[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Mashiro-miuna ơi! Vậy được chưa?
Bài của bạn còn mắc các lỗi sau:
1. Thiếu khoảng trống sau dấu gạch ngang.
-Anh cũng thích em, anh coi em như em gái ruột vậy đó. Với lại anh mong yêu* giúp anh một chuyện đó là... là... giúp anh có được trái tim của chị em nha."
Sửa: "- Anh cũng thích em... Với lại anh mong em* giúp anh...
Mình nghĩ bạn viết sai từ. "Anh mong yêu..." --> "Anh mong em..." Đó là lí do mình in đậm màu tím.

2. Một số lỗi type. Ví dụ:
Tôi là Thanh Nguyệt, 16 tuổi. Anh chính là mối tình đầu của.
Sửa: "Anh chính là mối tình đầu của tôi."

Cấu nói tôi mong đó là "Anh cũng thích em" và đó chính là câu nói tôi sắp được nghe:
Sửa: "Câu nói..."

Đời người đâu ai biết trướ được gì.
Sửa: trướ --> trước.

Mọi thứ mình nêu trên chỉ là ví dụ, có thể trong bài vẫn còn. Bạn đọc kĩ và rà soát các lỗi nha.
Bạn sửa trực tiếp lên trên, xong thì báo mình một tiếng nhé.
 

Cô Nàng Song Ngư

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/6/18
Bài viết
44
Gạo
0,0
Bài của bạn còn mắc các lỗi sau:
1. Thiếu khoảng trống sau dấu gạch ngang.

Sửa: "- Anh cũng thích em... Với lại anh mong em* giúp anh...
Mình nghĩ bạn viết sai từ. "Anh mong yêu..." --> "Anh mong em..." Đó là lí do mình in đậm màu tím.

2. Một số lỗi type. Ví dụ:

Sửa: "Anh chính là mối tình đầu của tôi."


Sửa: "Câu nói..."


Sửa: trướ --> trước.

Mọi thứ mình nêu trên chỉ là ví dụ, có thể trong bài vẫn còn. Bạn đọc kĩ và rà soát các lỗi nha.
Bạn sửa trực tiếp lên trên, xong thì báo mình một tiếng nhé.
Ừ.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tên tác phẩm: Tình yêu thầm lặng.
- Tác giả: Cô Nàng Song Ngư.
- Thể loại: Tình cảm học đường.
- Tình trạng: Đang sáng tác.
Giới thiệu (tóm tắt):
Tôi là Thanh Nguyệt, 16 tuổi. Anh chính là mối tình đầu của tôi. Anh luôn yêu thương quan tâm tôi như một đứa em gái nhưng tôi lại nghĩ rằng là anh yêu tôi. Và chuyện gì cần phải nói thì sẽ phải nói. Tôi đã lấy hết can đảm để nói với anh:
"Em thích anh."
Một nụ cười rạng rỡ như hoa nở dưới ánh ban mai trên gương mặt của anh. Câu nói tôi mong đó là "Anh cũng thích em" và đó chính là câu nói tôi sắp được nghe:
"Anh cũng thích em, anh coi em như em gái ruột vậy đó. Với lại anh mong em giúp anh một chuyện đó là... là... giúp anh có được trái tim của chị em nha."
Câu nói như sét đánh nghe tai tôi. Nào ngờ rằng sự thật phũ phàng tới như vậy. Người anh ấy yêu không phải là tôi mà là chị gái yêu dấu của tôi.
"Không!" tôi vẫn sẽ không từ bỏ anh ấy. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ chính là người con gái mà anh ấy yêu. Nhưng tôi vẫn không thể hiểu. "Người luôn chờ đợi anh ấy là tôi vậy tại sao người mà anh ấy yêu lại là chị tôi? Tại sao sinh ông trời tôi ra cho tôi gặp và yêu anh? Tại sao tôi là người cố chấp yêu lại không được đáp trả? Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?" Tôi thật sự không không thể hiểu. Tôi... tôi thua chị ấy ở điểm nào cơ chứ. Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết thì anh ấy là nam chính, tôi luôn chờ đợi, cố chấp yêu anh ấy thì tại sao tôi lại là nữ phụ không phải nữ chính, mà nữ chính trong câu chuyện lại là... chị tôi.
Không lẽ đây không phải là câu chuyện dành cho tôi. Chắc đó chỉ là tình yêu thoáng mà thôi... chắc là như vậy. Có lẽ đến lúc từ bỏ rồi anh ấy và tôi nên giúp anh ấy hạnh phúc với người mà anh ấy chọn làm bạn đời của mình. Nhưng mỗi khi anh ấy yêu thương và quan tâm tôi thì tôi lại muốn dành lại anh ấy từ chị tôi. Nhưng có lẽ yêu một người nào đó thì nên để họ hạnh phúc. Đời người đâu ai biết trước được gì. Có lẽ sau này tôi sẽ gặp được tốt hơn anh để yêu và tôi sẽ yêu người đó như cách tôi đã từng yêu anh. "Đúng vậy! Tôi gặp được một người tốt hơn anh để yêu." Tôi sẽ giúp anh hạnh phúc bên người mà anh ấy yêu. Tuy tim tôi hơi nhói nhưng không sao rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi. "Yêu một người có lẽ chỉ cần được thấy họ cười và hạnh phúc." Tôi cũng như vậy sẽ làm anh ấy hạnh phúc bên người mình yêu. Tôi sẽ làm mọi thứ vì anh ấy. Dù tim đau nhưng vẫn sẽ giúp anh ấy bởi vì tôi biết rồi mình sẽ tìm được người yêu xứng đáng. "Chỉ cần anh hạnh phúc là em vui rồi". Có lẽ rồi mọi chuyện sẽ ổn. Rồi tôi sẽ quên được anh ấy. Đối với tôi anh ấy là tình yêu nhưng chị gái đối với tôi là cả thế giới. Tôi giúp anh ấy không phải chỉ vì muốn anh ấy được hạnh phúc thôi mà còn vì hạnh phúc của chị tôi. Vì tôi biết anh là mẫu bạn trai lý tưởng của bao nhiêu người nên chị tôi sẽ hạnh phúc khi có điểm tựa là anh ấy.
***Mong anh mãi hạnh phúc bên người mình yêu***
Chú Hexagon, bài này ổn rùi nè.
 
Tham gia
11/1/19
Bài viết
1
Gạo
0,0
Tên tác phẩm : Bạn cùng bàn
Tác giả : Băng Nhi
Thể loại : Ngôn tình, thanh xuân vườn trường
Tình trạng : Đã hoàn thành
Trích: Cô là con gái 1 gia đình giàu có, cha là người Anh, mẹ là người Trung. Cô là người tinh nghịch luôn được cha mẹ cưng chiều.
Anh là con 1 gia đình giàu có, là nam thần của Trường Đại học văn hóa F. Nhược điểm lớn nhất của anh là điểm văn rất thấp.
Không biết do duyên phận sắp đặt hay chỉ tình cờ mà 2 người lại ngồi cùng bàn với nhau.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Tên tác phẩm : Bạn cùng bàn
Tác giả : Băng Nhi
Thể loại : Ngôn tình, thanh xuân vườn trường
Tình trạng : Đã hoàn thành
Trích: Cô là con gái 1 gia đình giàu có, cha là người Anh, mẹ là người Trung. Cô là người tinh nghịch luôn được cha mẹ cưng chiều.
Anh là con 1 gia đình giàu có, là nam thần của Trường Đại học văn hóa F. Nhược điểm lớn nhất của anh là điểm văn rất thấp.
Không biết do duyên phận sắp đặt hay chỉ tình cờ mà 2 người lại ngồi cùng bàn với nhau.
Chào bạn, bài bạn còn mắc lỗi sau. Thừa khoảng trống trước dấu hai chấm. Ví dụ:
Tên tác phẩm : Bạn cùng bàn
Sửa:
Tên tác phẩm: Bạn cùng bàn.
Bản đăng kí của bạn chưa đủ số từ quy định. Bạn đăng kí lại bản khác cho mình, chú ý sửa lỗi nhé.
 

ShennWhisper

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/10/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Sắc xanh của bầu trời năm ấy
- Tác giả: ShennWhisper
- Thể loại: học đường, tình cảm
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
"Sắc xanh của bầu trời năm ấy" là câu chuyện xoay quanh cấp ba của Nhật Lam, Hoàng Quân và Duy Khánh - ba con người với ba cá tính trái ngược. Tác phẩm cũng có thể coi là thước phim quay chậm ghi lại cả những tình cảm nồng nhiệt chân thành lẫn phút giây lắng đọng thấm thía.

Đó là tình bạn thuở ấu thơ từ kỉ niệm bảo vệ bạn khỏi đám bắt nạt.

Đó cũng là giây phút bất lực trước sự đổi thay của những con người tưởng chừng sẽ gắn bó với chúng ta vĩnh viễn.


Đó còn là bao điều lạ lẫm chớm nở, mang đên sự nồng nàn đáng nhớ, mà cũng chẳng ngoại trừ xúc cảm dày vò triền miên.

Những điều ấy, cùng với bối cảnh trường học rất đỗi thân quen tạo nên dư vị thanh xuân nhẹ nhàng, đời thường.

- Đính kèm MỘT file Word gồm trích đoạn từ 1500 - 3000 từ có chứa hội thoại của tác phẩm.

- Xem cái cửa này đã đứng được chắc chưa đã nào. - Chi vừa nói, vừa vẫy thêm mấy đứa trong team vào kiểm tra đống đồ hậu cần lịch kịch lần cuối.

Đây là buổi cuối cùng trước khi diễn ra phần thi tài năng trong sự kiện ngoại khóa chào mừng học sinh lớp mười của trường chuyên Việt Yên. Đội nào cũng hăng say hoàn tất mọi thứ đến tận tối mịt. Vừa làm, cả lũ vừa bàn luận sôi nổi về nhiệm vụ hậu cần cho tiết mục kịch nói.

- Đúng là team "Leader" có khác, đứa nào cũng thích lãnh đạo. - Chị Huyền, một trong những hỗ trợ viên nói.

Sự kiện này đã kéo dài suốt ba tuần lễ, và chỉ còn ngày mai nữa thôi là tất cả những con người đứng đây sẽ cùng nhau nói lời tạm biệt. Trải qua quá trình làm việc đồng đội, song hành cùng nhau suốt chặng đường đầy bỡ ngỡ, tân học sinh lớp mười như mấy cô cậu đáng mến này đã tự tin và năng động hơn nhiều. Chị Huyền nhìn các em trìu mến, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối mơ hồ.

Khác với Huyền, Khánh mặc dù cùng là hỗ trợ viên nhưng ít nói hẳn, từng thành viên trong team cũng không được anh sát sao quan tâm. Anh đơn thuần chỉ giám sát mọi việc xem có đúng tiến độ hay không, chốc chốc lại nhìn đồng hồ với vẻ mặt kiên nhẫn. Anh không biết rằng, ở một góc nào đó có cô bé vẫn thầm dõi theo mình với đôi mắt long lanh đầy suy tư.

Nhật Lam cùng cả team dọn dẹp lại mớ màu vẽ bày bừa ra sảnh rồi ngước lên nhìn anh Khánh với nhiều nỗi niềm đan xen trong tâm trí. Cô ngắm nhìn cả giọt mồ hôi trên mai tóc Khánh, tự nhủ rằng mình sắp khó có cơ hội được gặp anh ấy nữa. Có lẽ cái khí chất dứt khoát khi chơi bóng rổ hay nét trầm tư khi làm việc ngoại khóa nơi anh sẽ mãi đậm nét trong lòng cô tân học sinh nhỏ nhắn này.

*

Nhật Lam đứng khép nép trong cái thang máy chật cứng người. Cô phải mang hộp đạo cụ đến cất chỗ phòng hậu cần nên càng thêm bất tiện. Mấy chị gái thản nhiên trò chuyện to nhỏ:

- Duy Khánh ơi là Duy Khánh, cứ tung mấy status thính tới thính lui thế này thì fandom chúng tôi biết làm sao!

Chị áo Cam đứng sau tỏ ra rành rọt:

- Thính gì mà thính! Ẩn ý cả rồi đấy, nói về Bảo Ngân chứ còn ai. Trai xinh gái đẹp, các bà nên chúc mừng họ đi là vừa.

- Thật, chẳng bù cho Hoàng Quân, suốt ngày mải mê ngoại khóa với sự kiện. Hai ông hotboy này sao mà khác nhau quá thể!

Thang máy dừng lại ở tầng trệt sau tiếng "ting" lọt thỏm giữa mớ âm thanh sôi nổi. Lam lặng lẽ đi ra ngoài, cơn gió lướt qua hành lang thổi vào lòng cô những suy nghĩ vẩn vơ.

Cô vừa nghe họ bàn luận về "bộ ba vàng" vô cùng nổi tiếng của trường. Nghe nói từ năm lớp mười, với đủ những vai trò như người khởi xướng chuỗi sự kiện, ứng cử viên tiền đội tuyển quốc gia hay đại sứ ban đối ngoại, họ đã gây ấn tượng mạnh. Bảo Ngân lớp 10 Văn năm trước đạt huy chương vàng học sinh giỏi khu vực Duyên Hải - Bắc Bộ, Hoàng Quân tạo nên một không khí mới cho phong trào ngoại khóa với dự án độc đáo được ủng hộ nhiệt liệt, còn Duy Khánh nổi lên như một cơn bão khi giành cho mình chức danh đại sứ khối Toán và nam thần bóng rổ. Ở họ đều có điểm chung là có ngoại hình xuất sắc và năng lực học không thể coi thường.

Lam cũng đã tìm hiểu về họ, hoặc nếu không thì cũng biết kha khá những tin tức xung quanh vì bộ ba ấy luôn là đề tài nóng. Quân và Khánh là bạn thân, nhiều người cũng đồn thổi về quan hệ giữa họ và Ngân. Phần lớn đều cho rằng Ngân với Khánh có gì đó không giống bạn bè bình thường, bởi thế nên khi cô nàng "con nhà người ta" này vào Nam học vì biến cố gia đình, Khánh đã có nhiều biểu hiện tâm trạng đi xuống.

Thực ra đó không phải chỉ là tin đồn, chính Lam đã phát hiện ra trong một lần tình cờ nhặt giúp anh tấm hình của Ngân bị rơi ra từ ví. Khánh lúc đó chỉ nói cảm ơn hời hợt rồi nhanh chóng cất nó đi. Thái độ trân trọng toát lên từ ánh mắt Khánh đã thay cho lời khẳng định đối với điều mà mọi học sinh trong trường đang đặt ra nghi vấn.

Lam cũng buồn khi nghĩ tới, nhưng biết sao được, cô cũng chỉ là một học sinh bình thường trong hàng loạt con người dành tình cảm cho anh mà thôi!

"Cạch", Lam dùng một tay mở cửa phòng hậu cần, đặt chiếc hộp xuống rồi mới thấy con bạn thân đang dọn dẹp bên trong. Cô lên tiếng:

- Chi nhà ta chăm chỉ quá đấy!

Chi sống cùng huyện với Lam, hai đứa học chung suốt từ mẫu giáo nên từ đó đến nay vẫn dính nhau như sam. Đặc biệt là lúc lên thành phố học, vì có nhau nên không thấy lạc lõng nữa. Trùng hợp thế nào mà cả hai lại được xếp cùng team ngoại khóa.

- Thôi khỏi khen đi cô nương, tôi chăm chỉ từ trong trứng nhé. - Chi nói đùa. - Mà tiết mục hôm nay chỉ tiếc mỗi chỗ chết sân khấu hơi nhiều, Lam nhỉ?

- Ừ.

Nhắc đến chuyện tiết mục, lòng cô lại chùng xuống. Hành trình nhỏ đã kết thúc thật rồi, chuỗi ngày được gặp anh chàng 11 Toán kia cũng sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Lam chợt ngồi xuống một góc phòng, bần thần suy nghĩ.

- Sao thế?

Là đứa bạn thân, Chi thừa biết Lam đang có tâm tư gì. Thôi thì rồi xuống an ủi nó vậy!

- Tôi nghĩ bà vẫn có thể gặp ông ấy bình thường như mấy dịp hẹn nhau với team đó. Thích thì chiều nào tôi cũng lên phòng kí túc lôi bà ra sân bóng rổ ngắm đến chán chê thì thôi!

- Không phải chuyện đó. - Lam khẽ nói, lòng lại nặng thêm một chút. - Chỉ là tôi thấy...

Nói đến đây, cô thấy cổ họng nghèn nghẹn. Khoảng thời gian đáng trân trọng vừa qua cô đã làm nhiều điều tồi tệ với bản thân chỉ vì trót cảm nắng Khánh. Thấy mắt Lam bắt đầu long lanh, Chi lay lay người, hỏi gấp:

- Có chuyện gì nào? Bà phải kể ra thì mới hết khó chịu được.

*

- Các team đều định đi ăn liên hoan chia tay đấy, team ông thế nào? - Quân hỏi, bước đi song song với Khánh ngoài sảnh B.

- Cái này để Huyền quyết định, còn tôi chắc không đi được. - Anh điềm nhiên trả lời.

Quân biết khá rõ là Khánh không quá quan tâm đến sự kiện nhưng vẫn hỏi. Thái độ cộng tác này làm anh không hài lòng cho lắm, mặc dù đơn đăng kí của Khánh khá chỉnh chu và tận tâm. Xem ra anh không thể kì vọng vào cậu bạn này như với Ngân ngày trước rồi.

- Thôi, tôi ra sân bóng trước nhé. - Khánh bước về hướng khác, nói lời tạm biệt ngắn gọn. - Bye.

- Ừ, bye.

"Tớ lên lịch đăng biểu mẫu phản hồi về sự kiện lần này nhé." Tin nhắn của Hạnh hiện lên màn hình điện thoại, Quân trả lời: "Ừ" rồi trầm ngâm.

Sự kiện đi đến hồi kết rồi, anh đã đặt cả tâm huyết vào nó nên chẳng còn gì nuối tiếc cả. Chỉ có điều là thời gian trôi đi nhanh thật, mới ngày nào nhận đơn đăng kí của các em học sinh lớp mười thôi mà giờ liếc sang trái đã thấy tấm backdrop bị người ta gỡ xuống khỏi sân khấu. Quân định đến phòng hậu cần nhìn ngắm lại một lượt những gì còn lại sau cùng. Có tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, anh định đi khỏi nhưng chữ "Khánh" bất chợt níu giữ bước chân Quân. Anh nhìn qua khung cửa kính nhỏ trên cảnh cửa cảnh hai người ngồi san sát nhau tâm sự.

- Chuyện về anh Khánh hotboy đấy phải không? - Chi gặng hỏi, sốt sắng với gương mặt thất thần của con bạn. Nó sắp khóc đến nơi rồi, cái con bé dại trai này!

- Không có gì. - Lam trả lời. - Chỉ là nghĩ lại, tôi thấy mình làm nhiều điều ngu ngốc quá thể. Những kỉ niệm về lần ngoại khóa này còn có nhiều thứ tệ hại lắm, Chi ạ.

- Sao?

- Thì... tuần này tôi bị đau dạ dày lại rồi. - Lam kể, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

- Lại cái tội ăn uống không điều độ hả? Khổ lắm, biết ngay là cái tuần tập kịch này phải ở lại muộn nên thế đây mà. Sao không xin về trước, bà ngốc thế?

- Tôi... tôi chỉ muốn nhìn anh ấy thêm một chút.

Lam cúi gằm mặt xuống, lọn tóc ngắn lòa xòa trước mặt che đi nét buồn nơi cô. Chi vừa giận, vừa thương con bạn ngốc ngếch. Cô trót quên rằng giờ về thì cơm trong nhà ăn cũng hết, Lam chỉ ngồi ở căng tin ăn cái bánh bao, uống ít nước rồi lại lên học. Như thế thì bảo sao không hại sức khỏe! Chi vỗ vai an ủi, để cho con bạn gục mặt lên vai khóc nấc lên.

Quân không nghe thêm câu chuyện này nữa nên đi về phía sảnh, trong lòng dậy lên những trăn trở vu vơ. Nghĩ ngợi một lúc, anh gọi điện cho Hạnh - trưởng ban nội dung của sự kiện:

- Cậu tạm hoãn vụ biểu mẫu lại nhé. Tối tớ muốn xem xét lại để bổ sung vài chỗ gần gũi hơn với các em tham gia sự kiện. Hi vọng phản hồi mình nhận được nó sẽ có nhiều tâm sự chân thực hơn.

- Ô kê, có gì tối bàn bạc để tớ xem lại đấy.

Ở đầu dây bên kia, Hạnh đáp lại rồi tắt máy. Đúng là người cô thích, lúc nào cũng nhiệt huyết với mọi chuyện như thế. Học cùng lớp 11 Sinh, lại được vào ban nội dung sự kiện, xem ra cô khá là may mắn rồi.

*

Một buổi chiều thứ năm nhạt nắng.

Đội ngũ tổ chức sự kiện ngoại khóa của Chuyên Việt Yên có một buổi họp nhỏ tại phòng học 11 Sinh. Hạnh - trưởng ban nội dung đang trình bày tổng quát phản hồi của các em học sinh khối 10. Trong khi Quân lắng nghe và không ngừng ghi chép thì cậu bạn ngồi cạnh lại tỏ ra lơ đễnh một cách khó coi. Khánh luôn tự hỏi về lí do mình phải ngồi đây với mớ thông tin khô khan không nằm trong tầm quan tâm của bản thân. Anh cũng không hiểu vì sao Ngân ngày trước lại thích tham gia mấy hoạt động kiểu này, rồi cả Quân và bao nhiêu học sinh khác từ khối 11 đến 12 nữa.

- Tập trung một chút đi. - Quân khẽ nhắc nhở.

"Tách", một âm thanh khẽ vang lên. Rất nhỏ.

- Này, ông có nghe thấy gì không? - Quân dường như cảm nhận được tiếng gì đó.

- Thấy gì cơ?

- Mà thôi.

Quân cúi thấp xuống, ánh mắt sáng lên như vừa cởi được mối hoài nghi.

- Tôi ra ngoài một lát nhé. - Quân đứng bật dậy.

- Ừ. - Hạnh đáp lời.

Chỉ đợi có thế, anh bước ra ngoài, bỏ qua thắc mắc của thằng bạn bên cạnh. Chậm rãi đi trên hành lang, Quân nghiêng đầu nhìn. Bắt gặp bóng dáng thấp thoáng ở gần cầu thang bộ, anh quả nhiên đắc ý trước suy luận chuẩn xác của mình.

- Chụp lén mà không chịu đầu tư gì cả.

- Hơ…

Quân đột nhiên cúi thấp người xuống, bàn tay chụp lấy chiếc máy ảnh suýt nữa rơi bộp xuống sàn từ cô gái lén lút. Cho đến khi anh đứng dậy, cô gái chỉ biết đứng sững lại, chưa hết bất ngờ vì bị “bắt quả tang”. Đôi mắt to tròn như hòa thêm màu nắng nhạt trong veo ngoài kia nhìn anh không chớp mắt.

Quân cầm chiếc máy ảnh trên tay, nhìn gương mặt Khánh trong tấm ảnh mờ mờ ảo ảo vì chụp sượt rồi lắc đầu trước sự ngô nghê của cô gái đối diện.

- Bạn học lớp mấy? Tên gì?

Câu hỏi dường như làm Nhật Lam bừng tỉnh, chợt cúi gằm xuống, mái tóc ngắn vốn dài ngang vai lòa xòa những lọn trên gáy. Đây không phải Vũ Hoàng Quân - hot boy có tiếng, kiêm luôn trưởng ban tổ chức sự kiện ngoại khóa chào mừng học sinh khối 10 mà cô vừa tham gia hay sao? Cô đưa tay vằn vò vạt áo trắng vì ngại.

- Cứ trả lời đi. - Quân nói, không nhìn thì anh cũng biết cô nhóc đang rất bối rối.

- Em… học lớp 10 Anh 2, tên là Nhật… Nhật Lam. - Nói rồi, Lam ngay lập tức ngước mặt lên nhìn anh chàng lớp trên cao hơn cô phải đến hai mươi phân. - Xin anh giữ bí mật giúp em ạ.

Giọng nói rụt rè kèm theo ánh mắt van xin của cô làm anh bật cười, khóe miệng tạo nên nét cong thanh tú. Nhưng anh chợt nhận ra, giọng nói này, và mái tóc ngắn của cô gái âm thầm cảm mến Khánh hình như anh đã bắt gặp ở đâu đó rồi.

- Hay bây giờ anh giúp em chụp một tấm đẹp hơn nhé? - Đang nghĩ vẩn vơ thì Lam nghe thấy anh hỏi khẽ.

- Thật ạ?

- Ừ. Nhưng lần sau đừng thế nữa nhé, vì đây là nơi ban tổ chức họp mà. Giới thiệu một chút, anh là...

- Vũ Hoàng Quân lớp 11 Sinh. - Lam đáp rồi lại cúi mặt nói lí nhí. - Anh nổi tiếng trong trường này rồi nên không cần giới thiệu đâu ạ.

Vậy là họ lén lút ngồi thấp một cách tối đa ngay cửa sổ lớp học, hai cái đầu san sát nhau, chốc chốc lại ngước lên nhìn.

- Xong. - Quân khẽ nói, đưa máy ảnh qua cho Lam.

Cô nhanh chóng cầm lấy rồi buông một nụ cười tươi rói, đôi mắt bừng sáng hơn cả tia nắng nhạt nhòa nhảy nhót trên vai áo trắng. Quân nhìn như thôi miên, một lần nữa, anh khẽ nghiêng đầu cười rồi nhận ra Lam chính là cô nhóc hôm trước ngồi khóc trong phòng hậu cần. Anh vẫn nhớ lời tâm sự ngập ngừng và tình cảm ngây thơ vụng dại dành cho Khánh nơi cô. Những tình cảm đơn phương nhỏ nhặt không phải Quân chưa từng chứng kiến, chỉ là câu chuyện của Lam khiến anh thấy có gì đó ấm áp và đáng lưu tâm hơn.

Hai người họ cứ thế lặng yên trong những suy tư của riêng mình. Đâu đây vô hình những niềm vui nho nhỏ.

 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
- Tên tác phẩm: Sắc xanh của bầu trời năm ấy
- Tác giả: ShennWhisper
- Thể loại: học đường, tình cảm
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
"Sắc xanh của bầu trời năm ấy" là câu chuyện xoay quanh cấp ba của Nhật Lam, Hoàng Quân và Duy Khánh - ba con người với ba cá tính trái ngược. Tác phẩm cũng có thể coi là thước phim quay chậm ghi lại cả những tình cảm nồng nhiệt chân thành lẫn phút giây lắng đọng thấm thía.

Đó là tình bạn thuở ấu thơ từ kỉ niệm bảo vệ bạn khỏi đám bắt nạt.

Đó cũng là giây phút bất lực trước sự đổi thay của những con người tưởng chừng sẽ gắn bó với chúng ta vĩnh viễn.


Đó còn là bao điều lạ lẫm chớm nở, mang đên sự nồng nàn đáng nhớ, mà cũng chẳng ngoại trừ xúc cảm dày vò triền miên.

Những điều ấy, cùng với bối cảnh trường học rất đỗi thân quen tạo nên dư vị thanh xuân nhẹ nhàng, đời thường.

- Đính kèm MỘT file Word gồm trích đoạn từ 1500 - 3000 từ có chứa hội thoại của tác phẩm.

- Xem cái cửa này đã đứng được chắc chưa đã nào. - Chi vừa nói, vừa vẫy thêm mấy đứa trong team vào kiểm tra đống đồ hậu cần lịch kịch lần cuối.

Đây là buổi cuối cùng trước khi diễn ra phần thi tài năng trong sự kiện ngoại khóa chào mừng học sinh lớp mười của trường chuyên Việt Yên. Đội nào cũng hăng say hoàn tất mọi thứ đến tận tối mịt. Vừa làm, cả lũ vừa bàn luận sôi nổi về nhiệm vụ hậu cần cho tiết mục kịch nói.

- Đúng là team "Leader" có khác, đứa nào cũng thích lãnh đạo. - Chị Huyền, một trong những hỗ trợ viên nói.

Sự kiện này đã kéo dài suốt ba tuần lễ, và chỉ còn ngày mai nữa thôi là tất cả những con người đứng đây sẽ cùng nhau nói lời tạm biệt. Trải qua quá trình làm việc đồng đội, song hành cùng nhau suốt chặng đường đầy bỡ ngỡ, tân học sinh lớp mười như mấy cô cậu đáng mến này đã tự tin và năng động hơn nhiều. Chị Huyền nhìn các em trìu mến, trong lòng dâng lên chút tiếc nuối mơ hồ.

Khác với Huyền, Khánh mặc dù cùng là hỗ trợ viên nhưng ít nói hẳn, từng thành viên trong team cũng không được anh sát sao quan tâm. Anh đơn thuần chỉ giám sát mọi việc xem có đúng tiến độ hay không, chốc chốc lại nhìn đồng hồ với vẻ mặt kiên nhẫn. Anh không biết rằng, ở một góc nào đó có cô bé vẫn thầm dõi theo mình với đôi mắt long lanh đầy suy tư.

Nhật Lam cùng cả team dọn dẹp lại mớ màu vẽ bày bừa ra sảnh rồi ngước lên nhìn anh Khánh với nhiều nỗi niềm đan xen trong tâm trí. Cô ngắm nhìn cả giọt mồ hôi trên mai tóc Khánh, tự nhủ rằng mình sắp khó có cơ hội được gặp anh ấy nữa. Có lẽ cái khí chất dứt khoát khi chơi bóng rổ hay nét trầm tư khi làm việc ngoại khóa nơi anh sẽ mãi đậm nét trong lòng cô tân học sinh nhỏ nhắn này.

*

Nhật Lam đứng khép nép trong cái thang máy chật cứng người. Cô phải mang hộp đạo cụ đến cất chỗ phòng hậu cần nên càng thêm bất tiện. Mấy chị gái thản nhiên trò chuyện to nhỏ:

- Duy Khánh ơi là Duy Khánh, cứ tung mấy status thính tới thính lui thế này thì fandom chúng tôi biết làm sao!

Chị áo Cam đứng sau tỏ ra rành rọt:

- Thính gì mà thính! Ẩn ý cả rồi đấy, nói về Bảo Ngân chứ còn ai. Trai xinh gái đẹp, các bà nên chúc mừng họ đi là vừa.

- Thật, chẳng bù cho Hoàng Quân, suốt ngày mải mê ngoại khóa với sự kiện. Hai ông hotboy này sao mà khác nhau quá thể!

Thang máy dừng lại ở tầng trệt sau tiếng "ting" lọt thỏm giữa mớ âm thanh sôi nổi. Lam lặng lẽ đi ra ngoài, cơn gió lướt qua hành lang thổi vào lòng cô những suy nghĩ vẩn vơ.

Cô vừa nghe họ bàn luận về "bộ ba vàng" vô cùng nổi tiếng của trường. Nghe nói từ năm lớp mười, với đủ những vai trò như người khởi xướng chuỗi sự kiện, ứng cử viên tiền đội tuyển quốc gia hay đại sứ ban đối ngoại, họ đã gây ấn tượng mạnh. Bảo Ngân lớp 10 Văn năm trước đạt huy chương vàng học sinh giỏi khu vực Duyên Hải - Bắc Bộ, Hoàng Quân tạo nên một không khí mới cho phong trào ngoại khóa với dự án độc đáo được ủng hộ nhiệt liệt, còn Duy Khánh nổi lên như một cơn bão khi giành cho mình chức danh đại sứ khối Toán và nam thần bóng rổ. Ở họ đều có điểm chung là có ngoại hình xuất sắc và năng lực học không thể coi thường.

Lam cũng đã tìm hiểu về họ, hoặc nếu không thì cũng biết kha khá những tin tức xung quanh vì bộ ba ấy luôn là đề tài nóng. Quân và Khánh là bạn thân, nhiều người cũng đồn thổi về quan hệ giữa họ và Ngân. Phần lớn đều cho rằng Ngân với Khánh có gì đó không giống bạn bè bình thường, bởi thế nên khi cô nàng "con nhà người ta" này vào Nam học vì biến cố gia đình, Khánh đã có nhiều biểu hiện tâm trạng đi xuống.

Thực ra đó không phải chỉ là tin đồn, chính Lam đã phát hiện ra trong một lần tình cờ nhặt giúp anh tấm hình của Ngân bị rơi ra từ ví. Khánh lúc đó chỉ nói cảm ơn hời hợt rồi nhanh chóng cất nó đi. Thái độ trân trọng toát lên từ ánh mắt Khánh đã thay cho lời khẳng định đối với điều mà mọi học sinh trong trường đang đặt ra nghi vấn.

Lam cũng buồn khi nghĩ tới, nhưng biết sao được, cô cũng chỉ là một học sinh bình thường trong hàng loạt con người dành tình cảm cho anh mà thôi!

"Cạch", Lam dùng một tay mở cửa phòng hậu cần, đặt chiếc hộp xuống rồi mới thấy con bạn thân đang dọn dẹp bên trong. Cô lên tiếng:

- Chi nhà ta chăm chỉ quá đấy!

Chi sống cùng huyện với Lam, hai đứa học chung suốt từ mẫu giáo nên từ đó đến nay vẫn dính nhau như sam. Đặc biệt là lúc lên thành phố học, vì có nhau nên không thấy lạc lõng nữa. Trùng hợp thế nào mà cả hai lại được xếp cùng team ngoại khóa.

- Thôi khỏi khen đi cô nương, tôi chăm chỉ từ trong trứng nhé. - Chi nói đùa. - Mà tiết mục hôm nay chỉ tiếc mỗi chỗ chết sân khấu hơi nhiều, Lam nhỉ?

- Ừ.

Nhắc đến chuyện tiết mục, lòng cô lại chùng xuống. Hành trình nhỏ đã kết thúc thật rồi, chuỗi ngày được gặp anh chàng 11 Toán kia cũng sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Lam chợt ngồi xuống một góc phòng, bần thần suy nghĩ.

- Sao thế?

Là đứa bạn thân, Chi thừa biết Lam đang có tâm tư gì. Thôi thì rồi xuống an ủi nó vậy!

- Tôi nghĩ bà vẫn có thể gặp ông ấy bình thường như mấy dịp hẹn nhau với team đó. Thích thì chiều nào tôi cũng lên phòng kí túc lôi bà ra sân bóng rổ ngắm đến chán chê thì thôi!

- Không phải chuyện đó. - Lam khẽ nói, lòng lại nặng thêm một chút. - Chỉ là tôi thấy...

Nói đến đây, cô thấy cổ họng nghèn nghẹn. Khoảng thời gian đáng trân trọng vừa qua cô đã làm nhiều điều tồi tệ với bản thân chỉ vì trót cảm nắng Khánh. Thấy mắt Lam bắt đầu long lanh, Chi lay lay người, hỏi gấp:

- Có chuyện gì nào? Bà phải kể ra thì mới hết khó chịu được.

*

- Các team đều định đi ăn liên hoan chia tay đấy, team ông thế nào? - Quân hỏi, bước đi song song với Khánh ngoài sảnh B.

- Cái này để Huyền quyết định, còn tôi chắc không đi được. - Anh điềm nhiên trả lời.

Quân biết khá rõ là Khánh không quá quan tâm đến sự kiện nhưng vẫn hỏi. Thái độ cộng tác này làm anh không hài lòng cho lắm, mặc dù đơn đăng kí của Khánh khá chỉnh chu và tận tâm. Xem ra anh không thể kì vọng vào cậu bạn này như với Ngân ngày trước rồi.

- Thôi, tôi ra sân bóng trước nhé. - Khánh bước về hướng khác, nói lời tạm biệt ngắn gọn. - Bye.

- Ừ, bye.

"Tớ lên lịch đăng biểu mẫu phản hồi về sự kiện lần này nhé." Tin nhắn của Hạnh hiện lên màn hình điện thoại, Quân trả lời: "Ừ" rồi trầm ngâm.

Sự kiện đi đến hồi kết rồi, anh đã đặt cả tâm huyết vào nó nên chẳng còn gì nuối tiếc cả. Chỉ có điều là thời gian trôi đi nhanh thật, mới ngày nào nhận đơn đăng kí của các em học sinh lớp mười thôi mà giờ liếc sang trái đã thấy tấm backdrop bị người ta gỡ xuống khỏi sân khấu. Quân định đến phòng hậu cần nhìn ngắm lại một lượt những gì còn lại sau cùng. Có tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, anh định đi khỏi nhưng chữ "Khánh" bất chợt níu giữ bước chân Quân. Anh nhìn qua khung cửa kính nhỏ trên cảnh cửa cảnh hai người ngồi san sát nhau tâm sự.

- Chuyện về anh Khánh hotboy đấy phải không? - Chi gặng hỏi, sốt sắng với gương mặt thất thần của con bạn. Nó sắp khóc đến nơi rồi, cái con bé dại trai này!

- Không có gì. - Lam trả lời. - Chỉ là nghĩ lại, tôi thấy mình làm nhiều điều ngu ngốc quá thể. Những kỉ niệm về lần ngoại khóa này còn có nhiều thứ tệ hại lắm, Chi ạ.

- Sao?

- Thì... tuần này tôi bị đau dạ dày lại rồi. - Lam kể, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.

- Lại cái tội ăn uống không điều độ hả? Khổ lắm, biết ngay là cái tuần tập kịch này phải ở lại muộn nên thế đây mà. Sao không xin về trước, bà ngốc thế?

- Tôi... tôi chỉ muốn nhìn anh ấy thêm một chút.

Lam cúi gằm mặt xuống, lọn tóc ngắn lòa xòa trước mặt che đi nét buồn nơi cô. Chi vừa giận, vừa thương con bạn ngốc ngếch. Cô trót quên rằng giờ về thì cơm trong nhà ăn cũng hết, Lam chỉ ngồi ở căng tin ăn cái bánh bao, uống ít nước rồi lại lên học. Như thế thì bảo sao không hại sức khỏe! Chi vỗ vai an ủi, để cho con bạn gục mặt lên vai khóc nấc lên.

Quân không nghe thêm câu chuyện này nữa nên đi về phía sảnh, trong lòng dậy lên những trăn trở vu vơ. Nghĩ ngợi một lúc, anh gọi điện cho Hạnh - trưởng ban nội dung của sự kiện:

- Cậu tạm hoãn vụ biểu mẫu lại nhé. Tối tớ muốn xem xét lại để bổ sung vài chỗ gần gũi hơn với các em tham gia sự kiện. Hi vọng phản hồi mình nhận được nó sẽ có nhiều tâm sự chân thực hơn.

- Ô kê, có gì tối bàn bạc để tớ xem lại đấy.

Ở đầu dây bên kia, Hạnh đáp lại rồi tắt máy. Đúng là người cô thích, lúc nào cũng nhiệt huyết với mọi chuyện như thế. Học cùng lớp 11 Sinh, lại được vào ban nội dung sự kiện, xem ra cô khá là may mắn rồi.

*

Một buổi chiều thứ năm nhạt nắng.

Đội ngũ tổ chức sự kiện ngoại khóa của Chuyên Việt Yên có một buổi họp nhỏ tại phòng học 11 Sinh. Hạnh - trưởng ban nội dung đang trình bày tổng quát phản hồi của các em học sinh khối 10. Trong khi Quân lắng nghe và không ngừng ghi chép thì cậu bạn ngồi cạnh lại tỏ ra lơ đễnh một cách khó coi. Khánh luôn tự hỏi về lí do mình phải ngồi đây với mớ thông tin khô khan không nằm trong tầm quan tâm của bản thân. Anh cũng không hiểu vì sao Ngân ngày trước lại thích tham gia mấy hoạt động kiểu này, rồi cả Quân và bao nhiêu học sinh khác từ khối 11 đến 12 nữa.

- Tập trung một chút đi. - Quân khẽ nhắc nhở.

"Tách", một âm thanh khẽ vang lên. Rất nhỏ.

- Này, ông có nghe thấy gì không? - Quân dường như cảm nhận được tiếng gì đó.

- Thấy gì cơ?

- Mà thôi.

Quân cúi thấp xuống, ánh mắt sáng lên như vừa cởi được mối hoài nghi.

- Tôi ra ngoài một lát nhé. - Quân đứng bật dậy.

- Ừ. - Hạnh đáp lời.

Chỉ đợi có thế, anh bước ra ngoài, bỏ qua thắc mắc của thằng bạn bên cạnh. Chậm rãi đi trên hành lang, Quân nghiêng đầu nhìn. Bắt gặp bóng dáng thấp thoáng ở gần cầu thang bộ, anh quả nhiên đắc ý trước suy luận chuẩn xác của mình.

- Chụp lén mà không chịu đầu tư gì cả.

- Hơ…

Quân đột nhiên cúi thấp người xuống, bàn tay chụp lấy chiếc máy ảnh suýt nữa rơi bộp xuống sàn từ cô gái lén lút. Cho đến khi anh đứng dậy, cô gái chỉ biết đứng sững lại, chưa hết bất ngờ vì bị “bắt quả tang”. Đôi mắt to tròn như hòa thêm màu nắng nhạt trong veo ngoài kia nhìn anh không chớp mắt.

Quân cầm chiếc máy ảnh trên tay, nhìn gương mặt Khánh trong tấm ảnh mờ mờ ảo ảo vì chụp sượt rồi lắc đầu trước sự ngô nghê của cô gái đối diện.

- Bạn học lớp mấy? Tên gì?

Câu hỏi dường như làm Nhật Lam bừng tỉnh, chợt cúi gằm xuống, mái tóc ngắn vốn dài ngang vai lòa xòa những lọn trên gáy. Đây không phải Vũ Hoàng Quân - hot boy có tiếng, kiêm luôn trưởng ban tổ chức sự kiện ngoại khóa chào mừng học sinh khối 10 mà cô vừa tham gia hay sao? Cô đưa tay vằn vò vạt áo trắng vì ngại.

- Cứ trả lời đi. - Quân nói, không nhìn thì anh cũng biết cô nhóc đang rất bối rối.

- Em… học lớp 10 Anh 2, tên là Nhật… Nhật Lam. - Nói rồi, Lam ngay lập tức ngước mặt lên nhìn anh chàng lớp trên cao hơn cô phải đến hai mươi phân. - Xin anh giữ bí mật giúp em ạ.

Giọng nói rụt rè kèm theo ánh mắt van xin của cô làm anh bật cười, khóe miệng tạo nên nét cong thanh tú. Nhưng anh chợt nhận ra, giọng nói này, và mái tóc ngắn của cô gái âm thầm cảm mến Khánh hình như anh đã bắt gặp ở đâu đó rồi.

- Hay bây giờ anh giúp em chụp một tấm đẹp hơn nhé? - Đang nghĩ vẩn vơ thì Lam nghe thấy anh hỏi khẽ.

- Thật ạ?

- Ừ. Nhưng lần sau đừng thế nữa nhé, vì đây là nơi ban tổ chức họp mà. Giới thiệu một chút, anh là...

- Vũ Hoàng Quân lớp 11 Sinh. - Lam đáp rồi lại cúi mặt nói lí nhí. - Anh nổi tiếng trong trường này rồi nên không cần giới thiệu đâu ạ.

Vậy là họ lén lút ngồi thấp một cách tối đa ngay cửa sổ lớp học, hai cái đầu san sát nhau, chốc chốc lại ngước lên nhìn.

- Xong. - Quân khẽ nói, đưa máy ảnh qua cho Lam.

Cô nhanh chóng cầm lấy rồi buông một nụ cười tươi rói, đôi mắt bừng sáng hơn cả tia nắng nhạt nhòa nhảy nhót trên vai áo trắng. Quân nhìn như thôi miên, một lần nữa, anh khẽ nghiêng đầu cười rồi nhận ra Lam chính là cô nhóc hôm trước ngồi khóc trong phòng hậu cần. Anh vẫn nhớ lời tâm sự ngập ngừng và tình cảm ngây thơ vụng dại dành cho Khánh nơi cô. Những tình cảm đơn phương nhỏ nhặt không phải Quân chưa từng chứng kiến, chỉ là câu chuyện của Lam khiến anh thấy có gì đó ấm áp và đáng lưu tâm hơn.

Hai người họ cứ thế lặng yên trong những suy tư của riêng mình. Đâu đây vô hình những niềm vui nho nhỏ.
Bài của bạn ổn rồi. Chú Hexagon ới, dạo này sao chú lười thế?:3
 

Tiểu Chiêu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/1/19
Bài viết
50
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Cánh đồng hoa bỉ ngạn
- Tác giả: Tiểu Chiêu
- Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, sư đồ luyến.
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt truyện):
Tiểu công chúa bị bỏ rơi tình cờ được nhặt về nuôi dưỡng tại môn phái danh chấn thiên hạ. Với tư chất hơn người, nàng được phép học nghệ cùng các huynh đệ đồng môn, nhưng trớ trêu thế nào lại đi phải lòng chính sư phụ của nàng!

Trải bao thăng trầm, nỗ lực phấn đấu để có được vị trí xứng đáng bên người mình yêu, nào ngờ đến lúc gần đạt được thì nghe sấm dộng vang rền...
"Nguyệt nhi, tháng sau là hôn lễ của ta, Nguyệt nhi làm chủ hôn cho ta chứ?"
"Tiểu Nguyệt, thật ra muội là công chúa đương triều."
"Tiểu Nguyệt, thế gian muôn sắc muôn màu, cớ sao nàng chỉ mặc mình Tử Y?"
"Tiểu Nguyệt, đây là máu nàng... hay màu của bỉ ngạn hoa? "

Người yêu nàng, nàng không để tâm đến. Người không yêu nàng, nàng lại bất chấp tất cả để cuồng si.
Náo loạn khắp nơi chỉ vì muốn người để ý.
Chịu đau đớn phản phệ chỉ vì muốn xứng đáng đứng bên người.
Vượt muôn dặm đường tìm người chỉ vì muốn thấy lại bóng hình thân quen.
Nhưng...
Đẩy Lục Liễu vào chổ chết không phải ý của nàng.
Làm gián điệp không phải nàng cam tâm tình nguyện.
Dùng máu tế Hắc Huyết Thần Châu không phải nàng diễn trò.

Mâu thuẫn tiếp nối mâu thuẫn.
Nghi ngờ tiếp nối nghi ngờ.

"Vừa mới đạt được chút chức vị đã tỏ ra khinh thường người khác. Công pháp ta dạy ngươi là để ngươi tấn công người khác sao? Người đâu, dụng pháp áp chế công lực của nó lại không cho phép phản kháng. Hôm nay ta giáo huấn để nó không hung hăng hống hách nữa!"
"Sư phụ! Mười tám năm qua dù đồ nhi phạm lỗi thế nào, quậy phá ra sao người cũng chưa từng mắng đồ nhi một câu! Vậy mà nay vì hiểu lầm giữa đồ nhi với Lục Liễu đó, người lại ra tay với đồ nhi?"
"Sư phụ! Nếu người muốn trừng phạt đồ nhi, không cần phiền đến những huynh đệ khác, đồ nhi cam nguyện chịu phạt!"
Dứt lời, tay phải vun lên, tay trái ngửa ra trước mặt, một tia sáng chém xuống cổ tay trắng nõn đang chìa ra, máu ròng ròng chảy xuống:
"Sư phụ... đồ nhi chưa từng muốn làm như vậy... sư phụ xin hãy tin đồ nhi! Đồ nhi nguyện huỷ đi tiên pháp hộ thân, cam tâm tình nguyện chịu sư phụ trách phạt!"
"Sư phụ... thân phận công chúa này đồ nhi không hề biết cũng không hề muốn... đồ nhi chỉ muốn làm Tiểu Nguyệt của sư phụ..."

Nếu đời người có gì tiếc nuối nhất, thì đó chính là chàng, Viên Nghĩa!
"Viên Nghĩa, ta từng nghĩ tìm được chàng rồi sẽ suốt đời không buông, nào ngờ chỉ cần lùi bước quay lưng lại đã thành cố nhân rồi!"
"Viên Nghĩa, ta biết tình cảm của ta dành cho chàng là trái với luân thường đạo lý, nhưng ta nghĩ chỉ cần ta cố gắng bồi đắp, chàng sẽ đáp lại ta. Nhưng mà... tất cả cũng chỉ là ta nghĩ thôi phải không?"
"Viên Nghĩa, ngay cả một chút ánh mắt chàng cũng không cho ta, chàng bảo ta làm sao kiên trì?"

Chiêu Nguyệt ta kém gì Lục Liễu đó? Nàng ta mắt hạnh mày ngài, chẳng phải chàng cũng từng khen ta mày liễu, mắt như nước hồ thu? Chàng nói nàng ta tư duy thông tuệ, công pháp hơn người, chẳng lẽ chàng từng quên, ta vì tông phái này, vì chàng là động lực mà tập luyện ngày đêm không ngừng nghỉ suốt mấy năm cho hội thi giữa các tông phái đến mức phản phệ cũng không màng mà điên cuồng tu luyện? Chàng cho rằng nàng ta là người mang đến niềm vui cho chàng, thế chàng quên mười tám năm qua người cùng chàng bầu bạn là ai?
Ta không thua Lục Liễu đó. Ta chỉ thua có một điểm thôi, đó là Lục Liễu dám nói yêu chàng... còn Chiêu Nguyệt ta thì không. Khoảng cách thân phận làm ta không dám mở lời.

Cánh đồng bỉ ngạn hoa đỏ rực dưới nắng ánh lên những ký ức thơ ấu, phảng phất những suy nghĩ đau thương, gợi lên những viễn cảnh đau lòng...
"Nguyệt a Nguyệt! Ngu ngốc nhất đời này của ngươi chính là dám yêu mà không dám nói!"

Tử Y phấp phới.
Thanh Y như nước.
Bỉ ngạn hoa đỏ rực một màu.
Nếu có kiếp sau, ta không thích Bỉ Ngạn hoa nữa, ta sẽ vì người mà nói lời yêu!

Ghi chú: Admin ơi, tài khoản lúc trước của em là A Chiêu, em đang cập nhật truyện nửa chừng thì quên mật khẩu. Giờ em không đăng nhập tài khoản A Chiêu lại được nữa nên em đăng ký tài khoản Tiểu Chiêu này. Em vẫn sẽ cập nhật lại truyện cũ từ đầu. Admin hỗ trợ em với ạ! Em xin cảm ơn!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên