Vương phi mỹ nhân - Cập nhật - Tường Vân

Vivicanchi

Gà con
Tham gia
28/9/15
Bài viết
16
Gạo
0,0
“Hoàng hậu! Nàng cùng vương phi ra ngoài tản bộ dạo mát đi! Ta có chuyện cần nói với điệp nhi.” -> Điệp

“Ngươi là ai? Dám gọi ta là mao hoàngư? Đừng có tưởng mình xinh đẹp mà ở đây lên mặt. Nơi này toàn bộ không phải của phụ hoàng sao? Vậy sao lại không phải nhà ta?” Tiểu công chúa đanh đá đáp lại, trong đầu thầm nghĩ, xinh đpẹ như nữ nhân này

Tiểu công chúa run sợ đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn người mẹ này, cúi đầu lại nhận lỗi: [Chỗ này không cách cũng được mà]
“Mẫu
phi tha tội, thần nhi biết lỗi, con thỉnh an người.”

“Ta có chuyện gì nói với ngươi! [Chổ này có thêm vào từ không, hoặc sửa dấu ! thành ?] Tránh ra!”

À, quên, nick mèo tuyết tím của ta bị mất pass rồi .nên chuyển qua xài nick này, có gì nàng tag ta nhá.

Truyện hay, yêu tác giả ghê.
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Cảm ơn vì đã theo dõi truyện, hiện tại vì quá bận nên mình rất rất rất ít khi được động tay vào viết tiếp chuyện, nhưng mà bạn cứ yên tâm, mình sẽ không bỏ lỡ giữa chừng đâu, sau này sẽ cố gắng post thật nhiều, cảm ơn vì đã luôn ủng hộ trong time qua, hi hi... Vivicanchi
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 17: Hỗn loạn.


“Tiểu hoàng tử! Ngươi không sao chứ?” Vi Khúc Dung hỏi khi thấy tiểu hoàng tử kia nửa ngày trời cũng không có động đậy, lời nói của nàng cũng nhẹ nhàng vô cùng vì bên ngoài có không ít người canh giữ.

“Ta không sao? Sao ngươi lại bị người ta bắt?” Tiểu hoàng tử hỏi lại, sau khi bắt nữ nhân này vào cùng hắn bọn người kia không hiểu vì sao lại không trói miệng họ nữa.

“Ta được tiểu công chúa nhờ đến cứu ngươi.” Vi Khúc Dung ung dung đáp. Đứa nhỏ này thật ra cùng với nàng nên xưng hô thẫm thẫm với điệp nhi, nhưng hiện tại tình huống này lại càng không cần phải quan tâm nhiều tiểu tiết như vậy.

“Là ta hại ngươi rồi, làm ngươi bị bắt nhốt cùng ta.” Tiểu hoàng tử u sầu đáp, một mình hắn bị bắt được rồi, cớ sao Độc Cô Hạnh kia lại gọi nữ nhân này đến làm gì, liên lụy nàng thật không đáng.

“Không sao, ngươi không cần lo.” Vi Khúc Dung cười nói, nàng đồng ý bị bắt như thế này mục đích là muốn tìm ra kẻ đằng sau Tần phi này, nếu không thì cứ xuất mấy chiêu với mấy tên thị vệ đó rồi mang người đi cho nhanh.

“Ngươi đừng an ủi ta.” Tiểu hoàng tử không tin tưởng nói.

“Này! Ai dạy ngươi xem thường nữ nhân như thế?” Vi Khúc Dung giận, không giận sao được khi một đứa bé như tiểu tử này cũng không tin nàng có thể cứu hắn, thật là khinh thường mà.

“Ta không có khinh thường, chỉ là nói như vậy thôi, ta biết nữ nhân thường rất yếu đuối cần được nam nhân bảo vệ, ngươi hơn thế lại là nữ nhân xinh đẹp thì càng yếu đuối.” Tiểu tử nói như hiểu rất rõ tình hình.

“Ngươi điên.” Vi Khúc Dung không ngần ngại đánh nhẹ lên đầu tiểu hoàng tử này một cái, không biết kẻ nào ở trong cung lại truyền dạy cho đứa nhỏ này những suy nghĩ vô cùng nhu nhược như thế, nàng biết được liền giết hắn.

“Ây! Ngươi…” Tiểu hoàng tử vừa mở miệng liền bị Vi Khúc Dung lấy tay bịt lại, hắn hét lớn như thế nàng bị phát hiện thì phải làm sao.

“Ngươi im lặng, sao lại kinh ngạc như thế?” Vi Khúc Dung nhìn tiểu hoàng tử nói, đợi hắn gật gật đầu hiểu chuyện rồi mới thả tay ra.

“Ngươi làm sao cởi dây trói được?” Âm thanh tiểu tử cực kì nhỏ nhẹ, Vi Khúc Dung nghe được thì lại cười một cái.

“Ta nói, đừng xem thường nữ nhân, không phải kẻ bắt ngươi cũng là nữ nhân à.” Vi Khúc Dung lấy một ví dụ cho tiểu hoàng tử thấy, hắn lại nhanh nhảu nói thêm vào:

“Có cả mẫu hậu ta là nữ nhân nhưng rất uy nghi, rất thông minh.”

“Đúng đúng, sau này không được khinh thường nữ nhân, có biết không?” Vi Khúc Dung lại dặn dò, nàng nhận ra tiểu tử này cũng như tiểu công chúa kia thật rất thông minh lanh lợi, nếu được dạy dỗ đàng hoàng sẽ là nhân tài trong tương lai.

“Ngươi mau cởi trói cho ta.”

“Còn chưa được.” Vi Khúc Dung dứt khoát nói.

“Tại sao? Ngươi không phải đến đây cứu ta?” Tiểu hoàng tử lại hỏi, lần này thì thật sự rất thắc mắc. Mặc dù nói hắn là nam nhi, nhưng so với nam tử vẫn còn rất nhỏ tuổi trong lòng hắn đối với sự việc này cũng có ít nhiều kinh hãi, vì vậy mới mong muốn mau mau được cứu ra.

“Hãy nghe ta nói, ngươi hãy tin ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi nhưng không phải bây giờ, hãy cố gắng nhẫn nhịn, ta sẽ ở đây cùng ngươi đến cuối cùng, có được không?” Nữ nhân khuôn mặt nghiêm trọng nói, nàng phải để tiểu tử này yên phận mới hành sự được.

“Ta tin.” Tiểu hoàng tử hiểu chuyện gật đầu. Tuy rằng hắn không biết nàng là ai, lại không biết vì sao trước những tình cảnh như vậy nữ nhân như nàng lại không có chút e sợ, ngược lại càng tự tin trong lời nói. Bất quá nếu là mẫu phi hắn, tin rằng vẫn không tránh được một chút mồ hôi quanh thân, vậy nên hắn không do dự tin tưởng nàng, dù sao cũng chết, cớ vì sao hắn không hi vọng một chút, cũng không bị mất mát gì.

****

Đã một ngày, Độc Cô Nhạc không thấy Vi Khúc Dung, bình thường nàng có làm việc gì cũng không thể mất tích một cách không dấu vết như thế, trong cung hắn lại cảm giác đang có chuyện gì xảy ra, không lẽ Vi Khúc Dung là gạp nạn rồi. Nam nhân nghĩ đến đây liền lo lắng, ngay sau đó lại sai Nam Diễn đi điều tra.

“Vương gia! Thuộc hạ vừa ra ngoài cửa liền nhận được thứ này.” Nam Diễn nói, mang hỏa xà nhi trên tay giao ra.

Độc Cô Nhạc nhìn thấy hỏa xà tâm liền chấn động một cái, con vật này suốt ngày theo bên mình Vi Khúc Dung, hôm nay làm sao lại có mình nó quay về đây, Vi Khúc Dung cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vừa lo lắng, nhìn lại dưới hạ thân hỏa xà lại có thứ gì đó như mảng lụa nhỏ, hắn lập tức mở ra xem, bên trong vừa vặn có ghi hai chữ “Tần Giao”. Nam nhân nhìn cái tên đó, ánh mắt lại hiện lên giận dữ, Tần Giao lại có liên quan đến chuyện này, để xem hắn xử lí người nữ nhân này như thế nào.

“Độc Cô Hạnh! Ngươi nói đi, mẫu phi ngươi đang ở đâu?” Nhìn tiểu công chúa trước mặt Độc Cô Nhạc lạnh lùng, làm sao lại lạnh lùng khắt khe với một tiểu cô nương như thế chứ? Bất quá Độc Cô Nhạc cũng cảm thấy lạnh lùng với một đứa bé như vậy cũng không ích gì, nhưng khi nhớ đến Vi Khúc Dung, lại một luồng hàn khí quanh thân, chuyện này xuất phát chính là từ mẫu phi của nàng ta, không tìm nàng ta, hắn liền tìm ai? Nói cách khác, đối với chuyện này hắn nếu cho người điều tra cũng sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ, nhưng hắn lại sợ Vi Khúc Dung bọn họ không đợi được, thật cũng không hiểu rõ nữ nhân của mình đi.

“Ta không biết.” Độc Cô Hạnh dứt khoát nói, nhìn ánh mắt hắn nàng rất sợ, nhưng an toàn của mẫu phi còn quan trọng hơn.

“Hạnh nhi! Hãy nói với trẫm, mẫu phi con đang ở đâu? Con có muốn cứu hoàng huynh không?” Hoàng thượng ngồi bên cạnh nãy giờ lên tiếng, nhẹ nhàng hỏi, cùng với chuyện nhi tử hắn mất tích, Vi Khúc Dung cũng không thấy tung tích, nếu theo hoàng hậu nói, chẳng phải nàng đã kể chuyện này với Vi Khúc Dung, sau đó nhờ nàng ấy đi cứu hài tử. Tiếp theo, hoàng hậu lại nghe được tiểu công chúa kể ra một số chuyện, hiện tại, biết được manh mối duy chỉ có nàng. Chuyện này rút cuộc đã chấn động đến tai thiên tử, hắn cùng hoàng hậu đang rất lo lắng cho nam nhi mình.

“Phụ hoàng! Nữ nhi thật không biết. Con vì muốn cứu hoàng huynh mà trốn khỏi cung Ngọc Điện, bây giờ mẫu phi ở đâu con cũng không rõ.” Độc Cô Hạnh vừa nói vừa khóc, nàng chỉ có hai người thân là mẫu phi cùng hoàng huynh kia, dù hắn không phải cùng mẹ sinh ra nhưng hắn lâu nay rất quan tâm nàng, làm sao nàng thấy chết không cứu, nàng thật là không biết mà.

Độc Cô Nhạc tức giận bỏ ra ngoài, còn ở đó chắc hắn sẽ giết người mất. Nam Diễn chưa bao giờ thấy chủ nhân lại tức giận như thế vì một nữ nhân, ngài chắc là đã động tâm đối với nàng ấy rồi.

Viên đế ngay sau đó cho người lục soát khắp nơi cũng không tìm được manh mối gì về tiểu hoàng tử cùng Vi Khúc Dung.

“Các ngươi là một lũ vô dụng.” Bọn người kia giật mình sợ hãi, hoàng thượng giận rồi, người nổi giận thật rồi, bọn hắn còn không tìm ra thì nhất định bị trừng phạt nặng.

“Khởi bẩm hoàng thượng!” Tiếng thái giám sốt sắng từ bên ngoài vọng vào, nam nhân ánh mắt buồn bực, âm thanh tức giận hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Có tin tức của tiểu hoàng tử. Tần phi vừa gửi một bức thư cho người.” Thái giám run run nói, tay dâng thư cho nam nhân, hắn nhận lấy, nhanh chóng mở ra xem.

Hoàng thượng! Người có biết người là nam nhân thiếp yêu nhất và cũng là kẻ thiếp hận nhất trên cõi đời này.

Ngày đó tại sao người lại tuyển thiếp vào cung khi trong lòng đã có nữ nhân khác. Người có biết vì người thiếp đây đã làm bao nhiêu là việc, cũng không nghĩ đến cuối cùng một cái liếc nhìn người cũng không dành cho mình. Thần thiếp thật đau lòng, rất đau lòng a. Vốn dĩ, thiếp muốn bắt nam nhi của người để uy hiếp nữ nhân kia giao ra chức vị hoàng hậu, nhưng thiếp biết dù có làm gì trái tim người cũng không thuộc về thần thiếp, vì một nam nhân như người mà bán đi cả tâm hồn cho quỷ thì thiếp thật thấy không xứngđáng.

Hãy đến Mộng Quãng cung, thiếp sẽ trả lại con cho người. Nhớ rằng chỉ được đến một mình.

Tần Giao.

Xem xong thư, sắc mặt nam nhân thật tình rất không tốt, thì ra lâu nay mọi chuyện xảy ra ở trong cung đều xuất phát điểm nguyên do là ở hắn, hắn là tuy hoàng đế, nhưng vẫn là một con người, làm sao bản thân có thể toàn vẹn tất cả nhu cầu của người trong thiên hạ, phải chăng hắn đã sai.

“Hoàng thượng! Người không sao chứ?” Nhìn sắc mặt chủ nhân thái giám bên cạnh lo lắng hỏi.

“Ta không sao. Ngươi đi gọi Hàn vương gia đến đây. Chuyện bức thư đừng nói cho hoàng hậu biết.” Nam nhân căn dặn thái giám đi làm việc, người vừa rời đi, thân hình mệt mỏi đã ngã trên long cẩm, hai mi cau lại, làm hoàng đế thật không dễ dàng gì.

*****

Mộng Quãng cung.

Nơi này ngày xưa xa hoa nhộn nhịp, nhưng sau khi một phi tử của tiên đế bị giam lỏng ở đây đã tự sát thì không còn ai dám đến gần, mỗi khi lại gần lại tựa hồ nghe được âm thanh nữ nhân vật vã trước khi chết, hiện tại vẫn bị bỏ hoang, không ngờ được Tần Giao lại lấy nơi này để ẩn nấp, thật không tầm thường chút nào.

“Tần Giao! Trẫm đến rồi, nàng mau ra đi!” Tiếng nam nhân vang vọng, một lúc sau vẫn không nghe thấy động tĩnh.

“Tần Giao! Trẫm đã làm theo lời nàng một mình đến đây rồi, nàng mau ra đi!” Nam nhân lại nói, hắn mặc trên người y phục trắng, long bào đã được thay ra trước đó, hôm nay đến là để tạ lỗi cùng nữ nhân, hà tất phải thể hiện uy quyền.

“Hoàng thượng! Người đến rồi sao? Thần thiếp có rất nhiều chuyện muốn nói với người, xin hãy vào trong đi.” Tiếng Tần Giao từ căn phòng trước mặt nam nhân vang lên, hắn không chần chừ mà bước vào, hắn biết nữ nhân sẽ không làm hại hắn.

Bên trong căn phòng là một đống đổ nát, Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Hỏa Long bị trói cạnh nhau, bên cạnh là nữ nhân Tần Giao, không hề có một bóng dáng của thị vệ nào cả.

“Phụ hoàng!” Tiểu tử nhìn thấy người bước vào, lập tức gọi lớn. Vi Khúc Dung bên cạnh cũng đã nhận ra nam nhân này hôm nay đích thân đến là để cứu con hắn. Hoàng thượng này như thế thật đáng mặt nam tử.

“Long nhi! Con đừng sợ, Tần phi sẽ không làm hại con.” Nam nhân nhìn con lại nhìn sang hướng Tần Giao đứng đó.

“Hoàng thượng! Người cuối cùng đã đến rồi. Thần thiếp rất mong gặp người a.” Nữ nhân giọng nói đầy tình cảm, hôm nay nếu không phải nàng giữ con trai hắn thì hắn có đến gặp nàng không?

“Tần phi! Ta xin lỗi nàng.” Lời nói của hắn đầy chân thành, ngoài xin lỗi ra thì hắn còn có thể làm gì cho nàng đây.

“Người nói gì thế? Tại sao lại đi xin lỗi thần thiếp a, người có lỗi gì chứ! Người là vua của một nước, hậu cung phi tử đâu chỉ có mình thiếp. Hơn nữa từ khi vào cung, mỗi ngày thiếp sống trong nhung lụa, ăn ngon, ngủ ngon như thế chẳng phải người đã ưu đãi lắm rồi sao? Càng nói,là do thiếp si tâm vọng tưởng mà thôi, người thậm chí còn không cùng thần thiếp hứa hẹn bất cứ cái gì.” Nữ nhân nói, nàng đang cố kìm nén đi sự đau đớn trong lòng, nước mắt và cả tình yêu dành cho nam nhân trước mặt, Vi Khúc Dung nhìn nàng, nhận ra nữ nhân đang rất đau khổ, nỗi uất ức này, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

“Không, không, là do trẫm, nam nhân như ta, đã không yêu thương các nàng lại còn đưa các nàng vào cung, sống cuộc sống mất đi thanh xuân cùng hạnh phúc, những cái này kẻ làm thiên tử như ta phải chịu tránh nhiệm.”

“Hoàng thượng! Người đừng nói gì cả, hãy mau mau mang con của người đi đi. Thiếp gặp được người như thế là đã mãn nguyện rồi.” Trong lời nói nữ nhân nghe ra sự gấp gáp, vừa nãy nàng nhìn ra nơi cửa sổ liền thấy được mấy thân ảnh áo đen bên ngoài, kẻ đó cuối cùng là muốn làm gì lại mang người đến nơi đây, có thể nào gây bất lợi với hoàng thượng, không được nàng không thể để cho nam nhân này có chuyện, dù hắn không yêu nàng, hắn cũng là người nàng yêu, có chết cũng phải bảo vệ hắn.

Cởi dây trói cho Vi Khúc Dung cùng tiểu hoàng tử, nữ nhân đẩy bọn họ về phía hoàng thượng, ánh nhìn lại lo sợ hướng ra bên ngoài.

“Tần phi! Có chuyện gì?” Nam nhân lo lắng hỏi, nhìn sắc mặt nàng có gì đó không ổn.

“Người mau đi! Mang hài tử của mình đi đi! Thần thiếp không muốn nhìn thấy mặt người nữa, đi đi!” Nữ nhân hét lên, bên ngoài kia ánh sáng từ lửa đã được nhen nhóm và đã bắt đầu cháy.

“Không! Nói với ta có chuyện gì?” Nam nhân lại kiên quyết không đi, bên cạnh Độc Cô Hỏa Long đang không ngớt gọi phụ hoàng.

“Hoàng thượng! Người mau đi đi! Chuyện còn lại hãy để thần lo.” Vi Khúc Dung nhìn nam nhân đang chần chừ nói, nàng đã cảm nhận được sát khí xung quanh đây. Chuyện này đến cuối cùng lại nhằm vào nam nhân này?

“Các ngươi muốn đi cũng đâu có dễ như vậy.” Âm thanh lạnh lùng vang lên, một kẻ mặc hắc y bịt mặt bước ra từ cánh cửa phía sau Tần Giao nói, vừa lúc hoàng thượng định rời đi liền dừng bước không đi nữa.

“Ngươi là ai?” Vi Khúc Dung lạnh lùng nói, Tần Giao hạ thân lại đang run rẩy, hắn đến rồi, đã đến rồi.

“Ngươi không xứng nói chuyện cùng ta, một nữ nhân nhỏ bé, đáng xem thường.” Ánh nhìn kinh bỉ rơi trên người Vi Khúc Dung, nàng có nhan sắc một chút đã sao, cũng chỉ là tiện nhân thôi, nữ nhân trên đời này đều là tiện nhân.

Khói đã bắt đầu xâm nhập vào căn phòng, bởi vì nơi đây bị bỏ hoang đã lâu nên hiện tại rất dễ bị bốc cháy, mấy người khác ho khan vài tiếng, nam nhân kia vẫn ung dung cười lớn tiếng.

“Hoàng thượng! Người mau đi đi! Nếu không sẽ không kịp. A…A…A!” Tần Giao lại nói, lời vừa dứt liền kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ngươi dám phản bội ta, đến giờ này vẫn còn lo cho hắn.” Nam nhân bịt mặt túm lấy tóc của nữ nhân giật ra sau nói, hắn rất ghét những kẻ lụy tình như thế.

“Ngươi muốn gì, thả nàng ra.” Hoàng thượng không run sợ nói, lửa càng ngày càng lớn.

“Ta muốn chức vị của ngươi, mau mau giao ngọc tỷ cho ta.”

“Hoàng thượng! Người mặc kệ thiếp, mau đi đi.” Tần Giao dù đau đớn vẫn cố sức nói, lại bị nam nhân đánh mấy cái vào đầu.

“Tiện nhân, còn dám nói chuyện. Ta cho ngươi xem hắn có vì ngươi mà giao giang sơn ra.”

“Ngươi đủ rồi, thả nàng ra ngay.” Hoàng thượng lại lo lắng nói, hắn không muốn nữ nhân gặp bất cứ một tổn hại nào. Đối với hắn mà nói, người nữ nhân này cùng với bao nhiêu nữ nhân khác bên cạnh đều là vì hắn mà đã làm rất nhiều chuyện, tội lỗi cũng là do hắn mà ra, bây giờ nhất định không để nàng bị tổn thương nào nữa.

“Ngươi còn hơn cả cầm thú. Hoàng thượng! Người cứ mang tiểu hoàng tử đi, nơi này thần lo được.” Vi Khúc Dung mở miệng nói, nàng nhìn tên hắc y nhân đầy căm hận, đối xử với nữ nhân như vậy, hôm nay nàng phải thay nữ nhân trong thiên hạ dạy dỗ hắn.

Vừa nói dứt lời liền có mấy người áo đen che mặt khác tiến ra sau làn khói hộ tống nam nhân đi. Vi Khúc Dung nhìn nữ nhân đau đớn vẫn cười vãn nguyện liền cảm thấy đau lòng. Nàng tội gì phải vậy.

“Không thể đi như vậy. Cản hắn lại.” Nam nhân kia nói, buông nữ nhân ra định quay đi thì lại bị chắn bởi Vi Khúc Dung.

Bên ngoài thủ hạ của nam nhân bịt mặt kia đã giao đấu cùng người của Vi Khúc Dung, Độc Cô Nhạc đã đến, lập tức cho người cùng nhau bảo vệ hoàng thúc rời đi.

“Vương phi còn trong đó, hãy giúp ta cứu cả Tần Giao.” Trước khi rời đi, nam nhân nhìn Độc Cô Nhạc tin tưởng giao phó.

Lửa đã lan đến trên mái nhà, Vi Khúc Dung cùng nam nhân kia vẫn kịch liệt giao đấu, hắn cũng không ngờ nữ nhân này không chỉ xinh đẹp mà còn rất lợi hại, Tần phi vật vã nằm trên sàn, nàng có sức, nhưng lại không muốn chạy, không còn mặt mũi mà gặp lại ai nữa, chết đi cho xong.

“Tam vương gia?” Vi Khúc Dung xuất chiêu, lột được mặt nạ của hắn, lộ ra khuôn mặt tam vương gia kia. Hắn thật có dã tâm cũng độc ác, đệ của mình là hoàng thượng cũng không tha.

“Ngươi đã biết là ta thì hôm nay ngươi phải chết.” Nói rồi nam nhân lại dốc toàn lực, ra chiêu hiểm độc muốn lấy mạng Vi Khúc Dung. Bất quá cũng không dễ lấy mạng nữ nhân như vậy, nàng chiêu thức so với hắn không kém bao nhiêu, lại còn chưa kể lúc ra tay rất nhanh nhẹn.

Độc Cô Nhạc xông thẳng vào biển lửa, cục diện vô cùng loạn. Nhìn thấy nam nhân vào, Vi Khúc Dung lớn giọng nói:

“Đưa Tần phi ra ngoài trước.”

Nam nhân nghe được, bế nữ nhân nằm trên đất kia ra ngoài, nàng đã ngất từ lâu, có lẽ vì hít phải quá nhiều khói.

Khói mù lại giăng dày thêm, Vi Khúc Dung cũng tam vương gia kia cũng không thể cứ giao đấu nơi hỗn loạn thế này, trong mù mịt, nam nhân muốn tẩu thoát liền bị Vi Khúc Dung đánh một chưởng, phun ra một ngụm máu, nhưng không đánh trả mà nhanh chóng rời đi. Thù này, hắn sẽ trả sau.

Vi Khúc Dung một mình đứng trong biển lửa, từ bên ngoài đám cháy lại thấy Độc Cô Nhạc xông vào, xung quanh nàng cột trụ cháy đã rơi xuống chắn ngang mấy lối đi khác, nếu không nhanh đi sẽ không còn cơ hội.

“Đi!” Độc Cô Nhạc một tay mang áo ướt phủ lên thân Vi Khúc Dung nói, vừa quay ra ngoài liền thấy một thanh gỗ cháy rơi xuống nơi Vi Khúc Dung đang đứng, hắn không suy nghĩ nhiều đẩy nàng ra, hứng một thanh lửa đỏ rực. Mi hơi nhíu hạ một chút.

“Ngươi không sao chứ? Đi thôi!” Vi Khúc Dung lo lắng, nhanh chóng dìu nam nhân chạy ra khỏi đám cháy.

****

Ngày hôm sau.

Độc Cô Nhạc không có bị thương nặng, chỉ bị trầy xướt cùng bầm tím vài chỗ, nhưng nhận lại được sự quan tâm hết mực của Vi Khúc Dung. Nàng thật rất khó chịu khi thấy nam nhân vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.

Hoàng thượng cùng tiểu hoàng tử cũng không có việc gì, Tần phi lại đang được tĩnh dưỡng tại cung của hoàng hậu, đích thân hoàng hậu ngày ngày sắc thuốc và nấu thức ăn bổ cho nàng. Phải khuyên nhủ rất nhiều nàng mới không nghĩ đến chuyện chết đi nữa. Hai người trở nên thật thân thiết, tiểu công chúa kia bây giờ lại có thêm nhiều niềm vui hơn, nàng thay đổi khác hẳn, ngoan ngoãn nghe lời cũng chăm học. Hoàng cung bây giờ bớt được vài chuyện thị phi.

Lệnh truy bắt ban ra, tam vương gia kia không còn chỗ để đi, liền chui dũi trốn sang nơi khác chờ ngày báo thù, nỗi hận đó của hắn, sau này phải đòi nơi Vi Khúc Dung rồi.

****
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương mới nè Vivicanchi , hi vọng sẽ nhận được những lời nhận xét tuyệt vời từ bạn, cảm ơn mèo...
 

mEothMeoth

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/10/14
Bài viết
278
Gạo
0,0
Bạn ơi, "gạp nạn" sai lỗi chính tả nhé.
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 18: Ghen…


Sau chuyện ở hoàng cung Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc tình cảm dường như tiến thêm được một bậc. Nàng cảm nhận rõ hắn thật lòng với mình và bản thân nàng cũng khó chịu khi thấy hắn có chuyện, nên liền thuận theo tự nhiên, thật sự trở thành một đôi phu thê khắng khích. Vương phủ cũng vui vẻ hơn nhiều.

Buổi sáng như mọi ngày, Vi Khúc Dung vừa định dậy sớm tản bộ lại bị nam nhân ôm chặt vào lòng, thân mật mà yêu chiều.

“Bà xã! Nàng dậy sớm như vậy làm gì?”

“Chàng vừa gọi ta là cái gì?” Vi Khúc Dung ngạc nhiên, nàng cứ ngỡ bản thân nghe được thứ tiếng nào đó.

“Ta gọi nàng ‘bà xã’, như vậy có được hay không?” Nam nhân nghĩ Vi Khúc Dung không biết hai từ đó là gì nên rất thích thú nhìn nàng hỏi.

“Ta nói này vương gia, là ai dạy cho chàng những lời đó? Thật nghe ra kì quái.” Vi Khúc Dung cười nhẹ nói, ở thời này xưng hô kiểu như thế, nàng thật có chút thấy kì cục. Cũng thật không nghĩ Độc Cô Nhạc lại có thể biết được những từ ngữ như thế, ắt hẳn là đã có người dạy cho hắn biết. Không lẽ người đó cũng xuyên qua như nàng.

“Ha ha, là một bằng hữu người Tây dương dạy cho ta. Hắn bảo vương quốc của hắn gọi thê tử như thế, rất thân mật. Nàng thấy có phải hay không?” Độc Cô Nhạc ánh mắt gian xảo nhìn Vi Khúc Dung làm nàng đỏ mặt.

“Ta không biết.” Vi Khúc Dung quay đi nói, nam nhân này thật biết trêu chọc.

****

Sau khi dùng bữa sáng nam nhân cùng Vi Khúc Dung ra vườn hoa tản bộ một chút. Ở tại vương phủ, hàng ngày Vi Khúc Dung đều nhàm chán như thế.

“Tiểu bảo bối! Mi nói xem, tại sao chủ nhân của mi lại xinh đẹp như thế?” Độc Cô Nhạc ngồi trên bàn đá nơi đình hồ vuốt ve Tiểu Bạch nói, hắn tặng con vật cho nàng, lại không nghĩ nàng trân quý như thế, thật không phụ lòng hắn.

“Chàng nói bậy cái gì vậy? Tiểu Bạch có thể trả lời chàng sao?” Vi Khúc Dung cười cười nói, bây giờ nàng mới biết nam nhân này miệng lưỡi cũng thật ghê gớm. Ngày xưa, hắn lúc nào cũng lạnh như băng, còn chưa nói đến lúc gặp mặt nàng nhiều nhất chỉ nói ba câu, thật không ngờ hôm nay lại thay đổi nhiều như vậy. Vi Khúc Dung cũng không biết rằng, nam nhân đối với người mà hắn thật lòng thương yêu và tin tưởng thì sẽ bộc lộ rõ ràng nhất con người thật của hắn.

“Ta đâu có nói bậy. Nàng thử hỏi tất cả người trong thiên hạ xem có phải bản thân nàng rất xinh đẹp không?” Nam nhân đáp, ý cười trong mắt càng nồng đậm.

“Đúng như thế à, nàng quả thực rất xinh đẹp.” Âm thanh nam tử vang lên xen vào câu chuyện của phu thê người khác, Độc Cô Nhạc quay lưng sắc mặt lập tức không tốt, mấy kẻ này làm gì hôm nay lại đến đây.

“Các ngươi đến đây làm gì?” Nam nhân lạnh lùng không hành lễ ngược lại còn không khách khí hỏi, mấy tên vương gia kia nghe ra câu chữ không nhã ý vẫn toe toét mà cười.

“Ta là trưởng bối, tất nhiên đến xem cháu dâu rồi.”

“Đạo đức giả.” Vi Khúc Dung mở miệng, cũng không phải là mắng ai hết, chỉ nói như vậy mà thôi. Nói xong liền ôm Tiểu Bạch vào lòng, không nhìn đám người kia lấy một cái đi thẳng vào đại sảnh, thật làm mất cả nhã hứng của phu thê nàng, nam nhân cũng không đón tiếp mà rời đi.

“Nào! Ngồi đi! Người đâu dâng trà lên đây.” Lục vương gia cùng bọn người kia không biết lễ nghĩa đi theo vào sảnh chính, cũng không được mời tự tiện mà ngồi vào ghế, tự nhiên như ở tại gia mình mà ra lệnh. Cũng không nhìn lại chủ nhà là Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc đang ngồi ngay chính đường.

“Lục thúc! Đây từ khi nào trở thành nhà của ngươi?” Vi Khúc Dung nhẹ nhàng mà hỏi, cũng luôn tiện liếc nhìn cả một đám năm nam nhân nói. Bọn vương gia này ăn không rách việc không có gì làm lại đến phủ nàng càn quấy sao? Muốn quấy cũng không nhìn lại nơi này là nơi nào.Không lẽ gọi hắn một câu lục thúc, hắn nghĩ mình thật sự là cái địa vị kia đi.

“Ô! Ta thất lễ quá! Cứ hay nghĩ là gia của mình, thật sơ ý, sơ ý.” Lục vương gia kia cười cợt nói, rõ ràng là đến gây sự mà, đi xem cháu dâu cái gì chứ, toàn là bịt bợm.

“Ha ha! Thật sơ ý. Ngươi có muốn sơ ý ngồi luôn vị trí chủ nhà này hay không?” Vi Khúc Dung cười lớn nói, giao lại Tiểu Bạch cho Y Nguyệt mang về phòng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn lục thúc kia. Mấy tên này cư nhiên đến đây xem trò. Vậy nàng sẽ cho bọn người thích xem kịch này xem kịch hay.

“Ha ha. Vương phi thật khéo đùa. Lục thúc không dám.” Nam nhân lại nói, nụ cười trên môi đã hơi cứng lại, nữ nhân này không phải hạng tầm thường dễ chơi rồi.

“Ta không có đùa. Các ngươi đến nhà ta, vương phu tuy là điệp nhi của các ngươi nhưng hắn lại không có ý tiếp đón. Ấy thế lại có mấy con bò mộng ngang nhiên tùy tiện mà xem nơi này như nơi gặm cỏ, ngươi nói có đáng cười chút nào không? Nếu đó là ta thì đã sớm mất mặt mà quay về nhà, nhưng thật không may những con bò này không hiểu tiếng người, vậy nên cứ giả ngu thôi. Tiếp tục càn quấy, lục vương gia nói xem như vậy có phải không?” Vi Khúc Dung vừa nói xong thì Độc Cô Nhạc đã cười thật sảng khoái khéo nàng vào trong lòng sủng nịnh cho nàng ngồi trên đùi hắn, mắt nhìn mấy nam nhân kia đầy sự vui thú. Chọc giận nữ nhân của hắn, bọn người này thật kém thông minh.

“Nữ nhân như ngươi dám gọi vương gia bọn ta là bò ư?” Tứ vương gia lên tiếng, nữ nhân cư nhiên không có lễ nghĩa. Nàng lấy Độc Cô Nhạc thì sao chứ? Được sự sũng hạnh của hắn thì sao chứ? Cư nhiên dám xem thường mấy người bọn hắn, thật không biết lễ điều, dù gì bọn hắn cũng đường đường là thúc phụ của phu quân nàng cơ mà, sao lại dám thất lễ như vậy?

“Ô! Ta có nói các vị thúc thúc đây là bò sao? Có sao? Ta là nói khi nào? Hay là các ngươi tự nhận mình như vậy?” Vi Khúc Dung ngây thơ hỏi lại, một chính sảnh gia nhân không thể nhịn cười, lại sợ đắc tội các vương gia liền lấy tay che miệng cười khúc khích.

“Ngươi…” Mấy nam nhân tức giận đứng lên, nhìn hướng Độc Cô Nhạc, tên này là điệp nhi của bọn hắn, lại không để mấy người thúc này vào trong mắt, dạy nữ nhân của mình như thế, tức chết mà.

“Bọn ta dù sao cũng là trưởng bối, là thúc của hai ngươi, các ngươi lại dám hỗn xược như vậy, thật không có phép tắc.” Cố vớt vát lại chút danh dự, một trong mấy vị vương thúc trẻ kia nói, nghe ra đầy sự giáo dục dành cho vãn bối như hai người.

“Ha ha, dạy rất hay. Tại sao trước khi giáo dục ta các ngươi không tự xem lại bản thân có tư cách hay không?” Nam nhân cười sảng khoái nhưng nghe ra lại có chút lạnh lùng trong đó, bọn người này còn không đi thì hắn sẽ thật sự không khách khí.

“Độc Cô Nhạc! Dù sao chúng ta cũng là thúc phụ của ngươi, ngươi đừng hỗn láo.”

“Thúc phụ? Các ngươi thật lòng xem ta là điệp nhi sao? Cũng không biết lúc nào sẽ giết ta giành quyền lực, tình cảm của các thúc phụ đây ta thật không dám nhận rồi.” Độc Cô Nhạc thẳng thắn mà nói, bọn người này nghĩ gì đừng tưởng hắn không biết, từ khi hắn còn nhỏ, lúc phụ thân hắn còn làm hoàng đế bọn người này đã không có ý tốt phò trợ rồi, nay lại đến gia hắn nói cái gì tình cảm, hắn không muốn mất thời gian nhìn kẻ khác diễn kịch.

“Ngươi…” Bị nhìn thấu tâm, bọn người kia không nói được gì, ánh nhìn Độc Cô Nhạc căm tức.

“Người đâu? Đuổi mấy con bò này về chuồng của chúng, ta không chịu được mùi hôi thối nữa rồi.” Vi Khúc Dung nói, quay người cùng Độc Cô Nhạc đi về phòng ngủ, mấy tên vương gia kia không còn mặt mũi liền tức giận quay về, chuyện lần này bọn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

****

Trong phòng ngủ.

“Vương gia! Chàng còn suy nghĩ chuyện lúc nãy ư?” Vi Khúc Dung dịu dàng nói, nàng nhìn sắc mặt nam nhân không tốt một chút nào.

“Không. Ta chỉ đang nhớ những chuyện ngày xưa thôi, không có gì, đừng lo lắng.” Độc Cô Nhạc đáp lời nàng, hắn biết nữ nhân lo lắng cho hắn, nhưng mà hắn rất tốt, không muốn nàng vì hắn mà lo nghĩ.

“Ân, vậy thì ta yên tâm rồi.” Vi Khúc Dung cười nhẹ nói.

Độc Cô Nhạc thuận tay kéo lấy Vi Khúc Dung vào lòng, ôm thật chặt, không quên dặn dò: “Chuyện hôm nay mấy tên hồ ly kia sẽ không dễ dàng mà cho qua, nàng sau này ra ngoài cẩn thận một chút, ta sẽ cho Nam Diễn theo bảo vệ nàng.”

“Ta không sao a. Không cần bảo vệ, chàng giữ hắn lại còn làm việc.”

“Không được. Nàng phải nghe ta, như vậy ta mới yên tâm được.” Độc Cô Nhạc cương quyết, hắn biết võ công nàng không tệ, nhưng đối phó bọn tiểu nhân nên phòng bị vẫn hơn.

“Ân.” Vi Khúc Dung gật đầu, cứ làm như thế cho nam nhân không lo lắng là được.

Độc Cô Nhạc thấy nàng ngoan ngoãn như thế không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán nữ nhân, ôm nàng vào trong lòng, để nàng thoải mái mà tựa trên ngực hắn, nụ cười trên môi đầy hạnh phúc.

*****

Vi Khúc Dung hôm nay có việc liền cùng Y Nguyệt và Xuân Hoa ra ngoài, nàng đi qua khu chợ sầm uất, lại đi thêm mấy con đường đều cảm thấy như có người đang theo dõi.

“Ai?” Vi Khúc Dung dừng bước, âm thanh lạnh lùng vang lên, Y Nguyệt cùng Xuân Hoa cũng như thế mà cảnh giác.

“Ha ha. Bị cô nương phát hiện rồi. Tại hạ xin chào.” Tiếng cười vang lên, theo sau đó là bóng một nam nhân xuất hiện trước mặt Vi Khúc Dung, thân thủ hắn thật nhanh.

“Ngươi theo ta làm cái gì?” Vi Khúc Dung không nhìn hắn, âm thanh vẫn như cũ lạnh lùng, nam nhân càng nhìn nàng ý cười càng thêm thích thú.

Xuân Hoa cùng Y Nguyệt nhìn hắn, nam nhân này nhìn như thế nào cũng thật đẹp trai a, hắn so với vương gia nhà các nàng tuy hơi kém một chút nhưng mà cũng là một mỹ nam.

“Tại hạ đây là mến mộ dung nhan của cô nương nên muốn được làm bằng hữu.” Hắn nói, rất tự tin là nữ nhân sẽ nhận lời.

Thì ra cũng chỉ là nam nhân háo sắc,Y Nguyệt cùng với Xuân Hoa không khỏi cau mày, thật là mất công các nàng coi như vừa khen gợi hắn.

“Ta với ngươi không có quen biết, tại sao phải làm bằng hữu?” Vi Khúc Dung nói, nàng nhìn ra tên này không đơn giản chỉ có suy nghĩ như trong lời hắn nói.

“Trước lạ sau quen.”

“Ta lại không muốn quen ngươi, tiểu nữ đã có phu quân, ngươi từ đâu đến nên về nơi đó thì hơn.” Vi Khúc Dung không nói nhiều với hắn nữa, nhanh chóng cùng Xuân Hoa và Y Nguyệt rời đi, cũng không có cảm giác hắn theo phía sau nàng nữa.

****

“Vương gia!” Nam Diễn trong thư phòng cúi chào Độc Cô Nhạc.

“Hôm nay vương phi ra ngoài như thế nào?” Độc Cô Nhạc đang viết thư pháp, hỏi.

“Nàng ấy đến gia trang tơ lụa mua mấy khúc vải tốt, còn có…” Nam Diễn đang nói bỗng ngập ngừng không biết có nên tiếp tục, nam nhân dừng bút nhìn hắn.

“Còn chuyện gì?”

“Còn có, trên đường đi gặp một nam nhân, hắn theo đuôi vương phi bị nàng dứt khoát từ chối.”

Nam Diễn vừa nói xong cây bút trên tay nam nhân đã bị bẻ gãy, tên khốn nào to gan dám theo vương phi của hắn, nàng đúng là không nên ra ngoài mà, sau này liền không cho nàng đi ra ngoài nữa để tránh người ta dòm ngó.

“Ngươi đi điều tra về tên nam nhân kia cho ta, tuyệt đối chuyện này không để vương phi biết.” Độc Cô Nhạc ra lệnh, Nam Diễn bây giờ mới thấy hối hận về việc báo cáo với chủ nhân hắn mấy chuyện này, thật mất thời gian của hắn mà.Nhưng mà vương phi của bọn hắn thật sự tốt như vậy, không sợ người khác nhìn ngó mới là lạ. Vì hạnh phúc của vương gia và chén cơm của hắn sau này đành cắn răng mà làm thôi.

****

Vi Khúc Dung thức dậy từ sớm, đang đi dạo trong vườn hoa cùng với Tiểu Bạch thì lại nghe được trên cây anh đào trong vườn tiếng nam nhân vọng lại:

“Chào buổi sáng.” Hắn nhìn nàng cười trìu mến.

“Ngươi?” Vi Khúc Dung nhận ra hắn, chính là tên nam nhân đi theo nàng hôm trước, làm sao hắn lại dám to gan mà đến đây chứ. Lại không bị ai phát hiện, thân thủ thật không tệ.

“Là ta, ta đã nói muốn kết giao bằng hữu với nàng cơ mà.” Hắn nói, từ trên cành cây nhanh chóng đến trước mặt Vi Khúc Dung.

“Ta cũng đã nói là không có hứng thú với ngươi, mời về.” Vi Khúc Dung lạnh lùng dứt khoát nói, nàng là đã đánh giá sai tên này, những tưởng hắn là có ý đồ khác, không ngờ lại là một tên háo sắc không có quy tắc.

“Làm sao nàng lại đuổi ta như thế? Ta thật là có thành ý mà.” Hắn lại thành thật nói, vừa định nắm lấy tay Vi Khúc Dung thì nàng đã nhanh chóng tránh đi.

“Ta nói, tại sao ngươi lại là nam nhân không biết liêm sỉ như thế, ta đây đã có phu quân rồi.” Vi Khúc Dung khó chịu nhìn hắn, mới sáng sớm đã có người làm cho nàng bực mình.

“Ta cũng nói ta không quan tâm, vả lại phu quân của nàng là Hàn vương gia thì ta lại càng hứng thú.” Nam nhân lại nói, cũng không quan tâm Vi Khúc Dung sắc mặt đang rất khó coi đứng đó.

“Ngươi im miệng, còn không cút thì ta sẽ không khách sáo.” Vi Khúc Dung cơn giận bộc phát đến đỉnh điểm, nhìn hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nàng nhẫn nhịn đủ rồi nha, nói nhiều với mấy tên biến thái này cũng vô ích. Còn không đi nàng sẽ đánh.

“Ha ha, đừng giận, tiểu mỹ nhân, ta thật đau lòng.” Tên nam nhân lại tiếp tục đùa cợt, cũng không nghĩ Vi Khúc Dung lại thật sự ra tay, mà dù nàng có ra tay hắn cũng có thể tiếp được.

“Ngươi…” Vi Khúc Dung giận đến không nói được gì, mặt dày như hắn thì lần đầu nàng mới thấy, thôi thì cứ bình tĩnh mà đối phó hắn.

Nàng quay người vừa định đi vào trong thì liền bị nam nhân kéo lại, hắn còn chưa động được đến nàng thì Vi Khúc Dung lại được một vòng tay khác ôm vào lòng, nghe ra hơi thở quen thuộc của Độc Cô Nhạc nữ nhân liền yên tâm một chút.

“Ảnh Diên thái tử! Lâu rồi không gặp.” Độc Cô Nhạc không tức không giận nói, thì ra hắn biết nam nhân này.

“Độc Cô Nhạc! Lâu rồi ta cũng không gặp ngươi, ngươi vẫn chưa chết?” Tên nam nhân kia lại nói, lại dùng ánh mắt đưa tình mà nhìn Vi Khúc Dung, thật tiếc cho hắn nàng lại không thèm liếc nhìn hắn.

“Ta vẫn chưa chết được, nhưng biết ngươi lâu như vậy lại không biết ngươi có sở thích đi cướp thê của người khác.” Độc Cô Nhạc ôm chặt Vi Khúc Dung trong tay nói, âm thanh nghe ra mỉa mai vô cùng, hắn còn đứng nơi đây lịch sự mà nói chuyện với tên nam nhân này chứng tỏ bản thân hắn đã rất nhẫn nhịn rồi.

“Ha ha, ta không có nhã hứng cướp thê người khác, nhưng nhã hứng với nữ nhân xinh đẹp thì chưa bao giờ giảm a.” Ảnh Diên lại cười lớn nói, Vi Khúc Dung chau hạ mi nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Biến thái.” Vi Khúc Dung mắng hắn, nam nhân dù nghe không hiểu vẫn cười như muốn lấy lòng nàng vậy. Cũng không nghĩ được lúc nãy nữ nhân vừa mắng vừa chỉ tay về phía hắn là có ý đồ.

“Nam nhân kia, bây giờ ta nói ngươi có chịu đi không?” Vi Khúc Dung hỏi lại hắn một lần. Môi nàng hé mở nụ cười nhẹ.

“Ta là đến gặp nàng, muốn kết giao bằng hữu, cớ sao lại đuổi ta đi.” Ảnh Diên không biết liêm sỉ nói thêm, cũng không biết trên vai áo mình đang có một tiểu hỏa xà.

“Vậy ư? Ôi thế thì ta lại không thể biết hỏa xà kia có thể làm gì ngươi đâu nha.”

Nghe được lời của Vi Khúc Dung, hắn lại vừa cảm nhận được bên cạnh có một sinh khí mỏng, thật rất mỏng, bây giờ chỉ cần động đậy liền bị cắn ngay.

“A! Tại sao lại dùng độc kế đối phó ta, thật không phải quân tử mà.” Nam nhân lại nói, bình sinh hắn sợ nhất là mèo cùng rắn, lại không nghĩ trên người nữ nhân có những thứ đó, sợ đến không dám động đậy, nhìn hắn như bức tượng sống mà Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc không khỏi buồn cười.

“Đối phó với loại người như ngươi ta đây như thế đã quá nhẹ tay, hơn nữa ta cũng không phải là quân tử, không thể là quân tử.” Vi Khúc Dung cười nói, đúng vậy, nàng là nữ nhân, không thể là quân tử, càng không muốn làm quân tử. Lại nói nhìn sắc mặt hắn như vậy có lẽ nàng sau này không thể quên.

“Độc Cô Nhạc! Ngươi nói với nương tử ngươi tha cho ta đi. Ta với ngươi dù sao cũng là bằng hữu.” Ảnh Diên nhìn hướng Độc Cô Nhạc nói, xà nhi nhìn thấy mặt hắn động liền nhanh chóng bò đến.

“Ha ha, cũng phải có thứ để trị ngươi chứ, muốn cướp thê của ta mà bằng hữu cái gì? Vả lại ngươi tự mình chọc giận nàng, ta làm sao can thiệp, tốt nhất ngươi không nên nói nữa nếu không không ai gánh được hậu quả đâu.” Độc Cô Nhạc cười sảng khoái, hắn cũng không ngờ tên Ảnh Diên thái tử này lại sợ loài rắn nha.

“Ngươi trọng sắc khinh bạn.” Ảnh Diên lại nói, hỏa xà đã đến bên tai, hắn mơ hồ có thể nghe được tiếng tim của con vật.

“Ta hỏi ngươi, sau này có còn dám chọc thê tử của ta hay không? Có còn dám mơ mộng đến nàng hay không?” Độc Cô Nhạc nhìn hắn khổ cực như vậy đã cảm thấy đủ liền hỏi, dù sao hắn cũng là thái tử của một nước, vả lại cũng còn được xem là bằng hữu, cắn chết hắn thì không tốt chút nào.

“Không không, ta sau này không dám nữa, a đừng cắn ta mà. Bỏ nó ra đi!” Ảnh Diên vừa hứa xong lại nhìn thấy hỏa xà ở trước mắt nhe nanh, hắn thật khó khăn hét lên. Mắt nhắm tịch lại.

“Ngươi ồn ào cái gì, làm xà nhi của ta sợ rồi đây, còn không mau đi ta lại cho nó chơi với ngươi.” Vi Khúc Dung nhìn nam nhân trước mặt nói, hỏa xà đã về lại trong tay áo, nam nhân sợ hãi lập tức rời đi. Còn không quên nhìn Vi Khúc Dung cười hiền một cái. Độc Cô Nhạc ôm lấy Vi Khúc Dung cười sảng khoái đi vào chính sảnh, hai người vui vẻ vô cùng, cảnh tượng ban nãy sau này e rằng khó quên. Những tưởng hắn thật khó đối phó, ai ngờ một xà nhi nhỏ bé đã làm hắn run tận cổ, thật không cần tốn công sức.

*****
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Lâu lắm rồi mới viết chương mới, thành thật cáo lỗi mấy bạn nha, mình bận đến tối cả mắt, không moi được một chút cảm xúc nào trong người, hôm ay được dịp vui vui, nên có chút hứng để viết, hi hi.
mEothMeoth , Vivicanchi
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 19: Ngươi muốn gì?


Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc đang cùng nhau dùng bữa thì bên ngoài nghe được tiếng lão quản gia đi vào bẩm báo.

“Kính bẩm vương gia, có một người tự xưng là Ảnh Diên thái tử xin gặp.”

Hai người nghe đến tên nam nhân kia đồng thời nhíu mày, sắc mặt lại có chút không vui, hắn làm sao lại còn dám đến đây. Không lẽ lại nhớ xà nhi của nàng, hay muốn gặp luôn Tiểu Bạch a.

“Hắn đến đây làm gì?” Độc Cô Nhạc âm thanh nghe ra không hài lòng hỏi lão quản gia.

“Ta đến gặp ngươi tất nhiên là có chuyện rồi.” Lão quản gia còn chưa kịp trả lời thì âm thanh của nam nhân đã xuất hiện tại cửa, hắn không cần nhìn đến thái độ của Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc đã ngồi thẳng xuống bàn.

“Ta không có nói sẽ gặp ngươi, ta đây rất bận.” Độc Cô Nhạc nhìn thái độ tự nhiên của nam nhân lạnh lùng nói, đây đâu phải gia hắn a, làm sao lại tự tiện như thế.

“Ngươi bận cái gì đâu? Ta thấy ngươi là bận dành thời gian cho nữ nhân này thì đúng hơn, có phải hay không?” Ảnh Diên lại nói, nhìn sang Vi Khúc Dung, nàng cũng lại không có biểu hiện gì. Người hầu của Hàn phủ nhìn thấy sắc mặt vương gia đã đen đến đỉnh đầu liền sợ hãi, ấy thế mà nam nhân vẫn ung dung nhìn ngắm Vi Khúc Dung.

“Ngươi đến đây muốn gặp Tiểu Bạch nhà ta ư?” Vi Khúc Dung im lặng một lúc liền nói, nàng đã sai Y Nguyệt đi mang Tiểu Bạch đến, lần trước nhìn ra hắn rất sợ xà nhi, lại điều tra thêm được hắn còn rất ghét mèo, nên hôm nay mang Tiểu Bạch đến coi như quà gặp mặt cho hắn, một chốc nữa không chừng sẽ có kịch hay.

“Tiểu Bạch? Là ai thế? Có xinh đẹp như ngươi không?” Nam nhân nói, mắt quét hết một lượt nữ nhân lại không nhìn được ai vừa ý và xinh đẹp hút hồn hắn như Vi Khúc Dung cả. Mấy nô tỳ thấy nam nhân như thế lại không nhịn được mà e ngại.

“Tất nhiên nàng rất xinh đẹp a, còn hơn ta gấp nhiều lần, ngươi gặp rồi sẽ không quên được đâu.” Vi Khúc Dung nhấn mạnh nói, lại nhìn Độc Cô Nhạc ý cười nồng đậm, không cần tức giận vì nam nhân này, đối phó với hắn rất dễ mà.

“Vương phi! Tiểu bảo bối đã đến.” Y Nguyệt ôm Tiểu Bạch ở trong tay nói, nàng đã theo lệnh của chủ nhân mà mang thú cưng này đến, không biết sẽ có chuyện gì đây.

“A! Các ngươi lại định giở trò? Ta không chơi đâu.” Vừa nhìn thấy Tiểu Bạch trong tay Y Nguyệt nam nhân đã nhảy dựng lên nấp ở sau lưng lão quản gia. Hai người này thật là ác, biết rõ hắn sợ mèo và rắn như thế lại còn nuôi toàn những thứ đó trong nhà, thật quá ác độc rồi.

“Ảnh Diên! Ngươi không thấy Tiểu Bạch nhà chúng ta rất xinh đẹp sao? Ta đã nói ngươi gặp nàng một lần sẽ không quên được mà.” Vi Khúc Dung cười nói, nàng cũng dùng xong bữa rồi, Độc Cô Nhạc cũng không có hứng dùng thêm, nên nhanh chóng sai gia nhân dọn dẹp.

“Không xinh, ta không thích nó, mang nó đi đi. Ta hôm nay đến đây thật sự có việc quan trọng a. Các ngươi phải tin ta.” Nam nhân khuôn mặt rất nghiêm túc, vừa rồi Độc Cô Nhạc đã cho lão quản gia lui xuống, hắn lại không còn chỗ khác để ẩn nấp nên liền đứng ở phía sau cánh cửa lối đi chính sảnh thò đầu vào nói chuyện.

“Ngươi có chuyện quan trọng? Được rồi, vào đây đi, ngươi xem dáng bộ của ngươi thật mất mặt.” Độc Cô Nhạc nhìn hắn nghiêm túc như vậy cũng không đùa nữa, cho người mang Tiểu Bạch trở lại phòng, lại gọi nam nhân vào, cho người mang trà cho hắn.

Ảnh Diên thấy Tiểu Bạch đã được mang đi, lại e dè mà bước vào ghế, không quên nhìn Vi Khúc Dung, lần trước con rắn đó từ tay áo nàng phóng ra, hắn phải để ý một chút.

“Ngươi yên tâm mà ngồi đi, xà nhi cũng được đưa vào trong với Tiểu Bạch rồi. Các ngươi lui xuống đi.” Vi Khúc Dung nhìn nam nhân nói, hắn thật sợ đến như thế thì tốt, sau đó lại ra lệnh cho người hầu lui xuống hết, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn thì đủ biết chuyện không hề đơn giản, cẩn thận vẫn hơn.

“Được rồi, ngươi có chuyện gì? Nói đi!” Độc Cô Nhạc nhìn Ảnh Diên, không biết là chuyện gì mà lại có thể khiến nam nhân luôn vui vẻ và thanh nhàn như hắn khuôn mặt nghiêm trọng như thế.

“Ta nói ra các ngươi cấm không được phép cười.” Ảnh Diên nói, nhìn hướng Vi Khúc Dung không tin tưởng.

“Ngươi thật lắm lời, có nói hay là không?” Vi Khúc Dung uể oải nói, nam nhân nói nhiều như tên này lần đầu nàng gặp được a, lại nói đây là nhà của nàng, cười hay không không phải hắn nói là được, phải xem xem chuyện có đáng cười không.

“Được rồi! Ta nói đây, chuyện là… lão hoàng thượng của ta muốn ta lập phi, mà ngươi nghĩ xem, lập phi rồi làm sao lại được ra ngoài vui chơi thỏa thích nữa, như thế chẳng phải là ép người quá đáng sao?” Nam nhân nói, nghe ra toàn là uất ức cùng muộn phiền, chuyện này thật ‘trọng đại’ đó nha.

“Đây là thứ mà ngươi nói rất trọng đại ư?” Vi Khúc Dung không nhịn được cười nói, thì ra là nàng đã đánh giá quá cao sự việc từ thái độ tỏ ra trên mặt nam nhân này. Hắn cũng biết nói chuyện quá a, những gì vừa rồi hắn nói có chỗ nào là rất nghiêm trọng, rất hệ trọng đâu chứ, thế mà hắn lại làm ra bộ dạng như sắp sửa có chiến tranh trước mặt các nàng, thật đáng buồn cười.

“Ngươi đã hứa sẽ không cười ta cơ mà. Độc Cô Nhạc! Ngươi xem, nữ nhân của ngươi dám cười ta. Thất tín, ta không chơi với ngươi nữa.” Ảnh Diên giận dỗi nói, bộ dáng hắn bây giờ không khác gì trẻ con bị giành mất kẹo, thật khiến người ta nhìn lại càng muốn cười lớn hơn.

“Ta hứa với ngươi khi nào? Làm gì có chứ!” Vi Khúc Dung thôi cười nói, nhìn hắn như thế nàng cũng biết là chưa có ý lấy thê tử. Mặc kệ, dù sao cũng là bằng hữu của phu quân nàng, nghĩ kế giúp hắn vậy.

“Ta không có nói đùa đâu. Chuyện này thật sự rất hệ trọng, các ngươi phải nghĩ cách giúp ta đi.” Ảnh Diên lại nói, hắn không biết làm thế nào nên mới đến tìm phu thê bọn họ đó thôi, vả lại còn được nhìn mỹ nhân miễn phí a.

“Lão hoàng thượng nhà ngươi bắt ngươi cưới thì ngươi cứ cưới thôi là được chứ có gì to tát!” Độc Cô Nhạc mở miệng nói, lời vừa nói ra lại làm cho Ảnh Diên thái tử kia nhanh như cắt lóe lên một tia giận với hắn.

“Ngươi như thế mà gọi là nghĩ cách giúp ta ư?” Nam nhân u sầu nói, hắn biết phu thê tên Hàn vương gia này là người thông minh vì thế nên mới nhờ giúp nghĩ cách, sao bây giờ lại không nghĩ ra cái gì hay ho, không làm được gì nữa rồi a.

“Ngươi bình tĩnh đi, ta còn chưa có nói hết.” Độc Cô Nhạc nhìn Ảnh Diên lo lắng u sầu liền nói, tên này chỉ việc lập phi thôi lại làm khó hắn như thế sao?

“Ngươi nói nhanh đi!” Ảnh Diên mong chờ nói, Độc Cô Nhạc lại còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài đã nghe được âm thanh trẻ con náo loạn vọng vào.

“Tiểu hoàng tử, tiểu công chúa! Vương gia cùng vương phi đang có khách, xin theo nô tài đến vườn hoa đợi a.”

“Các ngươi tự đi mà đợi.” Tiểu công chúa nói. Thẳng chân đá vào cánh cửa, nhanh chóng bước vào phòng.

Sau một tràng ồn ào, cuối cùng hai kẻ gây sự đã đứng trước mặt Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc, ánh mắt đầy ngang bướng.

“Hai cái hài tử các ngươi, ta đã dặn dò là không được bạo lực cơ mà. Các ngươi lui xuống đi, không sao đâu.” Vi Khúc Dung nhìn hai đứa trẻ trước mặt nhẹ nhàng mà trách mắng, vừa vặn cho người lui xuống, vừa nãy nghe tiếng thôi nàng đã biết được là hai hài tử này đến, từ sau sự việc Tần phi ở hoàng cung bọn chúng cũng thường đến đây chơi, việc tự nhiên như thế nàng đã quen rồi. Vả lại việc đang bàn cũng không có gì hệ trọng, thôi thì để chúng lại đây không sao.

“Thật dễ thương a, ngươi theo ta về làm đồ chơi cho ta đi.” Tiểu công chúa nhìn xung qunh, lại thấy được Ảnh Diên đang u sầu mà ngồi trên ghế cạnh đó liền mở miệng nói, lời nói vừa phát ra liền làm cho nam nhân chú ý.

“Tiểu nha đầu, ngươi vừa nói cái gì?” Ảnh Diên nhìn tiểu nha đầu có cặp mắt long lanh sắc bén kia hỏi lại, nhìn như thế nào hắn cũng đều cảm thấy sau này nha đầu này sẽ là một mỹ nhân.

“Ta không phải nha đầu, ta là công chúa Độc Cô Hạnh, ngươi vô lễ ta sẽ chém đầu ngươi.” Độc Cô Hạnh từng chữ nói ra đầy uy quyền làm nam nhân không nhịn được mà cười vui vẻ.

“Ngươi cười cái gì, không được ức hiếp muội của ta.” Tiểu hoàng tử nhìn thấy nam nhân cười cợt trước lời nói của muội mình không nhịn được nói, hắn là huynh phải có trách nhiệm bảo vệ muội muội chứ.

“Ha ha. Ngươi làm ca ca rất có chí khí, ta rất thích hai ngươi.” Ảnh Diên lại cười, lần này mở miệng liền khen, ngày xưa, hắn cũng bảo vệ muội muội của mình như thế.

“Ta không cần ngươi thích.” Tiểu hoàng tử lại nói, ngoảnh mặt sang nơi khác làm ngơ nam nhân đi.

“Ây da! Độc Long ca ca, ai kêu ngươi nhiều chuyện vậy chứ, hắn làm sao làm gì được ta, ngươi yên tâm đi, ta muốn mang hắn về làm đồ chơi.” Tiểu công chúa nhìn Độc Cô Hỏa Long mà nói, nàng hay thích gọi hắn như vậy.

Nghe đến đây thì Ảnh Diên lại mặt xám một chút, đối với nữ nhân hắn chỉ đáng làm trò chơi thôi sao. Huống hồ đây chỉ là một đứa trẻ nhỏ.

“Không được, ngươi và hắn chơi với nhau vậy ai sẽ chơi với ca ca, ngươi có mới nới cũ.” Độc Cô Hỏa Long dỗi nói, làm sao muội muội này lại dám đối xử hắn như thế, nàng không chơi với hắn nữa thì ai chơi.

“Ngươi xem, đồ chơi mới này đẹp trai hơn ngươi như thế tại sao ta không thể mang hắn đi chơi cùng.” Độc Cô Hạnh chỉ vào khuôn mặt điển trai của Ảnh Diên nói, nam nhân méo mặt, thật không biết nên vui hay nên buồn.

“Ta giận ngươi.” Tiểu hoàng tử nhìn muội muội nói sau đó quay mặt đi nơi khác, hắn không tin làm như thế mà muội hắn lại không năn nỉ.

Vi Khúc Dung cùng Độc Cô Nhạc ngồi cạnh nhau quan sát, hai đứa trẻ này nói chuyện thật làm người khác phải cười a, thật dễ thương.

“Ôi hoàng huynh! Tại sao ngươi lại giận chứ! Ta nói như thế là để dụ dỗ hắn vào hoàng cung của chúng ta, sau đó hai chúng ta cùng mang hắn ra làm đồ chơi, ta khi nào lại có ý bỏ rơi ngươi đâu a.” Tiểu công chúa nhỏ nhỏ mà nói, âm thanh kia lại vô cùng rõ ràng rơi vào tai từng người trong phòng, Vi Khúc Dung nhìn khuôn mặt đen đến sắp phát hỏa của Ảnh Diên mà không nhịn cười được.

“Thôi nào! Hai tiểu quỷ các ngươi đừng có mà đuổi khách của ta chứ, lại đây.” Vi Khúc Dung cười ôn nhu nói, còn để hai đứa trẻ này lộng hành ở đây e là nam nhân sẽ tức giận mà bỏ đi thật, hắn bỏ đi thì cũng không sao, nhưng chuyện nàng hứa còn chưa làm giúp hắn xong lại bỏ đi như thế, nàng không muốn mang danh thất tín.

“Ta không có, Dung tỷ tỷ, xà nhi cùng Tiểu Bạch đâu? Ta đến vì bọn chúng.” Độc Cô Hạnh nhìn Vi Khúc Dung hỏi, nàng quậy đủ rồi, đi chơi thôi.

“Ngươi hỏi Nhạc ca ca đi, hắn đồng ý ta liền cho ngươi đi gặp.” Vi Khúc Dung nhìn Độc Cô Nhạc nói, nàng muốn dạy hai đứa trẻ lễ phép một chút.

“Nhạc ca ca! Ngươi cho phép muội muội cùng tiểu hoàng huynh đi chơi cùng Tiểu Bạch với xà nhi có được không?” Độc Cô Hạnh giở giọng ngọt ngào nịnh nọt nói, ánh mắt lại long lanh.

“Nếu ta không cho các ngươi vẫn sẽ lén tìm đến có phải hay không?” Độc Cô Nhạc hỏi lại, có chút lạnh lùng, ngoại trừ Vi Khúc Dung ra, nữ nhân khác dù có khả năng, dù miệng lưỡi giỏi hắn cũng không them để ý. Cho dù có là tiểu cô nương hay muội muội hắn đi nữa.

“Không có đâu.” Cả hai đồng thanh, sau đó lại cười phì.

“Được rồi, đi đi. Cẩn thận kẻo bị xà nhi cắn đấy.” Nam nhân xuống giọng một chút nói, lại nhìn được vui vẻ của hai hài tử này.

“Tạ ca ca, chúng ta đi thôi.” Hai đứa trẻ nói, sau đó nhanh chóng rời đi, nơi ở của Tiểu Bạch cùng xà nhi chúng đã quen thuộc, làm gì cần người dẫn đường chứ.

Nhìn bọn trẻ đi rồi, Vi Khúc Dung quay trở lại chuyện cần giải quyết của Ảnh Diên, nam nhân nãy giờ khuôn mặt vẫn như cũ nhìn thật thê lương.

“Ngươi đừng nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy có được không hả? Ta cũng không có nói là không giúp ngươi mà.” Vi Khúc Dung nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia buồn rầu, không nhịn được mà nói, nàng cũng quên mất cách mình nói chuyện làm cho nam nhân không hiểu.

“Nghiêm trọng hóa? Ngươi là đang dùng từ ngữ thế nào vậy? Đó là thành ngữ tại Họa quốc sao?” Ảnh Diên nhìn Vi Khúc Dung không khỏi tò mò, hắn thật tình cũng chưa từng nghe đến những từ ngữ như nàng nói bao giờ, hay là chỉ ở Họa quốc này mới có.

“À không, ý của ta là ngươi không cần buồn rầu như thế, sẽ có cách thôi.” Vi Khúc Dung đáp lại, nàng sau này phải để ý cách dùng từ mới được.

“Ngươi nói có cách, có cách gì, nói đi.” Ảnh Diên nhìn lại Độc Cô Nhạc cùng Vi Khúc Dung, thật không biết hai người có thật sự có cách không.

“Ta nói, phụ hoàng ngươi chỉ qua là muốn ngươi lập phi, hắn đâu có nói ngươi lập phi rồi sẽ không cho ngươi ra ngoài vui chơi, vậy cớ gì ngươi không lấy đi.” Vi Khúc Dung cũng có ý kiến như Độc Cô Nhạc nhưng nam nhân nào có ý muốn như thế chứ, chuyện này làm cho hắn càng thêm đau đầu, sầu thảm, hắn đây là không muốn lấy nữ nhân, là không muốn đó, hai người này rút cuộc có hiểu hay không, nếu không thì hắn đâu cần ngồi nơi này tìm người tương trợ, đâu cần hai người tại đây hiến kế.

“Ta không muốn lập phi, là chưa đến lúc, tại sao hai ngươi cũng nghĩ như phụ vương ta a.” Nam nhân đáp lại, khuôn mặt kia nhìn không ra là cảm xúc gì.

“Vậy được, nếu ngươi đã nói như thế, ngươi có đồng ý hy sinh một chút đổi lại tự do không?” Vi Khúc Dung trong đầu nãy ra một ý, vừa giúp được nam nhân, lại không tổn thất gì cho ai hết.

“Ngươi cứ nói đi, ta có cái gì liền hy sinh cái đó.” Ảnh Diên nói, còn chưa biết tiếp theo Vi Khúc Dung sẽ nói gì đã liền đồng ý.

“Là ngươi nói, đừng hối hận.”

*****

Thuận Vũ quốc.

Ảnh Diên đứng trước mặt phụ hoàng hắn cùng văn võ bá quan, khí thế hơn người, khuôn mặt ánh lên niềm vui khó tả.

“Diên nhi! Con đã suy nghĩ kĩ về việc lập phi chưa, nữ nhi của các quan đại thần trong triều ta con có chọn được ai không?” Lão hoàng thượng già nua nói, hắn đã lớn tuổi, bản thân luôn rất mong chờ được bế cháu và lui về ở ẩn, truyền ngôi lại cho nam nhi này. Vậy mà cho đến nay hắn còn rong ruổi khắp nói không chịu yên ổn mà lập phi, học cách rị vì giang sơn.

“Phụ hoàng! Nhi thần đã chọn được, nhưng không phải là tại Thuận Vũ quốc chúng ta.” Ảnh Diên cười sáng láng làm cho hoàng thượng rất vui vẻ, còn các vị quan lại kia luôn mong chờ nam nhân này chọn trúng nữ nhi mình thì trên khuôn mặt hiển nhiên có sự thất vọng không hề nhỏ.

“Ô! Đã không phải nữ nhân trong vương quốc thì là ai, con hãy mau nói.” Lão hoàng thượng sốt sắng nói, hắn đang mong chờ, tên nam nhi này lại còn ấp úng không nói ra nhanh đi.

“Kính thưa phụ hoàng, việc này nói ra rất dài dòng, nhi thần chỉ có thể nói là bây giờ con chưa cưới nàng được. Còn phải đợi.” Ảnh Diên nói, trước đó lúc Vi Khúc Dung hiến kế cho hắn, hắn cũng phân vân nhiều, nhưng bây giờ hắn cảm thấy kế này không có gì là không tốt.

“Còn phải đợi? Tại sao lại như vậy?” Nam nhân ngồi trên ngai vàng kia không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ nhi tử của hắn thích nữ nhân, mà lại bị người từ chối sao, không thể có nữ nhân không biết điều như thế.

“Vì nàng còn rất nhỏ tuổi, phụ hoàng của nàng hiện thời không đồng ý cho nàng gả đi.” Nam nhân cười nói, nhắc đến người đó, mọi người liền nhìn ra hắn vô vàn hạnh phúc. Tên này cũng thật biết diễn kịch a.

“Vậy ra nàng ta là công chúa. Theo như trẫm biết các nước ở vùng này không vị vua nào có nữ nhi nhỏ như thế, không lẽ con đang nhắc đến tiểu công chúa Họa quốc?” Hoàng thượng suy nghĩ một lúc, lại nghi hoặc nhìn hài nhi của mình, nhìn tới nhìn lui, chỉ mỗi Họa quốc là có hoàng đế trẻ, tiểu công chúa của hắn năm nay chỉ mới chín tuổi, không lẽ con trai yêu quý của hắn lại yêu thích tiểu nữ nhân kia, làm sao có thể.

“Ân, chính là nàng thưa phụ hoàng.” Nam nhân nói, lời vừa phát ra làm cho hoàng thượng kinh ngạc, quần thần xung quanh hắn cứ như thế mà bàn tán, phản ứng này hắn hiểu, lúc đầu khi Vi Khúc Dung đưa ra đề nghị như vậy hắn cũng đã nhảy dựng lên, nhưng ở thời điểm hiện tại hắn cảm thấy rất bình thường, y như rằng đó thật sự là sự thật.

“Không được, con dù không lấy vợ cũng không được lấy nữ nhân đó.” Lão hoàng thượng giận nói, nếu như con của hắn thật muốn lấy tiểu công chúa kia thì không phải là làm mất mặt cả hoàng tộc Thuận Vũ quốc ư, vả lại nàng ta còn nhỏ như thế, đợi nàng lớn thì lão già như hắn đã xuống suối vàng rồi, làm sao có thể bế cháu. Bọn người đang ồn ào bàn tán kia liền im bặt, hắn tuy già nhưng rất có uy quyền, ai ai cũng kính nể.

“Nhưng con yêu nàng, người chẳng phải luôn muốn nhi thần lập thiếp sao?” Ảnh Diên vẻ mặt khẩn thiết, quan lại trong triều nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy liền biết nữ nhi của họ không còn cơ hội rồi.

“Con muốn chọc cho trẫm tức chết mới vừa lòng ư? Ta không muốn con lập phi nữa, hãy trấn tĩnh lại đi, thế gian này đâu thiếu mỹ nhân, làm sao lại có thể lấy một tiểu cô nương như thế, nó so ra chỉ mới bằng tuổi với ngoại tôn ta.” Lão hoàng thượng già nua nói, Ảnh Diên nghe đến đó lòng vui sướng biết bao, nhưng bên ngoài lại lộ rõ vẻ đau khổ.

“Phụ hoàng! Xin người suy nghĩ lại.” Hắn khẩn thiết quỳ trên đại điện nói, lần này thể diện cũng đã mất rồi, không diễn nốt thì làm sao có được tự do hắn cần.

“Không có gì để nghĩ hết, con hãy về cung mà suy nghĩ lại mọi thứ đi, chuyện này thật sự không thể nào được, về việc lập phi cũng để sang một bên, sau này hẵng tính. Chuyện ngày hôm nay cũng không được truyền ra ngoài, trẫm nếu nghe được một chữ liền tra cho ra kẻ truyền tin. Bãi triều.” Lão hoàng thượng nói, nghiêm nghị lạnh lùng, phất tay áo nhìn lại nhi tử một cái liền quay người đi vào trong. Hài nhi à hài nhi, làm sao con lại có thể sai lầm đi yêu một đứa trẻ như vậy chứ, thật không ra thể thống gì cả, làm hắn thật nhức cả đầu. Cả đại điện bỗng chốc im lặng trở lại, lần này nam nhân đã đạt được ước nguyện, tuy rằng dùng cách không hay ho gì nhưng đổi lại hắn cảm thấy rất hài lòng.

****
 
Bên trên