[Truyện dài] Cảm nhận/giới thiệu tác phẩm bạn yêu thích - Thông báo về việc bỏ tặng xu

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mình muốn tìm vài truyện hay ở mục Tự sáng tác nhưng sao gần đây chẳng ai giới thiệu gì hết vậy!
Mọi người vô góp vui đi, được thưởng xu đó!
Annin làm một bài giới thiệu đi, mọi người theo chân. ^^
Chị đang đọc một truyện nhưng nó mới 4 chương chưa được phép giới thiệu, đủ 5 chương là chị viết cảm nhận liền. ^^
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Annin làm một bài giới thiệu đi, mọi người theo chân. ^^
Chị đang đọc một truyện nhưng nó mới 4 chương chưa được phép giới thiệu, đủ 5 chương là chị viết cảm nhận liền. ^^
Em cũng có theo dõi mấy truyện nhưng để viết giới thiệu thì lại chưa thấy đủ đô!
Còn truyện lâu năm thì lại chẳng biết viết gì!
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Mình muốn tìm vài truyện hay ở mục Tự sáng tác nhưng sao gần đây chẳng ai giới thiệu gì hết vậy!
Mọi người vô góp vui đi, được thưởng xu đó!
Mọi người bận tham gia cuộc thi hay sao ấy. :(
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Giới thiệu truyện dài "Cuộc chiến của hai kẻ thất tình"
Tác giả: dilmat chanh

Nếu nói đây là một truyện dài thật sự nổi bật thì không phải, bởi nội dung không quá mới mẻ, cốt truyện có phần đơn giản và hơn hết là tác giả mắc vô số lỗi trình bày. Nhưng nó vẫn thu hút người đọc là tôi bởi một số khía cạnh mà theo tôi thấy, phần lớn các tác giả khác trên Gác có thể học hỏi.
Thứ nhất, xây dựng bối cảnh. Tác giả chú trọng miêu tả khung cảnh diễn ra câu chuyện và làm nổi bật những nét đặc trưng của xã hội Việt Nam. Người đọc dễ dàng nhận thấy những điều quen thuộc từ địa điểm, văn hóa, con người... được gợi lên trong truyện.
Tản bộ dọc bờ hồ, là giữa buổi trưa nhưng vẫn có rất nhiều người đi dạo, già có, trẻ có, người mình có, người tây cũng có, nhưng giữa cái ồn ào náo nhiệt của phố thị, anh vẫn phát hiện ra sự yên bình vốn có của khung cảnh quen thuộc nơi đây, nơi mà mỗi lần nhớ Hà Nội, anh đều cố hình dung trong đầu xem, hồ gươm, vào thời khắc này, trông sẽ như thế nào.
Hay như chương 18, tác giả đã khéo léo lồng vào tình tiết, suy nghĩ của nhân vật những chi tiết rất nhỏ nhưng khắc họa đậm nét về cái Tết của người Việt Nam. Tết với Thủy là sự sum họp, là đoàn tụ cùng gia đình, Tết với một người sống ở nước ngoài ngoài nhiều năm như Thái mang lại nhiều hi vọng về niềm vui của một người con xa quê nhưng thực tế lại không cho anh hưởng điều đó. Chỉ một chương ngắn ngủi nhưng quả thực đã tạo cho người đọc rất nhiều cảm xúc.
Thứ hai, khắc họa nội tâm nhân vật. Trong truyện có khá nhiều đoạn tác giả để nhân vật độc thoại nội tâm, diễn tả từng suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật một cách tỉ mỉ, chi tiết.
Ngồi nhai cái bánh mỳ mà Thủy không tài nào nuốt nổi, cứ tắc nghẹn ở cổ họng, cô chỉ biết cầu trời cho mẹ cô qua khỏi đợt này, nếu thế, cô nhất định sẽ đưa mẹ lên đây để mẹ con cô được ở gần một chỗ. Không nên đợi chờ vì bất cứ điều gì. Thủy đã quyết tâm như vậy, nhưng đó hoàn toàn là kế hoạch, mong ước của cô, mẹ cô đã không bao giờ tỉnh lại để nghe cô gọi nữa, không bao giờ mở mắt nhìn cô lần nữa, chẳng bao giờ còn nhìn thấy nụ cười mừng rỡ, hạnh phúc mỗi dịp cô về thăm nhà nữa. Thủy chỉ ước rằng, đáng nhẽ trong chặng đường cô đã đi qua kia, có nhiều thời gian hơn dành cho mẹ, cô cứ phấn đấu, cố gắng điên người, để có chút thành quả, tưởng như vậy sẽ làm mẹ vui, nhưng niềm vui thật quá ngắn ngủi, khi tất cả chặng đường trước mắt của cô, sẽ không bao giờ còn có bóng dáng của mẹ. Khi bác sỹ thông báo, Thủy thậm chí còn không nghe rõ, tai cô bùng nhùng, đầu óc nặng trịch, đứng như một pho tượng giữa hành lang bệnh viện, cô không thể nào chấp nhận được thực tế đó, không bao giờ tin rằng mẹ lại bỏ cô đi, bà đã nói rằng, nếu cả thế giới này đều bỏ rơi cô, thì hãy về với mẹ, bởi với bà, cô là cả thế giới. “Vậy, mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ rơi con, sao mẹ lại để con bơ vơ sống quãng đời còn lại này? Con còn có ai để bấu víu? Vì ai con cố gắng bây giờ?”
Thứ ba, giọng văn thuần Việt, giàu cảm xúc. Câu văn của tác giả khá đơn giản, nội dung rõ ràng, nhưng cũng không thiếu cảm xúc. Chúng ta không bắt gặp những kiểu câu "ngược" mang phong cách văn học dịch Trung Quốc trong truyện này. Điều đó góp phần tạo nên không khí rất "Việt Nam" cho truyện.
Tuy nhiên, như đã nói, truyện chưa thực sự đặc biệt bởi những lỗi tôi đã nói ở đầu bài giới thiệu này, bên cạnh đó vẫn có những đoạn tác giả diễn đạt còn lủng củng, vụng về; vẫn còn lạm dụng lời thoại để dẫn truyện, khiến người đọc có phần hơi nản khi đọc những đoạn đó. Rất mong tác giả sẽ khắc phục được những hạn chế để hoàn thiện tác phẩm hơn.
 

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Giới thiệu truyện dài "Cuộc chiến của hai kẻ thất tình"
Tác giả: dilmat chanh
Đọc xong chả biết có nên theo dõi không nữa!

Nếu nói đây là một truyện dài thật sự nổi bật thì không phải, bởi nội dung không quá mới mẻ, cốt truyện có phần đơn giản và hơn hết là tác giả mắc vô số lỗi trình bày. Nhưng nó vẫn thu hút người đọc là tôi bởi một số khía cạnh mà theo tôi thấy, phần lớn các tác giả khác trên Gác có thể học hỏi.
Thứ nhất, xây dựng bối cảnh. Tác giả chú trọng miêu tả khung cảnh diễn ra câu chuyện và làm nổi bật những nét đặc trưng của xã hội Việt Nam. Người đọc dễ dàng nhận thấy những điều quen thuộc từ địa điểm, văn hóa, con người... được gợi lên trong truyện.

Hay như chương 18, tác giả đã khéo léo lồng vào tình tiết, suy nghĩ của nhân vật những chi tiết rất nhỏ nhưng khắc họa đậm nét về cái Tết của người Việt Nam. Tết với Thủy là sự sum họp, là đoàn tụ cùng gia đình, Tết với một người sống ở nước ngoài ngoài nhiều năm như Thái mang lại nhiều hi vọng về niềm vui của một người con xa quê nhưng thực tế lại không cho anh hưởng điều đó. Chỉ một chương ngắn ngủi nhưng quả thực đã tạo cho người đọc rất nhiều cảm xúc.
Thứ hai, khắc họa nội tâm nhân vật. Trong truyện có khá nhiều đoạn tác giả để nhân vật độc thoại nội tâm, diễn tả từng suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật một cách tỉ mỉ, chi tiết.

Thứ ba, giọng văn thuần Việt, giàu cảm xúc. Câu văn của tác giả khá đơn giản, nội dung rõ ràng, nhưng cũng không thiếu cảm xúc. Chúng ta không bắt gặp những kiểu câu "ngược" mang phong cách văn học dịch Trung Quốc trong truyện này. Điều đó góp phần tạo nên không khí rất "Việt Nam" cho truyện.
Tuy nhiên, như đã nói, truyện chưa thực sự đặc biệt bởi những lỗi tôi đã nói ở đầu bài giới thiệu này, bên cạnh đó vẫn có những đoạn tác giả diễn đạt còn lủng củng, vụng về; vẫn còn lạm dụng lời thoại để dẫn truyện, khiến người đọc có phần hơi nản khi đọc những đoạn đó. Rất mong tác giả sẽ khắc phục được những hạn chế để hoàn thiện tác phẩm hơn.
Cái này đọc xong không biết có nên theo dõi truyện hay không nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Đọc xong chả biết có nên theo dõi không nữa!
:)) Nói thật, mình không giỏi viết cảm nhận hay giới thiệu, viết gần như nhận xét thì dễ hơn. Đọc thấy ưu điểm của nó mà bạn có cảm giác nên học hỏi thì nên đọc. :D
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Gốm - Ô ăn quan

Hiện tại khi mà làn sóng người người viết thuần Việt, nhà nhà viết thuần Việt, và những truyện có hơi hướng ngôn tình luôn bị nhận xét khắt khe thì bản thân tôi cũng cân nhắc kĩ về việc lựa chọn truyện để đọc. Tôi không đọc ngay lập tức một bộ truyện nào đó được ai giới thiệu nữa, thay vào đó tôi xem tên tác giả, đọc giới thiệu và đọc thử một hai chương đầu rồi mới quyết định đọc nó hay không. Gốm là truyện tôi đánh dấu theo dõi ngay khi đọc xong văn án, bởi đọc nó tôi thấy thật gần gũi với cuộc sống của chính tôi. Tôi đoán tác giả là người miền Bắc hoặc ít ra cũng có một thời gian dài ở Bắc vì thế mới có thể miêu tả chân thực và sử dụng được nhiều từ địa phương một cách rất tự nhiên và thoải mái đến như vậy. Khi đọc tới chương 2 của truyện này tôi đã nhủ thầm trong bụng: nhanh nhanh ra chương mới, đủ năm chương ta còn viết review, và cuối cùng thì hôm nay tôi cũng đã được đọc chương năm của truyện. ^^ Đương nhiên sau đó là thực hiện lời hứa viết review rồi.

Truyện kể về Phụng, một cô bé sống cùng bà trong ngôi làng có truyền thống làm nghề gốm. Cha mẹ Phụng vào Nam làm ăn sau đó thì bặt vô âm tín nên cô phải ở cùng bà, một người bị câm. Cô chỉ còn biết vin vào cái lí do “nếu học tốt cha mẹ sẽ quay lại và đón cô” để mà cố gắng, nhưng đợi hoài, đợi mãi thì thứ cô nhận được chỉ là cái lắc đầu của người đưa thư:

“Và mỗi lần anh đưa thư đáp không có em ạ, là mỗi lần Phụng lại lọt thỏm ở phía sau, thẫn thờ nhìn theo đám con nít vẫn cứ hồ hởi hát và bám theo xe đưa thư. Tiếng hát tụi nó xa dần và niềm hy vọng của cô cũng dần xa như thế...”

Chỉ còn Phụng và bà nội nương tựa vào nhau, bà nội cô bị câm, sức khỏe cũng yếu kém vì thế một cô nhóc mới hơn mười tuổi là Phụng trở nên già dặn và hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác. Thật may vì xung quanh Phụng còn có những người bạn, những người hàng xóm rất yêu quý và săn sóc cho hai bà cháu cô. Một dì Tiến hàng xóm luôn cười gật đầu mỗi lần Phụng nhờ để ý tới bà nội. Một cậu bạn cùng lớp tên Quyền suốt ngày lấy trêu chọc Phụng làm niềm vui nhưng kì thực đó là cách duy nhất cậu ta biết để khiến Phụng chú ý. Một anh Chức cùng làng luôn săn sóc Phụng như một cô em gái. Một bác Đại luôn thưởng thức đam mê với gốm của Phụng…

Bên cạnh việc miêu tả cuộc sống bình dị của bà cháu Phụng, tác giả đã rất khéo léo lồng ghép được câu chuyện về gốm. Gốm là nghề thủ công đáng tự hào của làng nhưng giờ đây nó không còn được coi trọng nữa và dần lụi tàn. Phụng và những người dân của làng vẫn còn yêu gốm nhiều lắm, vậy thì họ phải làm thế nào để nghề gốm không bị mai một và mất đi? Với chỉ năm chương đầu tác giả chưa giải quyết được câu hỏi này mà mới chỉ dừng lại ở việc đặt ra vấn đề khó khăn của nghề gốm hiện nay. Tác giả có bật mí với tôi rằng chuyện chỉ có mười chương, bởi vậy tôi càng háo hức chờ những chương sau để biết được tiếp câu chuyện của Phụng và câu chuyện của làng Gốm. Không biết với mười chương không dài lắm tác giả có thể giải quyết hết những vấn đề đã được đặt ra hay không?

Tuy nhiên truyện còn vài mặt hạn chế, thứ nhất là dùng quá nhiều từ địa phương và miêu tả chi tiết về kĩ thuật làm gốm. Điều này nếu xử lí khéo nó sẽ là ưu điểm tuyệt vời của truyện nhưng hiện tại tác giả vẫn còn lúng túng với nó. Quá nhiều từ địa phương tạo cảm giác gần gũi cho câu chuyện, bản thân tôi đọc thấy cực “đã”, nhưng tôi tin chắc rằng những độc giả ở vùng miền khác khi đọc sẽ nhíu mày liên tục và có cảm giác nửa hiểu nửa không. Về kĩ thuật làm gốm, ban đầu tác giả lồng ghép khá tốt, nhưng ở chương mới nhất lại cho tôi cảm giác nhồi nhét kiến thức thành ra khi đọc thấy khá mệt mói. Thứ hai là nhân vật Phụng, cho tới bây giờ em ấy vẫn là một Ms Hoàn Hảo mặc dù tác giả có ghi nhận góp ý của tôi và “bôi đen” em ý một chút, nhưng Phụng vẫn được miêu tả là một đứa bé ngoan, cái gì cũng tốt, và thỉnh thoảng có những phát ngôn quá người lớn. Mặc dù có hai điểm hạn chế này nhưng tôi vẫn cực lực đề cử GỐM, bởi với tôi nó là một truyện rất đáng đọc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Định mệnh - Lâm Diệu Anh

Mụ Lâm, khi bà kết chương, tui đã nói sẽ viết bài cảm nhận, nhưng bà biết đấy, tui diễn đạt ý không đâu vào đâu, nên chần chừ mãi, giờ mới viết được.

Cảm nhận về truyện dài "Định mệnh" của tác giả Lâm Diệu Anh

Gần không được, xa cũng chẳng xong, vì không thể lấn át được ý nghĩ, nhưng đến nghĩ thôi cũng đã là tội nhân rồi thì phải làm sao?

Định mệnh cho họ gặp nhau, trải qua bao cuộc bể dâu, nhưng cuối cùng lại tàn nhẫn đoạt đi hạnh phúc giản dị nhất là ở bên nhau của họ. Một kết thúc không thể nào đau đớn hơn, nên tôi gọi đó là một mối tình khiến người chứng kiến hết sức bi phẫn... Bi vì thương tiếc cho đôi trẻ, phẫn vì lỗi lầm của đời trước mà đời sau phải gánh chịu.

Xuyên suốt 63 chương truyện, tôi thực sự ấn tượng với cách xây dựng nhân vật của tác giả. Một Tịnh Trúc tà phái, giết người không gớm tay, máu lạnh vô tình nhưng bên trong lại vô cùng mềm yếu, như bất kì nữ nhân nào khác. Nàng khao khát được yêu thương, và khao khát được trao đi yêu thương của mình, cho một nam nhân duy nhất là Phàm ca. Sau bao nhiêu lần gây thù chuốc oán, nàng nhận cho mình một cái kết mà theo nhiều độc giả, nó quá nhẹ nhàng. Họ bực mình vì tác giả quá nhân từ. Nhưng, nếu đứng ở lập trường của Tịnh Trúc mà suy xét, sẽ thấy tác giả chọn cho Tịnh Trúc một cái kết rất chuẩn. Tại sao cứ làm việc ác là phải đền tội, phải trả giá bằng cái chết? Trong khi người ta đã biết dừng, biết quay đầu?

Tranh cãi chỉ nổ ra khi tác giả đăng những chương cuối. Ban đầu tôi cũng bức bối về cách kết vội vã và dồn ép chi tiết như vậy.

Tôi trách tác giả đã thiên vị nam chính quá nhiều, khi ưu ái cho chàng nhiều trường đoạn nội tâm rất đẹp trong truyện. Điển hình là lúc chàng phát hiện ra mối quan hệ của mình với Bạch Y Vũ. Chỉ qua hai câu thơ:

Ai là người ta suốt đời vấn vương tưởng niệm

Là suốt đời khắc cốt ghi tâm

Tác giả đã khiến tôi lặng người, nghẹn ngào không nói nên lời. Tất cả những xúc cảm của Ngô Phàm đều đã chạm tới giới hạn cuối cùng, để rồi sau đó chàng gục xuống, cái gục của lí trí và cả con tim. Để rồi suốt thời gian sau khi thoát khỏi truyện, tôi vẫn đọng lại nối đau khổ tuyệt vọng của chàng rất lâu.

Về Bạch Y Vũ, tôi phàn nàn tác giả đã cho nàng ấy quá ít phân đoạn thể hiện sự đau đớn đến điên dại, và rằng tôi thấy nàng ấy không xứng với tình cảm của Ngô Phàm, tôi thất vọng vì đã hi vọng vào phản ứng của nàng, chí ít cũng phải ngang ngửa Ngô Phàm.

Tuy nhiên, khi đọc lại lần nữa, tôi thấy thật ra Bạch Y Vũ đáng thương hơn đáng giận. Tác giả đã khéo chinh phục người đọc bằng việc nâng Ngô Phàm lên, sự đồng cảm của tôi vì thế cũng dồn cho chàng. Bỏ mặc một Y Y đáng thương nhưng lại không giành được sự thương cảm nào.

Vì sao Y Y lại đáng thương?

Trong một mối tình khắc cốt ghi tâm, người ở lại mới chính là kẻ đau khổ nhất. Phải chứng kiến người mình yêu rời khỏi trần thế đã đau một, còn phải hứng chịu cả day dứt, tội lỗi cho suốt quãng đời còn lại là đau hai.

“Ngày gió ngừng thổi muội sẽ quên”

Nàng có thể quên? Không. Vậy vì sao nàng lại hứa như thế?

Đó có phải là sự cố gắng cuối cùng của Y Y, cô muốn Phong ca của cô an lòng, cô cũng muốn đặt ra một giới hạn cho mình, chỉ có điều cái giới hạn mà cô chọn lại là cái không có giới hạn. Tự làm mình đau thêm lần nữa, đau đến mất đi cả thính giác. Cả đời này cô sẽ chỉ nghe thấy âm thanh của một người duy nhất... Cả đời này cô sẽ chờ, mà cũng chẳng chờ đến một ngày... trời ngưng nổi gió... để quên chàng, nhớ chàng... người cô yêu còn hơn cả sinh mệnh của mình.

Đó là cảm nhận về nhân vật chính, còn về toàn bộ truyện, tuy nói là bi nhưng không đến mức nặng nề, bởi vẫn có những tình tiết vui nhộn, và đa phần là từ nhân vật phụ mang đến. Do từ đầu đã không thích tính bánh bèo của nữ chính, nên tôi đã dành trọn tình cảm cho Tịnh Trúc. Bởi vậy, tôi hài lòng với một cái kết như thế, và rất vui nếu ai đó đọc và cũng cảm nhận na ná như tôi.

Cuối cùng, gửi lời cảm ơn đến mụ tác giả, đã lắng nghe ý kiến của tôi, và đã cho tôi biết được thông điệp đầy ý nghĩa của truyện.

Ps: Thông điệp thế nào thì các bạn cứ đọc truyện rồi biết hen! ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên