Hoàn thành Tiểu thiếp thứ mười mấy của thái tử - Hoàn thành - Ivy_Nguyen

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mỗ???
Thì ra là ý tưởng lớn gặp nhau. Cơ mà em không biết nên lựa ai làm nam chính nữa. ^^ Chị gợi ý đi trong mấy đứa con chị có ai phù hợp với hình tượng thục nữ của em hơm?
A Bình mới mất vợ, gả cho ảnh làm vợ kế, có ủy khuất em lắm không?
Trần Bích theo như tính toán hiện tại có 9 cô vợ ở Thanh Long quốc, hơn 20 cô ở Đại Việt, em có muốn làm tiểu thiếp thứ ba mươi của anh ấy không?
Bùi Hiển trai tân, ứng cử viên sáng giá, nhưng anh ta lại đem lòng yêu nữ chính. Chị sợ em gả cho anh ta sẽ vì ghen ghét mà ra tay với Hương Nhu của chị mất.
Thế tử Hiền Vương Bùi Minh thì cơ to, não bằng quả nho, giỏi đánh trận nhưng sợ rằng không đủ lãng mợn cho em. Hơn nữa chị đang phân vân có nên giết ảnh hay không, nên... thôi em ạ, để nhỡ chị có giết thì cho anh ấy đi thanh thản.
Đinh Lăng, A Khiêm thì có nơi có chốn rồi nhé.
Còn dư ra mỗi Anh Duệ tới thời điểm này vừa tròn mười một cái xuân xanh. Em có muốn đợi em nó lớn không?
Đó trừ anh Doãn ra thì toàn bộ ứng cử viên đó.
 

Starlight

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
3.149
Gạo
300,0
A Bình mới mất vợ, gả cho ảnh làm vợ kế, có ủy khuất em lắm không?
Trần Bích theo như tính toán hiện tại có 9 cô vợ ở Thanh Long quốc, hơn 20 cô ở Đại Việt, em có muốn làm tiểu thiếp thứ ba mươi của anh ấy không?
Bùi Hiển trai tân, ứng cử viên sáng giá, nhưng anh ta lại đem lòng yêu nữ chính. Chị sợ em gả cho anh ta sẽ vì ghen ghét mà ra tay với Hương Nhu của chị mất.
Thế tử Hiền Vương Bùi Minh thì cơ to, não bằng quả nho, giỏi đánh trận nhưng sợ rằng không đủ lãng mợn cho em. Hơn nữa chị đang phân vân có nên giết ảnh hay không, nên... thôi em ạ, để nhỡ chị có giết thì cho anh ấy đi thanh thản.
Đinh Lăng, A Khiêm thì có nơi có chốn rồi nhé.
Còn dư ra mỗi Anh Duệ tới thời điểm này vừa tròn mười một cái xuân xanh. Em có muốn đợi em nó lớn không?
Đó trừ anh Doãn ra thì toàn bộ ứng cử viên đó.
Để em suy nghĩ đã nhé chị. Cơ mà đọc xong em thấy cũng hơi run tay rồi đó. Mà chị định giết anh Bùi Minh à? Buồn vậy?
Haiz... Chắc là em sẽ cho chị bất ngờ đó. ^^
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Thôi em, anh ý là nam phụ mà. Chị thấy đả kích ảnh như vậy là còn nhẹ nhàng rồi á. ^^

Tưởng đoạn này sẽ bị Annin bắt bẻ, không nghĩ là bé Sao. Em ôi, một số loài vi nấm được coi là nhà máy sản xuất acid citric (chanh) đấy. Chi tiết này hơi ảo thật, nhưng mà không phải là không có cơ sở đâu em.
Em có thấy chi tiết này và cả thấy bé Sao thắc mắc rồi nên em thôi! Chuyện vi nấm có khả năng tổng hợp acid citric thì đúng nhưng mà rắc vi nấm lên thư thì thiệt là... Muốn thu thập được vi nấm cần trải qua quá trình phân lập, và để chọn được loại cần thiết thì phải cấy tuyển chọn nữa. Nhỡ mà nhiễm phải loài gây độc thì Hưng ca mở ra một phát chết luôn, hết chuyện!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Em có thấy chi tiết này và cả thấy bé Sao thắc mắc rồi nên em thôi! Chuyện vi nấm có khả năng tổng hợp acid citric thì đúng nhưng mà rắc vi nấm lên thư thì thiệt là... Muốn thu thập được vi nấm cần trải qua quá trình phân lập, và để chọn được loại cần thiết thì phải cấy tuyển chọn nữa. Nhỡ mà nhiễm phải loài gây độc thì Hưng ca mở ra một phát chết luôn, hết chuyện!
Lúc viết chị cũng lười tra cứu, nên chỗ đấy nhớ mang máng và chém, thêm nữa chị đoán chắc nếu không ổn kiểu gì em cũng góp ý, hehe. Vậy để chị xem lại chi tiết đó nhá. Thank em Annin & Starlight.
 

Vi An Sakura

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/10/14
Bài viết
277
Gạo
0,0
Em Sao phát ngôn chuẩn cơm mẹ nấu. Mềnh ngược nam phụ tí thôi còn bả cho anh nam chính của bả tơi tả còn dám nói mềnh. ;;)
Hê. Ủng hộ chị hành nam chính. Truyện nào anh nam chính chết hoặc ngủm em sướng muốn khùng :v . Truyện em em còn cho tất cả nam/ nữ chính/ phụ chết với mất tích hết luôn nè :">.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Tui phang cho bà xịt máu nếu bà dám hành LĂNG CA!
Ba chương vừa viết xong tui tập trung hành Lăng ca của bà mà vẫn chưa đến được đoạn hành... =.=
Hê. Ủng hộ chị hành nam chính. Truyện nào anh nam chính chết hoặc ngủm em sướng muốn khùng :v . Truyện em em còn cho tất cả nam/ nữ chính/ phụ chết với mất tích hết luôn nè :">.
Chị không dã man như em với mẹ Lâm Diệu Anh đâu.
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 62: Nam Hạ tham chiến

Đã mười lăm ngày trôi qua kể từ cái ngày kinh hoàng ấy. Đinh Lăng ở lại bên cạnh Hương Nhu một ngày, rạng sáng hôm sau đã vội vã rời đi. Hóa ra huynh ấy nhận được tin của A Bình là nàng muốn rời khỏi kinh thành Đại Việt, vì lo sợ bất trắc nên đích thân huynh ấy phải tới. Thấy nàng bình an, lo liệu sắp xếp cho nàng chu toàn rồi mới yên tâm quay trở lại Biên thành. Vốn huynh ấy muốn Hương Nhu theo cùng nhưng nàng mang thai, A Bình bị thương, và còn lo an táng cho Vũ nhi nên đành phải đi xe ngựa theo sau. Đắc Hưng đang trên đường tới thành Chi Lan, Đinh Lăng cần phải mau chóng trở về, thân là chủ tướng sao có thể bỏ mặc binh lính được.

Hương Nhu nhìn về phía kinh thành Đại Việt, là ai nơi ấy đã xuống tay với các nàng, là ai đã hại chết Vũ nhi? Là một trong mấy bà vợ của Đắc Hưng? Là hoàng hậu? Là Tú vương? Hay là một nhân vật nào khác mà nàng chưa từng biết tới? Nhưng dù có là ai thì Đắc Hưng có vì một cung nữ mà giúp nàng báo thù? Và báo thù hay không báo thù thì sao đó nàng có thể tiếp tục giả cười mà sống ngây ngốc nơi chốn vàng son lộng lẫy nhưng lòng người nơi đó đã biến thành rắn rết cả rồi? Lần này là Vũ nhi, lần sau có thể là nàng hay chính con của nàng. Cuộc đời nàng chỉ cầu hai chữ bình yên mà sao khó quá vậy. Con đường dẫn về kinh thành Đại Viết trước mắt Hương Nhu càng trở nên mờ mịt. Nàng không muốn quay lại đó, nhưng rời xa nó nghĩa là rời xa Đắc Hưng.

Đại ca không đồng ý để nàng ở vùng Chí Linh. Nơi đó quá phức tạp và đám sát thủ cũng đã đoán được đó là điểm đến của nàng. Hơn nữa Vũ nhi sau khi an táng xong, A Bình muốn đem nàng ấy về vùng Bắc Giang rải tro cốt. Vì thế Hương Nhu đã quyết định trở về Bắc Giang, sống trong ngôi nhà cũ của nghĩa phụ. Nơi đó vừa gần thành Chi Lan vừa gần Biên thành, nhưng lại là vùng rừng núi hoang vắng chiến tranh khó lòng lan tới được. Đại ca nàng và Đắc Hưng ở hai đầu chiến tuyến, nàng chẳng thế bảo ai buông vũ khí xuống được, họ đều có lí tưởng, có lòng tin của riêng họ. Thứ nàng có thể làm là dù ai thất bại nàng cũng sẽ không chối bỏ người đó. Cả hai đều là những người vô cùng quan trọng đối với nàng.

Lúc Đinh Lăng rời đi, Hương Nhu níu tay hắn, nói:

“Trần Bích chính là Trần quân sư gián điệp của Đại Việt.”

Sắc mặt Đinh Lăng đại biến. Hắn vẫn còn nhớ đó vị bằng hữu thông minh, tài giỏi nhưng vô cùng nội liễm của Minh Doãn, hắn đã từng thấy khả năng của y nên luôn cảm thấy tiếc một người như vậy mà lại không có chí hướng quan trường. Nào đâu ngờ hắn là gián điệp. Vậy thì thói quen, đường đi nước bước của những người như Minh Doãn, thế tử Hiền vương Bùi Minh, Bùi Hiển chẳng phải nằm trong lòng bàn tay hắn hay sao? Còn đánh trận kiểu gì khi mà quân địch có thể đọc được suy nghĩ của chủ tướng. Vì thế Đinh Lăng vội vã quay trở về. Hắn để lại Anh Duệ bên cạnh Hương Nhu như chủ định ban đầu, và để lại thêm cả A Khiêm. Bởi tinh thần của A Bình xuống dốc trầm trọng, y lại bị thương sợ không đảm nhiệm được việc bảo vệ Hương Nhu. Hương Nhu không đồng ý, A Khiêm là phó tướng của Đinh Lăng, lại là vị tướng mà Trần Bích không có chút hiểu biết gì. Đinh Lăng lúc này cần một vị tướng như vậy, nhưng Đinh Lăng gạt đi mà nói:

“Muội tiết lộ bí mật quân sự của Đại Việt cho đại ca, như vậy là không công bằng. Vì thế đại ca phải để lại A Khiêm, có như vậy trận chiến với cậu em rể này mới cân sức được.”

Hương Nhu bĩu môi, quân Đại Việt vây Biên thành, dọa đồ thành để giao nạp Minh Doãn, lại lập kế hoạch bắt cóc nàng để uy hiếp, mục đích tuy không thành nhưng cũng đủ thấy Đắc Hưng là một vị tướng biết lợi dụng mọi nhược điểm của kẻ thù. Đại ca cứ công bằng với quang minh chính đại thì thua với Hưng ca mất thôi. Nhưng nàng không thể mở miệng nói xấu Hưng ca được. Hơn nữa A Khiêm chứng kiến cảnh nguy hiểm trước đó thì sống chết đòi đi theo Hương Nhu. Nàng biết vì nàng một phần, nhưng một phần cũng vì Song nhi. Nhưng nếu mấy người đại ca không tới kịp, không chỉ Vũ nhi mà mấy người các nàng cũng không toàn mạng. A Khiêm và Đại ca lo lắng cũng là có lí do.

Hương Nhu khẽ kéo rèm nhìn ra bên ngoài. A Bình vừa đỡ một chút đã lập tức đòi cưỡi ngựa chứ nhất định không chịu ngồi xe ngựa. Nàng đã nhìn huynh ấy cưỡi ngựa biết bao nhiêu lần nhưng sao hôm nay bóng dáng ấy lại cô đơn buồn bã đến vậy. Hương Nhu cúi đầu che đi đôi mắt đỏ. Giọt nước mắt khẽ rơi trên má Anh Duệ. Thằng nhóc mở mắt, đưa tay vuốn má nàng.

“Vũ nhi tỷ tỷ cũng không vui nếu quận chúa tỷ tỷ cứ khóc mãi thế này.”

Song nhi bên cạnh cũng nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Muội hãy nghĩ cho đứa bé. Đừng quá đau buồn nữa.”

Đoàn xe ngựa nhằm hướng Biên Thành – Chi Lan mà đi tới, lúc bắt đầu so với bây giờ chỉ thiếu đi Vũ nhi, nhiều thêm một Anh Duệ và A Khiêm nữa mà thôi. Người rõ ràng nhiều thêm mà sao lòng nàng sao buồn đau trĩu nặng đến vậy. Đất Đại Việt này, nơi đây, nàng đã mất đi một người tỷ tỷ.



Từ lúc biết Hương Nhu rời khỏi kinh thành Đại Việt, Đắc Hưng không lúc nào cảm thấy yên lòng. Lúc biết Đinh Lăng bỏ lại Biên thành hắn đã nghĩ: gã anh vợ này điên rồi, nhưng bây giờ nếu hắn biết muội ấy ở đâu, hắn nhất định sẽ bỏ lại thành Chi Lan mà đi tìm muội ấy. Thêm nữa thư lão Tùng gửi từ Đông Cung tới không chỉ xác nhận việc Hương Nhu mất tích còn nói thêm mấy nghi vấn mà lão đang điều tra, có vẻ như có người của hắn phá từ bên trong nên Hương Nhu mới dễ dàng bỏ trốn đến như vậy. Đắc Hưng nghĩ ngay tới Tú vương, nhưng lại gạt phăng đi bởi hắn vô cùng tin tưởng y. Vậy thì ai dám làm việc này chứ?

Mặc dù có thể dự đoán được chiến thắng trong trận chiến mở đầu, nhưng không ngờ vì sự vắng mặt của Đinh Lăng mà quân Thanh Long quốc đại bại, mất tới hai vạn quân lính. Thám báo cũng nói chưa thấy tin tức gì của Đinh Lăng, e rằng y vẫn chưa quay trở lại Biên thành. Đắc Hưng do dự có nên nhân cơ hội sĩ khí đang dâng cao sau trận thắng vừa rồi để đánh úp quân đội Thanh Long quốc hay không. Hắn biết nước cờ này độ an toàn không cao, nhưng nếu thành công có thể rút ngắn thời gian chiến tranh, hắn có thể nhanh chóng tập trung vào việc tìm người. Hắn sắp điên lên vì lo lắng cho Hương Nhu và đứa bé trong bụng. Muội ấy tốt nhất là trốn cho thật kĩ, để hắn bắt được nhất định sẽ phải dạy dỗ cẩn thận lại.

Sơ đồ..jpg

(Sơ đồ Tứ quốc, người vẽ: Tẫn Tuyệt Tình Phi )​

Biết tâm trạng của thái tử nhà mình không tốt nên Trần quân sư chỉ đứng một bên giả bộ câm điếc. Hắn biết là thái tử đang rất sốt ruột nhưng dục tốc bất đại, nếu y quyết đánh Thanh Long quốc thì dù phải liều cái mạng chưa già lắm này hắn cũng phải ngăn lại. Đúng lúc ấy thân binh vào báo có sứ giả Nam Hạ xin cầu kiến. Đắc Hưng đưa mắt dò hỏi nhìn Trần quân sư.

“Điện hạ, thành Chi Lan và Biên thành đều ở vùng giáp gianh với Bắc Giang thuộc địa phận của Nam Hạ. Đại Việt ta và Nam Hạ có liên hôn, nên Nam Hạ cho người tới thăm hỏi cũng không có gì lạ. Nhưng không biết người này là do Tri phủ Bắc Giang phái tới hay là người của hoàng đế Nam Hạ.”

“Có gì khác nhau? Dù sao cũng đều là người Nam Hạ cả mà.”

Trần quân sư lắc đầu, đáp:

“Nếu là người của tri phủ Bắc Giang thì đây đơn thuần là thăm hỏi thông thường, còn là người của hoàng đế Nam Hạ thì chứng tỏ Nam Hạ chú ý tới trận chiến này và sợ rằng là muốn tham gia.”

Đắc Hưng di tay trên sa bàn, nối ba điểm thành Chi Lan, Biên thành và tỉnh Bắc Giang tạo thành một tam giác nhỏ. Người cử tới chắc chắn là người của gã khốn Đỗ Cẩn rồi. Y hẳn là sợ rằng sau khi Đại Việt thôn tính được Thanh Long quốc, đích tiếp theo sẽ là Nam Hạ vì thế mà phải vội vàng cho người tới thể hiện mình là đồng minh thân cận. Đắc Hưng nén một tiếng cười gằn trong bụng. Sau Thanh Long quốc, dĩ nhiên là Nam Hạ rồi, hắn sao có thể bỏ qua cho người khiến Hương Nhu khổ sở chứ? Vì Đại cục mà Đắc Hưng đã phải nhẫn nhịn ý định làm thịt Đỗ Cẩn mấy năm nay rồi.

Thực ra khi Đỗ Cẩn đăng cơ, người được cử sang Nam Hạ liên hôn là một quận chúa đã được đào tạo làm gián điệp từ nhỏ. Nhiệm vụ của cô ta là mê hoặc hoàng đế Nam Hạ và hạ sinh hoàng tử, sau đó với sự hậu thuẫn của Đại Việt sẽ đưa con cô ta lên kế vị, như vậy Nam Hạ dù chưa đánh thì đã nằm trong vòng chi phối của Đại Việt. Chỉ là Yên Nhiên tình cờ gặp Đỗ Cẩn vài lần khi hắn tới Đại Việt cầu sự hỗ trợ, và sau đó sống chết đòi sang Nam Hạ liên hôn. Phụ hoàng vì buồn đau chuyện mẫu phi của muội ấy nên cũng đồng ý, thêm nữa ông nghĩ rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu người lên ngôi hoàng đế Nam Hạ là cháu ngoại trai của mình.

Mặc dù đã đoán được phần nào nhưng Trần quân sư và Đắc Hưng vẫn không khỏi kinh ngạc khi sứ giả của Nam Hạ lại chính là Đỗ Cẩn.

Vừa nhìn thấy Đỗ Cẩn, sắc mặt Đắc Hưng trầm xuống, hai con ngươi bỗng trở nên u tối nhưng trên môi vẫn nồng đậm ý cười. Trần quân sư không khỏi cảm thán, gia đình đế vương ai ai cũng là diễn viên kịch tài ba.

“Hoàng đế Nam Hạ, có chuyện gì mà ngài phải thân trinh tới tận đây vậy?”

Đỗ Cẩn cũng tươi cười đáp lại.

“Ta tới để chúc mừng chiến thắng của thái tử, chỉ trong một ngày diệt được tới hai vạn quân địch, thái tử thật đúng là tuổi trẻ tài cao.”

Hai người cứ vừa tung vừa hứng, bộ dáng thân thiết hệt như một cặp anh vợ - em rể thực sự, nhưng kì thực mỗi câu nói ra lại là so mưu đấu trí đến nghẹt thở. Đỗ Cẩn chỉ rõ ra là hắn đang nắm chắc tình thế giữa Đại Việt và Thanh Long quốc, hắn cũng nhìn ra được ý định muốn tổng lực tấn công của Đắc Hưng vì thế tỏ ý muốn giúp Đại Việt. Hắn nói trong trận chiến tới có thể giúp Đại Việt ba vạn quân.

Trần quân sư khẽ giật mình, hiện tại nếu thêm ba vạn quân lính của Nam Hạ thì tổng số quân của Đại Việt là mười ba vạn quân, trong khi đó Nam Hạ chỉ có sáu vạn. Khi tấn công Biên thành, quân Đại Việt chia hai hướng tấn công, còn Nam Hạ chặn đường rút của quân Thanh Long quốc thì chiến thắng là điều chắc chắn xảy ra. Thế nhưng tới tận khi Đỗ Cẩn rời đi thì Đắc Hưng vẫn chưa hề nói là đồng ý hay không đồng ý cho Nam Hạ tham chiến.

“Điện hạ, sao người lại không đồng ý? Đây quả là một kế hoạch vô cùng tốt. Chẳng phải người rất nóng lòng muốn kết thúc trận chiến sao?”

“Biểu ca nói đúng, ta muốn kết thúc trận chiến này sớm nhất có thể, nhưng ta không tin Đỗ Cẩn.”

Kế hoạch này đúng là vô cùng chu toàn, nhưng người có lợi nhất là Đại Việt chứ không phải Nam Hạ. Đỗ Cẩn là người sẽ tin tưởng sau khi chiếm được Thanh Long quốc thì Đại Việt sẽ bỏ qua Nam Hạ sao? Chỉ có Đại Việt và Thanh Long quốc cứ mãi trong tình trạng giằng co thì Nam Hạ mới có thể kê cao gối mà ngủ. Thế mà hắn lại tới tận đây xin trợ giúp, điều này khiến Đắc Hưng không thể không nghi ngờ.

“Vậy điện hạ muốn từ chối?”

Cơ hội từ trên trời rơi xuống thế này sao Đắc Hưng có thể cho qua dễ dàng được.

“Trước hết phái người tới hỏi dò ý kiến của Yên Nhiên đã.”

Yên Nhiên dù sao cũng là công chúa Đại Việt, dù bây giờ nàng ta có là hoàng hậu Đại Việt thì trái tim vẫn sẽ hướng về đất nước nơi mình sinh ra. Đắc Hưng đã nghĩ như thế nên không thể ngờ rằng tình yêu và sự thù hận đã làm mờ mắt cô em gái nhỏ luôn nắm tay hắn gọi hắn: thái tử ca. Chờ đợi trước mắt Đắc Hưng không phải là một chiến thắng vang dội làm món quà mừng sinh thần cho phụ hoàng mà là một một âm mưu đen tối.

Chương 61 << >> Chương 63
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 63: Có Trá

Phía Nam cách Biên thành hai dặm là một bãi cỏ rộng bao la, nơi ấy một nam tử mặc áo trường bào xanh, dáng người nho nhã, ôn nhuận như ngọc đang thổi sáo. Tiếng sáo trong đêm tối tĩnh mịnh mang vẻ sầu buồn vô hạn ấy đột nhiên ngừng lại. Nam tử áo xanh quay đầu và bắt gặp một nam tử khác đang đi tới, y mặc bộ đồ dạ hành màu đen, thân hình cao lớn và khuôn mặt ẩn hiện dưới ánh trăng nhưng lại lộ ra nét tuấn tú lạ thường.

Nam tử áo xanh hỏi:

“Ngươi là…?”

“Đúng, là ta…” Nam tử áo đen đáp lời.

“Vì sao ngươi năm lần mười lượt muốn gặp ta?”

Nam tử áo đen thâm thúy nhìn nam tử áo xanh.

“Thế trận trước mắt thì dù Đinh Lăng có là Diêm vương sống hay Chiến thần thì người của ngài cũng khó lòng cầm cự được.”

“Vậy thì việc đó liên quan gì đến các người?”

“Nếu Đại Việt chiếm được Thanh Long quốc, chẳng phải Nam Hạ sẽ là con mồi tiếp theo trong sự nghiệp thống nhất tứ quốc của Đại Việt sao? Những nước nhỏ như chúng ta cần phải kết liên minh, như vậy mới có cơ hội tồn tại.”

Nam tử áo xanh đã cài lại cây tiêu vào bên hông, chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt ngắm trăng. Nam tử áo đen cười nửa miệng, kiên nhẫn đứng chờ. Chẳng biết sau bao lâu nam tử áo xanh mới lại lên tiếng.

“Sao ngươi không tới tìm Đinh Lăng, mà lại chọn ta? Huynh ấy mới là đại tướng quân.”

Nam tử áo đen cười thành tiếng.

“Ồ, ngài vốn là phu quân của An Bình quận chúa vậy mà đến cả chuyện này ngài cũng hỏi ta, vậy e rằng huynh muội Bình An vương gia giấu giếm không hề nói bất cứ chuyện gì với ngài rồi. Xem ra với bọn họ, ngài cũng chỉ là người ngoài mà thôi.”

Nam tử áo xanh còn chưa hiểu nam tử áo đen định nói gì khi lôi huynh muội Đinh Lăng vào câu chuyện, thì y đã tiếp lời. Dường như y lường trước được tình huống này.

“Tiểu muội của hắn, đã từng là Lục muội của ta. Ta đã làm một số điều không phải với muội ấy nên e rằng với một người yêu thương muội muội hơn mạng như Đinh Lăng sẽ chẳng thèm nghe lời ta nói đâu.”

Minh Doãn mở to mắt ra nhìn, gân trên trán nổi lên, giật liên hồi. Hắn không kìm được bình tĩnh, lao tới túm cổ Đỗ Cẩn. Ám vệ hai bên đều chực lao ra nhưng Đỗ Cẩn khẽ phẩy tay ngăn lại.

“Ngươi… ngươi… ý ngươi là nàng ấy là Lục công chúa Nam Hạ? Vậy ra lũ khốn nạn các ngươi đã hại chết Ngọc nhi? Vậy thì dựa vào cái gì mà ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?”

Đỗ Cẩn gạt Minh Doãn ra, hắn khẽ lắc đầu. Gã đàn ông này quá dễ bị kích động, cũng may hắn chuẩn bị đầy đủ rồi mới tới đây, hắn có niềm tin sẽ thuyết phục dược Minh Doãn. Giờ chỉ cần đợi cho y bình tĩnh lại và nghe hắn nói.

Năm ấy phụ hoàng đã có ý định muốn phế ngôi thái tử của Đỗ Cẩn và muốn truyền ngôi cho Tứ vương Đỗ Việt, bằng chứng rõ ràng nhất là ông định tứ hôn Đỗ Việt cho Hương Nhu dù biết nàng thương yêu Đỗ Cẩn. Ai cũng biết từ khi đổ bệnh lại, Hương Nhu tận tâm điều trị, chăm sóc cho người vì thế mà phụ hoàng lại càng thêm thương yêu sủng ái nàng hơn. Khi đó Vương Ngọc với thân phận là công chúa Thanh Long quốc tới cầu thân, phụ hoàng định hạ chỉ tứ hôn nàng ta cho Đỗ Cẩn. Hắn sao có thể đồng ý, Vương Ngọc vốn dĩ cũng chỉ là một vị công chúa được dựng lên mà thôi, hoàng đế Nam Hạ sẽ không cho cô ta chỗ dựa. Nhưng Hương Nhu thì khác, hắn cần nàng, nếu bây giờ nàng quay lưng lại thì hắn sẽ mất tất cả.

Hương Nhu khi đó mói là một cô gái nhỏ mười bốn, mười lăm tuổi đầu, nghe tin người mình yêu phải kết hôn với người khác nên trong lúc đau khổ khóc nóc nàng giận lẫy mà nói:

“Nếu huynh mà cưới nàng ta, muội tuyệt giao với huynh.”

“Nhưng nếu ta cự tuyệt, nàng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà về nước. Nhỡ nàng ta tự sát thì sao?”

Và Hương Nhu nhớ mãi câu nói: “Muội không quan tâm.” tàn nhẫn của mình bởi vì sau câu nói đó, Đỗ Cẩn thực sự đã cự tuyệt, còn vũ nhục Vương Ngọc trước rất nhiều người. Và một cô gái cương liệt như nàng ấy sẽ chọn cái chết chứ nhất định không chịu trở về nước trong ô nhục. Hương Nhu đã khổ sở hối hận mãi vì nghĩ rằng mình gián tiếp hại chết Vương Ngọc, chỉ có điều nàng chẳng ngờ được tất cả những điều đó đều nằm trong tính toàn của Đỗ Cẩn để có được trọn vẹn lòng tin và tình yêu của nàng. Từ đó biến nàng thành quân cờ quan trọng nhất trên ván cờ vương vị của hắn.

Chuyện là thế nhưng qua lời kể lại của Đỗ Cẩn thì Hương Nhu là một người đố kị, trong mắt không vương nổi một hạt cát, còn hắn khi đó vì trầm mê yêu nàng nên đã nghe theo nàng, vũ nhục Vương Ngọc. Câu chuyện cứ nửa thật nửa bịa, lại giống như những lời đồn thồi mà Minh Doãn nghe được trước đây nên khiến cho Minh Doãn không khỏi nửa tin, nửa ngờ. Và Đỗ Cẩn quả là người giỏi uốn ba tấc lưỡi, thông tin tiếp theo của hắn đủ để hạ gục Minh Doãn.

“Vậy chắc huynh muội bọn họ cũng chẳng để ngài biết hiện tại phu nhân của ngài đang là tiểu thiếp thứ mười một của thái tử Đại Việt đâu nhỉ?”



“Sao lần này không cho thần ra trận nữa?”

Trần quân sư ngạc nhiên sau khi nghe Đắc Hưng trình bày kế hoạch tác chiến.

“Lần trước cái mặt biểu ca có tác dụng chọc tức, lôi lũ rùa đen trong thành ra, nên ta mới để huynh xuất hiện. Còn bây giờ đám người Thanh Long quốc ấy mà nhìn thấy tên gián điệp là huynh, dẫu có chết cũng phải hò nhau xông lên chém huynh một nhát, cho nên huynh ở lại thành Chi Lan cho an toàn. Huynh có làm sao hai mấy bà vợ của huynh sẽ tới ăn vạ Đông Cung đấy.”

Mấy hôm trước nhận được mật báo của Yên Nhiên, vì vậy Đắc Hưng yên tâm chấp nhận sự hỗ trợ của Đỗ Cẩn. Đêm nay hai phó tướng sẽ dùng nghi binh tấn công vào mạn trái và phải làm phân tán lực chú ý của quân Thanh Long quốc, sau đó Đắc Hưng sẽ tấn công vào trực diện và một đường quét sạch Biên thành. Phía sau Biên thành là vùng đất đang tranh chấp giữa Nam Hạ và Thanh Long quốc, ba vạn quân Nam Hạ sẽ mai phục ở đấy, thời điểm tham chiến sẽ tràn vào Vân Kiều* chặn đường lui của quân Thanh Long quốc và hợp với quân Đại Việt. Chỉ cần phòng tuyến nơi Biên thành bị phá vỡ thì Đại Việt có thể dùng thế chẻ tre mà một đường tiến thẳng tới kinh thành Thanh Long quốc.

*Vân kiều: sợ mọi người quên, đây là chỗ cô nàng Hương Nhu tới đặt làm khuôn điểm tâm và thấy được Đỗ Cẩn và Minh Doãn cũng đặt làm cho mình đấy.

Đắc Hưng vuốt nhẹ sợ dây chuyền hình con bướm trên cổ tay rồi dứt khoát leo lên ngựa. Trận chiến này sẽ nhanh thôi kết thúc đến lúc đó hắn có thể toàn tâm toàn ý tìm kiếm Hương Nhu được rồi. Cưỡi ngựa đứng trước toàn quân, Đắc Hưng giơ cao cờ xí, cổ vũ tinh thần binh lính, nhưng cũng không quên dặn dò.

“Nghe nói Thanh Long quốc có Diêm Vương sống, ta muốn bắt sống gã Diêm Vương này về làm người canh cửa, thế nên mọi người tuyệt đối không được giết chết hắn đấy!”

Binh lính tướng sĩ nghe vậy thì cười ha ha. Trần quân sư còn thù thái tử sau vụ bắt hắn tới thành Chi Lan trước dự định cả tháng trời, báo hại hắn không kịp sắp xếp truyện gia đình dẫn tới một màn gà bay chó sủa nơi hậu viện tới giờ còn chưa dứt, thế nên hắn nói xen vào:

“Giữ mạng chứ chân tay vặt đi vài cái chắc vẫn trông cửa được đúng không?”

Đắc Hưng quay lại trừng mắt nhìn biểu ca, nãy giờ hắn làm trò mèo là vì đã hứa với Hương Nhu không giết đại ca nàng, giờ mà hắn ừ với biểu ca, nhỡ Đinh Lăng có mất tay mất chân thật, rồi chuyện này tới tai nàng ấy thì hắn sống sao nổi? Nhưng Đắc Hưng còn chưa kịp ừ thì binh lính phía dưới đã hô vang khiến hắn vuốt mồ hôi lạnh.

“Giữ mạng nhưng thoải mái chặt chân tay…”

Giờ Tý đêm đó thì quân đội Đại Việt thành công công phá cửa thành, hơn bốn vạn binh lính ùa vào trong Biên thành. Nhưng thời điểm đó Đắc Hưng không đủ tỉnh táo để phán đoán ra được vì sao lại công thành dễ dàng như vậy. Gã cáo già Đinh Lăng theo mật báo đã trở về Biên thành, dù chỉ có sáu vạn quân lính thì cũng không tới mức thất thủ nhanh tới vậy. Lí do khiến Đắc Hưng mất đi sự tỉnh táo là vì một kẻ đóng giả thân vệ của hắn mang tới cho hắn một gói nhỏ bọc bằng một chiếc khăn lụa ướt đẫm máu. Vừa nhận ra chất liệu và màu sắc chiếc khăn đó là loại Hương Nhu hay dùng thì trái tim hắn đã run rẩy và hắn như muốn ngã quỵ khi nhìn thấy hai khuôn điểm tâm cũ kĩ, mòn vẹt vì được dùng đi dùng lại rất nhiều lần. Chính tay hắn đã vụng về khắc từng nhát từng nhát một để tạo thành chúng, sao hắn có thể không nhận ra.

Muội ấy nói:

“Huynh làm thêm cho muội mấy khuôn điểm tâm mới nhé.”

Hắn đã ừ với muội ấy nhưng còn chưa thực hiện.

Quân Đại Việt tràn vào Biên thành, quân lính Thanh Long quốc chống đỡ yếu ớt nên thế quân của Đắc Hưng tiến quân vô cùng nhanh chóng vào sâu trong địa phận của Thanh Long quốc. Phó tướng cánh tả thúc ngựa lao tới. Đắc Hưng giật mình, phục hồi lại tinh thần.

“Nói ngươi trấn giữ cánh tả, sao lại tới đây?”

“Binh lực Thanh Long quốc ở cánh tả chống đỡ dữ dội, để bảo toàn thần phải điều quân về phía này.”

“Giữ quân bên địch là ai?”

“Phó tướng Bùi Minh.”

“Còn bên cánh hữu?”

Phó tướng cánh tả nghệt mặt ra không trả lời được, y làm sao biết tướng địch bên cánh hữu? Thân binh của Đắc Hưng, tóm cổ tên lính liên lạc đẩy lên phía trước.

“Bẩm thái tử, phó tướng cánh hữu là Ngũ hoàng tử Minh Doãn.”

Chết tiệt, hai bên cánh tả, hữu thì dùng hai tướng quân dày dạn kinh nghiệm là Minh Doãn và Bùi Minh, còn trực diện đón đầu hắn là tên Bùi Hiển, bộ dáng yếu ớt, vừa đánh vừa chạy như dụ quân của Đắc Hưng vào lòng địch ấy. Và quan trọng là tên anh vợ chết tiệt Đinh Lăng ở nơi nào?

“Cánh tả, cánh hữu có bao nhiêu địch?”

“Mỗi bên có một vạn.”

Tên lính liên lạc vừa nói xong thì thấp thoáng thấy phó tướng cánh hữu phi ngựa tới. E rằng cũng không chống đỡ được nên phải quay về đây. Đắc Hưng nói rít qua kẽ răng:

“Quay lại, có trá rồi!”

Không lí gì quân chủ lực của Đắc Hưng tiến công vào thì chỉ nhận sự chống đỡ yếu ớt, còn hai cánh quân tả hữu lại như bị dồn về phía hắn. Phó tướng cánh tả thấy Đắc Hưng định giơ tay thu quân thì vội khuyên can.

“Thái tử, dù có trá thì đi thêm ba bốn chục dặm nữa là tới Vân Kiều, ở đó có tới ba vạn quân của Nam Hạ, tụ hội ở đó sẽ an toàn hơn quay lại. Hơn nữa đã tới được tận đây còn quay lại nữa sẽ phí hoài một cơ hội tốt. Tổng số quân lính của chúng ta hiện tại, trừ đi số thương vong, hai vạn đang đóng ngoài thành và hai vạn ở Chi Lan cũng còn tới hơn năm vạn, bằng toàn bộ quân của Thanh Long quốc thì sợ gì chứ?”

Thực lòng Đắc Hưng không muốn đặt tính mạng của mình vào tay người khác, hắn lên kế hoạch đánh hạ Biên Thành thì Nam Hạ chỉ là kế dự phòng, đảm bảo thêm mà thôi. Nhìn lại phía cổng Biên thành, nếu bây giờ quay trở lại đó hẳn là phương án an toàn nhất nhưng như thế đến bao giờ trận chiến này mới kết thúc? Vậy thì khi nào hắn mới có thể đi tìm tiểu muội được? Hai khuôn làm điểm tâm nhét trong vạt áo trước ngực đâu có phải là đao kiếm sao có thể lại như đâm vào tim hắn khiến hắn đau buốt đến vậy? Hắn cần phải kết thúc cuộc chiến tranh này càng sớm càng tốt và đứng ở vị thế người thắng cuộc để xem kẻ nào dám cả gan đem Hương Nhu ra uy hiếp hắn.

Đắc Hưng quay ngựa, ra lệnh cho toàn quân nhằm thẳng hướng Vân Kiều. Lộ trình chỉ ba mươi dặm nhưng sắp đặt rất nhiều cạm bẫy, nhưng chỉ vài nhóm lính nhỏ Thanh Long quốc xuất hiện. Cảm giác bất an khiến toàn thân Đắc Hưng căng cứng lại, rõ ràng có điều gì đó không đúng mà hắn chưa lí giải được.

“Thái tử có lính liên lạc tới.”

Thân vệ bẩm báo và nhường chỗ cho một tên lính vừa cưỡi ngựa tới.

“Khởi bẩm thái tử, Vân Kiều đã nằm trong tầm khống chế của Nam Hạ. Đinh Lăng đã đem hơn hai vạn tàn quân gấp rút quay về kinh thành để cứu giá vì sợ quân ta một đường đánh thẳng tới kinh thành.”

Đây chính là lí do mà từ lúc nào Biên thành tới giờ không thấy bóng dáng Đinh Lăng cầm quân? Và cũng là lí do vì sao quân chủ lực của Đại Việt chỉ nhận được sự chống đỡ yếu ớt từ kẻ địch bởi vì chủ tướng của bọn họ đã lãnh binh lùi về kinh thành sao? Quân lính hò reo vang dội bốn phía, cảm giác bất an trong lòng mọi người được buông xuống. Hai vị phó tướng thúc giục Đắc Hưng cho quân lính tăng tốc để nhau tới điểm tập kết với Nam Hạ.

Mọi chuyện dường như rất hợp lí nhưng Đắc Hưng càng nghĩ càng thấy không đúng. Đinh Lăng dẫn quân về kinh thành sao? Theo tính cách y thì dù chết cũng phải tử thủ ở Biên thành này mới phải chứ? Đắc Hưng chăm chú nhìn tên lính liên lạc rồi bất ngờ hỏi:

“Ngươi là người vùng nào của Nam Hạ?”

“Ơ, dạ, bẩm tôi là người Bắc Giang.”

Đắc Hưng nở nụ cười như thỏa mãn với câu trả lời của tên lính liên lạc, nhưng ngay khi mọi người không để ý thì thanh đoản kiếm của Đắc Hưng đã được phóng ra cắt đứt cổ của tên đó. Không ai biết Đắc Hưng đã sống tới hơn bốn năm ở vùng Bắc Giang, khẩu âm vùng này so với vùng Vân Kiều không khác biệt nhiều nhưng hắn vẫn nhận ra được. Tên lính liên lạc giả trang rất giống nhưng hắn không phải người Bắc Giang, hắn là người Vân Kiều. Đắc Hưng giơ cao tay và đưa ra mệnh lệnh khiến toàn quân sửng sốt.

“Có trá. Rút quân!”

Quả nhiên đoàn quân vừa quay trở lại Biên thành thì đón đầu họ là hai vạn quân do Đinh Lăng cầm quân, cánh tả là một vạn quân của Bùi Minh, cánh hữu là một vạn quân của Minh Doãn. Cổng thành đã được dựng lại từ lúc nào ngăn cách đại quân của Đắc Hưng với hai vạn quân đang hò hét ngoài thành.

Đắc Hưng lại càng cảm thấy khó hiểu, Đinh Lăng dám bỏ ngỏ Vân Kiều sao? Làm sao y biết hắn nhất định sẽ quay lại? Nếu hắn hợp với ba vạn quân của Nam Hạ một đường tiến công vào kinh thành Thăng Long chẳng phải Đinh Lăng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ sao? Con cáo già Đinh Lăng nhất định không dám bỏ ngỏ Vân Kiều, vậy thì… Đắc Hưng nhìn ra đáp án, môi hắn mím chặt, mắt trừng lớn, lửa giận bốc lên bừng bừng. Chắc chắn rằng chẳng có tên lính Nam Hạ nào đợi quân đội của hắn ở Vân Kiều. Tên Đỗ Cẩn phút cuối đã tráo trở mà không xuất quân.

Đinh Lăng là người cầm quân cẩn thận, cho nên khó có khả năng y bắt tay với Đỗ Cẩn, tuy nhiên Đắc Hưng có thể khẳng định đợi hắn ở Vân Kiều chắc chắn là cái bẫy của Đinh Lăng. Nhưng với thế sự bị bao vây như thế này, hắn chỉ còn một đường rút là lùi về phía Vân Kiều. Mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt rơi xuống vạt áo Đắc Hưng, con đường lui duy nhất của hắn hiện tại cũng bị chặn lại rồi. Hương Nhu nói đúng, anh trai nàng ấy là thiên tài quân sự. Đáng lí hắn phải tỉnh táo và nhận ra được sự không bình thường ngay từ lúc công thành mới phải.

Giằng co chiến sự một hồi chưa phân thắng bại thì phía sau đại quân có tiếng hò reo.

“Quân Nam Hạ không thấy chúng ta tới nên từ Vân Kiều tới giúp sức!”

Phó tướng cánh tả mừng rỡ quay sang bẩm báo. Đắc Hưng còn chưa kịp ra hiệu lệnh cho tướng lĩnh thì đoàn quân “Nam Hạ” kia đã xông vào chém giết đoàn quân bọc hậu của Đắc Hưng trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Đắc Hưng nghiến răng truyền lệnh, nhưng thiệt hại của Đại Việt do đoàn quân “Nam Hạ” kia gây ra cũng tới vài nghìn binh lính. Và quan trọng là Quân Đại Việt hiện tại đã bị bao vây tứ phía bởi quân Thanh Long quốc.

Cận chiến vốn là thế mạnh của cả Đắc Hưng, hắn lâm nạn nhưng không thối chí, vội vàng thiết lập hàng bảo vệ bảo vệ tứ phía, dồn quân đội vào trung tâm để bảo vệ thực lực. Số lượng quân của Đắc Hưng không kém hơn nhiều so với quân đội của Đinh Lăng, chỉ cần không loạn sẽ có thể xoay chuyển tình hình. Nhưng phải phá vỡ thế cục này càng nhanh càng tốt, vì toàn bộ lương thảo của quân Đại Việt đều để bên ngoài thành.

Nhác thấy sắc chiều đã ảm đạm, nếu bị kẹt lại ở đây một đêm, sáng mai không cần đánh thì binh lính của hắn cũng ngã gục vì đói khát, Đắc Hưng đi tới một quyết định khiến phó tướng cánh tả và cánh hữu đều lắc đầu phản đối kịch liệt. Bên cánh Hữu của Thanh Long quốc hiện nay là tên Thế tử Bùi Minh, gã này dễ nổi nóng, giỏi võ thuật nhưng mưu kế binh lược kém cỏi. Đằng sau hắn lại là vùng tiếp giáp với Bắc Giang có hàng trăm ngọn núi nối tiếp nhau. Đây chính là chỗ mỏng nhất trong vòng vây. Đắc Hưng sẽ dẫn năm trăm quân đột phá từ đây làm mồi nhử, nhử được Đinh Lăng rời khỏi cổng thành thì toàn quân sẽ do hai vị phó tướng liều chết xông lên phá cổng thành. Chỉ cần phá được cổng thành thì sẽ có hai vạn quân tiếp ứng bên ngoài.

Cái chính là chỉ với năm trăm quân làm mồi nhử thì Đắc Hưng coi như đi vào chỗ chết. Nhưng không ai biết hắn đã lăn lộn bốn năm liền ở vùng núi Bắc Giang này, chỉ cần thoát vào trong núi, hắn sẽ có đường sống. Mà mang theo càng nhiều lính thì chỉ tổ để lộ ra tung tích và bị phát hiện, càng ít người thì khả năng trốn thoát của hắn càng cao. Đây là đường sống duy nhất cho Đắc Hưng và quân đội Đại Việt.
---
Chương 62 << >> Chương 64
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương 64: Gặp lại

Đắc Hưng lựa chọn ra năm trăm quân tinh nhuệ, nhằm hướng cánh tả thúc ngựa đi tới. Bùi Minh thấy nhóm lính tới là thái tử Đại Việt thì hứng chí bừng bừng hô quân chuẩn bị ứng chiến. Tên lính liên lạc định cầm cờ xí để thông báo thì bị Bùi Minh cầm roi ngựa quất một cái ngã lăn từ đài quan sát xuống. Tính cách hiếu thắng coi thường kỉ cương của gã này đúng như biểu ca nói, gã chắc chắn muốn lập công đầu bằng việc bắt được Đắc Hưng nên không cho phép lính thông báo vì sợ quân tiếp ứng tới sẽ tranh công của gã. Đắc Hưng cười thầm, như vậy càng có lợi cho hắn. Đắc Hưng bắt đầu việc đột phá cánh tả bằng cách… chọc tức Bùi Minh.

“Bùi Minh, nghe Trần Bích nói ngươi thân là thế tử gia, vai vế có thể sánh ngang Minh Doãn, Bùi Hiển, vượt xa thân thế của Tô Bằng và Trần Bích, nhưng vì ngu dốt đến độ gái lầu xanh đọc thơ người cũng phải phì cười, có đúng vậy không?”

Bùi Minh tức đến độ xì khói, hắn to khỏe nhưng dốt văn, dốt âm luật, cũng chẳng đẹp trai chỉ có chân tay khỏe mạnh nên từ bé chỉ học võ. Mỗi lần nhìn thấy bốn kẻ được mệnh danh tứ đại tài tử của kinh thành thì đều có cảm giác ghen tị. Giờ còn bị cái tên gián điệp thối tha Trần Bích mang chuyện xấu từ Thanh Long quốc sang tận Đại Việt rêu rao. Nhưng chúa đời mấy kẻ dốt văn thì thường cũng chẳng chửi hay được. Bùi Minh hắng giọng mãi cũng chỉ chửi được mỗi câu:

“Trần Bích là tên chết tiệt, sau khi chém phăng đầu ngươi ta sẽ tìm hắn tính sổ.”

“À, sổ với sách cái gì chứ, nghe nói ngươi đếm tới một trăm còn chật vật thì tính toán sổ sách cái gì?”

Xui xẻo cho Bùi Minh, Đắc Hưng sau bao nhiêu năm được Trần Bích dạy dỗ thì cũng chửi khoáy hay hơn hát. Mỗi tội trình độ lĩnh ngộ của Bùi Minh thấp quá nên Đắc Hưng không thể đem được những tuyệt kĩ chửi cao siêu học được ra sử dụng.

“Tên chết tiệt kia! Ta chém bay đầu ngươi xem ngươi còn lải nhải được nữa không?”

Bùi Minh tím mặt quát, mắt quắc lên nhìn tên thân binh, ngay sau đó một cây thương dài gần hai mét, được hai người nặc nè bê tới, thế mà y cúi đầu nhẹ nhàng cầm nó lên như cầm một thanh kiếm mỏng.

Biểu ca nói, luận về võ thuật Bùi Minh là số một trong đám tướng lĩnh Thanh Long quốc, nhưng Đắc Hưng có đủ tự tin đánh thắng y hoặc ít nhất ngang hàng với y. Vấn đề là sau trận đấu này hắn còn phải tìm cách thoát thân mà chắc chắn là quân lính đuổi theo truy sát hắn không thể ít được. Hắn phải giữ thể lực nên đành phải tiếp tục chọc tức Bùi Minh.

“Ha ha, không cần gấp gáp vậy, ngươi kém cỏi từ bé, cha mẹ ngươi đều biết, ngươi có thua trận về khóc hu hu thì cha mẹ ngươi cũng chẳng trách đâu nhỉ?”

Hiền vương và con trai bao nhiêu năm nay vì sự nghi kị của hoàng đế Minh Phi mà phải giả khờ, giả dại để được yên thân. Bùi Minh cũng chẳng kém cỏi đến thế đâu nếu cha hắn cho người dạy dỗ hắn cẩn thận, o ép hắn học hành. Nhưng có một thằng con dốt nát mà nó còn sống còn hơn tài hoa đầy mình và nơm nớm sợ bậc đế vương để mắt tới. Bùi Minh từ bé luôn muốn được cha nhìn nhận vì thế đã rất cố gắng trong quân ngũ, vậy nên động tới điểm này sẽ khiến hắn phát cuồng lên.

Quả nhiên, Bùi Minh thúc ngựa, vác thương lao về phía Minh Doãn với đôi mắt đỏ ngàu vì tức giận. Một thương bổ xuống, Đắc Hưng đạp chân vào yên ngựa nhảy lên, con ngựa khốn khổ dính một thương đứa lìa làm đôi. Đắc Hưng mượn thế thanh trường thương của Bùi Minh đạp khí nhanh như cắt lưỡi gươm mỏng của hắn đã liếc qua cổ Bùi Minh, lách vào khe hở giữ mũ giáp và áo giáp cắt đúng động mạch chủ trên của y.

Trong cơn hung hăng, Bùi Minh không có cảm giác mình vừa bị chém, y vung trường thương lên một lần nữa bổ xuống ngay khi Đắc Hưng vừa tiếp đất. Không có ngựa nên Đắc Hưng chật vật mới tránh được. Thân vệ của hắn lao tới đỡ, trường thương chém xuống kiếm của hai người đó như chém bùn và đem theo cánh tay và một chân của hai thân vệ. Để công bằng thì trên chiến trường khi hai tướng giao đấu, binh lính không được xen vào, nhưng Đắc Hưng không ngăn cản thân binh của mình xông tới bởi lẽ chỉ năm trăm quân của hắn dám đột phá gần một vạn quân cánh tả để thoát thân vốn dĩ đã chẳng phải là việc công bằng gì rồi.

Khi Bùi Minh định nhấc trường thương lên lần thứ ba thì y nhận ra máu đang phun xối xả ở nơi cổ mình. Binh lính Thanh Long quốc đứng gần đó đều trợn mắt sợ hãi nhìn tướng quân của mình dần dần gục xuống lưng ngựa và lăn xuống đất. Thân vệ của Đắc Hưng giơ cung nhắm bắn tên lính liên lạc đang vội vã leo lên chòi để phất cờ thông báo. Đắc Hưng cúi xuống vuốt mắt cho Bùi Minh, khẽ nói.

“Đi thanh thản, cha ngươi nhất định sẽ tự hào về ngươi.”

Sau đó, năm trăm binh lính Đại Việt đột nhiên như phát điên lao vào giữa cánh tả mở đường máu thoát thân cho Thái tử. Quân mất tướng như rắn mất đầu, lại nhìn vẻ hung hãn của toán quân Đại Việt, đám binh lính cánh tả bị chững lại một nhịp và như thế quá đủ để Đắc Hưng đột phá vòng vây. Phía bên Đinh Lăng và cả đại quan “Nam Hạ” ở đằng sau cũng nhìn ra động tĩnh bất thường vội vã điều quân sang.

Phó tướng của Đắc Hưng nhân cơ hội toàn quân bị thu hút bởi động tĩnh bên phía cánh tả thì tập trung toàn lực tổng tấn công vào vị trí cổng thành. Chỉ cần áp sát được cổng thành, bắn tên cầu cứu thì bên ngoài nhất định sẽ hợp lực phá cổng thành tràn vào, và như thế quân Đại Việt sẽ tìm được đường sống, chỉ là Thái tử bọn họ có may mắn như thế không.



Đinh Lăng trở về Biên thành là thời điểm sau khi Thanh Long quốc đại bại trong trận đầu tiên và mất đi tới hai vạn quân, đoán được là quân Đại Việt có thể lợi dụng lúc sĩ khí đang lên cao mà đánh tiếp nên hắn phải vùi đầu vào việc chuẩn bị vì vậy không nhìn ra thái độ khác thường của Minh Doãn.

Minh Doãn điều tra ra được hoàng đế Nam Hạ hứa cho Đại Việt mượn ba vạn quân, vào ngày khởi binh sẽ tràn xuống chiếm cứ Vân Kiều làm hòn đá lót cho Đại Việt tràn vào kinh thành Thanh Long quốc. Đinh Lăng khi đó đã rất lo lắng, Thanh Long quốc đang ở thế yếu đối với Đại Việt, nay lại được Nam Hạ hậu thuẫn thì thế cục chẳng phải đã định rồi sao?

Đinh Lăng vốn dĩ định dùng kế sách vườn không nhà trống để đối phó với quân Đại Việt bằng cách cho toàn quân di tản vào rừng. Sau đó lợi dụng địa hình thuận lợi để tiến đánh các trận nhỏ nhưng liên tiếp nhằm cản đường tấn công của quân địch tiến vào lãnh thổ của Thanh Long quốc. Nhưng ngay sau đó Minh Doãn đã xác định được mặc dù có lời hứa hẹn, nhưng hoàng đế Nam Hạ sẽ không xuất quân bởi suy cho cùng nếu Thanh Long quốc bị thôn tính thì Nam Hạ cũng như cá nằm trên thới mà thôi. Đúng lúc đó Minh Hỉ, Minh Châu* đi cùng Nguyễn tướng quân đem thánh chỉ của hoàng đế Minh phi và hai vạn quân tới tiếp ứng. Đắc Hưng bèn tương kế tựu kế, để hai vạn quân này nằm lại Vân Kiều giả làm quân tiếp viện của Nam Hạ và bày binh bố trận chờ thằng em rể tới để hỏi thăm.

*Minh Hỉ, Minh Châu: Sợ mọi người quên, hai cô này là em gái Minh Doãn, Minh Hỉ là vợ Đinh Lăng. Minh Châu thân với Minh Doãn.

Có điều cậu em rể này cũng rất cảnh giác, quân đội của y chưa tới Vân Kiều y đã nhìn ra sơ hở và cho lui quân. Khi thấy Đắc Hưng chấp nhận làm vật hi sinh để đổi lấy lối thoát cho đại quân, Đinh Lăng không khỏi khâm phục. Người đàn ông này đáng để tiểu muội yêu, nhưng nghĩ đến đây thì giật mình, y mà chết thì em gái hắn thành quả phụ sao? Đinh Lăng hứa với Hương Nhu là sẽ không giết Đắc Hưng vì vậy buộc phải thúc ngựa dẫn theo năm nghìn quân nhằm hướng núi Bắc Giang mà lao tới.

Năm trăm binh lính tinh nhuệ thoát khỏi vòng vây và leo lên núi đã chỉ còn vỏn vẹn chưa tới năm mươi người. Gã thân binh có thói quen dùng nhuyễn kiếm giống Đắc Hưng ép hắn đổi y phục và đổi vũ khí rồi tách thành năm nhóm đi về các hướng khác nhau để ngăn cản sự truy đuổi của quân địch.

Lên được lưng chừng ngọn núi, nhìn xuống phía dưới nơi nơi đều có bóng quân địch, Đắc Hưng không khỏi cảm thán.

“Anh vợ, huynh có cần ra tay quyết liệt thế không? Đệ mà chết thì muội muội của huynh thành góa phụ đấy.”

Dù sao Đắc Hưng cũng thông thuộc địa hình, hắn cẩn thận đánh giá tình hình rồi nhắm hướng ngọn núi cao nhất và có độ che phủ của cây cỏ lớn nhất, cũng là ngọn núi năm xưa hắn gặp Hương Nhu mà đi tới. Nơi đó nếu ẩn nấp cẩn thận thì vô cùng khó tìm, hơn nữa hắn lại thông thuộc từng cành cây ngọn cỏ ở đấy. Thế nhưng để tìm được đường tới ngọn núi ấy dưới sự truy đuổi của hàng nghìn tên lính Thanh Long quốc thì cuối cùng cũng chỉ mình Đắc Hưng thoát thân được.

Trời khi ấy đã bắt đầu tối đen như mực. Đắc Hưng trèo lên cành cây cao, nhìn xuống phía dưới các chân núi, ánh đuốc của quân địch sáng lên ở rất nhiều điểm khác nhau. Có vẻ như chúng chưa có ý định bỏ cuộc, nhưng tới được nơi này thì Đắc Hưng tin rằng mình có hi vọng sống sót rồi. Hắn ngả lưng xuống xuống một chạc ba, toàn thân rã rời và đôi mắt mỏi mệt khẽ khép lại nhưng hắn không tài nào ngủ được. Không phải vì sợ hãi bị bắt mà vì hối hận.

Nếu lúc xông vào Biên thành, hắn tỉnh táo đánh giá tình hình thì đã không đưa toàn quân vào hiểm cảnh. Nếu hắn cảnh giác hơn với Đỗ Cẩn thì đã không dễ dàng mắc bẫy của Đinh Lăng. Và nếu hắn cẩn thận hơn thì đã không để mất báu vật quý giá nhất đời mình. Bàn tay hắn khẽ nắm chặt hai khuôn làm điểm tâm, còn trái tim hắn đau nhói từng cơn. Nếu đúng là Đinh Lăng đưa muội ấy đi, y sẽ không bao giờ dùng muội ấy để uy hiếp hắn cả, nếu vậy thì muội ấy đang ở trong tay ai? Đắc Hưng nhắm chặt mắt, cố dằn xuống cảm giác đau xót. Hắn phải vững vàng, phải mạnh mẽ vượt qua thời khắc khó khăn này, có như vậy mới có cơ hội tìm lại Hương Nhu, bảo vệ muội ấy và cả con của hai người nữa. Cho đến lúc đó thì Hương Nhu, muội nhất định phải bình an đấy nhé.



Có lẽ vì căng thẳng nên giấc của của Đắc Hưng không sâu, vừa nghe tiếng sột soạt rất khẽ hắn đã tỉnh giấc, từ trên tán cây cao hắn nhìn thấy một người mặc trang phục lính Thanh Long quốc đang tiến lại gần hắn. Cước bộ của y rất nhẹ nhàng chứng tỏ là người đã học qua võ công. Lòng Đắc Hưng khẽ động, không lẽ quân địch đã đuổi theo tới tận đây rồi sao? Nơi này địa thế hiểm trở, rắn và côn trùng độc cũng nhiều, nếu không thân thuộc sẽ không dám đi vào. Nhưng quan sát kĩ, gã nam nhân kia không có vẻ gì là tìm kiếm ai cả, mắt y nhìn thẳng về phía trước, cước bộ có vẻ gấp gáp và rõ ràng là y rất rành đường đi nơi này, không giống đi lạc chút nào.

Mặc kệ là y tới vì mục đích gì, quan trọng là y đang mặc trang phục của lính Thanh Long quốc, nếu lột được bộ đồ ấy thì cơ hội trà trộn và trốn thoát sẽ càng cao. Đắc Hưng nén khí để gã nam nhân kia không nhận ra mình, đợi tới khi y đi ngang qua cái cây mà hắn đang ẩn nấp thì bất ngờ lao xuống. Gã nam nhân đó phản ứng rất nhanh trước khi bị vật ngã xuống đất đã kịp thời rút gươm ra nhưng Đắc Hưng ở thế chủ động nên nhanh hơn một nhịp. Thanh đoản gươm trong tay hắn nhằm thẳng ngực của gã nam nhân đâm xuống. Nhưng một giây trước khi mũi kiếm chạm vào người gã đó thì Đắc Hưng nhìn thấy khuôn mặt y.

“Nói một chút về đại ca muội đi. Làm sao trên chiến trường huynh nhận ra đại ca muội?”

“Không cần đâu, huynh sẽ nhận ra ngay đó là đại ca muội.”

Đúng là không cần thật, bỏ đi đôi mày rậm, làn da mật ong, và thay đôi mắt hạnh ánh lên vẻ linh hoạt này bằng đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu thì khuôn mặt này có tới tám, chín phần giống tiểu muội. Mũi gươm khựng lại và đường kiếm trên tay Đinh Lăng chỉ chờ có thế đâm ngập vào ngực áo của người vừa bất ngờ tấn công hắn. Đinh Lăng gạt gã sang một bên để đứng dậy. Tên nam nhân trong trang phục binh lính Đại Việt tóm chặt cổ chân hắn lại. Đinh Lăng định dùng sức đạp vào ngực y thì nhận ra mặt dây chuyền hình còn bướm mà tiểu muội vô cùng yêu thích nơi cổ tay gã lính Đại Việt.

Đắc Hưng cúi xuống lật người tên lính Đại Việt dậy. Mũi gươm ban nãy cắm ngập vào ngực y, khuôn mặt y tái mét nhưng vẫn lộ ra vẻ uy nghi bức người không thể che giấu được của bậc đế vương. Lòng Đinh Lăng trùng xuống, hắn trực tiếp tham gia truy bắt Đắc Hưng là vì muốn giữ mạng sống cho y. Rạng sáng nay Đinh Lăng đang cho quân tìm kiếm ở khu vực này thì nhận được tin đã bắt sống được y. Nhà của thần y Trần Uyển gần nơi này, đám người Hương Nhu đang ở đó, Đinh Lăng muốn ghé qua để dặn dò bọn họ nên ở lại trong nhà vì sợ rằng sẽ bắt gặp binh lính, và cũng để trấn an Hương Nhu rằng đã bắt đống được thái tử Đại Việt và hắn sẽ có cách để y thoát chết. Ai mà ngờ được, kẻ bị bắt chỉ là thế chân, còn chính tay hắn vừa mới đâm vào tim thái tử Đại Việt. Nhìn thanh đoản kiếm dưới chân, Đinh Lăng mới hiểu được, nếu giây cuối cùng không nhận ra hắn là ai thì người giờ nằm đất ôm ngực phải là hắn.

“Đừng nói ngươi là tên em rể chết tiệt của ta.”

Đắc Hưng vừa điểm một số huyệt đạo để cầm máu cho tên lính Đại Việt vừa hỏi với hi vọng mong manh là có sự nhầm lẫn nào đó. Nhưng cái tên chết tiệt mặt mũi nhợt nhạt vẫn cố nở nụ cười, thì thào:

“Ra mắt anh vợ…”

Ra mắt cái chết tiệt nhà cậu ấy, Đinh Lăng nghĩ bụng nhưng lời ra tới miệng lại là:

“Nói ít thôi! Tránh để mất nhiều máu.”

Đinh Lăng nhanh tay kéo áo Đắc Hưng ra để tìm cách cầm máu thì từ ngực y rơi xuống hai khuôn điểm tâm vỡ vụn. Thì ra đường kiếm đã đâm xuyên qua hai khuôn điểm tâm này rồi mới vào tim, thảo nào nếm chiêu thức vừa rồi của Đinh Lăng mà tên em rể này chưa trực tiếp đi tìm Diêm Vương. Nhưng vết thương này cũng quá hung hiểm…

Đắc Hưng cố gắng nhặt lấy một mảnh vụn của khuôn làm điểm tâm đưa lên, hắn biết Đắc Hưng chắc cũng nhận ra được vật này là của Hương Nhu, khó nhọc thở ngắt quãng hỏi:

“Hương Nhu, muội ấy…”

“Nó an toàn. Đệ nói ít thôi.”

Nghe được hai chữ an toàn thì Đắc Hưng không còn chống đỡ nổi nữa, hắn gục đầu xuống. Mặc kệ Đinh Lăng tìm mọi cách cầm máu thì máu của hắn vẫn xối xả chảy xuống ướt đẫm vạt áo, ướt đẫm cả những mảnh vụn của khuôn điểm tâm và máu tươi dính lên mặt dây chuyền hình còn bướm dưới ánh nắng sớm mai ánh lên màu sắc kì dị.
---
Chương 63 << >> Chương 65
Tag bạn Lâm Diệu Anh Starlight Annin bupbecaumua Vi An Sakura (3 chương liền nha các nàng. ^^)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên