Chương 17:
Âu Tuấn Vỹ nhanh chóng bước đến chỗ người đàn ông kia kiểm tra một chút, vẫn còn hơi thở nhưng trên đầu chảy khá nhiều máu, anh quay lại nhìn Thẩm Bội Kỳ đang ngây người đứng ở cửa: “Em mau gọi xe cấp cứu đi, còn nữa gọi phục vụ đem đồ sơ cấp cứu tới để cầm máu cho anh ta trước.”
Bội Kỳ cũng hoàn hồn, nhanh chóng lấy điện thoại và ra khỏi phòng gọi phục vụ.
Sau khi Bội Kỳ rời đi, anh đi đến chỗ Tố Tố đang ngồi, đặt tay lên vai cô lay nhẹ.
“Tố Tố.”
Lúc này cô mới hoàn hồn rời tầm mắt về phía anh, khi thấy người trước mặt là Âu Tuấn Vỹ, cô ôm chặt lấy anh không nói tiếng nào.
Âu Tuấn Vỹ cũng ôm lấy cô, vỗ nhẹ lưng cô nhẹ giọng trấn an: “Không sao, không sao, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
Tố Tố chỉ liều mạng lắc đầu. Anh cũng không ép cô nữa.
Người phục vụ vừa bước vào cũng bất ngờ khi nhìn thấy tình cảnh này, do tiệm có quy định nếu khách không yêu cầu thì không được phép đi vào làm phiền họ, nên anh hoàn toàn không phát hiện được sự việc xảy ra trong phòng. Anh nhanh chóng tắt nhạc và mở đèn rồi tiến hành sơ cứu cho anh ta.
Khi căn phòng trở nên sáng sủa, Âu Tuấn Vỹ có thể nhìn rõ những vết trên váy cô thật sự là máu. Anh nhanh chóng đẩy cô ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: “Cô có bị thương không?”
Tố Tố chỉ lắc đầu. Thẩm Bội Kỳ đi đến bên hai người họ. “Tuấn Vỹ.” Cô nhẹ giọng gọi anh, chỉ tay vào chiếc gạt tàn bẳng thủy tinh đang nằm cách chỗ Tố Tố không xa, trên đó vẫn còn dính chút máu.
Âu Tuấn Vỹ nhíu mày nhìn chiếc gạt tàn rồi lại nhìn Tố Tố. “Cô đánh anh ta?” Anh hỏi.
Tố Tố gật đầu. Cả căn phòng lại chìm trong sự im lặng, người phục vụ liếc nhìn một chút nhưng cũng không dám lên tiếng, nhanh chóng cầm máu cho người đang ngất xỉu kia rồi chạy ra xem xe cấp cứu đã đến chưa, trong lòng thầm cầu nguyện chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tiệm cũng như tới anh.
Khi xe cấp cứu đến, họ nhìn nhân viên y tế đưa người đàn ông kia đi. Tuấn Vỹ bế Tố Tố lên đi vào thang máy, Bội Kỳ cũng đi theo phía sau họ.
Trên hành lang bệnh viện, Bội Kỳ im lặng ngồi bên cạnh Tuấn Vỹ. Trong không gian một màu trắng xóa đầy lạnh lẽo như thế này thì sự im lặng càng trở nên đáng sợ. Suy nghĩ một lúc cô lên tiếng: “Xem ra em đã có câu trả lời.”
Âu Tuấn Vỹ giật mình quay đầu nhìn cô, khi hiểu được ý của cô thì trong mắt dâng lên một chút áy náy. “Anh...”
Cô ngăn anh lại. “Đừng nói gì cả.” Cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay anh, nghiêng người tựa vào vai anh. Có lẽ Tố Tố nói đúng, cô là một kẻ nhát gan, cô sợ đối mặt với đáp án mình không mong muốn. Chính cô là người hỏi anh, nhưng khi đã đoán được phần nào câu trả lời thì cô lại không muốn nghe thấy nó. Cô lại một lần nữa lựa chọn cách trốn tránh. Cứ để cô gạt mình gạt người thêm một thời gian nữa đi.
Một lúc sau cô mới nhớ ra, “Có phải chúng ta nên gọi cho tổng giám đốc Trình hay không?”
“Đừng gọi.” Tố Tố từ trong phòng khám bước ra.
Tuấn Vỹ liền đứng lên định đưa tay đỡ cô rồi lại nghĩ ra gì đó, tay anh dừng lại trong không trung rồi thu về bỏ vào túi quần. “Không sao chứ?”
“Bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da một chút, không sao.” Cô nhìn Bội Kỳ đang đứng sau Tuấn Vỹ nhìn hai người áy náy nói: “Xin lỗi, đã làm phiền hai người.”
Bội Kỳ cũng bước đến, khoác tay Tuấn Vỹ mỉm cười nói: “Không có gì, chúng tôi cũng không bận.”
Tố Tố nhìn hai người trước mặt mình, yếu ớt nở nụ cười. Lúc này cô cũng chẳng có hơi sức đâu mà chơi với họ.
Bội Kỳ quan tâm hỏi: “Có thật không cần gọi tổng giám đốc?”
“Không, gọi anh ấy chỉ khiến việc thêm rắc rối thêm thôi. Tự em có thể giải quyết.” Cô kiên quyết nói. “Tuấn Vỹ, anh cho em đi ké xe về nhà được không?”
Tuấn Vỹ nhìn Bội Kỳ, Bội Kỳ cảm thấy không có lý do gì để có thể từ chối cô nên gật đầu.
Khi ba người chuẩn bị bước ra khỏi bệnh viện, Tuấn Vỹ chợt lên tiếng, “Cô không định qua xem người kia sao?”
Tố Tố không hề chậm lại bước chân, “Sức em không giết anh ta được, khi nào tỉnh lại anh ta cũng sẽ tự tìm đến cửa, không cần lo cho anh ta.”
Lên xe chưa bao lâu thì Tố Tố nằm xuống băng ghế sau ngủ thiếp đi, không khí trong xe lại trở nên im lặng. Tuấn Vỹ dừng xe trước cửa nhà của Bội Kỳ, ngay khi cô đang định bước xuống xe, anh đột nhiên lên tiếng.
“Nếu hôm nay đổi lại là người khác anh vẫn sẽ làm như vậy.”
Bội Kỳ quay lại nhìn anh, sau đó mỉm cười chào tạm biệt anh rồi xuống xe. Cô không vào nhà ngay mà đứng lại nhìn chiếc xe chạy xa dần.
“Chung Tố Tố, càng ngày tôi càng không dám tin rằng mình có thể thắng được cô, cô nói xem có phải tôi đã thua mất một nửa rồi không?”
Lời Tố Tố quả thật không sai, hai ngày sau đó người đàn ông đó đã tìm đến tận cửa.
Âu Tuấn Vỹ vừa về tới nhà thì thấy một người đàn ông đứng trước cửa nhà Tố Tố không ngừng bấm chuông. Lúc đầu anh còn nghĩ là Trình Khả Phong nhưng khi đến gần thì mới nhận ra đó là người hôm trước bị Tố Tố tấn công. Trên đầu anh ta vẫn còn băng gạc trắng, áo sơ mi xám và quần tây đen, nhìn gương mặt anh ta không có vẻ tức giận, ngược lại còn rất kiên nhẫn. Âu Tuấn Vỹ nghĩ trong đầu chắc anh ta không phải đến tìm Tố Tố tính sổ đâu, nhìn không giống.
Đột nhiên anh ta quay lại đi về phía anh, anh mới phát giác mình đứng nhìn anh ta nãy giờ.
“Xin hỏi ở đây có phải có một cô gái tên là Trình Khả Lâm không?” Anh ta hỏi Tuấn Vỹ.
Tuấn Vỹ ngây người một chút, sau đó anh lắc đầu. “Ở đây không có người mà anh tìm.”
Anh ta nhíu mày suy nghĩ, sau đó lầm bầm một mình: “Không lí nào, rõ ràng là địa chỉ này mà.”
Đúng lúc này “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Tố Tố từ trong thang máy nhìn thấy hai người đàn ông đứng nói chuyện với nhau. Cô rất nhanh nhận ra người đàn ông kia, lập tức ấn nút đóng cửa thang máy. Người kia thấy vậy nhanh chóng chạy về phía thang máy.
“Lâm Lâm!”
Nhưng anh ta vẫn chậm một bước. Thang máy đã đóng lại và nhanh chóng đi xuống, anh ta đứng nhìn những con số nhảy từ từ cho đến khi dừng lại ở tầng hầm, đồng thời tay không ngừng ấn nút gọi thang máy. Vài phút sau anh ta cũng biến mất trong thang máy.
Tuấn Vỹ vẫn đứng trước cửa nhà mình, quên cả việc mở cửa vào nhà. Lâm Lâm? Trình Khả Lâm? Anh ta gọi Tố Tố sao? Nếu vậy tên thật của cô là Trình Khả Lâm?
Trên đường chiếc Porsche phóng theo chiếc Ferrari với tốc độ khiến người nào nhìn thấy cũng phải né xa. Khi chạy đến vùng ngoại ô, Tố Tố dừng xe tại một bãi đất trống rồi xuống xe, người theo phía sau cũng tấp vào, bước xuống xe đi đến trước mặt cô.
“Không chạy nữa sao?” Anh ta nói.
Tố Tố nhún vai, “Xe của anh thuộc dòng xe đua, ngu sao mà đấu tốc độ với anh.” Cô khoanh hai tay trước ngực, dựa vào xe nhìn anh ta khiêu khích. “Thế nào, đến đòi tiền thuốc men?”
Anh ta đưa tay chạm vào chỗ vết thương của mình, cười một tiếng, “Công nhận em mạnh tay thật, đến giờ vẫn còn đau, may mất gần mười mũi đấy.”
“Bớt nói nhảm, nói đi, hôm nay lại muốn làm gì?” Cô bực bội cắt ngang.
“Nghe nói bạn gái anh ở bên này cưa cẩm anh chàng nào đó, nếu anh không tìm về thì mất vợ như chơi.”
Anh ta từng bước đến gần Tố Tố, Tố Tố không còn chỗ lui lại nên đứng tại chỗ, ngước mặt lên nhìn anh ta.
“Vậy thì anh tìm sai người, đến sai chỗ rồi.” Cô đẩy anh ta ra, quay người định lên xe.
Anh ta một tay nắm khuỷu tay kéo cô quay, một tay đóng cánh cửa xe cô vừa mở lại. Tố Tố không còn chỗ nào để né, nhíu mày tức giận nhìn anh ta.
“Hoàng Diệu Tôn! Anh buông ra!” Cô vùng vẫy cố thoát khỏi tay anh ta nhưng sức cô không có chút ảnh hưởng gì tới anh ta.
Cô co chân định lên gối, anh ta nhanh chóng né được, đồng thời thuận thế kéo cô vào lòng, Tố Tố bị ép giữa anh ta và chiếc xe.
“Em đúng thật là đủ ác, anh chính là thích cái ác này của em.” Anh ta nhìn cô không ngừng dùng sức cố đẩy anh ta ra.
“Bệnh thần kinh.” Cô chửi anh ta một tiếng. Đột nhiên cô ôm lấy cổ anh ta, nhón chân lên, cắn vào cổ anh ta.
Hoàng Diệu Tôn bị hành động này của cô khiến cho giật mình, buông cô ra, một tay chạm vào chỗ vừa bị cô cắn, một tay vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông. “Anh phát hiện lần nào gặp em cũng đều đổ máu. Trình Khả Lâm em là người đầu tiên làm được điều đó.” Anh ta nở một nụ cười gian, “Em thế này thì làm sao anh có thể để em chạy theo thằng khác được, em nói có phải không?”
“Anh dám động tới tôi, tôi mà không hoạn anh tôi không làm người.” Tố Tố nghiến răng nói.
Anh ta cười lớn. “Anh cũng muốn thử xem em có bản lĩnh đó hay không, chúng ta cùng thử nhé!” Vừa nói anh ta vừa ôm lấy eo kéo cô lại gần người mình, từ từ cúi đầu xuống.
Tố Tố không phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn anh ta. Ngay khi trán anh ta sắp chạm vào trán cô thì cô dùng sức đập đầu mình vào đầu anh ta. Miếng băng gạc màu trắng không bao lâu liền chuyển sang màu đỏ.
Tố Tố nhân lúc anh ta ôm lấy đầu mình mà lách ra khỏi vòng tay anh ta, nhanh chóng mở cửa bước lên xe và nổ máy chạy mất.
Nhìn vết máu trên tay mình rồi lại nhìn chiếc xe đang chạy mất hút trước mắt, anh không những không tức giận mà khóe miệng còn nở một nụ cười, vui vẻ trở về xe mình nhìn vết thương của mình vẫn đang chảy máu trên kính chiếu hậu, lắc đầu rồi khởi động xe. Không bao lâu sau bãi đất trống ấy được trả lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Tuấn Vỹ ngồi trên ban công nhìn sang nhà bên cạnh, quay quay điện thoại trong tay mình, thỉnh thoảng anh lại nhìn đồng hồ trên màn hình. Đã hơn mười hai giờ, từ lúc cô thấy người đàn ông kia rồi bỏ đi thì vẫn chưa thấy về, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không. Đã mấy lần anh muốn gọi cho cô hỏi thăm một tiếng nhưng vừa nhìn thấy tên cô trong danh bạ thì lại thoát ra, vẫn là không gọi.
Khoảng nửa giờ sau đèn nhà bên bật sáng, Âu Tuấn Vỹ thấy ánh sáng thì như vừa trút được gánh nặng, tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Anh đang định trở vào trong nhà thì Tố Tố ló đầu ra nhìn thấy anh.
“Tuấn Vỹ, sao giờ này còn chưa ngủ?” Sau đó cô như phát hiện điều thú vị, cười cười nhìn anh. “Không phải đang đợi em đó chứ?”
Tuấn Vỹ cảm thấy mặt mình nóng rang, nhanh chóng phủ nhận: “Làm gì có, tôi đợi cô làm gì, tôi bị mất ngủ nên ra đây hóng gió một chút thôi.”
Tố Tố gật gật đầu nhưng vẻ mặt cô lại nói cho anh biết cô không thèm tin những lời anh nói.
“Nếu ngủ không được, muốn nghe hát không?” Nói xong không đợi anh trả lời, cô đã chạy vào nhà rồi quay ra với một cây ghi ta trên tay.
Cô ngồi trên ghế, ôm đàn và bắt đầu hát.
I never to rearch for the moon
I never thought i’d know hevean so soon
I couldn’t hope to say how i feel
The joy in my heart, no words can reveal
Over and over i whisper your name
Over and over i, i kiss you again
I see the light of love in yor eyes
Love is forever no more good bye...
“Cô có vẻ rất thích hát?” Tuấn Vỹ hỏi sau khi bài hát kết thúc.
Tố Tố đặt cây đàn dựa vào tường, gật đầu với anh. “Âm nhạc có thể xoa dịu tâm hồn, anh chưa nghe qua sao?”
“Người lúc nãy đến tìm cô vì chuyện hôm trước?” Anh nói ra điều mình quan tâm nhất.
“Anh lo lắng cho em?” Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
“Tò mò nhiều hơn.” Anh chối.
“Xì, nói một câu thật lòng chết anh chắc?” Cô bĩu môi nói. “Anh ta đến bắt em về làm dâu nhà anh ta, em không chịu nên anh ta định dùng phương pháp mạnh, không ngờ em còn bạo lực hơn anh ta nên mới xảy ra chuyện hôm đó.”
Tuấn Vỹ nhìn cô như hỏi chuyện cô nói có đáng tin hay không. Nhưng Tố Tố đâu để ý anh có tin hay không, cô ung dung đứng lên cầm cây đàn rồi nói với anh một câu ngủ ngon, sau đó cô vào nhà. Tuấn Vỹ vẫn ngơ ngác đứng đó, trong lòng tự nhiên nảy sinh một loại ác cảm với người đàn ông kia.
Bài này Tố Tố hát nhịp tăng nhanh hơn một chút nhé! Nó vui hơn thế này.
---------------------------------------------------------
bupbecaumua : Thấy chị cưng em chưa. Cho luôn chương 17 nà. Không phải cố ý ngắt đoạn giữa chừng mà tại viết tới đó thấy chương khá dài rồi nên phạm tạm ngưng.
