấy đã từng bị sốc và không thể chấp nhận được sự thật và còn việc anh ấy không muốn nghĩ lại hay nhớ lại tất cả những việc xấu xa mà anh đã làm.”

“Xấu xa...ý cô là...”

“Đúng vậy. Vào cái hôm ông Kim trượt cầu thang, đêm đó, vì đau lòng, Jay đã khóc rồi áp tay ông ấylên má mình. Bàn tay ông nhơn nhớt, cậu nhận ra ngay đó là dầu. Gia đình Jay từ trước tới giờ đều sử dụng dầu olive trong nấu ăn, trước khi người giúp việc về quê có việc đột xuất đã lau chùi sạch sẽ nhà cửa, vậy dầu này ở đâu ra khi trong nhà chỉ có mình anh và bố chồng tôi. Anh ấy đã điều tra và biết tất cả sự thật, cả vụ anh thuê người tông chồng tôi rồi bức chết bà Linh, Jay đều biết cả. Nhưng vì thương đứa em trai của mình mà anh ấy nén đau thương vào lòng chấp nhận làm đứa con bất hiếu.”

“Anh đã làm chính bố đẻ mình phải suốt đời ngồi xe lăn, nhẫn tâm hãm hại, lợi dụng anh trai mình , rồi cài bẫy để người yêu mình phải nhục nhã mà tự tử. Chính anh đã giết chết tất cả bọn họ, anh thật độc ác!” Lynh lớn tiếng khẳng định, rồi trỏ thẳng vào mặt Kin. “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ sẽ đến đây ngay thôi, anh sẽ phải ngồi tù để đền tất cả tội lỗi mà anh đã gây ra.”

“Không... tôi không giết ai cả... tôi không phải tội phạm giết người, tôi không muốn ngồi tù. “

Kin hoảng loạn cực độ, hai tay cậu ôm chặt đầu mình. Bất chợt cậu quay ngoắt lên nhìn thẳng vào mắt Lynh, như đọc được những suy nghĩ từ đôi mắt rực lửa điên loạn kia, cô nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh ra cửa để thoát khỏi Kin. Nhanh như chớp, Kin túm chặt tay Lynh, rồi ấn mạnh cô xuống sàn, cố sức dùng hai tay siết cổ Lynh cho tới chết, cậu phải giết được cô mới có thể che giấu toàn bộ tội án giết người của mình, cậu sẽ dàn dựng mọi việc và khai với cảnh sát rằng tất cả việc này là do Lynh làm. Lynh ra sức chống cự, cô cố kéo hai bàn tay Kin ra khỏi cổ mình, mặt Lynh đỏ lên, từng đường gân trên trán cô hiện ra thật rõ, cô hầu như không còn thở được nữa và cảm thấy cái chết đang đến rất gần với mình, trong khi đó Kin không có dấu hiệu gì là buông tay, không có dấu hiệu nào là bỏ cuộc hay tha mạng cho cô.

Đoàng!!!

Đúng lúc đó, cảnh sát ập đến, do tình thế bắt buộc, họ phải nổ súng để cứu người. Một viên đạn ghim thẳng vào lưng Kin.

Bàn tay cậu từ từ nới ra và buông khỏi cổ Lynh, cô hoảng sợ hất Kin ra khỏi người, rồi nhanh chóng bật dậy, vừa nhìn Kin nằm giữa vũng máu vừa ho sặc sủa do khó thở, Lynh không che giấu sự sợ hãi đang hiện rõ trên khuôn mặt mình, còn mồ hôi trên lưng, trên trán đang vã ra như tắm.

Trong lúc hấp hối, Kin móc lá thư tuyệt mệnh của An ra nắm thật chặt trong tay, rồi từ tử nhắm mắt.

...................................................

Lynh ngồi trên tàu trở về thành phố. Cái cảm giác trở thành người chiến thắng trong cuộc đua sinh tử này khi chỉ còn lại mình cô sống sót, làm lòng Lynh dậy lên sự hân hoan khó tả, cô cảm thấy mình thật tài giỏi và đầy bản lĩnh, không có gì mà cô không hạ gục được.

Nhìn những đám mây trời trong xanh xa tít, những luồng gió biển mát rượi luồn vào mái tóc cô, phất phơ nhẹ trong gió, những tia nắng trưa nóng gắt chiếu hẳn vào mặt, nhưng giờ đây cô chẳng còn quan tâm những điều ấy nữa, cô đang chìm đắm trong những mộng ảo đẹp đẽ giờ đã thành sự thật. Con người ta sẽ hiểu rõ cái cảm giác của sự thành công khi họ cố sức xây dựng, vun vén từ những viên gạch đầu tiên.

Không biết tội ác có được xem là xây dựng, vun vén hay không?

Mặt biển kia thật yên tĩnh, nhìn nó thật xinh đẹp và hiền hòa nhưng sâu dưới ấy lại tiềm ẩn những sinh vật có thể nuốt chửng bạn bất cứ lúc nào. Chỉ nghĩ thế thôi làm Lynh nhớ lại tất cả kế hoạch mà mình đã dầy công xây dựng.

Ngày quen được Jay là do cô hợp tác với gã say rượu kia để dễ dàng tiếp cận Jay, đổi lại cô chỉ cần một đêm lên giường với hắn.

Tất cả những việc Lynh làm cho Jay đều chỉ để lấy lòng cậu mà thôi, là một phần trong kế hoạch, là một bước trong hàng ngàn bước sau này của cô.

Từ lần bị xô ngã tại White Palace, Lynh thề mình sẽ giết chết An bằng mọi giá để trả thù cho con cô.

An không hề xô Lynh ngã, chính cô đã cài bẫy An, cô đã tự mình lăn xuống cầu thang. Lynh biết rất rõ mình đang mang thai, sự chuyển biến khác thường trong cơ thể cô làm sao Lynh không biết được. Nhưng cô sẽ đánh đổi, cô thà hi sinh tất cả thậm chí cả con mình để trả thù An. Lúc đầu, kế hoạch của cô là lợi dụng Jay. Nếu Jay nhìn thấy An xô Lynh ngã, thậm chí là làm chết đứa con của mình cậu ấy sẽ không bỏ qua cho An, bất kể cô ấy là ai. Rồi lợi dụng điều đó mà trừ khử luôn cả Jay, cái cô cần là gia tài nhà cậu.

Nhưng có một điều không ngờ, dù kế hoạch chuyển sang hướng khác nhưng ông trời vẫn muốn giúp cô. Hôm đó, cô tận mắt nhìn thấy Kin bỏ thuốc vào ly rượu rồi đưa cho Jay uống nhưng Lynh lại không hề phản ứng gì, lúc ấy cô vui thầm trong bụng rằng Kin sẽ giúp cô loại một trong hai. Nào ngờ Kin lại lợi dụng Jay để hãm hại An và kết quả là Jay lại chết dưới tay An. Lợi dụng thời cơ ngàn năm có một ấy để trừ khử An, đêm hôm trước sau khi An trở về phòng, Lynh sẽ giả vờ rằng mình đã chứng kiến toàn bộ cảnh cô giết chết chồng mình rổi uy hiếp An để khiến cô mất hết tinh thần, trong lúc An không để ý Lynh siết cổ cô với một sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi dàn dựng thành một vụ tự sát, sau khi chắc chắn An đã chết Lynh ngụy tạo ngay một bức thư tuyệt mệnh, thế là kế hoạch thành công trót lọt.

Nhưng còn Kin, Lynh không thể nào buông tha cho cậu được, cậu đã biết quá nhiều thứ.

Kin và Jay là anh em cùng cha khác mẹ là sự thật, Lynh không hề nói dối. Rồi cả việc Jay biết Kin là thủ phạm hại cậu và xô ngã ông Kim, cô đều không bịa đặt. Nhưng cũng chính sự thật này sẽ giúp cô đánh một đòn tâm lí chí mạng vào Kin để cậu ấy ân hận, suy sụp và tự dằn vật chính mình hoặc có thể trở nên điên loạn hơn. Lynh sẽ lợi điểm này để giết chết Kin rồi ngụy tạo ra rằng sau khi biết mình đã chính tay giết chết đứa em, rồi hãm hại cha ruột khiến ông phải tàn phế suốt đời, Kin không thể nào chấp nhận được sự thật phũ phàng này, nên tự tử để thoát khỏi sự dằn vật bản thân bằng những viên thuốc an thần. Bằng chứng là cô đã chuẩn bị một ly nước lọc với hơn mười viên thuốc ngủ trong đó dự sẽ mời cậu uống khi Kin vừa bước xuống lầu. Nhưng tình thế lại diễn ra theo một chiều hướng hoàn toàn khác.

.......................................................

“Jay à, em đang trên đường về nhà đây, anh có biết việc tiếp theo em làm sẽ là gì không? Đó là sẽ giúp cha con anh đoàn tụ, lúc ấy đừng quên cảm ơn em nhé”. Lynh mỉm cười đắc chí, cô sẽ trở thành người đứng đầu chuỗi cửa hàng đồ hiệu lớn nhất nhì thành phố, nắm mọi quyền lực trong tay, khi có tất cả, tiền tài và quyền lực, cô sẽ trả thù toàn bộ những kẻ đã từng hại đời cô, những kẻ đã từng sỉ nhục và chà đạp lên cô.

Chiếc taxi phăng phăng trên con đường lụa đầy nắng gió trong trung tâm thành phố. Khi chạy qua những cửa hàng đồ hiệu trên phố mà tương lai sẽ nằm trong tay mình, Lynh thoáng nghĩ: “Thông minh ư? Xinh đẹp ư? An à, dù mi có quỷ quyệt và độc ác đến đâu cũng không đấu lại ta đâu, người chiến thắng không phải là người tài giỏi nhất mà là kẻ... máu lạnh nhất”.

Cáo, sói hay cừu đều không thể nào qua được rắn, loài động vật máu lạnh và vô tình nhất, muôn đời không thuần phục được.

Lynh ra khỏi taxi, đĩnh đạc bước vào trong nhà để thực hiện kế hoạch cuối cùng. Lúc ấy, khi nhìn lại những gì đã từng diễn ra trong căn nhà này, cô chợt rùng mình. Lương tâm cô tự hỏi: Có một lúc này đó, dù chỉ tính bằng giây cô nghĩ mình không lợi dụng Jay và yêu cậu thật lòng chưa? Cô có hối hận cho những gì mình đã làm không? Lương tâm cô có bị cắn rứt không? Có được thanh thản không?

Cuộc sống như một vở kịch không hồi kết, cho dù đã nằm sâu dưới lòng đất chúng ta cũng không thể biết hết toàn bộ những khuôn mặt khác nhau của cùng một con người, thậm chí là cả bản thân họ.

Nơi lạnh lẽo nhất và vô tình nhất chính là trái tim con người.

Nơi thâm sâu nhất và độc ác nhất cũng chính là lương tâm của họ.

Kẻ đáng tin nhất chỉ có thể là ta và chính ta mà thôi.
....................HẾT....................
 
Bên trên